Chương 10: Nỗi đau khi chia tay
Lão Lão
16/11/2023
“Hu hu hu…”
“Không phải đã chia tay rồi sao. Hắn đâu phải người tốt, tốn nước mắt vì hắn làm gì.”
“Tôi đã yêu anh ấy, yêu rất nhiều nhưng anh ấy lại phản bội tôi, khiến trái tim tôi đau rất nhiều. Tôi tưởng lúc mình chia tay rồi sẽ không còn thấy đau nữa nhưng mà…nhưng mà sao tôi lại càng đau hơn vậy. Trái tim tôi như bị thứ gì đó xoáy vào thật sâu, thật sâu tạo thành một lỗ lớn…hu hu hu sao anh ấy lại phản bội tôi!”
“...”
Đúng vậy. Có nhiều cách để kết thúc một mối tình đến vậy. Sao lại chọn cách đau đớn nhất để giày vò đối phương. Điều là con người, tại sao luôn đối xử tồi tệ với nhau như thế?
Những mảnh vỡ ký ức còn lưu lại trong tâm trí Nam Phong. Anh vẫn nhớ rất rõ, người đó đã khiến anh phải đau khổ đến mức nào.
“Anh Phong ơi, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
“Anh Phong ơi, khi bị phản bội sẽ là cảm giác thế nào?”
“Ờ, có thể là đau một chút rồi quên đi.”
“Là như thế hả anh.”
“Ừ.”
…..
“Anh Phong, em đã có người mới rồi. Chúng ta chia tay nhé!”
“Anh không đồng ý. Tên đó có gì mà anh không có chứ. Em đừng đi có được không?”
“Nhưng em lỡ yêu anh ấy mất rồi. Cứ xem như em đã phản bội anh vậy đó. Đau một chút rồi sẽ hết thôi. Tạm biệt anh nhé!”
“Khoongggggg…”
Dù có làm cách nào anh cũng không thể giữ lấy người đó ở lại. Chính anh là người đã nói sẽ đau một chút rồi hết nhưng sao nổi đau này lại xuyên thấu cả xương thịt, thấm lẫn vào trong máu. Nếu như đau đến vậy, anh chỉ cần để những dòng máu ấy chảy ra bên ngoài, khi nó chảy hết rồi thì sẽ không đau nữa.
….
Hôm đó, anh đã tự rạch một đường trên tay mình để máu có thể chảy đi hết, để anh không còn cảm giác đau là gì nữa. Nhưng lúc đó, mẹ anh đã kịp chạy đến và cứu sống anh lưỡi liềm của thần chết.
“Nam Phong, con bị điên à! Sao lại tự hành hạ bản thân mình như thế.”
….
“Tôi quyết định rồi.”
Tử Đằng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Nam Phong khiến anh có chút bối rối.
“Anh nói muốn nhận lấy phần quà là tôi đúng không. Vậy thì hãy làm đi.”
“Hả!!”
Nam Phong ngớ người trước cô. Dù anh đã nói như thế nhưng không phải bây giờ. Nhìn cô đau buồn như thế anh không nỡ làm cô tổn thương thêm nữa. Huống hồ, lúc này làm gì có tâm trạng cho loại chuyện đó.
“Anh hả cái gì? Hay là anh cũng chê tôi giống Lưu Triết, tôi biết rồi đàn ông các người điều là đồ tồi…ưm…”
Lời còn chưa nói xong, Nam Phong đã khóa môi cô bằng một nụ hôn nồng cháy. Đến khi cô cảm giác không thể thở được thì anh mới buông ra. Cứ tưởng làm vậy đã thỏa mãn được cô nhưng Nam Phong lại bị mắng một trận.
“Đồ tồi! Sao anh lại hôn tôi chứ, tôi chưa cho phép anh hôn tôi mà.”
“Nhưng không phải em muốn…”
“Tôi muốn gì chứ, tôi chỉ nói thế thôi. Anh tưởng đấy là thật à! Anh bắt nạt tôi hu hu hu…”
“Vậy là tôi bắt nạt cô sao. Thế cho tôi xin lỗi cô nhé.”
Dù biết bản thân không làm gì nên tội nhưng vì cô đang buồn nên anh tạm thời nhẫn nhịn. Đợi khi cô vui vẻ trở lại, anh nhất định sẽ đòi lại gấp đôi.
Phụ nữ thật đáng ghét!
Sau ngày hôm đó, tin tức về Tử Đằng và Nam Phong luôn là tâm điểm được tìm kiếm nhiều nhất trong ngày. Nhưng cũng vì tin tức truyền đi quá nhanh cũng đem đến cho Nam Phong một tai họa.
“Mau gọi Nam Phong trở về nhà gấp.”
Ba của Nam Phong ném tờ báo sang một bên, vẻ mặt tức giận.
Trong lúc đó, Nam Phong đang tập luyện boxing cùng với Thiệu Đông.
