Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà
Chương 30: Ghen và cùng đi làm nhiệm vụ
Huyễn Yến
02/07/2024
Edit: Nananiwe
Đến lúc Nghiêm Qua kịp hoàn hồn thì khai thông tinh thần đã kết thúc rồi. Không biết Lê Thương đã buông hắn ra, ngồi đối diện khẽ mỉm cười với hắn từ bao giờ.
Không biết tại sao trong đầu Nghiêm Qua bỗng xuất hiện một cảm xúc khó nói.
“Bình thường cậu khai thông tinh thần cho lính gác khác cũng sẽ làm như vậy sao?”
“Anh đang giận à? Đây là tri thức tôi học được ở Tháp, chắc anh cũng biết một ít là dẫn đường đụng chạm ở một mức độ nào đó có thể khiến lính gác bình tĩnh lại. Cơ mà đây vẫn là lần đầu tiên tôi làm vậy, bởi vì lúc khai thông tinh thần cho lính gac khác chưa từng gặp ai chống cự như anh.”
Mặt Nghiêm Qua hơi nóng lên, khi biết mình là lính gác duy nhất được đối xử như vậy, trong lòng hắn lặng lẽ xuất hiện một cảm xúc mang tên trộm vui vẻ.
Sau khi hơi thở không thể nói rõ kia biến mất, hắn bỗng nhận ra ban nãy mình sợ tới mức muốn trốn tránh nhưng lại không thể phản kháng được mất mặt đến cỡ nào.
Thân là lính gác mà lại bị một dẫn đường yếu hơn mình đè lên tường không thể phản kháng, nếu những lính gác từng làm việc với hắn nghe được chuyện này nhất định sẽ cười rụng răng.
Nghĩ tới đây hắn cảm thấy mình nhất định phải lấy lại danh dự, nếu không sau này hắn sẽ không có mặt mũi nói với người khác mình là một lính gác nằm trên.
Nghiêm Qua nghiêm túc nói: “Tôi không giận, tôi chỉ muốn nói với cậu một điều. Nếu sau này gặp phải lính gác không phối hợp thì nhất định phải đuổi hắn ta ra ngoài, tuyệt đối không được làm như vừa rồi, nếu không cậu sẽ không bao giờ biết được đối phương có thể khống chế được bản thân hay không.
Hắn vừa nói vừa đi đến trước mặt Lê Thương, tay giữ chặt tay Lê Thương, mập mờ cúi đầu lại gần nói bên tai Lê Thương hệt như ban nãy Lê Thương làm. Hắn định dùng kinh nghiệm của mình để nói cho đối phương biết ban nãy làm như vậy với mình nguy hiểm đến mức nào.
Lần này Nghiêm Qua quan sát kỹ gương mặt Lê Thương, muốn nhìn ra cảm xúc sợ hãi hoặc e dè trong mắt đối phương. Nhưng hắn thất vọng rồi, Lê Thương chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh vô cùng.
Nghiêm Qua cảm thấy mình bị coi thường, thuận thế đè người ta xuống sàn nhà: “Này, cậu có nghe tôi nói không hả?”
Lê Thương cười khẽ nhìn hắn, giơ tay lên sờ nhẹ cằm hắn: “Được rồi đừng quậy nữa. Tôi đã xem xét tình huống của anh rồi, tốt hơn nhiều lúc mới gặp nhưng hình như gần đây lại có xu hướng xấu đi. Tôi khuyên anh một câu, về sau trừ trường hợp cực kỳ cần thiết ra thì đừng tùy tiện biến thành dạng thú.”
Nghiêm Qua hoàn toàn không ngờ Lê Thương lại phản ứng như vậy, bị sờ cằm khiến hắn sững ra, chẳng mấy chốc đã bị Lê Thương đẩy ra.
Nhìn the bóng lưng lạnh nhạt đứng dậy bước đi của Lê Thương, không hiểu sao trong lòng Nghiêm Qua cảm thấy uất ức. Dáng vẻ Lê Thương như vậy hoàn toàn như đang coi hắn là một đứa trẻ con mà trêu đùa.
“Có muốn uống nước không?” Lê Thương lên phòng trà tầng hai lấy một ly nước rồi hỏi Nghiêm Qua một câu như vậy.
“Không cần.” Nghiêm Qua sầm mặt đáp một câu như vậy rồi cáu kỉnh đi về.
Khóe miệng Lê Thương hơi cong lên nhìn theo bóng Lê Thương rời đi, trong mắt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Bên này, Nghiêm Qua vừa rời khỏi nhà Lê Thương đã nhạy bén nhận ra cảm quan của mình rõ rệt hơn trước nhiều.
Hiệu quả của việc khai thông tinh thần tốt ngoài dự đoán của hắn.
Nghiêm Qua suy nghĩ một lát quyết định tới phòng mà đám lính gác kia ở, lúc vào trong mới thấy cả bọn đang tụ tập trong phòng khách xem chương trình giải trí. Thấy Nghiêm Qua đến, tầm mắt mọi người dừng lại trên người hắn ngắn ngủi một cái chớp mặt rồi tiếp tục xem TV.
Nghiêm Qua ngoắc ngoắc tay gọi Los, Los hí hửng chạy đến: “Chúng ta phải đi huấn luyện à?”
Nghiêm Qua lắc đầu: “Không phải, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, cậu qua đây với tôi một lát.”
Lý Khải Văn hơi để ý tình hình bên này, vừa nhìn theo bóng hai người đi khỏi vừa huých tay Thích Lam: “Sao trông bọn họ thân thiết vậy?”
“Sao tôi biết được, tôi cùng về với cậu mà. Cậu quan tâm thì đi theo xem.” Lúc nói chuyện ánh mắt Thích Lam vẫn không rời khỏi màn hình.
Lý Khải Văn nghĩ một lát, lo Los bị Nghiêm Qua lợi dụng làm chuyện xấu nên đứng dậy đi ra ngoài theo hai người họ.
Nghiêm Qua dẫn Los ra tận ngoài cổng, thấy Lý Khải Văn cách đó không xa cũng chẳng để tâm.
“Tôi hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?” Los tò mò nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nghiêm Qua.
“Cậu có biết Lâm Phi và Lê Thương quen nhau thế nào không?”
“Sao tự dưng lại hỏi cái này?” Los gãi đầu: “Bọn họ quen nhau lâu lắm rồi, từ trước khi tôi gia nhập hiệp hội cơ. Tôi nghe nói hai người họ là người sáng lập hiệp hội lính gác này, chắc quen nhau cũng lâu lắm rồi.”
Nghiêm Qua cố đè nén ghen tuông trong lòng: “Nghĩa là quan hệ của bọn họ rất tốt đúng không?”
“Đương nhiên rồi, hai người họ ăn ý nhất nhóm đó. Mặc dù Lâm Phi không phải hội trưởng nhưng có một số thời điểm còn có tiếng nói hơn cả hội trưởng. Mặc dù thực lực của Lâm Phi yếu nhất hội nhưng đồng thời cũng thông minh nhất hội. Lâm Phi thật sự rất biết cách ăn nói, có một số lúc giống như quân sư của bọn tôi vậy.”
“Vậy à. Vậy chắc hẳn là một người không thể coi thường.”
“Đúng vậy, hội trưởng đã từng nói ngoài phó hội trưởng ra thì Lâm Phi là người quan trọng nhất hiệp hội, ai trong số chúng tôi cũng có thể xảy ra chuyện nhưng phó hội trưởng và Lâm Phi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.”
“Ồ...” Nghiêm Qua ồ một tiếng, đang định đi về bỗng nghĩ tới điều gì, hắn nhìn về phía Los: “Hỏi cậu thêm một chuyện nữa. Bình thường... phó hội trưởng của các cậu khai thông tinh thần cho các cậu như thế nào?”
“Cái gì mà như thế nào? Thì cứ làm như bình thường thôi?” Los cảm thấy rất lạ, không biết tại sao Nghiêm Qua lại hỏi chuyện này.
“Ý là...” Nghiêm Qua lộ vẻ không biết diễn giải như thế nào: “Ý là có tiếp xúc tay chân với các cậu không? Đừng có suy nghĩ nhiều, ban nãy tôi thấy Lê Thương khai thông tinh thần cho Lâm Phi bằng cách ôm cậu ta vào lòng nên mới chú ý thôi.”
“Nghiêm Qua, anh cũng thích phó hội trưởng của bọn tôi đúng không??”
Lời của Los khiến Nghiêm Qua suýt nữa xù lông.
Hắn lớn tiếng phản bác: “Làm saon có thể? Tôi chỉ tò mò nên mới hỏi một chút thôi. Trước đây tôi gặp rất nhiều dẫn đường, có rất ít dẫn đường đụng vào thân thể lính gác lúc khai thông tinh thần.”
Los lộ vẻ: “Ui chao Nghiêm Qua, anh không cần xấu hổ đâu, tất cả mọi người chỗ chúng tôi đều thích Lê Thương mà, nếu nh cũng thích thì cứ nói thẳng ra là được.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu!” Nghiêm Qua vẫn phủ nhận, hơn nữa còn chuyển về đề tài ban nãy.
Los nói: “Lúc khai thông tinh thần cho bọn tôi phó hội trưởng chưa từng đụng vào cơ thể bọn tôi, nhưng mà Lâm Phi là ngoại lệ. Thật ra bọn tôi luôn đoán không biết có phải phó hội trưởng thích Lâm Phi không, nhưng kỳ lạ là bọn tôi lại không thấy hai người họ có gì mờ ám, cũng chẳng có dấu hiệu gì là muốn yêu đương. Cơ mà dù nói thế nào đi nữa thì tôi nghĩ hẳn là Lâm Phi rất đặc biệt với phó hội trưởng.”
“Ra là vậy... Cảm ơn cậu, tôi về trước đâ.”
Hóa ra đuọc chạm vào cơ thể là đặc biệt sao?
Nhưng mà tại sao? Đây không phải là sự độc nhất vô nhị chỉ thuộc về mỗi một mình mình ư?
Nghiêm Qua bỗng nhiên bị suy nghĩ trong đầu dọa một trận.
Vừa rồi hắn muốn mình là duy nhất trong mắt Lê Thương.
Tại sao lại có suy nghĩ như vạy? Chẳng lẽ...
Nghiêm Qua nhớ lại những kiểu ở chung cùng những cảm xúc hành động kỳ quái của mình với Lê Thương trong khoảng thời gian này.
Hắn ôm lấy tim mình, bắt đầu cẩn thận cảm nhận sự rung động trong lồng ngực sinh ra khi hắn nhớ Lê Thương, trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn phát hiện mình luôn mượn cớ để tới gần Lê Thương, mỗi lần tạm biệt Lê Thương sẽ cảm thấy không nỡ, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy trống vắng như bên cạnh thiếu một cái gì đó.
Chẳng lẽ... Đây là thích sao?
Đúng rồi, hóa ra là như vậy, hóa ra hắn thích Lê Thương.
Sau khi nhận ra sự thật này, Nghiêm Qua về phòng nằm trên giường suy nghĩ một ngày một đêm, cuối cùng hắn quyết định: Nếu đã thích thì hãy dũng cảm theo đuổi, chỉ là hắn tuyệt đối sẽ không làm người nằm dưới.
Sau khi nghĩ kỹ sau này nên làm thế nào, Nghiêm Qua bật dậy ngồi trên giường, định hướng tương lai chưa bao giờ hiện rõ như bây giờ.
Nghiêm Qua đi ra ngoài phát hiện Hùng Thạch Nghị đang gọi video với những người khác. Ban đầu hắn định kệ bọn họ để đi tìm Lê Thương, nhưng tới khi nghe thấy tên Lê Thương từ trong miệng bọn họ thì lập tức dừng bước lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.
“... Nhất định phải đi ư?” Hùng Thạch Nghị hỏi.
Nghiêm Qua nghe thấy giọng Thích Lam từ bên kia truyền tới: “Nhất định phải đi. Đó là khách hàng lớn của chúng ta, đã giới thiệu cho hiệp hội chúng ta rất nhiều nhiệm vụ, có ơn rất lớn vơi chúng ta, thế nên không thể từ chối nhiệm vụ này được. Đừng lo, chỉ là một nhiệm vụ làm vệ sĩ thôi, tôi và Lê Thương lại chẳng phải hợp tác lần đầu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hùng Thạch Nghị lo lắng nói: “Nhưng chúng ta đều bị lộ mặt trong nhiệm vụ lần trước rồi, lần này nếu cậu bị nghi ngờ thì sẽ rất rắc rối đó.”
Bên kia im lặng rất lâu.
Nghiêm Qua bỗng nhiên ngồi xuống cạnh Hùng Thạch Nghị, nhìn mấy người trong video: “Nếu đã vậy thì nhiệm vụ này để tôi và Lê Thương đi làm đi?”
Tất cả mọi người đều nhìn Nghiêm Qua bằng ánh mắt ngạc nhiên, Los bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Ừ ha, sao chúng ta không nghĩ tới việc này nhỉ? Nghiêm Qua cũng là người của hiệp hội chúng ta, cũng chưa bị lộ mặt nữa. Thế nên nếu để Nghiêm Qua đi thì chắc chắn không có ai nghi ngờ tới hiệp hội chúng ta!”
“Nghiêm Qua, anh có chắc không?” Giọng Lê Thương bỗng truyền từ bên trong tới. Nghiêm Qua cứng đờ, nhìn kỹ lại vẫn không thấy bóng dáng Lê Thương trong video.
Hùng Thạch Nghị ở bên cạnh rất tri kỷ giải thích: “Phó hội trưởng chỉ mở mic thôi.”
Nhận ra mình hơi thất thố trước mặt mọi người, Nghiêm Qua lập tức điều chỉnh lại biểu cảm của mình. Hắn ngồi bắt chéo chân, dựa vào ghế sofa nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi.”
Lê Thương đáp: “Vậy thì tốt, cứ quyết định để tôi và Nghiêm Qua đi đi. Nghiêm Qua, anh chuẩn bị chút đi, đêm nay chúng ta sẽ xuất phát.
Nghiêm Qua kiềm chế sự mừng thầm trong lòng, cố ý ừ một tiếng giống như chẳng để ý chút nào.
Đến lúc Nghiêm Qua kịp hoàn hồn thì khai thông tinh thần đã kết thúc rồi. Không biết Lê Thương đã buông hắn ra, ngồi đối diện khẽ mỉm cười với hắn từ bao giờ.
Không biết tại sao trong đầu Nghiêm Qua bỗng xuất hiện một cảm xúc khó nói.
“Bình thường cậu khai thông tinh thần cho lính gác khác cũng sẽ làm như vậy sao?”
“Anh đang giận à? Đây là tri thức tôi học được ở Tháp, chắc anh cũng biết một ít là dẫn đường đụng chạm ở một mức độ nào đó có thể khiến lính gác bình tĩnh lại. Cơ mà đây vẫn là lần đầu tiên tôi làm vậy, bởi vì lúc khai thông tinh thần cho lính gac khác chưa từng gặp ai chống cự như anh.”
Mặt Nghiêm Qua hơi nóng lên, khi biết mình là lính gác duy nhất được đối xử như vậy, trong lòng hắn lặng lẽ xuất hiện một cảm xúc mang tên trộm vui vẻ.
Sau khi hơi thở không thể nói rõ kia biến mất, hắn bỗng nhận ra ban nãy mình sợ tới mức muốn trốn tránh nhưng lại không thể phản kháng được mất mặt đến cỡ nào.
Thân là lính gác mà lại bị một dẫn đường yếu hơn mình đè lên tường không thể phản kháng, nếu những lính gác từng làm việc với hắn nghe được chuyện này nhất định sẽ cười rụng răng.
Nghĩ tới đây hắn cảm thấy mình nhất định phải lấy lại danh dự, nếu không sau này hắn sẽ không có mặt mũi nói với người khác mình là một lính gác nằm trên.
Nghiêm Qua nghiêm túc nói: “Tôi không giận, tôi chỉ muốn nói với cậu một điều. Nếu sau này gặp phải lính gác không phối hợp thì nhất định phải đuổi hắn ta ra ngoài, tuyệt đối không được làm như vừa rồi, nếu không cậu sẽ không bao giờ biết được đối phương có thể khống chế được bản thân hay không.
Hắn vừa nói vừa đi đến trước mặt Lê Thương, tay giữ chặt tay Lê Thương, mập mờ cúi đầu lại gần nói bên tai Lê Thương hệt như ban nãy Lê Thương làm. Hắn định dùng kinh nghiệm của mình để nói cho đối phương biết ban nãy làm như vậy với mình nguy hiểm đến mức nào.
Lần này Nghiêm Qua quan sát kỹ gương mặt Lê Thương, muốn nhìn ra cảm xúc sợ hãi hoặc e dè trong mắt đối phương. Nhưng hắn thất vọng rồi, Lê Thương chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh vô cùng.
Nghiêm Qua cảm thấy mình bị coi thường, thuận thế đè người ta xuống sàn nhà: “Này, cậu có nghe tôi nói không hả?”
Lê Thương cười khẽ nhìn hắn, giơ tay lên sờ nhẹ cằm hắn: “Được rồi đừng quậy nữa. Tôi đã xem xét tình huống của anh rồi, tốt hơn nhiều lúc mới gặp nhưng hình như gần đây lại có xu hướng xấu đi. Tôi khuyên anh một câu, về sau trừ trường hợp cực kỳ cần thiết ra thì đừng tùy tiện biến thành dạng thú.”
Nghiêm Qua hoàn toàn không ngờ Lê Thương lại phản ứng như vậy, bị sờ cằm khiến hắn sững ra, chẳng mấy chốc đã bị Lê Thương đẩy ra.
Nhìn the bóng lưng lạnh nhạt đứng dậy bước đi của Lê Thương, không hiểu sao trong lòng Nghiêm Qua cảm thấy uất ức. Dáng vẻ Lê Thương như vậy hoàn toàn như đang coi hắn là một đứa trẻ con mà trêu đùa.
“Có muốn uống nước không?” Lê Thương lên phòng trà tầng hai lấy một ly nước rồi hỏi Nghiêm Qua một câu như vậy.
“Không cần.” Nghiêm Qua sầm mặt đáp một câu như vậy rồi cáu kỉnh đi về.
Khóe miệng Lê Thương hơi cong lên nhìn theo bóng Lê Thương rời đi, trong mắt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Bên này, Nghiêm Qua vừa rời khỏi nhà Lê Thương đã nhạy bén nhận ra cảm quan của mình rõ rệt hơn trước nhiều.
Hiệu quả của việc khai thông tinh thần tốt ngoài dự đoán của hắn.
Nghiêm Qua suy nghĩ một lát quyết định tới phòng mà đám lính gác kia ở, lúc vào trong mới thấy cả bọn đang tụ tập trong phòng khách xem chương trình giải trí. Thấy Nghiêm Qua đến, tầm mắt mọi người dừng lại trên người hắn ngắn ngủi một cái chớp mặt rồi tiếp tục xem TV.
Nghiêm Qua ngoắc ngoắc tay gọi Los, Los hí hửng chạy đến: “Chúng ta phải đi huấn luyện à?”
Nghiêm Qua lắc đầu: “Không phải, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, cậu qua đây với tôi một lát.”
Lý Khải Văn hơi để ý tình hình bên này, vừa nhìn theo bóng hai người đi khỏi vừa huých tay Thích Lam: “Sao trông bọn họ thân thiết vậy?”
“Sao tôi biết được, tôi cùng về với cậu mà. Cậu quan tâm thì đi theo xem.” Lúc nói chuyện ánh mắt Thích Lam vẫn không rời khỏi màn hình.
Lý Khải Văn nghĩ một lát, lo Los bị Nghiêm Qua lợi dụng làm chuyện xấu nên đứng dậy đi ra ngoài theo hai người họ.
Nghiêm Qua dẫn Los ra tận ngoài cổng, thấy Lý Khải Văn cách đó không xa cũng chẳng để tâm.
“Tôi hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?” Los tò mò nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Nghiêm Qua.
“Cậu có biết Lâm Phi và Lê Thương quen nhau thế nào không?”
“Sao tự dưng lại hỏi cái này?” Los gãi đầu: “Bọn họ quen nhau lâu lắm rồi, từ trước khi tôi gia nhập hiệp hội cơ. Tôi nghe nói hai người họ là người sáng lập hiệp hội lính gác này, chắc quen nhau cũng lâu lắm rồi.”
Nghiêm Qua cố đè nén ghen tuông trong lòng: “Nghĩa là quan hệ của bọn họ rất tốt đúng không?”
“Đương nhiên rồi, hai người họ ăn ý nhất nhóm đó. Mặc dù Lâm Phi không phải hội trưởng nhưng có một số thời điểm còn có tiếng nói hơn cả hội trưởng. Mặc dù thực lực của Lâm Phi yếu nhất hội nhưng đồng thời cũng thông minh nhất hội. Lâm Phi thật sự rất biết cách ăn nói, có một số lúc giống như quân sư của bọn tôi vậy.”
“Vậy à. Vậy chắc hẳn là một người không thể coi thường.”
“Đúng vậy, hội trưởng đã từng nói ngoài phó hội trưởng ra thì Lâm Phi là người quan trọng nhất hiệp hội, ai trong số chúng tôi cũng có thể xảy ra chuyện nhưng phó hội trưởng và Lâm Phi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.”
“Ồ...” Nghiêm Qua ồ một tiếng, đang định đi về bỗng nghĩ tới điều gì, hắn nhìn về phía Los: “Hỏi cậu thêm một chuyện nữa. Bình thường... phó hội trưởng của các cậu khai thông tinh thần cho các cậu như thế nào?”
“Cái gì mà như thế nào? Thì cứ làm như bình thường thôi?” Los cảm thấy rất lạ, không biết tại sao Nghiêm Qua lại hỏi chuyện này.
“Ý là...” Nghiêm Qua lộ vẻ không biết diễn giải như thế nào: “Ý là có tiếp xúc tay chân với các cậu không? Đừng có suy nghĩ nhiều, ban nãy tôi thấy Lê Thương khai thông tinh thần cho Lâm Phi bằng cách ôm cậu ta vào lòng nên mới chú ý thôi.”
“Nghiêm Qua, anh cũng thích phó hội trưởng của bọn tôi đúng không??”
Lời của Los khiến Nghiêm Qua suýt nữa xù lông.
Hắn lớn tiếng phản bác: “Làm saon có thể? Tôi chỉ tò mò nên mới hỏi một chút thôi. Trước đây tôi gặp rất nhiều dẫn đường, có rất ít dẫn đường đụng vào thân thể lính gác lúc khai thông tinh thần.”
Los lộ vẻ: “Ui chao Nghiêm Qua, anh không cần xấu hổ đâu, tất cả mọi người chỗ chúng tôi đều thích Lê Thương mà, nếu nh cũng thích thì cứ nói thẳng ra là được.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu!” Nghiêm Qua vẫn phủ nhận, hơn nữa còn chuyển về đề tài ban nãy.
Los nói: “Lúc khai thông tinh thần cho bọn tôi phó hội trưởng chưa từng đụng vào cơ thể bọn tôi, nhưng mà Lâm Phi là ngoại lệ. Thật ra bọn tôi luôn đoán không biết có phải phó hội trưởng thích Lâm Phi không, nhưng kỳ lạ là bọn tôi lại không thấy hai người họ có gì mờ ám, cũng chẳng có dấu hiệu gì là muốn yêu đương. Cơ mà dù nói thế nào đi nữa thì tôi nghĩ hẳn là Lâm Phi rất đặc biệt với phó hội trưởng.”
“Ra là vậy... Cảm ơn cậu, tôi về trước đâ.”
Hóa ra đuọc chạm vào cơ thể là đặc biệt sao?
Nhưng mà tại sao? Đây không phải là sự độc nhất vô nhị chỉ thuộc về mỗi một mình mình ư?
Nghiêm Qua bỗng nhiên bị suy nghĩ trong đầu dọa một trận.
Vừa rồi hắn muốn mình là duy nhất trong mắt Lê Thương.
Tại sao lại có suy nghĩ như vạy? Chẳng lẽ...
Nghiêm Qua nhớ lại những kiểu ở chung cùng những cảm xúc hành động kỳ quái của mình với Lê Thương trong khoảng thời gian này.
Hắn ôm lấy tim mình, bắt đầu cẩn thận cảm nhận sự rung động trong lồng ngực sinh ra khi hắn nhớ Lê Thương, trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn phát hiện mình luôn mượn cớ để tới gần Lê Thương, mỗi lần tạm biệt Lê Thương sẽ cảm thấy không nỡ, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy trống vắng như bên cạnh thiếu một cái gì đó.
Chẳng lẽ... Đây là thích sao?
Đúng rồi, hóa ra là như vậy, hóa ra hắn thích Lê Thương.
Sau khi nhận ra sự thật này, Nghiêm Qua về phòng nằm trên giường suy nghĩ một ngày một đêm, cuối cùng hắn quyết định: Nếu đã thích thì hãy dũng cảm theo đuổi, chỉ là hắn tuyệt đối sẽ không làm người nằm dưới.
Sau khi nghĩ kỹ sau này nên làm thế nào, Nghiêm Qua bật dậy ngồi trên giường, định hướng tương lai chưa bao giờ hiện rõ như bây giờ.
Nghiêm Qua đi ra ngoài phát hiện Hùng Thạch Nghị đang gọi video với những người khác. Ban đầu hắn định kệ bọn họ để đi tìm Lê Thương, nhưng tới khi nghe thấy tên Lê Thương từ trong miệng bọn họ thì lập tức dừng bước lắng nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.
“... Nhất định phải đi ư?” Hùng Thạch Nghị hỏi.
Nghiêm Qua nghe thấy giọng Thích Lam từ bên kia truyền tới: “Nhất định phải đi. Đó là khách hàng lớn của chúng ta, đã giới thiệu cho hiệp hội chúng ta rất nhiều nhiệm vụ, có ơn rất lớn vơi chúng ta, thế nên không thể từ chối nhiệm vụ này được. Đừng lo, chỉ là một nhiệm vụ làm vệ sĩ thôi, tôi và Lê Thương lại chẳng phải hợp tác lần đầu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hùng Thạch Nghị lo lắng nói: “Nhưng chúng ta đều bị lộ mặt trong nhiệm vụ lần trước rồi, lần này nếu cậu bị nghi ngờ thì sẽ rất rắc rối đó.”
Bên kia im lặng rất lâu.
Nghiêm Qua bỗng nhiên ngồi xuống cạnh Hùng Thạch Nghị, nhìn mấy người trong video: “Nếu đã vậy thì nhiệm vụ này để tôi và Lê Thương đi làm đi?”
Tất cả mọi người đều nhìn Nghiêm Qua bằng ánh mắt ngạc nhiên, Los bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Ừ ha, sao chúng ta không nghĩ tới việc này nhỉ? Nghiêm Qua cũng là người của hiệp hội chúng ta, cũng chưa bị lộ mặt nữa. Thế nên nếu để Nghiêm Qua đi thì chắc chắn không có ai nghi ngờ tới hiệp hội chúng ta!”
“Nghiêm Qua, anh có chắc không?” Giọng Lê Thương bỗng truyền từ bên trong tới. Nghiêm Qua cứng đờ, nhìn kỹ lại vẫn không thấy bóng dáng Lê Thương trong video.
Hùng Thạch Nghị ở bên cạnh rất tri kỷ giải thích: “Phó hội trưởng chỉ mở mic thôi.”
Nhận ra mình hơi thất thố trước mặt mọi người, Nghiêm Qua lập tức điều chỉnh lại biểu cảm của mình. Hắn ngồi bắt chéo chân, dựa vào ghế sofa nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi.”
Lê Thương đáp: “Vậy thì tốt, cứ quyết định để tôi và Nghiêm Qua đi đi. Nghiêm Qua, anh chuẩn bị chút đi, đêm nay chúng ta sẽ xuất phát.
Nghiêm Qua kiềm chế sự mừng thầm trong lòng, cố ý ừ một tiếng giống như chẳng để ý chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.