Hồi Ức Của Một Linh Hồn...

Chương 13: Xin lỗi, tao không xứng đáng là anh em với tụi mày…

tini1911

09/07/2013

Tibu đứng trên đồi thông tin một lần nữa, hít một hơi thật sâu để cảm nhận được cái không khí trong lành và vô cùng thuần khiết. Có lẽ cuộc đời tibu sẽ có nhiều thay đổi lớn trong đêm nay bởi vì tibu biết nếu có chuyện gì xảy ra, tibu không bao giờ chạy trốn được, chạy trốn khỏi cái bóng của chính mình.

Dường như nhiều năm trôi qua, tibu lại suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra trong cuộc đời mình, mình đã làm được những gì? Chỉ là con số không. Có nhiều người anh em tốt là một trong những điều khiến tibu vừa lòng nhất với cuộc sống, có nhiều em út rồi cũng chẳng làm gì, chỉ là một cái hư danh nào đó mà khi ta ngoảnh lại chỉ thấy vô cùng hối tiếc… chẳng thể có một cuộc sống bình thường như những người khác.

Nhiều đàn em, có một chút thế lực một chút chỗ đứng cũng chẳng xóa tan đi được cái cảm giác lúc nào cũng phập phồng lo sợ, lúc nào cũng phải tránh né và đề phòng có người đâm chọt sau lưng… ừ thì cũng chỉ để lấy số má, lấy cái hư danh đó.!!

Gió vẫn cứ thổi rì rào, từng cơn gió thổi ngang qua người tibu một cách chậm rãi. Tibu nhắm mắt và cảm nhận… dường như sao mọi thứ bình yên như thế, tibu cảm thấy trong lòng mình vô cùng nhẹ nhõm, như thể là sau đêm nay mọi chuyện sẽ kết thúc, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo của nó.

-Aaaaaaaaaaaaaaaa, sunny anh yêu em!!

Tiếng hét của tibu như xé tan cái màn đêm tĩnh lặng và khiến biết bao nhiêu cặp tình nhân xung quanh đó phải giật mình, có người cười có người im lặng cũng có người khẽ tiếng chửi sau lưng tibu là thằng khùng. Tibu chẳng quan tâm, chỉ biết ngay lúc này ngọn lửa trong lòng mình đang cháy rực lên như sẵn sàng cho mọi chuyện!! Ngọn lửa của tuổi trẽ, ngọn lửa của lòng căm hận và ngọn lửa của tình yêu…

Rồi sau đó tibu để lại một tin nhắn cho sunny:

- Anh yêu em sunny, cảm ơn cuộc đời đã mang em đến bên cạnh anh, anh hạnh phúc và sẽ không bao giờ hạnh phúc hơn thế. Ngày mai khi bình minh lên, sẽ không ai làm tổn hại được em nữa…

-

Ngay sau đó sunny liên tục gọi điện thoại cho tibu nhưng tibu không bắt máy, rồi cầm điện thoại lên, tibu gọi cho Long :

- Công viên yersin nha mày, 10 phút nữa tao có mặt ở đó. Mày với anh em lên đó nha.

- Ok, có mặt liền. Hôm nay làm tao nhớ đến tụi mình hồi trước quá tibu!

- Ừ, cái thời tuổi trẻ bồng bột.

Rồi hai đứa cười phá lên, nụ cười hôm nay sảng khoái quá. Cứ như hồi xưa lúc Trung còn sống, lúc nào trước khi lâm trận cả đám đều cười như thế, nụ cười tạo nên cái “ khí ”. Cái khí chất hiên ngang và có một chút điên dại

Tibu là người ra tới công viên đầu tiên, một lúc sau thì Nhân đến.

- Nhân hả, sao mày ra sớm dậy, tao chưa gọi cho mày mà. Tibu hỏi

- Ừ tại tao gọi cho thằng Long

- Nhân à, thật ra ngày hôm nay tao không mong mày có mặt một chút nào, mày cũng là anh em của tao. Có chuyện gì thì sẽ liên lụy đến mày, tao không nỡ..

- Mẹ cái thằng, dậy mà mày cũng nói được. Nhân đáp lại

- Không Nhân, tao nghiêm túc. Tụi thằng Long thì có gì là xuống sài gòn liền, còn mày thì sao? Làm sao mà đi được?

