Chương 3
tini1911
09/07/2013
Sunny là một cô gái sinh ra từ vùng đất nổi tiếng với nhà thơ HMT,là học sinh chuyên văn có lẽ vì vậy mà trong suy nghĩ của sunny luôn có một cái gì đó đa cảm, năm đầu tiên thi rớt đại học vì một số lý do không mong muốn, sau đó vào Đà Lạt và ở nhà một người họ hàng để ôn thi. Trong cảm nhận của tibu dường như luôn có chút gì man mác buồn trong đôi mắt trong sáng và đen láy của sunny. Về phía sunny, kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, đối với tibu, sunny chỉ có ác cảm, một thằng con trai nhìn kiêu ngạo, không coi ai ra gì kể cả cô giáo, cái thái độ bất cần, đôi mắt lạnh lùng và luôn lầm lì ít nói. Sunny nghĩ rằng, đây có lẽ là một trong những thành phần xấu của lớp, sẽ ảnh hưởng nhiều đến thi đua của lớp trong trường, cần phải tránh xa và ít tiếp xúc với con người này.
Ngày hôm đó thời tiết vẫn lạnh buổi học đầu tiên của tibu kết thúc với một vài thằng bạn mới quen, đặc biệt là Nhân, dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt đen sạm, khá cởi mở và thân thiện... mà sau này sẽ trở thành một trong những người anh em thân thiết nhất của tibu. Suốt buổi học hôm đó, cái lạnh cắt da cắt thịt dường như không ảnh hưởng đến tibu, từ đầu đến cuối đối với tibu buổi học dường như chỉ có tibu và sunny, ánh mắt của tibu chỉ nhìn về một hướng... tibu cảm thấy vô cùng khó chịu, cái cảm giác đó, cái cảm giác thân quen.. dường như tibu đã gặp sunny ở đâu rồi, cố suy nghĩ nhưng tibu không thể nhớ nổi.. sunny vẫn tập trung nghe giảng, thỉnh thoảng quay lại nói chuyện với bạn bên cạnh rồi bất chợt cười, cái nụ nười khiến tibu chết lặng... cái cảm giác ấm áp và yên bình.. một nụ cười mà chưa bao giờ tibu thấy trước đây...
Tối hôm đó về nhà mà hình ảnh của sunny cứ hiện ra trong suy nghĩ của tibu, cầm cái điện thoại trên tay, tibu tự hiểu rằng muốn biết cô bé này là ai, mình phải tự tìm hiểu thôi, nhắn tin cho lớp trưởng, nói chuyện trăng sao trên trời dưới đất rồi tibu đánh bạo hỏi số điện thoại của sunny, viện lý do là có việc cần hỏi sunny vì muốn tham gia vào đội văn nghệ của lớp. Cầm số điện thoại của sunny trên tay, tibu không biết phải nói gì.. Cả cuộc đời tibu, chỉ có nhận thư tình và tin nhắn làm quen của con gái chứ chưa bao giờ phải chủ động nhắn tin cho ai và làm quen với ai. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, tibu quyết định nhắn tin " Có phải đây số điện thoại của sunny, học lớp 31 không? ". 11 phút trôi qua, rồi một tiếng 11 phút. Tibu thiếp đi lúc nào không biết...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong lòng tibu hơi buồn vì sunny không trả lời, kèm theo đó là cảm giác tò mò về sunny. Nhưng dường như tất cả đều do ông trời sắp đặt, tối hôm đó lớp tổ chức gặp mặt và làm quen các thành viên trong lớp ở công viên Y, tibu đã từ chối vì không thích đi tới những chỗ đó, ngồi chơi và ca hát như những đứa có bệnh, thằng lớp trưởng nói nếu không đi sẽ bị hạ bậc hạnh kiểm, ôi thôi đối với tibu, thích thì học không thích thì thôi, với trí thông minh của mình muốn kiếm một nơi khác để học không phải là chuyện khó, tibu vẫn cảm thấy khó chịu và hụt hầng vì sunny không trả lời tin nhắn đêm qua...
- Mày thiệt không đi hả, có cả lớp phó văn nghệ nữa. Thằng lớp trưởng nhắn tin
- Ừ thôi tao lên liền, tao cũng muốn làm quen với các thành viên khác.
- Nhưng không đủ xe, mày phải lên khu sinh viên chở mấy đứa lớp mình qua nữa
- Thôi được rồi, tao lên bây giờ...
Phóng như điên dại như chỉ muốn gặp sunny ngay lặp tức, lên tới nơi thì sunny đang đứng với Linh, một cô bạn học cùng lớp. sunny mặc một cái áo len màu vàng nhạt, cái quần jean màu xanh và đôi giày búp bê màu đen rất đáng yêu. Tibu có thể nghe được tiếng tim mình mỗi lúc đập nhanh hơn, nhanh hơn...Sau một lúc suy nghĩ thì Tibu chủ động đến và hỏi sunny
- Có ai chở sunny không? Không có tibu chở bạn qua cũng được
Sunny đang lưỡng lự thì tiếng Linh chen vào
- Không được, muốn chở sunny thì phải chở ba, chở cả Linh nữa.
Có lẽ trong mắt mọt người tibu là một thằng xấu xa, và chẳng bao giờ đáng tin, chính vì thế mà Linh không muốn sunny đi với tibu một mình.
- Ừ, sao cũng được hết Linh. Tibu nói. Sunny vẫn im lặng không nói gì
- Nhưng mà chở ba công an sẽ phạt. Đúng lúc đang kẹt thì có thằng lớp trưởng cứu. " Cái thằng này, nói đúng lúc lắm, ơn này sau này tao đền đáp " tibu cười thầm trong bụng...
Vậy là tibu được chở sunny qua công viên, suốt quãng đường cả hai chỉ im lặng, chịu hết nổi cái không gian ngột ngạt và yên tĩnh đáng sợ đó, tibu lên tiếng trước
- Ủa sao hôm qua nhắn tin cho sunny, sunny không trả lời?
- Hôm qua tibu nhắn tin cho sunny hả, xin lỗi nhe tại số lạ sunny không biết nên không nhắn tin lại!
Ôi lạy các vị phật tổ, tibu thề với đời là tại sao trên đời này lại có một người sở hữu giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa ngọt ngào lại còn đáng yêu như thế.. Quãng đường còn lại, tibu chỉ hỏi về sunny, dường như đó là người đầu tiên mà tibu nói nhiều như thế trong lần đầu gặp mặt. Đối với tibu,tibu chẳng bao giờ mở miệng nói chuyện với con gái, trước mặt họ, tibu chỉ im lặng và chẳng bao giờ có cảm xúc gì... Ra tới nơi, lớp ngồi sinh hoạt với nhau một lúc thì sunny bỏ về trước cùng Linh...Tibu nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối và man mác chút buồn, cảm giác giống như phải xa cách một người thân vậy.. cho dù đối với tibu, sunny chỉ là một người xa lạ..
Về tới nhà, tibu liền cầm điện thoại và nhắn tin cho sunny ngay, lời nhận xét của sunny là tibu không đến nỗi đáng ghét như vẻ bề ngoài..tibu cảm thấy trong lòng có một cảm xúc rất khó tả, chỉ biết là vui lắm, giống như một đứa con nít được cho kẹo vậy... cả hai nhắn tin đến khuya rồi tibu ngủ lúc nào cũng không hay, chỉ biết đến sáng tỉnh dậy, tibu vẫn còn cầm điện thoại trên tay..
Ngày hôm đó thời tiết vẫn lạnh buổi học đầu tiên của tibu kết thúc với một vài thằng bạn mới quen, đặc biệt là Nhân, dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt đen sạm, khá cởi mở và thân thiện... mà sau này sẽ trở thành một trong những người anh em thân thiết nhất của tibu. Suốt buổi học hôm đó, cái lạnh cắt da cắt thịt dường như không ảnh hưởng đến tibu, từ đầu đến cuối đối với tibu buổi học dường như chỉ có tibu và sunny, ánh mắt của tibu chỉ nhìn về một hướng... tibu cảm thấy vô cùng khó chịu, cái cảm giác đó, cái cảm giác thân quen.. dường như tibu đã gặp sunny ở đâu rồi, cố suy nghĩ nhưng tibu không thể nhớ nổi.. sunny vẫn tập trung nghe giảng, thỉnh thoảng quay lại nói chuyện với bạn bên cạnh rồi bất chợt cười, cái nụ nười khiến tibu chết lặng... cái cảm giác ấm áp và yên bình.. một nụ cười mà chưa bao giờ tibu thấy trước đây...
Tối hôm đó về nhà mà hình ảnh của sunny cứ hiện ra trong suy nghĩ của tibu, cầm cái điện thoại trên tay, tibu tự hiểu rằng muốn biết cô bé này là ai, mình phải tự tìm hiểu thôi, nhắn tin cho lớp trưởng, nói chuyện trăng sao trên trời dưới đất rồi tibu đánh bạo hỏi số điện thoại của sunny, viện lý do là có việc cần hỏi sunny vì muốn tham gia vào đội văn nghệ của lớp. Cầm số điện thoại của sunny trên tay, tibu không biết phải nói gì.. Cả cuộc đời tibu, chỉ có nhận thư tình và tin nhắn làm quen của con gái chứ chưa bao giờ phải chủ động nhắn tin cho ai và làm quen với ai. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, tibu quyết định nhắn tin " Có phải đây số điện thoại của sunny, học lớp 31 không? ". 11 phút trôi qua, rồi một tiếng 11 phút. Tibu thiếp đi lúc nào không biết...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong lòng tibu hơi buồn vì sunny không trả lời, kèm theo đó là cảm giác tò mò về sunny. Nhưng dường như tất cả đều do ông trời sắp đặt, tối hôm đó lớp tổ chức gặp mặt và làm quen các thành viên trong lớp ở công viên Y, tibu đã từ chối vì không thích đi tới những chỗ đó, ngồi chơi và ca hát như những đứa có bệnh, thằng lớp trưởng nói nếu không đi sẽ bị hạ bậc hạnh kiểm, ôi thôi đối với tibu, thích thì học không thích thì thôi, với trí thông minh của mình muốn kiếm một nơi khác để học không phải là chuyện khó, tibu vẫn cảm thấy khó chịu và hụt hầng vì sunny không trả lời tin nhắn đêm qua...
- Mày thiệt không đi hả, có cả lớp phó văn nghệ nữa. Thằng lớp trưởng nhắn tin
- Ừ thôi tao lên liền, tao cũng muốn làm quen với các thành viên khác.
- Nhưng không đủ xe, mày phải lên khu sinh viên chở mấy đứa lớp mình qua nữa
- Thôi được rồi, tao lên bây giờ...
Phóng như điên dại như chỉ muốn gặp sunny ngay lặp tức, lên tới nơi thì sunny đang đứng với Linh, một cô bạn học cùng lớp. sunny mặc một cái áo len màu vàng nhạt, cái quần jean màu xanh và đôi giày búp bê màu đen rất đáng yêu. Tibu có thể nghe được tiếng tim mình mỗi lúc đập nhanh hơn, nhanh hơn...Sau một lúc suy nghĩ thì Tibu chủ động đến và hỏi sunny
- Có ai chở sunny không? Không có tibu chở bạn qua cũng được
Sunny đang lưỡng lự thì tiếng Linh chen vào
- Không được, muốn chở sunny thì phải chở ba, chở cả Linh nữa.
Có lẽ trong mắt mọt người tibu là một thằng xấu xa, và chẳng bao giờ đáng tin, chính vì thế mà Linh không muốn sunny đi với tibu một mình.
- Ừ, sao cũng được hết Linh. Tibu nói. Sunny vẫn im lặng không nói gì
- Nhưng mà chở ba công an sẽ phạt. Đúng lúc đang kẹt thì có thằng lớp trưởng cứu. " Cái thằng này, nói đúng lúc lắm, ơn này sau này tao đền đáp " tibu cười thầm trong bụng...
Vậy là tibu được chở sunny qua công viên, suốt quãng đường cả hai chỉ im lặng, chịu hết nổi cái không gian ngột ngạt và yên tĩnh đáng sợ đó, tibu lên tiếng trước
- Ủa sao hôm qua nhắn tin cho sunny, sunny không trả lời?
- Hôm qua tibu nhắn tin cho sunny hả, xin lỗi nhe tại số lạ sunny không biết nên không nhắn tin lại!
Ôi lạy các vị phật tổ, tibu thề với đời là tại sao trên đời này lại có một người sở hữu giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa ngọt ngào lại còn đáng yêu như thế.. Quãng đường còn lại, tibu chỉ hỏi về sunny, dường như đó là người đầu tiên mà tibu nói nhiều như thế trong lần đầu gặp mặt. Đối với tibu,tibu chẳng bao giờ mở miệng nói chuyện với con gái, trước mặt họ, tibu chỉ im lặng và chẳng bao giờ có cảm xúc gì... Ra tới nơi, lớp ngồi sinh hoạt với nhau một lúc thì sunny bỏ về trước cùng Linh...Tibu nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối và man mác chút buồn, cảm giác giống như phải xa cách một người thân vậy.. cho dù đối với tibu, sunny chỉ là một người xa lạ..
Về tới nhà, tibu liền cầm điện thoại và nhắn tin cho sunny ngay, lời nhận xét của sunny là tibu không đến nỗi đáng ghét như vẻ bề ngoài..tibu cảm thấy trong lòng có một cảm xúc rất khó tả, chỉ biết là vui lắm, giống như một đứa con nít được cho kẹo vậy... cả hai nhắn tin đến khuya rồi tibu ngủ lúc nào cũng không hay, chỉ biết đến sáng tỉnh dậy, tibu vẫn còn cầm điện thoại trên tay..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.