Chương 14: Về nhà (2)
Hoàng Mẫn Huyền
14/10/2022
Cô vừa ra sofa ngồi thì tiếng xe của anh cũng vừa lúc chạy vào sân. Một lúc sau liền thấy anh đi vào nhà, nhưng không phải chỉ có một mình anh, phía sau anh còn có một người nữa, một người mà cô không bao giờ muốn gặp mặt, một người mà cô không ngờ rằng sau này sẽ gây ra biết bao sóng gió cho cô.
Thấy anh và Tô Uyên Linh tay trong tay dìu dắt nhau vào nhà gương mặt cô dần biến sắc, nét cười còn đọng lại sau cuộc trò chuyện khi nãy bỗng bay mất trong vòng một nốt nhạc.
- Chuyện này là sao, anh có ý gì?_ cô không vui hỏi anh.
- Tạm thời Uyên Linh sẽ ở đây với chúng ta_ anh nói.
- Tại sao? Cô ta không có nhà sao?_ cô lạnh giọng hỏi.
- Hôm qua nhà cô ấy bị cháy, hiện tại không có chỗ ở nên anh để cô ấy ở lại đây_ anh giải thích.
- Cháy??? Nhà cô ta cháy nhưng nhà cha mẹ cô ta đâu có cháy? _ cô hỏi anh nhưng thực chất là đang hỏi cô ta.
- Anh không an tâm để mẹ con cô ấy ở một mình_ anh nói.
- Không an tâm, vậy để mẹ con em một mình anh an tâm sao?
Nghe câu hỏi của cô, anh không nói được gì nữa, anh cũng tự nhận thấy bản thân mình đã sai.
- Anh ấy chỉ là quan tâm tôi một chút, cô đâu cần nhỏ nhen như vậy.
Tô Uyên Linh như thấy chưa đủ loạn, cố tình thêm dầu vào lửa.
- Im miệng, ở đây không đến lượt cô lên tiếng_ cô quát lớn.
Đang trong cơn tức giận, cô ta lại không biết điều thêm dầu vào lửa, coi không nhịn được liền lớn tiếng bảo cô ta im miệng.
- Tiểu Nghi, em thôi đi, đừng ích kỉ như vậy_ thấy cô to tiếng với Tô Uyên Linh anh liền lên tiếng bênh vực cô ta.
- Em ích kỉ... ha... hahaha...
- Anh thấy người phụ nữ nào thấy chồng mình quan tâm chăm sóc cô gái khác mà không nói một lời chưa? Anh có thấy cô gái nào can tâm để tình nhân mang thai con của chồng mình không, có thấy người phụ nữ nào mà chồng ngày đêm đêm chạy đến với người phụ nữ khác mà không một lời oán thán chưa? Em như vậy là ích kỉ, em ích kỉ sao? Vậy với anh như thế nào là không ích kỉ, thế nào mới là khoan dung độ lượng?
Cô không thể chịu được nữa, cô nhẫn nhịn bao lâu nay đến cuối cùng thì cô nhận được gì chứ. Chỉ có hai chữ " ích kỉ", haha... thật nực cười.
- Anh....
Cô nói không sai, kể từ ngày Tô Uyên Linh trở về, anh ngày càng quá đáng với cô nhưng cô không một lời oán trách, vẫn quan tâm đối tốt với anh.
- Thôi được rồi, dù sao đây cũng là nhà của anh, em có nói thêm cũng không thay đổi được gì, cô ta ở đây cũng được, nhưng tôi nhắc cô nhớ đừng bao giờ có suy nghĩ vượt quá giới hạn, hãy nhớ kĩ thân phận của mình, cũng đừng tìm cách đụng đến tôi, nếu cô dám đụng tới tôi thì có mười Lâm Mặc Phong cũng không cứu nổi cô đâu.
Cô thoả hiệp với hai người họ, dù cô có làm lớn chuyện hơn nữa thì cũng đâu thay đổi được gì, cho nên thay vì tốn thời gian, tâm tư với họ cô nên dành thời gian cho tiểu bảo bối trong bụng thì hơn.
- Thiếu phu nhân, cháo đã được rồi.
Chị Tú gọi thật đúng lúc, cô nghe vậy liền đi vào phòng ăn mặc kệ hai người nào đó vẫm còn đứng ở kia.
Sau khi cô vào bếp, anh dắt Tô Uyên Linh lên phòng dành cho khách, giúp cô ta sửa soạn, sắp xếp lại chút đồ rồi xuống ăn sáng.
Khi hai người xuống đến phòng ăn cô đang ngồi thưởng thức ngon lành bữa sáng của mình. Không hổ danh là tay nghề của chị Tú, nấu ăn vô cùng ngon, món nào cũng vô cùng vừa miệng.
Thấy anh và Tô Uyên Linh xuống, chị Tú vội hỏi xem hai người đó muốn ăn gì.
- Cho tôi cháo đi, còn em muốn ăn gì_ anh nói với chị Tú rồi quay qua hỏi Tô Uyên Linh.
- Vậy em cũng ăn cháo_ Tô Uyên Linh ngọt ngào nói.