- Tao không quan tâm, đừng nói đến chuyện này nữa

- Tibu im lặng không nói gì, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ nhiều điều. Đúng lúc này thì Long và mấy đứa khác đến. Tibu tụ tập mọi người lại và nói



- Ở đây có một số các bạn lạ mới lên nên mình cũng nói trước. Mình, Long Beo Sói… thì cái cảnh này quá quen thuộc rồi. Khi làm việc, đạn vô tay ai thì người đó gánh một mình không liên lụy anh em. Cha, mẹ người đó anh em sẽ lo dù phải làm ruộng cả đời cũng gánh. Riêng mình, chuyện hôm nay là của cá nhân mình, xin lỗi vì đã kéo mọi người vào!! Nếu ai cảm thấy không đáng phải làm thì mọi người cứ về không ai trách

Không một ai bỏ đi nhưng nhìn vào ánh mắt hai thằng bạn của Long, tibu biết được tụi nó chẳng mong muốn gì giúp tibu !

- Ok mình đã nói rõ, bây giờ là 7h45. 8h mình xuất phát, tới nơi mình sẽ vào đầu tiên để tìm thằng T. Nếu có gì trở ngại mình sẽ gọi Long ngay lập tức

Rồi tibu quay lại nhìn những người anh em thân thiết của mình, mọi người chẳng ai nói ai. Chỉ mỉm cười. Tibu tự hiểu lâu rồi mọi người mới lại sát cánh bên nhau như hồi xưa, lại cùng nhau chống lại tất cả, rồi lại cùng nhau hút chung một điếu thuốc như thuở nào. Tibu thấy mình vô cùng hạnh phúc khi có những người bạn như thế này

8.00 pm 27.4.2008

- Đi thôi anh em, tiếng tibu vang lên

Mọi người mỗi người một cái khẩu trang, riêng tibu đi xe máy một mình và không đeo khẩu trang. Tibu muốn hít thở cái không khí trong lành và cũng chẳng hề có ý định trốn chạy bất cứ thứ gì..

Đến trước cổng khách sạn MC cũng là nơi ở của thằng T khốn nạn. Tibu liền xuống xe và chậm bước đi vào, phía bên kia xe, cửa xe mở một cách nhanh chóng

Tiếng Long vang lên

- Tụi mày về lại đồi thông tin đợi, một mình tao vào với tibu vô là được rồi. Trong kia không có vẻ là đông người

Tibu khẽ mỉm cười, miệng chửi Long

- Mẹ cái thằng, đúng là anh em!

Long biết nãy giờ cái suy nghĩ lo sợ sẽ liên lụy tới mọi người làm tibu không yên lòng, nên mới kêu mọi người đi trước

Bước vào khách sạn Mc. Ở bên trong cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ một bộ ghế bằng gỗ có vẻ đắt tiền.

- Dạ chào hai anh, hai anh cần gì ạ? Tiếng con nhỏ lễ tân

Tibu không nói gì và nhanh mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt tibu chính là thằng T đang ung dung ngồi trên đó và đang nói chuyện với một người con gái hình như người còn gái đó đang khóc vì tibu thấy cô ấy đang dụi mắt. Tibu nhìn liền sang Long và nháy mắt, tay tibu vội thò ra túi sau và lấy con dao bấm...

Nhanh như cắt tibu chưa kịp rút dao ra thì Long đã vội lao đến và đề pa một cú trời giáng vào ngay mặt thằng T. Rầm… rầm…liên tục những cú đấm và đá sau đó của Long. Người con gái ngồi trước mặt thằng T chỉ kịp la lên mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Tibu cầm dao và lao đến, định đâm một dao chí mạng vào cổ nó thì

-Tibu dừng lại…. dừng lại ngay…..yyyyyyy!!!!

