Hội Trưởng Đại Ca, Tiếp Chiêu Đi
Chương 20: Trận đánh quyết liệt
Yui
04/04/2014
Câu nói của
cẩu hội trưởng có sức chấn động không nhẹ tới toàn bộ những học sinh
trường An Hải đang có mặt ở đây. Có một điều mà tôi không thể phủ nhận
là: khi nói lời đó, quả thực trông hắn rất oai, như một vị đại ca đích
thực vậy!
Tất nhiên là mấy tên lưu manh kia không hề bị lung lay hay sợ hãi bởi lời đe dọa đó của Thái Tuấn, thậm chí còn tỏ ra khinh bỉ mà cười cợt, cứ như đối với bọn chúng đó chỉ là tiếng chó sủa vậy. Ờ mà tôi nghĩ, tên Tuấn chỉ to mồm được thôi chứ chả làm được cóc khô gì đâu!
Tên lưu manh cầm đầu vuốt vuốt “tổ quạ” xanh lè của hắn, nụ cười mỉa mai hội trưởng “to gan” vẫn còn chưa dứt:
- Ái chà, mày là đại ca trường này sao? Nhóc con mà cũng bày đặt đua đòi cơ đấy…
“Bụp!”
- Hự…
Tên tóc xanh bất ngờ thụi một cú rõ mạnh vào bụng Thái Tuấn, cú đấm quá bất ngờ lại khá nhanh khiến tất cả đều trố mắt sửng sốt, ngay cả tên Tuấn cũng trở không kịp tay, liền bị dính đòn ngay tức khắc. Tưởng cẩu hội trưởng sau khi bị ăn một thụi trời giáng đó sẽ ngã nhào ra đất nhưng không… hắn vẫn giữ được thăng bằng cho bản thân, bất quá chỉ lùi về sau mấy milimet. Wow, cẩu hội trưởng có “nội công” thâm hậu thật đấy!
- Chà chà, vẫn còn đứng vững được, coi bộ không tệ! – Tên khốn đó cười giễu cợt, nhìn Thái Tuấn bằng nửa con mắt.
- Nhiêu đây thì nhằm nhò gì! – Hội trưởng cũng không vừa đáp lại, vẻ mặt y chang tên lưu manh kia. Phải nói hai người có biểu cảm giống nhau một trời một vực, chỉ có điều khác biệt là: mặt hội trưởng vừa đẹp trai vừa “thư sinh” hơn nhiều, chao ôi cái bộ mặt lừa người đó…!
- Chết tiệt, mày đang coi thường tao đấy à???
Thái độ khiêu khích của cẩu hội trưởng đã chọc đến cái bản tính dã thú mà bất kì thằng lưu manh nào cũng phải có của tên kia, khiến hắn tức tối vừa quát tháo vừa tiếp tục vung nắm đấm…
Nhưng Thái Tuấn không phải tên ngốc, bị “ăn” đấm một lần rồi nên đã sinh ra miễn dịch, nhanh nhẹn túm được tay tên đó khi cú đấm sắp sửa rơi vào mặt mình.
- Đây là trường học, không phải chỗ để các người làm loạn, muốn giải quyết cái gì thì tìm chỗ khác, tao sẽ tiếp đãi chúng mày tử tế!
- Thằng nhãi, tưởng tao sẽ nghe lời mày à?
- Không nghe cũng tùy thôi, nếu như năm đứa chúng mày muốn lên đồn công an “uống nước”, ở một nơi dễ gây sự chú ý thế này… Chậc, tao đang nghĩ tốt cho tụi mày mà không biết điều, ngu ngốc! – Ôi trời, cẩu hội trưởng tự nhiên lại thay đổi thái độ, cười hiền hòa với đám lưu manh. Tôi không thể biết được đâu mới là bản mặt thật của hắn nữa!
Cuối cùng vì sự an toàn của mình, đám lưu manh cũng chịu thỏa hiệp, bọn chúng cùng cẩu hội trưởng, tên Nguyên, anh trai tôi kéo nhau đi. Đám học sinh hiếu kì cũng muốn đi theo xem đánh nhau nhưng đã bị tên Tuấn lên giọng cảnh cáo:
- Nếu ai đi theo thì chuẩn bị tinh thần ngày mai chịu phạt!
Thật đáng kinh ngạc là chỉ bằng một lời dọa đó cũng khiến cho đám học sinh tái mặt, vội tản ra rồi đường ai nấy đi về. Woa, uy quyền của hội trưởng Hội học sinh đúng là không tầm thường chút nào!
Thấy ông Lâm theo sau hai tên Nguyên và Tuấn, tôi vội vàng níu vạt áo ổng lại.
