Chương 29: Cứu mẹ
Hoàng Mẫn Huyền
14/10/2022
"Chát"
Trong lúc anh còn do dự thì một cái tát bất ngờ giáng xuống khuôn mặt tuấn tú của anh.
- Hồ đồ, cháu còn do dự cái gì?
- Ông nội_ anh cất tiếng.
Ông cụ Lâm không biết từ lúc nào đã có mặt ở đây, thấy được sự do dự không nên có của anh, ông cụ tức giận tiến đến cho anh một bạt tai.
- Ba, ba bình tĩnh kẻo hại sức khoẻ_ Lâm phu nhân lên tiếng xoa dịu ông cụ.
- Người nhà mau nhanh lên.
Y tá thúc giục, vừa nói cô vừa ngoái lại nhìn vào phòng bệnh, tâm trạng không còn mấy kiên nhẫn.
- Tôi...
- Cứu mẹ, làm ơn hãy cứu con gái tôi, tôi không thể mất con bé được.
Mẹ cô lên tiếng cắt ngang lời anh, nếu chờ đợi thêm con gái bà sẽ không ổn mất, ngay từ đầu đã biết là không thể quá trông chờ vào người con rể này nhưng bà vẫn muốn đặt niềm tin vào anh bởi hơn 1 năm chung sống dưới một mái nhà, là vợ chồng chung chăn gối với nhau chả lẽ anh không có tình cảm với con gái bà, nếu không có tình thì vẫn còn nghĩa mà.
Nhưng bà đã sai, anh từ đầu đến cuối đều do dự giống như không muốn cứu con gái bà vậy.
Bà vô cùng thất vọng về người con rể này, lại càng đau lòng hơn cho con gái mình.
Nghe được đáp án, y tá nhanh chóng quay trở lại phòng phẫu thuật để lại bốn người bên ngoài tâm trạng ngổn ngang, mỗi người một tâm tư.
Lúc này cô y tá khi nãy đưa Cố Đình Vũ đi lấy máu cũng quay lại, cô nhanh chân đi vào phòng cấp cứu, lướt qua những người đang đứng ở đây.
Cố Đình Vũ lúc này cũng đi ra, đến bên Cố phu nhân nhẹ nhàng đỡ bà ngồi xuống.
- Mẹ ngồi xuống trước đã đừng đứng nữa.
- Lâm lão gia, Lâm phu nhân, không kịp chào hỏi mong hai người lượng thứ_ Cố Đình Vũ quay qua ông cụ Lâm và mẹ anh lên tiếng chào hỏi.
- Cậu đây là..._ Ông cụ Lâm hỏi.
- Cháu là Đình Vũ_ anh trả lời.
Ông cụ nghe xong rơi vào trầm tư, cái tên Đình Vũ này nghe rất quen chỉ là không thể nhớ ra là đã nghe ở đâu.
- Ba, cậu ấy là con nuôi của anh chị xui, là anh của Tiểu Nghi_ Lâm phu nhân nhận ra trước liền giải thích với ông cụ
Lúc này ông cụ mới à lên một tiếng dường như đã nhận ra.
- Ta nhớ rồi, lâu quá không gặp, Tiểu Vũ chín chắn trưởng thành hơn nhiều rồi.
Ông cụ nói.
Đình Vũ không nói gì chỉ cười cho qua. Lúc này khuôn mặt anh nghiêm lại, nhìn về phía anh.
- Có phải Lâm tổng đây nên cho tôi biết vì sao em gái tôi lại bị như vậy không?
- Đúng đó, Phong nói mẹ nghe tại sao lại thành ra như vậy, tại sao đang yên đang lành Tiểu Nghi lại bị ngã?_ mẹ anh nghe Cố Đình Vũ nói vậy cũng ngỡ ra bèn quay sang hỏi anh.
- Con...
- Nói nhanh, đừng ấp úp hay che giấu một điều gì, nếu để ta biết được cháu nói dối ta sẽ xử tội cháu_ ông cụ Lâm lên tiếng.
Anh kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe, nghe đến đâu sắc mặt của những người ở đây trầm xuống đến đấy, nhất là Cố Đình Vũ tay anh hiện giờ cung chặt nổi đầy gân, khuôn mặt dường như đang rất tức giận.
Hồ đồ, sao cháu có thể vì một chuyện không rõ trước sau mà đánh con bé đến mức này_ ông cụ Lâm lớn tiếng trách móc.
Nhưng rõ ràng cháu nghe thấy Uyên Linh cầu xin Tiểu Nghi đừng làm hại đứa bé.
