Chương 31: Tâm tư của phụ nữ
Lão Lão
04/12/2023
Sáng hôm sau.
Tử Đằng thức dậy nhìn qua bên cạnh đã không thấy người đâu. Nghĩ anh đã rời đi, cô có chút hụt hẫng.
“Đi mà không biết tạm biệt người khác, tên này càng ngày càng đáng ghét mà.”
Lúc sau, cô thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Vì ở nhà một mình nên cô không hay tự làm đồ ăn.
Bước ra khỏi phòng, mùi đồ ăn từ trong phòng bếp lan tỏ khắp nhà làm cô ngây người. Tử Đằng còn tưởng mới sáng có ăn trộm vào nhà, rón rén đi đến xem thử. Nhưng khi cô nhìn thấy người bên trong thì đầu óc trống rỗng.
Tử Đằng ngạc nhiên vì Nam Phong vẫn còn ở đây. Cô cứ tưởng anh đã rời khỏi đây từ lâu rồi mới đúng. Khẽ ho nhẹ, giả vờ đanh đá.
“Vẫn chưa chịu đi à. Còn có thời gian ở đây nấu nướng chẳng ra làm sao.”
Nam Phong quay đâu lại nhìn cô cười tươi không còn dáng vẻ buồn bã của tối hôm qua nữa. Dường như anh đã khôi phục lại tâm trạng lúc đầu.
“Anh đi rồi ai sẽ làm buổi sáng cho em. Nên anh phải nén lại một chút nữa để em no bụng.”
“Hức! Làm như không có đồ ăn của anh tôi sẽ chết đói vậy.”
Tuy ngoài mặc cô tỏ vẻ không thích nhưng trong lòng lại vui như mở hội. Tử Đằng kéo ghế ra ngồi xuống. Vậy là hôm nay cô không cần phải ra ngoài ăn nữa. Nói thật, đồ mà Nam Phong nấu rất hợp với ý cô ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Ăn xong bữa sáng do Nam Phong làm tâm trạng cô cũng tốt hẳn lên. Tử Đằng định nói với anh điều gì đó thì Nam Phong lại nhận được một cuộc gọi. Không biết là ai đang gọi đến khiến sắc mặt anh không được tốt lắm.
“Em ăn xong thì đi làm đi, một lát anh dọn xong sẽ đi sau.”
Nói ngắn gọn với cô như thế Nam Phong bỏ ra ngoài nghe điện thoại. Tử Đằng nhìn theo bóng lưng của Nam Phong mà tức điên người. Cô giận dỗi đứng dậy.
“Được thôi, anh muốn tôi đi thì tôi đi. Hừ!”
……
Quán nước Midday.
“Cô còn muốn nói gì với tôi nữa.”
Nam Phong lạnh nhạt nói.
Năm đó, chính Lê Ly là người đã phản bội anh để đi theo người mới. Bây giờ cuộc sống bất ổn thì quay trở về tìm anh. Cô ấy nghĩ rằng anh là công viên muốn đến lúc nào thì đến, không thích thì rời đi sao? Nam Phong của ngày đó đã chết rồi, anh bây giờ không còn ngu ngốc để cô lừa dối.
Lê Ly buồn tủi nói:
“Anh Phong, đêm đó em đã nói với anh rất rõ lý do em rời xa anh là gì không phải sao. Em chính là bị ba anh ép nên mới làm như thế thôi.”
“Bị ép? Cô cũng thừa nhận bản thân đã lấy một số tiền rồi mới rời đi cùng người kia. Nếu cô thật lòng yêu tôi, trân trọng tình cảm bảy năm qua của chúng ta thì cô có dễ dàng buông tay tôi không. Lê Ly, năm đó cô chịu nói ra sự thật thì mọi chuyện đã khác rồi. Là do chính cô tự quyết định chọn con đường này, không liên quan đến ai cả.”
“Có phải vì cô ta nên anh mới lạnh nhạt với em không? Anh đã yêu cô ấy rồi đúng chứ?”
“Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Quan trọng là tình cảm của chúng ta đã kết thúc mười năm nay rồi, tất cả đều là quá khứ.”
Lê Ly bật khóc, cô ấy mím chặt môi mình, ánh mắt đầy sự đau khổ.
