Chương 28
ThanhLee
05/07/2022
' Không xem nữa. '
Vương Đỉnh Hoa chán nản khi phải ngồi đọc một đống chữ nghĩa loằn ngoằn này, càng nhìn lâu lại càng thấy nó chuyển động. Cho rằng mình đã chăm chú đến hoa cả mắt nên cô không đọc nữa, xung quanh là hàng tá quyển sách dày cộm từ chính trị, xã hội hay kinh tế đều có đủ. Không những thế những thể loại tự truyện, phiêu lưu, tình cảm trai gái cô cũng xem tuốt. Vương Đỉnh Hoa khiến các a hoàn phải hết sức sửng sốt cùng với sự bất ngờ xen lẫn khi có nhiệm vụ từ vị tiểu thư này vào phòng để dọn dẹp, đứng trước cảnh tượng những quyển sách được chất chồng lên nhau mà quyển nào quyển nấy đều nặng trĩu, các a hoàn há mồm còn chưa kịp khép. Vừa lau dọn căn phòng vừa phải khâm phục tiểu thư của mình, không hổ danh là thần đồng ngay cả người làm cho nhà họ Vương cũng cảm thấy được tự hào và hãnh diện thay.
Vừa thấy con mình bước ra, bà Hoàng cùng với ông Vương đang chăm lo chậu cây kiểng thì liền dừng tay. Mặt mài bà sáng rực khi thấy Vương Đỉnh Hoa đã thôi giam mình trong phòng, hai ngày trước lo đọc sách mà không ăn uống đầy đủ nên bây giờ thấy mặt mài xanh xao hơn hẳn. Sợ con mình cố sức mà đổ bệnh, bà kéo cô vào bên trong để hỏi chuyện bằng một chất giọng vô cùng trìu mến và dịu dàng.
' Ta thấy con có hơi chuyển sắc, có cần gọi đại phu đến bắt mạch không? '
Hoàng Lý Mai vừa vuốt lại tóc con gái vừa hỏi han, cô nắm lấy tay bà chỉ mỉm cười lăc đầu.
' Bụng con chỉ hơi rỗng, chắc là đói thôi. '
...
Vương Đỉnh Hoa không thèm trau dồi hay nghiên cứu một thứ gì thêm nữa, bây giờ cô để đầu óc thoải mái nhất có thể vì hai ngày qua nó phải tập trung cao độ chắc chắn sẽ rất mệt mỏi. Cô cùng tên gia nhân Hắc Kiến đi tản bộ đồng thời hóng mát cho cơ thể được khuây khoả đôi chút, cô ghé lại trên chiếc cầu bắt ngang sông hôm nọ mà ngắm nhìn cành cây kỳ lạ kia. Bây giờ mới có dịp quan sát nó một cách kỹ lưỡng, bản thân nó sinh ra đã đặc biệt như vậy có lẽ nào nhiệm vụ của nó không đơn thuần là đâm chòi nảy lộc như những cây khác?
Trông nó vừa yếu ớt lại cũng vừa hùng vĩ khiến người khác phải cảm thấy thật mâu thuẫn. Nhìn hình dáng còi cọc, nhỏ bé, với những cành cây dường như đã khô cứng vì thiếu sự sống và sự đối lập với đứa con của nó. Lá thì ít chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng cũng chính vì vậy đã làm cho nó trở nên hùng vĩ, lẫm liệt hơn bao giờ hết. Thử hỏi những nhánh cây ở đây có cây nào giống nó hay không? Giống như bản thân bị xa lánh vì có ngoại hình khác biệt, khi nói đến cây không có lá thiên hạ sẽ nghĩ rằng cây sẽ chết nhưng riêng nó thì mang một sức sống vô cùng mãnh liệt hơn bất cứ những loại cây nào trên đời. Biết mình không bằng thiên hạ nhưng lại khiến thiên hạ phải trầm trồ về mình. Quả thật chiếc cây này có khả năng sống thật đáng kinh ngạc.
' Này, ngươi đến xem nơi đó có gì mà đông người như vậy!? '
Đang ngắm cảnh nhưng không quên dòm ngó xung quanh, thấy gần đó có một đám người tụ tập không biết có chuyện gì nên đã nhờ gia nhân đến xem xét sự việc. Vì không có kiên nhẫn nên tên Hắc Kiến đi chưa được bao lâu thì tiểu thư Vương trong lòng nôn nóng, tò mò cũng đi đến xem.
