Chương 37
ThanhLee
05/07/2022
'Trời đã bắt đầu lạnh rồi sao?'
Lưu Tuyết Khuê trên đường đi không quên ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, từng đợt gió mạnh thổi đến cuốn theo những chiếc lá trên cành, tóc nàng vì thế cũng bay trong gió. Còn về phía tiểu thư Vương cũng trở bệnh vì thay đổi thời tiết, về phần Vương Đỉnh Hoa rất nhạy cảm về sức khoẻ điều đó trong nhà ai cũng biết nên đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần tiểu thư họ có dấu hiệu bị cảm là lập tức chăm sóc ngay lập tức.
'Các ngươi có cần phải làm quá lên vậy không?'
Vương Đỉnh Hoa ngồi dậy làm khăn chườm trên trán rớt xuống, a hoàn thấy vậy nhấn người cô nằm xuống rồi đem khăn chườm đặt về vị trí cũ.
'Nếu chúng tôi không lầm thì ngày mai tiểu thư sẽ bắt đầu cảm nặng đến tận ba ngày, hôm nay người đã có dấu hiệu ho và hắt hơi rồi.'
'Đó là triệu chứng bình thường khi trời trở lạnh mà? Các ngươi đừng có xem ta yếu đuối như thế chứ?'
'Có chuyện gì vậy?'
Ai có mặt trong phòng đều đưa mắt nhìn sang cánh cửa được mở ra bởi một người. Lưu Tuyết Khuê thấy hôm nay vị tiểu thư này được người hầu kẻ hạ bao quanh thì hết sức bất ngờ và lo lắng.
'Ngươi bị sao vậy?'
'Tiểu thư của chúng tôi vào ngày này đều sẽ trở bệnh nên phải chăm sóc người thật kỹ lưỡng, bắt đầu từ ba ngày tới tiểu thư Lưu xin đừng đến đây để tránh bị tiêu thư của chúng tôi lây bệnh cho người.'
Lưu Tuyết Khuê gật đầu hiểu ra vấn đề, nhìn gương mặt của tiểu thư đang nằm ở kia hồng hào hơn và cánh tai cũng trở nên đỏ hơn trông thật khả ái.
'Các ngươi xong việc rồi thì mau biến ra khỏi đây đi.'
'Vậy chúng tôi xin phép hai tiểu thư.'
Nhìn cánh cửa khép lại, nàng mới quay sang nhìn cô bật tung chăn ra rồi ngồi dậy làm khăn chườm trên trán lại rơi xuống.
'Nóng chết đi được.'
Vương Đỉnh Hoa được phen bất ngờ trước hành động của Lưu Tuyết Khuê, nàng như a hoàn lúc nãy kéo cô nằm trở lại giường, đắp lại chăn và khăn chườm trên trán. Nàng ngồi bên cạnh rồi dịu dàng nói.
'Nếu đây là tình hình sức khoẻ thì không được chủ quan. Phòng bệnh hơn chữa bệnh.'
'Ayss lại gặp phải người như ngươi.'
'Hôm nay trời lạnh thật đấy!'
Lưu Tuyết Khuê cởi áo choàng dày cộm của mình ra và để bên cạnh, hôm nay mái tóc của tiểu thư Lưu không làm cầu kỳ như thường ngày nữa mà lại cột phần giữa tóc và để rũ rượi phía sau. Quan sát nàng đang vuốt lại mái tóc dài đen óng ánh của mình, nhìn kỹ thì nàng cũng chỉ trang điểm nhẹ đến đây. Vương Đỉnh Hoa bỗng tim đập lạ thường, nghĩ rằng bản thân chắc do bệnh mà ra.
'Thật ra thì.. hôm nay, cô nhìn ổn hơn trước.'
Vương Đỉnh Hoa dùng từ "ổn" bởi vì cô không muốn khen người mà mình vẫn còn đang ghét, Lưu Tuyết Khuê hiểu được câu nói ấy nên bất ngờ vô cùng. Tiểu thư Vương, một kẻ luôn xem nàng là không đội trời chung mà hôm nay khen mình như vậy có phải là đang có suy nghĩ khác về nàng hay không? Nghĩ đến đây Lưu Tuyết Khuê vui vẻ vô cùng, nàng cười đến tít cả mắt làm Vương Đỉnh Hoa quay sang chỗ khác với vẻ mặt ửng đỏ hơn ớt.
