Chương 15
Amelie Nothomb
07/11/2016
- Tôi bắt quả tang
ngài đang méomó nghề nghiệp nhé, quý ngài thân mến. Giống như một nhà
văn bị ám ảnh, ngàikhông thể chịu nổi ý nghĩ rằng không tồn tại mối quan hệ qua lại nào giữa cácnhân vật của mình. Những tiểu thuyết gia đích
thực là những nhà phả hệ học màkhông hề hay biết. Rất tiếc phải khiến
ngài thất vọng: đối với ngài mà nói, tôilà một kẻ hoàn toàn xa lạ.
- Hẳn là cô đã lầm. Cò lẽ chính cô cũng không biết mối liên hệ về mặt
giađình, về mặt lịch sử, về mặt địa lý hay về mặt di truyền đã gắn kết hai chúngta với nhau, nhưng chắc chắn mối liên hệ ấy vẫn tồn tại. Coi nào... Không phảimột trong những tổ tiên của cô đã chết đuối hay sao? Trong số những người thânthích của cô không có ai bị siết cổ hay sao?
- Thôi ngay trò mê sảng ấy đi, ngài Tach. Ngài sẽ mất công vô ích nếu cốtìm cho ra những điểm tương đồng giữa hai trường hợp của chúng ta - để cho rằngnhững điểm tương đồng này mang một ý nghĩa nào đó. Trái lại, điều có ý nghĩađối với tôi, đó là nhu cầu thiết lập một sự tương đồng nơi ngài.
- Có ý nghĩa về mặt nào?
- Đấy mới chính là câu hỏi thực sự, và câu hỏi ấy phải được đặt ra chongài.
- Tôi hiểu, vẫn là tôi sẽ phải đảm đương mọi việc. Thực ra, những nhà lýluận về Tân Tiểu thuyết là những kẻ pha trò quá đáng: sự thật, đó là không cógì bị thay đổi trong sáng tạo cả. Đối diện với một vũ trụ dị hình và điên rồ,nhà văn buộc phải sắm vai đấng sáng tạo. Không có sự xếp đặt tuyệt vời bằngngòi bút của nhà văn, thế giới sẽ không đời nào có khả năng đem lại những đườngbiên cho vạn vật, và những câu chuyện về những con người sẽ luôn mở toang, nhưnhững chốn ghê rợn nhất. Và, đúng theo truyền thống đã có từ hàng nghìn nămnay, bỗng nhiên cô khẩn nài tôi chơi trò nhạc vở, khẩn nài tôi soạn ra bản văncủa riêng cô, khẩn nài tôi chấm câu những lời đối đáp của cô.
- Thế hả, vậy thì hãy nhắc vở đi nào.
- Tôi chỉ làm có việc đó thôi, cô bé của tôi ạ. Cô không thấy rằng tôi cũngđang khẩn nài cô hay sao? Hãy giúp tôi đưa lại cho câu chuyện này một ý nghĩa,và đừng có nảy sinh dã tâm mà nói với tôi rằng chúng ta không cần đến ý nghĩa:chúng ta cần nó hơn bất cứ thứ gì khác. Xin nhớ cho điều đó! Từ sáu mươi sáunăm nay, tôi đã mong gặp được một người như cô - vậy nên, đừng cố gắng thuyếtphục tôi tin rằng cô là bất cứ ai. Đừng chối rằng một yếu tố chung kỳ lạ đã sắpđặt cuộc gặp gỡ tương tự. Lần cuối cùng tôi đặt câu hỏi này cho cô - tôi nói rõlà lần cuối cùng, bởi vì kiên nhẫn không phải thế mạnh của tôi - và tôi van cô,hãy nói tôi biết sự thật: cô là ai?
- Chao ôi, ngài Tach.
- Sao lại chao ôi? Cô không có gì khác để trả lời tôi sao?
- Có chứ, nhưng liệu ngài có nghe câu trả lời này được không?
- Câu trả lời tệ hại nhất cũng khiến tôi thỏa nguyện hơn là không nhận đượccâu trả lời.
- Chính xác. Câu trả lời của tôi là không có câu trả lời.
- Xin cô nói rõ hơn cho.
- Ngài hỏi tôi rằng tôi là ai. Trong khi ngài biết điều đó rồi đấy thôi,không phải vì tôi nói cho ngài biết, mà vì chính ngài đã nhắc đến chuyện đó.Ngài quền rồi sao? Ban nãy, giữa dễ đến hàng trăm câu chửi rủa, ngài đã nóitrúng phóc.
- Nói nghe nào, tôi đang thắc mắc muốn biết đây.
- Ngài Tach ạ, tôi là một con nhỏ bẩn thỉu chuyên bới móc chuyện ngườikhác. Chẳng có gì khác để nói về tôi cả, ngài có thể tin như thế. Tôi rất lấylàm tiếc. Hãy tin rằng tôi đã muốn đưa ra một câu trả lời khác, nhưng ngài yêucầu được nghe sự thật, và đó là sự thật duy nhất mà tôi có.
- Tôi không đời nào tin lời cô.
- Ngài lầm rồi. Về cuộc đời và cây phả hệ của mình, tôi không có gì để nóivới ngài ngoài những điều tầm thường. Nếu không phải là một phóng viên, tôi sẽkhông bao giờ tìm cách tiếp cận ngài. Ngài đã tốn công tìm kiếm vô ích, ngài sẽquay về với cùng một kết luận: tôi là một con nhỏ bẩn thỉu chuyên bới mócchuyện người khác.
- Tôi không rõ liệu cô có nhận thấy rằng một câu trả lời tương tự gợi lênnhững cảm giác ghê rợn như thế nào không?
- Ôi chao, tôi biết chứ.
- Không, cô không thể biết được đâu, hoặc giả có biết, nhưng không tườngtận. Hãy để tôi miêu tả bản chất xấu xa của cô; hãy hình dung một lão già chẳngbao lâu nữa sẽ hết đời, hoàn toàn đơn độc và tuyệt vọng. Hãy hình dung một cônàng trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, sau quãng thời gian chờ đợi kéo dài sáu mươisáu năm, và đem lại cho lão già này niềm hy vọng khi làm sống lại một quá khứbấy lâu đã chìm vào quên lãng. Có hai phương án để lựa chọn: hoặc nhân vật nàylà một thiên thần thân thuộc một cách bí ẩn với lão già, và đó là một sự hiểnthánh; hoặc nhân vật này là một kẻ hoàn toàn xa lạ bị thôi thúc bởi thói thócmách độc địa nhất, và trong trường hợp ấy, xin được mạn phép nói rằng hành độngđó thật bẩn thỉu đó là tội xâm phạm mộ phần đi kèm với tội lạm dụng lòng tin,đó là tội tước đoạt từ tay một lão già đang hấp hối kho báu quý giá nhất bằngcách khiến lão lóa mắt trước một phần thưởng tinh thần kỳ diệu nào đó, rồi thayvì thế, mang đến cho lão một đống phân to.
Khi tới đây, cô thấy một lão giàđang hấp hối trong những ký ức đẹp nhất của lão, và đã cam chịu không còn hiệntại nữa. Khi rời khỏi đây, cô sẽ để lại một lão già hấp hối trong sự thối rữacủa ký ức, và tuyệt vọng vì không còn hiện tại nữa. Nếu còn sót lại chút tìnhthương hay tế nhị, cô sẽ nói dối tôi, cô sẽ bịa ra mối liên hệ nào đó giữa haita. Giờ thì quá muộn rồi, vậy nên nếu cô còn chút tình thương hay tế nhị, hãykết liễu đời tôi, hãy đặt một dấu chấm hết cho nỗi chán ghét của tôi, bởi đó làmột nỗi đau không tài nào chịu nổi.