- Anh định đi đánh nhau thật à?
- Tất nhiên, bọn nó không chịu thỏa hiệp bằng lời thì phải dùng tới nắm đấm thôi. Nhóc về nhà trước đi, nguy hiểm lắm!
- Còn lâu, em cũng muốn xem đánh nhau, chuyện vui như vậy mà bỏ qua thì phí hoài.
- Ặc… em có phải là con gái không thế?
- Con gái thì đã sao?
Tôi lè lưỡi, mặc kệ ổng nói gì thì tôi nhất quyết vẫn phải xem trận đấu này diễn ra thế nào, Hội học sinh đối đầu với một đám lưu manh đầu gà đầu qué cơ mà, thú vị như thế làm sao tôi có thể bỏ lỡ chứ?
Bọn họ dẫn nhau ra khu đất trống đằng sau trường An Hải. Quanh đây chỉ có một khu tập thể và vài ngôi nhà nhỏ nằm quay lưng, cây cỏ mọc um tùm như rừng rậm, cứ như nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Tôi đi tới tảng đá to phủ đầy rêu nằm “lặng lẽ” trong đám cỏ dại, xé một tờ giấy nháp ra kê lên rồi đặt mông xuống ngồi quan sát mấy tên kia. Chỗ này tuy không được sạch sẽ cho lắm nhưng mà tầm nhìn lại khá lí tưởng, lại còn có thể nghe rõ những gì bọn họ nói nữa, tôi thấy mình giống như khán giả thuộc hàng cấp VIP chuẩn bị được xem một trận đấu võ thuật vậy, nhưng thật tiếc sự thật không phải sắp diễn ra một trận đấu gay cấn mà là một vụ bạo lực học đường.
Số người hai bên hơi bị chênh lệch, đấu với một đám du côn năm tên mà bên Hội học sinh chỉ có vỏn vẹn ba người. Cẩu hội trưởng và tên Nguyên không rõ thế nào nhưng tôi không lo về tài đánh đấm của ông Lâm, tuy thường ngày trông Lâm “tặc” ẽo ợt, có vẻ sợ tôi thế thôi nhưng ra ngoài đời chưa nên vội kết luận về ông ý.
- Tao cho bọn mày cơ hội cuối, muốn lặng lẽ rút lui hay là phải nhìn thấy máu mới biết sợ? – Quả nhiên là phong cách thường ngày của cẩu hội trưởng, lúc nào cũng là người tiên phong mở miệng khai mạc.
- Nhãi ranh, tao mới là người phải nói câu đó đấy, con mẹ nó, mày đúng là không biết sợ là gì, phải cho mày mấy nhát thì mới biết coi thường bọn tao sẽ nhận hậu quả đáng sợ thế nào! – Thằng tóc xanh “đốp” lại.
- Phụt… - Ông Lâm xen vào, “thể hiện” bản thân bằng cách nhổ toẹt nước bọt xuống đất ngay trước mắt đám lưu manh. Anh trai của tôi ơi, ra vẻ ta đây ít thôi, xí ~.~ - Ai là nhãi ranh hả? Đừng thấy bọn tao là học sinh mà khinh thường, mà nhìn lại cái bản mặt ruồi nhặng của chúng mày xem, chẳng khác gì một lũ học sinh cá biệt thích đua đòi!
Trời ạ, đánh thì đánh luôn đi, cứ đứng đó mà đấu võ mồm mất cả thời gian! Tôi chống cằm, bắt đầu mất kiên nhẫn với mấy tên rùa bò kia!
- Khốn kiếp!!!
Bị lời khiêu khích của ông Lâm chọc tới, đám lưu manh tức giận chửi thề rồi lập tức xông thẳng tới ba người kia… Wow, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!
Tên tóc xanh lao về phía ông Lâm đầu tiên, chắc muốn xử ổng trước can tội dám khích bác cái lòng tự trọng chó gặm của chúng. Hắn vung nắm đấm về phía ổng, thân thủ di chuyển khá nhanh nhẹn, nhưng Lâm “tặc” tất nhiên cũng không phải là một đối thủ tầm thường. Ngay khi cú đấm nặng ngàn cân kia sắp giáng xuống mặt, ông Lâm di chuyển như cắt, né được đòn một cách nhẹ nhàng. Sau đó ổng giơ chân, đạp một phát rõ mạnh vào sau lưng tên lưu manh khiến hắn bổ nhào về phía trước, mất thăng bằng úp mặt xuống đất một cách thê thảm.
Tôi đảo mắt sang phía Gia Nguyên, một mình ổng phải chống lại hai tên, một đầu trọc một đầu mào gà. Bị kìm kẹp giữa hai tên, ổng có vẻ hơi lúng túng, ủa, mà có biết đánh nhau không thế?
