Chương 7: Rung động một lần cả đời sai lầm...
Yuu ND
31/12/2023
...Còn nhớ 5 năm trước nhà họ Diệp có được một người thừa kế ưu tú nhất – Diệp Nhất. Du học ở Mỹ 3 năm vừa trở về để trở thành người thừa kế chính thức của Diệp gia.
- Hạo cậu thật không nghĩa khí tôi về lại không ra đón...làm bổn thiếu gia đây tổn thương quá...an ủi người ta đi Lam tổng...
- Diệp Nhất nếu cậu còn không thu lại hành động khinh khủng đó tôi sẽ cho cậu đổi họ ngay...
Vừa nhìn thấy bộ dạng nũng nịu như trêu đùa kia khiến Lam Hạo cảm thấy ớn lạnh, vừa nói vừa đẩy cậu ta ra, đúng là điên rồi mới làm bạn với tên này... Một màn này vừa hay bị Lâm Nguyệt nhìn thấy, cô ấy không vội mà dùng điện thoại ghi lại tất cả trên môi còn nở nụ cười đầy đắc ý, hai người giật mình khi thấy cô vội quay về bộ dạng bạn đầu:
- Nguyệt em nhất định đừng hiểu lầm, tên này là Diệp Nhất là bạn lớn lên cùng anh nên hành động mới như vậy (vừa nói vừa nhìn Diệp Nhất bằng ánh mắt đe doạ “ cậu đợi đó cho ông”).
Diệp Nhất chẳng buồn để trong lòng vốn dĩ hai người họ luôn như thế, ánh mắt nhìn vào cô gái vừa xuất hiện vốn đùa cợt bỗng chốc trở nên xao động lạ thường. Trong mắt Diệp Nhất Lâm Nguyệt xuất hiện trong bộ váy màu tím nhẹ nhàng, mái tóc phảng phất hương oải hương thơm ngát hình ảnh ấy vừa thanh tao lại dịu dàng, rõ ràng ánh sáng trong phòng vốn rất bình thường nhưng giờ đây người con gái trước mặt tựa mặt trời toả sáng rực rỡ mà ấm áp, trái tim vốn chưa từng có biến đổi nay dường như đập rộn ràng, khiến hô hấp trở nên khó khăn... Lấy lại bình tĩnh Diệp Nhất muốn hỏi rõ cô là ai:
- Hạo cô ấy là ai, hình như cậu rất để tâm đến hình tượng trong lòng cô ấy...
- Cô ấy là Lâm Nguyệt bạn gái của tôi
Hai tiếng “ bạn gái” khiến viễn cảnh đẹp đẽ kia bỗng chốc úa nhàu, trái tim vốn rung động ban đầu này đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, cảm xúc nhen nhóm dần đà mãnh liệt...
- Bạn gái cậu...tại sao lại không nói với tôi sớm hơn, Lam Hạo đừng nói ai cũng biết chỉ trừ tôi...tổn thương thật...( vừa nói vừa đưa ánh mắt dõi theo từng biểu cảm của Lâm Nguyệt)
- Thì sao không phải bây giờ cậu cũng biết, không sớm cũng không trễ vừa đúng lúc có điều chỉ hơn 5 năm cô ấy ở bên tôi, xem ra cậu thật sự đáng thương...hửmh...
- Thật là đáng thương...
- Hạo đừng đùa nữa, chào anh Diệp Nhất lần đầu gặp mặt nếu có gì không phù hợp mong anh bỏ qua.
- Không sao, cô xinh đẹp lại tốt như vậy mà gặp phải tên này đúng là oái oăm mà.
- Gặp anh ấy vốn là một điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi, tôi cảm thấy bản thân sẽ hạnh phúc khi bên cạnh Lam Hạo.(vừa nói ánh mắt cô ấy ánh lên ánh sáng hạnh phúc) Anh và anh ấy lớn lên từ nhỏ thật khiến tôi ngưỡng mộ, tôi ước mình gặp anh ấy sớm hơn có thể cùng anh ấy trải qua tất cả mọi thời khắc.
- Ngưỡng mộ đôi khi chỉ có thể là ngưỡng mộ...
- Diệp thiếu cậu đang nói gì mà ngưỡng mộ là ngưỡng mộ cái gì, rốt cuộc cậu đi Mỹ lâu quá nên bị mất gốc à.
- Lam Hạo cậu mới bị mất gốc...(lấy lại bình tĩnh), xin lỗi Lâm Nguyệt là tôi quá tập trung cho nên mới nói như vậy, chắc...
- Chắc đầu óc có vấn đề chứ không mất gốc...
Ánh mắt xẹt ngang tia lửa nhìn Lam Hạo như muốn chặn cái miệng thích chen vào chuyện người khác, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh không khỏi bật cười, không khí trở nên thú vị lạ thường, niềm vui lần đầu gặp gỡ đầy tiếng cười.
