Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega
Chương 56: Ngoại truyện 4: Quyển Quyển lớn Quyển Quyển nhỏ chiến tranh lạnh (2)
Yểu Yểu Nhất Ngôn
14/07/2024
Editor: Gianghi.
Beta: Gianghi.
WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/
Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280
________
Hai bé tóc xoăn của anh chiến tranh lạnh, Chu Hoài Sinh trở thành người bận rộn nhất. Anh vừa phải dỗ dành Quyển Quyển lúc nào cũng khóc, vừa phải an ủi Lâm Tri Dịch im lặng không nói một lời.
Hai bé của anh đều rất nhõng nhẽo.
Cuối cùng vẫn chưa dỗ được bên nào.
Anh khẽ chạm vào tay nhỏ của Quyển Quyển, Quyển Quyển quay người, trốn sau giường trẻ em, ngồi quay mặt vào tường. Chu Hoài Sinh thở dài, xuống lầu tìm Lâm Tri Dịch, cười hỏi: “Giận dỗi gì với con thế?”
Lâm Tri Dịch im lặng trở mình, Chu Hoài Sinh đưa tay giúp cậu xoa ngực, “Anh biết em bị dọa sợ, mấy ngày trước vừa mơ thấy ác mộng, khóc rất nhiều, hôm nay lại suýt nữa không tìm thấy con.”
Lâm Tri Dịch không nói gì.
“Tay đau không? Có cần dán băng cá nhân không?”
Gần tới đồn công an, Lâm Tri Dịch bị vấp phải viên đá trên đường, cổ tay chống xuống đất, nhưng cậu vẫn không dừng lại, đứng dậy phủi bụi trên rồi đi thẳng vào đồn công an.
“Không đau, vết thương nhỏ thôi.”
“Vậy dậy ăn tối được không? Anh hâm lại canh, em ăn một ít đi, nếu không tối bụng sẽ khó chịu.”
Lâm Tri Dịch đặt tay Chu Hoài Sinh lên ngực mình, xoa xoa, giọng không còn chút sức lực, “Vẫn còn đau, không thở nổi.”
Chu Hoài Sinh ngồi xuống ghế sofa, ôm Lâm Tri Dịch vào lòng, nói: “Anh bế em ra ngoài sân ngồi một chút nhé? Hít thở không khí trong lành có thể sẽ tốt hơn.”
Lâm Tri Dịch lắc đầu, “Anh đi lên với Quyển Quyển đi.”
“Thật sự giận con à?”
“Không, chỉ là tạm thời không muốn nói chuyện, anh không biết lúc em nhận được điện thoại của ông Trần, trong một khoảnh khắc em thật sự cảm thấy như trời sụp xuống.”
Chu Hoài Sinh ôm chặt cậu hơn, “Anh biết, anh cũng vậy.”
“Từ camera giám sát thấy Quyển Quyển cứ chạy thẳng về phía trước, lúc băng qua đường hai bên đều có xe, mà con thì bé tí tẹo,“ Lâm Tri Dịch nhắm mắt lại, sợ hãi mà từ từ thở ra một hơi, “Em thật sự rất sợ.”
Chu Hoài Sinh xoa xoa tay Lâm Tri Dịch, ôm cậu một lúc để an ủi, “Anh vẫn sẽ hâm nóng canh, em dậy uống chút canh rồi lên lầu ngủ, được không?”
Lâm Tri Dịch gật đầu.
Cậu nhìn Chu Hoài Sinh đi vào bếp, thực ra Chu Hoài Sinh cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài. Chiều nay khi cùng cậu đi đến đồn công an báo án, tay Chu Hoài Sinh run rẩy không ngừng, anh đã chăm sóc Quyển Quyển từ khi bé chỉ nặng chưa đến hai ký, tận tâm nuôi nấng đến năm tuổi. Anh bỏ ra nhiều tâm huyết hơn Lâm Tri Dịch, nhưng vì Lâm Tri Dịch mất bình tĩnh, anh phải cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ chút lo lắng nào, lại còn phải mệt mỏi mà xoay vòng vòng giữa hai người.
Chu Hoài Sinh hâm nóng canh xong để lên bàn, rồi múc cho Lâm Tri Dịch nửa bát cơm, đặt vào tay cậu, nói: “Anh lên lầu đây.”
Lâm Tri Dịch gật đầu, “Anh dỗ dành con đi, rồi hỏi rõ nguyên nhân.”
Khi Chu Hoài Sinh quay lại phòng trẻ em, Quyển Quyển đang nằm sấp trên sàn nhìn chú chó nhỏ mà mình gấp, một chú chó nhỏ làm từ giấy màu mà anh và Lâm Tri Dịch đều có một con. Trong tay bé là chú chó đốm vàng nhỏ, còn bé đã tặng Lâm Tri Dịch chú chó đốm xanh lớn hơn, bé đã học rất lâu từ Chung Diệp mới biết cách làm.
Thấy Chu Hoài Sinh vào, Quyển Quyển lập tức thu chú chó nhỏ lại rồi trốn dưới gầm giường, Chu Hoài Sinh cười, ngồi xổm xuống, “Học từ Tiểu Khởi trốn dưới gầm giường à?”
Quyển Quyển ngừng lại.
Chu Hoài Sinh bế Quyển Quyển lên, phủi quần áo của bé để tránh bụi, “Ngay cả cha mà cũng trốn à?”
Quyển Quyển chu môi muốn khóc, một lát sau đáng thương đưa tay, ôm lấy cổ Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh ôm bé ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, không vội nói gì, đỡ mông bé, nhẹ nhàng vỗ về. Nước mắt Quyển Quyển lăn tròn trong hốc mắt, nhờ sự an ủi của Chu Hoài Sinh mà không rơi xuống, bé buồn bã gối đầu lên vai Chu Hoài Sinh.
“Hôm nay phải khen ngợi Quyển Quyển.” Chu Hoài Sinh đột nhiên nói.
Quyển Quyển ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Chu Hoài Sinh.
“Hôm nay cha thấy Quyển Quyển qua đường trong camera giám sát của chú công an, thật sự rất giỏi, biết đợi đèn xanh đèn đỏ, biết đứng ở đâu để đợi, còn chú ý nhìn xe hai bên nữa. Cha rất ngạc nhiên, không ngờ Quyển Quyển của cha lại giỏi như vậy, không ai dạy mà tự mình biết qua đường rồi.”
Quyển Quyển nghe những lời này, cảm thấy càng tủi thân hơn.
Chu Hoài Sinh hôn nhẹ lên má Quyển Quyển, “Vì vậy cha muốn khen ngợi Quyển Quyển, ngày mai làm sườn xào chua ngọt cho Quyển Quyển ăn, được không?”
Thực ra anh không thường hôn Quyển Quyển, cũng không thể làm như Lâm Tri Dịch, ôm ấp con nhau không rời, thỉnh thoảng lại hôn một cái, cắn một cái, không tách rời được, nhưng anh và Quyển Quyển có cách riêng của mình.
Giống như gấu ba trong sách tranh.
Quyển Quyển co rúm trong lòng Chu Hoài Sinh.
“Nhưng lần này Quyển Quyển cũng có chỗ làm sai, đúng không?”
Quyển Quyển gật đầu.
“Nếu Quyển Quyển muốn tự mình đến Đỉnh Thắng, có thể nói với chú Trần một tiếng, như vậy chú Trần mới yên tâm được.”
“Quyển Quyển sai rồi.”
“Vậy có thể nói cho cha biết, hôm nay tại sao lại làm như vậy không?”
Quyển Quyển vẫn không muốn nói, vì như vậy nghe sẽ rất không ngoan. Mặc dù cha chưa bao giờ nói thích những em bé ngoan, nhưng cha cũng thường khen bé ngoan, cha luôn nghe lời ba nhỏ, hai người không khác nhau lắm.
Thực ra không chỉ có cha và ba nhỏ như vậy, chú Lục cũng thường nói bé ngoan, mỗi lần đều mua rất nhiều quà cho bé, nói rằng nếu Tiểu Khởi có thể ngoan như bé thì tốt biết mấy. Quyển Quyển buồn bã nghĩ: có lẽ mọi người đều chỉ thích những em bé ngoan.
Em bé như Tiểu Khởi, chỉ có chú Chung thích.
Chỉ có chú Chung mới thích những em bé không ngoan.
Nếu bé hơi không ngoan một chút, ba nhỏ sẽ không thích bé nữa, giống như tối nay, lạnh lùng không nhìn bé, cũng không chịu ăn cơm cùng bé.