“Xa nhau mười năm nhưng không có lúc nào em không ngừng nhớ đến anh. Trong những giấc mơ chỉ toàn là hình bóng của anh, khó khăn lắm em mới trở về đây được để gặp anh. Còn anh thì sao? Có lần nào anh đã đi tìm kiếm em chưa? Có lần nào anh nhớ đến tình cảm của chúng ta suốt bảy năm qua chưa? Em đã rất hy vọng khi gặp được anh nhưng cuối cùng thứ mang lại cho em chính là nỗi tuyệt vọng.”
Cô ấy đứng bật dậy, chạy ra khỏi quán nước trong nước mắt đầm đìa.
Nam Phong ngồi im lặng ở đấy không đuổi theo nhưng vết thương cũ lại cảm thấy nhói đau. Những lời của Lê Ly đã làm cho tâm trí của anh giao động.
“Lê Ly, tôi có thật sự tin vào những của cô nói hay không.”
Tách tách!
Không biết từ lúc nào An Hạ đã có mặt ở đó. Cô ta lấy điện thoại chụp lại những tấm hình của hai người họ. Trong đầu cảm thấy tò mò về người phụ nữ kia.
“Cô ta là ai nhỉ? Vừa khóc vừa chạy ra ngoài nữa chứ? Nếu mình đi theo cô ta có khi sẽ biết được gì đó.”
An Hạ liền lén lút lên xe rời đi.
Đợi đến khi An Hạ đến nơi thì nhìn thấy Lê Ly đã đứng trên vách đá. Đôi giày đã đặt bên cạnh. Nếu An Hạ không đoán sai thì cô ấy đang chuẩn bị tự tử. Dù biết vậy, An Hạ không sợ hãi mà ngược lại tỏ ra thích thú.
Nghĩ đến Lưu Triết từ sau khi bị Nam Phong đánh tơi tả khiến hắn không thể ra ngoài làm việc. Cũng vì vậy mà các hợp đồng cũng bị hủy hết. Nếu như để mọi người biết Nam Phong khiến một cô gái tự tử thì chuyện gì xảy ra. Tử Đằng cũng không khỏi dính tai tiếng. Dù như vậy không thể dìm chết được bọn họ nhưng ít ra cũng khiến cho sự nghiệp của họ đi xuống vài phần.
An Hạ lấy điện thoại ra chuẩn bị quay phim.
“Đúng rồi hãy chết đi, sau đó tôi sẽ dìm chết hai bọn họ giúp cô.”
Tử Đằng thức dậy nhìn qua bên cạnh đã không thấy người đâu. Nghĩ anh đã rời đi, cô có chút hụt hẫng.
“Đi mà không biết tạm biệt người khác, tên này càng ngày càng đáng ghét mà.”
Lúc sau, cô thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Vì ở nhà một mình nên cô không hay tự làm đồ ăn.
Bước ra khỏi phòng, mùi đồ ăn từ trong phòng bếp lan tỏ khắp nhà làm cô ngây người. Tử Đằng còn tưởng mới sáng có ăn trộm vào nhà, rón rén đi đến xem thử. Nhưng khi cô nhìn thấy người bên trong thì đầu óc trống rỗng.
Tử Đằng ngạc nhiên vì Nam Phong vẫn còn ở đây. Cô cứ tưởng anh đã rời khỏi đây từ lâu rồi mới đúng. Khẽ ho nhẹ, giả vờ đanh đá.
“Vẫn chưa chịu đi à. Còn có thời gian ở đây nấu nướng chẳng ra làm sao.”
Nam Phong quay đâu lại nhìn cô cười tươi không còn dáng vẻ buồn bã của tối hôm qua nữa. Dường như anh đã khôi phục lại tâm trạng lúc đầu.
“Anh đi rồi ai sẽ làm buổi sáng cho em. Nên anh phải nén lại một chút nữa để em no bụng.”
“Hức! Làm như không có đồ ăn của anh tôi sẽ chết đói vậy.”
Tuy ngoài mặc cô tỏ vẻ không thích nhưng trong lòng lại vui như mở hội. Tử Đằng kéo ghế ra ngồi xuống. Vậy là hôm nay cô không cần phải ra ngoài ăn nữa. Nói thật, đồ mà Nam Phong nấu rất hợp với ý cô ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Ăn xong bữa sáng do Nam Phong làm tâm trạng cô cũng tốt hẳn lên. Tử Đằng định nói với anh điều gì đó thì Nam Phong lại nhận được một cuộc gọi. Không biết là ai đang gọi đến khiến sắc mặt anh không được tốt lắm.
“Em ăn xong thì đi làm đi, một lát anh dọn xong sẽ đi sau.”
