Chương 25: Điều tệ hại nhất là mày lại nói những điều đó cho tao nghe…
tini1911
09/07/2013
Thời gian gần đây, mỗi ngày trôi qua đều là một cực hình đối với tibu, mệt mỏi khó chịu và đau đớn. Không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nhưng tibu không thể ăn uống như trước đây, ăn xong chỉ ói hết ra ngoài, bụng cứ đau quặn lại, đôi khi đau đến không thở được, tibu tự hiểu rằng chính mình đã tàn phá cơ thể trong khoảng thời gian trước đây, không ăn không uống, dạ dày cứ bị hành hạ đến ngày nay qua ngày khác có lẽ đây là lúc tibu phải chịu hậu quả với những gì mình đã làm.
Cái ngày tibu quyết định sẽ làm cho Phương phải chịu cái cảm giác mà Phương gây ra cho Thắng, làm cho Phương phải thay đổi về cách sống và suy nghĩ đến cũng thật trùng hợp, vì chính lúc này đây Tibu cần một ai đó có thể làm cái vỏ bọc cho những hành động của tibu …
Mục đích dạy cho Phương một bài học cũng chỉ là một lý do mà sâu xa trong đó còn có nhiều điều uẩn khúc khác trong những tính toán của tibu. Ai đó có thể nói tibu thủ đoạn, nham hiểm nhằm đạt mục đích cho riêng bản thân mình… nhưng mấy ai hiểu được nỗi lòng tibu lúc này…
Rè….rè… điện thoại tibu chợt rung lên, báo tin nhắn từ Phương
“ Tibu đang làm gì đó, tibu chép bài xong chưa? Nếu chưa xong thì khi nào trả Phương cũng được”
Tibu khẽ cười, nhếch mép thôi, nham hiểm và có chút tàn nhẫn. Rồi tibu bước vào phòng đi ngủ hẹn đồng hồ 4h sáng.
Tibu cứ nằm trằn trọc mãi, suy nghĩ về nhiều điều.
“ Hạnh phúc? Trong cuộc đời của con người, liệu hạnh phúc có tồn tại mãi không? Có phải đó là một thứ rất xa vời mà chính mình cũng không bao giờ với tay tới được. Như thế nào thì gọi là hạnh phúc? "
“ Tao đang nhớ đến mày đó Trung, cuộc đời ngắn ngủi của mày liệu đã bao giờ cảm thấy hạnh phúc chưa? Mày mồ côi từ nhỏ, mày kể hầu như tất cả về cuộc sống của mày cho tao nghe.
Kể rằng người mày tứa máu như thế nào mỗi khi bị phạt, bị người ta cầm cây hoa hồng đánh khắp người khi bỏ trốn ra ngoài đi chơi, kể rằng mỗi khi hút thuốc bị phạt miệng ngậm hàng chục điều thuốc và phải hút cho hết, nước mắt nước mũi cứ ứa ra, miệng thì không thở được, nhưng mày không khóc, chỉ là thấy tủi thân vì nhớ bố mẹ.
Đôi lúc nhậu say không biết gì, nhưng tao vẫn nhớ rằng những lúc đó mày chỉ nằm lù lù một đống, miệng thì không ngừng kêu ba mẹ.
Tao vẫn nhớ những lời mày nói : có được những người anh em như Long và tao là những điều hạnh phúc nhất đối với mày.
Cuộc sống của tao quá hạnh phúc so với mày Trung à, tự nhiên tim tao quặn lại…
Dù làm gì nhưng tao đang bảo vệ hạnh phúc của chính mình, có lẽ điều đó không sai phải không Trung…”
Tít…tít… thời gian trôi qua thật nhanh tibu nằm suy nghĩ được một lát mà chớp mắt đã 4h sáng. Tibu với tay lấy cái điện thoại tắt báo thức. Rồi nhằn tin cho Phương:
“ Sorry Phương nhen, tibu không để ý Phương nhắn tin, tibu chép bài xong rồi. Hôm nay hơi buồn nên không ngủ được, đôi lúc thấy thèm cái cảm giác cần một ai đó để tâm sự…
con người sinh ra, chẳng ai có thể sống một mình được, dù thế nào thì đến một ngày nào đó cũng cần một một ai đó để chia sẽ mọi thứ, mệt mỏi thật… Thôi chúc Phương một ngày tốt lành”
Rồi tibu chợt thiếp đi...
