Chương 25: Món quà đặc sắc
Uyển Lan
01/04/2022
Nếu có ai hỏi Mai Thư về vụ tai nạn năm đó, cô sẽ nói cô không nhớ gì ngoài hai chữ "ác mộng".
Mai Thư quả thật không nhớ gì cả, từ lý do đến hoàn cảnh xảy ra tai nạn đều quên hết mọi thứ, chỉ duy nhất cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc xe tải lao thẳng vào ô tô của Quốc Huy, anh đã nhoài người sang che chắn cho cô.
Có lẽ đó cũng là lần cuối cùng Mai Thư được người đàn ông ấy ôm vào lòng thật chặt.
Vụ tai nạn kinh khủng xảy ra, cả Mai Thư và Quốc Huy đều bị thương đến bất tỉnh. Nhưng khi xe cứu thương chỉ vừa đưa anh tới bệnh viện, người đàn ông đó đã không thể qua khỏi rồi
Nếu lúc ấy Quốc Huy không che chắn cho Mai Thư, người chết sẽ là cô.
Lúc Mai Thư tỉnh lại cũng là lúc Quốc Huy đã nằm an tĩnh trong nhà xác. Đến cả lời hấp hối cuối cùng của anh cô đều không nghe được.
Cái An từng nói, lần đó cứu cô có lẽ là bản năng của Quốc Huy. Một người đàn ông tốt tới như vậy, dĩ nhiên cả đời này Mai Thư không thể nào quên.
***
Hôm nay Mai Thư lại nhận được điện thoại từ Như Quỳnh, cô bé nói bà Phương đã đồng ý nhận tiền của Mai Thư. Bà ấy cho rằng, làm như vậy sẽ khiến cô an lòng và mong cô đừng xuất hiện trước mặt bà nữa. Tâm lý của một người mẹ, cho dù bà có hiểu chuyện tới cỡ nào thì cũng không thể tránh khỏi đau lòng khi con trai mất một cách oan ức.
Mai Thư đương nhiên không có quyền trách bác gái, ngược lại khi biết được tâm tư thật sự của bà Phương cô còn rất vui vẻ. Hoá ra trước kia bà không cho cô liên lạc đều vì muốn cô buông bỏ, hoá ra gia đình của người ấy không hận cô như cô tưởng...
"À chị Thư, mấy hôm nữa là ngày giỗ của anh Huy. Mẹ em nói chị có thể đến thắp cho anh ấy một nén hương."
Quê của Quốc Huy ở cách Hà Nội không xa, trước kia vì bác gái không muốn nên Mai Thư chưa bao giờ đến thăm anh cả. Sau bao năm cuối cùng bà Phương cũng cho phép rồi, Mai Thư đương nhiên rất thoải mái mà đồng ý.
Có lẽ cách tốt nhất để buông bỏ một quá khứ chính là phải mạnh mẽ đối diện với nó. Giống như sau khi Mai Thư nghe được cuộc điện thoại này, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tự thưởng cho mình một cốc cà phê, Mai Thư ngồi trên chiếc ghế mây kê ngoài ban công, nghe kênh radio do chị Hồng Hà dẫn chính. Cuộc sống của cô như vậy cũng tính là quá may mắn trọn vẹn rồi, ít nhất sau khi kết hôn bừa, cô vẫn tìm được một người đàn ông như Duy Thành.