Lại một ngày nữa đã trôi qua, Vương Đỉnh Hoa như đúng theo kịch bản cũ sang ngày hôm sau cảm rất nặng, tuy da thịt nóng ran nhưng người cứ run cầm cập như thể đang bị đóng băng. Người hầu kẻ hạ tất bật chăm sóc, canh chừng tiểu thư Vương từ tối cho đến sáng mà không kịp nghỉ ngơi, phu nhân Hoàng lo lắng cho con gái cũng thường xuyên vào xem tình hình nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Đại phu thì được mời ở lại nhà họ Vương để tiện bề chữa bệnh cho con gái họ.
Khổ nỗi một điều, cho dù thường ngày Vương Đỉnh Hoa ăn nhiều bao nhiêu thì đến lúc bệnh cô lại không muốn ăn thứ gì cả, đây mới chính là nỗi sợ của họ vào mỗi năm. Vương Đỉnh Hoa bệnh thì còn có cách trị khỏi nhưng đây là do cô không chịu ăn cộng với tính ngang bướng, nóng tính của mình trong lúc bệnh là một điều khó khăn như hái sao trên trời.
Hôm nay Lưu Tuyết Khuê lại đến, thấy cả nhà họ Vương ai nấy đều vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng cũng biết tình hình của tiểu thư bên trong đang thế nào, nàng được khuyên không nên vào thăm cô tránh bị lây bệnh nhưng nàng lại nhất quyết muốn vào nên họ không còn cách để ngăn cản. Lưu Tuyết Khuê vừa vào đã bắt gặp tiểu thư Vương chôn mình trong chăn như cái kén, nhiều món ăn được để xung quanh nhưng lại không có dấu hiệu đụng chạm vào dù chỉ một chút. Nàng đi đến kéo chăn ra nhưng người bên trong lại nắm rất chặt.
'Là ta đây.'
Vương Đỉnh Hoa không trả lời, nàng thấy chiếc chăn hình như là đang run rẩy.
'Nghe nói ngươi không chịu ăn uống phải không?'
Vương Đỉnh Hoa lại không trả lời vì đang ngủ thì đột nhiên có cảm giác như ai đó ôm lấy mình, cô lú đầu ra thì chạm mặt với tiểu thư nhà họ Lưu.
'Ngươi đang làm gì vậy?'
Cô nói bằng một chất giọng nặng nề, đôi mắt mệt mỏi nhìn Lưu Tuyết Khuê đang ôm lấy "cái kén" của mình.
'Không phải ngươi lạnh sao?'
Nàng nở một nụ cười hiền dịu làm Vương Đỉnh Hoa cứ chăm chăm nhìn vào bờ môi ấy, cô lắc đầu xua tan đi ý nghĩ điên rồ sắp loé lên. Ắt hẳn là cô bệnh đến điên rồi.
'Mau dậy ăn đi, nghe nói hôm qua giờ ngươi đã không ăn gì rồi.'
'Ngươi mau cút đi đi, ta không còn sức để mắng ngươi nữa đâu.'
Vương Đỉnh Hoa chui đầu lại trong chăn, Lưu Tuyết Khuê lấy bát súp vẫn còn nghi ngút khói đem đến để bên cạnh giường.
'Nếu ngươi chịu ăn uống đầy đủ khi hết bệnh ta sẽ giúp ngươi không bị phạt nữa. Được không?'
'Ngươi nói gì? Ta không có hứng để nghe ngươi nói tào lao đâu.'
Cô lại một lần nữa chui đầu ra nhìn nữ nhân kia đang muốn đút cho mình ăn rồi lại nhìn lên gương mặt xinh đẹp ấy. Nếu nhìn không lầm thì hôm nay Lưu Tuyết Khuê vẫn như hôm qua, trang điểm nhẹ, tóc xoã phía sau.
Nhìn nàng dịu dàng không khác gì tiên nữ giáng trần và chăm sóc cho cô cả.
'Ta có bao giờ thất hứa với ngươi chưa?'
'Vậy đưa đây. Nếu ngươi gạt ta lập tức ta sẽ tiễn ngươi rời khỏi Lĩnh Cương như cái tên cẩu công tử kia.'