- Ya!!!!
Ông Nguyên hét ầm lên rồi lao về phía tên đầu trọc, vung một nắm đấm về phía hắn nhưng không may lại bị hắn đỡ được. Chưa vội dừng, ông Nguyên sử dụng nốt tay còn lại thụi một phát vào bụng hắn nhân lúc tầm mắt hắn chỉ chú ý ở tay kia. Tên trọc ngã phịch xuống đất, mặt nhăn nhó ôm lấy bụng. Đánh được một thằng, ổng liền sung sướng vênh mặt mà quên mất còn tên đầu gà đang lao tới ở sau lưng. Tiêu ổng rồi… tôi định hét lên báo cho ổng biết nhưng nhìn thấy cái bản mặt vênh váo đó không hiểu sao lại chẳng thốt được lời nào. Nhìn cách đánh chủ quan của ông Nguyên tôi chỉ có thể đánh giá là bình thường, ổng chỉ biết đấu được với một tên mà không thể đấu hai tên cùng lúc. Rõ ràng tài đánh nhau của ông Nguyên so với ông Lâm kém hơn nhiều.
“Bốp!!!”
Tên kia định đánh lén sau lưng ông Nguyên nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị cẩu hội trưởng từ đâu “bay” ra cho một đạp vào eo bắn xa những 10 mét. Wow, cú đạp mạnh khủng khiếp! Tôi trố mắt kinh ngạc nhìn cẩu hội trưởng vừa xử lí nhanh gọn tên đầu gà, bất giác đưa tầm mắt sang bên cạnh cách chỗ đó không xa, ồ, hai tên lưu manh còn lại đã nằm bẹp dí một đống, chắc do bị tên Tuấn xử đẹp rồi, tiếc là tôi chưa kịp chứng kiến tận mắt, mải nhìn hai ông kia.
Cẩu hội trưởng coi bộ đánh nhau không tệ nha! Thế mà còn đình chỉ tôi vì tội đánh nhau. Hừ!
Tuy bị đánh như thế nhưng bọn lưu manh vẫn đứng dậy được sau một lúc “vật vã” dưới đất. Bọn chúng nổi máu điên, xông tới ba người kia một cách điên cuồng như đám bò tót nhìn thấy mấy ông đấu sĩ đang trêu ngươi mình bằng cái giẻ đỏ rực rỡ chói mắt. Chỉ riêng cẩu hội trưởng đã chấp cùng lúc ba tên rồi, xem ra đám lưu manh này chỉ có cái vẻ bề ngoài chứ thực chất cũng thuộc dạng gà mờ cả, còn tên Tuấn đó… quả thực mà nói hắn rất có phong thái của đại ca du côn!
Nhìn thấy bọn họ đánh nhau, tự dưng tôi nổi… cơn thèm ~.~ Nói thật bây giờ chân tay tôi bắt đầu ngứa ngáy lắm rồi, tại lâu không vận động mà lại còn được trực tiếp theo dõi một vụ oánh nhau hấp dẫn như thế làm tôi cũng muốn tham gia. Bản năng của một người học võ đã thúc đẩy sự khát vọng muốn được đụng tay đụng chân trong tôi, khiến tôi bồn chồn không thể nào ngồi yên. Ra? Hay không ra?
Đùa hả, tôi là ai chứ? Là Vũ Hoàng Du Lam năng nổ, ưa thích vận động, nơi nào có bạo lực thì nơi đó không thể không có tôi!
Vì thế, tôi đã xông ra “đấu trường” một cách thật hoành tráng đó là… xông phi ngay một đá vào mông tên cầm đầu đám lưu manh khiến hắn lại không “tự chủ” được mà “hun” đất mẹ, sau đó liền cười toe toét, không quên chào hỏi:
- Hi!
Không nằm ngoài dự đoán, tất cả đều đồng loạt quay ngắt về phía tôi, dùng ánh mắt to hơn mắt ếch và vẻ mặt ngạc nhiên hơn cô tiên nhìn tôi, tuy nhiên có biểu cảm kinh ngạc hơn cả chính là tên tóc xanh vừa ăn một đòn “chào hỏi” của tôi khi nãy (bởi mắt hắn trợn to nhất mà).
- Lam, em ra đây làm gì??? – Ông Lâm tự nhiên quát vào mặt tôi, ơ, sao ổng lại nổi sừng với tôi vậy?
- Em cũng muốn tham gia, ngồi nhìn chán lắm. – Tôi nhún vai.
- Con nhỏ này từ đâu chui ra thế?