Thời gian cứ trôi cả ba người họ cứ thế vô tư tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống. Nhưng trái tim vốn đã lệch nhịp kia thì nay lại càng thổn thức, càng tiếp cận càng say mê vào giấc mộng không thuộc về mình. Dưới sảnh nhà họ Lam đôi nam nữ đang ngồi, cô gái với ánh mắt đầy lắng lo:
- Hạo hôm nay mẹ anh vẫn không muốn gặp em, chẳng lẽ bà ấy vẫn không thể chấp nhận em, chấp nhận chúng ta bên nhau.(Diệp Nhất đứng phía ngoài nhìn thấy dáng vẻ ấy trái tim cảm giác đau lòng vì cô)
- Nguyệt em đừng nghĩ nhiều cũng đừng quá lo lắng mẹ sẽ chấp nhận chúng ta, tất cả mọi người cũng sẽ chúc phúc cho anh và em... Anh sẽ vì em, vì tình yêu của chúng ta mà đối diện với tất cả, vượt qua mọi rào cản.(vừa nói vừa xoa nhẹ mái tóc cô ấy, mỉm cười dịu dàng ánh mắt chất chứa tình yêu cùng sự bảo vệ duy nhất, dáng vẻ này vốn dĩ là dáng vẻ chân thật nhất của một người lại có thể vì hận thù mà thay đổi)
- ...Em cũng sẽ vì anh mà mạnh mẽ đối diện với tất cả, cũng sẽ không từ bỏ cho đến lúc anh không còn cần em, em sẽ buông tay. (ánh mắt ấy đầy khiên định)
Nhìn họ khiến Diệp Nhất cảm thấy ngưỡng mộ cùng hổ thẹn trong lòng. Có lẽ từ bỏ tình cảm này mới không đánh mất đi tình bạn mà cậu trân quý. Nhưng lòng tham lẫn sự đố kỵ trong lòng người vốn dĩ là vô tận, ban đầu đã biết sai nhưng vẫn cố chấp khiến trái tim đánh bại lí trí, khiến tình yêu làm đổ vỡ tình bạn, từ đầu vốn dĩ đã không thể quay đầu. Chỉ là thời khắc đó Diệp Nhất không thể ngờ hành động của chính mình khiến đứa em gái vô tội của mình bị cuốn vào vòng xoáy của hận thù và toan tính.
- Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Không gian tĩnh lặng đến lạ thường, từng âm thanh huyên náo bên ngoài trở nên dần mờ nhạt, tiếng thở dài đầy nặng nề của lòng người. Cảm xúc vốn vẹn nguyên nay lại trở nên méo mó từng chút, trong lòng bồi hồi xúc động xen lẫn chút đau xót.
- Nguyệt, Lâm Nguyệt anh đã yêu cô ấy ngay ánh mắt đầu tiên chạm nhau, trái tim vốn đã rung động vì nụ cười dịu dàng ấy. Khi biết cô ấy là bạn gái của Lam Hạo anh biết mình không nên nhưng trái tim vốn đã lệch nhịp mãi vẫn không thể từ bỏ. Nhìn cô ấy hạnh phúc, mỉm cười bên cạnh Lam Hạo khiến anh sinh ra cảm giác đố kỵ, trái tim anh khao khát tình yêu của cô ấy, khao khát cô ấy chỉ thuộc về riêng mình. Anh càng kiềm chế càng không khống chế được đến gần hơn, càng si mê, càng sinh ra lòng tham, càng mất dần lý trí. Vì yêu thích mà cảm xúc trong anh dần trở nên méo mó, càng không từ thủ đoạn, lợi dụng chính người bạn thân là Lam Hạo, anh dùng sự tin tưởng đó triệt để loại trừ kẻ ngán đường... A Hạ anh của bây giờ thực sự mỗi lần nhắc đến chuyện của quá khứ đều sợ hãi, đều khó chịu, đều sợ rằng một ngày tất cả trở thành sự thật một lần nữa... A Hạ em nhất định hứa với anh quay về được không...(lời nói như lời thỉnh cầu cuối cùng, vốn từ đầu anh ta muốn mang theo tất cả mà biến mất nhưng lại không ngờ bí mật ấy một lần nữa bị vạch mở, vốn đã sai từ đầu nhưng vẫn cố chấp sai lại càng sai)
...1 tháng sau lần gặp gỡ ban đầu giờ dần trở thành nhịp sống thường ngày. Diệp Nhất luôn xuất hiện bên cạnh Lam Hạo chỉ cần nơi đó có Lâm Nguyệt, anh ta sẽ dùng mọi cách để đến cạnh cô kể cả làm tổn thương chính mình. Đối với thời khắc đó chính là giây phút cuối cùng khiến lí trí cùng tình bạn ngần ấy năm bị đánh vỡ, dẫn đến bi kịch của hiện tại.
Trong một lần Lâm Nguyệt đang trên đường trở về sau một ngày làm việc, cô bắt gặp một người đàn ông bị một đám người đánh, vốn định gọi cảnh sát sau đó rời đi nhưng cô nhận ra người đó là Diệp Nhất nên cô đến cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, mở đèn flash chụp ảnh, trong con ngõ vắng lặng ánh đèn flash nhấp nháy khiến một tên trong bọn chúng chú ý nói với đồng bọn rời đi. Bỏ mặt Diệp Nhất nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, cả người đầy rẫy vết thương, thấy họ rời đi Lâm Nguyệt chạy vội đến gọi anh ta, có lẽ thời khắc đó cô mãi mãi vẫn không thể ngờ hành động ngày hôm đó khiến cuộc đời cô thay đổi hoàn toàn từ hạnh phúc hoá bi thương. Trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường, dưới nền đất ẩm ướt ấy bóng dáng dịu dàng ấm áp của người trước mặt khiến Diệp Nhất thập phần rung động, nhìn thấy anh không trả lời cô lay gọi:
- Diệp thiếu anh ổn không? Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện để xử lý vết thương...(bàn tay kéo vạt áo, lay cánh tay kia của người đàn ông nằm trên đất không động tĩnh, một hồi lâu cô lấy điện thoại định gọi người thì có bàn tay nắm chặt lấy, giọng nói đầy yếu ớt, thều thào:
- Lâm Nguyệt tôi không sao... không cần gọi người... Cô giúp tôi đứng dậy được không? Giúp tôi xử lý vết thương trước, tôi thực sự không cần đi bệnh viện, chỉ cần cô...giúp tôi xử lý là được.(cô ấy không trả lời, chỉ nở một nụ cười, nụ cười ấy khiến lòng tham trong “ tôi” trỗi dậy muốn vượt qua giới hạn mà giành lấy, em lại vô tình khiến trái tim “tôi” càng sai lầm)
Diệp Nhất ngồi trên băng ghế trong công viên nhìn lên bầu trời đầy sao ánh mắt chất chứa đầy hỗn tạp, một tình cảm sai lầm vốn đã không thể quay lại chỉ có thể nghe theo trái tim mà chìm sâu...nhắm nghiền đôi mắt chìm vào trong suy nghĩ của mình Diệp Nhất cuối cùng vẫn lựa chọn đánh đổi... Lâm Nguyệt từ xa xuất hiện trên tay là dụng cụ sơ cứu cô vừa mua, đặt xuống bên cạnh Diệp Nhất, ánh mắt chăm chú xử lý vết thương trên mặt lẫn tay anh ta. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi qua, từng cơn gió đêm lạnh lẽo xuyên qua mái tóc, ánh mắt say mê đầy nhu tình ẩn hiện trong màn đêm như vì sao tìm được nơi quay về... “ Ước rằng chúng ta cứ mãi dừng ở thời khắc này mãi mãi như vậy, em nhẹ nhàng ân cần quan tâm tôi, tôi say mê nhìn ngắm em có lẽ là điều tốt nhất...”, nụ cười đầy hạnh phúc, nụ cười ấy rực rỡ nhất trong lòng người nhưng khoảnh khắc đó thật ngắn ngủi... Cô ấy rời đi sau khi xử lý vết thương, để lại Diệp Nhất với màn đêm tĩnh mịch, vốn đã chẳng thể quay đầu, trong lòng từ những mộng tưởng xa vời trở lại hiện thực đầy khó khăn, “ loại bỏ cậu ta ra khỏi trái tim em thực sự khiến tôi rất đau khổ...”, ánh mắt đầy bóng tối đan xen quyết định cuối cùng người đau khổ có lẽ là chúng ta.
- Lâm Nguyệt có lẽ thời điểm tôi gặp em vốn đã sai, yêu em lại càng sai nhưng tôi vẫn không thể khống chế trái tim mình khao khát em. Tôi không hối hận vì gặp gỡ em nhưng vừa muốn em là của riêng mình, vừa sợ rằng vì đó mà đánh mất người bạn thân trong ngần ấy năm thanh xuân, sợ rằng đến lúc sự thật bị phơi bày sẽ không thể quay trở lại...(nụ cười đầy gượng gạo trên khuôn mặt mang đầy suy tư, “ Diệp Nhất nếu anh sợ mất đi tình bạn trong lòng mình vậy ngay từ lúc nhận ra tình cảm này là sai lầm anh nên dừng lại có lẽ không quá muộn, nhưng suy cho cùng lòng tham của người là vốn không lường trước được, khao khát chiếm hữu cùng đố kỵ khiến chúng ta lựa chọn bước vào con đường không thể quay đầu... Bị kịch cùng kế hoạch vốn đã vạch sẵn người vô tội không ngờ bản thân lại trở thành con rối trong tay người khác, vốn sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng vì sai lầm của quá khứ khiến cục diện thời điểm này chẳng thể cứu vãn.
...3 tháng yên bình trôi qua...
Buổi sáng bình yên cuối cùng trước giông bão, Lam Hạo ngồi trên sô pha chăm chút gọt từng quả táo, ánh mắt đầy ấm áp, người bên cạnh mỉm cười dịu dàng quan sát người trước mặt, cô vốn không tin bản thân lại mai mắn gặp được anh, người khiến trái tim cô được yếu mềm, người nguyện vì cô mà nắm lấy đôi tay cô cả đời cùng nhau đi qua tất cả. Lam Hạo lên tiếng đầy trêu đùa:
- Lâm tiểu thư đây là muốn “ăn” đến mức chảy cả nước dãi rồi...(anh cố tình nhấn mạnh chữ ăn cười tươi đôi tay vẫn làm công việc ban đầu)...hửmh... muốn ăn táo hay muốn anh...(mắt vẫn chăm chú gọt táo nhưng lời nói lại đầy ý trêu chọc người trước mặt đã thành thói quen).
- Anh...( Lâm Nguyệt đỏ mặt quay đi, Lam Hạo đưa đến trước mặt cô đĩa táo ánh mắt đầy dịu dàng...miếng táo vốn dĩ ngọt nay lại càng ngọt hơn giống như tình yêu của họ, làm cô phút chốc không tin đây là hiện thực).