Vương Đỉnh Hoa tung ra khỏi chăn, ngồi tựa vào thành giường sau đó giành lấy thứ trên tay của Lưu Tuyết Khuê. Thấy người này đã chịu ăn nàng bất giác mỉm cười rồi đứng dậy.
'Nhớ ăn cho hết đấy!'
Nàng ra ngoài để báo cáo tình hình cho nhà họ Vương bớt lo lắng, nghe thấy tiểu thư nhà mình đã chịu ăn thì họ vừa mừng rỡ vừa thắc mắc rằng tại sao Lưu Tuyết Khuê chỉ vừa mới vào bên trong đã khuyên được cái người cứng đầu ấy ngồi dậy ăn? Đó cũng chính là điều mà hai phụ huynh ấy khó hiểu.
'Ngươi đã làm gì rồi? Sao có thể khuyên nó được vậy?'
Vương Bá Chinh nhanh chóng vào vấn đề chính, thấy ông quá hấp tấp nên Hoàng Lý Mai lên tiếng nhắc nhở nhưng cũng mong nữ nhân này có câu trả lời cho họ.
Lưu Tuyết Khuê mỉm cười, cử chỉ nhẹ nhàng, thánh thoát làm hai ông bà ghen tị cũng muốn con mình như người này.
'Ta không có dụ dỗ nữ nhân của hai người điều gì cả, chỉ là đã đưa ra điều kiện và được tiểu thư Vương chấp thuận. Sẵn đây ta cũng muốn nói chuyện với hai người về việc này.'
'Được, vậy đến phòng ta.'
Lưu Tuyết Khuê nhìn Vương Bá Chinh và Hoàng Ly Mai đang chờ đợi mình vào vấn đề chính, nàng cũng không chần chờ nữa mà mở lời với họ.
'Thật ra ta và tiểu thư Vương đã đưa ra điều kiện với nhau. Ta hứa sẽ giúp cô ta thôi bị phạt đổi lại cô ta phải ăn uống đầy đủ.'
'Không được!'
Thấy chồng mình miệng nhanh hơn não nên Hoàng Lý Mai vội lên tiếng trách ông.
'Bây giờ sức khoẻ của nó quan trọng hơn, đã vậy tiểu thư Lưu vì con chúng ta nên mới hứa như vậy. Chàng định giữ sỉ diện ấy đến khi nào hả? Nếu ta không chấp thuận thì có phải tiểu thư Lưu trở thành một người thất hứa hay không?'
'Haizz, chuyện này tùy ý các người đi.'
Vương Bá Chinh đứng dậy bỏ đi để lại Hoàng Lý Mai nhìn nàng mỉm cười.
Lưu Tuyết Khuê trở lại thì người này cũng đã ăn xong, nàng cầm bát thuốc đi vào đặt cạnh giường. Nàng phải đấu tranh với bọn họ dữ lắm mới có thể được đem vào vì công việc này là của kẻ hầu người hạ.
Với vẻ ngoài ân cần nhàn nhạt như mây, nhẹ nhàng như gió của Lưu Tuyết Khuê mang lại sau những ngày bên cạnh chăm sóc cô lúc bệnh. Bị cáu gắt, chửi mắng cũng chỉ mỉm cười, không phải nàng không thể đáp trả nhưng đó không phải là điều nàng muốn. Như thể.. nàng có cảm giác rằng đây là người sau này sẽ rất quan trọng đối với mình.
'Ngươi làm sao cứ nhìn ta bằng ánh mắt đó thế?'
Ánh mắt âu yếm ấy như muốn câu hồn đoạt phách của đối phương, cử chỉ yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió, người này đối với cô đều là một chữ thanh khiết, xinh đẹp không tì vết, tâm hồn luôn trong sạch, tính cách lại vô cùng dễ gần. Nói chung ở Lưu Tuyết Khuê không thể tìm kiếm khuyết điểm nào từ nàng, rõ là nàng quá hoàn hảo vậy sao trên đời này lại có một người ghét nàng đến tận cùng trời đất đến thế?
'Vì ngươi xinh đẹp mà!'