6am Tibu nhận được tin nhắn từ Phương
“ Sao tối qua tibu ngủ trễ vậy, có chuyện gì buồn sao? Phương mới ngủ dậy”
Tibu không trả lời, ngồi dậy và rời khỏi giường. Cái thời tiết lạnh lẽo vào buổi sáng của Đà Lạt khiến con người ta thật uể oải khi phải bước ra khỏi cái giường của mình.
Lạnh đến rùng mình, nơi nào trên cơ thể tiếp xúc với không khí bên ngoài đều lạnh buốt và nhức nhối đến khó chịu.
Tibu nhớ đến sunny, mỗi sáng thức dậy sunny đều nhõng nhẽo, cuộn cái chăn lại lăn khắp giường, mắt thì nhắm tịt những vẫn cứ làm mọi thứ, xếp chăn màn, đánh răng… những hình ảnh đó thật đang yêu biết bao nó khiến tim tibu hơi thắt lại.
…
Bước vào lớp học, tibu tiến tới chỗ Phương trả lại cuốn vở và nói
- Cám ơn Phương nhiều nhe, tibu chép bài xong rồi
- Xong rồi hả tibu? À tibu ăn sáng chưa, tí xuống căn tin ăn sáng chung
với nhóm Phương không? Phương hỏi.
- Thôi cám ơn Phương, tibu ăn rồi. Với lại cũng không dám đi đâu, sợ
người yêu của Phương đánh lắm.
Tibu cười rồi đi tới chỗ ngồi của mình, Phương thì không nói gì cả, có lẽ trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó
Hết hai tiết học rồi cũng đến giờ ra chơi. Tibu quay sang nói Nhân
- Xuống căn tin cà phê mày
- Ừ đi, à mà con Phương sao rồi, hai ngày rồi nha mày, tao đang thèm uống rượu đây. Khà khà
- Ha ha, chưa đến phút chót mà mày, rượu của ai thì chưa biết được.
Xuống tới căn tin, tibu ngồi ngay bàn đối diện với Phương, cố ý để Phương nhìn thấy mình.
Thật ra tibu cũng chưa ăn sáng, tibu cố ý từ chối Phương nhưng cũng cố ý chọn bàn này.
Tibu vừa ngồi nói chuyện với Nhân vừa nhìn sang Phương ngồi đối diện, đủ lâu để thấy được thỉnh thoáng Phương lại cố ý nhìn xung quanh để có thể thấy tibu. Rồi tibu nói với Nhân:
- Chầu rượu này, mày nên chuẩn bị trước đi Nhân. Khà khà
Cuối buổi học hôm đó, lớp trưởng thông báo hai ngày nữa sẽ tổ chức cắm trại trong thung lũng vàng, tối qua đêm tại đó. Nhân và tibu quay sang nhìn nhau cười, ừ có lẽ đêm đó sẽ có nhiều điều thú vị đây. Tibu nói Nhân :
- Đà Lạt lạnh lắm phải không mày?
- Điên hả tibu, điều đó thì ai chẳng biết. Sao lại hỏi vậy
- Biết buổi tối Đà Lạt ngoài trời bao nhiêu độ không? 8 độ, tối hôm đó tao sẽ kết thúc giao kèo của tao và mày, rồi mày xem, tối hôm đó sẽ như thế nào.
Nhân không biết Tibu định làm gì, chỉ thấy tibu cười nhưng cũng không phải cười, nó kì lạ, có một chút gì đó đáng sợ và khiến Nhân vô cùng tò mò…
…
Trong cái thế giới rộng lớn này, được mấy ai sống luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, thôi thì có lẽ họ cũng chỉ sống cho riêng mình, ngoại trừ gia đình và những người anh em, ai sẽ quan tâm đến chúng ta?
