Chương 2: Cha mẹ cãi nhau là do con cái chọc phá
Vô Năng Đích Vương
26/01/2017
Alexei Barov, bá tước trẻ tuổi của Alterac, giàu có, đẹp trai, trong tay có quân đội, nhưng lại không hề mang lòng phản nghịch.
Illucia Barov, tiểu sư muội của Đại pháp sư Antonidas, năm đó đạt được huy chương nguyệt hoa tại thành Violet thủ đô của Dalaran, nguyên nhân chính dẫn tới việc Antonidas cả đời độc thân. Trẻ tuổi, xinh đẹp, bậc thầy Arcane, nhưng không hề mang lòng cổ vũ chồng mình phản nghịch.
Carlos Barov, với tư cách con trai cả của cặp vợ chồng trên, đời này xác định hưởng hết vinh hoa phú quý, lại mang một tấm lòng phản nghịch. Hắn đơn thuần cho rằng, chỉ cần cha mình là quốc vương sẽ thay đổi được tất cả.
Năm nay Carlos tám tuổi, theo cha mẹ đến Lordaeron tham dự lễ rửa tội của vương tử Arthas mới sinh. Sau khi dự tiệc tối long trọng, cả nhà dắt nhau về khu biệt thử gần hoàng thành nghỉ ngơi.
Trong phòng nghỉ, chị gái Jandice và mẹ hắn Illucia đang chơi đùa với em trai mới sinh Weldon, cha hắn đang kiểm tra bài vở đứa em thứ hai Alexi của hắn. Carlos ngồi ngây người ở một góc bàn.
Terenas Menethil II là một vị vương giả vô cùng có mị lực, Carlos dự đoán uy nghiêm của ông ta ít nhất phải là 15! Nếu không phải biết rõ sau này gia tộc suy sụp là bởi lão ta, Carlos đoán chừng mình cũng sẽ trở thành fan cuồng mất. Công chính, uy nghiêm, nhân từ, cơ trí, đây là ấn tượng đầu tiên người ta thấy ở Terenas.
- Lucern, phiền bác đi chỗ khác một lát, ta có mấy lời muốn cùng phụ thân nói chuyện!
Lucern Sackhoff, với tư cách quản gia riêng của Alexei Barov, không hỏi nguyên nhân thiếu gia muốn đuổi mình đi, mà chỉ nhìn về phía gia chủ Alexei.
- Đi đi!
Đạt được chủ nhân đồng ý, Lucern cúi chào, đóng kỹ cửa phòng, gác ở ngoài cửa.
- Con của ta, con có lời gì muốn cùng phụ thân nói sao?
Alexei nới lỏng mắt kính đơn, buông con trai thứ hai Alexi xuống, quay người lại đối diện với con trai cả.
- Con trai, ngày con ra đời, toàn bộ các cánh rừng ở Lordaeron đều thì thầm cái tên này - Arthas. Con trai, ta sẽ tự hào quan sát từng ngày con lớn lên, cho tới khi con trở thành hóa thân của chính nghĩa. Con phải nhớ kĩ, gia tộc Menethil chúng ta vẫn luôn sử dụng trí tuệ và sức mạnh để thống trị đất nước này. Ta cũng tin tưởng rằng, con sẽ cẩn thận sử dụng sức mạnh cường đại của mình. Nhưng, thắng lợi thật sự, hỡi con trai, là khích lệ dân tâm! Đến một ngày nào đó, tính mạng ta sẽ đi tới điểm cuối, mà con, trở thành vị vua mới của đất nước!
Carlos thử sử dụng giọng nói trầm thấp mà hùng hậu của Terenas đã nói với con trai khi ra đời để giải thích, nhưng giọng của một đứa bé tám tuổi chưa dậy thì cộng với vẻ "nguy hiểm" ngớ ngẩn Carlos cố gắng thể hiện ra đã chọc cười cả nhà hắn.
- Diễn tốt lắm, Carlos! Cha còn tưởng con chỉ hứng thú với đao kiếm, nguyên lai con còn thích cả diễn tuồng.
Alexei không hề keo kiệt lời khen đối với con trai.
- Phụ thân, con ghen tị!
Carlos lên tiếng làm cha hắn ngẩn người một lúc!
- Menethil II là một quốc vương vĩ đại, nhưng khi con nhìn ông ta, theo thời gian, con lại thấy hình bóng của ngài!
- Phụ thân nói với con, dãy núi Alterac vang vọng tên Barov. Gia tộc ta chưa bao giờ dùng bạo lực để thống trị quốc gia. Vương giả chân chính, phải mang tới cho nhân dân giàu có và yên ổn. Cuối cùng có một ngày, vương miện hoàng đế sẽ trở lại trên đầu dòng họ Barov. Ngoại trừ bác Leon, chỉ có phụ thân mới là người thừa kế chính thống của Arathor!
- Đã đủ rồi!
Alexei giận dữ đập bàn.
- Lucern!
- Thưa chủ nhân, nô bộc có mặt!
- Ta muốn biết, gần nhất là những kẻ nào đã tiếp cận Carlos!
- Vâng thưa chủ nhân!
Lucern Sackhoff đóng cửa lui ra.
- Anh yêu, anh làm sợ con kìa!
Illucia an ủi Weldon đang nằm trong nôi, trách cứ chồng mình.
Alexei tỉnh táo lại, đi đến trước mặt Carlos, ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên vai hắn.
- Là ai, dạy cho con những lời này, Carlos!
- Trong sách ạ!
- Sách?
- Là "Huyết thống quý tộc và Huy hiệu gia tộc" ạ!
- Quyển sách đó?
Alexei càng thêm bối rối. Chỉ là một quyển sách phổ cập dòng giống, làm sao lại khiến con trai ông ta nói ra những lời cấp tiến như vậy.
- Gia tộc Wrynn là trực hệ của Thoradin đại đế, còn tổ tiên gia tộc là Barov là em trai ruột của đại đế.
- Sau đó thì sao?
Alexei ngờ ngợ đoán ra.
- Hậu đại của đế vương cũng là đế vương, tại sao ngài lại phải quỳ xuống trước gã nhà giàu mới nổi Aiden Perenolde kia quỳ xuống? Vương giả chân chính của Alterac hẳn là ngài, mà không phải thằng hói trên đỉnh núi kia!
Carlos liếc xéo thấy Alexi đang dùng hai mắt lòe lòe sáng hâm mộ nhìn mình, bèn lĩnh ngộ, dùng luôn cặp mắt đó nhìn phụ thân.
- Không bao giờ được sỉ nhục một vị vua! Aiden hói đầu, nhưng không phải ngu xuẩn!
Chịu không nổi ánh mắt của con trai, Alexei lui về phía sau, đứng dậy, ngồi trở lại trên ghế.
- Carlos, con còn quá nhỏ, không hiểu cái gì gọi là chính trị! Gia nhập vương quốc Alterac, mức thuế và cống nộp hàng năm gia tộc phải nộp là thấp nhất. Mà hoàng đế cũng chẳng vui sướng gì hơn so với quý tộc, ví dụ như thằng hói... quốc vương Aiden.
Alexei cuối cùng đã hiểu những lời của con trai là tự bộc phát. Ông bình tĩnh trở lại, vừa rồi ông ta tưởng có kẻ mượn tay con trai buông lời gièm pha mình.
- Nhưng ngài cuối cùng vẫn không phải là vua, trong khi ngài rõ ràng giỏi nhất!
- Carlos, nếu như ta không đồng ý, mệnh lệnh của Aiden không ra nổi khỏi dãy núi, mà lời của ta thì Aiden lại phải chăm chú cân nhắc! Ngoại trừ vương miện, còn đâu phụ thân con có được gần như toàn bộ quyền lợi của hoàng đế, mà gia tộc Barov lại không phải gánh vác chi tiêu quốc gia. Gia nhập vương quốc Alterac, đối với cả hai gia tộc đều là đôi bên cùng có lợi. Bọn họ có được danh dự, chúng ta đạt được lợi ích thực tế. Mà tự dưng thoát ly khỏi vương quốc Alterac, sẽ đả kích nghiêm trọng danh dự của gia tộc! Nếu như chúng ta tự lập, chắc chắn không thoát được danh hiệu phản đồ, ai dám cùng chúng ta kết giao? Nếu như chúng ta gia nhập vương quốc Lordaeron, sẽ còn một vấn đề càng nghiêm trọng hơn - đó là thuế di sản! Chỉ có vương quốc Alterac không đánh thuế thừa kế, con của ta à!
Alexei nói xong, khiến Carlos giật mình nhận ra mình đã coi thường cha mình, cũng coi thường người của thời đại này.
Trước kia chính mình đơn thuần cho rằng, chỉ cần gia tộc Barov trở thành hoàng đế Alterac, sẽ thoát khỏi sự trừng phạt sau này. Bây giờ nghĩ lại mới thấy ngu xuẩn! Quả nhiên mình chỉ là một thằng ngốc ăn may biết trước tương lai, trên phương diện chính trị vẫn còn non nớt lắm!
- Không nên ủ rũ con trai! Con mới tám tuổi! Lúc ta tám tuổi, cả ngày còn đang bận nghĩ làm thế nào để sống phóng túng, mà bây giờ con biểu hiện ra đủ khiến người làm cha như ta cảm thấy xấu hổ rồi!
Alexei lại một lần nữa đi đến bên người Carlos, vỗ vỗ bả vai.
Không có tâm tính rộng mở sao có thể là một người xuyên việt hợp cách! Carlos chỉ uể oải một lúc rồi thôi.
Đã đến lúc trả nhiệm vụ!
- Cha!
- Ừ?
- Vì sao trên người ngài có mùi thơm không giống của mẹ?
- Ừ!
- Anh yêu, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện! Jandice, trông coi em trai cẩn thận!
- Dạ vâng!
- Anh trai, anh thật là lợi hại!
- Em yêu, em nghe anh giải thích!
Trong đám đông hỗn loạn, Carlos cúi đầu tra xét bảng thuộc tính.
Nhiệm vụ hàng ngày: Cha mẹ cãi nhau là do con cái chọc phá (xong)
Khen thưởng: +300 exp.
Illucia Barov, tiểu sư muội của Đại pháp sư Antonidas, năm đó đạt được huy chương nguyệt hoa tại thành Violet thủ đô của Dalaran, nguyên nhân chính dẫn tới việc Antonidas cả đời độc thân. Trẻ tuổi, xinh đẹp, bậc thầy Arcane, nhưng không hề mang lòng cổ vũ chồng mình phản nghịch.
Carlos Barov, với tư cách con trai cả của cặp vợ chồng trên, đời này xác định hưởng hết vinh hoa phú quý, lại mang một tấm lòng phản nghịch. Hắn đơn thuần cho rằng, chỉ cần cha mình là quốc vương sẽ thay đổi được tất cả.
Năm nay Carlos tám tuổi, theo cha mẹ đến Lordaeron tham dự lễ rửa tội của vương tử Arthas mới sinh. Sau khi dự tiệc tối long trọng, cả nhà dắt nhau về khu biệt thử gần hoàng thành nghỉ ngơi.
Trong phòng nghỉ, chị gái Jandice và mẹ hắn Illucia đang chơi đùa với em trai mới sinh Weldon, cha hắn đang kiểm tra bài vở đứa em thứ hai Alexi của hắn. Carlos ngồi ngây người ở một góc bàn.
Terenas Menethil II là một vị vương giả vô cùng có mị lực, Carlos dự đoán uy nghiêm của ông ta ít nhất phải là 15! Nếu không phải biết rõ sau này gia tộc suy sụp là bởi lão ta, Carlos đoán chừng mình cũng sẽ trở thành fan cuồng mất. Công chính, uy nghiêm, nhân từ, cơ trí, đây là ấn tượng đầu tiên người ta thấy ở Terenas.
- Lucern, phiền bác đi chỗ khác một lát, ta có mấy lời muốn cùng phụ thân nói chuyện!
Lucern Sackhoff, với tư cách quản gia riêng của Alexei Barov, không hỏi nguyên nhân thiếu gia muốn đuổi mình đi, mà chỉ nhìn về phía gia chủ Alexei.
- Đi đi!
Đạt được chủ nhân đồng ý, Lucern cúi chào, đóng kỹ cửa phòng, gác ở ngoài cửa.
- Con của ta, con có lời gì muốn cùng phụ thân nói sao?
Alexei nới lỏng mắt kính đơn, buông con trai thứ hai Alexi xuống, quay người lại đối diện với con trai cả.
- Con trai, ngày con ra đời, toàn bộ các cánh rừng ở Lordaeron đều thì thầm cái tên này - Arthas. Con trai, ta sẽ tự hào quan sát từng ngày con lớn lên, cho tới khi con trở thành hóa thân của chính nghĩa. Con phải nhớ kĩ, gia tộc Menethil chúng ta vẫn luôn sử dụng trí tuệ và sức mạnh để thống trị đất nước này. Ta cũng tin tưởng rằng, con sẽ cẩn thận sử dụng sức mạnh cường đại của mình. Nhưng, thắng lợi thật sự, hỡi con trai, là khích lệ dân tâm! Đến một ngày nào đó, tính mạng ta sẽ đi tới điểm cuối, mà con, trở thành vị vua mới của đất nước!
Carlos thử sử dụng giọng nói trầm thấp mà hùng hậu của Terenas đã nói với con trai khi ra đời để giải thích, nhưng giọng của một đứa bé tám tuổi chưa dậy thì cộng với vẻ "nguy hiểm" ngớ ngẩn Carlos cố gắng thể hiện ra đã chọc cười cả nhà hắn.
- Diễn tốt lắm, Carlos! Cha còn tưởng con chỉ hứng thú với đao kiếm, nguyên lai con còn thích cả diễn tuồng.
Alexei không hề keo kiệt lời khen đối với con trai.
- Phụ thân, con ghen tị!
Carlos lên tiếng làm cha hắn ngẩn người một lúc!
- Menethil II là một quốc vương vĩ đại, nhưng khi con nhìn ông ta, theo thời gian, con lại thấy hình bóng của ngài!
- Phụ thân nói với con, dãy núi Alterac vang vọng tên Barov. Gia tộc ta chưa bao giờ dùng bạo lực để thống trị quốc gia. Vương giả chân chính, phải mang tới cho nhân dân giàu có và yên ổn. Cuối cùng có một ngày, vương miện hoàng đế sẽ trở lại trên đầu dòng họ Barov. Ngoại trừ bác Leon, chỉ có phụ thân mới là người thừa kế chính thống của Arathor!
- Đã đủ rồi!
Alexei giận dữ đập bàn.
- Lucern!
- Thưa chủ nhân, nô bộc có mặt!
- Ta muốn biết, gần nhất là những kẻ nào đã tiếp cận Carlos!
- Vâng thưa chủ nhân!
Lucern Sackhoff đóng cửa lui ra.
- Anh yêu, anh làm sợ con kìa!
Illucia an ủi Weldon đang nằm trong nôi, trách cứ chồng mình.
Alexei tỉnh táo lại, đi đến trước mặt Carlos, ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên vai hắn.
- Là ai, dạy cho con những lời này, Carlos!
- Trong sách ạ!
- Sách?
- Là "Huyết thống quý tộc và Huy hiệu gia tộc" ạ!
- Quyển sách đó?
Alexei càng thêm bối rối. Chỉ là một quyển sách phổ cập dòng giống, làm sao lại khiến con trai ông ta nói ra những lời cấp tiến như vậy.
- Gia tộc Wrynn là trực hệ của Thoradin đại đế, còn tổ tiên gia tộc là Barov là em trai ruột của đại đế.
- Sau đó thì sao?
Alexei ngờ ngợ đoán ra.
- Hậu đại của đế vương cũng là đế vương, tại sao ngài lại phải quỳ xuống trước gã nhà giàu mới nổi Aiden Perenolde kia quỳ xuống? Vương giả chân chính của Alterac hẳn là ngài, mà không phải thằng hói trên đỉnh núi kia!
Carlos liếc xéo thấy Alexi đang dùng hai mắt lòe lòe sáng hâm mộ nhìn mình, bèn lĩnh ngộ, dùng luôn cặp mắt đó nhìn phụ thân.
- Không bao giờ được sỉ nhục một vị vua! Aiden hói đầu, nhưng không phải ngu xuẩn!
Chịu không nổi ánh mắt của con trai, Alexei lui về phía sau, đứng dậy, ngồi trở lại trên ghế.
- Carlos, con còn quá nhỏ, không hiểu cái gì gọi là chính trị! Gia nhập vương quốc Alterac, mức thuế và cống nộp hàng năm gia tộc phải nộp là thấp nhất. Mà hoàng đế cũng chẳng vui sướng gì hơn so với quý tộc, ví dụ như thằng hói... quốc vương Aiden.
Alexei cuối cùng đã hiểu những lời của con trai là tự bộc phát. Ông bình tĩnh trở lại, vừa rồi ông ta tưởng có kẻ mượn tay con trai buông lời gièm pha mình.
- Nhưng ngài cuối cùng vẫn không phải là vua, trong khi ngài rõ ràng giỏi nhất!
- Carlos, nếu như ta không đồng ý, mệnh lệnh của Aiden không ra nổi khỏi dãy núi, mà lời của ta thì Aiden lại phải chăm chú cân nhắc! Ngoại trừ vương miện, còn đâu phụ thân con có được gần như toàn bộ quyền lợi của hoàng đế, mà gia tộc Barov lại không phải gánh vác chi tiêu quốc gia. Gia nhập vương quốc Alterac, đối với cả hai gia tộc đều là đôi bên cùng có lợi. Bọn họ có được danh dự, chúng ta đạt được lợi ích thực tế. Mà tự dưng thoát ly khỏi vương quốc Alterac, sẽ đả kích nghiêm trọng danh dự của gia tộc! Nếu như chúng ta tự lập, chắc chắn không thoát được danh hiệu phản đồ, ai dám cùng chúng ta kết giao? Nếu như chúng ta gia nhập vương quốc Lordaeron, sẽ còn một vấn đề càng nghiêm trọng hơn - đó là thuế di sản! Chỉ có vương quốc Alterac không đánh thuế thừa kế, con của ta à!
Alexei nói xong, khiến Carlos giật mình nhận ra mình đã coi thường cha mình, cũng coi thường người của thời đại này.
Trước kia chính mình đơn thuần cho rằng, chỉ cần gia tộc Barov trở thành hoàng đế Alterac, sẽ thoát khỏi sự trừng phạt sau này. Bây giờ nghĩ lại mới thấy ngu xuẩn! Quả nhiên mình chỉ là một thằng ngốc ăn may biết trước tương lai, trên phương diện chính trị vẫn còn non nớt lắm!
- Không nên ủ rũ con trai! Con mới tám tuổi! Lúc ta tám tuổi, cả ngày còn đang bận nghĩ làm thế nào để sống phóng túng, mà bây giờ con biểu hiện ra đủ khiến người làm cha như ta cảm thấy xấu hổ rồi!
Alexei lại một lần nữa đi đến bên người Carlos, vỗ vỗ bả vai.
Không có tâm tính rộng mở sao có thể là một người xuyên việt hợp cách! Carlos chỉ uể oải một lúc rồi thôi.
Đã đến lúc trả nhiệm vụ!
- Cha!
- Ừ?
- Vì sao trên người ngài có mùi thơm không giống của mẹ?
- Ừ!
- Anh yêu, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện! Jandice, trông coi em trai cẩn thận!
- Dạ vâng!
- Anh trai, anh thật là lợi hại!
- Em yêu, em nghe anh giải thích!
Trong đám đông hỗn loạn, Carlos cúi đầu tra xét bảng thuộc tính.
Nhiệm vụ hàng ngày: Cha mẹ cãi nhau là do con cái chọc phá (xong)
Khen thưởng: +300 exp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.