Nàng nói rồi che miệng cười làm cô thoáng đỏ mặt. Trên đời này cô đã chán với việc thiên hạ khen mình, cô nghe đến độ phát ngán vậy tại sao khi được người này nói ra trong lòng cô lại vui và rộn ràng như thể lần đầu tiên mình được khen. Trong suốt thời gian qua, cô vẫn biết mình luôn đối xử không tốt với nàng nhưng bản thân lại không có ý muốn ghét bỏ nàng, chẳng qua.. từ khi chạm mặt Lưu Tuyết Khuê, cô đã có cảm giác không hay nếu cả hai kết thân với nhau. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể lý giải được nỗi phiền muộn trằn trọc ấy.
'Ta hỏi thật, tại sao ngươi lại muốn làm bạn với ta? Ta rất xấu tính, thường xuyên bắt nạt ngươi, thường khiến ngươi mất mặt với thiên hạ. Vậy tại sao ngươi vẫn giữ nguyên quyết định vậy?'
Lưu Tuyết Khuê bỗng cười thành tiếng vì biết mình đã thành công rồi. Nàng đã thành công làm cho người này hiểu ra được vấn đề, nếu vậy bước tiếp theo Vương Đỉnh Hoa sẽ tự mình thay đổi chứ không cần nàng giúp nữa.
'Ngươi cười cái gì?'
'Tiểu thư Vương đã hiểu ra vấn đề thật tốt, ta không biết vì sao lần đầu tiên gặp ngươi ta đã cảm thấy rất thích ngươi. Tuy ngươi có hơi xấu tính nhưng ta nghĩ mình sẽ thay đổi được nên đã kiên nhẫn đến bây giờ.'
'Ngươi... Ngươi thích ta ư?'
Vương Đỉnh Hoa ngồi bật dậy làm khăn chườm trán rớt xuống, nàng vẫn giữ nụ cười trên khoé môi đến nhấn người cô nằm xuống, đặt khăn chườm về vị trí cũ. Lưu Tuyết Khuê nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp lên gương mặt của cô rồi vuốt ve.
'Mau khỏi bệnh đấy!'
Lưu Tuyết Khuê nói rồi đứng dậy bỏ đi đồng thời từ chối trả lời câu hỏi. Vương Đỉnh Hoa giương mắt nhìn tiểu thư Lưu hôm nay có thái độ rất khác đối với mình, tim lại đập rộn ràng trong lúc được bàn tay ấy chạm vào.
'Không biết lại bị gì nữa đây.'
Lưu Tuyết Khuê trên đường đi không quên ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, từng đợt gió mạnh thổi đến cuốn theo những chiếc lá trên cành, tóc nàng vì thế cũng bay trong gió. Còn về phía tiểu thư Vương cũng trở bệnh vì thay đổi thời tiết, về phần Vương Đỉnh Hoa rất nhạy cảm về sức khoẻ điều đó trong nhà ai cũng biết nên đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần tiểu thư họ có dấu hiệu bị cảm là lập tức chăm sóc ngay lập tức.
'Các ngươi có cần phải làm quá lên vậy không?'
Vương Đỉnh Hoa ngồi dậy làm khăn chườm trên trán rớt xuống, a hoàn thấy vậy nhấn người cô nằm xuống rồi đem khăn chườm đặt về vị trí cũ.
'Nếu chúng tôi không lầm thì ngày mai tiểu thư sẽ bắt đầu cảm nặng đến tận ba ngày, hôm nay người đã có dấu hiệu ho và hắt hơi rồi.'
'Đó là triệu chứng bình thường khi trời trở lạnh mà? Các ngươi đừng có xem ta yếu đuối như thế chứ?'
'Có chuyện gì vậy?'
Ai có mặt trong phòng đều đưa mắt nhìn sang cánh cửa được mở ra bởi một người. Lưu Tuyết Khuê thấy hôm nay vị tiểu thư này được người hầu kẻ hạ bao quanh thì hết sức bất ngờ và lo lắng.
'Ngươi bị sao vậy?'
'Tiểu thư của chúng tôi vào ngày này đều sẽ trở bệnh nên phải chăm sóc người thật kỹ lưỡng, bắt đầu từ ba ngày tới tiểu thư Lưu xin đừng đến đây để tránh bị tiêu thư của chúng tôi lây bệnh cho người.'
Lưu Tuyết Khuê gật đầu hiểu ra vấn đề, nhìn gương mặt của tiểu thư đang nằm ở kia hồng hào hơn và cánh tai cũng trở nên đỏ hơn trông thật khả ái.
