Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku
Chương 61: Cảm Giác Chưa Rõ
shuuya
19/09/2016
Sau bữa ăn thịnh soạn ,cả nhóm đi dọc hành lang ,tìm hiểu bên trong
.Bất chợt đi ngang qua một căn phòng nghe tiếng bóng va đập vui tai .Lam Thanh tò mò lùi lại kéo cửa phòng ló đầu vào .
- Bóng bàn !
Bên trong là hàng loạt bàn đấu bóng bàn ,cũng có không ít người tham gia chơi ,có người thì cổ vũ trông rất vui .
- Này !Chúng ta chơi bóng bàn đi !- Lam Thanh hào hứng nói .
- Không bị ấm đầu đấy chứ ?- Giang Thiên đặt tay lên trán nó hỏi .
- Là sao ?
- Bình thường ăn sau cô toàn muốn nằm , hôm nay lại muốn hoạt động ,ngâm nước nóng lâu quá nên đầu óc choáng váng à ?
- Thần kinh !Đơn giản là thấy hứng thú thôi !Vậy tham gia nha !
- Lâu rồi anh cũng chưa chơi !Vào thôi !- Gia Ngạo lập tức hưởng ứng .
Những người còn lại đành vào cùng ,họ nhìn quanh .mới thấy vài bàn trong ở góc phòng .
- Muốn đấu với anh không ?- Gia Ngạo quơ quơ vợt thách thức Lam Thanh .
Lam Thanh lập tức đặt dấu X trước ngực từ chối .
- Làm ơn đi !Đấu với anh có lần nào em thắng !
- Chậc ,em làm anh thất vọng quá !Bao năm giúp em tập luyện mà không tiến bộ lên sao ?
Lam Thanh bá vai anh đè xuống dụ dỗ :
- Sao anh không truyền cho em vài bí thuật nhỉ ?
- Không được ,cái này chỉ truyển nội không truyền ngoại !- Gia Ngạo lắc đầu ,ánh mắt cười nhìn mặt nó nhăn lại .
- Em mà là ngoại sao ?Dạy cho em đi !- Lam Thanh lắc tay anh nài nỉ .
- Không được !
Giang Thiên nhìn hai anh em họ mà sắc mặt ảm đạm hẳn đi ,cậu toan bỏ đi thÌ Kiến Hàm chợt lên tiếng đề nghị .
- Sao không để Giang Thiên và Gia Ngạo đấu một ván nhỉ ?
- Anh Gia Ngạo từng là cao thủ bóng bàn đó !Chưa ai chơi thắng anh ấy cả !- Khả Vi nói .Nói không ngoa chứ khi còn đi học Gia Ngạo môn thế thao nào cũng giỏi cả .Có lần phóng viên từ tuần san thể thao hay các huấn luyện viên nổi tiếng đều muốn mời anh ấy phóng vấn và gia nhập đội của họ .
- Cao thủ thì cao thủ !Hội trưởng của chúng ta cũng đâu phải hạng tầm thường .- Lòng tự hào cao độ của thành viên hội kỉ luật nhanh chóng được phát huy .
- Giang Thiên !Cho anh ta biết tay đi !- Vĩnh Khang hô to cổ vũ .
Giang Thiên phóng ánh mắt về Gia Ngạo rồi lại nhìn sang Lam Thanh ,ước muốn đánh bại Gia Ngạo lại cháy lên mãnh liệt .Cố hạ thấp âm giọng nói .- Được .
- Anh không nương tay đâu !- Gia Ngạo thoải mái cười .
Tiếng bóng va chạm không ngừng .quả bóng bay qua bay lại không ngừng với tốc độ chớp nhoáng .Trận chiến của hai người con trai nhanh chóng thu hút những người xung quanh vây thành một vòng xem không chớp mắt .
- Gì thế này ?Chúng ta đến đây để thư giãn nhưng sao đầu óc cứ muốn căng lên vậy ?- Thiên Vũ bóp trán nói .
- Hai người bọn họ tuyệt thật !Lúc trước tớ từng thấy anh Gia Ngạo chơi ,chỉ nhìn thôi tớ đã thấy choáng rồi không ngờ anh Giang Thiên cũng giỏi không kém !- Ngọc Uyển ngưỡng mộ nói .
- Đó là chuyện đương nhiên !Còn phải xem đó là anh của ai !- Thiên Vĩ vênh mặt lên ngay sau đó liền gục đầu nói .- Đây đâu phải lúc kiêu ngạo .
Cảm giác hồi hộp theo di chuyển của quả bóng nhỏ khiến trái tim người xem phải đập mạnh lên .
- Tuyệt quá !