Dạo này Mai Thư rất hay nhớ tới anh, mặc dù anh cũng khá chăm chỉ gọi điện nhắn tin cho cô. Chắc Duy Thành đang sợ cô đây sẽ quên mất người chồng là anh như tối hôm đó. Mai Thư thì không rõ cảm xúc hiện tại đối với anh là gì, có chút dựa dẫm, có chút thân quen như người nhà, nhưng tình cảm nam nữ thì cô thật sự không biết.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng nghĩ ra, Mai Thư quyết định bỏ cái vấn đề này sang một bên. Dù sao giữa hai vợ chồng, so với tình yêu thì trách nhiệm vẫn là quan trọng hơn. Cô biết cô nặng tình với một người đã mất là có lỗi với Duy Thành, nhưng hiện tại cô cũng đã dần dần quên được đoạn tình cảm đó, còn sót lại chắc chỉ là một chút chấp niệm khó buông bỏ. Ví dụ hiện tại hỏi cô yêu ai, trong vô thức cô sẽ trả lời là anh Quốc Huy, đơn giản là vì cô vẫn mặc định lòng mình như thế. Sự thật Mai Thư đã cất anh ấy vào một góc thật sâu trong trái tim rồi, dù không còn yêu anh nhưng cũng sẽ vĩnh viễn không quên đi anh.
Nếu để giải thích rõ ràng lòng mình, chính Mai Thư còn chẳng giải thích được. Thế nên cô sẽ né tránh đề tài nhạy cảm này, tránh được bao lâu thì tránh cho hết.
Đang vẩn vơ suy nghĩ vài chuyện, điện thoại đặt ngay bên cạnh bất chợt vang lên. Nhìn ba chữ Lê Duy Thành hiện rõ mồn một, không hiểu sao Mai Thư lại thấy hơi buồn cười. Đây hình như là tác phẩm của chồng cô rồi, lưu tên trong danh bạ có ai mà lưu trịnh trọng như vậy đâu chứ.
"Em nghe."
Mai Thư bắt máy rồi nhẹ nhàng lên tiếng. Cô thấy đầu dây bên kia đáp lại bằng một giọng khá vui vẻ.
"Em có đang ở nhà không?"
"Muộn như vậy đương nhiên là em ở nhà rồi. Sao thế anh?"
"À, anh muốn nói là anh sẽ phải ở Hải Phòng thêm vài ba ngày nữa."
Duy Thành đi công tác tới nay đã quá dự kiến ba ngày rồi, không ngờ lại phải kéo dài thêm nữa. Trong lòng Mai Thư có chút thất vọng mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra, chầm chậm đáp lại anh.
"Vậy anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy."
"Anh biết rồi."
Tự nhiên im ngang, Mai Thư hôm nay lại chẳng biết nói gì với anh. Có vẻ vì chờ cô đáp lâu quá, Duy Thành bên kia lên tiếng trước.
"Em không còn điều gì muốn nói với anh sao?"
"Điều gì cơ anh?"
Nghe anh hỏi vậy, Mai Thư lại ngây ngẩn để suy nghĩ. Cô ngẫm lại hết tất cả những chuyện xung quanh hai người họ, rồi đột nhiên không biết vì sao lại nghĩ đến... chuyện kia.
Phút chốc, mặt mũi lại đỏ lên bừng bừng.
"Ví dụ như nhắc nhở anh không được hái hoa thơm cỏ lạ ngoài đường chẳng hạn. Em thật sự không lo anh đi lâu như vậy sẽ rong chơi sao?"
Thật may là điều Duy Thành muốn nói không giống với điều Mai Thư đang nghĩ. Vậy xem ra là do đầu óc cô đen tối quá rồi.
Mai Thư ho khan vài cái cho đỡ lúng túng, cố gắng gạt cái suy nghĩ dở hơi kia đi rồi trả lời anh.
"Lần trước anh còn đi tận vài tháng kia mà."
Hơn nữa, chắc là nhân cách của Duy Thành cũng không tồi đến vậy đâu.
"Vậy em thấy anh tự giác quá nên không sợ sao?"
Giọng nói của Duy Thành khiến Mai Thư không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Được rồi được rồi, em sợ được chưa. Anh nhớ về sớm đừng la cà."
Dứt lời, đầu dây bên kia liền lập tức ừ một cái vô cùng hài lòng. Không biết từ lúc nào mà người đàn ông này lại học được thói mè nheo như vậy, Mai Thư quả thật không thể đỡ nổi.