'Các ngươi xong việc rồi thì mau biến ra khỏi đây đi.'
'Vậy chúng tôi xin phép hai tiểu thư.'
Nhìn cánh cửa khép lại, nàng mới quay sang nhìn cô bật tung chăn ra rồi ngồi dậy làm khăn chườm trên trán lại rơi xuống.
'Nóng chết đi được.'
Vương Đỉnh Hoa được phen bất ngờ trước hành động của Lưu Tuyết Khuê, nàng như a hoàn lúc nãy kéo cô nằm trở lại giường, đắp lại chăn và khăn chườm trên trán. Nàng ngồi bên cạnh rồi dịu dàng nói.
'Nếu đây là tình hình sức khoẻ thì không được chủ quan. Phòng bệnh hơn chữa bệnh.'
'Ayss lại gặp phải người như ngươi.'
'Hôm nay trời lạnh thật đấy!'
Lưu Tuyết Khuê cởi áo choàng dày cộm của mình ra và để bên cạnh, hôm nay mái tóc của tiểu thư Lưu không làm cầu kỳ như thường ngày nữa mà lại cột phần giữa tóc và để rũ rượi phía sau. Quan sát nàng đang vuốt lại mái tóc dài đen óng ánh của mình, nhìn kỹ thì nàng cũng chỉ trang điểm nhẹ đến đây. Vương Đỉnh Hoa bỗng tim đập lạ thường, nghĩ rằng bản thân chắc do bệnh mà ra.
'Thật ra thì.. hôm nay, cô nhìn ổn hơn trước.'
Vương Đỉnh Hoa dùng từ "ổn" bởi vì cô không muốn khen người mà mình vẫn còn đang ghét, Lưu Tuyết Khuê hiểu được câu nói ấy nên bất ngờ vô cùng. Tiểu thư Vương, một kẻ luôn xem nàng là không đội trời chung mà hôm nay khen mình như vậy có phải là đang có suy nghĩ khác về nàng hay không? Nghĩ đến đây Lưu Tuyết Khuê vui vẻ vô cùng, nàng cười đến tít cả mắt làm Vương Đỉnh Hoa quay sang chỗ khác với vẻ mặt ửng đỏ hơn ớt.
Lại một ngày nữa đã trôi qua, Vương Đỉnh Hoa như đúng theo kịch bản cũ sang ngày hôm sau cảm rất nặng, tuy da thịt nóng ran nhưng người cứ run cầm cập như thể đang bị đóng băng. Người hầu kẻ hạ tất bật chăm sóc, canh chừng tiểu thư Vương từ tối cho đến sáng mà không kịp nghỉ ngơi, phu nhân Hoàng lo lắng cho con gái cũng thường xuyên vào xem tình hình nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Đại phu thì được mời ở lại nhà họ Vương để tiện bề chữa bệnh cho con gái họ.
Khổ nỗi một điều, cho dù thường ngày Vương Đỉnh Hoa ăn nhiều bao nhiêu thì đến lúc bệnh cô lại không muốn ăn thứ gì cả, đây mới chính là nỗi sợ của họ vào mỗi năm. Vương Đỉnh Hoa bệnh thì còn có cách trị khỏi nhưng đây là do cô không chịu ăn cộng với tính ngang bướng, nóng tính của mình trong lúc bệnh là một điều khó khăn như hái sao trên trời.
Hôm nay Lưu Tuyết Khuê lại đến, thấy cả nhà họ Vương ai nấy đều vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng cũng biết tình hình của tiểu thư bên trong đang thế nào, nàng được khuyên không nên vào thăm cô tránh bị lây bệnh nhưng nàng lại nhất quyết muốn vào nên họ không còn cách để ngăn cản. Lưu Tuyết Khuê vừa vào đã bắt gặp tiểu thư Vương chôn mình trong chăn như cái kén, nhiều món ăn được để xung quanh nhưng lại không có dấu hiệu đụng chạm vào dù chỉ một chút. Nàng đi đến kéo chăn ra nhưng người bên trong lại nắm rất chặt.
'Là ta đây.'
Vương Đỉnh Hoa không trả lời, nàng thấy chiếc chăn hình như là đang run rẩy.
'Nghe nói ngươi không chịu ăn uống phải không?'
