Chương 3
Phương Linh
05/01/2021
Vị trí của cô trong nhà không bằng một người ở...
Chỗ ngủ của cô là căn phòng nhỏ cũ kỹ được bỏ hoang ở dưới cầu thang tầng 1.
Thức ăn của cô là đồ thừa khi anh ăn xong hay thức ăn cho chó .
Quần áo thì cũ mèn không bằng bộ đồ của người ở
Thử hỏi..... Cô có được đối xử như một người vợ!?
" Hahaha" tự cười giễu bản thân
Cả người ở cô còn không bằng thì lấy đâu ra vợ.
~
Hôm nay cô cố gắng thức dậy vào 5h sáng để dọn dẹp nhà cửa .Cô lau trên dưới từ tầng 3 rồi tầng 1. Sau đó thì phải đi chuẩn bị đồ ăn.
9h sáng
Xoảng ~~
" Cô làm cho chó ăn à!? Hả!? " anh trợn mắt quát cô.
" Em... Em xin lỗi... đây là lần đầu em nấu ăn."
Cô đã rất cố gắng rồi mà. Một đại tiểu thư Trịnh gia như cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chạm vào việc nhà đừng nói chi là nấu ăn nhưng vì anh mà học nấu ăn vì anh mà hạ thấp địa vị bản thân cũng chỉ vì anh.... . nhưng Anh ném đi không thương tiết.
"Cô...tay cô!?..... "
Anh nắm chặt lấy tay cô. Trên cánh tay cô có một vết bỏng lớn chắc có lẽ bỏng khi nấu ăn ... ...Tay cô lở lét , phồng lên trong rất đau đớn, chật vật . ...
Cô vội rút tay lại dấu ra sau lưng.
" Em... Em không sao. Cám ơn anh quan tâm. "
Cô có chút vui mừng. Cuối cùng anh cũng có chút quan tâm đến cô.
" quan tâm ư !?.. "
" Cô bị hoang tưởng nặng à "
Anh cười lớn vẻ mặt lạnh tanh rồi nắm tay cô kéo vào phòng bếp. Mở tủ lạnh ra lấy thao đá rồi nhấn tay cô vào đó.
" a... Á... Anh.. Anh.. Đau. Xin anh... Xin anh đừng làm vậy ..
Anh nắm chặt tay cô rồi vùi bàn tay vào đá lạnh ngắt. Vết bỏng do tiếp xúc với nước đá lạnh trở nên đau đớn và sưng vù hơn.
Đau đớn như từng mảng thịt bị cắt ra. Nước mắt vô thức rơi trên gò má xanh xao ấy
" Đây là hình phạt của cô. Sao này còn nấu ăn tệ như vậy nữa thì có chỉ có nước chết chắc "
Anh hằng giọng từng chữ hạ lệnh như muốn cô hiểu rõ.
Anh buông tay cô ra rồi ngồi lại ghế lấy áo vet rồi bước ra ngoài.
Cô thất thần. Nước mắt tự lăn dài trên đôi gò má trắng nõn nay đã thấm cả vạt áo . Mắt đỏ hoe cùng gương mặt đau khổ. Tay cô thì không còn cảm giác đau đớn . Có lẽ ngâm nước đá quá lâu nên nó không còn cảm giác hay là vì... Nổi đau về tinh thần nhiều hơn!?.
" Haha " cô cười chua chát. Lại một lần nữa tim cô đau đớn như thế này ! Đau lắm
. Đau nơi nhịp đập trái tim. Cô đau vì cứ ảo tưởng vị trí. Cứ ngỡ anh quan tâm cô . Quá ra tất cả đều do cô ảo tưởng.
Cô biết ! Biết chứ. Cô biết là anh không yêu cô
. Nhưng tại sao!?
Tại sao anh lại hận cô như vậy? Cô làm gì có lỗi với anh.
Cô vội lau nước mắt chảy dài bên đôi gò má .Rồi gắn gượng đau đớn chạy ra dọn dẹp chén đĩa bể trên sàn
Cô cười đến thê lương
Ban ngày làm việc của người ở không công
Ban đêm lại đảm nhận vị trí của 1 người vợ nhưng thật chất là 1 con búp bê mặc anh dày vò.
Cuộc sống cứ như vậy cứ trôi qua 2 năm
Hết chap 3
Chỗ ngủ của cô là căn phòng nhỏ cũ kỹ được bỏ hoang ở dưới cầu thang tầng 1.
Thức ăn của cô là đồ thừa khi anh ăn xong hay thức ăn cho chó .
Quần áo thì cũ mèn không bằng bộ đồ của người ở
Thử hỏi..... Cô có được đối xử như một người vợ!?
" Hahaha" tự cười giễu bản thân
Cả người ở cô còn không bằng thì lấy đâu ra vợ.
~
Hôm nay cô cố gắng thức dậy vào 5h sáng để dọn dẹp nhà cửa .Cô lau trên dưới từ tầng 3 rồi tầng 1. Sau đó thì phải đi chuẩn bị đồ ăn.
9h sáng
Xoảng ~~
" Cô làm cho chó ăn à!? Hả!? " anh trợn mắt quát cô.
" Em... Em xin lỗi... đây là lần đầu em nấu ăn."
Cô đã rất cố gắng rồi mà. Một đại tiểu thư Trịnh gia như cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chạm vào việc nhà đừng nói chi là nấu ăn nhưng vì anh mà học nấu ăn vì anh mà hạ thấp địa vị bản thân cũng chỉ vì anh.... . nhưng Anh ném đi không thương tiết.
"Cô...tay cô!?..... "
Anh nắm chặt lấy tay cô. Trên cánh tay cô có một vết bỏng lớn chắc có lẽ bỏng khi nấu ăn ... ...Tay cô lở lét , phồng lên trong rất đau đớn, chật vật . ...
Cô vội rút tay lại dấu ra sau lưng.
" Em... Em không sao. Cám ơn anh quan tâm. "
Cô có chút vui mừng. Cuối cùng anh cũng có chút quan tâm đến cô.
" quan tâm ư !?.. "
" Cô bị hoang tưởng nặng à "
Anh cười lớn vẻ mặt lạnh tanh rồi nắm tay cô kéo vào phòng bếp. Mở tủ lạnh ra lấy thao đá rồi nhấn tay cô vào đó.
" a... Á... Anh.. Anh.. Đau. Xin anh... Xin anh đừng làm vậy ..
Anh nắm chặt tay cô rồi vùi bàn tay vào đá lạnh ngắt. Vết bỏng do tiếp xúc với nước đá lạnh trở nên đau đớn và sưng vù hơn.
Đau đớn như từng mảng thịt bị cắt ra. Nước mắt vô thức rơi trên gò má xanh xao ấy
" Đây là hình phạt của cô. Sao này còn nấu ăn tệ như vậy nữa thì có chỉ có nước chết chắc "
Anh hằng giọng từng chữ hạ lệnh như muốn cô hiểu rõ.
Anh buông tay cô ra rồi ngồi lại ghế lấy áo vet rồi bước ra ngoài.
Cô thất thần. Nước mắt tự lăn dài trên đôi gò má trắng nõn nay đã thấm cả vạt áo . Mắt đỏ hoe cùng gương mặt đau khổ. Tay cô thì không còn cảm giác đau đớn . Có lẽ ngâm nước đá quá lâu nên nó không còn cảm giác hay là vì... Nổi đau về tinh thần nhiều hơn!?.
" Haha " cô cười chua chát. Lại một lần nữa tim cô đau đớn như thế này ! Đau lắm
. Đau nơi nhịp đập trái tim. Cô đau vì cứ ảo tưởng vị trí. Cứ ngỡ anh quan tâm cô . Quá ra tất cả đều do cô ảo tưởng.
Cô biết ! Biết chứ. Cô biết là anh không yêu cô
. Nhưng tại sao!?
Tại sao anh lại hận cô như vậy? Cô làm gì có lỗi với anh.
Cô vội lau nước mắt chảy dài bên đôi gò má .Rồi gắn gượng đau đớn chạy ra dọn dẹp chén đĩa bể trên sàn
Cô cười đến thê lương
Ban ngày làm việc của người ở không công
Ban đêm lại đảm nhận vị trí của 1 người vợ nhưng thật chất là 1 con búp bê mặc anh dày vò.
Cuộc sống cứ như vậy cứ trôi qua 2 năm
Hết chap 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.