- Ngài quá lời rồi. Tôi không thấy dựa vào cái gì mình lại có thể hủy
hoạinhững ký ức của ngài đến mức ấy.
- Cuốn tiểu thuyết của tôi cần một cái kết. Bằng những thủ đoạn của mình,cô đã khiến tôi tin rằng cô mang đến cho tôi cái kết đó. Tôi không dám hy vọnggì hơn, tôi đã quay trở về với cuộc sống sau một kỳ ngủ đông dài vô tận
- thếrồi, không biết hổ thẹn, cô xòe ra trước mặt tôi đôi bàn tay trống trơn, côkhông mang đến cho tôi thứ gì ngoài sự hồi phục hão huyền. Ở tuổi của tôi,người ta không thể chịu đựng những chuyện như thế nữa. Tại cô mà chính cái chếtcủa tôi sẽ không thể kết thúc trọn vẹn.
- Đừng dùng đến những lối tu từ ấy nữa, ngài có bằng lòng không?
- Tu từ quá đi ấy chứ! Cô quên là cô đã truất quyền sở hữu của tôi đối vớibản thể rồi sao? Tôi sẽ cho cô biết điều này, thưa quý cô: sát nhân không phảilà tôi, mà chính là cô!
- Gì kia?
- Cô đã nghe rất rõ rồi đấy. Sát nhân chính là cô, và cô đã giết hai người.Léopoldine đã sống trong ký ức của tôi ngần ấy thời gian, cái chết của cô ấy làmột sự việc trừu tượng. Nhưng cô đã giết chết ký ức về cô ấy bằng sự xâm nhậpmoi móc, và một khi đã tiêu diệt ký ức này, cô đã giết chết những gì còn lạitrong tôi.
- Ngụy biện.
- Cô sẽ biết đó không phải lời ngụy biện, nêu cô từng có chút ít nhận thức,dù là mơ hồ, về tình yêu. Nhưng làm sao một con nhóc bẩn thỉu chuyên bới chuyệnngười khác lại có thể hiểu được bản chất tình yêu là gì kia chứ? Cô là kẻ xa lạnhất với tình yêu mà tôi từng gặp.
- Nếu tình yêu quả là thứ như lời ngài nói, tôi thấy nhẹ cả người vì đãkhông hiểu gì về nó.
- Rõ là thế, tôi đã không dạy cô biết điều gì hết.
- Tôi vẫn đang tự hỏi liệu ngài có thể dạy cho tôi những gì đây, ngoài việcsiết cổ mọi người.
- Tôi đã muốn nói để cô hiểu rằng, bằng cách siết cổ Léopoldine, tôi đãtránh cho cô ấy cái chết thực sự duy nhất, đó là sự lãng quên. Cô coi tôi nhưmột tên sát nhân, trong khi tôi là một trong số rất ít những người chưa từnggiết một ai. Hãy nhìn ra xung quanh cô và hãy nhìn chính cô mà xem: thế giới nàylúc nhúc những kẻ sát nhân, chính là những kẻ tự cho mình cái quyền được quênnhững người chúng tự nhận là đã yêu thương. Quên một ai đó: cô đã nghĩ đến ýnghĩa của chuyện này chưa? Sự lãng quên là một đại dương mênh mông trên đó chỉcó duy nhất một con tàu qua lại, con tàu đó là ký ức.
Đối với tuyệt đại đa sốloài người, con tàu này chỉ là một chiếc thuyền buồm bé xíu tồi tàn sẽ chìmnghỉm trước bất cứ con sóng nào, dù là nhỏ nhất, và vị thuyền trưởng điều khiểncon tàu, nhân vật không chút chu đáo, chỉ nghĩ đến chuyện làm sao tiết kiệm chiphí. Cô có biết cái cụm từ đáng ghê tởm này căn cứ vào đâu không? Vào việc ngàynào cũng hy sinh những người bị xem là thừa thãi trong số các thành viên thủythủ đoàn. Và cô có biết những ai bị xem là người thừa không? Những tên đểu,những kẻ gây phiền toái hay những kẻ đần độn ư? Không hề: những kẻ bị ném quamạn tàu, đó là những kẻ không còn ích lợi gì nữa - những kẻ người ta đã dùngxong.
Những kẻ này đã cống hiến hết mình vì chúng ta, thế nên, chúng còn có thểmang lại gì cho chúng ta nữa nào? Vậy thì, không xót thương, khử chúng đi thôi,và hấp! Người ta quẳng chúng qua mạn tàu, và đại dương lập tức nuốt chửng lấy,không ngần ngại. Và thế đấy, thưa quý cô thân mến, vụ tầm thường nhất trongnhững vụ giết người đã diễn ra mà không hề chịu một hình phạt nào như thế đấy.Tôi chưa bao giờ tán thành cuộc thảm sát ghê rợn đó, và vin vào sự vô tội nàymà hôm nay, cô lên án tôi, thuận theo những gì con người thường gọi là công lýnhưng thực chất chỉ là một dạng đổ vấy.
- Ai nói với ngài về chuyện đổ vấy thế? Tôi không có ý tố cáo ngài.
- Thật sao? Nhưng nếu đúng là vậy thì cô còn tệ hơn những gì tôi hình dung.Nói chung, những kẻ chuyên bới móc chuyện người khác luôn khéo bịa ra cho bảnthân một cái cớ. Chính cô, cô không có cớ gì để chõ mũi vào chuyện của ngườikhác, không một thú vui nào khác ngoài thú vui khiến cho bầu không khí xông mùihôi thối. Khi nào rời khỏi đây, cô sẽ xoa xoa tay và nghĩ rằng ngày của cô đãkhông trôi qua lãng phí bởi vì cô đã làm ô uế thế giới của kẻ khác. Cô đang làmmột cái nghề mới hay hớm làm sao, thưa quý cô.
- Nếu tôi hiểu không nhầm, ngài thích tôi lôi ngài ra tòa hơn?
- Nhất định là thế rồi. Cô đã nghĩ đến phút lâm chung của tôi sẽ như thếnào chưa, nếu cô không tố giác tôi, nếu để tôi lại một thân một mình và hoàntoàn trống rỗng trong căn hộ này, sau những gì đã làm với tôi? Trong khi nếulôi tôi ra trước tòa, cô sẽ khiến tôi được khuây khỏa.
- Tôi lấy làm tiếc, ngài Tach ạ, ngài chỉ việc tự tố giác mình thôi, tôikhông làm nổi việc này.
- Cô coi khinh những việc như thế này, phải không nào? Cô thuộc loại ngườitệ hại nhất, loại người thích dây bẩn ra mọi thứ hơn là phá hủy. Cô có thể giảithích cho tôi biết trong đầu cô nghĩ gì không, vào cái ngày mà cô quyết địnhtới đây tra tấn tôi ấy? Cô đã vô cớ nghe theo bản năng ghê tởm nào vậy?
- Ngài thân mến, ngài đã biết ngay từ đầu rồi còn gì: ngài quên cái phầnthưởng được nêu rõ trong vụ cá cược giữa hai ta rồi sao? Tôi muốn nhìn thấyngài quỳ rạp dưới chân tôi. Sau những điều ngài đã nói với tôi, tôi càng mongchuyện đó xảy ra. Vậy nên hãy quỳ xuống đi, bởi ngài đã thua rồi.
- Quả là tôi đã thua, nhưng tôi ưng số phận của tôi hơn là số phận của cô.
- Càng tốt cho ngài thôi. Quỳxuống đi.
- Tính kiêu căng đàn bà của cômuốn tôi quỳ xuống chăng?
- Là mong muốn được trả thù củatôi. Quỳ xuống.
- Vậy thì cô chẳng hiểu gì cả.
- Những tiêu chuẩn của tôi khôngbao giờ là những tiêu chuẩn của ngài, và tôi hiểu rất rõ điều đó. Tôi coi cuộcsống như ân huệ quý giá nhất, không một lời nào thốt ra từ miệng ngài có thểthay đổi được gì. Không vì ngài, Léopoldine lẽ ra đã sống, với cuộc sống baohàm những điều xấu xa cũng như đẹp đẽ. Không cần nói thêm lời nào nữa. Quỳxuống.
- Dù sao, tôi cũng không giận côđâu.
- Chỉ còn thiếu có chuyện đó nữathôi. Quỳ xuống.
- Cô đang sống trong một thế giớihoàn toàn xa lạ với thế giới của tôi. Cô không thể hiểu được nó âu cũng làchuyện thường.
- Thái độ ban ơn của ngài khônglàm tôi động lòng đâu. Quỳ xuống đi.
- Quả là tôi khoan dung hơn cô:tôi có thể chấp nhận việc cô sống với những tiêu chuẩn khác. Cô thì không thế.Đối với cô, chỉ tồn tại duy nhất một cách nhìn nhận sự việc. Đầu óc cô thật hẹphòi.
- Ngài Tach, hãy tin rằng nhữngsuy ngẫm mang tính hiện sinh của ngài không khiến tôi quan tâm. Tôi ra lệnh chongài quỳ xuống, chấm hết.
- Được thôi. Nhưng cô muốn tôiquỳ xuống thế nào đây? Cô quên làtôi bị liệt sao?
- Phải rồi. Tôi sẽ giúp ngài.Nữ phóng viên đứng dậy, xốc nách đỡ lão già mắc chứng béo phì đứng lên bằngmột nỗ lực lớn, quăng lão quay đơ trên thảm, mặt úp xuống sàn.
- Cứu với! Giúp tôi với!
Nhưng trong tư thế ấy, chất giọng trong trẻo của tiểu thuyết gia đã bị bópnghẹt và không ai có thể nghe thấy giọng nói ấy, trừ người phụ nữ trẻ.
- Quỳ xuống.
- Tôi không thể chịu nổi phải nằm sấp bụng thế này đâu. Bác sĩ cấm khôngcho tôi làm thế.
- Quỳ xuống.
- Cứt thật! Tôi nghẹt thở mất thôi.
- Vậy ra ngài đã biết thế nào là nghẹt thở rồi đấy, việc mà ngài từng bắtmột cô bé con phải chịu đựng. Quỳ đi.
- Làm thế là để giải thoát cho cô ấy.
- Vậy thì tôi đây, cũng chính là để giải thoát cho ngài mà tôi làm ngài cónguy cơ bị nghẹt thở đấy chứ. Ngài là một lão già đáng ghét mà tôi muốn cứuthoát khỏi sự suy sút. Vậy nên động cơ cũng thế cả thôi. Quỳ đi.
- Nhưng tôi đã bị giáng truất rồi kia mà! Từ sáu mươi lăm năm rưỡi nay tôichỉ có suy sút mà thôi.
- Nếu là vậy, tôi muốn thấy ngài suy sút hơn nữa. Nào, cứ suy sút đi.
- Cô không thể nói như vậy, đó là một động từ khuyết.
- Giá như ngài biết tôi cóc cần chuyện đó như thế nào. Nhưng nếu cái độngtừ khuyết này khiến ngài phiền lòng, tôi biết một động từ khác sẽ không khiếnngài phiền lòng đâu: quỳ đi.
- Thật kinh khủng, tôi ngạt thở, tôi chết mất!
- Chà, tôi tưởng ngài coi cái chết như một đặc ân cơ mà.
- Cái chết là một đặc ân, nhưng tôi không muốn chết ngay.
- Không phải thế chứ? Tại sao lại trì hoãn một sự kiện tốt lành như vậy?
- Bởi vì tôi vừa hiểu ra một điều, và tôi muốn chia sẻ với cô trước khichết.
- Được thôi. Tôi chấp nhận giúp ngài nằm ngửa ra, nhưng với điều kiện
duynhất: trước tiên ngài phải quỳ dưới chân tôi đã.
- Tôi hứa với cô sẽ thử xem sao.
- Tôi không yêu cầu ngài thử, tôi ra lệnh cho ngài quỳ xuống. Nếu ngàikhông thể làm chuyện đó, tôi cứ để mặc cho ngài chết.
- Được rồi, tôi sẽ quỳ.
Rồi khối thịt khổng lồ đầm đìa mồ hôi bò lết trên hai mét thảm, thở hồng hộcnhư một đầu máy xe lửa.
- Chuyện này làm cô hài lòng chứ?
- Đúng vậy, chuyện này làm tôi vui thích. Nhưng tôi còn vui thích hơn vì đãnhận thức được việc trả thù một ai đó. Qua cái thân thể phình tướng ra của ngàiđây, tôi cảm thấy nổi bật lên một đường nét mảnh mai sinh ra từ thái độ camchịu của ngài.
- Diễn kịch nực cười.
- Ngài không hài lòng sao? Ngài còn muốn quỳ thêm nữa hả?
- Tôi bảo đảm với cô giờ là lúc lật ngửa tôi lên rồi đấy. Nếu có một linhhồn thì tôi cũng đang hồn lìa khỏi xác đây.
- Ngài làm tôi ngạc nhiên quá. Chết để mà chết, một vụ ám sát đẹp đẽ khôngđáng giá hơn một quãng thời gian hấp hơi chậm chạp vì bệnh ung thư hay sao?
- Cô gọi thế này là một vụ ám sát đẹp đẽ ấy à?
- Trong mắt kẻ sát nhân thì vụ ám sát lúc nào tự phỉnh phờ hòng bảo vệ cáicảm giác làm đúng lương tâm của ngài.
- Tôi cóc cần biết đến lương tâm của mình. Câu hỏi mà tôi đặt ra nằm ở mứccao hơn.
- Chúa ơi.
đấy thôi: đúng vậy, có lẽ Chúa cũng sẽ ưng thuận cho một sốnhững người đặc biệt, một bước chuyển không đau đớn và sợ hãi, một cái chếtnhập định. Tôi nghĩ là Léopoldine đã được hưởng phép màu này.
- Nghe này, câu chuyện của ngài đã đủ đáng ghét như thế; thế mà ngài cònmuốn làm cho nó thêm phần lố bịch bằng cách viện dẫn đến nào là Chúa trời, nàolà nhập định, nào là phép màu ư? Có lẽ ngài tưởng mình đã phạm vào một vụ giếtngười thần bí nào đó sao?
- Nhất định rồi.