- Hai người họ là chuyên nghiệp sao ?
Vài tiếng bàn tán xôn xao nổi lên .
- Gia Ngạo cố lên !- Lam Thanh đột ngột hét lên .
Giang Thiên nghe thấy tiếng nó đột nhiên tức giận ,lực tay không kiềm chế được mà vung mạnh ,quả bóng bay nhanh đập mạnh vào cổ tay Gia Ngạo rồi nảy ra đạp vào vách tường .Tiếng bóng bộp bộp rơi trên sàn .Gia Ngạo nhăn mặt ôm lấy cổ tay trúng bóng .Gượng cười nói :
- Cậu thật sự rất giỏi !Tôi thua rồi !
- Anh không sao chứ ?- Lam Thanh lo lắng nhìn lên cổ tay anh .Nó bị sưng đỏ hết lên .
- Vết thương nhỏ thôi !
- Nó bị sưng mà con nhỏ sao !
Nếu Giang Thiên biết Gia Ngạo là gì với Lam Thanh ắt hẳn sẽ hiểu tâm tình của nó nhưng cậu lại không biết .
Cây vợt trên tay Giang Thiên bị quăng xuống đất ,anh chàng lạnh lùng rời đi trước vẻ mặt sững sờ của mọi người .
Trước thềm cửa khách sạn ,Giang Thiên chán nản vò mái đầu đỏ .
- Cậu hôm nay bị sao vậy ?- Kiến Hàm bước tới đưa cho cậu lon nước .
- Tớ không biết !
- Lam Thanh đang bôi thuốc cho Gia Ngạo vừa lầm bầm mắng cậu đó !
Giang Thiên cúi gầm mặt ,không rõ ánh mặt cậu bộc lộ điều gì .
- Giang Thiên ,cảm giác của cậu khi thấy Gia Ngạo thân thiết với Lam Thanh là gì ?- Kiến Hàm hỏi .
- Khó chịu !Trận đấu đó tại sao cô ấy lại chỉ cổ vũ mình Gia Ngạo chứ !?- Giang Thiên tức tối nói .Lần đầu tiên cậu có cảm giác muốn người khác nhìn đến mình tới như vậy .
- Cậu kì thật ,hai người họ có mối quan hệ như vậy ,so với người ngoài như cậu ai cũng biết cô ấy sẽ cổ vũ ai !- Kiến Hàm vừa nói vừa liếc nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt Giang Thiên .
Giang Thiên như nghiến chặt răng .Mối quan hệ gì chứ ?Không đời nào hai người bọn họ lại là mối quan hệ đó !Với tính cách Lam Thanh ,thêm cái đầu toàn nhân vật anime và manga không thể nào lại ....không thể nào đâu !Giang Thiên tự nhủ nhưng lại không biết hành động lúc này của mình có gì bất thường .
- Giang Thiên ,kết thúc năm học này ,cậu sẽ đến Anh phải không ?
- Ừ .Ông muốn tớ tiếp quản công ty chính bên đó !
- Giang Thiên ,thời gian cậu có cũng không còn nhiều !
- Cậu nói vậy là sao ?Làm như tớ chỉ còn sống được vài tháng vậy !
- Có những thứ bỏ lỡ rồi sẽ phải hối hận ,cho nên trước khi phải hối hận ,cứ sống với con tim của mình .Cậu hãy tự hỏi xem tại sao bản thân lại ứng xử và có cảm giác như vậy ?Đối với Lam Thanh ,thái độ của cậu rất đặc biệt .Hãy cẩn thận suy nghĩ kĩ .Nâng cao EQ của cậu bằng IQ đi !- Kiến Hàm đập nhẹ vào lưng cậu .Rồi bước vào trong .
- Tớ chẳng hiểu gì cả !- Giang Thiên nhẹ giọng nói .Ngửa cổ nốc hết lon nước trong tay .
Một cơn gió xuân thổi qua ,rào một tiếng ,những cánh hoa anh đào màu hồng phấn rải dài xuống đất ,vài cánh thả bay theo gió ,cuốn thành một vòng đẹp mắt tỏa sáng dưới ánh trăng .
Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên bản nhạc vilon lúc trầm lúc bổng ,lúc thấp lúc cao ,lắng sâu vào lòng người những cảm xúc khó tả .
Ánh mắt Minh Nhạc vừa nghe thấy tiếng đàn toát lên cảm xúc gì đó được giấu kín trong lòng .Không nghĩ ở nơi thế này còn nghe được âm thanh của người đó !
Đã lâu cậu không còn can đảm để nghe giai điệu mà người con gái ấy tạo nên .
*********************************
Chap tiếp theo : Lạc trong rừng ,phút giây ôn nhu .