Anh cuối cùng vẫn chọn bênh cho Tô Uyên Linh, từ đầu đến cuối mọi trách nhiệm, mọi lỗi lầm anh đều quy chụp lên đầu cô.
Nghe thấy, hừ... cháu nghe thấy cô ta nói vậy có tận mắt nhìn thấy Tiểu Nghi đẩy cô ta xuống cầu thang không? Không tận mắt thấy chính tai nghe mà đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con bé, nó là vợ cháu đó, vì một người ngoài mà đánh vợ mình đến mức nguy hiểm tính mạng, ta đúng là hồ đồ khi cho cháu tự giải quyết chuyện này_ ông cụ Lâm lên tiếng dạy dỗ anh.
" Chát"
Tiếng bạt tai lần nữa vang lên, lần này người đánh là Lâm phu nhân, mắt bà đỏ hoe ngấn lệ nhìn đứa con trai mình.
Ai dạy con hồ đồ như vậy hả?? Ta hỏi con ai dạy con hồ đồ như vậy?
Ta nói với con như thế nào mà còn dám giấu ta để cô gái đó sống trong nhà hả? Con xem chuyện tốt con làm ra đi, giờ thì hay rồi ha... con dâu tôi, cháu tôi.... Sao tôi lại sinh ra đứa con hồ đồ như vậy...
Lâm phu nhân lớn tiếng khiển trách anh rồi lại bất lực bật khóc.
Uyên Linh đang mang thai con của con, nhà cô ấy lại cháy, cô ấy không còn chỗ ở nên con mới để cô ấy sống trong nhà, còn chuyện hôm nay là do Tiểu Nghi sai trước, mọi người không nên đổ hết lỗi lên người Uyên Linh như vậy.
Đến cuối cùng anh vẫn ra sức bênh vực Tô Uyên Linh, một câu nói giúp cô cũng không có, từ đầu chí cuối trong mắt anh, trong lòng anh người sai, người có lỗi luôn luôn là cô.
Cô là vợ anh cơ mà, chả lẽ cô không bằng một ả tình nhân sao, tại sao xảy ra chuyện gì anh luôn nghĩ là cô sai, là cô gây sự trước, rốt cuộc cô đã sai ở đâu, có phải ngay từ đầu, ngay từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này vốn đã sai rồi không???
????????????⬅️⬅️⬅️
Trong lúc anh còn do dự thì một cái tát bất ngờ giáng xuống khuôn mặt tuấn tú của anh.
- Hồ đồ, cháu còn do dự cái gì?
- Ông nội_ anh cất tiếng.
Ông cụ Lâm không biết từ lúc nào đã có mặt ở đây, thấy được sự do dự không nên có của anh, ông cụ tức giận tiến đến cho anh một bạt tai.
- Ba, ba bình tĩnh kẻo hại sức khoẻ_ Lâm phu nhân lên tiếng xoa dịu ông cụ.
- Người nhà mau nhanh lên.
Y tá thúc giục, vừa nói cô vừa ngoái lại nhìn vào phòng bệnh, tâm trạng không còn mấy kiên nhẫn.
- Tôi...
- Cứu mẹ, làm ơn hãy cứu con gái tôi, tôi không thể mất con bé được.
Mẹ cô lên tiếng cắt ngang lời anh, nếu chờ đợi thêm con gái bà sẽ không ổn mất, ngay từ đầu đã biết là không thể quá trông chờ vào người con rể này nhưng bà vẫn muốn đặt niềm tin vào anh bởi hơn 1 năm chung sống dưới một mái nhà, là vợ chồng chung chăn gối với nhau chả lẽ anh không có tình cảm với con gái bà, nếu không có tình thì vẫn còn nghĩa mà.
Nhưng bà đã sai, anh từ đầu đến cuối đều do dự giống như không muốn cứu con gái bà vậy.
Bà vô cùng thất vọng về người con rể này, lại càng đau lòng hơn cho con gái mình.
Nghe được đáp án, y tá nhanh chóng quay trở lại phòng phẫu thuật để lại bốn người bên ngoài tâm trạng ngổn ngang, mỗi người một tâm tư.
Lúc này cô y tá khi nãy đưa Cố Đình Vũ đi lấy máu cũng quay lại, cô nhanh chân đi vào phòng cấp cứu, lướt qua những người đang đứng ở đây.
Cố Đình Vũ lúc này cũng đi ra, đến bên Cố phu nhân nhẹ nhàng đỡ bà ngồi xuống.
- Mẹ ngồi xuống trước đã đừng đứng nữa.
