Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku
Chương 24: Bí Mật Được Giấu Kín .
shuuya
27/07/2016
Buổi trưa ,ông Trần trổ tài làm bếp làm mấy món ăn .(Nói trắng ra là trong ba người chỉ có ông biết nấu ) .Giang Thiên nhìn những món ăn mà mình chưa từng thử một cách tò mò .Ông Trần nói :
- Hồi sáng ông không đi chợ nên không mua được gì .Chỉ toàn là đồ có sẵn trong nhà thôi .
Một bàn thức ăn bốn món với trứng chiên ,rau muống xào ,canh bầu và cơm .Lam Thanh đang đói thế là cứ nhào vào ăn mà chẳng để ý tới ai .Giang Thiên hơi chừng chần một chút .Ông Trần thấy cậu như vậy thì hỏi :
- Sao chưa ăn ?Bộ chê ông lão này nấu ăn dở sao ?Nói cho cháu biết trong vùng này ông đây nấu ăn đứng thứ hai thì không ai dám xưng đứng thứ nhất !- Vỗ ngực cao giọng nói .
- Ô...ói...ét .- Lam Thanh nuốt xong miếng cơm trong miệng rồi nói tiếp .- Cháu thấy quán cơm của bà Tư nấu rất ngon ,tiệm mì của chú Ba ngon miễn chê .Còn nữa ...
- Cháu đây là chê ông nấu không ngon sao ?Thế thì đừng ăn nữa !- Ông Trần trẻ con kéo hết thức ăn về mình .
- Ấy .Ấy .Cháu chưa nói hết mà .Đương nhiên trong số đó ông cháu vẫn là số một .- Lam Thanh cười lấy lòng .Trong đầu âm thầm bổ sung bốn từ "từ dưới đếm lên .
- Thức thời đấy nhóc à !- Ông Trần hài lòng nói .
Giang Thiên buồn cười với hai ông cháu này .
- Anh ăn không được sao ?- Lam Thanh hỏi .Dù gì cũng là nó kéo cậu đi cho nên phải có trách nhiệm quan tâm một chút .
- Không phải !Chỉ là lần đầu mới thấy mấy món kiểu này thôi !- Giang Thiên thành thật nói .Ở nhà thì có đầu bếp nấu .So với nhà hàng năm sao chỉ có hơn không kém .Ở kí túc xá thì có Kiến Hàm ,tài năng nấu ăn so với đầu bếp chuyên nghiệp không hề kém .Hơn nữa đồ ăn lại hết sức phong phú .Nói chung bữa ăn của cậu dùng ba cụm từ để miêu tả SANG TRỌNG - NGON MIỆNG - PHONG PHÚ .
- Đúng là con nhà giàu .Anh khiến tôi ghen tị đó !Vâng đại thiếu gia .Tôi biết mấy món này so với mấy món cậu thường ăn chẳng là gì cả nhưng mà chẳng lẽ cậu không đói sao ?Nếu cậu không ăn thì tôi mạn phép ăn hết vậy !- Lam Thanh cười gian .Nó không tin tên này sáng giờ ngồi xe đến lếch bộ ,rượt đuổi cô mấy vòng mà cái bụng không rỗng .
- Ăn thì ăn .Còn lâu tôi mới cho cô ăn hết !- Giang Thiên nghe theo tiếng gọi của dạ dày mà xông trận .Ăn một miếng trứng kèm với một chút cơm .Giang Thiên cảm thấy khá ngon .Hương vị khá mới lạ .Lại thêm một miếng rau .Cứ như vậy lao vào ăn không kiêng nể gì hết .
Lam Thanh thấy thức ăn cứ dần vơi đi bắt đầu hoảng hồn .Sao lại quên sức ăn của Giang Thiên khá lớn chứ ?Nếu cứ thế này thì còn gì mà ăn nữa .Không thể chịu thua được .
Ông Trần nhìn hai người ăn như hồ đói lại thao thao nói không ngừng :
- Thanh niên là phải vậy !Ăn phải ăn bát to ,ăn nhiều thì mới có sức học hành vui chơi nữa .Nhớ lại thời tuổi trẻ .Ông đây sức sống tràn trề ...
Ông Trần vừa nói vừa đưa đũa xuống gắp đồ ăn nhưng hình như không chạm được gì cả .Ông Trần lúc này mới ngừng nói nhìn bàn ăn há hốc mồm .Sạch sẽ không còn miếng nào .Nhìn sang hai người trẻ ăn no ,vẻ mặt thỏa mãn mà căm hận cắn đũa nói :
- Sao hai đứa không chừa ông miếng nào ?
- Nhanh chân thì còn chậm chân thì hết ông ạ !- Lam Thanh cười đến muốn đánh đòn .
Ông Trần căm phẫn nhìn đứa cháu không ra gì của mình .Nuốt cơm trắng nuốt luôn cả cục tức xuống bụng .
Lúc dọn bàn ,Lam Thanh nói :
- Để cháu rửa chén .Ông dẫn Giang Thiên tới phòng đi ạ .Bọn cháu sẽ ở đây vài ngày .
- Không !Thà chết ông cũng không để cháu rửa chén !- Ông Trần vừa nghe xong liền một mực lắc đầu từ chối .
- Ông không cần sợ cháu mệt đâu ,Cứ để cháu !- Lam Thanh cười nói .
- Ông không phải sợ cháu mệt mà ông sợ chén bát vỡ hết mất .Ông đã từng một lần phạm sai lầm không thể phạm sai lầm thêm lần nào nữa .- Ông Trần đáng thương nói .Lần đó nghe Lam Thanh nói thể ông đã rất vui mừng mà giao tính mạng chén bát vào tay nó kết quả là không còn cái nào sống sót .
- Hay để cháu rửa cho !- Giang Thiên lên tiếng .Dù sao cậu đã ăn một bữa cơm với lại mấy ngày tới còn phải ở đây không thể không làm chút việc giúp đỡ được .
- Cháu /Anh ?- Hai ông cháu khó tin nhìn Giang Thiên .
- Vâng !- Giang Thiên gật đầu chắc nịch .
- Được !Ông giao cho cháu !- Ông Trần vỗ vai cậu nói .Nhìn cậu vẫn đáng tin hơn Lam Thanh .Giao xong công việc ông Trần vui vẻ rời đi nói .- Vậy ông đi tiếp tục hoàn thành tác phẩm của mình đây !
- Ya .Vậy cậu rửa chén .Tôi đem đồ của cậu vào phòng !- Lam Thanh nói rồi xách balo của cậu đi .
Giang Thiên nhìn đống chén trên bàn thầm nghĩ rửa chén chắc cũng dễ .Thu dọn đem đi rửa .
Từ khi Giang Thiên bắt đầu rửa thì có tiếng choang choang phát ra .Sau đó .
- Cậu bị đuổi rồi đúng không ?- Lam Thanh nhìn người xuất hiện trước cửa phòng ,trên áo còn dính đầy xà phòng .
- Ừ !- Giang Thiên nói .