- Hạo, em muốn chúng ta mãi mãi như thế. Em muốn cùng anh già đi, muốn cùng anh nhìn ngắm thế giới này đến thời khắc cuối cùng. Em muốn mãi nắm tay anh, tựa vào vai anh, mỗi đêm ở trong lòng anh ngủ thật say, muốn cùng anh đi qua tất cả mọi khoảnh khắc. Hạo em thật sự sợ một ngày em không thể nhìn thấy anh, không thể nghe giọng nói anh, không cảm nhận được hơi ấm trong lòng anh, nếu lúc đó xảy ra em thực sự sẽ tuyệt vọng, em sợ họ sẽ mãi mãi không bao giờ chấp nhận em, em không muốn em trở thành sự cản trở anh và gia đình, em sợ chúng ta sẽ xa nhau bởi một người nào đó...em sợ tất cả hạnh phúc ngọt ngào em có hôm nay sẽ là lần cuối, sẽ là một giấc mơ của mỗi em...
Lâm Nguyệt tựa đầu vào vai anh, ôm lấy cánh tay Lam Hạo nói ra những mong ước đan xen cùng nỗi bất an trong lòng cô. Cô kiên trì, mạnh mẽ là thật nhưng cô của hiện tại lại trong lòng đầy sợ hãi, cô sợ người trước mặt sẽ rời xa cô, cô sợ sẽ mất anh, Lam Hạo ánh mắt vẫn không thay đổi luôn ấm áp, dịu dàng, bàn tay nắm chặt tay cô nhẹ nhàng xoa dịu:
- Nguyệt, anh đã từng hứa với em chỉ khi em muốn buông tay anh lúc đó anh sẽ để em rời đi, còn bây giờ cho đến thời khắc nào anh vẫn nắm mãi đôi tay này. Cho dù họ không chấp nhận em, không chấp nhận tình yêu của chúng ta anh sẽ cùng em dùng thời gian chứng minh tất cả, chứng minh tình yêu của chúng ta là chân thành. Nguyệt, anh sẽ cùng em già đi, cùng em nhìn ngắm thế giới này, cùng em trải qua tất cả mọi thời khắc dù là đau lòng hay hạnh phúc. Cho dù ai đó sẽ chia cắt chúng ta anh vẫn sẽ tìm lại em, vẫn sẽ nắm chặt tay em một lần nữa. Nên mong em đừng để những suy nghĩ, bất an đó trong lòng khiến trái tim em sợ hãi anh đau lòng. Chúng ta bên nhau hơn năm anh tin chúng ta sẽ bên nhau đến trăm tuổi...em sẽ là cô dâu của anh, là mẹ của con anh, là người phụ nữ của cuộc đời anh...(lời nói ấy như từng cái ôm ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu trái tim vốn đã bất an của cô).
- Hạo...em tin anh, em tin vào tình yêu của hai chúng ta...(nụ cười đầy hạnh phúc, nước mắt của tình yêu được đong đầy)...Em yêu anh, Hạo!!!
- ...(nụ hôn đầy ngọt ngào minh chứng cho trái tim họ đồng điệu) Anh yêu em, yêu em rất nhiều, Nguyệt!!!
...Tích tắc tiếng kim đồng hồ vang vọng, từng tiếng như âm thanh quỷ dị đầy đáng sợ trước giông bão. Bên ngoài Diệp Nhất chứng kiến tất cả ánh mắt vốn hiền hoà nay hoá câm phẫn, ánh mắt ánh lên đầy sắc lạnh cùng đố kỵ, bàn tay nắm thật chặt từng ngón tay như khảm sâu vào da thịt rớm máu, cả người đầy hận ý che giấu...
- Hạo, đến giờ rồi chúng ta thực sự phải xuất phát (bước vào thái độ vốn như cũ không thay đổi, không thể nhìn ra đây là người vừa ở bên ngoài)... Hai người lại hành hạ mắt của người độc thân như tôi, Lâm Nguyệt cô xem tôi đúng là đáng thương...(vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô).
- A Nhất cậu đừng trêu cô ấy, da mặt cô ấy vốn rất mỏng (vừa nói vừa cố ý véo nhẹ má cô, ý cười nồng đậm)...Đi thôi, để cậu đợi lâu rồi...
- Cậu cũng biết à...Lâm Nguyệt tôi đi đây...(cười nhẹ)
- Hạo...
- Anh nhất định sẽ về sớm bên cạnh em, chẳng lẽ em sợ anh chạy mất... ngốc thật...(nói xong Lam Hạo đeo vào tay cô chiếc vòng tay màu tím oải hương đầy ngọt ngào, trên chiếc vòng khắc dòng chữ “Lam Hạo mãi yêu Lâm Nguyệt”), phải giữ nó, chỉ 1 năm anh sẽ về bên em, nhất định không được phép bỏ rơi anh, được không?
- ( nụ cười đầy hạnh phúc, nước mắt rơi giọt nước mắt hạnh phúc ôm lấy anh) Em sẽ vĩnh viễn ở nơi đây chờ anh cho dù bao lâu, em vẫn chờ anh đến bên em...
Vừa bước chân ra khỏi cánh cửa nhà họ Lam, Diệp Nhất thay đổi sắc mặt, nụ cười điềm nhiên lúc ban đầu đã không còn thay vào đó là cái nhếch mép đầy nham hiểm, ánh mắt ánh lên tia thâm độc cùng sự tự mãn hiện rõ “ Lam Hạo liệu rằng lần này đi cậu có thể nguyên vẹn quay về bên cạnh cô ấy sao?” Bi kịch trước mắt dần hiện hữu, sợi dây liên kết tình bạn vốn dĩ rất mong manh nay lại sắp vụn vỡ... Tình yêu khiến lòng người biến chất, khiến cảm xúc dần trở nên méo mó, rung động một lần cả đời sai lầm...trái tim đánh bại hoàn toàn lí trí, bi kịch tiếp nối từ đây...
- Hạo cậu thật không nghĩa khí tôi về lại không ra đón...làm bổn thiếu gia đây tổn thương quá...an ủi người ta đi Lam tổng...
- Diệp Nhất nếu cậu còn không thu lại hành động khinh khủng đó tôi sẽ cho cậu đổi họ ngay...
Vừa nhìn thấy bộ dạng nũng nịu như trêu đùa kia khiến Lam Hạo cảm thấy ớn lạnh, vừa nói vừa đẩy cậu ta ra, đúng là điên rồi mới làm bạn với tên này... Một màn này vừa hay bị Lâm Nguyệt nhìn thấy, cô ấy không vội mà dùng điện thoại ghi lại tất cả trên môi còn nở nụ cười đầy đắc ý, hai người giật mình khi thấy cô vội quay về bộ dạng bạn đầu:
- Nguyệt em nhất định đừng hiểu lầm, tên này là Diệp Nhất là bạn lớn lên cùng anh nên hành động mới như vậy (vừa nói vừa nhìn Diệp Nhất bằng ánh mắt đe doạ “ cậu đợi đó cho ông”).
Diệp Nhất chẳng buồn để trong lòng vốn dĩ hai người họ luôn như thế, ánh mắt nhìn vào cô gái vừa xuất hiện vốn đùa cợt bỗng chốc trở nên xao động lạ thường. Trong mắt Diệp Nhất Lâm Nguyệt xuất hiện trong bộ váy màu tím nhẹ nhàng, mái tóc phảng phất hương oải hương thơm ngát hình ảnh ấy vừa thanh tao lại dịu dàng, rõ ràng ánh sáng trong phòng vốn rất bình thường nhưng giờ đây người con gái trước mặt tựa mặt trời toả sáng rực rỡ mà ấm áp, trái tim vốn chưa từng có biến đổi nay dường như đập rộn ràng, khiến hô hấp trở nên khó khăn... Lấy lại bình tĩnh Diệp Nhất muốn hỏi rõ cô là ai:
- Hạo cô ấy là ai, hình như cậu rất để tâm đến hình tượng trong lòng cô ấy...
- Cô ấy là Lâm Nguyệt bạn gái của tôi
Hai tiếng “ bạn gái” khiến viễn cảnh đẹp đẽ kia bỗng chốc úa nhàu, trái tim vốn rung động ban đầu này đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, cảm xúc nhen nhóm dần đà mãnh liệt...
- Bạn gái cậu...tại sao lại không nói với tôi sớm hơn, Lam Hạo đừng nói ai cũng biết chỉ trừ tôi...tổn thương thật...( vừa nói vừa đưa ánh mắt dõi theo từng biểu cảm của Lâm Nguyệt)
- Thì sao không phải bây giờ cậu cũng biết, không sớm cũng không trễ vừa đúng lúc có điều chỉ hơn 5 năm cô ấy ở bên tôi, xem ra cậu thật sự đáng thương...hửmh...
- Thật là đáng thương...
- Hạo đừng đùa nữa, chào anh Diệp Nhất lần đầu gặp mặt nếu có gì không phù hợp mong anh bỏ qua.
- Không sao, cô xinh đẹp lại tốt như vậy mà gặp phải tên này đúng là oái oăm mà.
- Gặp anh ấy vốn là một điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi, tôi cảm thấy bản thân sẽ hạnh phúc khi bên cạnh Lam Hạo.(vừa nói ánh mắt cô ấy ánh lên ánh sáng hạnh phúc) Anh và anh ấy lớn lên từ nhỏ thật khiến tôi ngưỡng mộ, tôi ước mình gặp anh ấy sớm hơn có thể cùng anh ấy trải qua tất cả mọi thời khắc.
- Ngưỡng mộ đôi khi chỉ có thể là ngưỡng mộ...
- Diệp thiếu cậu đang nói gì mà ngưỡng mộ là ngưỡng mộ cái gì, rốt cuộc cậu đi Mỹ lâu quá nên bị mất gốc à.
- Lam Hạo cậu mới bị mất gốc...(lấy lại bình tĩnh), xin lỗi Lâm Nguyệt là tôi quá tập trung cho nên mới nói như vậy, chắc...
- Chắc đầu óc có vấn đề chứ không mất gốc...
Ánh mắt xẹt ngang tia lửa nhìn Lam Hạo như muốn chặn cái miệng thích chen vào chuyện người khác, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh không khỏi bật cười, không khí trở nên thú vị lạ thường, niềm vui lần đầu gặp gỡ đầy tiếng cười.