Vương Đỉnh Hoa lại không trả lời vì đang ngủ thì đột nhiên có cảm giác như ai đó ôm lấy mình, cô lú đầu ra thì chạm mặt với tiểu thư nhà họ Lưu.
'Ngươi đang làm gì vậy?'
Cô nói bằng một chất giọng nặng nề, đôi mắt mệt mỏi nhìn Lưu Tuyết Khuê đang ôm lấy "cái kén" của mình.
'Không phải ngươi lạnh sao?'
Nàng nở một nụ cười hiền dịu làm Vương Đỉnh Hoa cứ chăm chăm nhìn vào bờ môi ấy, cô lắc đầu xua tan đi ý nghĩ điên rồ sắp loé lên. Ắt hẳn là cô bệnh đến điên rồi.
'Mau dậy ăn đi, nghe nói hôm qua giờ ngươi đã không ăn gì rồi.'
'Ngươi mau cút đi đi, ta không còn sức để mắng ngươi nữa đâu.'
Vương Đỉnh Hoa chui đầu lại trong chăn, Lưu Tuyết Khuê lấy bát súp vẫn còn nghi ngút khói đem đến để bên cạnh giường.
'Nếu ngươi chịu ăn uống đầy đủ khi hết bệnh ta sẽ giúp ngươi không bị phạt nữa. Được không?'
'Ngươi nói gì? Ta không có hứng để nghe ngươi nói tào lao đâu.'
Cô lại một lần nữa chui đầu ra nhìn nữ nhân kia đang muốn đút cho mình ăn rồi lại nhìn lên gương mặt xinh đẹp ấy. Nếu nhìn không lầm thì hôm nay Lưu Tuyết Khuê vẫn như hôm qua, trang điểm nhẹ, tóc xoã phía sau.
Nhìn nàng dịu dàng không khác gì tiên nữ giáng trần và chăm sóc cho cô cả.
'Ta có bao giờ thất hứa với ngươi chưa?'
'Vậy đưa đây. Nếu ngươi gạt ta lập tức ta sẽ tiễn ngươi rời khỏi Lĩnh Cương như cái tên cẩu công tử kia.'
Vương Đỉnh Hoa tung ra khỏi chăn, ngồi tựa vào thành giường sau đó giành lấy thứ trên tay của Lưu Tuyết Khuê. Thấy người này đã chịu ăn nàng bất giác mỉm cười rồi đứng dậy.
'Nhớ ăn cho hết đấy!'
Nàng ra ngoài để báo cáo tình hình cho nhà họ Vương bớt lo lắng, nghe thấy tiểu thư nhà mình đã chịu ăn thì họ vừa mừng rỡ vừa thắc mắc rằng tại sao Lưu Tuyết Khuê chỉ vừa mới vào bên trong đã khuyên được cái người cứng đầu ấy ngồi dậy ăn? Đó cũng chính là điều mà hai phụ huynh ấy khó hiểu.
'Ngươi đã làm gì rồi? Sao có thể khuyên nó được vậy?'
Vương Bá Chinh nhanh chóng vào vấn đề chính, thấy ông quá hấp tấp nên Hoàng Lý Mai lên tiếng nhắc nhở nhưng cũng mong nữ nhân này có câu trả lời cho họ.
Lưu Tuyết Khuê mỉm cười, cử chỉ nhẹ nhàng, thánh thoát làm hai ông bà ghen tị cũng muốn con mình như người này.
'Ta không có dụ dỗ nữ nhân của hai người điều gì cả, chỉ là đã đưa ra điều kiện và được tiểu thư Vương chấp thuận. Sẵn đây ta cũng muốn nói chuyện với hai người về việc này.'
'Được, vậy đến phòng ta.'
Lưu Tuyết Khuê nhìn Vương Bá Chinh và Hoàng Ly Mai đang chờ đợi mình vào vấn đề chính, nàng cũng không chần chờ nữa mà mở lời với họ.
'Thật ra ta và tiểu thư Vương đã đưa ra điều kiện với nhau. Ta hứa sẽ giúp cô ta thôi bị phạt đổi lại cô ta phải ăn uống đầy đủ.'
'Không được!'
Thấy chồng mình miệng nhanh hơn não nên Hoàng Lý Mai vội lên tiếng trách ông.