- Vỡ mấy cái ?- Lam Thanh hỏi .
- À .ừm .Hơn một nửa .
- Vậy sao ?- Lam Thanh thản nhiên nói .
Ông Trần từ xa đi ngang qua nhìn hai người mắng một câu :
- Hai đứa vộ dụng !- Rồi bỏ đi .
Giang Thiên sờ sờ mũi hối lỗi .Không ngờ rửa chén lại khó thế .
- Không cần để ý !Ông mắng vậy thôi chứ lát sau quên liền hà .Anh thấy phòng này thế nào ?- Lam Thanh hỏi .
Giang Thiên nhìn quanh .Chiếc giường kê sát cửa sổ .Một tù sách và một tủ kính trưng bày rất nhiều tượng gổ nhỏ .Giang Thiên đến gần tủ kính hỏi :
- Những bức tượng này là sao ?
- A .Anh thấy lạ đúng không ?Đây là tượng của những nhân vật manga và anime mà tôi thích .Tôi nhờ ông làm đấy .- Lam Thanh khẽ vuốt lên mặt kính .Động tác nhẹ nhàng trân trọng .
- Cô đơn thuần không chỉ là thích !- Giang Thiên nhìn động tác của nó là biết nó có bao nhiêu trân trọng những thứ này .
- Bởi vì đối với tôi nó có ý nghĩa đặc biệt .Manga và anime không đơn thuần chỉ là giải trí .Tôi đã học được rất nhiều điều mà trong cuộc sống hiện thực không có được . - Lam Thanh cười nói .Sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói .- Anh không được làm hỏng đâu nhé !
- Tôi biết rồi cô nương .Tôi chỉ cần cái giường chứ có cần mấy thứ này đâu .Nhưng sao cô không đem về nhà ?
- Bởi vì tôi là người rất lười dọn phòng .Ở đây mỗi ngày đều được ông tôi lau cẩn thận nhưng nếu để ở phòng tôi thì tôi sợ mình sẽ quăng đâu mất .- Lam Thanh lè lưỡi .- Số này chưa phải là tất cả .Bên phòng của tôi bên cạnh còn những hai tủ như thế này nữa cơ .
Lam Thanh đến mở cửa sổ ra ,dựa người vào thành cửa nói :
- Đây là căn phòng có hướng nhìn tốt nhất trong nhà .Nó vốn là phòng của anh họ tôi .Anh ấy nói vào ban đêm từ đây có thể nhìn thấy một bầu trời đêm tuyệt đẹp .
- Bầu trời đêm sao ?- Giang Thiên chống hai tay nhin lên bầu trời .Bầu trời đêm liệu có đẹp như bầu trời xanh kia không ?
Buổi tối .
Giang Thiên vừa tắm xong thì ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng .Ra trước sân thì thấy hai ông cháu Lam Thanh quây quần bên đống lửa nhóm giữa sân .Lam Thanh vẫy tay nói :
- Lại đây đi !Sắp có ăn rồi !
- Ăn ?Cái gì ?- Giang Thiên lại gần ngồi xuống cạnh nó .
- Khoai lang nướng !- Lam Thanh cười nói .
- Chín rồi đây !- Ông Trần lấy ra hai ba củ khoai lang được nướng thơm ngon ,bốc mùi thơm phức .
- Cái này ăn được sao ?- Giang Thiên ngần ngại hỏi .
- Đương nhiên rồi .Rất ngon là đằng khác .- Lam Thanh lấy một củ .Hất qua hất lại hai tay rồi mới bẻ làm đôi ,một màu vàng rượm ,hương thơm xông vào mũi kích thích vị giác .- Cẩn thận lột vỏ ra là ăn được hết .
Giang Thiên đón lấy một nữa từ tay nó ,cứ thế mà ăn .Ông Trần cầm cành cây nhỏ gõ xuống đất trách một câu :
- Phải lột vỏ rồi ăn chứ !
- Thế nào ?- Lam Thanh nghiêng đầu nhìn cậu hỏi .
- Nóng !
- Đương nhiên là nóng rồi !Chẳng lẽ vị giác của anh vì nóng mà bị tê liệt rồi sao ?
- Cảm thấy bùi bùi .Nói chung là tạm được .- Giang Thiên nhìn nó nói .
- Tôi thật sự muốn đánh người !- Lam Thanh nhỏ giọng nghiến răng nói .
- Để ông vào nhà lấy thêm .Hai đứa chắc ăn không đủ mớ này đâu !- Ông Trần phủi phủi quần áo vào nhà .
- Nhà cô trồng khoai lang à ?Sao tôi không thấy ?- Giang Thiên hỏi .
- Làm gì có .Ông tôi chỉ có tâm với gỗ thôi .Toàn là người trong thị trấn cho cả .Cho nên cho dù nhà không có một đồng xu nào vẫn không sợ đói !- Lam Thanh hãnh diện nói .Gia đình được mọi người yêu mến .
- Cô nói làm như nhà nghèo lắm vậy đấy !
- Đó là chuyện của thế hệ trước .- Lam Thanh nói .Bây giờ nhà nó không nghèo nhưng khi ba nó còn nhỏ thì lại trong tình trạng đó .Lam Thanh lấy cây nhỏ đẩy đẩy mấy cây củi đang cháy hỏi .- Anh có liên lạc về nhà không ?
- Tôi khóa máy rồi !- Giang Thiên nói .
Lam Thanh kích động suýt nhảy dựng lên .
- Anh điên hả ?Lỡ mấy người đó đi tìm anh không được sau đó báo cảnh sát thì hóa ra tôi thành kẻ bắt cóc à !
- Cô suy nghĩ đi đâu vậy !Tôi có phải con nít đâu mà .Nếu không tim được tôi được tôi họ tự biết tôi không muốn liên lạc không tới mất bào cảnh sát đâu .Với lại thay vì báo cảnh sát thì sai người đi tìm tôi có phải nhanh hơn không .- Giang Thiên cốc đầu nó một cái .
- Nói cũng đúng !Nhưng chẳng lẽ anh không lo cho Thiên Vũ sao ?Lỡ nó có chuyện gì sao liên lạc với anh ?- Lam Thanh chớp mắt hỏi .Tên này rất quan tâm em trai mà .
Nó vừa nói xong sắc mặt Giang Thiên Trầm xuống .
- Quản gia ...có thể lo cho nó .Với lại còn rất nhiều vệ sĩ .
- Anh không phải là bảo vệ quá đáng sao ?Anh làm nhu vậy sẽ chỉ khiến Thiên Vũ cảm thấy ngột ngạt mà thôi !
- Kiến Hàm nói gì với cô à ?
- Ừ .Cậu ta nói anh và em anh có mối quan hệ không tốt mà nguyên nhân chủ yếu là từ anh .- Lam Thanh nhẹ giọng nói .
- Chỉ khi cô mất đi thứ mà cô quý trọng cô mới hiểu cảm giác của tôi .- Giang Thiên nhìn lên bầu trời .Đôi mắt ảm đãm gợn sóng .