Nói ngắn gọn với cô như thế Nam Phong bỏ ra ngoài nghe điện thoại. Tử Đằng nhìn theo bóng lưng của Nam Phong mà tức điên người. Cô giận dỗi đứng dậy.
“Được thôi, anh muốn tôi đi thì tôi đi. Hừ!”
……
Quán nước Midday.
“Cô còn muốn nói gì với tôi nữa.”
Nam Phong lạnh nhạt nói.
Năm đó, chính Lê Ly là người đã phản bội anh để đi theo người mới. Bây giờ cuộc sống bất ổn thì quay trở về tìm anh. Cô ấy nghĩ rằng anh là công viên muốn đến lúc nào thì đến, không thích thì rời đi sao? Nam Phong của ngày đó đã chết rồi, anh bây giờ không còn ngu ngốc để cô lừa dối.
Lê Ly buồn tủi nói:
“Anh Phong, đêm đó em đã nói với anh rất rõ lý do em rời xa anh là gì không phải sao. Em chính là bị ba anh ép nên mới làm như thế thôi.”
“Bị ép? Cô cũng thừa nhận bản thân đã lấy một số tiền rồi mới rời đi cùng người kia. Nếu cô thật lòng yêu tôi, trân trọng tình cảm bảy năm qua của chúng ta thì cô có dễ dàng buông tay tôi không. Lê Ly, năm đó cô chịu nói ra sự thật thì mọi chuyện đã khác rồi. Là do chính cô tự quyết định chọn con đường này, không liên quan đến ai cả.”
“Có phải vì cô ta nên anh mới lạnh nhạt với em không? Anh đã yêu cô ấy rồi đúng chứ?”
“Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Quan trọng là tình cảm của chúng ta đã kết thúc mười năm nay rồi, tất cả đều là quá khứ.”
Lê Ly bật khóc, cô ấy mím chặt môi mình, ánh mắt đầy sự đau khổ.
“Xa nhau mười năm nhưng không có lúc nào em không ngừng nhớ đến anh. Trong những giấc mơ chỉ toàn là hình bóng của anh, khó khăn lắm em mới trở về đây được để gặp anh. Còn anh thì sao? Có lần nào anh đã đi tìm kiếm em chưa? Có lần nào anh nhớ đến tình cảm của chúng ta suốt bảy năm qua chưa? Em đã rất hy vọng khi gặp được anh nhưng cuối cùng thứ mang lại cho em chính là nỗi tuyệt vọng.”
Cô ấy đứng bật dậy, chạy ra khỏi quán nước trong nước mắt đầm đìa.
Nam Phong ngồi im lặng ở đấy không đuổi theo nhưng vết thương cũ lại cảm thấy nhói đau. Những lời của Lê Ly đã làm cho tâm trí của anh giao động.
“Lê Ly, tôi có thật sự tin vào những của cô nói hay không.”
Tách tách!
Không biết từ lúc nào An Hạ đã có mặt ở đó. Cô ta lấy điện thoại chụp lại những tấm hình của hai người họ. Trong đầu cảm thấy tò mò về người phụ nữ kia.
“Cô ta là ai nhỉ? Vừa khóc vừa chạy ra ngoài nữa chứ? Nếu mình đi theo cô ta có khi sẽ biết được gì đó.”
An Hạ liền lén lút lên xe rời đi.
Đợi đến khi An Hạ đến nơi thì nhìn thấy Lê Ly đã đứng trên vách đá. Đôi giày đã đặt bên cạnh. Nếu An Hạ không đoán sai thì cô ấy đang chuẩn bị tự tử. Dù biết vậy, An Hạ không sợ hãi mà ngược lại tỏ ra thích thú.
Nghĩ đến Lưu Triết từ sau khi bị Nam Phong đánh tơi tả khiến hắn không thể ra ngoài làm việc. Cũng vì vậy mà các hợp đồng cũng bị hủy hết. Nếu như để mọi người biết Nam Phong khiến một cô gái tự tử thì chuyện gì xảy ra. Tử Đằng cũng không khỏi dính tai tiếng. Dù như vậy không thể dìm chết được bọn họ nhưng ít ra cũng khiến cho sự nghiệp của họ đi xuống vài phần.
An Hạ lấy điện thoại ra chuẩn bị quay phim.
“Đúng rồi hãy chết đi, sau đó tôi sẽ dìm chết hai bọn họ giúp cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.