Một cơn gió lạnh bất ngờ nổi lên làm Mai Thư khẽ rùng mình, cô vừa cầm ly cà phê đi vào trong phòng đóng cửa, vừa vẫn giữ nguyên điện thoại nghe Duy Thành nói tiếp.
"Em xuống dưới nhà đi, anh có gửi quà về cho em ấy."
Quà sao? Đi công tác có vài ngày mà cũng mua quà nữa hả? Mai Thư chưa kịp thắc mắc là thứ gì thì tiếng chuông đã vang lên vài đợt.
"Vậy em cúp máy trước nhé, lát em gọi lại cho anh."
Mai Thư vớ tạm cái áo khoác mỏng mặc vào người rồi nhanh chân đi xuống dưới nhà. Vì giờ trời cũng tối rồi nên cô chưa ra ngoài vội mà hé cửa nhìn về phía cái cổng trước.
Ủa? Sao cổng lại không khoá vậy? Rõ ràng cô đã cài vào rồi mà?
Mai Thư hơi ngờ ngợ với trí nhớ của bản thân, tuy không chắc chắn lắm nhưng vẫn bấm máy gọi cho Duy Thành trước. Người đàn ông kia thì giống như đang trực sẵn với cái điện thoại vậy, chuông còn chưa kịp đổ anh liền lập tức bắt máy lên tiếng.
"Sao vậy em?"
"Em nhớ đã khoá cổng rồi nhưng giờ nó lại mở. Em... hơi sợ có trộm đột nhập."
Mai Thư cứ tưởng nói vậy thì người đàn ông kia sẽ rất lo lắng mà nhắc nhở cô này nọ. Nhưng không, Duy Thành ấy vậy mà bật cười thành tiếng.
"Chắc là em quên khoá thôi. Em cứ ra bên ngoài lấy đồ đi, nếu sợ thì anh sẽ giữ máy."
Mai Thư xị mặt, trong mắt người đàn ông này cô não cá đến vậy sao? Mang theo bộ dạng không tự nguyện, Mai Thư nghe lời chồng cô mở cửa đi ra ngoài. Ai ngờ chỉ vừa bước thêm được một bước, cô liền bị bóng hình ngoài cửa dọa cho giật cả mình.
Mai Thư quả thật không nhớ gì cả, từ lý do đến hoàn cảnh xảy ra tai nạn đều quên hết mọi thứ, chỉ duy nhất cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc xe tải lao thẳng vào ô tô của Quốc Huy, anh đã nhoài người sang che chắn cho cô.
Có lẽ đó cũng là lần cuối cùng Mai Thư được người đàn ông ấy ôm vào lòng thật chặt.
Vụ tai nạn kinh khủng xảy ra, cả Mai Thư và Quốc Huy đều bị thương đến bất tỉnh. Nhưng khi xe cứu thương chỉ vừa đưa anh tới bệnh viện, người đàn ông đó đã không thể qua khỏi rồi
Nếu lúc ấy Quốc Huy không che chắn cho Mai Thư, người chết sẽ là cô.
Lúc Mai Thư tỉnh lại cũng là lúc Quốc Huy đã nằm an tĩnh trong nhà xác. Đến cả lời hấp hối cuối cùng của anh cô đều không nghe được.
Cái An từng nói, lần đó cứu cô có lẽ là bản năng của Quốc Huy. Một người đàn ông tốt tới như vậy, dĩ nhiên cả đời này Mai Thư không thể nào quên.
***
Hôm nay Mai Thư lại nhận được điện thoại từ Như Quỳnh, cô bé nói bà Phương đã đồng ý nhận tiền của Mai Thư. Bà ấy cho rằng, làm như vậy sẽ khiến cô an lòng và mong cô đừng xuất hiện trước mặt bà nữa. Tâm lý của một người mẹ, cho dù bà có hiểu chuyện tới cỡ nào thì cũng không thể tránh khỏi đau lòng khi con trai mất một cách oan ức.
Mai Thư đương nhiên không có quyền trách bác gái, ngược lại khi biết được tâm tư thật sự của bà Phương cô còn rất vui vẻ. Hoá ra trước kia bà không cho cô liên lạc đều vì muốn cô buông bỏ, hoá ra gia đình của người ấy không hận cô như cô tưởng...
"À chị Thư, mấy hôm nữa là ngày giỗ của anh Huy. Mẹ em nói chị có thể đến thắp cho anh ấy một nén hương."
Quê của Quốc Huy ở cách Hà Nội không xa, trước kia vì bác gái không muốn nên Mai Thư chưa bao giờ đến thăm anh cả. Sau bao năm cuối cùng bà Phương cũng cho phép rồi, Mai Thư đương nhiên rất thoải mái mà đồng ý.
Có lẽ cách tốt nhất để buông bỏ một quá khứ chính là phải mạnh mẽ đối diện với nó. Giống như sau khi Mai Thư nghe được cuộc điện thoại này, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tự thưởng cho mình một cốc cà phê, Mai Thư ngồi trên chiếc ghế mây kê ngoài ban công, nghe kênh radio do chị Hồng Hà dẫn chính. Cuộc sống của cô như vậy cũng tính là quá may mắn trọn vẹn rồi, ít nhất sau khi kết hôn bừa, cô vẫn tìm được một người đàn ông như Duy Thành.
Dạo này Mai Thư rất hay nhớ tới anh, mặc dù anh cũng khá chăm chỉ gọi điện nhắn tin cho cô. Chắc Duy Thành đang sợ cô đây sẽ quên mất người chồng là anh như tối hôm đó. Mai Thư thì không rõ cảm xúc hiện tại đối với anh là gì, có chút dựa dẫm, có chút thân quen như người nhà, nhưng tình cảm nam nữ thì cô thật sự không biết.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng nghĩ ra, Mai Thư quyết định bỏ cái vấn đề này sang một bên. Dù sao giữa hai vợ chồng, so với tình yêu thì trách nhiệm vẫn là quan trọng hơn. Cô biết cô nặng tình với một người đã mất là có lỗi với Duy Thành, nhưng hiện tại cô cũng đã dần dần quên được đoạn tình cảm đó, còn sót lại chắc chỉ là một chút chấp niệm khó buông bỏ. Ví dụ hiện tại hỏi cô yêu ai, trong vô thức cô sẽ trả lời là anh Quốc Huy, đơn giản là vì cô vẫn mặc định lòng mình như thế. Sự thật Mai Thư đã cất anh ấy vào một góc thật sâu trong trái tim rồi, dù không còn yêu anh nhưng cũng sẽ vĩnh viễn không quên đi anh.
Nếu để giải thích rõ ràng lòng mình, chính Mai Thư còn chẳng giải thích được. Thế nên cô sẽ né tránh đề tài nhạy cảm này, tránh được bao lâu thì tránh cho hết.
Đang vẩn vơ suy nghĩ vài chuyện, điện thoại đặt ngay bên cạnh bất chợt vang lên. Nhìn ba chữ Lê Duy Thành hiện rõ mồn một, không hiểu sao Mai Thư lại thấy hơi buồn cười. Đây hình như là tác phẩm của chồng cô rồi, lưu tên trong danh bạ có ai mà lưu trịnh trọng như vậy đâu chứ.
"Em nghe."
Mai Thư bắt máy rồi nhẹ nhàng lên tiếng. Cô thấy đầu dây bên kia đáp lại bằng một giọng khá vui vẻ.
"Em có đang ở nhà không?"
"Muộn như vậy đương nhiên là em ở nhà rồi. Sao thế anh?"
"À, anh muốn nói là anh sẽ phải ở Hải Phòng thêm vài ba ngày nữa."
Duy Thành đi công tác tới nay đã quá dự kiến ba ngày rồi, không ngờ lại phải kéo dài thêm nữa. Trong lòng Mai Thư có chút thất vọng mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra, chầm chậm đáp lại anh.
"Vậy anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy."
"Anh biết rồi."