- Ngài thật điên rồ quá mức. Ngài có muốn biết sự thật về vụ án mạng thầnbí không, hả đồ bệnh hoạn? Ngài có biết việc đầu tiên một cái xác sẽ làm, saukhi đã chết không? Nó đi tè, thưa ngài, rồi nó tống ra tất cả những gì còn lạitrong ruột.
- Cô thật ghê tởm. Dừng ngay trò hề này lại, cô khiến tôi thấy khó chịu.
- Tôi khiến ngài thấy khó chịu sao? Giết người thì không làm ngài thấyphiền, ấy vậy mà cái ý nghĩ là các nạn nhân của ngài tiểu tiện và đại tiện lạikhiến ngài thấy không thể chịu nổi hả? Nước trong cái hồ của ngài hẳn phải đụclắm nên trong lúc vớt cái xác của cô em họ ngài mới không nhìn thấy những thứchứa trong ruột cô ấy nổi lên mặt nước.
- Cô im miệng đi, xin rủ lòng thương!
- Thương cái gì? Thương một kẻ sát nhân thậm chí không có khả năng nhậntrách nhiệm về những hậu quả hữu cơ bắt nguồn từ tội ác của mình ư?
- Tôi thề với cô, tôi thề với cô rằng chuyện đã không xảy ra như lời cônói.
- Không phải thế sao? Léopoldine không có một cái bóng đái hay một bộ ruộtư?
- Có chứ, nhưng... chuyện đã không xảy ra như lời cô nói.
- Chẳng thà cứ nói rằng đối với ngài, ý nghĩ này là không thể chấp nhậnđược còn hơn.
- Ý nghĩ này đối với tôi là không thể chấp nhận được, quả vậy, nhưng chuyệnđã không xảy ra như lời cô nói.
- Ngài định lặp đi lặp lại câu này đến lúc chết à? Tốt hơn là ngài nên giảithích đi.
- Chao ôi, tôi không thể giải thích niềm tin này được, ấy vậy mà tôi vẫnbiết chuyện đã không xảy ra như lời cô nói.
- Ngài có biết người ta gọi loại niềm tin này là gì không? Người ta gọichúng là chứng tự ám.
- Thưa quý cô, bởi vì tôi không thể khiến người khác hiểu mình được, cô chophép tôi đề cập vấn đề từ một góc độ khác không?
- Ngài thực sự tin rằng còn tồn tại một góc độ khác ư?
- Tôi muốn tin như thế.
- Vậy thì cứ việc - dù sao cũng đến nước này rồi.
- Thưa quý cô, cô đã từng yêu chưa?
- Quá lắm rồi nhé! Chúng ta đang tham gia mục "Thư tâm tình" hay sao.
- Không, thưa quý cô. Nếu đã từng yêu, cô sẽ biết rằng chuyện đó chẳng liênquan gì hết. Nina tội nghiệp, cô chưa bao giờ yêu rồi.
- Đừng có giở giọng đó ra với tôi, đồng ý chứ? Vả lại, đừng có gọi tôi làNina, ngài làm tôi bứt rứt.
- Tại sao?
- Tôi không rõ. Nghe thấy tên mình được xướng lên bởi một kẻ vừa phạm tộisát nhân vừa phì nộn, chuyện này có cái gì đó khiến người ta ghê tởm.
- Tiếc quá. Thế mà tôi rất muốn gọi cô là Nina. Cô sợ gì nào, Nina?
- Tôi chẳng sợ gì hết. Ngài khiến tôi ghê tởm, chỉ vậy thôi. Mà đừng có gọitôi là Nina nữa.
- Tiếc thật. Tôi cần phải gọi tên cô.
- Tại sao?
- Cô nhóc tội nghiệp của tôi ơi, cô từng trải đến thế, chín chắn đến thế,vậy mà xét về một vài phương diện, cô vẫn như một chú cừu non mới lọt lòng vậy.Cô không biết nhu cầu gọi tên một vài người có nghĩa là gì ư? Cô tưởng đại đasố loài người đều gợi lên trong tôi cái nhu cầu đó sao? Không đời nào, cô bé ạ.Nếu tự đáy lòng mình, ta cảm thấy cái mong muốn được gọi đích danh một người,đó là vì ta đã yêu người đó.
- …?
- Đúng vậy, Nina. Tôi yêu cô, Nina.
- Ngài có thôi nói những lời ngu xuẩn ấy không?
- Đó là sự thật, Nina ạ. Ban nãy tôi đã có linh cảm về chuyện đó, thế rồitôi cứ ngỡ mình nhầm, nhưng tôi không nhầm. Đó là điều quan trọng nhất tôi muốnnói với cô, khi đang chờ chết. Tôi tin là mình không thể sống tiếp mà không cócô, Nina. Tôi yêu cô.
- Tỉnh lại đi, đồ đần.
- Tôi chưa bao giờ minh mẫn hơn lúc này.
- Sự minh mẫn không hợp với ngài chút nào.
- Không quan trọng. Tôi không còn đáng kể nữa, tôi tùy cô định đoạt.
- Ngừng ngay cơn hoang tưởng này lại, ngài Tach. Tôi biết rất rõ rằng ngàikhông yêu tôi. Tôi chẳng có điểm gì để làm ngài thích thú cả.
- Tôi cũng đã nghĩ thế đấy, Nina ạ, nhưng tình yêu này vượt lên trên tất cảnhững thứ đó.
- Xin rủ lòng thương, chớ có nói với tôi rằng ngài yêu tôi vì tâm hồn tôi,bằng không tôi đến cười ra nước mắt mất thôi.
- Không, tình yêu này còn mạnh hơn thế.
- Bỗng nhiên tôi thấy ngài thanh khiết thế cơ chứ.
- Cô không hiểu là ta có thể yêu một người mà không kể đến mọi sự quy chiếuthông thường hay sao?
- Không.
- Tiếc thật, Nina, ấy vậy mà tôi vẫn yêu cô, với tất cả những bí ẩn mà độngtừ này gợi nên.
- Thôi đi! Tôi hiểu rồi: ngài đang tìm kiếm một đoạn kết phù hợp cho cuốntiểu thuyết của ngài, phải thế không nào?
- Giá như cô biết được cuốn tiểu thuyết này đã không hề làm bận lòng tôi từvài phút nay!
- Tôi không tin lời nào đâu. Sự dở dang này ám ảnh ngài. Ngài đã nản lòngkhi biết rằng tôi không hề có mối liên hệ cá nhân nào với ngài, do đó lúc nàyngài đang không ngừng cố thử tạo ra mối liên hệ ấy, bằng cách bịa ra một chuyệntình vào phút cuối. Ngài hận thù sự vô nghĩa đến nỗi ngài có khả năng nói dốitrắng trợn để đem lại ý nghĩa cho những điều không bao giờ có nghĩa.
- Quá lắm, Nina ạ! Tình yêu không có ý nghĩa nào cả, và chính bởi lý do đónó mới trở nên thiêng liêng.
- Đừng cố thuyết phục tôi với thuật hùng biện của ngài. Ngài chẳng yêu ai hết, ngoại trừ cái xác của Léopoldine. Vả chăng, lẽ ra ngài nên hổ thẹn, vì đã làm uế tạp tình yêu duy nhất trong đời mình bằng cách nói với tôi những lời thiếu tin cậy đến thế.
- Tôi không làm uế tạp tình yêu ấy, ngược lại thì có. Bằng cách yêu cô, tôi đã chứng tỏ rằng Léopoldine đã dạy cho tôi biết yêu.
- Ngụy biện.
- Đó sẽ là một lời ngụy biện, nếu tình yêu không tuân theo những quy tắc xalạ với quy tắc của logic.
- Hẳn là cô đã lầm. Cò lẽ chính cô cũng không biết mối liên hệ về mặt
giađình, về mặt lịch sử, về mặt địa lý hay về mặt di truyền đã gắn kết hai chúngta với nhau, nhưng chắc chắn mối liên hệ ấy vẫn tồn tại. Coi nào... Không phảimột trong những tổ tiên của cô đã chết đuối hay sao? Trong số những người thânthích của cô không có ai bị siết cổ hay sao?
- Thôi ngay trò mê sảng ấy đi, ngài Tach. Ngài sẽ mất công vô ích nếu cốtìm cho ra những điểm tương đồng giữa hai trường hợp của chúng ta - để cho rằngnhững điểm tương đồng này mang một ý nghĩa nào đó. Trái lại, điều có ý nghĩađối với tôi, đó là nhu cầu thiết lập một sự tương đồng nơi ngài.
- Có ý nghĩa về mặt nào?
- Đấy mới chính là câu hỏi thực sự, và câu hỏi ấy phải được đặt ra chongài.
- Tôi hiểu, vẫn là tôi sẽ phải đảm đương mọi việc. Thực ra, những nhà lýluận về Tân Tiểu thuyết là những kẻ pha trò quá đáng: sự thật, đó là không cógì bị thay đổi trong sáng tạo cả. Đối diện với một vũ trụ dị hình và điên rồ,nhà văn buộc phải sắm vai đấng sáng tạo. Không có sự xếp đặt tuyệt vời bằngngòi bút của nhà văn, thế giới sẽ không đời nào có khả năng đem lại những đườngbiên cho vạn vật, và những câu chuyện về những con người sẽ luôn mở toang, nhưnhững chốn ghê rợn nhất. Và, đúng theo truyền thống đã có từ hàng nghìn nămnay, bỗng nhiên cô khẩn nài tôi chơi trò nhạc vở, khẩn nài tôi soạn ra bản văncủa riêng cô, khẩn nài tôi chấm câu những lời đối đáp của cô.
- Thế hả, vậy thì hãy nhắc vở đi nào.
- Tôi chỉ làm có việc đó thôi, cô bé của tôi ạ. Cô không thấy rằng tôi cũngđang khẩn nài cô hay sao? Hãy giúp tôi đưa lại cho câu chuyện này một ý nghĩa,và đừng có nảy sinh dã tâm mà nói với tôi rằng chúng ta không cần đến ý nghĩa:chúng ta cần nó hơn bất cứ thứ gì khác. Xin nhớ cho điều đó! Từ sáu mươi sáunăm nay, tôi đã mong gặp được một người như cô - vậy nên, đừng cố gắng thuyếtphục tôi tin rằng cô là bất cứ ai. Đừng chối rằng một yếu tố chung kỳ lạ đã sắpđặt cuộc gặp gỡ tương tự. Lần cuối cùng tôi đặt câu hỏi này cho cô - tôi nói rõlà lần cuối cùng, bởi vì kiên nhẫn không phải thế mạnh của tôi - và tôi van cô,hãy nói tôi biết sự thật: cô là ai?
- Chao ôi, ngài Tach.
- Sao lại chao ôi? Cô không có gì khác để trả lời tôi sao?
- Có chứ, nhưng liệu ngài có nghe câu trả lời này được không?
- Câu trả lời tệ hại nhất cũng khiến tôi thỏa nguyện hơn là không nhận đượccâu trả lời.
- Chính xác. Câu trả lời của tôi là không có câu trả lời.
- Xin cô nói rõ hơn cho.
- Ngài hỏi tôi rằng tôi là ai. Trong khi ngài biết điều đó rồi đấy thôi,không phải vì tôi nói cho ngài biết, mà vì chính ngài đã nhắc đến chuyện đó.Ngài quền rồi sao? Ban nãy, giữa dễ đến hàng trăm câu chửi rủa, ngài đã nóitrúng phóc.
- Nói nghe nào, tôi đang thắc mắc muốn biết đây.
- Ngài Tach ạ, tôi là một con nhỏ bẩn thỉu chuyên bới móc chuyện ngườikhác. Chẳng có gì khác để nói về tôi cả, ngài có thể tin như thế. Tôi rất lấylàm tiếc. Hãy tin rằng tôi đã muốn đưa ra một câu trả lời khác, nhưng ngài yêucầu được nghe sự thật, và đó là sự thật duy nhất mà tôi có.
- Tôi không đời nào tin lời cô.
- Ngài lầm rồi. Về cuộc đời và cây phả hệ của mình, tôi không có gì để nóivới ngài ngoài những điều tầm thường. Nếu không phải là một phóng viên, tôi sẽkhông bao giờ tìm cách tiếp cận ngài. Ngài đã tốn công tìm kiếm vô ích, ngài sẽquay về với cùng một kết luận: tôi là một con nhỏ bẩn thỉu chuyên bới mócchuyện người khác.
- Tôi không rõ liệu cô có nhận thấy rằng một câu trả lời tương tự gợi lênnhững cảm giác ghê rợn như thế nào không?
- Ôi chao, tôi biết chứ.
- Không, cô không thể biết được đâu, hoặc giả có biết, nhưng không tườngtận. Hãy để tôi miêu tả bản chất xấu xa của cô; hãy hình dung một lão già chẳngbao lâu nữa sẽ hết đời, hoàn toàn đơn độc và tuyệt vọng. Hãy hình dung một cônàng trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, sau quãng thời gian chờ đợi kéo dài sáu mươisáu năm, và đem lại cho lão già này niềm hy vọng khi làm sống lại một quá khứbấy lâu đã chìm vào quên lãng. Có hai phương án để lựa chọn: hoặc nhân vật nàylà một thiên thần thân thuộc một cách bí ẩn với lão già, và đó là một sự hiểnthánh; hoặc nhân vật này là một kẻ hoàn toàn xa lạ bị thôi thúc bởi thói thócmách độc địa nhất, và trong trường hợp ấy, xin được mạn phép nói rằng hành độngđó thật bẩn thỉu đó là tội xâm phạm mộ phần đi kèm với tội lạm dụng lòng tin,đó là tội tước đoạt từ tay một lão già đang hấp hối kho báu quý giá nhất bằngcách khiến lão lóa mắt trước một phần thưởng tinh thần kỳ diệu nào đó, rồi thayvì thế, mang đến cho lão một đống phân to.
Khi tới đây, cô thấy một lão giàđang hấp hối trong những ký ức đẹp nhất của lão, và đã cam chịu không còn hiệntại nữa. Khi rời khỏi đây, cô sẽ để lại một lão già hấp hối trong sự thối rữacủa ký ức, và tuyệt vọng vì không còn hiện tại nữa. Nếu còn sót lại chút tìnhthương hay tế nhị, cô sẽ nói dối tôi, cô sẽ bịa ra mối liên hệ nào đó giữa haita. Giờ thì quá muộn rồi, vậy nên nếu cô còn chút tình thương hay tế nhị, hãykết liễu đời tôi, hãy đặt một dấu chấm hết cho nỗi chán ghét của tôi, bởi đó làmột nỗi đau không tài nào chịu nổi.
- Ngài quá lời rồi. Tôi không thấy dựa vào cái gì mình lại có thể hủy
hoạinhững ký ức của ngài đến mức ấy.
- Cuốn tiểu thuyết của tôi cần một cái kết. Bằng những thủ đoạn của mình,cô đã khiến tôi tin rằng cô mang đến cho tôi cái kết đó. Tôi không dám hy vọnggì hơn, tôi đã quay trở về với cuộc sống sau một kỳ ngủ đông dài vô tận
- thếrồi, không biết hổ thẹn, cô xòe ra trước mặt tôi đôi bàn tay trống trơn, côkhông mang đến cho tôi thứ gì ngoài sự hồi phục hão huyền. Ở tuổi của tôi,người ta không thể chịu đựng những chuyện như thế nữa. Tại cô mà chính cái chếtcủa tôi sẽ không thể kết thúc trọn vẹn.
- Đừng dùng đến những lối tu từ ấy nữa, ngài có bằng lòng không?
- Tu từ quá đi ấy chứ! Cô quên là cô đã truất quyền sở hữu của tôi đối vớibản thể rồi sao? Tôi sẽ cho cô biết điều này, thưa quý cô: sát nhân không phảilà tôi, mà chính là cô!
- Gì kia?
- Cô đã nghe rất rõ rồi đấy. Sát nhân chính là cô, và cô đã giết hai người.Léopoldine đã sống trong ký ức của tôi ngần ấy thời gian, cái chết của cô ấy làmột sự việc trừu tượng. Nhưng cô đã giết chết ký ức về cô ấy bằng sự xâm nhậpmoi móc, và một khi đã tiêu diệt ký ức này, cô đã giết chết những gì còn lạitrong tôi.
- Ngụy biện.
- Cô sẽ biết đó không phải lời ngụy biện, nêu cô từng có chút ít nhận thức,dù là mơ hồ, về tình yêu. Nhưng làm sao một con nhóc bẩn thỉu chuyên bới chuyệnngười khác lại có thể hiểu được bản chất tình yêu là gì kia chứ? Cô là kẻ xa lạnhất với tình yêu mà tôi từng gặp.
- Nếu tình yêu quả là thứ như lời ngài nói, tôi thấy nhẹ cả người vì đãkhông hiểu gì về nó.
- Rõ là thế, tôi đã không dạy cô biết điều gì hết.
- Tôi vẫn đang tự hỏi liệu ngài có thể dạy cho tôi những gì đây, ngoài việcsiết cổ mọi người.
- Tôi đã muốn nói để cô hiểu rằng, bằng cách siết cổ Léopoldine, tôi đãtránh cho cô ấy cái chết thực sự duy nhất, đó là sự lãng quên. Cô coi tôi nhưmột tên sát nhân, trong khi tôi là một trong số rất ít những người chưa từnggiết một ai. Hãy nhìn ra xung quanh cô và hãy nhìn chính cô mà xem: thế giới nàylúc nhúc những kẻ sát nhân, chính là những kẻ tự cho mình cái quyền được quênnhững người chúng tự nhận là đã yêu thương. Quên một ai đó: cô đã nghĩ đến ýnghĩa của chuyện này chưa? Sự lãng quên là một đại dương mênh mông trên đó chỉcó duy nhất một con tàu qua lại, con tàu đó là ký ức.
Đối với tuyệt đại đa sốloài người, con tàu này chỉ là một chiếc thuyền buồm bé xíu tồi tàn sẽ chìmnghỉm trước bất cứ con sóng nào, dù là nhỏ nhất, và vị thuyền trưởng điều khiểncon tàu, nhân vật không chút chu đáo, chỉ nghĩ đến chuyện làm sao tiết kiệm chiphí. Cô có biết cái cụm từ đáng ghê tởm này căn cứ vào đâu không? Vào việc ngàynào cũng hy sinh những người bị xem là thừa thãi trong số các thành viên thủythủ đoàn. Và cô có biết những ai bị xem là người thừa không? Những tên đểu,những kẻ gây phiền toái hay những kẻ đần độn ư? Không hề: những kẻ bị ném quamạn tàu, đó là những kẻ không còn ích lợi gì nữa - những kẻ người ta đã dùngxong.
Những kẻ này đã cống hiến hết mình vì chúng ta, thế nên, chúng còn có thểmang lại gì cho chúng ta nữa nào? Vậy thì, không xót thương, khử chúng đi thôi,và hấp! Người ta quẳng chúng qua mạn tàu, và đại dương lập tức nuốt chửng lấy,không ngần ngại. Và thế đấy, thưa quý cô thân mến, vụ tầm thường nhất trongnhững vụ giết người đã diễn ra mà không hề chịu một hình phạt nào như thế đấy.Tôi chưa bao giờ tán thành cuộc thảm sát ghê rợn đó, và vin vào sự vô tội nàymà hôm nay, cô lên án tôi, thuận theo những gì con người thường gọi là công lýnhưng thực chất chỉ là một dạng đổ vấy.
- Ai nói với ngài về chuyện đổ vấy thế? Tôi không có ý tố cáo ngài.
- Thật sao? Nhưng nếu đúng là vậy thì cô còn tệ hơn những gì tôi hình dung.Nói chung, những kẻ chuyên bới móc chuyện người khác luôn khéo bịa ra cho bảnthân một cái cớ. Chính cô, cô không có cớ gì để chõ mũi vào chuyện của ngườikhác, không một thú vui nào khác ngoài thú vui khiến cho bầu không khí xông mùihôi thối. Khi nào rời khỏi đây, cô sẽ xoa xoa tay và nghĩ rằng ngày của cô đãkhông trôi qua lãng phí bởi vì cô đã làm ô uế thế giới của kẻ khác. Cô đang làmmột cái nghề mới hay hớm làm sao, thưa quý cô.
- Nếu tôi hiểu không nhầm, ngài thích tôi lôi ngài ra tòa hơn?
- Nhất định là thế rồi. Cô đã nghĩ đến phút lâm chung của tôi sẽ như thếnào chưa, nếu cô không tố giác tôi, nếu để tôi lại một thân một mình và hoàntoàn trống rỗng trong căn hộ này, sau những gì đã làm với tôi? Trong khi nếulôi tôi ra trước tòa, cô sẽ khiến tôi được khuây khỏa.
- Tôi lấy làm tiếc, ngài Tach ạ, ngài chỉ việc tự tố giác mình thôi, tôikhông làm nổi việc này.
- Cô coi khinh những việc như thế này, phải không nào? Cô thuộc loại ngườitệ hại nhất, loại người thích dây bẩn ra mọi thứ hơn là phá hủy. Cô có thể giảithích cho tôi biết trong đầu cô nghĩ gì không, vào cái ngày mà cô quyết địnhtới đây tra tấn tôi ấy? Cô đã vô cớ nghe theo bản năng ghê tởm nào vậy?
- Ngài thân mến, ngài đã biết ngay từ đầu rồi còn gì: ngài quên cái phầnthưởng được nêu rõ trong vụ cá cược giữa hai ta rồi sao? Tôi muốn nhìn thấyngài quỳ rạp dưới chân tôi. Sau những điều ngài đã nói với tôi, tôi càng mongchuyện đó xảy ra. Vậy nên hãy quỳ xuống đi, bởi ngài đã thua rồi.