- Lâm lão gia, Lâm phu nhân, không kịp chào hỏi mong hai người lượng thứ_ Cố Đình Vũ quay qua ông cụ Lâm và mẹ anh lên tiếng chào hỏi.
- Cậu đây là..._ Ông cụ Lâm hỏi.
- Cháu là Đình Vũ_ anh trả lời.
Ông cụ nghe xong rơi vào trầm tư, cái tên Đình Vũ này nghe rất quen chỉ là không thể nhớ ra là đã nghe ở đâu.
- Ba, cậu ấy là con nuôi của anh chị xui, là anh của Tiểu Nghi_ Lâm phu nhân nhận ra trước liền giải thích với ông cụ
Lúc này ông cụ mới à lên một tiếng dường như đã nhận ra.
- Ta nhớ rồi, lâu quá không gặp, Tiểu Vũ chín chắn trưởng thành hơn nhiều rồi.
Ông cụ nói.
Đình Vũ không nói gì chỉ cười cho qua. Lúc này khuôn mặt anh nghiêm lại, nhìn về phía anh.
- Có phải Lâm tổng đây nên cho tôi biết vì sao em gái tôi lại bị như vậy không?
- Đúng đó, Phong nói mẹ nghe tại sao lại thành ra như vậy, tại sao đang yên đang lành Tiểu Nghi lại bị ngã?_ mẹ anh nghe Cố Đình Vũ nói vậy cũng ngỡ ra bèn quay sang hỏi anh.
- Con...
- Nói nhanh, đừng ấp úp hay che giấu một điều gì, nếu để ta biết được cháu nói dối ta sẽ xử tội cháu_ ông cụ Lâm lên tiếng.
Anh kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe, nghe đến đâu sắc mặt của những người ở đây trầm xuống đến đấy, nhất là Cố Đình Vũ tay anh hiện giờ cung chặt nổi đầy gân, khuôn mặt dường như đang rất tức giận.
Hồ đồ, sao cháu có thể vì một chuyện không rõ trước sau mà đánh con bé đến mức này_ ông cụ Lâm lớn tiếng trách móc.
Nhưng rõ ràng cháu nghe thấy Uyên Linh cầu xin Tiểu Nghi đừng làm hại đứa bé.
Anh cuối cùng vẫn chọn bênh cho Tô Uyên Linh, từ đầu đến cuối mọi trách nhiệm, mọi lỗi lầm anh đều quy chụp lên đầu cô.
Nghe thấy, hừ... cháu nghe thấy cô ta nói vậy có tận mắt nhìn thấy Tiểu Nghi đẩy cô ta xuống cầu thang không? Không tận mắt thấy chính tai nghe mà đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con bé, nó là vợ cháu đó, vì một người ngoài mà đánh vợ mình đến mức nguy hiểm tính mạng, ta đúng là hồ đồ khi cho cháu tự giải quyết chuyện này_ ông cụ Lâm lên tiếng dạy dỗ anh.
" Chát"
Tiếng bạt tai lần nữa vang lên, lần này người đánh là Lâm phu nhân, mắt bà đỏ hoe ngấn lệ nhìn đứa con trai mình.
Ai dạy con hồ đồ như vậy hả?? Ta hỏi con ai dạy con hồ đồ như vậy?
Ta nói với con như thế nào mà còn dám giấu ta để cô gái đó sống trong nhà hả? Con xem chuyện tốt con làm ra đi, giờ thì hay rồi ha... con dâu tôi, cháu tôi.... Sao tôi lại sinh ra đứa con hồ đồ như vậy...
Lâm phu nhân lớn tiếng khiển trách anh rồi lại bất lực bật khóc.
Uyên Linh đang mang thai con của con, nhà cô ấy lại cháy, cô ấy không còn chỗ ở nên con mới để cô ấy sống trong nhà, còn chuyện hôm nay là do Tiểu Nghi sai trước, mọi người không nên đổ hết lỗi lên người Uyên Linh như vậy.
Đến cuối cùng anh vẫn ra sức bênh vực Tô Uyên Linh, một câu nói giúp cô cũng không có, từ đầu chí cuối trong mắt anh, trong lòng anh người sai, người có lỗi luôn luôn là cô.
Cô là vợ anh cơ mà, chả lẽ cô không bằng một ả tình nhân sao, tại sao xảy ra chuyện gì anh luôn nghĩ là cô sai, là cô gây sự trước, rốt cuộc cô đã sai ở đâu, có phải ngay từ đầu, ngay từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này vốn đã sai rồi không???
????????????⬅️⬅️⬅️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.