Một ông lão với râu tóc bạc trắng tinh khôi nhưng lại vô cùng khoẻ mạnh, đặt hai viên gạch lớn lên người một thanh niên rồi vận khí công để dùng tay đánh gãy hai viên đá làm hai, hai thầy trò là đang mưu sinh bằng cách sử dụng võ thuật nên rất mau chóng được nhiều người đến ủng hộ. Cũng không có gì lạ lẫm với người dân nơi đây hiếu kỳ với loại môn phái này vì ở Lĩnh Cương chỉ nổi tiếng đến việc có nhiều người giàu và tài giỏi, những người như hai thầy trò ấy dường như rất hiếm thấy khi xuất hiện ở đây.
Ông lão cùng với học trò của mình đã hoàn thành màn trình diễn nên bây giờ cầm một túi vải đi xung quanh để nhận tiền từ người dân, Vương Đỉnh Hoa đứng từ xa nhìn cũng thấy khá thích thú, cô chờ đám đông giải tán bớt thì mới đến gần hai người họ mà bắt chuyện.
' Ta thấy khá bất ngờ về võ công của hai người. Ông lão đã đến tuổi rồi mà vẫn còn khoẻ mạnh vậy sao? '
Nghe thấy có người nói chuyện với mình, ông lão để cho học trò tự dọn dẹp rồi ngước lên nhìn nữ nhân trẻ tuổi ngay trước mặt. Ông cười khà khà đưa tay vuốt lấy bộ râu bạc trắng của mình.
' Là bí kiếp, nếu không nhờ rèn luyện thì chắc ta đã ngủm từ lâu rồi. Haha, mà cho hỏi cô nương đây là... '
' Đây là tiểu thư Vương Đỉnh Hoa, con gái độc nhất vô nhị của gia đình họ Vương quyền quý. '
Hắc Kiến nhanh nhẹn giới thiệu sơ về lý lịch của tiểu thư của mình, ông lão nghe thấy cái tên ấy liền hết sức ngạc nhiên mà to tròn mắt nhìn chằm chằm.
' Là vị tiểu thư xinh đẹp và tài giỏi được người đời khen ngợi là mỹ nhân đứng đầu Lĩnh Cương đây hay sao? Thật vinh hạnh cho lão già như ta quá.. '
Tên học trò kia nghe thấy đích danh của nữ nhân kia thì không thèm dọn dẹp nữa, mau chóng đi đến trước mặt cô mà chào hỏi.
' Là tiểu thư Vương thật sao? Hai thầy trò tôi đến đây là để muốn tận mắt chứng kiến màn tranh tài thế kỷ giữa hai mỹ nhân người, thật không ngờ lại được gặp tiểu thư ở đây.. '
Nhìn tên nam nhân trước mặt gãi đầu cười một cách thẹn thùng, Vương Đỉnh Hoa cũng không biết hai người này là từ đâu đến mà lại lặn lội đến đây, nghĩ đến thông tin về cuộc tranh đấu ấy quả thực được thiên hạ truyền miệng thật nhanh. Cô chỉ mới vừa không ra khỏi nhà hai ngày thôi lại cảm thấy nơi này thật khác lạ rồi.
' Vậy hai người từ đâu đến? '
' Hai thầy trò ta xuất thân từ Giã Môn và phiêu bạt khắp nơi vừa rèn luyện sức mạnh vừa biểu diễn võ thuật, nghe tin Lĩnh Cương có sự xuất hiện cùng lúc hai vị tiểu thư danh giá và tài giỏi đây thì ta đang ở Kinh Đông cũng nhanh chóng lặn lội mà đến cho kịp giờ, hoá ra lại đến sớm hơn dự đoán. Haha. '
Vương Đỉnh Hoa gật gù khi người kia đã khai rõ ra thông tin về mình, nếu nói từ Kinh Đông đến đây thì đoạn đường đi thật rất xa, còn xa hơn Cử Miên thế mà hai người này lại đến đây sớm hơn cả hai ngày là sao?
' Nói thật đi, hai người đã sử dụng kinh công mà đến phải không? '
' Chúng ta có ngựa mà.. '
Tên nam nhân cười hì hì chỉ tay về phía hai con ngựa đang ăn cỏ ở gần đó, cô đưa mắt nhìn theo rồi cũng gật đầu hiểu nguyên nhân và vẫn giữ nguyên quyết định rằng hai người họ vẫn sử dụng kinh công nhưng thêm một điều là cưỡi ngựa bay lên trời. Nếu không thì cũng không thể đến sớm như vậy được.
' Được rồi, không uổng công hai người đến đây để chứng kiến cảnh ta chinh chiến tài năng với cô ta, nếu hai thầy trò ngươi đồng ý rằng sẽ theo phe ta thì sẽ được đặt cách ở vị trí đầu tiên. '
Vương Đỉnh Hoa đôi mắt dần sắc sảo hơn và có suy nghĩ mua chuộc hai người này bằng lời nói, nếu có cơ hội được trò chuyện cùng với người biết võ công như thế thì nhân cơ hội đó kết giao luôn cũng chả vấn đề gì đâu nhỉ!?