'Bây giờ sức khoẻ của nó quan trọng hơn, đã vậy tiểu thư Lưu vì con chúng ta nên mới hứa như vậy. Chàng định giữ sỉ diện ấy đến khi nào hả? Nếu ta không chấp thuận thì có phải tiểu thư Lưu trở thành một người thất hứa hay không?'
'Haizz, chuyện này tùy ý các người đi.'
Vương Bá Chinh đứng dậy bỏ đi để lại Hoàng Lý Mai nhìn nàng mỉm cười.
Lưu Tuyết Khuê trở lại thì người này cũng đã ăn xong, nàng cầm bát thuốc đi vào đặt cạnh giường. Nàng phải đấu tranh với bọn họ dữ lắm mới có thể được đem vào vì công việc này là của kẻ hầu người hạ.
Với vẻ ngoài ân cần nhàn nhạt như mây, nhẹ nhàng như gió của Lưu Tuyết Khuê mang lại sau những ngày bên cạnh chăm sóc cô lúc bệnh. Bị cáu gắt, chửi mắng cũng chỉ mỉm cười, không phải nàng không thể đáp trả nhưng đó không phải là điều nàng muốn. Như thể.. nàng có cảm giác rằng đây là người sau này sẽ rất quan trọng đối với mình.
'Ngươi làm sao cứ nhìn ta bằng ánh mắt đó thế?'
Ánh mắt âu yếm ấy như muốn câu hồn đoạt phách của đối phương, cử chỉ yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió, người này đối với cô đều là một chữ thanh khiết, xinh đẹp không tì vết, tâm hồn luôn trong sạch, tính cách lại vô cùng dễ gần. Nói chung ở Lưu Tuyết Khuê không thể tìm kiếm khuyết điểm nào từ nàng, rõ là nàng quá hoàn hảo vậy sao trên đời này lại có một người ghét nàng đến tận cùng trời đất đến thế?
'Vì ngươi xinh đẹp mà!'
Nàng nói rồi che miệng cười làm cô thoáng đỏ mặt. Trên đời này cô đã chán với việc thiên hạ khen mình, cô nghe đến độ phát ngán vậy tại sao khi được người này nói ra trong lòng cô lại vui và rộn ràng như thể lần đầu tiên mình được khen. Trong suốt thời gian qua, cô vẫn biết mình luôn đối xử không tốt với nàng nhưng bản thân lại không có ý muốn ghét bỏ nàng, chẳng qua.. từ khi chạm mặt Lưu Tuyết Khuê, cô đã có cảm giác không hay nếu cả hai kết thân với nhau. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể lý giải được nỗi phiền muộn trằn trọc ấy.
'Ta hỏi thật, tại sao ngươi lại muốn làm bạn với ta? Ta rất xấu tính, thường xuyên bắt nạt ngươi, thường khiến ngươi mất mặt với thiên hạ. Vậy tại sao ngươi vẫn giữ nguyên quyết định vậy?'
Lưu Tuyết Khuê bỗng cười thành tiếng vì biết mình đã thành công rồi. Nàng đã thành công làm cho người này hiểu ra được vấn đề, nếu vậy bước tiếp theo Vương Đỉnh Hoa sẽ tự mình thay đổi chứ không cần nàng giúp nữa.
'Ngươi cười cái gì?'
'Tiểu thư Vương đã hiểu ra vấn đề thật tốt, ta không biết vì sao lần đầu tiên gặp ngươi ta đã cảm thấy rất thích ngươi. Tuy ngươi có hơi xấu tính nhưng ta nghĩ mình sẽ thay đổi được nên đã kiên nhẫn đến bây giờ.'
'Ngươi... Ngươi thích ta ư?'
Vương Đỉnh Hoa ngồi bật dậy làm khăn chườm trán rớt xuống, nàng vẫn giữ nụ cười trên khoé môi đến nhấn người cô nằm xuống, đặt khăn chườm về vị trí cũ. Lưu Tuyết Khuê nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp lên gương mặt của cô rồi vuốt ve.
'Mau khỏi bệnh đấy!'
Lưu Tuyết Khuê nói rồi đứng dậy bỏ đi đồng thời từ chối trả lời câu hỏi. Vương Đỉnh Hoa giương mắt nhìn tiểu thư Lưu hôm nay có thái độ rất khác đối với mình, tim lại đập rộn ràng trong lúc được bàn tay ấy chạm vào.
'Không biết lại bị gì nữa đây.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.