Tên tóc xanh bò dậy phủi phủi quần áo, đột nhiên phun ra một câu khiến tôi giật nảy mình. Sao… sao hắn biết tôi là con gái? Không thể nào, bộ dạng của tôi đâu dễ khiến người khác nhận ra ngay được! Chắc hắn chỉ đoán mò thôi…
Tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
- Ồ, mặc đồ nam sinh à, không phải là cô bé theo phong cách tomboy đấy chứ? Nhìn bề ngoài của cô bé khá giống con trai nhưng mà cũng có nét giống con gái, ai chà…
Tên đó tiến tới chỗ tôi, vừa nói vừa đùa nghịch lọn tóc mai ngắn tũn của tôi. Chết tiệt, cái tên khốn này dám…! Làm sao hắn có thể đoán chuẩn xác như vậy được chứ, tự bản thân tôi thấy mình rất rất giống boy mà?
- Ê, mày đui hả? Nhóc đó là con trai mà! – Không đợi tôi lên tiếng, ông Nguyên đã biện minh thay cho tôi.
- Thằng khốn kia, tránh xa em tao ra! – Ông Lâm tức giận quát.
- Ô, hóa ra đây là em gái mày à? – Hắn nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, làm bộ thích thú, - Con gái gì mà chẳng có ngực thế? Trước sau như một!
Sặc… câu nói của hắn khiến tôi muốn thổ huyết…!
- Câm mồm đi thằng chó! – Không thể để hắn tiếp tục phun ra hai chữ “con gái” đó được, phải bịt miệng ngay thôi, nếu không sẽ bị lộ tẩy mất. Nghĩ thế, tôi vừa thét to vừa tức giận vung nắm đấm về phía hắn… - Mày nói ai là con gái hả? Mắt mày để sau gáy à? Tao là con trai – C.O.N.T.R.A.I đó!!!
“Bum!!!”
Bị dính một đấm chứa đầy cơn giận dữ của tôi vào chính giữa mặt, hắn ngã phịch ra sau, máu mũi phun trào…
- Đại ca!!! – Bọn đàn em của hắn hét ầm lên khi thấy hắn đổ rầm xuống đất.
- Không… không phải là con gái sao??? – Tên cờ hó đó ôm lấy cái mũi bét máu của mình, hoảng hốt nhìn tôi, lắp bắp nói.
- Thằng ngu!!! Chết đi, chết đi, dám nói tao là con gái nè!!! – Vẫn chưa hả giận, tôi xông vào “liên hoàn đạp” vào người hắn. Tức quá, tất cả là tại hắn, tại hắn nhiều lời nên tôi sắp sửa phải mặc váy lại rồi, hừ hừ!! >.
- Ôi, Lam dữ quá à? – Tôi nghe loáng thoáng tiếng ông Nguyên run rẩy.
- Dừng lại đi, nếu không hắn sẽ chết đấy! – Ông Lâm đột nhiên chạy tới ôm lấy tôi từ đằng sau rồi kéo tôi ra khỏi người tên chết tiệt kia. Tôi hét ầm lên: - Để em đánh chết hắn, hắn dám xúc phạm em!
- Hừ, đúng là tên đó mù thật rồi… - Cẩu hội trưởng im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, tôi đoán hắn sắp sửa phun ra một câu chẳng tốt đẹp gì. Hắn không nói thì thôi, chứ nếu đã nói thì chỉ khiến cho người ta điên tiết. - …Người như cậu ta sao có thể là con gái được chứ? Tính tình ngang bướng, nói năng khó nghe, lại còn thích đánh nhau, chẹp, chả giống con gái ở điểm nào…
Đấy, tôi nói có sai đâu! Hắn mở miệng ra cốt để châm chọc tôi. Chết tiệt, vẫn chưa hạ hỏa được thì tên họ cẩu đó lại đổ thêm xăng vào lửa. Không thể là con gái ư? Xin lỗi đi chứ tôi thực sự là con gái đó!
Không thể nhịn được nữa, tôi hùng hùng hổ hổ đứng chắn trước mặt cẩu hội trưởng, gân cổ lên cãi một tràng, cũng không thèm dùng kính ngữ đối với tiền bối là anh ta:
- Nè, tại sao ở trước bao nhiêu người anh lại cố tình nói xấu tôi thế hả? Cho anh biết điều tôi đã muốn nói từ lâu nhé, thật ra hội trưởng như anh chả có gì tốt đẹp cả, tính cách thì kì quái chẳng giống ai, dã tâm lại độc ác, không những thế còn rất keo kiệt bủn xỉn…
- Cẩn thận!!!
Chưa mắng hết lời, cẩu hội trưởng bất ngờ lao tới đẩy tôi sang một bên…
“Chát!!!”
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, tôi thoáng nhìn thấy một thứ ánh sáng chói mắt mà sắc lạnh xẹt qua… “Keng!!!”
Tất nhiên là mấy tên lưu manh kia không hề bị lung lay hay sợ hãi bởi lời đe dọa đó của Thái Tuấn, thậm chí còn tỏ ra khinh bỉ mà cười cợt, cứ như đối với bọn chúng đó chỉ là tiếng chó sủa vậy. Ờ mà tôi nghĩ, tên Tuấn chỉ to mồm được thôi chứ chả làm được cóc khô gì đâu!
Tên lưu manh cầm đầu vuốt vuốt “tổ quạ” xanh lè của hắn, nụ cười mỉa mai hội trưởng “to gan” vẫn còn chưa dứt:
- Ái chà, mày là đại ca trường này sao? Nhóc con mà cũng bày đặt đua đòi cơ đấy…
“Bụp!”
- Hự…
Tên tóc xanh bất ngờ thụi một cú rõ mạnh vào bụng Thái Tuấn, cú đấm quá bất ngờ lại khá nhanh khiến tất cả đều trố mắt sửng sốt, ngay cả tên Tuấn cũng trở không kịp tay, liền bị dính đòn ngay tức khắc. Tưởng cẩu hội trưởng sau khi bị ăn một thụi trời giáng đó sẽ ngã nhào ra đất nhưng không… hắn vẫn giữ được thăng bằng cho bản thân, bất quá chỉ lùi về sau mấy milimet. Wow, cẩu hội trưởng có “nội công” thâm hậu thật đấy!
- Chà chà, vẫn còn đứng vững được, coi bộ không tệ! – Tên khốn đó cười giễu cợt, nhìn Thái Tuấn bằng nửa con mắt.
- Nhiêu đây thì nhằm nhò gì! – Hội trưởng cũng không vừa đáp lại, vẻ mặt y chang tên lưu manh kia. Phải nói hai người có biểu cảm giống nhau một trời một vực, chỉ có điều khác biệt là: mặt hội trưởng vừa đẹp trai vừa “thư sinh” hơn nhiều, chao ôi cái bộ mặt lừa người đó…!
- Chết tiệt, mày đang coi thường tao đấy à???
Thái độ khiêu khích của cẩu hội trưởng đã chọc đến cái bản tính dã thú mà bất kì thằng lưu manh nào cũng phải có của tên kia, khiến hắn tức tối vừa quát tháo vừa tiếp tục vung nắm đấm…
Nhưng Thái Tuấn không phải tên ngốc, bị “ăn” đấm một lần rồi nên đã sinh ra miễn dịch, nhanh nhẹn túm được tay tên đó khi cú đấm sắp sửa rơi vào mặt mình.
- Đây là trường học, không phải chỗ để các người làm loạn, muốn giải quyết cái gì thì tìm chỗ khác, tao sẽ tiếp đãi chúng mày tử tế!
- Thằng nhãi, tưởng tao sẽ nghe lời mày à?
- Không nghe cũng tùy thôi, nếu như năm đứa chúng mày muốn lên đồn công an “uống nước”, ở một nơi dễ gây sự chú ý thế này… Chậc, tao đang nghĩ tốt cho tụi mày mà không biết điều, ngu ngốc! – Ôi trời, cẩu hội trưởng tự nhiên lại thay đổi thái độ, cười hiền hòa với đám lưu manh. Tôi không thể biết được đâu mới là bản mặt thật của hắn nữa!
Cuối cùng vì sự an toàn của mình, đám lưu manh cũng chịu thỏa hiệp, bọn chúng cùng cẩu hội trưởng, tên Nguyên, anh trai tôi kéo nhau đi. Đám học sinh hiếu kì cũng muốn đi theo xem đánh nhau nhưng đã bị tên Tuấn lên giọng cảnh cáo:
- Nếu ai đi theo thì chuẩn bị tinh thần ngày mai chịu phạt!
Thật đáng kinh ngạc là chỉ bằng một lời dọa đó cũng khiến cho đám học sinh tái mặt, vội tản ra rồi đường ai nấy đi về. Woa, uy quyền của hội trưởng Hội học sinh đúng là không tầm thường chút nào!
Thấy ông Lâm theo sau hai tên Nguyên và Tuấn, tôi vội vàng níu vạt áo ổng lại.
- Anh định đi đánh nhau thật à?
- Tất nhiên, bọn nó không chịu thỏa hiệp bằng lời thì phải dùng tới nắm đấm thôi. Nhóc về nhà trước đi, nguy hiểm lắm!