Thời gian cứ trôi cả ba người họ cứ thế vô tư tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống. Nhưng trái tim vốn đã lệch nhịp kia thì nay lại càng thổn thức, càng tiếp cận càng say mê vào giấc mộng không thuộc về mình. Dưới sảnh nhà họ Lam đôi nam nữ đang ngồi, cô gái với ánh mắt đầy lắng lo:
- Hạo hôm nay mẹ anh vẫn không muốn gặp em, chẳng lẽ bà ấy vẫn không thể chấp nhận em, chấp nhận chúng ta bên nhau.(Diệp Nhất đứng phía ngoài nhìn thấy dáng vẻ ấy trái tim cảm giác đau lòng vì cô)
- Nguyệt em đừng nghĩ nhiều cũng đừng quá lo lắng mẹ sẽ chấp nhận chúng ta, tất cả mọi người cũng sẽ chúc phúc cho anh và em... Anh sẽ vì em, vì tình yêu của chúng ta mà đối diện với tất cả, vượt qua mọi rào cản.(vừa nói vừa xoa nhẹ mái tóc cô ấy, mỉm cười dịu dàng ánh mắt chất chứa tình yêu cùng sự bảo vệ duy nhất, dáng vẻ này vốn dĩ là dáng vẻ chân thật nhất của một người lại có thể vì hận thù mà thay đổi)
- ...Em cũng sẽ vì anh mà mạnh mẽ đối diện với tất cả, cũng sẽ không từ bỏ cho đến lúc anh không còn cần em, em sẽ buông tay. (ánh mắt ấy đầy khiên định)
Nhìn họ khiến Diệp Nhất cảm thấy ngưỡng mộ cùng hổ thẹn trong lòng. Có lẽ từ bỏ tình cảm này mới không đánh mất đi tình bạn mà cậu trân quý. Nhưng lòng tham lẫn sự đố kỵ trong lòng người vốn dĩ là vô tận, ban đầu đã biết sai nhưng vẫn cố chấp khiến trái tim đánh bại lí trí, khiến tình yêu làm đổ vỡ tình bạn, từ đầu vốn dĩ đã không thể quay đầu. Chỉ là thời khắc đó Diệp Nhất không thể ngờ hành động của chính mình khiến đứa em gái vô tội của mình bị cuốn vào vòng xoáy của hận thù và toan tính.
- Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Không gian tĩnh lặng đến lạ thường, từng âm thanh huyên náo bên ngoài trở nên dần mờ nhạt, tiếng thở dài đầy nặng nề của lòng người. Cảm xúc vốn vẹn nguyên nay lại trở nên méo mó từng chút, trong lòng bồi hồi xúc động xen lẫn chút đau xót.
- Nguyệt, Lâm Nguyệt anh đã yêu cô ấy ngay ánh mắt đầu tiên chạm nhau, trái tim vốn đã rung động vì nụ cười dịu dàng ấy. Khi biết cô ấy là bạn gái của Lam Hạo anh biết mình không nên nhưng trái tim vốn đã lệch nhịp mãi vẫn không thể từ bỏ. Nhìn cô ấy hạnh phúc, mỉm cười bên cạnh Lam Hạo khiến anh sinh ra cảm giác đố kỵ, trái tim anh khao khát tình yêu của cô ấy, khao khát cô ấy chỉ thuộc về riêng mình. Anh càng kiềm chế càng không khống chế được đến gần hơn, càng si mê, càng sinh ra lòng tham, càng mất dần lý trí. Vì yêu thích mà cảm xúc trong anh dần trở nên méo mó, càng không từ thủ đoạn, lợi dụng chính người bạn thân là Lam Hạo, anh dùng sự tin tưởng đó triệt để loại trừ kẻ ngán đường... A Hạ anh của bây giờ thực sự mỗi lần nhắc đến chuyện của quá khứ đều sợ hãi, đều khó chịu, đều sợ rằng một ngày tất cả trở thành sự thật một lần nữa... A Hạ em nhất định hứa với anh quay về được không...(lời nói như lời thỉnh cầu cuối cùng, vốn từ đầu anh ta muốn mang theo tất cả mà biến mất nhưng lại không ngờ bí mật ấy một lần nữa bị vạch mở, vốn đã sai từ đầu nhưng vẫn cố chấp sai lại càng sai)
...1 tháng sau lần gặp gỡ ban đầu giờ dần trở thành nhịp sống thường ngày. Diệp Nhất luôn xuất hiện bên cạnh Lam Hạo chỉ cần nơi đó có Lâm Nguyệt, anh ta sẽ dùng mọi cách để đến cạnh cô kể cả làm tổn thương chính mình. Đối với thời khắc đó chính là giây phút cuối cùng khiến lí trí cùng tình bạn ngần ấy năm bị đánh vỡ, dẫn đến bi kịch của hiện tại.