- Quả là tôi đã thua, nhưng tôi ưng số phận của tôi hơn là số phận của cô.
- Càng tốt cho ngài thôi. Quỳxuống đi.
- Tính kiêu căng đàn bà của cômuốn tôi quỳ xuống chăng?
- Là mong muốn được trả thù củatôi. Quỳ xuống.
- Vậy thì cô chẳng hiểu gì cả.
- Những tiêu chuẩn của tôi khôngbao giờ là những tiêu chuẩn của ngài, và tôi hiểu rất rõ điều đó. Tôi coi cuộcsống như ân huệ quý giá nhất, không một lời nào thốt ra từ miệng ngài có thểthay đổi được gì. Không vì ngài, Léopoldine lẽ ra đã sống, với cuộc sống baohàm những điều xấu xa cũng như đẹp đẽ. Không cần nói thêm lời nào nữa. Quỳxuống.
- Dù sao, tôi cũng không giận côđâu.
- Chỉ còn thiếu có chuyện đó nữathôi. Quỳ xuống.
- Cô đang sống trong một thế giớihoàn toàn xa lạ với thế giới của tôi. Cô không thể hiểu được nó âu cũng làchuyện thường.
- Thái độ ban ơn của ngài khônglàm tôi động lòng đâu. Quỳ xuống đi.
- Quả là tôi khoan dung hơn cô:tôi có thể chấp nhận việc cô sống với những tiêu chuẩn khác. Cô thì không thế.Đối với cô, chỉ tồn tại duy nhất một cách nhìn nhận sự việc. Đầu óc cô thật hẹphòi.
- Ngài Tach, hãy tin rằng nhữngsuy ngẫm mang tính hiện sinh của ngài không khiến tôi quan tâm. Tôi ra lệnh chongài quỳ xuống, chấm hết.
- Được thôi. Nhưng cô muốn tôiquỳ xuống thế nào đây? Cô quên làtôi bị liệt sao?
- Phải rồi. Tôi sẽ giúp ngài.Nữ phóng viên đứng dậy, xốc nách đỡ lão già mắc chứng béo phì đứng lên bằngmột nỗ lực lớn, quăng lão quay đơ trên thảm, mặt úp xuống sàn.
- Cứu với! Giúp tôi với!
Nhưng trong tư thế ấy, chất giọng trong trẻo của tiểu thuyết gia đã bị bópnghẹt và không ai có thể nghe thấy giọng nói ấy, trừ người phụ nữ trẻ.
- Quỳ xuống.
- Tôi không thể chịu nổi phải nằm sấp bụng thế này đâu. Bác sĩ cấm khôngcho tôi làm thế.
- Quỳ xuống.
- Cứt thật! Tôi nghẹt thở mất thôi.
- Vậy ra ngài đã biết thế nào là nghẹt thở rồi đấy, việc mà ngài từng bắtmột cô bé con phải chịu đựng. Quỳ đi.
- Làm thế là để giải thoát cho cô ấy.
- Vậy thì tôi đây, cũng chính là để giải thoát cho ngài mà tôi làm ngài cónguy cơ bị nghẹt thở đấy chứ. Ngài là một lão già đáng ghét mà tôi muốn cứuthoát khỏi sự suy sút. Vậy nên động cơ cũng thế cả thôi. Quỳ đi.
- Nhưng tôi đã bị giáng truất rồi kia mà! Từ sáu mươi lăm năm rưỡi nay tôichỉ có suy sút mà thôi.
- Nếu là vậy, tôi muốn thấy ngài suy sút hơn nữa. Nào, cứ suy sút đi.
- Cô không thể nói như vậy, đó là một động từ khuyết.
- Giá như ngài biết tôi cóc cần chuyện đó như thế nào. Nhưng nếu cái độngtừ khuyết này khiến ngài phiền lòng, tôi biết một động từ khác sẽ không khiếnngài phiền lòng đâu: quỳ đi.
- Thật kinh khủng, tôi ngạt thở, tôi chết mất!
- Chà, tôi tưởng ngài coi cái chết như một đặc ân cơ mà.
- Cái chết là một đặc ân, nhưng tôi không muốn chết ngay.
- Không phải thế chứ? Tại sao lại trì hoãn một sự kiện tốt lành như vậy?
- Bởi vì tôi vừa hiểu ra một điều, và tôi muốn chia sẻ với cô trước khichết.
- Được thôi. Tôi chấp nhận giúp ngài nằm ngửa ra, nhưng với điều kiện
duynhất: trước tiên ngài phải quỳ dưới chân tôi đã.
- Tôi hứa với cô sẽ thử xem sao.
- Tôi không yêu cầu ngài thử, tôi ra lệnh cho ngài quỳ xuống. Nếu ngàikhông thể làm chuyện đó, tôi cứ để mặc cho ngài chết.
- Được rồi, tôi sẽ quỳ.
Rồi khối thịt khổng lồ đầm đìa mồ hôi bò lết trên hai mét thảm, thở hồng hộcnhư một đầu máy xe lửa.
- Chuyện này làm cô hài lòng chứ?
- Đúng vậy, chuyện này làm tôi vui thích. Nhưng tôi còn vui thích hơn vì đãnhận thức được việc trả thù một ai đó. Qua cái thân thể phình tướng ra của ngàiđây, tôi cảm thấy nổi bật lên một đường nét mảnh mai sinh ra từ thái độ camchịu của ngài.
- Diễn kịch nực cười.
- Ngài không hài lòng sao? Ngài còn muốn quỳ thêm nữa hả?
- Tôi bảo đảm với cô giờ là lúc lật ngửa tôi lên rồi đấy. Nếu có một linhhồn thì tôi cũng đang hồn lìa khỏi xác đây.
- Ngài làm tôi ngạc nhiên quá. Chết để mà chết, một vụ ám sát đẹp đẽ khôngđáng giá hơn một quãng thời gian hấp hơi chậm chạp vì bệnh ung thư hay sao?
- Cô gọi thế này là một vụ ám sát đẹp đẽ ấy à?
- Trong mắt kẻ sát nhân thì vụ ám sát lúc nào tự phỉnh phờ hòng bảo vệ cáicảm giác làm đúng lương tâm của ngài.
- Tôi cóc cần biết đến lương tâm của mình. Câu hỏi mà tôi đặt ra nằm ở mứccao hơn.
- Chúa ơi.
đấy thôi: đúng vậy, có lẽ Chúa cũng sẽ ưng thuận cho một sốnhững người đặc biệt, một bước chuyển không đau đớn và sợ hãi, một cái chếtnhập định. Tôi nghĩ là Léopoldine đã được hưởng phép màu này.
- Nghe này, câu chuyện của ngài đã đủ đáng ghét như thế; thế mà ngài cònmuốn làm cho nó thêm phần lố bịch bằng cách viện dẫn đến nào là Chúa trời, nàolà nhập định, nào là phép màu ư? Có lẽ ngài tưởng mình đã phạm vào một vụ giếtngười thần bí nào đó sao?
- Nhất định rồi.
- Ngài thật điên rồ quá mức. Ngài có muốn biết sự thật về vụ án mạng thầnbí không, hả đồ bệnh hoạn? Ngài có biết việc đầu tiên một cái xác sẽ làm, saukhi đã chết không? Nó đi tè, thưa ngài, rồi nó tống ra tất cả những gì còn lạitrong ruột.