- Còn lâu, em cũng muốn xem đánh nhau, chuyện vui như vậy mà bỏ qua thì phí hoài.
- Ặc… em có phải là con gái không thế?
- Con gái thì đã sao?
Tôi lè lưỡi, mặc kệ ổng nói gì thì tôi nhất quyết vẫn phải xem trận đấu này diễn ra thế nào, Hội học sinh đối đầu với một đám lưu manh đầu gà đầu qué cơ mà, thú vị như thế làm sao tôi có thể bỏ lỡ chứ?
Bọn họ dẫn nhau ra khu đất trống đằng sau trường An Hải. Quanh đây chỉ có một khu tập thể và vài ngôi nhà nhỏ nằm quay lưng, cây cỏ mọc um tùm như rừng rậm, cứ như nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Tôi đi tới tảng đá to phủ đầy rêu nằm “lặng lẽ” trong đám cỏ dại, xé một tờ giấy nháp ra kê lên rồi đặt mông xuống ngồi quan sát mấy tên kia. Chỗ này tuy không được sạch sẽ cho lắm nhưng mà tầm nhìn lại khá lí tưởng, lại còn có thể nghe rõ những gì bọn họ nói nữa, tôi thấy mình giống như khán giả thuộc hàng cấp VIP chuẩn bị được xem một trận đấu võ thuật vậy, nhưng thật tiếc sự thật không phải sắp diễn ra một trận đấu gay cấn mà là một vụ bạo lực học đường.
Số người hai bên hơi bị chênh lệch, đấu với một đám du côn năm tên mà bên Hội học sinh chỉ có vỏn vẹn ba người. Cẩu hội trưởng và tên Nguyên không rõ thế nào nhưng tôi không lo về tài đánh đấm của ông Lâm, tuy thường ngày trông Lâm “tặc” ẽo ợt, có vẻ sợ tôi thế thôi nhưng ra ngoài đời chưa nên vội kết luận về ông ý.
- Tao cho bọn mày cơ hội cuối, muốn lặng lẽ rút lui hay là phải nhìn thấy máu mới biết sợ? – Quả nhiên là phong cách thường ngày của cẩu hội trưởng, lúc nào cũng là người tiên phong mở miệng khai mạc.
- Nhãi ranh, tao mới là người phải nói câu đó đấy, con mẹ nó, mày đúng là không biết sợ là gì, phải cho mày mấy nhát thì mới biết coi thường bọn tao sẽ nhận hậu quả đáng sợ thế nào! – Thằng tóc xanh “đốp” lại.
- Phụt… - Ông Lâm xen vào, “thể hiện” bản thân bằng cách nhổ toẹt nước bọt xuống đất ngay trước mắt đám lưu manh. Anh trai của tôi ơi, ra vẻ ta đây ít thôi, xí ~.~ - Ai là nhãi ranh hả? Đừng thấy bọn tao là học sinh mà khinh thường, mà nhìn lại cái bản mặt ruồi nhặng của chúng mày xem, chẳng khác gì một lũ học sinh cá biệt thích đua đòi!
Trời ạ, đánh thì đánh luôn đi, cứ đứng đó mà đấu võ mồm mất cả thời gian! Tôi chống cằm, bắt đầu mất kiên nhẫn với mấy tên rùa bò kia!
- Khốn kiếp!!!
Bị lời khiêu khích của ông Lâm chọc tới, đám lưu manh tức giận chửi thề rồi lập tức xông thẳng tới ba người kia… Wow, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!
Tên tóc xanh lao về phía ông Lâm đầu tiên, chắc muốn xử ổng trước can tội dám khích bác cái lòng tự trọng chó gặm của chúng. Hắn vung nắm đấm về phía ổng, thân thủ di chuyển khá nhanh nhẹn, nhưng Lâm “tặc” tất nhiên cũng không phải là một đối thủ tầm thường. Ngay khi cú đấm nặng ngàn cân kia sắp giáng xuống mặt, ông Lâm di chuyển như cắt, né được đòn một cách nhẹ nhàng. Sau đó ổng giơ chân, đạp một phát rõ mạnh vào sau lưng tên lưu manh khiến hắn bổ nhào về phía trước, mất thăng bằng úp mặt xuống đất một cách thê thảm.
Tôi đảo mắt sang phía Gia Nguyên, một mình ổng phải chống lại hai tên, một đầu trọc một đầu mào gà. Bị kìm kẹp giữa hai tên, ổng có vẻ hơi lúng túng, ủa, mà có biết đánh nhau không thế?
- Ya!!!!
Ông Nguyên hét ầm lên rồi lao về phía tên đầu trọc, vung một nắm đấm về phía hắn nhưng không may lại bị hắn đỡ được. Chưa vội dừng, ông Nguyên sử dụng nốt tay còn lại thụi một phát vào bụng hắn nhân lúc tầm mắt hắn chỉ chú ý ở tay kia. Tên trọc ngã phịch xuống đất, mặt nhăn nhó ôm lấy bụng. Đánh được một thằng, ổng liền sung sướng vênh mặt mà quên mất còn tên đầu gà đang lao tới ở sau lưng. Tiêu ổng rồi… tôi định hét lên báo cho ổng biết nhưng nhìn thấy cái bản mặt vênh váo đó không hiểu sao lại chẳng thốt được lời nào. Nhìn cách đánh chủ quan của ông Nguyên tôi chỉ có thể đánh giá là bình thường, ổng chỉ biết đấu được với một tên mà không thể đấu hai tên cùng lúc. Rõ ràng tài đánh nhau của ông Nguyên so với ông Lâm kém hơn nhiều.
“Bốp!!!”
Tên kia định đánh lén sau lưng ông Nguyên nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị cẩu hội trưởng từ đâu “bay” ra cho một đạp vào eo bắn xa những 10 mét. Wow, cú đạp mạnh khủng khiếp! Tôi trố mắt kinh ngạc nhìn cẩu hội trưởng vừa xử lí nhanh gọn tên đầu gà, bất giác đưa tầm mắt sang bên cạnh cách chỗ đó không xa, ồ, hai tên lưu manh còn lại đã nằm bẹp dí một đống, chắc do bị tên Tuấn xử đẹp rồi, tiếc là tôi chưa kịp chứng kiến tận mắt, mải nhìn hai ông kia.
Cẩu hội trưởng coi bộ đánh nhau không tệ nha! Thế mà còn đình chỉ tôi vì tội đánh nhau. Hừ!
Tuy bị đánh như thế nhưng bọn lưu manh vẫn đứng dậy được sau một lúc “vật vã” dưới đất. Bọn chúng nổi máu điên, xông tới ba người kia một cách điên cuồng như đám bò tót nhìn thấy mấy ông đấu sĩ đang trêu ngươi mình bằng cái giẻ đỏ rực rỡ chói mắt. Chỉ riêng cẩu hội trưởng đã chấp cùng lúc ba tên rồi, xem ra đám lưu manh này chỉ có cái vẻ bề ngoài chứ thực chất cũng thuộc dạng gà mờ cả, còn tên Tuấn đó… quả thực mà nói hắn rất có phong thái của đại ca du côn!
Nhìn thấy bọn họ đánh nhau, tự dưng tôi nổi… cơn thèm ~.~ Nói thật bây giờ chân tay tôi bắt đầu ngứa ngáy lắm rồi, tại lâu không vận động mà lại còn được trực tiếp theo dõi một vụ oánh nhau hấp dẫn như thế làm tôi cũng muốn tham gia. Bản năng của một người học võ đã thúc đẩy sự khát vọng muốn được đụng tay đụng chân trong tôi, khiến tôi bồn chồn không thể nào ngồi yên. Ra? Hay không ra?
Đùa hả, tôi là ai chứ? Là Vũ Hoàng Du Lam năng nổ, ưa thích vận động, nơi nào có bạo lực thì nơi đó không thể không có tôi!
Vì thế, tôi đã xông ra “đấu trường” một cách thật hoành tráng đó là… xông phi ngay một đá vào mông tên cầm đầu đám lưu manh khiến hắn lại không “tự chủ” được mà “hun” đất mẹ, sau đó liền cười toe toét, không quên chào hỏi:
- Hi!
Không nằm ngoài dự đoán, tất cả đều đồng loạt quay ngắt về phía tôi, dùng ánh mắt to hơn mắt ếch và vẻ mặt ngạc nhiên hơn cô tiên nhìn tôi, tuy nhiên có biểu cảm kinh ngạc hơn cả chính là tên tóc xanh vừa ăn một đòn “chào hỏi” của tôi khi nãy (bởi mắt hắn trợn to nhất mà).
- Lam, em ra đây làm gì??? – Ông Lâm tự nhiên quát vào mặt tôi, ơ, sao ổng lại nổi sừng với tôi vậy?
- Em cũng muốn tham gia, ngồi nhìn chán lắm. – Tôi nhún vai.
- Con nhỏ này từ đâu chui ra thế?