“Này Nam Phong, cậu và đại minh tinh của tôi làm sao trở thành một cặp được vậy? Đừng nói là cậu giở trò với cô ấy đó.”
Thiệu Đông nghi ngờ nhìn anh.
“Vậy đúng, con người tôi thích giở trò với phụ nữ lắm. Cậu muốn tôi nói khúc nào thì tôi sẽ nói cho cậu nghe khúc đó.”
Nam Phong liền giở giọng của kẻ tiểu nhân nói với cậu ta.
“Cậu cậu cậu..sao cậu có thể làm như thế với đại minh tinh của tôi được. Nam Phong, tôi sẽ không liên lạc với cậu nữa.”
Cậu ta tức giận quay đi chỗ khác không luyện tập cùng Nam Phong.
“Mới đây đã giận rồi, cậu là con gái à.”
Reng reng reng.
“Alo.”
Nam Phong nhận được cuộc gọi từ quản gia, anh nhíu mày, sắc mặt liền thay đổi. Boxing đang tập giữa chừng thì bỏ ra ngoài. Thiệu Đông thấy vậy thì liền gọi lớn.
“Cậu đi đâu vậy Nam Phong. Còn chưa tập xong mà.”
….
Nhà họ Trần.
Ba Nam Phong đập tay xuống bàn tức giận nói:
“Cậu nhìn đi, cậu đang làm cái gì vậy hả? Gia đình họ Trần đã bị cậu bôi nhọ rồi.”
“Ba à! Nói cứ như con vừa làm một chuyện tày trời. Nhưng đây còn chẳng đáng nhắc đến.”
Ông chỉ tay vào bảng tin trên điện thoại, quát anh:
“Tôi đã nói cậu biết bao nhiêu lần, ăn chơi cũng phải biết chừng mực. Cậu lúc nào cũng ‘con biết rồi’, ‘ba nhắc mãi thế’, ‘con lớn rồi mà’. Đúng vậy, cậu lớn rồi lớn đến mức có thể leo lên mấy trang báo ngồi. Thật là nhục nhã khi cậu mang họ Trần mà.”
Mặc dù bị mắng nhưng Nam Phong vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
“Nói xong chuyện ngoài lề thì ba cũng nên cập nhật vấn đề đi. Nếu không có vấn đề chính thì con phải đi đây.”
Anh đứng dậy muốn rời đi nhưng ông đã ngăn lại.
“Vấn đề ở đây là tôi muốn cậu lấy vợ.”
“...Lấy vợ!”
“Không phải đã chia tay rồi sao. Hắn đâu phải người tốt, tốn nước mắt vì hắn làm gì.”
“Tôi đã yêu anh ấy, yêu rất nhiều nhưng anh ấy lại phản bội tôi, khiến trái tim tôi đau rất nhiều. Tôi tưởng lúc mình chia tay rồi sẽ không còn thấy đau nữa nhưng mà…nhưng mà sao tôi lại càng đau hơn vậy. Trái tim tôi như bị thứ gì đó xoáy vào thật sâu, thật sâu tạo thành một lỗ lớn…hu hu hu sao anh ấy lại phản bội tôi!”
“...”
Đúng vậy. Có nhiều cách để kết thúc một mối tình đến vậy. Sao lại chọn cách đau đớn nhất để giày vò đối phương. Điều là con người, tại sao luôn đối xử tồi tệ với nhau như thế?
Những mảnh vỡ ký ức còn lưu lại trong tâm trí Nam Phong. Anh vẫn nhớ rất rõ, người đó đã khiến anh phải đau khổ đến mức nào.
“Anh Phong ơi, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
“Anh Phong ơi, khi bị phản bội sẽ là cảm giác thế nào?”
“Ờ, có thể là đau một chút rồi quên đi.”
“Là như thế hả anh.”
“Ừ.”
…..
“Anh Phong, em đã có người mới rồi. Chúng ta chia tay nhé!”
“Anh không đồng ý. Tên đó có gì mà anh không có chứ. Em đừng đi có được không?”
“Nhưng em lỡ yêu anh ấy mất rồi. Cứ xem như em đã phản bội anh vậy đó. Đau một chút rồi sẽ hết thôi. Tạm biệt anh nhé!”
“Khoongggggg…”
Dù có làm cách nào anh cũng không thể giữ lấy người đó ở lại. Chính anh là người đã nói sẽ đau một chút rồi hết nhưng sao nổi đau này lại xuyên thấu cả xương thịt, thấm lẫn vào trong máu. Nếu như đau đến vậy, anh chỉ cần để những dòng máu ấy chảy ra bên ngoài, khi nó chảy hết rồi thì sẽ không đau nữa.
….
Hôm đó, anh đã tự rạch một đường trên tay mình để máu có thể chảy đi hết, để anh không còn cảm giác đau là gì nữa. Nhưng lúc đó, mẹ anh đã kịp chạy đến và cứu sống anh lưỡi liềm của thần chết.