Quãng thời gian không đi học, mấy ai hỏi han và nhớ tới tibu? Cho dù lúc đi học, lúc nào tibu cũng giúp đỡ và quan tâm mọi người, vậy mà…
Cái cách con người đối xử với nhau, yêu thương và luôn chia sẻ nó có luôn tồn tại không? Khi còn nhỏ, thầy cô luôn dạy rằng, phải sống yêu thương mọi người xung quanh và đối xử một cách tinh tế với họ các em nhé.
Yêu thương? Trong cái xã hội đầy biến chất này, con người yêu thương nhau thật không hay là chỉ vô tình như những con thú hoang.
Tinh tế ? bản chất của nó chỉ là hai chữ thủ đoạn, chỉ là cách gọi lịch sự hay không lịch sự mà thôi !
Bản tính con người vốn dĩ không bao giờ thay đổi, nhưng mà trong cái cách tibu suy nghĩ, hình như tibu đang nhìn cuộc sống bằng một màu đen…
…
Tối hôm đó, tibu đang ngồi nhâm nhi điếu thuốc và ly café với Nhân thì nhận được tin nhắn của Phương
- Phương buồn quá tibu ơi, Phương mới chia tay với bạn trai rồi
Tibu quay lại nhìn Nhân mỉm cười rồi nhắn tin lại
- Ủa sao lại chia tay ? Không phải là hai người đang hạnh phúc lắm sao
- Không phải như mọi người nghĩ đâu tibu à, thật ra Phương và anh ấy tính không hợp nhau. Nên giờ phải chia tay cho cả hai cùng nhẹ nhàng
- Ừ nếu Phương nghĩ vậy thì tùy Phương, không thể quen nữa thì phải chia tay chứ biết làm sao
Rồi cứ thế, hai bên cứ nhắn tin qua lại cho đến lúc….
…..
Xoảng… tibu đập nát ly café trên tay xuống đất, Nhân giật mình và hỏi
- Cái gì dậy mày, tính hù chết tao hả mày?
- Ừ không có gì đâu, tao lỡ tay thôi.
- Lỡ tay khỉ gì, tao thấy mày đập rõ ràng. Uống café mà cũng say hả mày. Khà khà
Nhân hơi khựng lại vì thấy tibu không cười, mặt hầm hầm như là có chuyện gì đó vô cùng bực mình. Tay tibu nắm chặt lại run bần bật.
Nhân nhìn xung quanh rồi hỏi
- Gì vậy tibu? Có thằng nào láo hả, sao thấy mày có vẻ bực mình
- Tao bực mình con Phương thôi chứ chẳng có thằng nào đâu
- Ủa nó nói gì mày hả? Nhân gặng hỏi
Tibu suy nghĩ một lúc rồi nói
- Thật ra lúc đầu tao chỉ định cho con Phương một bài học nhỏ, với lại kiếm ít rượu của mày để uống. Nhưng mà nó vừa làm một chuyện mà tao không bao giờ tha thứ cho nó được.
- Gì dậy cha nội, nó đòi hiếp dâm mày hả?
- Khà khà, điên khùng quá mày. Thôi không nói nữa, về ngủ mai đi học
Rồi hai đứa ra lấy xe về, Nhân chỉ kịp thấy cho đến lúc này, tay tibu vẫn không ngừng nắm chặt…
***
Text message
From: Phương
Uh. Thoi toi dau tinh toi do, cu song vui ve la duoc, ma P hoi tibu mot chuyen duoc khong? Sao con sunny lai xuong sai gon vay ? nghe noi no te lam phai khong, nhin no la p khong ua roi ? bua cuoi len lop, no khoc nhieu lam hinh nhu no vi quen lung tung nen phai bo hoc. May cho tibu la khong quen no nua nhe
Cái sai lầm thứ nhất của mày là dám gọi sunny bằng con, mặc dù tuổi mày không bằng sunny. Cái sai lầm thứ hai là mày nói sunny tệ, cái sai lầm thứ ba là dù sunny tốt hay xấu cũng không đến lượt mày ưa hay không ưa để phải nói xấu sunny. Và sai lần lớn nhất là mày nói tao không quen nó là điều may mắn. Điều tệ hại nhất là mày lại nói những điều đó cho tao nghe…
Cái ngày tibu quyết định sẽ làm cho Phương phải chịu cái cảm giác mà Phương gây ra cho Thắng, làm cho Phương phải thay đổi về cách sống và suy nghĩ đến cũng thật trùng hợp, vì chính lúc này đây Tibu cần một ai đó có thể làm cái vỏ bọc cho những hành động của tibu …
Mục đích dạy cho Phương một bài học cũng chỉ là một lý do mà sâu xa trong đó còn có nhiều điều uẩn khúc khác trong những tính toán của tibu. Ai đó có thể nói tibu thủ đoạn, nham hiểm nhằm đạt mục đích cho riêng bản thân mình… nhưng mấy ai hiểu được nỗi lòng tibu lúc này…
Rè….rè… điện thoại tibu chợt rung lên, báo tin nhắn từ Phương
“ Tibu đang làm gì đó, tibu chép bài xong chưa? Nếu chưa xong thì khi nào trả Phương cũng được”
Tibu khẽ cười, nhếch mép thôi, nham hiểm và có chút tàn nhẫn. Rồi tibu bước vào phòng đi ngủ hẹn đồng hồ 4h sáng.
Tibu cứ nằm trằn trọc mãi, suy nghĩ về nhiều điều.
“ Hạnh phúc? Trong cuộc đời của con người, liệu hạnh phúc có tồn tại mãi không? Có phải đó là một thứ rất xa vời mà chính mình cũng không bao giờ với tay tới được. Như thế nào thì gọi là hạnh phúc? "
“ Tao đang nhớ đến mày đó Trung, cuộc đời ngắn ngủi của mày liệu đã bao giờ cảm thấy hạnh phúc chưa? Mày mồ côi từ nhỏ, mày kể hầu như tất cả về cuộc sống của mày cho tao nghe.
Kể rằng người mày tứa máu như thế nào mỗi khi bị phạt, bị người ta cầm cây hoa hồng đánh khắp người khi bỏ trốn ra ngoài đi chơi, kể rằng mỗi khi hút thuốc bị phạt miệng ngậm hàng chục điều thuốc và phải hút cho hết, nước mắt nước mũi cứ ứa ra, miệng thì không thở được, nhưng mày không khóc, chỉ là thấy tủi thân vì nhớ bố mẹ.
Đôi lúc nhậu say không biết gì, nhưng tao vẫn nhớ rằng những lúc đó mày chỉ nằm lù lù một đống, miệng thì không ngừng kêu ba mẹ.
Tao vẫn nhớ những lời mày nói : có được những người anh em như Long và tao là những điều hạnh phúc nhất đối với mày.
Cuộc sống của tao quá hạnh phúc so với mày Trung à, tự nhiên tim tao quặn lại…
Dù làm gì nhưng tao đang bảo vệ hạnh phúc của chính mình, có lẽ điều đó không sai phải không Trung…”
Tít…tít… thời gian trôi qua thật nhanh tibu nằm suy nghĩ được một lát mà chớp mắt đã 4h sáng. Tibu với tay lấy cái điện thoại tắt báo thức. Rồi nhằn tin cho Phương:
“ Sorry Phương nhen, tibu không để ý Phương nhắn tin, tibu chép bài xong rồi. Hôm nay hơi buồn nên không ngủ được, đôi lúc thấy thèm cái cảm giác cần một ai đó để tâm sự…
con người sinh ra, chẳng ai có thể sống một mình được, dù thế nào thì đến một ngày nào đó cũng cần một một ai đó để chia sẽ mọi thứ, mệt mỏi thật… Thôi chúc Phương một ngày tốt lành”
Rồi tibu chợt thiếp đi...
6am Tibu nhận được tin nhắn từ Phương
“ Sao tối qua tibu ngủ trễ vậy, có chuyện gì buồn sao? Phương mới ngủ dậy”
Tibu không trả lời, ngồi dậy và rời khỏi giường. Cái thời tiết lạnh lẽo vào buổi sáng của Đà Lạt khiến con người ta thật uể oải khi phải bước ra khỏi cái giường của mình.
Lạnh đến rùng mình, nơi nào trên cơ thể tiếp xúc với không khí bên ngoài đều lạnh buốt và nhức nhối đến khó chịu.
Tibu nhớ đến sunny, mỗi sáng thức dậy sunny đều nhõng nhẽo, cuộn cái chăn lại lăn khắp giường, mắt thì nhắm tịt những vẫn cứ làm mọi thứ, xếp chăn màn, đánh răng… những hình ảnh đó thật đang yêu biết bao nó khiến tim tibu hơi thắt lại.
…
Bước vào lớp học, tibu tiến tới chỗ Phương trả lại cuốn vở và nói
- Cám ơn Phương nhiều nhe, tibu chép bài xong rồi
- Xong rồi hả tibu? À tibu ăn sáng chưa, tí xuống căn tin ăn sáng chung
với nhóm Phương không? Phương hỏi.
- Thôi cám ơn Phương, tibu ăn rồi. Với lại cũng không dám đi đâu, sợ
người yêu của Phương đánh lắm.
Tibu cười rồi đi tới chỗ ngồi của mình, Phương thì không nói gì cả, có lẽ trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó
Hết hai tiết học rồi cũng đến giờ ra chơi. Tibu quay sang nói Nhân
- Xuống căn tin cà phê mày
- Ừ đi, à mà con Phương sao rồi, hai ngày rồi nha mày, tao đang thèm uống rượu đây. Khà khà
- Ha ha, chưa đến phút chót mà mày, rượu của ai thì chưa biết được.
Xuống tới căn tin, tibu ngồi ngay bàn đối diện với Phương, cố ý để Phương nhìn thấy mình.
Thật ra tibu cũng chưa ăn sáng, tibu cố ý từ chối Phương nhưng cũng cố ý chọn bàn này.
Tibu vừa ngồi nói chuyện với Nhân vừa nhìn sang Phương ngồi đối diện, đủ lâu để thấy được thỉnh thoáng Phương lại cố ý nhìn xung quanh để có thể thấy tibu. Rồi tibu nói với Nhân:
- Chầu rượu này, mày nên chuẩn bị trước đi Nhân. Khà khà
Cuối buổi học hôm đó, lớp trưởng thông báo hai ngày nữa sẽ tổ chức cắm trại trong thung lũng vàng, tối qua đêm tại đó. Nhân và tibu quay sang nhìn nhau cười, ừ có lẽ đêm đó sẽ có nhiều điều thú vị đây. Tibu nói Nhân :
- Đà Lạt lạnh lắm phải không mày?
- Điên hả tibu, điều đó thì ai chẳng biết. Sao lại hỏi vậy
- Biết buổi tối Đà Lạt ngoài trời bao nhiêu độ không? 8 độ, tối hôm đó tao sẽ kết thúc giao kèo của tao và mày, rồi mày xem, tối hôm đó sẽ như thế nào.
Nhân không biết Tibu định làm gì, chỉ thấy tibu cười nhưng cũng không phải cười, nó kì lạ, có một chút gì đó đáng sợ và khiến Nhân vô cùng tò mò…
…
Trong cái thế giới rộng lớn này, được mấy ai sống luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, thôi thì có lẽ họ cũng chỉ sống cho riêng mình, ngoại trừ gia đình và những người anh em, ai sẽ quan tâm đến chúng ta?
Quãng thời gian không đi học, mấy ai hỏi han và nhớ tới tibu? Cho dù lúc đi học, lúc nào tibu cũng giúp đỡ và quan tâm mọi người, vậy mà…
Cái cách con người đối xử với nhau, yêu thương và luôn chia sẻ nó có luôn tồn tại không? Khi còn nhỏ, thầy cô luôn dạy rằng, phải sống yêu thương mọi người xung quanh và đối xử một cách tinh tế với họ các em nhé.
Yêu thương? Trong cái xã hội đầy biến chất này, con người yêu thương nhau thật không hay là chỉ vô tình như những con thú hoang.
Tinh tế ? bản chất của nó chỉ là hai chữ thủ đoạn, chỉ là cách gọi lịch sự hay không lịch sự mà thôi !
Bản tính con người vốn dĩ không bao giờ thay đổi, nhưng mà trong cái cách tibu suy nghĩ, hình như tibu đang nhìn cuộc sống bằng một màu đen…
…
Tối hôm đó, tibu đang ngồi nhâm nhi điếu thuốc và ly café với Nhân thì nhận được tin nhắn của Phương
- Phương buồn quá tibu ơi, Phương mới chia tay với bạn trai rồi
Tibu quay lại nhìn Nhân mỉm cười rồi nhắn tin lại
- Ủa sao lại chia tay ? Không phải là hai người đang hạnh phúc lắm sao
- Không phải như mọi người nghĩ đâu tibu à, thật ra Phương và anh ấy tính không hợp nhau. Nên giờ phải chia tay cho cả hai cùng nhẹ nhàng
- Ừ nếu Phương nghĩ vậy thì tùy Phương, không thể quen nữa thì phải chia tay chứ biết làm sao
Rồi cứ thế, hai bên cứ nhắn tin qua lại cho đến lúc….
…..
Xoảng… tibu đập nát ly café trên tay xuống đất, Nhân giật mình và hỏi
- Cái gì dậy mày, tính hù chết tao hả mày?
- Ừ không có gì đâu, tao lỡ tay thôi.
- Lỡ tay khỉ gì, tao thấy mày đập rõ ràng. Uống café mà cũng say hả mày. Khà khà
Nhân hơi khựng lại vì thấy tibu không cười, mặt hầm hầm như là có chuyện gì đó vô cùng bực mình. Tay tibu nắm chặt lại run bần bật.
Nhân nhìn xung quanh rồi hỏi
- Gì vậy tibu? Có thằng nào láo hả, sao thấy mày có vẻ bực mình
- Tao bực mình con Phương thôi chứ chẳng có thằng nào đâu
- Ủa nó nói gì mày hả? Nhân gặng hỏi
Tibu suy nghĩ một lúc rồi nói
- Thật ra lúc đầu tao chỉ định cho con Phương một bài học nhỏ, với lại kiếm ít rượu của mày để uống. Nhưng mà nó vừa làm một chuyện mà tao không bao giờ tha thứ cho nó được.
- Gì dậy cha nội, nó đòi hiếp dâm mày hả?
- Khà khà, điên khùng quá mày. Thôi không nói nữa, về ngủ mai đi học
Rồi hai đứa ra lấy xe về, Nhân chỉ kịp thấy cho đến lúc này, tay tibu vẫn không ngừng nắm chặt…
***
Text message
From: Phương
Uh. Thoi toi dau tinh toi do, cu song vui ve la duoc, ma P hoi tibu mot chuyen duoc khong? Sao con sunny lai xuong sai gon vay ? nghe noi no te lam phai khong, nhin no la p khong ua roi ? bua cuoi len lop, no khoc nhieu lam hinh nhu no vi quen lung tung nen phai bo hoc. May cho tibu la khong quen no nua nhe
Cái sai lầm thứ nhất của mày là dám gọi sunny bằng con, mặc dù tuổi mày không bằng sunny. Cái sai lầm thứ hai là mày nói sunny tệ, cái sai lầm thứ ba là dù sunny tốt hay xấu cũng không đến lượt mày ưa hay không ưa để phải nói xấu sunny. Và sai lần lớn nhất là mày nói tao không quen nó là điều may mắn. Điều tệ hại nhất là mày lại nói những điều đó cho tao nghe…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.