Trong một lần Lâm Nguyệt đang trên đường trở về sau một ngày làm việc, cô bắt gặp một người đàn ông bị một đám người đánh, vốn định gọi cảnh sát sau đó rời đi nhưng cô nhận ra người đó là Diệp Nhất nên cô đến cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, mở đèn flash chụp ảnh, trong con ngõ vắng lặng ánh đèn flash nhấp nháy khiến một tên trong bọn chúng chú ý nói với đồng bọn rời đi. Bỏ mặt Diệp Nhất nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, cả người đầy rẫy vết thương, thấy họ rời đi Lâm Nguyệt chạy vội đến gọi anh ta, có lẽ thời khắc đó cô mãi mãi vẫn không thể ngờ hành động ngày hôm đó khiến cuộc đời cô thay đổi hoàn toàn từ hạnh phúc hoá bi thương. Trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường, dưới nền đất ẩm ướt ấy bóng dáng dịu dàng ấm áp của người trước mặt khiến Diệp Nhất thập phần rung động, nhìn thấy anh không trả lời cô lay gọi:
- Diệp thiếu anh ổn không? Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện để xử lý vết thương...(bàn tay kéo vạt áo, lay cánh tay kia của người đàn ông nằm trên đất không động tĩnh, một hồi lâu cô lấy điện thoại định gọi người thì có bàn tay nắm chặt lấy, giọng nói đầy yếu ớt, thều thào:
- Lâm Nguyệt tôi không sao... không cần gọi người... Cô giúp tôi đứng dậy được không? Giúp tôi xử lý vết thương trước, tôi thực sự không cần đi bệnh viện, chỉ cần cô...giúp tôi xử lý là được.(cô ấy không trả lời, chỉ nở một nụ cười, nụ cười ấy khiến lòng tham trong “ tôi” trỗi dậy muốn vượt qua giới hạn mà giành lấy, em lại vô tình khiến trái tim “tôi” càng sai lầm)
Diệp Nhất ngồi trên băng ghế trong công viên nhìn lên bầu trời đầy sao ánh mắt chất chứa đầy hỗn tạp, một tình cảm sai lầm vốn đã không thể quay lại chỉ có thể nghe theo trái tim mà chìm sâu...nhắm nghiền đôi mắt chìm vào trong suy nghĩ của mình Diệp Nhất cuối cùng vẫn lựa chọn đánh đổi... Lâm Nguyệt từ xa xuất hiện trên tay là dụng cụ sơ cứu cô vừa mua, đặt xuống bên cạnh Diệp Nhất, ánh mắt chăm chú xử lý vết thương trên mặt lẫn tay anh ta. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi qua, từng cơn gió đêm lạnh lẽo xuyên qua mái tóc, ánh mắt say mê đầy nhu tình ẩn hiện trong màn đêm như vì sao tìm được nơi quay về... “ Ước rằng chúng ta cứ mãi dừng ở thời khắc này mãi mãi như vậy, em nhẹ nhàng ân cần quan tâm tôi, tôi say mê nhìn ngắm em có lẽ là điều tốt nhất...”, nụ cười đầy hạnh phúc, nụ cười ấy rực rỡ nhất trong lòng người nhưng khoảnh khắc đó thật ngắn ngủi... Cô ấy rời đi sau khi xử lý vết thương, để lại Diệp Nhất với màn đêm tĩnh mịch, vốn đã chẳng thể quay đầu, trong lòng từ những mộng tưởng xa vời trở lại hiện thực đầy khó khăn, “ loại bỏ cậu ta ra khỏi trái tim em thực sự khiến tôi rất đau khổ...”, ánh mắt đầy bóng tối đan xen quyết định cuối cùng người đau khổ có lẽ là chúng ta.
- Lâm Nguyệt có lẽ thời điểm tôi gặp em vốn đã sai, yêu em lại càng sai nhưng tôi vẫn không thể khống chế trái tim mình khao khát em. Tôi không hối hận vì gặp gỡ em nhưng vừa muốn em là của riêng mình, vừa sợ rằng vì đó mà đánh mất người bạn thân trong ngần ấy năm thanh xuân, sợ rằng đến lúc sự thật bị phơi bày sẽ không thể quay trở lại...(nụ cười đầy gượng gạo trên khuôn mặt mang đầy suy tư, “ Diệp Nhất nếu anh sợ mất đi tình bạn trong lòng mình vậy ngay từ lúc nhận ra tình cảm này là sai lầm anh nên dừng lại có lẽ không quá muộn, nhưng suy cho cùng lòng tham của người là vốn không lường trước được, khao khát chiếm hữu cùng đố kỵ khiến chúng ta lựa chọn bước vào con đường không thể quay đầu... Bị kịch cùng kế hoạch vốn đã vạch sẵn người vô tội không ngờ bản thân lại trở thành con rối trong tay người khác, vốn sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng vì sai lầm của quá khứ khiến cục diện thời điểm này chẳng thể cứu vãn.
...3 tháng yên bình trôi qua...
Buổi sáng bình yên cuối cùng trước giông bão, Lam Hạo ngồi trên sô pha chăm chút gọt từng quả táo, ánh mắt đầy ấm áp, người bên cạnh mỉm cười dịu dàng quan sát người trước mặt, cô vốn không tin bản thân lại mai mắn gặp được anh, người khiến trái tim cô được yếu mềm, người nguyện vì cô mà nắm lấy đôi tay cô cả đời cùng nhau đi qua tất cả. Lam Hạo lên tiếng đầy trêu đùa:
- Lâm tiểu thư đây là muốn “ăn” đến mức chảy cả nước dãi rồi...(anh cố tình nhấn mạnh chữ ăn cười tươi đôi tay vẫn làm công việc ban đầu)...hửmh... muốn ăn táo hay muốn anh...(mắt vẫn chăm chú gọt táo nhưng lời nói lại đầy ý trêu chọc người trước mặt đã thành thói quen).
- Anh...( Lâm Nguyệt đỏ mặt quay đi, Lam Hạo đưa đến trước mặt cô đĩa táo ánh mắt đầy dịu dàng...miếng táo vốn dĩ ngọt nay lại càng ngọt hơn giống như tình yêu của họ, làm cô phút chốc không tin đây là hiện thực).
- Hạo, em muốn chúng ta mãi mãi như thế. Em muốn cùng anh già đi, muốn cùng anh nhìn ngắm thế giới này đến thời khắc cuối cùng. Em muốn mãi nắm tay anh, tựa vào vai anh, mỗi đêm ở trong lòng anh ngủ thật say, muốn cùng anh đi qua tất cả mọi khoảnh khắc. Hạo em thật sự sợ một ngày em không thể nhìn thấy anh, không thể nghe giọng nói anh, không cảm nhận được hơi ấm trong lòng anh, nếu lúc đó xảy ra em thực sự sẽ tuyệt vọng, em sợ họ sẽ mãi mãi không bao giờ chấp nhận em, em không muốn em trở thành sự cản trở anh và gia đình, em sợ chúng ta sẽ xa nhau bởi một người nào đó...em sợ tất cả hạnh phúc ngọt ngào em có hôm nay sẽ là lần cuối, sẽ là một giấc mơ của mỗi em...
Lâm Nguyệt tựa đầu vào vai anh, ôm lấy cánh tay Lam Hạo nói ra những mong ước đan xen cùng nỗi bất an trong lòng cô. Cô kiên trì, mạnh mẽ là thật nhưng cô của hiện tại lại trong lòng đầy sợ hãi, cô sợ người trước mặt sẽ rời xa cô, cô sợ sẽ mất anh, Lam Hạo ánh mắt vẫn không thay đổi luôn ấm áp, dịu dàng, bàn tay nắm chặt tay cô nhẹ nhàng xoa dịu:
- Nguyệt, anh đã từng hứa với em chỉ khi em muốn buông tay anh lúc đó anh sẽ để em rời đi, còn bây giờ cho đến thời khắc nào anh vẫn nắm mãi đôi tay này. Cho dù họ không chấp nhận em, không chấp nhận tình yêu của chúng ta anh sẽ cùng em dùng thời gian chứng minh tất cả, chứng minh tình yêu của chúng ta là chân thành. Nguyệt, anh sẽ cùng em già đi, cùng em nhìn ngắm thế giới này, cùng em trải qua tất cả mọi thời khắc dù là đau lòng hay hạnh phúc. Cho dù ai đó sẽ chia cắt chúng ta anh vẫn sẽ tìm lại em, vẫn sẽ nắm chặt tay em một lần nữa. Nên mong em đừng để những suy nghĩ, bất an đó trong lòng khiến trái tim em sợ hãi anh đau lòng. Chúng ta bên nhau hơn năm anh tin chúng ta sẽ bên nhau đến trăm tuổi...em sẽ là cô dâu của anh, là mẹ của con anh, là người phụ nữ của cuộc đời anh...(lời nói ấy như từng cái ôm ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu trái tim vốn đã bất an của cô).
- Hạo...em tin anh, em tin vào tình yêu của hai chúng ta...(nụ cười đầy hạnh phúc, nước mắt của tình yêu được đong đầy)...Em yêu anh, Hạo!!!
- ...(nụ hôn đầy ngọt ngào minh chứng cho trái tim họ đồng điệu) Anh yêu em, yêu em rất nhiều, Nguyệt!!!
...Tích tắc tiếng kim đồng hồ vang vọng, từng tiếng như âm thanh quỷ dị đầy đáng sợ trước giông bão. Bên ngoài Diệp Nhất chứng kiến tất cả ánh mắt vốn hiền hoà nay hoá câm phẫn, ánh mắt ánh lên đầy sắc lạnh cùng đố kỵ, bàn tay nắm thật chặt từng ngón tay như khảm sâu vào da thịt rớm máu, cả người đầy hận ý che giấu...
- Hạo, đến giờ rồi chúng ta thực sự phải xuất phát (bước vào thái độ vốn như cũ không thay đổi, không thể nhìn ra đây là người vừa ở bên ngoài)... Hai người lại hành hạ mắt của người độc thân như tôi, Lâm Nguyệt cô xem tôi đúng là đáng thương...(vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô).
- A Nhất cậu đừng trêu cô ấy, da mặt cô ấy vốn rất mỏng (vừa nói vừa cố ý véo nhẹ má cô, ý cười nồng đậm)...Đi thôi, để cậu đợi lâu rồi...
- Cậu cũng biết à...Lâm Nguyệt tôi đi đây...(cười nhẹ)
- Hạo...
- Anh nhất định sẽ về sớm bên cạnh em, chẳng lẽ em sợ anh chạy mất... ngốc thật...(nói xong Lam Hạo đeo vào tay cô chiếc vòng tay màu tím oải hương đầy ngọt ngào, trên chiếc vòng khắc dòng chữ “Lam Hạo mãi yêu Lâm Nguyệt”), phải giữ nó, chỉ 1 năm anh sẽ về bên em, nhất định không được phép bỏ rơi anh, được không?
- ( nụ cười đầy hạnh phúc, nước mắt rơi giọt nước mắt hạnh phúc ôm lấy anh) Em sẽ vĩnh viễn ở nơi đây chờ anh cho dù bao lâu, em vẫn chờ anh đến bên em...
Vừa bước chân ra khỏi cánh cửa nhà họ Lam, Diệp Nhất thay đổi sắc mặt, nụ cười điềm nhiên lúc ban đầu đã không còn thay vào đó là cái nhếch mép đầy nham hiểm, ánh mắt ánh lên tia thâm độc cùng sự tự mãn hiện rõ “ Lam Hạo liệu rằng lần này đi cậu có thể nguyên vẹn quay về bên cạnh cô ấy sao?” Bi kịch trước mắt dần hiện hữu, sợi dây liên kết tình bạn vốn dĩ rất mong manh nay lại sắp vụn vỡ... Tình yêu khiến lòng người biến chất, khiến cảm xúc dần trở nên méo mó, rung động một lần cả đời sai lầm...trái tim đánh bại hoàn toàn lí trí, bi kịch tiếp nối từ đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.