Vương Đỉnh Hoa chán nản khi phải ngồi đọc một đống chữ nghĩa loằn ngoằn này, càng nhìn lâu lại càng thấy nó chuyển động. Cho rằng mình đã chăm chú đến hoa cả mắt nên cô không đọc nữa, xung quanh là hàng tá quyển sách dày cộm từ chính trị, xã hội hay kinh tế đều có đủ. Không những thế những thể loại tự truyện, phiêu lưu, tình cảm trai gái cô cũng xem tuốt. Vương Đỉnh Hoa khiến các a hoàn phải hết sức sửng sốt cùng với sự bất ngờ xen lẫn khi có nhiệm vụ từ vị tiểu thư này vào phòng để dọn dẹp, đứng trước cảnh tượng những quyển sách được chất chồng lên nhau mà quyển nào quyển nấy đều nặng trĩu, các a hoàn há mồm còn chưa kịp khép. Vừa lau dọn căn phòng vừa phải khâm phục tiểu thư của mình, không hổ danh là thần đồng ngay cả người làm cho nhà họ Vương cũng cảm thấy được tự hào và hãnh diện thay.
Vừa thấy con mình bước ra, bà Hoàng cùng với ông Vương đang chăm lo chậu cây kiểng thì liền dừng tay. Mặt mài bà sáng rực khi thấy Vương Đỉnh Hoa đã thôi giam mình trong phòng, hai ngày trước lo đọc sách mà không ăn uống đầy đủ nên bây giờ thấy mặt mài xanh xao hơn hẳn. Sợ con mình cố sức mà đổ bệnh, bà kéo cô vào bên trong để hỏi chuyện bằng một chất giọng vô cùng trìu mến và dịu dàng.
' Ta thấy con có hơi chuyển sắc, có cần gọi đại phu đến bắt mạch không? '
Hoàng Lý Mai vừa vuốt lại tóc con gái vừa hỏi han, cô nắm lấy tay bà chỉ mỉm cười lăc đầu.
' Bụng con chỉ hơi rỗng, chắc là đói thôi. '
...
Vương Đỉnh Hoa không thèm trau dồi hay nghiên cứu một thứ gì thêm nữa, bây giờ cô để đầu óc thoải mái nhất có thể vì hai ngày qua nó phải tập trung cao độ chắc chắn sẽ rất mệt mỏi. Cô cùng tên gia nhân Hắc Kiến đi tản bộ đồng thời hóng mát cho cơ thể được khuây khoả đôi chút, cô ghé lại trên chiếc cầu bắt ngang sông hôm nọ mà ngắm nhìn cành cây kỳ lạ kia. Bây giờ mới có dịp quan sát nó một cách kỹ lưỡng, bản thân nó sinh ra đã đặc biệt như vậy có lẽ nào nhiệm vụ của nó không đơn thuần là đâm chòi nảy lộc như những cây khác?
Trông nó vừa yếu ớt lại cũng vừa hùng vĩ khiến người khác phải cảm thấy thật mâu thuẫn. Nhìn hình dáng còi cọc, nhỏ bé, với những cành cây dường như đã khô cứng vì thiếu sự sống và sự đối lập với đứa con của nó. Lá thì ít chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng cũng chính vì vậy đã làm cho nó trở nên hùng vĩ, lẫm liệt hơn bao giờ hết. Thử hỏi những nhánh cây ở đây có cây nào giống nó hay không? Giống như bản thân bị xa lánh vì có ngoại hình khác biệt, khi nói đến cây không có lá thiên hạ sẽ nghĩ rằng cây sẽ chết nhưng riêng nó thì mang một sức sống vô cùng mãnh liệt hơn bất cứ những loại cây nào trên đời. Biết mình không bằng thiên hạ nhưng lại khiến thiên hạ phải trầm trồ về mình. Quả thật chiếc cây này có khả năng sống thật đáng kinh ngạc.
' Này, ngươi đến xem nơi đó có gì mà đông người như vậy!? '
Đang ngắm cảnh nhưng không quên dòm ngó xung quanh, thấy gần đó có một đám người tụ tập không biết có chuyện gì nên đã nhờ gia nhân đến xem xét sự việc. Vì không có kiên nhẫn nên tên Hắc Kiến đi chưa được bao lâu thì tiểu thư Vương trong lòng nôn nóng, tò mò cũng đi đến xem.
Một ông lão với râu tóc bạc trắng tinh khôi nhưng lại vô cùng khoẻ mạnh, đặt hai viên gạch lớn lên người một thanh niên rồi vận khí công để dùng tay đánh gãy hai viên đá làm hai, hai thầy trò là đang mưu sinh bằng cách sử dụng võ thuật nên rất mau chóng được nhiều người đến ủng hộ. Cũng không có gì lạ lẫm với người dân nơi đây hiếu kỳ với loại môn phái này vì ở Lĩnh Cương chỉ nổi tiếng đến việc có nhiều người giàu và tài giỏi, những người như hai thầy trò ấy dường như rất hiếm thấy khi xuất hiện ở đây.