Nghĩ đến đây, Quyển Quyển lại không kìm được nước mắt, bé gục đầu lên vai Chu Hoài Sinh khóc nức nở. Chu Hoài Sinh hỏi lý do, bé chỉ lắc đầu liên tục, rồi lắp bắp nói: “Cha ơi, sau này con sẽ ngoan, con hứa sẽ không làm sai nữa.”
Chu Hoài Sinh lau nước mắt cho bé, “Cha không có ý đó, cha chỉ muốn hỏi con—”
Nhưng bé lại khóc rất nhiều, Chu Hoài Sinh nói gì bé cũng không nghe. Cuối cùng không còn cách nào khác, Chu Hoài Sinh bế Quyển Quyển vào nhà vệ sinh, đơn giản đánh răng rửa mặt, lau chân, thay đồ ngủ, bé chui vào chăn, nhanh chóng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lâm Tri Dịch vừa đặt bát vào máy rửa bát, liền nghe thấy tiếng khóc từ phòng trẻ em.
Lâm Tri Dịch cảm thấy ngực mình thắt lại.
Ngày hôm sau đúng vào thứ Bảy, Chu Hoài Sinh sợ hai bé tóc xoăn ở nhà lại xảy ra mâu thuẫn, nên vừa dậy đã đi ngay đến phòng trẻ em. Kết quả là bé đã dậy từ lâu, đang ngồi trên bàn nhỏ gấp giấy, thấy Chu Hoài Sinh bước vào, liền vội vàng giấu vào túi.
Chu Hoài Sinh không vạch trần, chỉ kéo rèm cửa, nói: “Cần cha giúp con rửa mặt đánh răng không?”
Quyển Quyển lắc đầu.
“Vậy được rồi, cha đi làm bữa sáng. Quyển Quyển muốn ăn gì nào?”
“Gì cũng được ạ.”
Chu Hoài Sinh cười, “Sao mà giống ba nhỏ thế?”
Tiếng bước chân của Lâm Tri Dịch vang lên ngoài phòng, Chu Hoài Sinh quá cao, che khuất tầm nhìn của Quyển Quyển, bé không thấy được, không biết nét mặt của Lâm Tri Dịch có dịu lại không. Nhưng Lâm Tri Dịch chỉ đi ngang qua phòng trẻ em rồi xuống lầu, không vào phòng.
Quyển Quyển cúi đầu.
Chu Hoài Sinh đặt bộ quần áo ở cạnh giường, “Quyển Quyển thay đồ xong thì đi rửa mặt đánh răng, cha xuống làm bữa sáng.”
“Dạ.”
Lâm Tri Dịch xuống lầu, rót nước vào cốc hình gấu của Quyển Quyển, rồi lấy từng viên thuốc mà Quyển Quyển phải uống, đặt gọn gàng bên cạnh. Chu Hoài Sinh từ phía sau vòng tay ôm lấy eo Lâm Tri Dịch, cười nói: “Còn giận à?”
Lâm Tri Dịch mặt lạnh, “Không có.”
“Tối qua ai lén dậy đi qua phòng trẻ em nhìn con?”
Mặt Lâm Tri Dịch cứng đờ, “Đánh thức anh à?”
“Không, anh đoán là em không ngủ được.”
Lâm Tri Dịch im lặng một lát, xoa trán nói: “Gần đây Đỉnh Thắng bận rộn, em vốn đã nhiều áp lực, mấy ngày nay lại xảy ra những chuyện như thế này, em cảm thấy mình hơi—”
Cậu muốn nói thấy hơi có thay đổi tính cách, giống như triệu chứng ban đầu của bệnh rối loạn tâm thần của Cố Niệm, mỗi khi áp lực lớn hoặc mệt mỏi, cậu đều không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Cậu rất sợ, sợ làm tổn thương Quyển Quyển.
Chu Hoài Sinh xoa tóc xoăn của Lâm Tri Dịch, “Không đâu, có anh ở bên cạnh em.”
Lâm Tri Dịch tựa vào ngực Chu Hoài Sinh, “A Hoài, anh là chất ổn định cảm xúc của em.”
Chu Hoài Sinh cười ôm lấy cậu, “Ừm, nếu em cảm thấy áp lực hoặc sắp mất kiểm soát, thì lập tức tới tìm anh, ôm anh một cái.”
Lâm Tri Dịch ừm một tiếng.
“Hôm nay anh gọi anh Lục và Chung Diệp đến nhà ăn cơm được không? Nếu không anh sợ em và Quyển Quyển chiến tranh lạnh một thời gian dài không kết thúc được,“ Chu Hoài Sinh nhấn công tắc nồi hấp, nói, “Có người đến nhà chơi, Quyển Quyển sẽ không khóc nữa.”
“Dạ được.”
Chu Hoài Sinh quay lại làm bữa sáng, Quyển Quyển tự mình rửa mặt xong đi xuống, chậm rãi đi đến bên bàn ăn, leo lên ghế, ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó ngồi trên ghế đợi bữa sáng. Suốt quá trình bé cúi đầu không nói gì, Lâm Tri Dịch cũng không biết mở lời thế nào, ngồi đối diện với bé, một lát sau cầm cốc gấu nhỏ, pha cho Quyển Quyển một ly sữa bột.
Chu Hoài Sinh ở phía sau quan sát, không nhịn được cười.
Thật là hai tiểu tổ tông của anh.
Khi gia đình ba người Lục Cẩn Thừa đến, Chu Hoài Sinh đang giúp Quyển Quyển chỉnh kênh hoạt hình. Tiểu Khởi như một quả tên lửa nhỏ lao vào, rồi đột ngột dừng lại trước mặt Quyển Quyển, gọi một tiếng “Quyển Quyển“.
Lục Cẩn Thừa xách cổ áo Tiểu Khởi, nhấc bổng lên, tháo giày của nhóc ra, không vui nói: “Sao lại gọi Quyển Quyển, phải gọi là anh chứ.”
Tiểu Khởi đá chân trong không trung, giơ nắm đấm nhỏ lên đấm Lục Cẩn Thừa, trông rất hung dữ, nhưng tiếc là không có tác dụng gì. Chưa kịp phản công thì nhóc đã bị Lục Cẩn Thừa ném lên ghế sofa.
Chung Diệp bước tới, lấy giày của Tiểu Khởi mang ra đặt ở cửa.
Tiểu Khởi như con ếch nhỏ nằm bò trên ghế sofa, nhóc bò về phía Quyển Quyển. Quyển Quyển thì ủ rũ ở góc ghế sofa, thấy Tiểu Khởi cũng không có phản ứng gì. Sau khi chào chú Lục và chú Chung xong, Quyển Quyển tùy ý lấy một cây kẹo mút từ đĩa đồ ăn vặt đưa cho Tiểu Khởi.
Tiểu Khởi như chết đứng, nắm chặt cây kẹo mút đứng yên tại chỗ. Nửa phút sau, nhóc nhảy xuống ghế sofa rồi nhanh chóng chui ra sau lưng ghế, trốn một mình.
“...” Lục Cẩn Thừa nhếch mép, “Mắc cỡ thiệt chứ.”
Chung Diệp cười đẩy Lục Cẩn Thừa một cái, rồi đi tới ôm Quyển Quyển. Vì mắt anh ấy chưa hoàn toàn hồi phục nên anh quen nói chuyện ở gần. Anh nhéo nhéo má Quyển Quyển, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay Quyển Quyển có vẻ không vui lắm.”
Quyển Quyển mím môi.
Lâm Tri Dịch ngồi ở bàn ăn, chán chường lật xem tạp chí. Chu Hoài Sinh đi tới, lén nói với Chung Diệp vài câu, Chung Diệp hiểu ra ngay, bế Quyển Quyển lên chuẩn bị đi lên ban công tầng hai, “Có chuyện gì không vui thì nói với chú nha?”
Quyển Quyển ngoan ngoãn ôm cổ Chung Diệp.
Lâm Tri Dịch lén nhìn qua, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị. Cậu nghe Quyển Quyển nói thích chú Chung không chỉ một lần.
Chú Chung vẽ tranh đẹp, chú Chung biết gấp giấy màu, chú Chung không bao giờ nổi giận, dù Tiểu Khởi có nghịch ngợm thế nào, chú Chung cũng không mắng nhóc...
Khiến cho Lâm Tri Dịch cảm thấy mình như một nhân vật phản diện dễ nổi giận.
Lâm Tri Dịch bắt đầu ghen tị, tức giận ném cục khăn giấy trong tay vào Chu Hoài Sinh, “Tất cả là tại cái ý kiến tồi tệ của anh.”
Mời Chung Diệp đến, bây giờ cậu và Quyển Quyển càng khó làm lành.
Chu Hoài Sinh không hiểu gì, nhặt cục giấy lên rồi ném vào thùng rác, “Ai làm em bực mình?”
Lục Cẩn Thừa cũng đi tới, tay đặt lên vai Lâm Tri Dịch, cười nói: “Đúng vậy, ai làm em bực mình thế? Từ lúc anh vào đến giờ, em không thèm nhìn anh lần nào.”
Lâm Tri Dịch nằm úp xuống bàn, thở dài nặng nề.
Chu Hoài Sinh giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Lục Cẩn Thừa nghe, Lục Cẩn Thừa cũng cảm thấy kỳ lạ, “Quyển Quyển sao lại dở chứng nhỉ?”
“Con lớn rồi, nổi loạn rồi.” Lâm Tri Dịch bực dọc nói.
Lục Cẩn Thừa chỉ về phía sau ghế sofa, “Đằng kia mới gọi là nổi loạn kìa.”
Chu Hoài Sinh cười cười, suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên nhớ ra một việc trước đó, “Hôm trước ở nhà hàng trẻ em, Quyển Quyển hỏi anh, tại sao chú Chung có thể ở nhà mỗi ngày với Tiểu Khởi, còn cha và ba nhỏ thì không thể làm việc ở nhà?”
Lâm Tri Dịch sững người, “Ý anh là sao?”
“Lúc em ra ngoài nghe điện thoại, thằng bé đã có vẻ không vui rồi. Thằng bé cảm thấy em quá bận rộn.”
Lục Cẩn Thừa kết luận, “Anh hiểu rồi, Quyển Quyển chắc cảm thấy em quá bận, không có thời gian dành cho thằng bé, nên thằng bé mới muốn thu hút sự chú ý của em bằng cách này.”
Lâm Tri Dịch dang tay, bất lực nói: “Em rất bận, nhưng em đã dành tất cả thời gian ngoài công việc cho Quyển Quyển rồi mà. Em cùng thằng bé làm thủ công, xem hoạt hình, ngủ cùng, làm đủ thứ việc, các anh còn muốn em làm gì nữa?”
“Quyển Quyển còn nhỏ, nó phụ thuộc vào pheromone của em rất nhiều. Thêm vào đó, tính cách của thằng bé vốn đã rất quấn quít, nên nhu cầu được ở bên em nhiều hơn một chút.” Lục Cẩn Thừa giải thích.
Lâm Tri Dịch im lặng, không biết nói gì thêm.
Chu Hoài Sinh xoa đầu Lâm Tri Dịch, “Không ai nói em không tốt cả, bọn anh chỉ đang đoán nguyên nhân thôi.”
___
Bên này, Chung Diệp đưa Quyển Quyển lên ban công tầng hai, ngồi trên xích đu, trò chuyện với bé.
“Nghe nói hôm qua sau giờ tan học, Quyển Quyển tự chạy đi một mình, có thể nói cho chú biết lý do được không?”
Quyển Quyển suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu hỏi lại: “Chú ơi, chú đối xử tốt với con là vì con ngoan phải không? Nếu con không ngoan, chú còn tốt với con không?”
Chung Diệp sững sờ, “Tất nhiên là không phải rồi, ngoài việc ngoan, Quyển Quyển còn rất nhiều ưu điểm khác như lễ phép, biết chia sẻ. Dù Quyển Quyển không ngoan, chú vẫn rất thích con.”
Quyển Quyển mím môi, ấm ức nói: “Nhưng ba nhỏ của con chỉ thích những đứa trẻ ngoan thôi.”
“Sao lại thế được?” Chung Diệp ngạc nhiên, “Ba nhỏ là ba nhỏ của con, không quan trọng con như thế nào, ba nhỏ sẽ luôn yêu con.”
Quyển Quyển lắc đầu, “Hông đâu.”
“Ồ, nên con cố tình chạy đi, muốn xem phản ứng của ba nhỏ thế nào, đúng không?”
Quyển Quyển rơm rớm nước mắt, buồn bã đan ngón tay: “Con làm sai rồi, con không nên làm cha với ba lo lắng.”
“Vậy ba nhỏ của con phản ứng thế nào?”
“Ba rất giận, hông nói chuyện với con nữa.”
“Ba con lo lắng cho con, không phải thật sự giận. Chú vừa nghe cha con nói, hôm qua ba nhỏ của con không ăn nổi cơm, đêm cũng không ngủ được, ba con thật sự rất sợ hãi.”
Quyển Quyển thấy lạ, “Sợ gì ạ?”
“Sợ con bị lạc, sợ con bị người xấu bắt đi, sợ con bị thương, có rất nhiều điều khiến ba con sợ hãi. Ba nhỏ sao có thể giận con được? Ba chỉ lo cho con thôi,“ Chung Diệp xoa bụng Quyển Quyển, nói với bé: “Quyển Quyển nhìn xem, con từ trong bụng ba nhỏ mà ra, con là một phần của ba. Khi con gặp nguy hiểm, cũng như ba con gặp nguy hiểm vậy, nếu con bị đau, ba con cũng đau. Con nghĩ xem, lúc đó không tìm thấy con, liệu ba con có lo lắng và sợ hãi không?”
Quyển Quyển nghiêm túc gật đầu.
“Cha và ba nhỏ của con là hai người yêu con nhất trên thế giới này. Dù con có trở thành người như thế nào, họ cũng sẽ luôn yêu con như trước.”
“Thật hông?”
“Đương nhiên rồi, con thấy Tiểu Khởi nghịch ngợm như thế chú Lục vẫn luôn thích nó đấy thôi.”
Quyển Quyển có chút nghi ngờ về tính chân thực của câu nói này, nhưng bé không nói ra.
“Bây giờ Quyển Quyển chủ động đi tìm ba nhỏ, nói những gì con nghĩ trong lòng với ba, được không?”
Quyển Quyển cúi đầu, muốn đi nhưng lại không dám.
Chung Diệp khích lệ bé: “Quyển Quyển rất giỏi và dũng cảm mà. Nếu lần này con có thể chủ động làm lành với ba nhỏ, lần sau chú sẽ dạy con gấp đèn lồng nhỏ.”
Quyển Quyển do dự rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, nhảy xuống khỏi chân Chung Diệp, chạy nhanh đến cửa cầu thang.
Lâm Tri Dịch vẫn ngồi ở bàn ăn ngẩn ngơ, Lục Cẩn Thừa và Chu Hoài Sinh đang trò chuyện trong phòng khách.
Tiểu Khởi có vẻ vẫn ở sau ghế sofa, nhưng có vẻ như không còn ở đó nữa, Quyển Quyển cũng lười quan tâm đến nhóc ấy. Bé từ từ đi xuống lầu rồi đến phòng ăn. Lâm Tri Dịch thoáng thấy bé, ánh mắt dừng lại, cả người cứng đờ.
Chu Hoài Sinh đang trò chuyện cũng chú ý đến tình hình trong phòng ăn, anh ra hiệu bằng ánh mắt cho Lục Cẩn Thừa, cả hai người đều nhịn cười, lặng lẽ quan sát.
Quyển Quyển rón rén đến bên chân Lâm Tri Dịch, nhỏ giọng gọi: “Ba nhỏ.”
Lâm Tri Dịch giữ vẻ mặt lạnh lùng được khoảng bảy, tám giây, rồi xoay người lại, khi ánh mắt gặp Quyển Quyển, cậu cuối cùng không thể kiềm chế được, ngồi xổm xuống ôm chặt cậu bé, xin lỗi trước: “Xin lỗi, ba nhỏ đã nổi giận với con.”
Quyển Quyển chuẩn bị những lời muốn nói nhưng chưa kịp thốt ra thì đã bị mùi hương nho ngọt ngào bao quanh. Bé chậm rãi vòng tay ôm cổ Lâm Tri Dịch, vô cùng tủi thân, khóc lóc nói: “Ba nhỏ, đừng không để ý đến con.”
Lâm Tri Dịch vuốt má Quyển Quyển.
Quyển Quyển dán chặt vào người Lâm Tri Dịch, nghẹn ngào kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối. Lâm Tri Dịch nghe xong càng thêm đau lòng, ôm chặt cậu bé hơn: “Sao con lại nghĩ như vậy? Có phải vì gần đây ba nhỏ quá bận, không có nhiều thời gian bên con? Hay là vì ba nhỏ làm điều gì không tốt, khiến con lo lắng về chuyện này lâu như vậy?”
Quyển Quyển lắc đầu, dính chặt vào Lâm Tri Dịch như kẹo mạch nha.
Trước mặt mọi người, Quyển Quyển luôn là đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nhưng trước mặt Lâm Tri Dịch, bé lại thể hiện mặt yếu đuối nhất, vì dù có làm nũng thế nào, Lâm Tri Dịch vẫn thấy bé dễ thương, luôn hôn bé không biết chán.
Chu Hoài Sinh thấy sự việc diễn ra không như tưởng tượng, sao hai cục cưng của anh đột nhiên ôm nhau khóc?
Anh vội bước tới, cùng ngồi xuống: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”
Kết quả là Lâm Tri Dịch không nói hai lời, bế Quyển Quyển ra ngoài sân, ngồi xuống, nghiêm túc kể cho bé nghe rằng cậu yêu bé nhiều như thế nào.
“Khi con còn trong bụng ba nhỏ, con không hề ngoan chút nào, cũng nghịch ngợm như Tiểu Khởi vậy.”
Quyển Quyển không thể tin được.
“Khi ba nhỏ ngủ, chỉ có thể nằm nghiêng bên trái, chỉ cần lật người một chút là con bắt đầu phản đối, lăn qua lăn lại trong bụng ba nhỏ, khiến ba không thể ngủ ngon được.”
Quyển Quyển ngại ngùng tựa đầu vào bụng Lâm Tri Dịch.
“Nhưng ba nhỏ vẫn rất vui, mỗi ngày đều mong đợi con đến.”
“Thật hông?”
“Đương nhiên rồi. Ba nhỏ không phải vì thích những đứa trẻ ngoan mới thích Quyển Quyển, mà là vì thích Quyển Quyển nên mới thích những đứa trẻ ngoan. Bởi vì con là người quan trọng nhất trong cuộc đời của ba nhỏ.”
“Quan trọng hơn cả cha ạ?”
Lâm Tri Dịch mỉm cười nói: “Quan trọng hơn cả cha một chút.”
Quyển Quyển nghĩ, vậy là siêu quan trọng luôn.
Chu Hoài Sinh đặt nồi canh đã hầm xong lên bàn, sau đó cho những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào nồi, Lục Cẩn Thừa ở bên cạnh phụ giúp, chẳng mấy chốc đã làm xong một bàn ăn.
Tiểu Khởi được Chung Diệp dắt đi rửa tay, vừa đi vừa hỏi: “Quyển Quyển đâu rồi?”
Chung Diệp trả lời: “Con rửa tay xong thì Quyển Quyển sẽ xuất hiện.”
Tiểu Khởi lập tức phấn chấn.
Chu Hoài Sinh bước ra ngoài, gọi hai cục cưng đang thì thầm to nhỏ: “Ăn cơm thôi.”
Gió nhẹ thổi qua tóc Lâm Tri Dịch, ánh nắng ấm áp chiếu xuống hai cục cưng. Lâm Tri Dịch giả vờ đuổi kéo tay nhỏ của Quyển Quyển, làm bộ muốn cắn, Quyển Quyển lập tức chui vào lòng Lâm Tri Dịch, hai người quấn quýt lấy nhau. Chu Hoài Sinh nhìn cảnh đó với nụ cười đầy yêu thương, mãi không nỡ phá tan khung cảnh ấm áp ấy.
Cuối cùng, Lâm Tri Dịch nhìn thấy anh, hào hứng hôn một cái lên má bé, tự hào khoe chiến tranh lạnh đã kết thúc.
Châu Hoài Sinh nhẹ nhàng nói, cố nén cười: “Ăn cơm thôi.”
“Dạ.” Lâm Tri Dịch đặt Quyển Quyển xuống đất, nắm lấy tay bé dẫn vào trong nhà.
Vào ngày thứ hai, khi tan học, Quyển Quyển ra khỏi lớp học, đeo balo nhỏ trên lưng, đi đến cổng nhà trẻ, nhìn chung quanh để tìm chú Trần tài xế, nhưng mãi không thấy.
Bé chuẩn bị quay lại bên trong nhà trẻ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “Quyển Quyển” quen thuộc từ phía xa.
Quyển Quyển nhìn sang, thấy ba và cha đang đứng cạnh cây, vẫy tay với bé. Bé ngẩn ngơ mười giây rồi mới chạy về phía họ, nhảy vào vòng tay của Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch ôm bé lên, Chu Hoài Sinh thì lấy balo nhỏ của bé xuống.
“Quyển Quyển muốn ăn gì không?”
Quyển Quyển chỉ sang phía cửa hàng McDonald's bên đối diện.
Lâm Tri Dịch nhếch môi, “Được thôi.”
Cậu bé ngay lập tức nói, “Con sẽ ăn ít thôi.”
Lâm Tri Dịch nhéo má Quyển Quyển, “Được, nghe theo Quyển Quyển.”
Bước vào quán, tìm chỗ ngồi xuống, gọi món, lấy đồ ăn, khi nhận được hamburger, Quyển Quyển lại không còn hào hứng nữa. Bé vốn luôn muốn đi ăn McDonald's, nhưng việc cha và ba nhỏ đến đón sau giờ học mang lại cho bé niềm vui lớn hơn nhiều so với McDonald's, bé đột nhiên cảm thấy hamburger không ngon lắm, kém xa món sườn chua ngọt của cha.
“Hổng ngon bằng đồ cha nấu.” Bé nói.
Chu Hoài Sinh giúp bé lau miệng, nghe vậy mỉm cười, nói: “Vậy sao?”
“Cha nấu ăn ngon nhất.”
“Miệng ngọt quá nhỉ?”
Lâm Tri Dịch uống một ngụm coca, quay đầu nhìn Quyển Quyển, Quyển Quyển buột miệng nói: “Ba nhỏ là người giỏi nhất thế giới, cả tòa nhà đều là của ba.”
Lâm Tri Dịch mỉm cười, cũng không phản bác, nhìn cậu bé với nụ cười toe toét, tiếp tục lắng nghe.
Quyển Quyển nhìn trái nhìn phải, rồi nghiêm túc nói: “Con là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới!”
Nói xong còn bổ sung: “Con siêu siêu hạnh phúc!”
Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh nhìn nhau cười, Chu Hoài Sinh lấy điện thoại ra, mở camera, cả nhà ba người dựa vào nhau, nhìn vào ống kính, Quyển Quyển nói “Cheese” đèn flash nhấp nháy, ghi lại thêm một khoảnh khắc đẹp.
Ăn no, Quyển Quyển bắt đầu xếp những cọng khoai tây chiên ngắn khác nhau.
Thấy Quyển Quyển chơi say mê, Chu Hoài Sinh liền lén lút vươn tay từ sau lưng Quyển Quyển, vòng qua eo Lâm Tri Dịch, kéo cậu về phía mình. Lâm Tri Dịch vừa ngẩng đầu lên, nụ hôn của Chu Hoài Sinh đã in lên môi cậu, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng tách ra.
Lâm Tri Dịch như bị ánh mắt trìu mến của Chu Hoài Sinh mê hoặc, lẩm bẩm: “Chu Hoài Sinh, anh còn nhớ đã hứa với em điều gì không?”
“Hửm?”
“Anh hứa sẽ yêu em thêm năm mươi năm nữa.”
Tay họ nắm lấy nhau, chiếc nhẫn khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng lách cách nhỏ xíu. Chu Hoài Sinh lặp lại nguyên văn lời cầu hôn: “Vậy thì thật tốt, có thể yêu em thêm năm mươi năm nữa.”
Quyển Quyển vểnh tai lên, hỏi: “Còn con thì sao?”
Chu Hoài Sinh bật cười, mãi đến khi ra khỏi McDonald's cũng không trả lời câu hỏi của Quyển Quyển. Quyển Quyển tủi thân hỏi đi hỏi lại mấy lần: “Cha sẽ yêu con bao lâu?”
Lâm Tri Dịch cùng Chu Hoài Sinh chậm chạy đi ra xa, Quyển Quyển đuổi theo sau, mãi mới đuổi kịp. Chu Hoài Sinh bế bé lên, cho bé câu trả lời: “Mãi mãi.
“Cha và ba sẽ mãi mãi yêu con, không có hạn.”
~Kết thúc toàn văn~
Beta: Gianghi.
WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/
Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280
________
Hai bé tóc xoăn của anh chiến tranh lạnh, Chu Hoài Sinh trở thành người bận rộn nhất. Anh vừa phải dỗ dành Quyển Quyển lúc nào cũng khóc, vừa phải an ủi Lâm Tri Dịch im lặng không nói một lời.
Hai bé của anh đều rất nhõng nhẽo.
Cuối cùng vẫn chưa dỗ được bên nào.
Anh khẽ chạm vào tay nhỏ của Quyển Quyển, Quyển Quyển quay người, trốn sau giường trẻ em, ngồi quay mặt vào tường. Chu Hoài Sinh thở dài, xuống lầu tìm Lâm Tri Dịch, cười hỏi: “Giận dỗi gì với con thế?”
Lâm Tri Dịch im lặng trở mình, Chu Hoài Sinh đưa tay giúp cậu xoa ngực, “Anh biết em bị dọa sợ, mấy ngày trước vừa mơ thấy ác mộng, khóc rất nhiều, hôm nay lại suýt nữa không tìm thấy con.”
Lâm Tri Dịch không nói gì.
“Tay đau không? Có cần dán băng cá nhân không?”
Gần tới đồn công an, Lâm Tri Dịch bị vấp phải viên đá trên đường, cổ tay chống xuống đất, nhưng cậu vẫn không dừng lại, đứng dậy phủi bụi trên rồi đi thẳng vào đồn công an.
“Không đau, vết thương nhỏ thôi.”
“Vậy dậy ăn tối được không? Anh hâm lại canh, em ăn một ít đi, nếu không tối bụng sẽ khó chịu.”
Lâm Tri Dịch đặt tay Chu Hoài Sinh lên ngực mình, xoa xoa, giọng không còn chút sức lực, “Vẫn còn đau, không thở nổi.”
Chu Hoài Sinh ngồi xuống ghế sofa, ôm Lâm Tri Dịch vào lòng, nói: “Anh bế em ra ngoài sân ngồi một chút nhé? Hít thở không khí trong lành có thể sẽ tốt hơn.”
Lâm Tri Dịch lắc đầu, “Anh đi lên với Quyển Quyển đi.”
“Thật sự giận con à?”
“Không, chỉ là tạm thời không muốn nói chuyện, anh không biết lúc em nhận được điện thoại của ông Trần, trong một khoảnh khắc em thật sự cảm thấy như trời sụp xuống.”
Chu Hoài Sinh ôm chặt cậu hơn, “Anh biết, anh cũng vậy.”
“Từ camera giám sát thấy Quyển Quyển cứ chạy thẳng về phía trước, lúc băng qua đường hai bên đều có xe, mà con thì bé tí tẹo,“ Lâm Tri Dịch nhắm mắt lại, sợ hãi mà từ từ thở ra một hơi, “Em thật sự rất sợ.”
Chu Hoài Sinh xoa xoa tay Lâm Tri Dịch, ôm cậu một lúc để an ủi, “Anh vẫn sẽ hâm nóng canh, em dậy uống chút canh rồi lên lầu ngủ, được không?”
Lâm Tri Dịch gật đầu.
Cậu nhìn Chu Hoài Sinh đi vào bếp, thực ra Chu Hoài Sinh cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài. Chiều nay khi cùng cậu đi đến đồn công an báo án, tay Chu Hoài Sinh run rẩy không ngừng, anh đã chăm sóc Quyển Quyển từ khi bé chỉ nặng chưa đến hai ký, tận tâm nuôi nấng đến năm tuổi. Anh bỏ ra nhiều tâm huyết hơn Lâm Tri Dịch, nhưng vì Lâm Tri Dịch mất bình tĩnh, anh phải cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ chút lo lắng nào, lại còn phải mệt mỏi mà xoay vòng vòng giữa hai người.
Chu Hoài Sinh hâm nóng canh xong để lên bàn, rồi múc cho Lâm Tri Dịch nửa bát cơm, đặt vào tay cậu, nói: “Anh lên lầu đây.”
Lâm Tri Dịch gật đầu, “Anh dỗ dành con đi, rồi hỏi rõ nguyên nhân.”
Khi Chu Hoài Sinh quay lại phòng trẻ em, Quyển Quyển đang nằm sấp trên sàn nhìn chú chó nhỏ mà mình gấp, một chú chó nhỏ làm từ giấy màu mà anh và Lâm Tri Dịch đều có một con. Trong tay bé là chú chó đốm vàng nhỏ, còn bé đã tặng Lâm Tri Dịch chú chó đốm xanh lớn hơn, bé đã học rất lâu từ Chung Diệp mới biết cách làm.
Thấy Chu Hoài Sinh vào, Quyển Quyển lập tức thu chú chó nhỏ lại rồi trốn dưới gầm giường, Chu Hoài Sinh cười, ngồi xổm xuống, “Học từ Tiểu Khởi trốn dưới gầm giường à?”
Quyển Quyển ngừng lại.
Chu Hoài Sinh bế Quyển Quyển lên, phủi quần áo của bé để tránh bụi, “Ngay cả cha mà cũng trốn à?”
Quyển Quyển chu môi muốn khóc, một lát sau đáng thương đưa tay, ôm lấy cổ Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh ôm bé ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, không vội nói gì, đỡ mông bé, nhẹ nhàng vỗ về. Nước mắt Quyển Quyển lăn tròn trong hốc mắt, nhờ sự an ủi của Chu Hoài Sinh mà không rơi xuống, bé buồn bã gối đầu lên vai Chu Hoài Sinh.
“Hôm nay phải khen ngợi Quyển Quyển.” Chu Hoài Sinh đột nhiên nói.
Quyển Quyển ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Chu Hoài Sinh.
“Hôm nay cha thấy Quyển Quyển qua đường trong camera giám sát của chú công an, thật sự rất giỏi, biết đợi đèn xanh đèn đỏ, biết đứng ở đâu để đợi, còn chú ý nhìn xe hai bên nữa. Cha rất ngạc nhiên, không ngờ Quyển Quyển của cha lại giỏi như vậy, không ai dạy mà tự mình biết qua đường rồi.”
Quyển Quyển nghe những lời này, cảm thấy càng tủi thân hơn.
Chu Hoài Sinh hôn nhẹ lên má Quyển Quyển, “Vì vậy cha muốn khen ngợi Quyển Quyển, ngày mai làm sườn xào chua ngọt cho Quyển Quyển ăn, được không?”
Thực ra anh không thường hôn Quyển Quyển, cũng không thể làm như Lâm Tri Dịch, ôm ấp con nhau không rời, thỉnh thoảng lại hôn một cái, cắn một cái, không tách rời được, nhưng anh và Quyển Quyển có cách riêng của mình.
Giống như gấu ba trong sách tranh.
Quyển Quyển co rúm trong lòng Chu Hoài Sinh.
“Nhưng lần này Quyển Quyển cũng có chỗ làm sai, đúng không?”
Quyển Quyển gật đầu.
“Nếu Quyển Quyển muốn tự mình đến Đỉnh Thắng, có thể nói với chú Trần một tiếng, như vậy chú Trần mới yên tâm được.”
“Quyển Quyển sai rồi.”
“Vậy có thể nói cho cha biết, hôm nay tại sao lại làm như vậy không?”
Quyển Quyển vẫn không muốn nói, vì như vậy nghe sẽ rất không ngoan. Mặc dù cha chưa bao giờ nói thích những em bé ngoan, nhưng cha cũng thường khen bé ngoan, cha luôn nghe lời ba nhỏ, hai người không khác nhau lắm.
Thực ra không chỉ có cha và ba nhỏ như vậy, chú Lục cũng thường nói bé ngoan, mỗi lần đều mua rất nhiều quà cho bé, nói rằng nếu Tiểu Khởi có thể ngoan như bé thì tốt biết mấy. Quyển Quyển buồn bã nghĩ: có lẽ mọi người đều chỉ thích những em bé ngoan.
Em bé như Tiểu Khởi, chỉ có chú Chung thích.
Chỉ có chú Chung mới thích những em bé không ngoan.
Nếu bé hơi không ngoan một chút, ba nhỏ sẽ không thích bé nữa, giống như tối nay, lạnh lùng không nhìn bé, cũng không chịu ăn cơm cùng bé.
Nghĩ đến đây, Quyển Quyển lại không kìm được nước mắt, bé gục đầu lên vai Chu Hoài Sinh khóc nức nở. Chu Hoài Sinh hỏi lý do, bé chỉ lắc đầu liên tục, rồi lắp bắp nói: “Cha ơi, sau này con sẽ ngoan, con hứa sẽ không làm sai nữa.”
Chu Hoài Sinh lau nước mắt cho bé, “Cha không có ý đó, cha chỉ muốn hỏi con—”
Nhưng bé lại khóc rất nhiều, Chu Hoài Sinh nói gì bé cũng không nghe. Cuối cùng không còn cách nào khác, Chu Hoài Sinh bế Quyển Quyển vào nhà vệ sinh, đơn giản đánh răng rửa mặt, lau chân, thay đồ ngủ, bé chui vào chăn, nhanh chóng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lâm Tri Dịch vừa đặt bát vào máy rửa bát, liền nghe thấy tiếng khóc từ phòng trẻ em.
Lâm Tri Dịch cảm thấy ngực mình thắt lại.
Ngày hôm sau đúng vào thứ Bảy, Chu Hoài Sinh sợ hai bé tóc xoăn ở nhà lại xảy ra mâu thuẫn, nên vừa dậy đã đi ngay đến phòng trẻ em. Kết quả là bé đã dậy từ lâu, đang ngồi trên bàn nhỏ gấp giấy, thấy Chu Hoài Sinh bước vào, liền vội vàng giấu vào túi.
Chu Hoài Sinh không vạch trần, chỉ kéo rèm cửa, nói: “Cần cha giúp con rửa mặt đánh răng không?”
Quyển Quyển lắc đầu.
“Vậy được rồi, cha đi làm bữa sáng. Quyển Quyển muốn ăn gì nào?”
“Gì cũng được ạ.”
Chu Hoài Sinh cười, “Sao mà giống ba nhỏ thế?”
Tiếng bước chân của Lâm Tri Dịch vang lên ngoài phòng, Chu Hoài Sinh quá cao, che khuất tầm nhìn của Quyển Quyển, bé không thấy được, không biết nét mặt của Lâm Tri Dịch có dịu lại không. Nhưng Lâm Tri Dịch chỉ đi ngang qua phòng trẻ em rồi xuống lầu, không vào phòng.
Quyển Quyển cúi đầu.
Chu Hoài Sinh đặt bộ quần áo ở cạnh giường, “Quyển Quyển thay đồ xong thì đi rửa mặt đánh răng, cha xuống làm bữa sáng.”
“Dạ.”
Lâm Tri Dịch xuống lầu, rót nước vào cốc hình gấu của Quyển Quyển, rồi lấy từng viên thuốc mà Quyển Quyển phải uống, đặt gọn gàng bên cạnh. Chu Hoài Sinh từ phía sau vòng tay ôm lấy eo Lâm Tri Dịch, cười nói: “Còn giận à?”
Lâm Tri Dịch mặt lạnh, “Không có.”
“Tối qua ai lén dậy đi qua phòng trẻ em nhìn con?”
Mặt Lâm Tri Dịch cứng đờ, “Đánh thức anh à?”
“Không, anh đoán là em không ngủ được.”
Lâm Tri Dịch im lặng một lát, xoa trán nói: “Gần đây Đỉnh Thắng bận rộn, em vốn đã nhiều áp lực, mấy ngày nay lại xảy ra những chuyện như thế này, em cảm thấy mình hơi—”
Cậu muốn nói thấy hơi có thay đổi tính cách, giống như triệu chứng ban đầu của bệnh rối loạn tâm thần của Cố Niệm, mỗi khi áp lực lớn hoặc mệt mỏi, cậu đều không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Cậu rất sợ, sợ làm tổn thương Quyển Quyển.
Chu Hoài Sinh xoa tóc xoăn của Lâm Tri Dịch, “Không đâu, có anh ở bên cạnh em.”
Lâm Tri Dịch tựa vào ngực Chu Hoài Sinh, “A Hoài, anh là chất ổn định cảm xúc của em.”
Chu Hoài Sinh cười ôm lấy cậu, “Ừm, nếu em cảm thấy áp lực hoặc sắp mất kiểm soát, thì lập tức tới tìm anh, ôm anh một cái.”
Lâm Tri Dịch ừm một tiếng.
“Hôm nay anh gọi anh Lục và Chung Diệp đến nhà ăn cơm được không? Nếu không anh sợ em và Quyển Quyển chiến tranh lạnh một thời gian dài không kết thúc được,“ Chu Hoài Sinh nhấn công tắc nồi hấp, nói, “Có người đến nhà chơi, Quyển Quyển sẽ không khóc nữa.”
“Dạ được.”
Chu Hoài Sinh quay lại làm bữa sáng, Quyển Quyển tự mình rửa mặt xong đi xuống, chậm rãi đi đến bên bàn ăn, leo lên ghế, ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó ngồi trên ghế đợi bữa sáng. Suốt quá trình bé cúi đầu không nói gì, Lâm Tri Dịch cũng không biết mở lời thế nào, ngồi đối diện với bé, một lát sau cầm cốc gấu nhỏ, pha cho Quyển Quyển một ly sữa bột.
Chu Hoài Sinh ở phía sau quan sát, không nhịn được cười.
Thật là hai tiểu tổ tông của anh.
Khi gia đình ba người Lục Cẩn Thừa đến, Chu Hoài Sinh đang giúp Quyển Quyển chỉnh kênh hoạt hình. Tiểu Khởi như một quả tên lửa nhỏ lao vào, rồi đột ngột dừng lại trước mặt Quyển Quyển, gọi một tiếng “Quyển Quyển“.
Lục Cẩn Thừa xách cổ áo Tiểu Khởi, nhấc bổng lên, tháo giày của nhóc ra, không vui nói: “Sao lại gọi Quyển Quyển, phải gọi là anh chứ.”
Tiểu Khởi đá chân trong không trung, giơ nắm đấm nhỏ lên đấm Lục Cẩn Thừa, trông rất hung dữ, nhưng tiếc là không có tác dụng gì. Chưa kịp phản công thì nhóc đã bị Lục Cẩn Thừa ném lên ghế sofa.
Chung Diệp bước tới, lấy giày của Tiểu Khởi mang ra đặt ở cửa.
Tiểu Khởi như con ếch nhỏ nằm bò trên ghế sofa, nhóc bò về phía Quyển Quyển. Quyển Quyển thì ủ rũ ở góc ghế sofa, thấy Tiểu Khởi cũng không có phản ứng gì. Sau khi chào chú Lục và chú Chung xong, Quyển Quyển tùy ý lấy một cây kẹo mút từ đĩa đồ ăn vặt đưa cho Tiểu Khởi.
Tiểu Khởi như chết đứng, nắm chặt cây kẹo mút đứng yên tại chỗ. Nửa phút sau, nhóc nhảy xuống ghế sofa rồi nhanh chóng chui ra sau lưng ghế, trốn một mình.
“...” Lục Cẩn Thừa nhếch mép, “Mắc cỡ thiệt chứ.”
Chung Diệp cười đẩy Lục Cẩn Thừa một cái, rồi đi tới ôm Quyển Quyển. Vì mắt anh ấy chưa hoàn toàn hồi phục nên anh quen nói chuyện ở gần. Anh nhéo nhéo má Quyển Quyển, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay Quyển Quyển có vẻ không vui lắm.”
Quyển Quyển mím môi.
Lâm Tri Dịch ngồi ở bàn ăn, chán chường lật xem tạp chí. Chu Hoài Sinh đi tới, lén nói với Chung Diệp vài câu, Chung Diệp hiểu ra ngay, bế Quyển Quyển lên chuẩn bị đi lên ban công tầng hai, “Có chuyện gì không vui thì nói với chú nha?”
Quyển Quyển ngoan ngoãn ôm cổ Chung Diệp.
Lâm Tri Dịch lén nhìn qua, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị. Cậu nghe Quyển Quyển nói thích chú Chung không chỉ một lần.
Chú Chung vẽ tranh đẹp, chú Chung biết gấp giấy màu, chú Chung không bao giờ nổi giận, dù Tiểu Khởi có nghịch ngợm thế nào, chú Chung cũng không mắng nhóc...
Khiến cho Lâm Tri Dịch cảm thấy mình như một nhân vật phản diện dễ nổi giận.
Lâm Tri Dịch bắt đầu ghen tị, tức giận ném cục khăn giấy trong tay vào Chu Hoài Sinh, “Tất cả là tại cái ý kiến tồi tệ của anh.”
Mời Chung Diệp đến, bây giờ cậu và Quyển Quyển càng khó làm lành.
Chu Hoài Sinh không hiểu gì, nhặt cục giấy lên rồi ném vào thùng rác, “Ai làm em bực mình?”
Lục Cẩn Thừa cũng đi tới, tay đặt lên vai Lâm Tri Dịch, cười nói: “Đúng vậy, ai làm em bực mình thế? Từ lúc anh vào đến giờ, em không thèm nhìn anh lần nào.”
Lâm Tri Dịch nằm úp xuống bàn, thở dài nặng nề.
Chu Hoài Sinh giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Lục Cẩn Thừa nghe, Lục Cẩn Thừa cũng cảm thấy kỳ lạ, “Quyển Quyển sao lại dở chứng nhỉ?”
“Con lớn rồi, nổi loạn rồi.” Lâm Tri Dịch bực dọc nói.
Lục Cẩn Thừa chỉ về phía sau ghế sofa, “Đằng kia mới gọi là nổi loạn kìa.”
Chu Hoài Sinh cười cười, suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên nhớ ra một việc trước đó, “Hôm trước ở nhà hàng trẻ em, Quyển Quyển hỏi anh, tại sao chú Chung có thể ở nhà mỗi ngày với Tiểu Khởi, còn cha và ba nhỏ thì không thể làm việc ở nhà?”
Lâm Tri Dịch sững người, “Ý anh là sao?”
“Lúc em ra ngoài nghe điện thoại, thằng bé đã có vẻ không vui rồi. Thằng bé cảm thấy em quá bận rộn.”
Lục Cẩn Thừa kết luận, “Anh hiểu rồi, Quyển Quyển chắc cảm thấy em quá bận, không có thời gian dành cho thằng bé, nên thằng bé mới muốn thu hút sự chú ý của em bằng cách này.”
Lâm Tri Dịch dang tay, bất lực nói: “Em rất bận, nhưng em đã dành tất cả thời gian ngoài công việc cho Quyển Quyển rồi mà. Em cùng thằng bé làm thủ công, xem hoạt hình, ngủ cùng, làm đủ thứ việc, các anh còn muốn em làm gì nữa?”
“Quyển Quyển còn nhỏ, nó phụ thuộc vào pheromone của em rất nhiều. Thêm vào đó, tính cách của thằng bé vốn đã rất quấn quít, nên nhu cầu được ở bên em nhiều hơn một chút.” Lục Cẩn Thừa giải thích.
Lâm Tri Dịch im lặng, không biết nói gì thêm.
Chu Hoài Sinh xoa đầu Lâm Tri Dịch, “Không ai nói em không tốt cả, bọn anh chỉ đang đoán nguyên nhân thôi.”
___
Bên này, Chung Diệp đưa Quyển Quyển lên ban công tầng hai, ngồi trên xích đu, trò chuyện với bé.
“Nghe nói hôm qua sau giờ tan học, Quyển Quyển tự chạy đi một mình, có thể nói cho chú biết lý do được không?”
Quyển Quyển suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu hỏi lại: “Chú ơi, chú đối xử tốt với con là vì con ngoan phải không? Nếu con không ngoan, chú còn tốt với con không?”
Chung Diệp sững sờ, “Tất nhiên là không phải rồi, ngoài việc ngoan, Quyển Quyển còn rất nhiều ưu điểm khác như lễ phép, biết chia sẻ. Dù Quyển Quyển không ngoan, chú vẫn rất thích con.”
Quyển Quyển mím môi, ấm ức nói: “Nhưng ba nhỏ của con chỉ thích những đứa trẻ ngoan thôi.”
“Sao lại thế được?” Chung Diệp ngạc nhiên, “Ba nhỏ là ba nhỏ của con, không quan trọng con như thế nào, ba nhỏ sẽ luôn yêu con.”
Quyển Quyển lắc đầu, “Hông đâu.”
“Ồ, nên con cố tình chạy đi, muốn xem phản ứng của ba nhỏ thế nào, đúng không?”
Quyển Quyển rơm rớm nước mắt, buồn bã đan ngón tay: “Con làm sai rồi, con không nên làm cha với ba lo lắng.”
“Vậy ba nhỏ của con phản ứng thế nào?”
“Ba rất giận, hông nói chuyện với con nữa.”
“Ba con lo lắng cho con, không phải thật sự giận. Chú vừa nghe cha con nói, hôm qua ba nhỏ của con không ăn nổi cơm, đêm cũng không ngủ được, ba con thật sự rất sợ hãi.”
Quyển Quyển thấy lạ, “Sợ gì ạ?”
“Sợ con bị lạc, sợ con bị người xấu bắt đi, sợ con bị thương, có rất nhiều điều khiến ba con sợ hãi. Ba nhỏ sao có thể giận con được? Ba chỉ lo cho con thôi,“ Chung Diệp xoa bụng Quyển Quyển, nói với bé: “Quyển Quyển nhìn xem, con từ trong bụng ba nhỏ mà ra, con là một phần của ba. Khi con gặp nguy hiểm, cũng như ba con gặp nguy hiểm vậy, nếu con bị đau, ba con cũng đau. Con nghĩ xem, lúc đó không tìm thấy con, liệu ba con có lo lắng và sợ hãi không?”
Quyển Quyển nghiêm túc gật đầu.
“Cha và ba nhỏ của con là hai người yêu con nhất trên thế giới này. Dù con có trở thành người như thế nào, họ cũng sẽ luôn yêu con như trước.”
“Thật hông?”
“Đương nhiên rồi, con thấy Tiểu Khởi nghịch ngợm như thế chú Lục vẫn luôn thích nó đấy thôi.”
Quyển Quyển có chút nghi ngờ về tính chân thực của câu nói này, nhưng bé không nói ra.
“Bây giờ Quyển Quyển chủ động đi tìm ba nhỏ, nói những gì con nghĩ trong lòng với ba, được không?”
Quyển Quyển cúi đầu, muốn đi nhưng lại không dám.
Chung Diệp khích lệ bé: “Quyển Quyển rất giỏi và dũng cảm mà. Nếu lần này con có thể chủ động làm lành với ba nhỏ, lần sau chú sẽ dạy con gấp đèn lồng nhỏ.”
Quyển Quyển do dự rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, nhảy xuống khỏi chân Chung Diệp, chạy nhanh đến cửa cầu thang.
Lâm Tri Dịch vẫn ngồi ở bàn ăn ngẩn ngơ, Lục Cẩn Thừa và Chu Hoài Sinh đang trò chuyện trong phòng khách.
Tiểu Khởi có vẻ vẫn ở sau ghế sofa, nhưng có vẻ như không còn ở đó nữa, Quyển Quyển cũng lười quan tâm đến nhóc ấy. Bé từ từ đi xuống lầu rồi đến phòng ăn. Lâm Tri Dịch thoáng thấy bé, ánh mắt dừng lại, cả người cứng đờ.
Chu Hoài Sinh đang trò chuyện cũng chú ý đến tình hình trong phòng ăn, anh ra hiệu bằng ánh mắt cho Lục Cẩn Thừa, cả hai người đều nhịn cười, lặng lẽ quan sát.
Quyển Quyển rón rén đến bên chân Lâm Tri Dịch, nhỏ giọng gọi: “Ba nhỏ.”
Lâm Tri Dịch giữ vẻ mặt lạnh lùng được khoảng bảy, tám giây, rồi xoay người lại, khi ánh mắt gặp Quyển Quyển, cậu cuối cùng không thể kiềm chế được, ngồi xổm xuống ôm chặt cậu bé, xin lỗi trước: “Xin lỗi, ba nhỏ đã nổi giận với con.”
Quyển Quyển chuẩn bị những lời muốn nói nhưng chưa kịp thốt ra thì đã bị mùi hương nho ngọt ngào bao quanh. Bé chậm rãi vòng tay ôm cổ Lâm Tri Dịch, vô cùng tủi thân, khóc lóc nói: “Ba nhỏ, đừng không để ý đến con.”
Lâm Tri Dịch vuốt má Quyển Quyển.
Quyển Quyển dán chặt vào người Lâm Tri Dịch, nghẹn ngào kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối. Lâm Tri Dịch nghe xong càng thêm đau lòng, ôm chặt cậu bé hơn: “Sao con lại nghĩ như vậy? Có phải vì gần đây ba nhỏ quá bận, không có nhiều thời gian bên con? Hay là vì ba nhỏ làm điều gì không tốt, khiến con lo lắng về chuyện này lâu như vậy?”
Quyển Quyển lắc đầu, dính chặt vào Lâm Tri Dịch như kẹo mạch nha.
Trước mặt mọi người, Quyển Quyển luôn là đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nhưng trước mặt Lâm Tri Dịch, bé lại thể hiện mặt yếu đuối nhất, vì dù có làm nũng thế nào, Lâm Tri Dịch vẫn thấy bé dễ thương, luôn hôn bé không biết chán.
Chu Hoài Sinh thấy sự việc diễn ra không như tưởng tượng, sao hai cục cưng của anh đột nhiên ôm nhau khóc?
Anh vội bước tới, cùng ngồi xuống: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”
Kết quả là Lâm Tri Dịch không nói hai lời, bế Quyển Quyển ra ngoài sân, ngồi xuống, nghiêm túc kể cho bé nghe rằng cậu yêu bé nhiều như thế nào.
“Khi con còn trong bụng ba nhỏ, con không hề ngoan chút nào, cũng nghịch ngợm như Tiểu Khởi vậy.”
Quyển Quyển không thể tin được.
“Khi ba nhỏ ngủ, chỉ có thể nằm nghiêng bên trái, chỉ cần lật người một chút là con bắt đầu phản đối, lăn qua lăn lại trong bụng ba nhỏ, khiến ba không thể ngủ ngon được.”
Quyển Quyển ngại ngùng tựa đầu vào bụng Lâm Tri Dịch.
“Nhưng ba nhỏ vẫn rất vui, mỗi ngày đều mong đợi con đến.”
“Thật hông?”
“Đương nhiên rồi. Ba nhỏ không phải vì thích những đứa trẻ ngoan mới thích Quyển Quyển, mà là vì thích Quyển Quyển nên mới thích những đứa trẻ ngoan. Bởi vì con là người quan trọng nhất trong cuộc đời của ba nhỏ.”
“Quan trọng hơn cả cha ạ?”
Lâm Tri Dịch mỉm cười nói: “Quan trọng hơn cả cha một chút.”
Quyển Quyển nghĩ, vậy là siêu quan trọng luôn.
Chu Hoài Sinh đặt nồi canh đã hầm xong lên bàn, sau đó cho những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn vào nồi, Lục Cẩn Thừa ở bên cạnh phụ giúp, chẳng mấy chốc đã làm xong một bàn ăn.
Tiểu Khởi được Chung Diệp dắt đi rửa tay, vừa đi vừa hỏi: “Quyển Quyển đâu rồi?”
Chung Diệp trả lời: “Con rửa tay xong thì Quyển Quyển sẽ xuất hiện.”
Tiểu Khởi lập tức phấn chấn.
Chu Hoài Sinh bước ra ngoài, gọi hai cục cưng đang thì thầm to nhỏ: “Ăn cơm thôi.”
Gió nhẹ thổi qua tóc Lâm Tri Dịch, ánh nắng ấm áp chiếu xuống hai cục cưng. Lâm Tri Dịch giả vờ đuổi kéo tay nhỏ của Quyển Quyển, làm bộ muốn cắn, Quyển Quyển lập tức chui vào lòng Lâm Tri Dịch, hai người quấn quýt lấy nhau. Chu Hoài Sinh nhìn cảnh đó với nụ cười đầy yêu thương, mãi không nỡ phá tan khung cảnh ấm áp ấy.
Cuối cùng, Lâm Tri Dịch nhìn thấy anh, hào hứng hôn một cái lên má bé, tự hào khoe chiến tranh lạnh đã kết thúc.
Châu Hoài Sinh nhẹ nhàng nói, cố nén cười: “Ăn cơm thôi.”
“Dạ.” Lâm Tri Dịch đặt Quyển Quyển xuống đất, nắm lấy tay bé dẫn vào trong nhà.
Vào ngày thứ hai, khi tan học, Quyển Quyển ra khỏi lớp học, đeo balo nhỏ trên lưng, đi đến cổng nhà trẻ, nhìn chung quanh để tìm chú Trần tài xế, nhưng mãi không thấy.
Bé chuẩn bị quay lại bên trong nhà trẻ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “Quyển Quyển” quen thuộc từ phía xa.
Quyển Quyển nhìn sang, thấy ba và cha đang đứng cạnh cây, vẫy tay với bé. Bé ngẩn ngơ mười giây rồi mới chạy về phía họ, nhảy vào vòng tay của Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch ôm bé lên, Chu Hoài Sinh thì lấy balo nhỏ của bé xuống.
“Quyển Quyển muốn ăn gì không?”
Quyển Quyển chỉ sang phía cửa hàng McDonald's bên đối diện.
Lâm Tri Dịch nhếch môi, “Được thôi.”
Cậu bé ngay lập tức nói, “Con sẽ ăn ít thôi.”
Lâm Tri Dịch nhéo má Quyển Quyển, “Được, nghe theo Quyển Quyển.”
Bước vào quán, tìm chỗ ngồi xuống, gọi món, lấy đồ ăn, khi nhận được hamburger, Quyển Quyển lại không còn hào hứng nữa. Bé vốn luôn muốn đi ăn McDonald's, nhưng việc cha và ba nhỏ đến đón sau giờ học mang lại cho bé niềm vui lớn hơn nhiều so với McDonald's, bé đột nhiên cảm thấy hamburger không ngon lắm, kém xa món sườn chua ngọt của cha.
“Hổng ngon bằng đồ cha nấu.” Bé nói.
Chu Hoài Sinh giúp bé lau miệng, nghe vậy mỉm cười, nói: “Vậy sao?”
“Cha nấu ăn ngon nhất.”
“Miệng ngọt quá nhỉ?”
Lâm Tri Dịch uống một ngụm coca, quay đầu nhìn Quyển Quyển, Quyển Quyển buột miệng nói: “Ba nhỏ là người giỏi nhất thế giới, cả tòa nhà đều là của ba.”
Lâm Tri Dịch mỉm cười, cũng không phản bác, nhìn cậu bé với nụ cười toe toét, tiếp tục lắng nghe.
Quyển Quyển nhìn trái nhìn phải, rồi nghiêm túc nói: “Con là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới!”
Nói xong còn bổ sung: “Con siêu siêu hạnh phúc!”
Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh nhìn nhau cười, Chu Hoài Sinh lấy điện thoại ra, mở camera, cả nhà ba người dựa vào nhau, nhìn vào ống kính, Quyển Quyển nói “Cheese” đèn flash nhấp nháy, ghi lại thêm một khoảnh khắc đẹp.
Ăn no, Quyển Quyển bắt đầu xếp những cọng khoai tây chiên ngắn khác nhau.
Thấy Quyển Quyển chơi say mê, Chu Hoài Sinh liền lén lút vươn tay từ sau lưng Quyển Quyển, vòng qua eo Lâm Tri Dịch, kéo cậu về phía mình. Lâm Tri Dịch vừa ngẩng đầu lên, nụ hôn của Chu Hoài Sinh đã in lên môi cậu, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng tách ra.
Lâm Tri Dịch như bị ánh mắt trìu mến của Chu Hoài Sinh mê hoặc, lẩm bẩm: “Chu Hoài Sinh, anh còn nhớ đã hứa với em điều gì không?”
“Hửm?”
“Anh hứa sẽ yêu em thêm năm mươi năm nữa.”
Tay họ nắm lấy nhau, chiếc nhẫn khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng lách cách nhỏ xíu. Chu Hoài Sinh lặp lại nguyên văn lời cầu hôn: “Vậy thì thật tốt, có thể yêu em thêm năm mươi năm nữa.”
Quyển Quyển vểnh tai lên, hỏi: “Còn con thì sao?”
Chu Hoài Sinh bật cười, mãi đến khi ra khỏi McDonald's cũng không trả lời câu hỏi của Quyển Quyển. Quyển Quyển tủi thân hỏi đi hỏi lại mấy lần: “Cha sẽ yêu con bao lâu?”
Lâm Tri Dịch cùng Chu Hoài Sinh chậm chạy đi ra xa, Quyển Quyển đuổi theo sau, mãi mới đuổi kịp. Chu Hoài Sinh bế bé lên, cho bé câu trả lời: “Mãi mãi.
“Cha và ba sẽ mãi mãi yêu con, không có hạn.”
~Kết thúc toàn văn~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.