- Cô thật ghê tởm. Dừng ngay trò hề này lại, cô khiến tôi thấy khó chịu.
- Tôi khiến ngài thấy khó chịu sao? Giết người thì không làm ngài thấyphiền, ấy vậy mà cái ý nghĩ là các nạn nhân của ngài tiểu tiện và đại tiện lạikhiến ngài thấy không thể chịu nổi hả? Nước trong cái hồ của ngài hẳn phải đụclắm nên trong lúc vớt cái xác của cô em họ ngài mới không nhìn thấy những thứchứa trong ruột cô ấy nổi lên mặt nước.
- Cô im miệng đi, xin rủ lòng thương!
- Thương cái gì? Thương một kẻ sát nhân thậm chí không có khả năng nhậntrách nhiệm về những hậu quả hữu cơ bắt nguồn từ tội ác của mình ư?
- Tôi thề với cô, tôi thề với cô rằng chuyện đã không xảy ra như lời cônói.
- Không phải thế sao? Léopoldine không có một cái bóng đái hay một bộ ruộtư?
- Có chứ, nhưng... chuyện đã không xảy ra như lời cô nói.
- Chẳng thà cứ nói rằng đối với ngài, ý nghĩ này là không thể chấp nhậnđược còn hơn.
- Ý nghĩ này đối với tôi là không thể chấp nhận được, quả vậy, nhưng chuyệnđã không xảy ra như lời cô nói.
- Ngài định lặp đi lặp lại câu này đến lúc chết à? Tốt hơn là ngài nên giảithích đi.
- Chao ôi, tôi không thể giải thích niềm tin này được, ấy vậy mà tôi vẫnbiết chuyện đã không xảy ra như lời cô nói.
- Ngài có biết người ta gọi loại niềm tin này là gì không? Người ta gọichúng là chứng tự ám.
- Thưa quý cô, bởi vì tôi không thể khiến người khác hiểu mình được, cô chophép tôi đề cập vấn đề từ một góc độ khác không?
- Ngài thực sự tin rằng còn tồn tại một góc độ khác ư?
- Tôi muốn tin như thế.
- Vậy thì cứ việc - dù sao cũng đến nước này rồi.
- Thưa quý cô, cô đã từng yêu chưa?
- Quá lắm rồi nhé! Chúng ta đang tham gia mục "Thư tâm tình" hay sao.
- Không, thưa quý cô. Nếu đã từng yêu, cô sẽ biết rằng chuyện đó chẳng liênquan gì hết. Nina tội nghiệp, cô chưa bao giờ yêu rồi.
- Đừng có giở giọng đó ra với tôi, đồng ý chứ? Vả lại, đừng có gọi tôi làNina, ngài làm tôi bứt rứt.
- Tại sao?
- Tôi không rõ. Nghe thấy tên mình được xướng lên bởi một kẻ vừa phạm tộisát nhân vừa phì nộn, chuyện này có cái gì đó khiến người ta ghê tởm.
- Tiếc quá. Thế mà tôi rất muốn gọi cô là Nina. Cô sợ gì nào, Nina?
- Tôi chẳng sợ gì hết. Ngài khiến tôi ghê tởm, chỉ vậy thôi. Mà đừng có gọitôi là Nina nữa.
- Tiếc thật. Tôi cần phải gọi tên cô.
- Tại sao?
- Cô nhóc tội nghiệp của tôi ơi, cô từng trải đến thế, chín chắn đến thế,vậy mà xét về một vài phương diện, cô vẫn như một chú cừu non mới lọt lòng vậy.Cô không biết nhu cầu gọi tên một vài người có nghĩa là gì ư? Cô tưởng đại đasố loài người đều gợi lên trong tôi cái nhu cầu đó sao? Không đời nào, cô bé ạ.Nếu tự đáy lòng mình, ta cảm thấy cái mong muốn được gọi đích danh một người,đó là vì ta đã yêu người đó.
- …?
- Đúng vậy, Nina. Tôi yêu cô, Nina.
- Ngài có thôi nói những lời ngu xuẩn ấy không?
- Đó là sự thật, Nina ạ. Ban nãy tôi đã có linh cảm về chuyện đó, thế rồitôi cứ ngỡ mình nhầm, nhưng tôi không nhầm. Đó là điều quan trọng nhất tôi muốnnói với cô, khi đang chờ chết. Tôi tin là mình không thể sống tiếp mà không cócô, Nina. Tôi yêu cô.
- Tỉnh lại đi, đồ đần.
- Tôi chưa bao giờ minh mẫn hơn lúc này.
- Sự minh mẫn không hợp với ngài chút nào.
- Không quan trọng. Tôi không còn đáng kể nữa, tôi tùy cô định đoạt.
- Ngừng ngay cơn hoang tưởng này lại, ngài Tach. Tôi biết rất rõ rằng ngàikhông yêu tôi. Tôi chẳng có điểm gì để làm ngài thích thú cả.
- Tôi cũng đã nghĩ thế đấy, Nina ạ, nhưng tình yêu này vượt lên trên tất cảnhững thứ đó.
- Xin rủ lòng thương, chớ có nói với tôi rằng ngài yêu tôi vì tâm hồn tôi,bằng không tôi đến cười ra nước mắt mất thôi.
- Không, tình yêu này còn mạnh hơn thế.
- Bỗng nhiên tôi thấy ngài thanh khiết thế cơ chứ.
- Cô không hiểu là ta có thể yêu một người mà không kể đến mọi sự quy chiếuthông thường hay sao?
- Không.
- Tiếc thật, Nina, ấy vậy mà tôi vẫn yêu cô, với tất cả những bí ẩn mà độngtừ này gợi nên.
- Thôi đi! Tôi hiểu rồi: ngài đang tìm kiếm một đoạn kết phù hợp cho cuốntiểu thuyết của ngài, phải thế không nào?
- Giá như cô biết được cuốn tiểu thuyết này đã không hề làm bận lòng tôi từvài phút nay!
- Tôi không tin lời nào đâu. Sự dở dang này ám ảnh ngài. Ngài đã nản lòngkhi biết rằng tôi không hề có mối liên hệ cá nhân nào với ngài, do đó lúc nàyngài đang không ngừng cố thử tạo ra mối liên hệ ấy, bằng cách bịa ra một chuyệntình vào phút cuối. Ngài hận thù sự vô nghĩa đến nỗi ngài có khả năng nói dốitrắng trợn để đem lại ý nghĩa cho những điều không bao giờ có nghĩa.
- Quá lắm, Nina ạ! Tình yêu không có ý nghĩa nào cả, và chính bởi lý do đónó mới trở nên thiêng liêng.
- Đừng cố thuyết phục tôi với thuật hùng biện của ngài. Ngài chẳng yêu ai hết, ngoại trừ cái xác của Léopoldine. Vả chăng, lẽ ra ngài nên hổ thẹn, vì đã làm uế tạp tình yêu duy nhất trong đời mình bằng cách nói với tôi những lời thiếu tin cậy đến thế.
- Tôi không làm uế tạp tình yêu ấy, ngược lại thì có. Bằng cách yêu cô, tôi đã chứng tỏ rằng Léopoldine đã dạy cho tôi biết yêu.
- Ngụy biện.
- Đó sẽ là một lời ngụy biện, nếu tình yêu không tuân theo những quy tắc xalạ với quy tắc của logic.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.