9.00 pm

Đúng một tiếng sau, tibu và Long trở lại đồi thông tin. Mọi người chỉ nhìn thấy tay Long hơi sưng, còn tibu không nói gì chỉ im lặng. Đôi mắt của tibu như người vô hồn và đứng như chết lặng…

- Sao rồi tibu? Mọi người hỏi



Tibu chỉ im lặng và cứ đứng không một chút cử động như thế

- Sao vậy Long? Mọi người quay lại hỏi Long

Long cũng im lặng và chẳng nói gì

Rồi bỗng nhiên đôi mắt vô hồn đó của tibu, từng giọt nước mắt chảy ra… điều mà cả đời Long, Sói Beo hay Huy… chưa bao giờ được thấy. Bất chợt hai chân tibu quỵ xuống cùng những giọt nước mắt. Tiếng tibu ngẹn lên trong cổ họng

- Tao quỳ xuống đây xin lỗi tụi mày, tao không xứng đáng làm anh em của tụi mày nữa, chút nữa tao đã đẩy tụi mày vào chỗ nguy hiểm chỉ vì tao quá ngu ngốc, tao đúng là một thằng ngu, còn thua con súc vật nữa. Tao xin lỗi…..Beo, Sói, Tô, Dũng, Huy, Vũ và Tú… Tao xin lỗi!!!

Lần đầu tiên trong mắt mọi người được nhìn thấy tibu quỳ trước mặt nhưng lại để xin lỗi. Trước đây dù có bị đánh, dù có bị rượt chém bắt quỳ lạy tibu cũng thà chết chứ không bao giờ làm. Vậy mà giờ này, tibu lại quỳ trên cái đầu gối mà tibu đã phải bỏ bao nhiêu máu và mồ hôi để bảo vệ nó…

- Đ.M đứng dậy đi tibu!!!!!!!!!!!! Mọi người đồng thanh. Mày coi tụi tao là gì mà lại làm vậy!!!!! Mày con thân thiết hơn anh em ruột của tụi tao, có gì thì đứng lên nói đi.

- Tao chẳng có gì để nói, tao có lỗi với tụi mày. Hôm nay tao đã sai rồi. Tụi mày hiểu tao thì đừng nói gì nữa. Tibu lên tiếng

Mọi người không ai nói gì nhưng tự hiểu rằng đã có chuyện gì đó đã xảy ra, nhìn vào đôi mắt vô hồn của tibu đủ để chứng minh điều đó. Một cú sốc về tinh thần rất lớn… Thậm chí trước đây khi Trung chết, cũng không thể thấy được vẻ mặt đó của tibu! Cũng không thể thấy được những giọt nước mắt đó…

- Mọi người về khách sạn đi, tối nay không có chuyện gì xảy ra đâu. Cứ ngủ bình thường khỏi phải trốn chạy. Để tao ở đây một mình với tibu. Long nói

- Mẹ, làm mất công lên đây. Người gì mà như đàn bà. Thằng bạn của Long chợt lên tiếng

Long hét lên

- Đ .M mày nói cái gì ???!!!! Rồi lao vào đánh thằng đó liên tục

- Đ. M mày là cái đ gì mà dám nói như vậy với tibu. Đ.m mày chỉ là mấy thắng lính, mấy thằng giang hồ dơ không hơn không kém. Long vẫn cứ lao vào vừa đánh vừa chửi. Rồi đứng dậy chạy tới cầm cục đá 57 trên tay

- Mày!! Đéo đủ tuổi và tư cách để nói chuyện với thằng anh em của tao chứ đừng nói đến chuyện phát xét nó.

- Em xin lỗi anh Long, em xin lỗi. Anh tha mạng cho em !!!!!!

Tibu vỗi chạy tới

- Thôi được rồi Long, nó cũng chỉ là một thằng nhóc. Bỏ đi. Cũng lỗi của tao thôi

- Việc đéo gì mà mày phải bênh nó. Để tao cho nó một bài học. Long nói lại

- Thôi tha nó đi Long, tụi mày cũng về hết đi nhe, tối nay tao muốn một

mình ở đây với Long và Nhân. Anh em thông cảm nha. Còn mày, thằng nhóc! Cút về nhà, và đừng để tao thấy mặt lần nữa…

Rồi cũng chỉ còn ba thằng cùng nhau ngồi trên đồi thông tin và dự định chuẩn bị đi đến nơi vô cùng đặc biệt..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồi Ức Của Một Linh Hồn...

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook