Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc
Chương 77: Chị bằng lòng
麻耶
11/03/2022
Ngũ Nguyệt nói bất ngờ, quả nhiên là bất ngờ. Vào một ngày nào đó cũng không lâu lắm, tất cả mọi người mở weibo ra, lập tức nhiệt huyết sôi trào.
Ngũ Nguyệt cầu hôn Thường Yến Thanh.
Không sai, là cầu hôn. Mặc dù đã kết hôn bảy năm rồi, nhưng Ngũ Nguyệt cảm thấy năm đó là do Thường Yến Thanh cầu hôn với nàng, nàng vô cùng mất mặt, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhất định phải gỡ gạc lại được chút sĩ diện này.
Còn không phải sao, bảy năm rồi mà, dù sao cũng phải có chút thay đổi chứ, hoàn thành một số lịch trình tốt đẹp mà một người cần phải trải qua, ví dụ như... cầu hôn Thường Yến Thanh.
Bảy năm là một thời điểm rất kỳ diệu. Người ta nói cơn ngứa bảy năm, ý muốn chỉ thời gian đối với mỗi người mà nói là một thứ rất vô tình. Tình yêu là một vật phẩm sẽ bị tiêu hao. Cho dù tình cảm có tốt đẹp đến mấy đi chăng nữa thì cũng nên phai nhạt nhỉ?
Ngũ Nguyệt cho rằng tình cảm giữa nàng và Thường Yến Thanh thực sự đã nhạt rồi, nhưng không phải nhạt trong nhạt nhẽo mà là tĩnh của tĩnh lặng.
Đối với Ngũ Nguyệt mà nói, tình yêu Thường Yến Thanh dành cho nàng tựa như một vò rượu hảo hạng. Ngửi lần đầu tiên sẽ cảm thấy rất thơm, khi rót vào miệng là vị đắng, chảy qua yết hầu như thiêu đốt, nuốt xuống bụng trở nên ấm áp, còn sau khi chếnh choáng thì sẽ say.
Uống một ngụm, lại chép chép miệng, dường như chẳng có cảm giác, nhưng rượu này đã được nàng tiêu hóa, hòa vào thân thể, đang âm thầm quấy phá ở một nơi mà bản thân không nhìn thấy.
Nàng và Thường Yến Thanh lúc này, chính là trạng thái sau khi giao hòa, không còn phân biệt là chị hay là em.
Niềm vui trong nháy mắt, chi bằng bầu bạn dài lâu. Tình yêu biết bao nhiêu năm sớm đã được tuế nguyệt và cuộc sống ấp ủ thành tình thân. Thường Yến Thanh trở thành một bộ phận không thể nào tách rồi trong cuộc đời của Ngũ Nguyệt.
Ngũ Nguyệt không thể nào tưởng tượng được nếu như có một ngày Thường Yến Thanh sẽ rời khỏi nàng. Đoạn đường dài đằng đẵng tiếp theo, nàng phải một mình bước đi như thế nào. Hay sẽ đứng yên tại chỗ, ôm chặt lấy những hồi ức, không thể bước ra được?
Cơn ác mộng như thế này, Ngũ Nguyệt không muốn mơ thấy.
Nàng muốn vững vàng, mạnh mẽ bắt lấy Thường Yến Thanh. Nàng muốn Thường Yến Thanh mãi mãi là bảo vật trong lòng bàn tay nàng. Nàng muốn họ mãi mãi ở bên nhau.
Giống như ngày Thường Yến Thanh tự tay đeo chiếc nhẫn đó lên tay Ngũ Nguyệt. Một buổi sáng tinh mơ như bao ngày, Thường Yến Thanh vẫn còn đang ngủ, Ngũ Nguyệt đã leo xuống giường. Trong lòng bàn tay nàng đang nắm chặt chiếc nhẫn đã chuẩn bị cho Thường Yến Thanh, cố ý tìm máy ảnh, chỉnh sang trạng thái quay phim, cầm máy ảnh vừa đi vừa nói:
"Trời đã sáng rồi, đến đánh thức chú heo dậy thôi, để chủ chăn nuôi xem thử chú heo của mình thế nào rồi nhé."
Cho đến khi ống kính tập trung đến chiếc chăn đang cuộn tròn một cục trên giường, Ngũ Nguyệt mới ra vẻ kinh ngạc, lên tiếng: "Tại sao chú heo vẫn còn nằm trên giường vậy!"
"Đừng ngủ nữa." Nàng nửa ngồi nửa quỳ ngay mép giường, cách một lớp chăn đẩy nhẹ mấy cái, tận tình cung cấp dịch vụ đánh thức ngay tại giường.
Không đành lòng quấy rầy mộng đẹp của Thường Yến Thanh, Ngũ Nguyệt nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, lại cảm thấy nếu như thực sự không thể đánh thức được cô thì nàng có thể đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi Thường Yến Thanh ngủ đã, tự mình thức dậy.
Chưa qua bao nhiêu giây, cái cục trên giường chuyển động rất nhẹ mấy cái. Một bàn tay kéo chiếc chăn xuống, lộ ra gương mặt vô cùng ngái ngủ.
Thường Yến Thanh vẫn bị đánh thức rồi.