Tên tóc xanh bò dậy phủi phủi quần áo, đột nhiên phun ra một câu khiến tôi giật nảy mình. Sao… sao hắn biết tôi là con gái? Không thể nào, bộ dạng của tôi đâu dễ khiến người khác nhận ra ngay được! Chắc hắn chỉ đoán mò thôi…
Tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
- Ồ, mặc đồ nam sinh à, không phải là cô bé theo phong cách tomboy đấy chứ? Nhìn bề ngoài của cô bé khá giống con trai nhưng mà cũng có nét giống con gái, ai chà…
Tên đó tiến tới chỗ tôi, vừa nói vừa đùa nghịch lọn tóc mai ngắn tũn của tôi. Chết tiệt, cái tên khốn này dám…! Làm sao hắn có thể đoán chuẩn xác như vậy được chứ, tự bản thân tôi thấy mình rất rất giống boy mà?
- Ê, mày đui hả? Nhóc đó là con trai mà! – Không đợi tôi lên tiếng, ông Nguyên đã biện minh thay cho tôi.
- Thằng khốn kia, tránh xa em tao ra! – Ông Lâm tức giận quát.
- Ô, hóa ra đây là em gái mày à? – Hắn nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, làm bộ thích thú, - Con gái gì mà chẳng có ngực thế? Trước sau như một!
Sặc… câu nói của hắn khiến tôi muốn thổ huyết…!
- Câm mồm đi thằng chó! – Không thể để hắn tiếp tục phun ra hai chữ “con gái” đó được, phải bịt miệng ngay thôi, nếu không sẽ bị lộ tẩy mất. Nghĩ thế, tôi vừa thét to vừa tức giận vung nắm đấm về phía hắn… - Mày nói ai là con gái hả? Mắt mày để sau gáy à? Tao là con trai – C.O.N.T.R.A.I đó!!!
“Bum!!!”
Bị dính một đấm chứa đầy cơn giận dữ của tôi vào chính giữa mặt, hắn ngã phịch ra sau, máu mũi phun trào…
- Đại ca!!! – Bọn đàn em của hắn hét ầm lên khi thấy hắn đổ rầm xuống đất.
- Không… không phải là con gái sao??? – Tên cờ hó đó ôm lấy cái mũi bét máu của mình, hoảng hốt nhìn tôi, lắp bắp nói.
- Thằng ngu!!! Chết đi, chết đi, dám nói tao là con gái nè!!! – Vẫn chưa hả giận, tôi xông vào “liên hoàn đạp” vào người hắn. Tức quá, tất cả là tại hắn, tại hắn nhiều lời nên tôi sắp sửa phải mặc váy lại rồi, hừ hừ!! >.
- Ôi, Lam dữ quá à? – Tôi nghe loáng thoáng tiếng ông Nguyên run rẩy.
- Dừng lại đi, nếu không hắn sẽ chết đấy! – Ông Lâm đột nhiên chạy tới ôm lấy tôi từ đằng sau rồi kéo tôi ra khỏi người tên chết tiệt kia. Tôi hét ầm lên: - Để em đánh chết hắn, hắn dám xúc phạm em!
- Hừ, đúng là tên đó mù thật rồi… - Cẩu hội trưởng im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, tôi đoán hắn sắp sửa phun ra một câu chẳng tốt đẹp gì. Hắn không nói thì thôi, chứ nếu đã nói thì chỉ khiến cho người ta điên tiết. - …Người như cậu ta sao có thể là con gái được chứ? Tính tình ngang bướng, nói năng khó nghe, lại còn thích đánh nhau, chẹp, chả giống con gái ở điểm nào…
Đấy, tôi nói có sai đâu! Hắn mở miệng ra cốt để châm chọc tôi. Chết tiệt, vẫn chưa hạ hỏa được thì tên họ cẩu đó lại đổ thêm xăng vào lửa. Không thể là con gái ư? Xin lỗi đi chứ tôi thực sự là con gái đó!
Không thể nhịn được nữa, tôi hùng hùng hổ hổ đứng chắn trước mặt cẩu hội trưởng, gân cổ lên cãi một tràng, cũng không thèm dùng kính ngữ đối với tiền bối là anh ta:
- Nè, tại sao ở trước bao nhiêu người anh lại cố tình nói xấu tôi thế hả? Cho anh biết điều tôi đã muốn nói từ lâu nhé, thật ra hội trưởng như anh chả có gì tốt đẹp cả, tính cách thì kì quái chẳng giống ai, dã tâm lại độc ác, không những thế còn rất keo kiệt bủn xỉn…
- Cẩn thận!!!
Chưa mắng hết lời, cẩu hội trưởng bất ngờ lao tới đẩy tôi sang một bên…
“Chát!!!”
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, tôi thoáng nhìn thấy một thứ ánh sáng chói mắt mà sắc lạnh xẹt qua… “Keng!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.