Chiều và tối bận mất rồi nên quyết định đăng sớm .Mọi người đọc truyện vui vẻ nha .(hình như hơi ngắn thì phải )
- Bóng bàn !
Bên trong là hàng loạt bàn đấu bóng bàn ,cũng có không ít người tham gia chơi ,có người thì cổ vũ trông rất vui .
- Này !Chúng ta chơi bóng bàn đi !- Lam Thanh hào hứng nói .
- Không bị ấm đầu đấy chứ ?- Giang Thiên đặt tay lên trán nó hỏi .
- Là sao ?
- Bình thường ăn sau cô toàn muốn nằm , hôm nay lại muốn hoạt động ,ngâm nước nóng lâu quá nên đầu óc choáng váng à ?
- Thần kinh !Đơn giản là thấy hứng thú thôi !Vậy tham gia nha !
- Lâu rồi anh cũng chưa chơi !Vào thôi !- Gia Ngạo lập tức hưởng ứng .
Những người còn lại đành vào cùng ,họ nhìn quanh .mới thấy vài bàn trong ở góc phòng .
- Muốn đấu với anh không ?- Gia Ngạo quơ quơ vợt thách thức Lam Thanh .
Lam Thanh lập tức đặt dấu X trước ngực từ chối .
- Làm ơn đi !Đấu với anh có lần nào em thắng !
- Chậc ,em làm anh thất vọng quá !Bao năm giúp em tập luyện mà không tiến bộ lên sao ?
Lam Thanh bá vai anh đè xuống dụ dỗ :
- Sao anh không truyền cho em vài bí thuật nhỉ ?
- Không được ,cái này chỉ truyển nội không truyền ngoại !- Gia Ngạo lắc đầu ,ánh mắt cười nhìn mặt nó nhăn lại .
- Em mà là ngoại sao ?Dạy cho em đi !- Lam Thanh lắc tay anh nài nỉ .
- Không được !
Giang Thiên nhìn hai anh em họ mà sắc mặt ảm đạm hẳn đi ,cậu toan bỏ đi thÌ Kiến Hàm chợt lên tiếng đề nghị .
- Sao không để Giang Thiên và Gia Ngạo đấu một ván nhỉ ?
- Anh Gia Ngạo từng là cao thủ bóng bàn đó !Chưa ai chơi thắng anh ấy cả !- Khả Vi nói .Nói không ngoa chứ khi còn đi học Gia Ngạo môn thế thao nào cũng giỏi cả .Có lần phóng viên từ tuần san thể thao hay các huấn luyện viên nổi tiếng đều muốn mời anh ấy phóng vấn và gia nhập đội của họ .
- Cao thủ thì cao thủ !Hội trưởng của chúng ta cũng đâu phải hạng tầm thường .- Lòng tự hào cao độ của thành viên hội kỉ luật nhanh chóng được phát huy .
- Giang Thiên !Cho anh ta biết tay đi !- Vĩnh Khang hô to cổ vũ .
Giang Thiên phóng ánh mắt về Gia Ngạo rồi lại nhìn sang Lam Thanh ,ước muốn đánh bại Gia Ngạo lại cháy lên mãnh liệt .Cố hạ thấp âm giọng nói .- Được .
- Anh không nương tay đâu !- Gia Ngạo thoải mái cười .
Tiếng bóng va chạm không ngừng .quả bóng bay qua bay lại không ngừng với tốc độ chớp nhoáng .Trận chiến của hai người con trai nhanh chóng thu hút những người xung quanh vây thành một vòng xem không chớp mắt .
- Gì thế này ?Chúng ta đến đây để thư giãn nhưng sao đầu óc cứ muốn căng lên vậy ?- Thiên Vũ bóp trán nói .
- Hai người bọn họ tuyệt thật !Lúc trước tớ từng thấy anh Gia Ngạo chơi ,chỉ nhìn thôi tớ đã thấy choáng rồi không ngờ anh Giang Thiên cũng giỏi không kém !- Ngọc Uyển ngưỡng mộ nói .
- Đó là chuyện đương nhiên !Còn phải xem đó là anh của ai !- Thiên Vĩ vênh mặt lên ngay sau đó liền gục đầu nói .- Đây đâu phải lúc kiêu ngạo .
Cảm giác hồi hộp theo di chuyển của quả bóng nhỏ khiến trái tim người xem phải đập mạnh lên .
- Tuyệt quá !
- Hai người họ là chuyên nghiệp sao ?
Vài tiếng bàn tán xôn xao nổi lên .
- Gia Ngạo cố lên !- Lam Thanh đột ngột hét lên .