Chống cơ thể lên, ngồi dậy tựa vào gối nằm. Cô nhắm mắt, thở dài một hơi, giơ tay vuốt mặt, thuận tay hất mái tóc lộn xộn đang che khuất nửa gương mặt.
Chậm rãi mở mắt ra, Thường Yến Thanh thấy được ống kính đang nhắm thẳng vào mình và đôi mắt mang theo ý cười của người nào đó.
"Cầm máy ảnh làm gì vậy?" Cô xoa xoa đôi mắt, dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng hỏi.
Ngũ Nguyệt nói thẳng: "Quay chị á."
Thường Yến Thanh có chút khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: "Quay chị làm gì?"
Ngũ Nguyệt cười hì hì: "Chị rất đẹp, cho nên quay chị."
Thường Yến Thanh khẽ cười, trêu nàng: "Chị không đẹp."
"Ai nói vậy?" Ngũ Nguyệt tăng cao âm lượng phản bác: "Chị xinh đẹp nhất!"
Thường Yến Thanh không tranh luận với Ngũ Nguyệt nữa, giơ tay cướp lấy máy ảnh trong tay nàng.
"Ấy..." Ngũ Nguyệt không lường trước được, chưa kịp ngăn cản thì đã bị cướp mất.
Thường Yến Thanh nhắm thẳng ống kính về phía Ngũ Nguyệt. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, lắc lắc máy quay trên tay hai cái, nói: "À, người xinh đẹp nhất trên toàn thế giới đang ở đây nè."
Ngũ Nguyệt đắc ý, ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo: "Đó là chuyện đương nhiên."
Tiếp theo, nàng lại hỏi: "Chị có được người xinh đẹp nhất toàn thế giới thì có cảm nhận gì không?"
Thường Yến Thanh à một tiếng, bắt đầu phát biểu cảm nghĩ: "Rất vinh hạnh, cảm giác vô cùng vui vẻ."
Sau đó thì sao?" Ngũ Nguyệt tràn đầy phấn khởi muốn nghe đoạn tiếp theo.
Thường Yến Thanh rất thành thật: "Hết rồi."
Đối với hành vi thẳng nam của cô, Ngũ Nguyệt bất mãn chậc một tiếng, bò qua cướp lại máy ảnh từ tay cô.
Gương mặt của thường Yến Thanh lại một lần nữa đối diện với ống kính.
"Có thể hỏi chị một vấn đề không Thường tiểu thư?" Ngũ Nguyệt bắt đầu đi vào vấn đề chính của hôm nay.
Thường Yến Thanh hỏi: "Vấn đề gì?"
Ngũ Nguyệt hỏi: "Chị yêu em không?"
Thường Yến Thanh không trả lời thẳng, hỏi ngược lại nàng: "Chị cho rằng có lẽ em... biết rồi?"
Ngũ Nguyệt cố ý ngạo kiều ngẩng đầu lên: "Em không biết."
Thường Yến Thanh cười một tiếng, lời nói chắc chắn: "Em biết."
"Em thực sự không biết." Ngũ Nguyệt lắc đầu như trống bỏi.
"Yêu."
Trong không gian vang lên một tiếng như vậy, lưu luyến giữa môi lưỡi của Thường Yến Thanh.
Thường Yến Thanh tự biết đây là chủ đề một khi nhắc đến thì sẽ nói mãi không dứt. Nếu như cô không nói, đối phương sẽ quấn chặt không buông, cho nên liền đưa ra đáp án trong lòng cô.
Cũng là câu trả lời chính xác mà Ngũ Nguyệt muốn.
Chỉ là, cái tiếng "yêu" này lại giống như một tiếng "haizz", nghe như đang thở dài.
Ngũ Nguyệt trề môi, nói: "Quá qua loa."
"Có khó trả lời như vậy không?"
Nàng đã sắp lấy chiếc nhẫn ra rồi, sao vợ mình lại không hiểu phong tình như thế chứ. Một câu hợp hoàn cảnh cũng không muốn nói ra.
Thường Yến Thanh có vẻ như đột nhiên được khai khiếu, hoặc lại sợ nàng bộc phát tính khí, đưa ra một câu trả lời khác không qua loa nữa: "Chị yêu em."
Trong lòng Ngũ Nguyệt như nở hoa, đặt máy ảnh qua một bên, quỳ lên giường, vòng tay ôm lấy cổ của Thường Yến Thanh, dùng sức moa một cái.
"Em cũng yêu chị."
Thường Yến Thanh ngửa cổ nhận nụ hôn không quá nhiệt liệt nhưng rất thân mật này. Tay đặt lên ót của nàng, xoa nhẹ.
Ngũ Nguyệt đòi hỏi xong, lùi về sau một chút, sau đó mới đem bàn tay từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt thành nắm đấm đưa đến trước mặt Thường Yến Thanh, sau đó mở ra.
"Thường tiểu thư yêu em như vậy. Xin hỏi, chị có bằng lòng gả cho em không?"
Trong lòng bàn tay được đặt một chiếc nhẫn.
Thường Yến Thanh bỗng có chút sửng sốt.
Cô không ngờ tình huống sẽ như thế này. Thậm chí, cô còn cảm thấy ngôn ngữ của mình có chút nghèo nàn.
Tay của Ngũ Nguyệt đang lắc lắc trước mặt cô, trêu chọc cô: "Sao chị lại không nói chuyện vậy? Chị không bằng lòng à?"
"Không muốn thì em không cho chị nữa."
Ngũ Nguyệt giả vờ như muốn rút tay đang cầm nhẫn lại, bị Thường Yến Thanh một phát chụp được.
"Chị bằng lòng." Trong giọng nói kia còn mang theo chút sốt ruột.
Thường Yến Thanh kịp thời hoàn hồn, mỉm cười vô cùng đẹp mắt. Cô hiếm khi cười cong mắt như vậy. Một đôi mắt thường ngày luôn tràn đầy lạnh nhạt lập tức được thêm vào sắc thái khác lạ, bên trong là từng chút vui thích không sao kể xiết.
Phần vui vẻ đến trễ này, Ngũ Nguyệt dành tặng hết cho cô.
Chỉ là người nào đó cười còn sảng khoái hơn cả Thường Yến Thanh.
Ngũ Nguyệt vứt chiếc máy ảnh đã quay lại gần như toàn bộ hành trình sang một bên, không kịp chờ đợi kéo tay Thường Yến Thanh, đeo chiếc nhẵn vào ngón tay trái của cô, cúi đầu hôn lên trên đó một chút.
"Đóng dấu, sau này chị chính là vợ của em."
Thường Yến Thanh nhìn về phía đôi mắt sáng rực của nàng, cho dù trong lòng có sức mạnh của vạn cân thì giờ khắc này cũng không biết nên mở miệng như thế này.
Có cô gái nào lại không muốn được yêu thương?
Trong mối quan hệ này của họ, người khác nhìn vào sẽ tưởng rằng Thường Yến Thanh sẽ bao dung Ngũ Nguyệt hơn một chút, cũng bởi vì Thường Yến Thanh là người trông có vẻ chín chắn hơn.
Nhưng trong lòng Thường Yến Thanh hiểu rõ. Thật ra, Ngũ Nguyệt mới là người bao dung cô nhiều hơn. Bao dung sự quái dị của cô, đặt cô ở nơi an toàn nhất trong lòng nàng, cho cô cảm giác an toàn mà ở bất cứ nơi nào cũng không có được.
Không biết phải làm sao mới có thể biểu đạt được cảm xúc tràn đầy nội tâm này. Thường Yến Thanh tiến đến, hai tay vòng quanh cổ Ngũ Nguyệt, im lặng không nói một lời. Cô nghĩ rằng đối phương có lẽ sẽ có thể cảm nhận được một chút.
Ngũ Nguyệt ôm lại cô, cùng cô nói một chút lời tâm tình giữa những người yêu nhau. Cũng không phải lời thề non hẹn biển cũ rích, mà là những câu hỏi hờn dỗi như "Sao chị lại không khóc vậy?", "Em thấy chị không kích động tí nào cả", "Có thích chiếc nhẫn kim cương này không?"
Thường Yến Thanh máy móc trả lời. Tâm trạng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể bình phục hoàn toàn.
Ngũ Nguyệt nói cô không khóc, là vì cô kiềm chế được.
Bởi vì có thể kiềm chế cảm xúc cho nên khống chế biểu cảm trên mặt vẫn luôn là điểm mạnh của cô.
Hai người lại tiếp tục vuốt ve an ủi một lúc lâu.
Sau khi cầm máy ảnh mân mê một trận, Ngũ Nguyệt lập tức đăng weibo, mang đến tin tốt cho người hâm mộ.
[Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc V: Bảy năm sau, đổi lại để em cưới chị nhé. [video]]
[Viên kim cương lấp lánh chói mắt này. Hóa ra đây chính là phú bà à?! Tôi chua hu hu hu]
[Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi]
[Lầu trên, bạn ấy sốt ruột rồi, bạn ấy sốt ruột rồi, bạn ấy sốt ruột rồi]
[Tôi là một bàn canh chua cá, vừa chua lại vừa dư thừa]
*Chữ "cá" (yu) đồng âm với chữ "dư" trong "dư thừa"
[Cái này m* nó cũng quá ngọt rồi. Thực sự gánh không nổi rồi, mau đưa túi sơ cứu cho tôi!]
[Cưới cô ấy đi! Nhanh lên! Bây giờ, ngay lập tức, kết hôn ngay cho tôi!]
[Nguyệt Lượng A bùng nổ! Hôm nay khí tràng hai mét!]
[Sao có cảm giác như đang gả con gái vậy nhỉ? Hu hu hu, thật vui vẻ, thật khó chịu]
[Đều đẹp, đều là giá trị nhan sắc thần tiên!]
[Thanh Thanh cũng quá soft rồi, muốn sờ]
[Sau lại không có khúc sau vậy, muốn xem khúc tiếp theo a a a]
Ý định của Ngũ Nguyệt không phải là khoe ân ái. Mấy phút sau, nàng mới đăng lên một bình luận thực sự mang tính chất bùng nổ toàn trường:
[Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc V: Rút thăm 100 người bạn đáng yêu tham gia ngày kỷ niệm bảy năm vào ngày 20/11 của tụi mình. Địa điểm là hải đảo ở bán cầu Nam. Vé máy bay, chỗ ở, ăn uống, bao hết chi phí. Đợi bạn nhé.]
[Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc V: Quên nói, ngày mai rút]
Đăng xong, Ngũ Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này tốt rồi, cả thế giới đều biết Thường Yến Thanh đã gả cho nàng, hoàn toàn.
Chuyện cho fan rút thăm này Ngũ Nguyệt đã sớm nghĩ đến, lúc nãy mới nghiêm túc thảo luận với Thường Yến Thanh. Thường Yến Thanh cũng không có ý kiến thì nàng mới chắc chắn với quyết định này.
Một loạt sự việc trước đó thực sự rất có lỗi với người hâm mộ, đặc biệt là người hâm mộ của Thường Yến Thanh. Trong lòng Ngũ Nguyệt vô cùng hổ thẹn, muốn bù đắp cho họ chút gì đó.
Suy nghĩ phương án một chút, đều không hài lòng lắm. Rút tiền cũng được, nhưng cứ có cảm giác không có thành ý cho lắm. Trùng hợp sắp đến ngày kỉ niệm, chi bằng cứ trực tiếp xử lý một lượt luôn đi.
Trước đó cũng chưa tổ chức. Sau bảy năm, có thể có được lần kỷ niệm đầu tiên.
Về phần con số 100 này, là quyết định đột xuất của hai người.
Bởi vì số lượng người hâm mộ quá đông, không có khả năng đáp ứng hết từng người. Hơn nữa, quá nhiều người có thể sẽ tạo ra hỗn loạn, chỉ có thể rút được một ít, đại biểu mọi người nhận lấy phần tình cảm này.
Hai người ở chỗ này bình tĩnh thương lượng ngày kỷ niệm phải sắp xếp như thế này. Fan ở bên kia thì không còn bình tĩnh được nữa.
[Đ!M! Vậy cũng được à?!]
[Tôi muốn đi! Mau cứu bé! Rút tôi đi!]
[Chị ơi nhìn em nè! Rút em đi!]
[Tín nữ nguyện ăn chay cả đời, chỉ vì cầu nguyện được rút trúng]
[Khóc, đảng học sinh xem thời khóa biểu một chút, không đi được. Tôi không chuyển phát nữa, nếu không đợi lát nữa không đi được sẽ rất khó chấp nhận]
[Lầu trên, cưng đang suy nghĩ hảo huyền à ha ha ha. Chưa có mà đã nghĩ đến chuyện không đi được rồi. Tỉnh táo đi!]
[Đảng làm công, hình như cũng không đi được, nhưng vẫn chuyển phát một lần, lỡ như được thì sao!]
[Cũng không đi được, quỳ xuống cầu xin một cái livestream]
Sau khi fan high xong thì bắt đầu chen lấn điên cuồng chuyển phát.
Có thể nhìn thấy thần tượng ở khoảng cách gần, cơ hội đập cp tuyệt vời!
Chỉ có một trăm người, cũng quá gắt rồi, giành bể đầu cũng chưa chắc đã có thể cướp được!
Đây thực sự là một cuộc chiến nhờ hết vào vận may, xem thử ai Âu nhất, ai may mắn nhất, có thể được vận may va trúng, nhận được thẻ bài tình yêu.
Không ít người mở vô số tài khoản, đến để kéo thấp tỷ lệ trúng thưởng, âm mưu có thể có được một suất.
Chuyển phát không ngừng nghỉ suốt một ngày. Ngày hôm sau mở thưởng, có thưởng thì khóc, không có thưởng cũng khóc.
Topic #CP Thưởng Lượng kỷ niệm bảy năm# trên weibo xuất hiện một loạt bài đăng thông báo tin vui.
[A a a a a a tôi! Ông trời ơi, tôi cũng quá may mắn rồi!!! Thút thít!]
[Tôi cũng vậy! Hì hì hì, vui quá đi. Tôi vui quá đi]
[Khóc, tôi vậy mà lại trúng rồi! Nhất định ông trời đã bị tấm lòng thành của tôi làm cảm động. Cảm ơn cảm ơn. Cầm được giải thưởng này thực sự rất vui vẻ. Cp Thưởng Lượng này tôi cảm thấy còn có thể đập thêm một trăm năm nữa]
[Khóc, khônggg. Tôi còn nghĩ rằng tôi có thể có một cái, nhưng mà lại không phải vậy haha]
[Hôm nay trời mưa rất to. Ông trời cũng đang khóc vì tôi sao]
[Tôi khóc một cách đau lòng! Không có! Tôi vậy mà không có! A!!!]
[Cảm giác vừa bỏ lỡ một triệu... ToT]
[Tôi không có gì cả. Tôi sẽ không thể vui vẻ được nữa...]
Người qua đường lỡ nhấn vào topic sau khi nhìn xong đều choáng váng. Sao cp của mấy người còn có thể chơi như thế này vậy?
Rồi lại nhìn cp nhà mình, so sánh một chút, vô cùng thê thảm, đột nhiên muốn bỏ tà theo chính, làm sao đây?
Mấu chốt là đôi cp này rất ngọt! Còn khuyến mãi trọn gói nữa!!!
A a a, bây giờ nhập cổ phần có còn kịp không?!
Thang Thang - người nhập cổ phần vô cùng sớm, đang không ngừng mở không biết bao nhiêu cái tài khoản, cố gắng chuyển phát, thì cái tài khoản đầu tiên đã vinh dự được rút trúng.
Cô ấy vui vẻ đăng weibo
[Thực Sự Thoáng Đãng: Ngày 20 tháng 11, chúng ta không gặp không về [screenshot]]
Ngũ Nguyệt cầu hôn Thường Yến Thanh.
Không sai, là cầu hôn. Mặc dù đã kết hôn bảy năm rồi, nhưng Ngũ Nguyệt cảm thấy năm đó là do Thường Yến Thanh cầu hôn với nàng, nàng vô cùng mất mặt, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhất định phải gỡ gạc lại được chút sĩ diện này.
Còn không phải sao, bảy năm rồi mà, dù sao cũng phải có chút thay đổi chứ, hoàn thành một số lịch trình tốt đẹp mà một người cần phải trải qua, ví dụ như... cầu hôn Thường Yến Thanh.
Bảy năm là một thời điểm rất kỳ diệu. Người ta nói cơn ngứa bảy năm, ý muốn chỉ thời gian đối với mỗi người mà nói là một thứ rất vô tình. Tình yêu là một vật phẩm sẽ bị tiêu hao. Cho dù tình cảm có tốt đẹp đến mấy đi chăng nữa thì cũng nên phai nhạt nhỉ?
Ngũ Nguyệt cho rằng tình cảm giữa nàng và Thường Yến Thanh thực sự đã nhạt rồi, nhưng không phải nhạt trong nhạt nhẽo mà là tĩnh của tĩnh lặng.
Đối với Ngũ Nguyệt mà nói, tình yêu Thường Yến Thanh dành cho nàng tựa như một vò rượu hảo hạng. Ngửi lần đầu tiên sẽ cảm thấy rất thơm, khi rót vào miệng là vị đắng, chảy qua yết hầu như thiêu đốt, nuốt xuống bụng trở nên ấm áp, còn sau khi chếnh choáng thì sẽ say.
Uống một ngụm, lại chép chép miệng, dường như chẳng có cảm giác, nhưng rượu này đã được nàng tiêu hóa, hòa vào thân thể, đang âm thầm quấy phá ở một nơi mà bản thân không nhìn thấy.
Nàng và Thường Yến Thanh lúc này, chính là trạng thái sau khi giao hòa, không còn phân biệt là chị hay là em.
Niềm vui trong nháy mắt, chi bằng bầu bạn dài lâu. Tình yêu biết bao nhiêu năm sớm đã được tuế nguyệt và cuộc sống ấp ủ thành tình thân. Thường Yến Thanh trở thành một bộ phận không thể nào tách rồi trong cuộc đời của Ngũ Nguyệt.
Ngũ Nguyệt không thể nào tưởng tượng được nếu như có một ngày Thường Yến Thanh sẽ rời khỏi nàng. Đoạn đường dài đằng đẵng tiếp theo, nàng phải một mình bước đi như thế nào. Hay sẽ đứng yên tại chỗ, ôm chặt lấy những hồi ức, không thể bước ra được?
Cơn ác mộng như thế này, Ngũ Nguyệt không muốn mơ thấy.
Nàng muốn vững vàng, mạnh mẽ bắt lấy Thường Yến Thanh. Nàng muốn Thường Yến Thanh mãi mãi là bảo vật trong lòng bàn tay nàng. Nàng muốn họ mãi mãi ở bên nhau.
Giống như ngày Thường Yến Thanh tự tay đeo chiếc nhẫn đó lên tay Ngũ Nguyệt. Một buổi sáng tinh mơ như bao ngày, Thường Yến Thanh vẫn còn đang ngủ, Ngũ Nguyệt đã leo xuống giường. Trong lòng bàn tay nàng đang nắm chặt chiếc nhẫn đã chuẩn bị cho Thường Yến Thanh, cố ý tìm máy ảnh, chỉnh sang trạng thái quay phim, cầm máy ảnh vừa đi vừa nói:
"Trời đã sáng rồi, đến đánh thức chú heo dậy thôi, để chủ chăn nuôi xem thử chú heo của mình thế nào rồi nhé."
Cho đến khi ống kính tập trung đến chiếc chăn đang cuộn tròn một cục trên giường, Ngũ Nguyệt mới ra vẻ kinh ngạc, lên tiếng: "Tại sao chú heo vẫn còn nằm trên giường vậy!"
"Đừng ngủ nữa." Nàng nửa ngồi nửa quỳ ngay mép giường, cách một lớp chăn đẩy nhẹ mấy cái, tận tình cung cấp dịch vụ đánh thức ngay tại giường.
Không đành lòng quấy rầy mộng đẹp của Thường Yến Thanh, Ngũ Nguyệt nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, lại cảm thấy nếu như thực sự không thể đánh thức được cô thì nàng có thể đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi Thường Yến Thanh ngủ đã, tự mình thức dậy.
Chưa qua bao nhiêu giây, cái cục trên giường chuyển động rất nhẹ mấy cái. Một bàn tay kéo chiếc chăn xuống, lộ ra gương mặt vô cùng ngái ngủ.
Thường Yến Thanh vẫn bị đánh thức rồi.
Chống cơ thể lên, ngồi dậy tựa vào gối nằm. Cô nhắm mắt, thở dài một hơi, giơ tay vuốt mặt, thuận tay hất mái tóc lộn xộn đang che khuất nửa gương mặt.
Chậm rãi mở mắt ra, Thường Yến Thanh thấy được ống kính đang nhắm thẳng vào mình và đôi mắt mang theo ý cười của người nào đó.
"Cầm máy ảnh làm gì vậy?" Cô xoa xoa đôi mắt, dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng hỏi.
Ngũ Nguyệt nói thẳng: "Quay chị á."
Thường Yến Thanh có chút khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: "Quay chị làm gì?"
Ngũ Nguyệt cười hì hì: "Chị rất đẹp, cho nên quay chị."
Thường Yến Thanh khẽ cười, trêu nàng: "Chị không đẹp."
"Ai nói vậy?" Ngũ Nguyệt tăng cao âm lượng phản bác: "Chị xinh đẹp nhất!"
Thường Yến Thanh không tranh luận với Ngũ Nguyệt nữa, giơ tay cướp lấy máy ảnh trong tay nàng.
"Ấy..." Ngũ Nguyệt không lường trước được, chưa kịp ngăn cản thì đã bị cướp mất.
Thường Yến Thanh nhắm thẳng ống kính về phía Ngũ Nguyệt. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, lắc lắc máy quay trên tay hai cái, nói: "À, người xinh đẹp nhất trên toàn thế giới đang ở đây nè."
Ngũ Nguyệt đắc ý, ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo: "Đó là chuyện đương nhiên."
Tiếp theo, nàng lại hỏi: "Chị có được người xinh đẹp nhất toàn thế giới thì có cảm nhận gì không?"
Thường Yến Thanh à một tiếng, bắt đầu phát biểu cảm nghĩ: "Rất vinh hạnh, cảm giác vô cùng vui vẻ."
Sau đó thì sao?" Ngũ Nguyệt tràn đầy phấn khởi muốn nghe đoạn tiếp theo.
Thường Yến Thanh rất thành thật: "Hết rồi."
Đối với hành vi thẳng nam của cô, Ngũ Nguyệt bất mãn chậc một tiếng, bò qua cướp lại máy ảnh từ tay cô.
Gương mặt của thường Yến Thanh lại một lần nữa đối diện với ống kính.
"Có thể hỏi chị một vấn đề không Thường tiểu thư?" Ngũ Nguyệt bắt đầu đi vào vấn đề chính của hôm nay.
Thường Yến Thanh hỏi: "Vấn đề gì?"
Ngũ Nguyệt hỏi: "Chị yêu em không?"
Thường Yến Thanh không trả lời thẳng, hỏi ngược lại nàng: "Chị cho rằng có lẽ em... biết rồi?"
Ngũ Nguyệt cố ý ngạo kiều ngẩng đầu lên: "Em không biết."
Thường Yến Thanh cười một tiếng, lời nói chắc chắn: "Em biết."
"Em thực sự không biết." Ngũ Nguyệt lắc đầu như trống bỏi.
"Yêu."
Trong không gian vang lên một tiếng như vậy, lưu luyến giữa môi lưỡi của Thường Yến Thanh.
Thường Yến Thanh tự biết đây là chủ đề một khi nhắc đến thì sẽ nói mãi không dứt. Nếu như cô không nói, đối phương sẽ quấn chặt không buông, cho nên liền đưa ra đáp án trong lòng cô.
Cũng là câu trả lời chính xác mà Ngũ Nguyệt muốn.
Chỉ là, cái tiếng "yêu" này lại giống như một tiếng "haizz", nghe như đang thở dài.
Ngũ Nguyệt trề môi, nói: "Quá qua loa."
"Có khó trả lời như vậy không?"
Nàng đã sắp lấy chiếc nhẫn ra rồi, sao vợ mình lại không hiểu phong tình như thế chứ. Một câu hợp hoàn cảnh cũng không muốn nói ra.
Thường Yến Thanh có vẻ như đột nhiên được khai khiếu, hoặc lại sợ nàng bộc phát tính khí, đưa ra một câu trả lời khác không qua loa nữa: "Chị yêu em."
Trong lòng Ngũ Nguyệt như nở hoa, đặt máy ảnh qua một bên, quỳ lên giường, vòng tay ôm lấy cổ của Thường Yến Thanh, dùng sức moa một cái.
"Em cũng yêu chị."
Thường Yến Thanh ngửa cổ nhận nụ hôn không quá nhiệt liệt nhưng rất thân mật này. Tay đặt lên ót của nàng, xoa nhẹ.
Ngũ Nguyệt đòi hỏi xong, lùi về sau một chút, sau đó mới đem bàn tay từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt thành nắm đấm đưa đến trước mặt Thường Yến Thanh, sau đó mở ra.
"Thường tiểu thư yêu em như vậy. Xin hỏi, chị có bằng lòng gả cho em không?"
Trong lòng bàn tay được đặt một chiếc nhẫn.
Thường Yến Thanh bỗng có chút sửng sốt.
Cô không ngờ tình huống sẽ như thế này. Thậm chí, cô còn cảm thấy ngôn ngữ của mình có chút nghèo nàn.
Tay của Ngũ Nguyệt đang lắc lắc trước mặt cô, trêu chọc cô: "Sao chị lại không nói chuyện vậy? Chị không bằng lòng à?"
"Không muốn thì em không cho chị nữa."
Ngũ Nguyệt giả vờ như muốn rút tay đang cầm nhẫn lại, bị Thường Yến Thanh một phát chụp được.
"Chị bằng lòng." Trong giọng nói kia còn mang theo chút sốt ruột.
Thường Yến Thanh kịp thời hoàn hồn, mỉm cười vô cùng đẹp mắt. Cô hiếm khi cười cong mắt như vậy. Một đôi mắt thường ngày luôn tràn đầy lạnh nhạt lập tức được thêm vào sắc thái khác lạ, bên trong là từng chút vui thích không sao kể xiết.
Phần vui vẻ đến trễ này, Ngũ Nguyệt dành tặng hết cho cô.
Chỉ là người nào đó cười còn sảng khoái hơn cả Thường Yến Thanh.
Ngũ Nguyệt vứt chiếc máy ảnh đã quay lại gần như toàn bộ hành trình sang một bên, không kịp chờ đợi kéo tay Thường Yến Thanh, đeo chiếc nhẵn vào ngón tay trái của cô, cúi đầu hôn lên trên đó một chút.
"Đóng dấu, sau này chị chính là vợ của em."
Thường Yến Thanh nhìn về phía đôi mắt sáng rực của nàng, cho dù trong lòng có sức mạnh của vạn cân thì giờ khắc này cũng không biết nên mở miệng như thế này.
Có cô gái nào lại không muốn được yêu thương?
Trong mối quan hệ này của họ, người khác nhìn vào sẽ tưởng rằng Thường Yến Thanh sẽ bao dung Ngũ Nguyệt hơn một chút, cũng bởi vì Thường Yến Thanh là người trông có vẻ chín chắn hơn.
Nhưng trong lòng Thường Yến Thanh hiểu rõ. Thật ra, Ngũ Nguyệt mới là người bao dung cô nhiều hơn. Bao dung sự quái dị của cô, đặt cô ở nơi an toàn nhất trong lòng nàng, cho cô cảm giác an toàn mà ở bất cứ nơi nào cũng không có được.
Không biết phải làm sao mới có thể biểu đạt được cảm xúc tràn đầy nội tâm này. Thường Yến Thanh tiến đến, hai tay vòng quanh cổ Ngũ Nguyệt, im lặng không nói một lời. Cô nghĩ rằng đối phương có lẽ sẽ có thể cảm nhận được một chút.
Ngũ Nguyệt ôm lại cô, cùng cô nói một chút lời tâm tình giữa những người yêu nhau. Cũng không phải lời thề non hẹn biển cũ rích, mà là những câu hỏi hờn dỗi như "Sao chị lại không khóc vậy?", "Em thấy chị không kích động tí nào cả", "Có thích chiếc nhẫn kim cương này không?"
Thường Yến Thanh máy móc trả lời. Tâm trạng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể bình phục hoàn toàn.
Ngũ Nguyệt nói cô không khóc, là vì cô kiềm chế được.
Bởi vì có thể kiềm chế cảm xúc cho nên khống chế biểu cảm trên mặt vẫn luôn là điểm mạnh của cô.
Hai người lại tiếp tục vuốt ve an ủi một lúc lâu.
Sau khi cầm máy ảnh mân mê một trận, Ngũ Nguyệt lập tức đăng weibo, mang đến tin tốt cho người hâm mộ.
[Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc V: Bảy năm sau, đổi lại để em cưới chị nhé. [video]]
[Viên kim cương lấp lánh chói mắt này. Hóa ra đây chính là phú bà à?! Tôi chua hu hu hu]
[Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi]
[Lầu trên, bạn ấy sốt ruột rồi, bạn ấy sốt ruột rồi, bạn ấy sốt ruột rồi]
[Tôi là một bàn canh chua cá, vừa chua lại vừa dư thừa]
*Chữ "cá" (yu) đồng âm với chữ "dư" trong "dư thừa"
[Cái này m* nó cũng quá ngọt rồi. Thực sự gánh không nổi rồi, mau đưa túi sơ cứu cho tôi!]
[Cưới cô ấy đi! Nhanh lên! Bây giờ, ngay lập tức, kết hôn ngay cho tôi!]
[Nguyệt Lượng A bùng nổ! Hôm nay khí tràng hai mét!]
[Sao có cảm giác như đang gả con gái vậy nhỉ? Hu hu hu, thật vui vẻ, thật khó chịu]
[Đều đẹp, đều là giá trị nhan sắc thần tiên!]
[Thanh Thanh cũng quá soft rồi, muốn sờ]
[Sau lại không có khúc sau vậy, muốn xem khúc tiếp theo a a a]
Ý định của Ngũ Nguyệt không phải là khoe ân ái. Mấy phút sau, nàng mới đăng lên một bình luận thực sự mang tính chất bùng nổ toàn trường:
[Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc V: Rút thăm 100 người bạn đáng yêu tham gia ngày kỷ niệm bảy năm vào ngày 20/11 của tụi mình. Địa điểm là hải đảo ở bán cầu Nam. Vé máy bay, chỗ ở, ăn uống, bao hết chi phí. Đợi bạn nhé.]
[Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc V: Quên nói, ngày mai rút]
Đăng xong, Ngũ Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này tốt rồi, cả thế giới đều biết Thường Yến Thanh đã gả cho nàng, hoàn toàn.
Chuyện cho fan rút thăm này Ngũ Nguyệt đã sớm nghĩ đến, lúc nãy mới nghiêm túc thảo luận với Thường Yến Thanh. Thường Yến Thanh cũng không có ý kiến thì nàng mới chắc chắn với quyết định này.
Một loạt sự việc trước đó thực sự rất có lỗi với người hâm mộ, đặc biệt là người hâm mộ của Thường Yến Thanh. Trong lòng Ngũ Nguyệt vô cùng hổ thẹn, muốn bù đắp cho họ chút gì đó.
Suy nghĩ phương án một chút, đều không hài lòng lắm. Rút tiền cũng được, nhưng cứ có cảm giác không có thành ý cho lắm. Trùng hợp sắp đến ngày kỉ niệm, chi bằng cứ trực tiếp xử lý một lượt luôn đi.
Trước đó cũng chưa tổ chức. Sau bảy năm, có thể có được lần kỷ niệm đầu tiên.
Về phần con số 100 này, là quyết định đột xuất của hai người.
Bởi vì số lượng người hâm mộ quá đông, không có khả năng đáp ứng hết từng người. Hơn nữa, quá nhiều người có thể sẽ tạo ra hỗn loạn, chỉ có thể rút được một ít, đại biểu mọi người nhận lấy phần tình cảm này.
Hai người ở chỗ này bình tĩnh thương lượng ngày kỷ niệm phải sắp xếp như thế này. Fan ở bên kia thì không còn bình tĩnh được nữa.
[Đ!M! Vậy cũng được à?!]
[Tôi muốn đi! Mau cứu bé! Rút tôi đi!]
[Chị ơi nhìn em nè! Rút em đi!]
[Tín nữ nguyện ăn chay cả đời, chỉ vì cầu nguyện được rút trúng]
[Khóc, đảng học sinh xem thời khóa biểu một chút, không đi được. Tôi không chuyển phát nữa, nếu không đợi lát nữa không đi được sẽ rất khó chấp nhận]
[Lầu trên, cưng đang suy nghĩ hảo huyền à ha ha ha. Chưa có mà đã nghĩ đến chuyện không đi được rồi. Tỉnh táo đi!]
[Đảng làm công, hình như cũng không đi được, nhưng vẫn chuyển phát một lần, lỡ như được thì sao!]
[Cũng không đi được, quỳ xuống cầu xin một cái livestream]
Sau khi fan high xong thì bắt đầu chen lấn điên cuồng chuyển phát.
Có thể nhìn thấy thần tượng ở khoảng cách gần, cơ hội đập cp tuyệt vời!
Chỉ có một trăm người, cũng quá gắt rồi, giành bể đầu cũng chưa chắc đã có thể cướp được!
Đây thực sự là một cuộc chiến nhờ hết vào vận may, xem thử ai Âu nhất, ai may mắn nhất, có thể được vận may va trúng, nhận được thẻ bài tình yêu.
Không ít người mở vô số tài khoản, đến để kéo thấp tỷ lệ trúng thưởng, âm mưu có thể có được một suất.
Chuyển phát không ngừng nghỉ suốt một ngày. Ngày hôm sau mở thưởng, có thưởng thì khóc, không có thưởng cũng khóc.
Topic #CP Thưởng Lượng kỷ niệm bảy năm# trên weibo xuất hiện một loạt bài đăng thông báo tin vui.
[A a a a a a tôi! Ông trời ơi, tôi cũng quá may mắn rồi!!! Thút thít!]
[Tôi cũng vậy! Hì hì hì, vui quá đi. Tôi vui quá đi]
[Khóc, tôi vậy mà lại trúng rồi! Nhất định ông trời đã bị tấm lòng thành của tôi làm cảm động. Cảm ơn cảm ơn. Cầm được giải thưởng này thực sự rất vui vẻ. Cp Thưởng Lượng này tôi cảm thấy còn có thể đập thêm một trăm năm nữa]
[Khóc, khônggg. Tôi còn nghĩ rằng tôi có thể có một cái, nhưng mà lại không phải vậy haha]
[Hôm nay trời mưa rất to. Ông trời cũng đang khóc vì tôi sao]
[Tôi khóc một cách đau lòng! Không có! Tôi vậy mà không có! A!!!]
[Cảm giác vừa bỏ lỡ một triệu... ToT]
[Tôi không có gì cả. Tôi sẽ không thể vui vẻ được nữa...]
Người qua đường lỡ nhấn vào topic sau khi nhìn xong đều choáng váng. Sao cp của mấy người còn có thể chơi như thế này vậy?
Rồi lại nhìn cp nhà mình, so sánh một chút, vô cùng thê thảm, đột nhiên muốn bỏ tà theo chính, làm sao đây?
Mấu chốt là đôi cp này rất ngọt! Còn khuyến mãi trọn gói nữa!!!
A a a, bây giờ nhập cổ phần có còn kịp không?!
Thang Thang - người nhập cổ phần vô cùng sớm, đang không ngừng mở không biết bao nhiêu cái tài khoản, cố gắng chuyển phát, thì cái tài khoản đầu tiên đã vinh dự được rút trúng.
Cô ấy vui vẻ đăng weibo
[Thực Sự Thoáng Đãng: Ngày 20 tháng 11, chúng ta không gặp không về [screenshot]]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.