Tự nhiên im ngang, Mai Thư hôm nay lại chẳng biết nói gì với anh. Có vẻ vì chờ cô đáp lâu quá, Duy Thành bên kia lên tiếng trước.
"Em không còn điều gì muốn nói với anh sao?"
"Điều gì cơ anh?"
Nghe anh hỏi vậy, Mai Thư lại ngây ngẩn để suy nghĩ. Cô ngẫm lại hết tất cả những chuyện xung quanh hai người họ, rồi đột nhiên không biết vì sao lại nghĩ đến... chuyện kia.
Phút chốc, mặt mũi lại đỏ lên bừng bừng.
"Ví dụ như nhắc nhở anh không được hái hoa thơm cỏ lạ ngoài đường chẳng hạn. Em thật sự không lo anh đi lâu như vậy sẽ rong chơi sao?"
Thật may là điều Duy Thành muốn nói không giống với điều Mai Thư đang nghĩ. Vậy xem ra là do đầu óc cô đen tối quá rồi.
Mai Thư ho khan vài cái cho đỡ lúng túng, cố gắng gạt cái suy nghĩ dở hơi kia đi rồi trả lời anh.
"Lần trước anh còn đi tận vài tháng kia mà."
Hơn nữa, chắc là nhân cách của Duy Thành cũng không tồi đến vậy đâu.
"Vậy em thấy anh tự giác quá nên không sợ sao?"
Giọng nói của Duy Thành khiến Mai Thư không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Được rồi được rồi, em sợ được chưa. Anh nhớ về sớm đừng la cà."
Dứt lời, đầu dây bên kia liền lập tức ừ một cái vô cùng hài lòng. Không biết từ lúc nào mà người đàn ông này lại học được thói mè nheo như vậy, Mai Thư quả thật không thể đỡ nổi.
Một cơn gió lạnh bất ngờ nổi lên làm Mai Thư khẽ rùng mình, cô vừa cầm ly cà phê đi vào trong phòng đóng cửa, vừa vẫn giữ nguyên điện thoại nghe Duy Thành nói tiếp.
"Em xuống dưới nhà đi, anh có gửi quà về cho em ấy."
Quà sao? Đi công tác có vài ngày mà cũng mua quà nữa hả? Mai Thư chưa kịp thắc mắc là thứ gì thì tiếng chuông đã vang lên vài đợt.
"Vậy em cúp máy trước nhé, lát em gọi lại cho anh."
Mai Thư vớ tạm cái áo khoác mỏng mặc vào người rồi nhanh chân đi xuống dưới nhà. Vì giờ trời cũng tối rồi nên cô chưa ra ngoài vội mà hé cửa nhìn về phía cái cổng trước.
Ủa? Sao cổng lại không khoá vậy? Rõ ràng cô đã cài vào rồi mà?
Mai Thư hơi ngờ ngợ với trí nhớ của bản thân, tuy không chắc chắn lắm nhưng vẫn bấm máy gọi cho Duy Thành trước. Người đàn ông kia thì giống như đang trực sẵn với cái điện thoại vậy, chuông còn chưa kịp đổ anh liền lập tức bắt máy lên tiếng.
"Sao vậy em?"
"Em nhớ đã khoá cổng rồi nhưng giờ nó lại mở. Em... hơi sợ có trộm đột nhập."
Mai Thư cứ tưởng nói vậy thì người đàn ông kia sẽ rất lo lắng mà nhắc nhở cô này nọ. Nhưng không, Duy Thành ấy vậy mà bật cười thành tiếng.
"Chắc là em quên khoá thôi. Em cứ ra bên ngoài lấy đồ đi, nếu sợ thì anh sẽ giữ máy."
Mai Thư xị mặt, trong mắt người đàn ông này cô não cá đến vậy sao? Mang theo bộ dạng không tự nguyện, Mai Thư nghe lời chồng cô mở cửa đi ra ngoài. Ai ngờ chỉ vừa bước thêm được một bước, cô liền bị bóng hình ngoài cửa dọa cho giật cả mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.