“Nam Phong, con bị điên à! Sao lại tự hành hạ bản thân mình như thế.”
….
“Tôi quyết định rồi.”
Tử Đằng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Nam Phong khiến anh có chút bối rối.
“Anh nói muốn nhận lấy phần quà là tôi đúng không. Vậy thì hãy làm đi.”
“Hả!!”
Nam Phong ngớ người trước cô. Dù anh đã nói như thế nhưng không phải bây giờ. Nhìn cô đau buồn như thế anh không nỡ làm cô tổn thương thêm nữa. Huống hồ, lúc này làm gì có tâm trạng cho loại chuyện đó.
“Anh hả cái gì? Hay là anh cũng chê tôi giống Lưu Triết, tôi biết rồi đàn ông các người điều là đồ tồi…ưm…”
Lời còn chưa nói xong, Nam Phong đã khóa môi cô bằng một nụ hôn nồng cháy. Đến khi cô cảm giác không thể thở được thì anh mới buông ra. Cứ tưởng làm vậy đã thỏa mãn được cô nhưng Nam Phong lại bị mắng một trận.
“Đồ tồi! Sao anh lại hôn tôi chứ, tôi chưa cho phép anh hôn tôi mà.”
“Nhưng không phải em muốn…”
“Tôi muốn gì chứ, tôi chỉ nói thế thôi. Anh tưởng đấy là thật à! Anh bắt nạt tôi hu hu hu…”
“Vậy là tôi bắt nạt cô sao. Thế cho tôi xin lỗi cô nhé.”
Dù biết bản thân không làm gì nên tội nhưng vì cô đang buồn nên anh tạm thời nhẫn nhịn. Đợi khi cô vui vẻ trở lại, anh nhất định sẽ đòi lại gấp đôi.
Phụ nữ thật đáng ghét!
Sau ngày hôm đó, tin tức về Tử Đằng và Nam Phong luôn là tâm điểm được tìm kiếm nhiều nhất trong ngày. Nhưng cũng vì tin tức truyền đi quá nhanh cũng đem đến cho Nam Phong một tai họa.
“Mau gọi Nam Phong trở về nhà gấp.”
Ba của Nam Phong ném tờ báo sang một bên, vẻ mặt tức giận.
Trong lúc đó, Nam Phong đang tập luyện boxing cùng với Thiệu Đông.
“Này Nam Phong, cậu và đại minh tinh của tôi làm sao trở thành một cặp được vậy? Đừng nói là cậu giở trò với cô ấy đó.”
Thiệu Đông nghi ngờ nhìn anh.
“Vậy đúng, con người tôi thích giở trò với phụ nữ lắm. Cậu muốn tôi nói khúc nào thì tôi sẽ nói cho cậu nghe khúc đó.”
Nam Phong liền giở giọng của kẻ tiểu nhân nói với cậu ta.
“Cậu cậu cậu..sao cậu có thể làm như thế với đại minh tinh của tôi được. Nam Phong, tôi sẽ không liên lạc với cậu nữa.”
Cậu ta tức giận quay đi chỗ khác không luyện tập cùng Nam Phong.
“Mới đây đã giận rồi, cậu là con gái à.”
Reng reng reng.
“Alo.”
Nam Phong nhận được cuộc gọi từ quản gia, anh nhíu mày, sắc mặt liền thay đổi. Boxing đang tập giữa chừng thì bỏ ra ngoài. Thiệu Đông thấy vậy thì liền gọi lớn.
“Cậu đi đâu vậy Nam Phong. Còn chưa tập xong mà.”
….
Nhà họ Trần.
Ba Nam Phong đập tay xuống bàn tức giận nói:
“Cậu nhìn đi, cậu đang làm cái gì vậy hả? Gia đình họ Trần đã bị cậu bôi nhọ rồi.”
“Ba à! Nói cứ như con vừa làm một chuyện tày trời. Nhưng đây còn chẳng đáng nhắc đến.”
Ông chỉ tay vào bảng tin trên điện thoại, quát anh:
“Tôi đã nói cậu biết bao nhiêu lần, ăn chơi cũng phải biết chừng mực. Cậu lúc nào cũng ‘con biết rồi’, ‘ba nhắc mãi thế’, ‘con lớn rồi mà’. Đúng vậy, cậu lớn rồi lớn đến mức có thể leo lên mấy trang báo ngồi. Thật là nhục nhã khi cậu mang họ Trần mà.”
Mặc dù bị mắng nhưng Nam Phong vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
“Nói xong chuyện ngoài lề thì ba cũng nên cập nhật vấn đề đi. Nếu không có vấn đề chính thì con phải đi đây.”
Anh đứng dậy muốn rời đi nhưng ông đã ngăn lại.
“Vấn đề ở đây là tôi muốn cậu lấy vợ.”
“...Lấy vợ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.