Thấy hai người họ như vậy cô liền thấy mất hứng, cháo đang ăn cũng không còn cảm nhận được vị:
- Mất cả ngon.
Cô bỏ lại ba chữ rồi đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Thấy anh và Tô Uyên Linh tay trong tay dìu dắt nhau vào nhà gương mặt cô dần biến sắc, nét cười còn đọng lại sau cuộc trò chuyện khi nãy bỗng bay mất trong vòng một nốt nhạc.
- Chuyện này là sao, anh có ý gì?_ cô không vui hỏi anh.
- Tạm thời Uyên Linh sẽ ở đây với chúng ta_ anh nói.
- Tại sao? Cô ta không có nhà sao?_ cô lạnh giọng hỏi.
- Hôm qua nhà cô ấy bị cháy, hiện tại không có chỗ ở nên anh để cô ấy ở lại đây_ anh giải thích.
- Cháy??? Nhà cô ta cháy nhưng nhà cha mẹ cô ta đâu có cháy? _ cô hỏi anh nhưng thực chất là đang hỏi cô ta.
- Anh không an tâm để mẹ con cô ấy ở một mình_ anh nói.
- Không an tâm, vậy để mẹ con em một mình anh an tâm sao?
Nghe câu hỏi của cô, anh không nói được gì nữa, anh cũng tự nhận thấy bản thân mình đã sai.
- Anh ấy chỉ là quan tâm tôi một chút, cô đâu cần nhỏ nhen như vậy.
Tô Uyên Linh như thấy chưa đủ loạn, cố tình thêm dầu vào lửa.
- Im miệng, ở đây không đến lượt cô lên tiếng_ cô quát lớn.
Đang trong cơn tức giận, cô ta lại không biết điều thêm dầu vào lửa, coi không nhịn được liền lớn tiếng bảo cô ta im miệng.
- Tiểu Nghi, em thôi đi, đừng ích kỉ như vậy_ thấy cô to tiếng với Tô Uyên Linh anh liền lên tiếng bênh vực cô ta.
- Em ích kỉ... ha... hahaha...
- Anh thấy người phụ nữ nào thấy chồng mình quan tâm chăm sóc cô gái khác mà không nói một lời chưa? Anh có thấy cô gái nào can tâm để tình nhân mang thai con của chồng mình không, có thấy người phụ nữ nào mà chồng ngày đêm đêm chạy đến với người phụ nữ khác mà không một lời oán thán chưa? Em như vậy là ích kỉ, em ích kỉ sao? Vậy với anh như thế nào là không ích kỉ, thế nào mới là khoan dung độ lượng?
Cô không thể chịu được nữa, cô nhẫn nhịn bao lâu nay đến cuối cùng thì cô nhận được gì chứ. Chỉ có hai chữ " ích kỉ", haha... thật nực cười.
- Anh....
Cô nói không sai, kể từ ngày Tô Uyên Linh trở về, anh ngày càng quá đáng với cô nhưng cô không một lời oán trách, vẫn quan tâm đối tốt với anh.
- Thôi được rồi, dù sao đây cũng là nhà của anh, em có nói thêm cũng không thay đổi được gì, cô ta ở đây cũng được, nhưng tôi nhắc cô nhớ đừng bao giờ có suy nghĩ vượt quá giới hạn, hãy nhớ kĩ thân phận của mình, cũng đừng tìm cách đụng đến tôi, nếu cô dám đụng tới tôi thì có mười Lâm Mặc Phong cũng không cứu nổi cô đâu.
Cô thoả hiệp với hai người họ, dù cô có làm lớn chuyện hơn nữa thì cũng đâu thay đổi được gì, cho nên thay vì tốn thời gian, tâm tư với họ cô nên dành thời gian cho tiểu bảo bối trong bụng thì hơn.
- Thiếu phu nhân, cháo đã được rồi.
Chị Tú gọi thật đúng lúc, cô nghe vậy liền đi vào phòng ăn mặc kệ hai người nào đó vẫm còn đứng ở kia.
Sau khi cô vào bếp, anh dắt Tô Uyên Linh lên phòng dành cho khách, giúp cô ta sửa soạn, sắp xếp lại chút đồ rồi xuống ăn sáng.
Khi hai người xuống đến phòng ăn cô đang ngồi thưởng thức ngon lành bữa sáng của mình. Không hổ danh là tay nghề của chị Tú, nấu ăn vô cùng ngon, món nào cũng vô cùng vừa miệng.
Thấy anh và Tô Uyên Linh xuống, chị Tú vội hỏi xem hai người đó muốn ăn gì.
- Cho tôi cháo đi, còn em muốn ăn gì_ anh nói với chị Tú rồi quay qua hỏi Tô Uyên Linh.
- Vậy em cũng ăn cháo_ Tô Uyên Linh ngọt ngào nói.
Thấy hai người họ như vậy cô liền thấy mất hứng, cháo đang ăn cũng không còn cảm nhận được vị:
- Mất cả ngon.
Cô bỏ lại ba chữ rồi đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.