Giang Thiên nghe thấy tiếng nó đột nhiên tức giận ,lực tay không kiềm chế được mà vung mạnh ,quả bóng bay nhanh đập mạnh vào cổ tay Gia Ngạo rồi nảy ra đạp vào vách tường .Tiếng bóng bộp bộp rơi trên sàn .Gia Ngạo nhăn mặt ôm lấy cổ tay trúng bóng .Gượng cười nói :
- Cậu thật sự rất giỏi !Tôi thua rồi !
- Anh không sao chứ ?- Lam Thanh lo lắng nhìn lên cổ tay anh .Nó bị sưng đỏ hết lên .
- Vết thương nhỏ thôi !
- Nó bị sưng mà con nhỏ sao !
Nếu Giang Thiên biết Gia Ngạo là gì với Lam Thanh ắt hẳn sẽ hiểu tâm tình của nó nhưng cậu lại không biết .
Cây vợt trên tay Giang Thiên bị quăng xuống đất ,anh chàng lạnh lùng rời đi trước vẻ mặt sững sờ của mọi người .
Trước thềm cửa khách sạn ,Giang Thiên chán nản vò mái đầu đỏ .
- Cậu hôm nay bị sao vậy ?- Kiến Hàm bước tới đưa cho cậu lon nước .
- Tớ không biết !
- Lam Thanh đang bôi thuốc cho Gia Ngạo vừa lầm bầm mắng cậu đó !
Giang Thiên cúi gầm mặt ,không rõ ánh mặt cậu bộc lộ điều gì .
- Giang Thiên ,cảm giác của cậu khi thấy Gia Ngạo thân thiết với Lam Thanh là gì ?- Kiến Hàm hỏi .
- Khó chịu !Trận đấu đó tại sao cô ấy lại chỉ cổ vũ mình Gia Ngạo chứ !?- Giang Thiên tức tối nói .Lần đầu tiên cậu có cảm giác muốn người khác nhìn đến mình tới như vậy .
- Cậu kì thật ,hai người họ có mối quan hệ như vậy ,so với người ngoài như cậu ai cũng biết cô ấy sẽ cổ vũ ai !- Kiến Hàm vừa nói vừa liếc nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt Giang Thiên .
Giang Thiên như nghiến chặt răng .Mối quan hệ gì chứ ?Không đời nào hai người bọn họ lại là mối quan hệ đó !Với tính cách Lam Thanh ,thêm cái đầu toàn nhân vật anime và manga không thể nào lại ....không thể nào đâu !Giang Thiên tự nhủ nhưng lại không biết hành động lúc này của mình có gì bất thường .
- Giang Thiên ,kết thúc năm học này ,cậu sẽ đến Anh phải không ?
- Ừ .Ông muốn tớ tiếp quản công ty chính bên đó !
- Giang Thiên ,thời gian cậu có cũng không còn nhiều !
- Cậu nói vậy là sao ?Làm như tớ chỉ còn sống được vài tháng vậy !
- Có những thứ bỏ lỡ rồi sẽ phải hối hận ,cho nên trước khi phải hối hận ,cứ sống với con tim của mình .Cậu hãy tự hỏi xem tại sao bản thân lại ứng xử và có cảm giác như vậy ?Đối với Lam Thanh ,thái độ của cậu rất đặc biệt .Hãy cẩn thận suy nghĩ kĩ .Nâng cao EQ của cậu bằng IQ đi !- Kiến Hàm đập nhẹ vào lưng cậu .Rồi bước vào trong .
- Tớ chẳng hiểu gì cả !- Giang Thiên nhẹ giọng nói .Ngửa cổ nốc hết lon nước trong tay .
Một cơn gió xuân thổi qua ,rào một tiếng ,những cánh hoa anh đào màu hồng phấn rải dài xuống đất ,vài cánh thả bay theo gió ,cuốn thành một vòng đẹp mắt tỏa sáng dưới ánh trăng .
Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên bản nhạc vilon lúc trầm lúc bổng ,lúc thấp lúc cao ,lắng sâu vào lòng người những cảm xúc khó tả .
Ánh mắt Minh Nhạc vừa nghe thấy tiếng đàn toát lên cảm xúc gì đó được giấu kín trong lòng .Không nghĩ ở nơi thế này còn nghe được âm thanh của người đó !
Đã lâu cậu không còn can đảm để nghe giai điệu mà người con gái ấy tạo nên .
*********************************
Chap tiếp theo : Lạc trong rừng ,phút giây ôn nhu .
Chiều và tối bận mất rồi nên quyết định đăng sớm .Mọi người đọc truyện vui vẻ nha .(hình như hơi ngắn thì phải )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.