Ông lão cùng với học trò của mình đã hoàn thành màn trình diễn nên bây giờ cầm một túi vải đi xung quanh để nhận tiền từ người dân, Vương Đỉnh Hoa đứng từ xa nhìn cũng thấy khá thích thú, cô chờ đám đông giải tán bớt thì mới đến gần hai người họ mà bắt chuyện.
' Ta thấy khá bất ngờ về võ công của hai người. Ông lão đã đến tuổi rồi mà vẫn còn khoẻ mạnh vậy sao? '
Nghe thấy có người nói chuyện với mình, ông lão để cho học trò tự dọn dẹp rồi ngước lên nhìn nữ nhân trẻ tuổi ngay trước mặt. Ông cười khà khà đưa tay vuốt lấy bộ râu bạc trắng của mình.
' Là bí kiếp, nếu không nhờ rèn luyện thì chắc ta đã ngủm từ lâu rồi. Haha, mà cho hỏi cô nương đây là... '
' Đây là tiểu thư Vương Đỉnh Hoa, con gái độc nhất vô nhị của gia đình họ Vương quyền quý. '
Hắc Kiến nhanh nhẹn giới thiệu sơ về lý lịch của tiểu thư của mình, ông lão nghe thấy cái tên ấy liền hết sức ngạc nhiên mà to tròn mắt nhìn chằm chằm.
' Là vị tiểu thư xinh đẹp và tài giỏi được người đời khen ngợi là mỹ nhân đứng đầu Lĩnh Cương đây hay sao? Thật vinh hạnh cho lão già như ta quá.. '
Tên học trò kia nghe thấy đích danh của nữ nhân kia thì không thèm dọn dẹp nữa, mau chóng đi đến trước mặt cô mà chào hỏi.
' Là tiểu thư Vương thật sao? Hai thầy trò tôi đến đây là để muốn tận mắt chứng kiến màn tranh tài thế kỷ giữa hai mỹ nhân người, thật không ngờ lại được gặp tiểu thư ở đây.. '
Nhìn tên nam nhân trước mặt gãi đầu cười một cách thẹn thùng, Vương Đỉnh Hoa cũng không biết hai người này là từ đâu đến mà lại lặn lội đến đây, nghĩ đến thông tin về cuộc tranh đấu ấy quả thực được thiên hạ truyền miệng thật nhanh. Cô chỉ mới vừa không ra khỏi nhà hai ngày thôi lại cảm thấy nơi này thật khác lạ rồi.
' Vậy hai người từ đâu đến? '
' Hai thầy trò ta xuất thân từ Giã Môn và phiêu bạt khắp nơi vừa rèn luyện sức mạnh vừa biểu diễn võ thuật, nghe tin Lĩnh Cương có sự xuất hiện cùng lúc hai vị tiểu thư danh giá và tài giỏi đây thì ta đang ở Kinh Đông cũng nhanh chóng lặn lội mà đến cho kịp giờ, hoá ra lại đến sớm hơn dự đoán. Haha. '
Vương Đỉnh Hoa gật gù khi người kia đã khai rõ ra thông tin về mình, nếu nói từ Kinh Đông đến đây thì đoạn đường đi thật rất xa, còn xa hơn Cử Miên thế mà hai người này lại đến đây sớm hơn cả hai ngày là sao?
' Nói thật đi, hai người đã sử dụng kinh công mà đến phải không? '
' Chúng ta có ngựa mà.. '
Tên nam nhân cười hì hì chỉ tay về phía hai con ngựa đang ăn cỏ ở gần đó, cô đưa mắt nhìn theo rồi cũng gật đầu hiểu nguyên nhân và vẫn giữ nguyên quyết định rằng hai người họ vẫn sử dụng kinh công nhưng thêm một điều là cưỡi ngựa bay lên trời. Nếu không thì cũng không thể đến sớm như vậy được.
' Được rồi, không uổng công hai người đến đây để chứng kiến cảnh ta chinh chiến tài năng với cô ta, nếu hai thầy trò ngươi đồng ý rằng sẽ theo phe ta thì sẽ được đặt cách ở vị trí đầu tiên. '
Vương Đỉnh Hoa đôi mắt dần sắc sảo hơn và có suy nghĩ mua chuộc hai người này bằng lời nói, nếu có cơ hội được trò chuyện cùng với người biết võ công như thế thì nhân cơ hội đó kết giao luôn cũng chả vấn đề gì đâu nhỉ!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.