Lam Thanh nhìn cậu chờ nghe tiếp .Giang Thiên trầm giọng nói :
- Cơ thể Thiên Vũ lúc nhỏ rất yếu .Nói đúng hơn là từ bảy năm trước .Thời gian nó ở trong bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà .Mỗi lần sốt cao là giống như lưỡi hái tử thẩn kê sát cổ chực chờ lấy mạng nó đi .
Lam Thanh vẻ mặt khó tin nhìn cậu .Liên tưởng lời cậu nói với thằng nhóc trong ấn tượng của mình .Nghe sao vẫn cảm thấy không có khả năng .
- Thiên Vũ bây giờ là thành quả của hàng trăm cuộc trị liệu và hàng trăm loại thuốc khác nhau từ tây y đến đông y .Nhưng không chỉ đơn giản vì thế mà tôi làm vậy mà còn vì thân phận đặc thù của nhóc ấy nữa .- Giang Thiên nhìn Lam Thanh nói .- Nhị thiếu gia tập đoàn BS .
Lam Thanh chỉ đơn giản nhìn cậu không nói hay hỏi bất kì điều gì dù rất tò mò .Giang Thiên nói tiếp ;
- Thân phận ấy thu hút rất nhiều loại người .Những tên nịnh bợ muốn dựa hơn và cả kẽ thù .Khi Thiên Vũ chín tuổi nó suýt bị sát hại bởi chính bác sĩ tham gia điều trị cho nó .Đó là vị bác sĩ trẻ tuổi mà nó rất thích .Không phải dùng một con dao để kết liễu mà dùng thuốc độc trá hình thuốc điều trị .Với một đứa đơn thuần như nó đương nhiên sẽ không phát hiện ra nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy .Lý do cũng thật là nực cười chỉ vì muốn trả thù cho cha mẹ tử tự vì phá sản .Thương trường như chiến trưởng .Công ty đó dù vì BS mà phá sản cũng chẳng liên quan gì đến em tôi .Có trách người anh ta nên trách là ba mẹ mình .Tình hình công ty đó không đến nổi không cứu chữa được mà là họ lựa chọn buông xuôi tất cả mà thôi .Anh ta trách ba tôi khiến gia đính anh ta tan nát ,nói gì nợ do cha gây ra con phải gánh .Nực cười lắm phải không ?Anh ta chắc hẳn chưa nghe câu oan có đầu ,nợ có chủ .Nhưng tôi tực giận không chỉ có vậy mà là anh ta đã lợi dụng tình cảm chân thành của Thiên Vũ .Mọi chuyện giải quyết xong tôi cũng không nói rõ với THIÊN vũ mà chỉ nói anh ta chuyển công tác .Tôi biết nếu nói ra Thiên Vũ sẽ bị đả kích .
- Vậy còn chuyện bạn bè của Thiên Vũ thì sao ?Tôi nghe nói chính anh khiến những người bạn đó rời xa nó !- Lam Thanh hỏi .
- Nếu tôi nói tôi làm vậy là vì nó cô tin không ?
Lam Thanh gác chống một tay xuống đất nhướng mày nói :
- Tin hay không còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố mà yếu tố quan trọng nhất là nguyên nhân đằng sau hành động đó !
- Muốn nghe sao ?- Giang Thiên khẽ cười hỏi .
- Cái đó không phải phụ thuộc vào anh sao ?Cho dù tôi muốn nghe nhưng anh không nói thì cũng chẳng làm được gì .- Lam Thanh nhún nhún vai .
- Chậc .Tôi còn tưởng cô sẽ cầu xin tôi nói chứ ?Muốn xem bộ dạng thất thế của cô thật khó .- Giang Thiên lắc lắc đầu .
- Muốn tôi cầu xin sao ?Chờ mặt trời mọc hướng tây đi !- Lam Thanh bĩu môi nói .
- Không hiểu sao vẫn muốn nói cô nghe .Thế nghe không ?
- Dù sao cũng không phải tôi tốn nước miếng đương nhiên là nghe rồi !- Lam Thanh ngồi nghiêm chỉnh nói .
- Đó là vì ...bạn của Thiên Vũ cũng chỉ muốn lợi dụng nó mà thôi !Lúc mới đầu đi học tôi tưởng Thiên Vũ khó mà kết bạn vì thái độ nó khá kiêu căng .Nhưng sau đó nó lại rất vui vẻ về nhà khoe là có một người bạn rất tốt .Lúc đó tôi vì vừa phải học vừa phải làm quen với công việc của tập đoàn nên cũng không có nhiều thời gian ở bên nói hỏi đủ thứ ,cũng không tìm hiểu kĩ về gia thế của người kia .Cho đến một ngày Thiên Vũ dẫn bạn về nhà chơi .Tôi chỉ hạn chế không cho nó ra ngoài nhưng ở nhà thì không sao .Tình cờ hôm đó tôi về nhà sớm , qua thư phòng thì thấy cửa mở đến khi tôi nhìn vào trong thì người mà nó gọi là bạn đang lục tung căn phòng lên và trên tay là cầm usb chứa tài liệu mật của tập đoàn .Hóa ra vẫn chỉ là lợi dụng Thiên Vũ để có thể lấy được những tài liệu đó .Lần thứ hai nó kết bạn ,tôi cẩn thận điều tra về những người đó nhưng bị Thiên Vũ tức giận .Tôi cũng không nói gì thêm vẫn tiếp tục điều tra .Nhưng mà tôi lại quên mất một điều những thứ tôi điều tra có thể dễ dàng nhìn thấy nhưng tâm con người tôi lại không thể thấy được .Tên đó nhiều lần mượn tiền Thiên Vũ nói là ba bị ốm nhà không đủ điều kiện để chi trả .Thiên Vũ cứ thế mà tin hết lần này đến lần khác cho mượn .Tiền Thiên Vũ cho mượn không phải là số tiền nhỏ .Cho dù chữa trị một căn bệnh nặng đến mức nào thì số tiền đó quá dư thừa .Thiên Vũ không phải người tiêu sài nhiều nên cũng không mang quá nhiều tiền bên người . Nếu số tiền người bạn kia mượn nhiều hơn số tiền nó đang có thì sao ?Người khác sẽ tiếp tục đi mượn người khác nhưng tên này ngoại lệ .Một màn kịch giúp hắn có nhiều hơn .Giả vờ bị xã hội đen uy hiếp và bắt giữ nhờ Thiên Vũ đến cứu .Thiên Vũ lần đầu nói dối tôi .Nó dùng mọi cách để đến nơi đó .Nhưng kết quả đạt được là nó bị đánh bất tỉnh và trở thanh con tin moi tiền gia đình tôi .Một số tiền rất lớn .Nếu không phải người tôi cử đi bảo vệ nó báo tin thì chẳng biết mọi chuyện sẽ ra sao ?Tôi cảm thấy nó rất ngốc .Những người bạn mà nó lựa chọn chẳng ai tốt đẹp .- Giang Thiên xiết chặt tay nói .
- Những người đó anh xử lí ra sao ?- Lam Thanh chậm rãi hỏi .
- Cảnh cáo ,cho chúng những thứ gì chúng muốn .
- Có phải là anh không Giang Thiên ?Tôi nghĩ anh phải cho bọn chúng một trận nhớ rời rồi tiễn đi nơi xa chứ ?- Lam Thanh trừng mắt ,cảm thấy cực kì khó tin .
- Nhưng làm như thế sẽ rất phiền phức .So với làm lớn chuyện để Thiên Vũ biết thì giải quyết trong êm đẹp thì tốt hơn .
Lam Thanh nhìn cậu .Nó biết Giang Thiên quan tâm rất nhiều đến em mình .Những việc cậu làm chỉ để bảo vệ em mình khỏi bị tổn thương nhưng cậu lại không nhận ra người làm Thiên Vũ tổn thương nhiều nhất lại chính là Giang Thiên cậu .
Thấy Lam Thanh trầm mặc không nói gì Giang Thiên hỏi :
- Cô sao vậy ?
- Anh đã từng nghĩ để cho Thiên Vũ đau một lần còn hơn đau dài không ?- Lam Thanh ngẩng đầu nói .
- Là sao ?- Giang Thiên hơi nhíu mày .
- Anh đã từng nghĩ rằng so với những người bạn đó thì anh mới là quan trọng đối với Thiên Vũ không ?
- Cô nói vậy là sao ?- Giang Thiên cảm thấy thật khó hiểu .Sao càng nói lại có cảm giác càng lạc đề vậy .
- Ý tôi là so với bị những người kia lừa dối lợi dụng thì việc anh lừa gạt Thiên Vũ mới gây ra tổn thương lớn nhất .Anh bảo vệ Thiên Vũ bằng những hành động không rõ nguyên nhân ấy tôi nghĩ chính là nguyên nhân tạo nên khoảng cách giữa hai người .Khi Thiên Vũ phát hiện nhưng điều anh làm sẽ tức giận vì tại sao anh lại làm thế .Thứ nó cần là một lời giải thích .Dù lời giải thích ấy sẽ khiến nó tổn thương nhưng so với việc giữa hai anh em có quá nhiều bí mật khiến nó còn lo lắng hơn .Theo như anh nói thì Thiên Vũ không có quá nhiều bạn mà sự quan tâm của anh với nó như là cưỡng chế ,cảm thấy bất an ,cảm thấy cô đơn ,những cảm giác ấy lớn dừng rồi trở thành sự sợ hãi ,nỗi ám ảnh .Anh là người anh trai duy nhất cũng là người mà nó tin tưởng .Khi anh che giấu quá nhiều bí mật mà không nói với nó có lẽ Thiên Vũ sẽ nghĩ anh không tin tưởng nó như nó tin tưởng anh .Nó sẽ cảm thấy trên đời này không có ai thật lòng quan tâm mình và dừng khép mình lại trốn trong một vỏ bọc cứng cáp để bảo vệ bản thân .Lạnh nhạt chỉ là không muốn bản thân quá để tâm vào người nào đó .Đau một lần còn hơn đau dài là khi anh nói ra nguyên nhân Thiên Vũ sẽ chỉ đau trong một thời gian ngắn còn nếu anh che giấu thì nó sẽ mãi tổn thương mà người khiến nó như vậy không ai khác là anh .Nó sẽ chỉ biết anh ngụy biện cho hành vi của mình .Như tôi đã nói muốn được người khác tin tưởng ngoài nguyên nhân ra chính là thái độ .Lúc anh nói anh làm thế chỉ để bảo vệ Thiên Vũ hôm trước thì sẽ khiến cho Thiên Vũ cảm thấy anh chỉ là đang biện minh mà thôi .Đem nó ra làm một cái cớ .Thiên Vũ sẽ nghĩ bảo vệ nó sao lại khiến nó mất đi bạn bè ?Bảo vệ nó sao lại khiến nó bị cô lập ,khiến nó có cảm giác mình bị mọi người xa lánh hắt hủi ?Cảm giác ấy không dễ chịu chút nào .Thái độ của anh quá cứng rắn và lạnh lùng .Lời nói cứ như là mệnh lệnh phải tuân theo vậy rất khó mà thuyết phục người khác .Nếu anh thử dùng thái độ mềm mỏng ,kiên nhẫn và thân thiết giải thích biết đâu lại khác .Mọi chuyện bây giờ có thể đã theo một chiều hướng tốt cũng nên .
Giang Thiên ngưng trọng nhìn nó .Mọi chuyện sẽ theo chiều hướng khác thật sao ?Nhưng muốn nói ra thật khó .
- Anh không cần phải nhanh chóng nói ra làm gì .Chỉ cần anh thay đổi từ từ mà thôi .Bắt đầu từ việc đừng quản thúc em mình quá nhiều .Mỗi người đều cần có một khoản trời riêng .Đôi khi anh chỉ cần đứng bên cạnh quan sát ,đến khi Thiên Vũ vấp ngã thì vươn tay ra giúp nó đứng lên .Đôi khi chỉ một câu nói :"Mọi chuyện sẽ ổn thôi !Anh tin tưởng em sẽ làm được !"lại là cách thể hiện sự quan tâm của anh dành cho nó rõ nhất .Câu nói đó sẽ giúp Thiên Vũ có động lực hoàn thiện bản thân ,có khả năng tự bảo vệ mình như anh vậy !Ai .Tôi nói vậy chỉ là muốn anh suy xét lại hành vi của mình một chút .Giải quyết vấn đề giữa hai người để anh em hòa hợp không cần người có mặt thì ta không đến ,kẻ lưu lạc người ở nhà thôi .- Lam Thanh cắn miếng khoai lang trên tay mình nhìn cậu một chút rồi lại chuyển mắt nhìn sang đống lửa .
- Ý cô là tôi là kẻ lưu lạc sao ?- Giang Thiên buồn cười hỏi .Nhưng lời nói của nó đã giúp cậu khai thông cái đầu ,sự cố chấp của bản thân .
- Không khác là mấy !- Lam Thanh thản nhiên nói .
- Nhưng tôi không nghĩ mình là kẻ lưu lạc .Không có ai lưu lạc mà vẫn tỏa sáng ngời như tôi được !- Giang Thiên tỏ vẻ tự tin nói .Vẻ mặt mình đi đâu cũng là bộ dáng đại thiếu gia cao cao tại thượng .
- Thôi đi hội trưởng ơi !Hình tượng của anh bị củ khoai lang trong tay hủy mất rồi !- Lam Thanh bĩu môi nói .Người đâu mà tự tin thấy ớn .
Ống Trần lẵng lặng nhìn hai người cười đùa vui vẻ .Ai .Hai đứa thật là hòa hợp .Lão già như ông đây cũng sẽ không tự biết điều mà làm bóng đèn .Già rồi nên đi ngủ sớm thôi .
*********************************
Chap tiếp theo : Cánh cửa quá khư được mở ra .Bóng tối trong tim được soi sáng .Những chuyển biến mới trong mối quan hệ anh em ,những cảm xúc kì lạ trong tim .Nhớ đón xem nhé !
- Hồi sáng ông không đi chợ nên không mua được gì .Chỉ toàn là đồ có sẵn trong nhà thôi .
Một bàn thức ăn bốn món với trứng chiên ,rau muống xào ,canh bầu và cơm .Lam Thanh đang đói thế là cứ nhào vào ăn mà chẳng để ý tới ai .Giang Thiên hơi chừng chần một chút .Ông Trần thấy cậu như vậy thì hỏi :
- Sao chưa ăn ?Bộ chê ông lão này nấu ăn dở sao ?Nói cho cháu biết trong vùng này ông đây nấu ăn đứng thứ hai thì không ai dám xưng đứng thứ nhất !- Vỗ ngực cao giọng nói .
- Ô...ói...ét .- Lam Thanh nuốt xong miếng cơm trong miệng rồi nói tiếp .- Cháu thấy quán cơm của bà Tư nấu rất ngon ,tiệm mì của chú Ba ngon miễn chê .Còn nữa ...
- Cháu đây là chê ông nấu không ngon sao ?Thế thì đừng ăn nữa !- Ông Trần trẻ con kéo hết thức ăn về mình .
- Ấy .Ấy .Cháu chưa nói hết mà .Đương nhiên trong số đó ông cháu vẫn là số một .- Lam Thanh cười lấy lòng .Trong đầu âm thầm bổ sung bốn từ "từ dưới đếm lên .
- Thức thời đấy nhóc à !- Ông Trần hài lòng nói .
Giang Thiên buồn cười với hai ông cháu này .
- Anh ăn không được sao ?- Lam Thanh hỏi .Dù gì cũng là nó kéo cậu đi cho nên phải có trách nhiệm quan tâm một chút .
- Không phải !Chỉ là lần đầu mới thấy mấy món kiểu này thôi !- Giang Thiên thành thật nói .Ở nhà thì có đầu bếp nấu .So với nhà hàng năm sao chỉ có hơn không kém .Ở kí túc xá thì có Kiến Hàm ,tài năng nấu ăn so với đầu bếp chuyên nghiệp không hề kém .Hơn nữa đồ ăn lại hết sức phong phú .Nói chung bữa ăn của cậu dùng ba cụm từ để miêu tả SANG TRỌNG - NGON MIỆNG - PHONG PHÚ .
- Đúng là con nhà giàu .Anh khiến tôi ghen tị đó !Vâng đại thiếu gia .Tôi biết mấy món này so với mấy món cậu thường ăn chẳng là gì cả nhưng mà chẳng lẽ cậu không đói sao ?Nếu cậu không ăn thì tôi mạn phép ăn hết vậy !- Lam Thanh cười gian .Nó không tin tên này sáng giờ ngồi xe đến lếch bộ ,rượt đuổi cô mấy vòng mà cái bụng không rỗng .
- Ăn thì ăn .Còn lâu tôi mới cho cô ăn hết !- Giang Thiên nghe theo tiếng gọi của dạ dày mà xông trận .Ăn một miếng trứng kèm với một chút cơm .Giang Thiên cảm thấy khá ngon .Hương vị khá mới lạ .Lại thêm một miếng rau .Cứ như vậy lao vào ăn không kiêng nể gì hết .
Lam Thanh thấy thức ăn cứ dần vơi đi bắt đầu hoảng hồn .Sao lại quên sức ăn của Giang Thiên khá lớn chứ ?Nếu cứ thế này thì còn gì mà ăn nữa .Không thể chịu thua được .
Ông Trần nhìn hai người ăn như hồ đói lại thao thao nói không ngừng :
- Thanh niên là phải vậy !Ăn phải ăn bát to ,ăn nhiều thì mới có sức học hành vui chơi nữa .Nhớ lại thời tuổi trẻ .Ông đây sức sống tràn trề ...
Ông Trần vừa nói vừa đưa đũa xuống gắp đồ ăn nhưng hình như không chạm được gì cả .Ông Trần lúc này mới ngừng nói nhìn bàn ăn há hốc mồm .Sạch sẽ không còn miếng nào .Nhìn sang hai người trẻ ăn no ,vẻ mặt thỏa mãn mà căm hận cắn đũa nói :
- Sao hai đứa không chừa ông miếng nào ?
- Nhanh chân thì còn chậm chân thì hết ông ạ !- Lam Thanh cười đến muốn đánh đòn .
Ông Trần căm phẫn nhìn đứa cháu không ra gì của mình .Nuốt cơm trắng nuốt luôn cả cục tức xuống bụng .
Lúc dọn bàn ,Lam Thanh nói :
- Để cháu rửa chén .Ông dẫn Giang Thiên tới phòng đi ạ .Bọn cháu sẽ ở đây vài ngày .
- Không !Thà chết ông cũng không để cháu rửa chén !- Ông Trần vừa nghe xong liền một mực lắc đầu từ chối .
- Ông không cần sợ cháu mệt đâu ,Cứ để cháu !- Lam Thanh cười nói .
- Ông không phải sợ cháu mệt mà ông sợ chén bát vỡ hết mất .Ông đã từng một lần phạm sai lầm không thể phạm sai lầm thêm lần nào nữa .- Ông Trần đáng thương nói .Lần đó nghe Lam Thanh nói thể ông đã rất vui mừng mà giao tính mạng chén bát vào tay nó kết quả là không còn cái nào sống sót .
- Hay để cháu rửa cho !- Giang Thiên lên tiếng .Dù sao cậu đã ăn một bữa cơm với lại mấy ngày tới còn phải ở đây không thể không làm chút việc giúp đỡ được .
- Cháu /Anh ?- Hai ông cháu khó tin nhìn Giang Thiên .
- Vâng !- Giang Thiên gật đầu chắc nịch .
- Được !Ông giao cho cháu !- Ông Trần vỗ vai cậu nói .Nhìn cậu vẫn đáng tin hơn Lam Thanh .Giao xong công việc ông Trần vui vẻ rời đi nói .- Vậy ông đi tiếp tục hoàn thành tác phẩm của mình đây !
- Ya .Vậy cậu rửa chén .Tôi đem đồ của cậu vào phòng !- Lam Thanh nói rồi xách balo của cậu đi .
Giang Thiên nhìn đống chén trên bàn thầm nghĩ rửa chén chắc cũng dễ .Thu dọn đem đi rửa .
Từ khi Giang Thiên bắt đầu rửa thì có tiếng choang choang phát ra .Sau đó .
- Cậu bị đuổi rồi đúng không ?- Lam Thanh nhìn người xuất hiện trước cửa phòng ,trên áo còn dính đầy xà phòng .
- Ừ !- Giang Thiên nói .
- Vỡ mấy cái ?- Lam Thanh hỏi .
- À .ừm .Hơn một nửa .
- Vậy sao ?- Lam Thanh thản nhiên nói .
Ông Trần từ xa đi ngang qua nhìn hai người mắng một câu :
- Hai đứa vộ dụng !- Rồi bỏ đi .
Giang Thiên sờ sờ mũi hối lỗi .Không ngờ rửa chén lại khó thế .
- Không cần để ý !Ông mắng vậy thôi chứ lát sau quên liền hà .Anh thấy phòng này thế nào ?- Lam Thanh hỏi .
Giang Thiên nhìn quanh .Chiếc giường kê sát cửa sổ .Một tù sách và một tủ kính trưng bày rất nhiều tượng gổ nhỏ .Giang Thiên đến gần tủ kính hỏi :
- Những bức tượng này là sao ?
- A .Anh thấy lạ đúng không ?Đây là tượng của những nhân vật manga và anime mà tôi thích .Tôi nhờ ông làm đấy .- Lam Thanh khẽ vuốt lên mặt kính .Động tác nhẹ nhàng trân trọng .
- Cô đơn thuần không chỉ là thích !- Giang Thiên nhìn động tác của nó là biết nó có bao nhiêu trân trọng những thứ này .
- Bởi vì đối với tôi nó có ý nghĩa đặc biệt .Manga và anime không đơn thuần chỉ là giải trí .Tôi đã học được rất nhiều điều mà trong cuộc sống hiện thực không có được . - Lam Thanh cười nói .Sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói .- Anh không được làm hỏng đâu nhé !
- Tôi biết rồi cô nương .Tôi chỉ cần cái giường chứ có cần mấy thứ này đâu .Nhưng sao cô không đem về nhà ?
- Bởi vì tôi là người rất lười dọn phòng .Ở đây mỗi ngày đều được ông tôi lau cẩn thận nhưng nếu để ở phòng tôi thì tôi sợ mình sẽ quăng đâu mất .- Lam Thanh lè lưỡi .- Số này chưa phải là tất cả .Bên phòng của tôi bên cạnh còn những hai tủ như thế này nữa cơ .
Lam Thanh đến mở cửa sổ ra ,dựa người vào thành cửa nói :
- Đây là căn phòng có hướng nhìn tốt nhất trong nhà .Nó vốn là phòng của anh họ tôi .Anh ấy nói vào ban đêm từ đây có thể nhìn thấy một bầu trời đêm tuyệt đẹp .
- Bầu trời đêm sao ?- Giang Thiên chống hai tay nhin lên bầu trời .Bầu trời đêm liệu có đẹp như bầu trời xanh kia không ?
Buổi tối .
Giang Thiên vừa tắm xong thì ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng .Ra trước sân thì thấy hai ông cháu Lam Thanh quây quần bên đống lửa nhóm giữa sân .Lam Thanh vẫy tay nói :
- Lại đây đi !Sắp có ăn rồi !
- Ăn ?Cái gì ?- Giang Thiên lại gần ngồi xuống cạnh nó .
- Khoai lang nướng !- Lam Thanh cười nói .
- Chín rồi đây !- Ông Trần lấy ra hai ba củ khoai lang được nướng thơm ngon ,bốc mùi thơm phức .
- Cái này ăn được sao ?- Giang Thiên ngần ngại hỏi .
- Đương nhiên rồi .Rất ngon là đằng khác .- Lam Thanh lấy một củ .Hất qua hất lại hai tay rồi mới bẻ làm đôi ,một màu vàng rượm ,hương thơm xông vào mũi kích thích vị giác .- Cẩn thận lột vỏ ra là ăn được hết .
Giang Thiên đón lấy một nữa từ tay nó ,cứ thế mà ăn .Ông Trần cầm cành cây nhỏ gõ xuống đất trách một câu :
- Phải lột vỏ rồi ăn chứ !
- Thế nào ?- Lam Thanh nghiêng đầu nhìn cậu hỏi .
- Nóng !
- Đương nhiên là nóng rồi !Chẳng lẽ vị giác của anh vì nóng mà bị tê liệt rồi sao ?
- Cảm thấy bùi bùi .Nói chung là tạm được .- Giang Thiên nhìn nó nói .
- Tôi thật sự muốn đánh người !- Lam Thanh nhỏ giọng nghiến răng nói .
- Để ông vào nhà lấy thêm .Hai đứa chắc ăn không đủ mớ này đâu !- Ông Trần phủi phủi quần áo vào nhà .
- Nhà cô trồng khoai lang à ?Sao tôi không thấy ?- Giang Thiên hỏi .
- Làm gì có .Ông tôi chỉ có tâm với gỗ thôi .Toàn là người trong thị trấn cho cả .Cho nên cho dù nhà không có một đồng xu nào vẫn không sợ đói !- Lam Thanh hãnh diện nói .Gia đình được mọi người yêu mến .
- Cô nói làm như nhà nghèo lắm vậy đấy !
- Đó là chuyện của thế hệ trước .- Lam Thanh nói .Bây giờ nhà nó không nghèo nhưng khi ba nó còn nhỏ thì lại trong tình trạng đó .Lam Thanh lấy cây nhỏ đẩy đẩy mấy cây củi đang cháy hỏi .- Anh có liên lạc về nhà không ?
- Tôi khóa máy rồi !- Giang Thiên nói .
Lam Thanh kích động suýt nhảy dựng lên .
- Anh điên hả ?Lỡ mấy người đó đi tìm anh không được sau đó báo cảnh sát thì hóa ra tôi thành kẻ bắt cóc à !
- Cô suy nghĩ đi đâu vậy !Tôi có phải con nít đâu mà .Nếu không tim được tôi được tôi họ tự biết tôi không muốn liên lạc không tới mất bào cảnh sát đâu .Với lại thay vì báo cảnh sát thì sai người đi tìm tôi có phải nhanh hơn không .- Giang Thiên cốc đầu nó một cái .
- Nói cũng đúng !Nhưng chẳng lẽ anh không lo cho Thiên Vũ sao ?Lỡ nó có chuyện gì sao liên lạc với anh ?- Lam Thanh chớp mắt hỏi .Tên này rất quan tâm em trai mà .
Nó vừa nói xong sắc mặt Giang Thiên Trầm xuống .
- Quản gia ...có thể lo cho nó .Với lại còn rất nhiều vệ sĩ .
- Anh không phải là bảo vệ quá đáng sao ?Anh làm nhu vậy sẽ chỉ khiến Thiên Vũ cảm thấy ngột ngạt mà thôi !
- Kiến Hàm nói gì với cô à ?
- Ừ .Cậu ta nói anh và em anh có mối quan hệ không tốt mà nguyên nhân chủ yếu là từ anh .- Lam Thanh nhẹ giọng nói .
- Chỉ khi cô mất đi thứ mà cô quý trọng cô mới hiểu cảm giác của tôi .- Giang Thiên nhìn lên bầu trời .Đôi mắt ảm đãm gợn sóng .
Lam Thanh nhìn cậu chờ nghe tiếp .Giang Thiên trầm giọng nói :
- Cơ thể Thiên Vũ lúc nhỏ rất yếu .Nói đúng hơn là từ bảy năm trước .Thời gian nó ở trong bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà .Mỗi lần sốt cao là giống như lưỡi hái tử thẩn kê sát cổ chực chờ lấy mạng nó đi .
Lam Thanh vẻ mặt khó tin nhìn cậu .Liên tưởng lời cậu nói với thằng nhóc trong ấn tượng của mình .Nghe sao vẫn cảm thấy không có khả năng .
- Thiên Vũ bây giờ là thành quả của hàng trăm cuộc trị liệu và hàng trăm loại thuốc khác nhau từ tây y đến đông y .Nhưng không chỉ đơn giản vì thế mà tôi làm vậy mà còn vì thân phận đặc thù của nhóc ấy nữa .- Giang Thiên nhìn Lam Thanh nói .- Nhị thiếu gia tập đoàn BS .
Lam Thanh chỉ đơn giản nhìn cậu không nói hay hỏi bất kì điều gì dù rất tò mò .Giang Thiên nói tiếp ;
- Thân phận ấy thu hút rất nhiều loại người .Những tên nịnh bợ muốn dựa hơn và cả kẽ thù .Khi Thiên Vũ chín tuổi nó suýt bị sát hại bởi chính bác sĩ tham gia điều trị cho nó .Đó là vị bác sĩ trẻ tuổi mà nó rất thích .Không phải dùng một con dao để kết liễu mà dùng thuốc độc trá hình thuốc điều trị .Với một đứa đơn thuần như nó đương nhiên sẽ không phát hiện ra nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy .Lý do cũng thật là nực cười chỉ vì muốn trả thù cho cha mẹ tử tự vì phá sản .Thương trường như chiến trưởng .Công ty đó dù vì BS mà phá sản cũng chẳng liên quan gì đến em tôi .Có trách người anh ta nên trách là ba mẹ mình .Tình hình công ty đó không đến nổi không cứu chữa được mà là họ lựa chọn buông xuôi tất cả mà thôi .Anh ta trách ba tôi khiến gia đính anh ta tan nát ,nói gì nợ do cha gây ra con phải gánh .Nực cười lắm phải không ?Anh ta chắc hẳn chưa nghe câu oan có đầu ,nợ có chủ .Nhưng tôi tực giận không chỉ có vậy mà là anh ta đã lợi dụng tình cảm chân thành của Thiên Vũ .Mọi chuyện giải quyết xong tôi cũng không nói rõ với THIÊN vũ mà chỉ nói anh ta chuyển công tác .Tôi biết nếu nói ra Thiên Vũ sẽ bị đả kích .
- Vậy còn chuyện bạn bè của Thiên Vũ thì sao ?Tôi nghe nói chính anh khiến những người bạn đó rời xa nó !- Lam Thanh hỏi .
- Nếu tôi nói tôi làm vậy là vì nó cô tin không ?
Lam Thanh gác chống một tay xuống đất nhướng mày nói :
- Tin hay không còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố mà yếu tố quan trọng nhất là nguyên nhân đằng sau hành động đó !
- Muốn nghe sao ?- Giang Thiên khẽ cười hỏi .
- Cái đó không phải phụ thuộc vào anh sao ?Cho dù tôi muốn nghe nhưng anh không nói thì cũng chẳng làm được gì .- Lam Thanh nhún nhún vai .
- Chậc .Tôi còn tưởng cô sẽ cầu xin tôi nói chứ ?Muốn xem bộ dạng thất thế của cô thật khó .- Giang Thiên lắc lắc đầu .
- Muốn tôi cầu xin sao ?Chờ mặt trời mọc hướng tây đi !- Lam Thanh bĩu môi nói .
- Không hiểu sao vẫn muốn nói cô nghe .Thế nghe không ?
- Dù sao cũng không phải tôi tốn nước miếng đương nhiên là nghe rồi !- Lam Thanh ngồi nghiêm chỉnh nói .
- Đó là vì ...bạn của Thiên Vũ cũng chỉ muốn lợi dụng nó mà thôi !Lúc mới đầu đi học tôi tưởng Thiên Vũ khó mà kết bạn vì thái độ nó khá kiêu căng .Nhưng sau đó nó lại rất vui vẻ về nhà khoe là có một người bạn rất tốt .Lúc đó tôi vì vừa phải học vừa phải làm quen với công việc của tập đoàn nên cũng không có nhiều thời gian ở bên nói hỏi đủ thứ ,cũng không tìm hiểu kĩ về gia thế của người kia .Cho đến một ngày Thiên Vũ dẫn bạn về nhà chơi .Tôi chỉ hạn chế không cho nó ra ngoài nhưng ở nhà thì không sao .Tình cờ hôm đó tôi về nhà sớm , qua thư phòng thì thấy cửa mở đến khi tôi nhìn vào trong thì người mà nó gọi là bạn đang lục tung căn phòng lên và trên tay là cầm usb chứa tài liệu mật của tập đoàn .Hóa ra vẫn chỉ là lợi dụng Thiên Vũ để có thể lấy được những tài liệu đó .Lần thứ hai nó kết bạn ,tôi cẩn thận điều tra về những người đó nhưng bị Thiên Vũ tức giận .Tôi cũng không nói gì thêm vẫn tiếp tục điều tra .Nhưng mà tôi lại quên mất một điều những thứ tôi điều tra có thể dễ dàng nhìn thấy nhưng tâm con người tôi lại không thể thấy được .Tên đó nhiều lần mượn tiền Thiên Vũ nói là ba bị ốm nhà không đủ điều kiện để chi trả .Thiên Vũ cứ thế mà tin hết lần này đến lần khác cho mượn .Tiền Thiên Vũ cho mượn không phải là số tiền nhỏ .Cho dù chữa trị một căn bệnh nặng đến mức nào thì số tiền đó quá dư thừa .Thiên Vũ không phải người tiêu sài nhiều nên cũng không mang quá nhiều tiền bên người . Nếu số tiền người bạn kia mượn nhiều hơn số tiền nó đang có thì sao ?Người khác sẽ tiếp tục đi mượn người khác nhưng tên này ngoại lệ .Một màn kịch giúp hắn có nhiều hơn .Giả vờ bị xã hội đen uy hiếp và bắt giữ nhờ Thiên Vũ đến cứu .Thiên Vũ lần đầu nói dối tôi .Nó dùng mọi cách để đến nơi đó .Nhưng kết quả đạt được là nó bị đánh bất tỉnh và trở thanh con tin moi tiền gia đình tôi .Một số tiền rất lớn .Nếu không phải người tôi cử đi bảo vệ nó báo tin thì chẳng biết mọi chuyện sẽ ra sao ?Tôi cảm thấy nó rất ngốc .Những người bạn mà nó lựa chọn chẳng ai tốt đẹp .- Giang Thiên xiết chặt tay nói .
- Những người đó anh xử lí ra sao ?- Lam Thanh chậm rãi hỏi .
- Cảnh cáo ,cho chúng những thứ gì chúng muốn .
- Có phải là anh không Giang Thiên ?Tôi nghĩ anh phải cho bọn chúng một trận nhớ rời rồi tiễn đi nơi xa chứ ?- Lam Thanh trừng mắt ,cảm thấy cực kì khó tin .
- Nhưng làm như thế sẽ rất phiền phức .So với làm lớn chuyện để Thiên Vũ biết thì giải quyết trong êm đẹp thì tốt hơn .
Lam Thanh nhìn cậu .Nó biết Giang Thiên quan tâm rất nhiều đến em mình .Những việc cậu làm chỉ để bảo vệ em mình khỏi bị tổn thương nhưng cậu lại không nhận ra người làm Thiên Vũ tổn thương nhiều nhất lại chính là Giang Thiên cậu .
Thấy Lam Thanh trầm mặc không nói gì Giang Thiên hỏi :
- Cô sao vậy ?
- Anh đã từng nghĩ để cho Thiên Vũ đau một lần còn hơn đau dài không ?- Lam Thanh ngẩng đầu nói .
- Là sao ?- Giang Thiên hơi nhíu mày .
- Anh đã từng nghĩ rằng so với những người bạn đó thì anh mới là quan trọng đối với Thiên Vũ không ?
- Cô nói vậy là sao ?- Giang Thiên cảm thấy thật khó hiểu .Sao càng nói lại có cảm giác càng lạc đề vậy .
- Ý tôi là so với bị những người kia lừa dối lợi dụng thì việc anh lừa gạt Thiên Vũ mới gây ra tổn thương lớn nhất .Anh bảo vệ Thiên Vũ bằng những hành động không rõ nguyên nhân ấy tôi nghĩ chính là nguyên nhân tạo nên khoảng cách giữa hai người .Khi Thiên Vũ phát hiện nhưng điều anh làm sẽ tức giận vì tại sao anh lại làm thế .Thứ nó cần là một lời giải thích .Dù lời giải thích ấy sẽ khiến nó tổn thương nhưng so với việc giữa hai anh em có quá nhiều bí mật khiến nó còn lo lắng hơn .Theo như anh nói thì Thiên Vũ không có quá nhiều bạn mà sự quan tâm của anh với nó như là cưỡng chế ,cảm thấy bất an ,cảm thấy cô đơn ,những cảm giác ấy lớn dừng rồi trở thành sự sợ hãi ,nỗi ám ảnh .Anh là người anh trai duy nhất cũng là người mà nó tin tưởng .Khi anh che giấu quá nhiều bí mật mà không nói với nó có lẽ Thiên Vũ sẽ nghĩ anh không tin tưởng nó như nó tin tưởng anh .Nó sẽ cảm thấy trên đời này không có ai thật lòng quan tâm mình và dừng khép mình lại trốn trong một vỏ bọc cứng cáp để bảo vệ bản thân .Lạnh nhạt chỉ là không muốn bản thân quá để tâm vào người nào đó .Đau một lần còn hơn đau dài là khi anh nói ra nguyên nhân Thiên Vũ sẽ chỉ đau trong một thời gian ngắn còn nếu anh che giấu thì nó sẽ mãi tổn thương mà người khiến nó như vậy không ai khác là anh .Nó sẽ chỉ biết anh ngụy biện cho hành vi của mình .Như tôi đã nói muốn được người khác tin tưởng ngoài nguyên nhân ra chính là thái độ .Lúc anh nói anh làm thế chỉ để bảo vệ Thiên Vũ hôm trước thì sẽ khiến cho Thiên Vũ cảm thấy anh chỉ là đang biện minh mà thôi .Đem nó ra làm một cái cớ .Thiên Vũ sẽ nghĩ bảo vệ nó sao lại khiến nó mất đi bạn bè ?Bảo vệ nó sao lại khiến nó bị cô lập ,khiến nó có cảm giác mình bị mọi người xa lánh hắt hủi ?Cảm giác ấy không dễ chịu chút nào .Thái độ của anh quá cứng rắn và lạnh lùng .Lời nói cứ như là mệnh lệnh phải tuân theo vậy rất khó mà thuyết phục người khác .Nếu anh thử dùng thái độ mềm mỏng ,kiên nhẫn và thân thiết giải thích biết đâu lại khác .Mọi chuyện bây giờ có thể đã theo một chiều hướng tốt cũng nên .
Giang Thiên ngưng trọng nhìn nó .Mọi chuyện sẽ theo chiều hướng khác thật sao ?Nhưng muốn nói ra thật khó .
- Anh không cần phải nhanh chóng nói ra làm gì .Chỉ cần anh thay đổi từ từ mà thôi .Bắt đầu từ việc đừng quản thúc em mình quá nhiều .Mỗi người đều cần có một khoản trời riêng .Đôi khi anh chỉ cần đứng bên cạnh quan sát ,đến khi Thiên Vũ vấp ngã thì vươn tay ra giúp nó đứng lên .Đôi khi chỉ một câu nói :"Mọi chuyện sẽ ổn thôi !Anh tin tưởng em sẽ làm được !"lại là cách thể hiện sự quan tâm của anh dành cho nó rõ nhất .Câu nói đó sẽ giúp Thiên Vũ có động lực hoàn thiện bản thân ,có khả năng tự bảo vệ mình như anh vậy !Ai .Tôi nói vậy chỉ là muốn anh suy xét lại hành vi của mình một chút .Giải quyết vấn đề giữa hai người để anh em hòa hợp không cần người có mặt thì ta không đến ,kẻ lưu lạc người ở nhà thôi .- Lam Thanh cắn miếng khoai lang trên tay mình nhìn cậu một chút rồi lại chuyển mắt nhìn sang đống lửa .
- Ý cô là tôi là kẻ lưu lạc sao ?- Giang Thiên buồn cười hỏi .Nhưng lời nói của nó đã giúp cậu khai thông cái đầu ,sự cố chấp của bản thân .
- Không khác là mấy !- Lam Thanh thản nhiên nói .
- Nhưng tôi không nghĩ mình là kẻ lưu lạc .Không có ai lưu lạc mà vẫn tỏa sáng ngời như tôi được !- Giang Thiên tỏ vẻ tự tin nói .Vẻ mặt mình đi đâu cũng là bộ dáng đại thiếu gia cao cao tại thượng .
- Thôi đi hội trưởng ơi !Hình tượng của anh bị củ khoai lang trong tay hủy mất rồi !- Lam Thanh bĩu môi nói .Người đâu mà tự tin thấy ớn .
Ống Trần lẵng lặng nhìn hai người cười đùa vui vẻ .Ai .Hai đứa thật là hòa hợp .Lão già như ông đây cũng sẽ không tự biết điều mà làm bóng đèn .Già rồi nên đi ngủ sớm thôi .
*********************************
Chap tiếp theo : Cánh cửa quá khư được mở ra .Bóng tối trong tim được soi sáng .Những chuyển biến mới trong mối quan hệ anh em ,những cảm xúc kì lạ trong tim .Nhớ đón xem nhé !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.