Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc
Chương 33: Năm mới vui vẻ
麻耶
07/02/2022
Mấy hộp pháo hoa cầm tay rất nhanh đã bị một mình Ngũ Nguyệt chơi hết, không chừa lại một cái nào cho Thường Yến Thanh. Còn lại mấy gói pháo hoa, nàng rất sợ, không dám đốt, liền để Thường Yến Thanh đi đốt.
Đủ loại pháo hoa nhỏ đặt ở trước mặt, Thường Yến Thanh xếp chúng thành một hàng rồi đốt. Pháo hoa không cao được bao nhiêu mét, nhưng vẫn nở rộ vô cùng xinh đẹp, khói mù tỏa ra bốn phía, giữa màn khói lửa có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt vui vẻ.
Cuối cùng còn thừa lại mấy khẩu pháo lớn, hai người hợp lực cũng không nhấc nổi, không biết Tiểu Mễ lấy đâu ra.
Tiết trời cuối đông, khí hậu lạnh lẽo, Ngũ Nguyệt ăn mặc cồng kềnh, đẩy hộp giấy lớn từng chút từng chút một, bị lực cản tác động, ngửa tới ngửa lui một chút, rồi đành buông tay ngồi trên mặt đất.
Thường Yến Thanh đứng ở một nơi cách đó không xa, không kiềm chế được cười ra tiếng, mặc dù cười vô cùng nhã nhặn.
Ngũ Nguyệt: "..."
Ngũ Nguyệt: "Chị còn cười!" Mở miệng, có chút thẹn quá hóa giận thở hổn hển.
Chống lên mặt đất muốn đứng dậy, lại phát hiện giống như một chú rùa không thể lật người được. Giọng nói của nàng nhiễm chút "thế gian này không còn gì đáng luyến tiếc nữa": "Mau đỡ em lên coi!"
Thường Yến Thanh dạo bước đi đến, giơ tay phải về phía nàng, Ngũ Nguyệt thuận thế tóm lấy, cô dùng sức một cái, kéo nàng đứng dậy, nhào vào lòng mình, bàn tay phía sau giúp nàng phủi nhẹ bụi đất.
"Đừng gấp, làm chậm một chút thôi."
Trong giọng nói của Thường Yến Thanh có tác dụng trấn tĩnh một cách kỳ lạ, sau đó hai người thực sự làm từ từ, dường như lấy tốc độ rùa bò để bày đám pháo hoa ra bãi đất trống.
Nhìn cũng tạm ổn, Thường Yến Thanh chuẩn bị đem bọn chúng đi châm lửa. Ngũ Nguyệt kéo cánh tay đang định hành động của cô lại, rụt rè, sợ sệt nói: "Khoan đã, khoan đã, em lùi về sau. Chị đợi em một chút."
Nói xong thì trốn đến phía xa xa, chạy về hướng chiếc ghế dài đặt trong ngôi đình nhỏ, ngồi xuống, hai tay bịt chặt lỗ tai.
Sao có thể tưởng tượng được một người không sợ trời, không sợ đất như nàng vậy mà lại sợ tiếng nổ pháo hoa nho nhỏ chứ.
Ngũ Nguyệt ở phía xa xa gật đầu với cô, muốn cô đốt pháo. Thường Yến Thanh nhận được mệnh lệnh, châm lửa ngòi nổ, quay về chiếc ghế dài trong đình nhỏ, ngồi bên cạnh nàng.
Trong từng hộp pháo hoa nhỏ bắn ra những tia lửa, vụt thẳng lên không trung , nổ thành từng đóa hoa nhỏ, đủ mọi màu sắc, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, tôn lên nét mỹ lệ của bầy trời đêm.
Trong khoảng khắc tiếng nổ vang lên, Ngũ Nguyệt vẫn hơi run lên một chút.
Nàng tựa lên vai Thường Yến Thanh, nhìn những đốm lửa xinh đẹp thiêu đốt không trung. Ngay lúc tiếng vang lốp bốp biến mất, giây tiếp theo lại nhanh chóng vút lên, tiếp tục nở rộ.
Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, là đồng hồ báo thức nàng đặt lúc mười hai giờ đêm.
0 giờ.
Năm nay, họ vẫn ở bên nhau đón năm mới, thật tốt.
Ngũ Nguyệt thở dài một hơi, giống như muốn vứt xuống những điều không vui tích góp trong suốt một năm nay.
"Thường Yến Thanh, chúc mừng năm mới." Nàng đã nói như vậy.
Mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng trân trọng.
Thanh âm pháo hoa được châm ngòi rất vang, nhưng hai người tựa sát gần nhau, dường như dán sát tai nhau nói nhỏ.
Thường Yến Thanh trả lời nàng: "Chúc mừng năm mới."
Pháo hoa vẫn chưa đốt xong, Ngũ Nguyệt nhân cơ hội bầu trời đêm tràn ngập trong màu sắc sặc sỡ, ước điều ước đầu tiên trong năm mới: "Em hi vọng năm mới này, chúng ta đừng cãi nhau nữa."
Thường Yến Thanh không hiểu lý do tại sao nàng lại ước như vậy: "Chúng ta cãi nhau lúc nào vậy?"
Kết hôn đã nhiều năm, họ cơ bản chưa từng cãi nhau một lần nào, thỉnh thoảng sẽ vì một vài chuyện không vui mà làm ầm ĩ một lúc, cùng lắm thì chiến tranh lạnh một ngày rồi tất cả lại tốt đẹp như thường. Vậy cũng xem là cãi nhau à?
Trong ấn tượng của cô, cãi nhau chính là cuồng loạn, hai người thỏa thích làm tổn thương lẫn nhau, lời nói đả thương người khác đến mức nào cũng có thể dễ dàng thốt ra được.
Cô đối mặt với Nguyệt Lượng, một câu nói nặng lời cũng không dám nói, chỉ sợ nàng bị tổn thương, sẽ đau lòng.
Lời này Ngũ Nguyệt không đồng ý. Chẳng lẽ cãi nhau thì nhất định phải mở miệng sao? Bởi vì Thường Yến Thanh không nghe lời nàng, tự ý hành động tạo ra sai lầm rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều hại nàng phải lo lắng đề phòng, sợ chuyện của hai người sẽ bị lộ ra ngoài.
Giống như sự việc tuyên truyền phim lần trước vậy. Nếu như không phải bị ngôn luận kinh người của Thường Yến Thanh che đậy, truyền thông sẽ nhìn chằm chằm vào chỗ đó viết bài marketing. Mọi người sẽ bị nhấn chìm trong hành động kinh người của cô.
Ảnh hậu đang hot, đồng tính luyến ái, âm thầm kết hôn sinh con.
Nếu như sự thật bị lộ ra ngoài ánh sáng, trước mắt chắn chắn sẽ là bê bối làm chấn động toàn bộ giới giải trí.
Nàng có thể tượng tượng ra được đến lúc đó cư dân mạng sẽ ăn nói khó nghe đến cỡ nào, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với sự nghiệp của Thường Yến Thanh.
Mắng nàng thì cũng thôi đi, mắng vợ nàng là cái quỷ gì đây! Nàng sắp đau lòng muốn chết rồi.
Rõ ràng muốn tốt cho cô, nhưng sao cô lại không chịu nghe lời chứ!
Ngũ Nguyệt nhẹ nhàng véo lấy da mặt cô, căm phẫn sục sôi nói: "Chị rất hay chọc em tức giận!"
Hơn nữa, thường hay chọc nàng tức giận nhưng lại còn không tự biết.
Sao cô lại thẳng nữ như vậy chứ!
Thường Yến Thanh nhớ lại nguyên nhân những lần nàng tức giận, nắm lấy cánh tay đang giơ lên trước mặt của nàng, giữ lại.
Cô mở miệng nói xin lỗi: "Thực sự xin lỗi."
Nếu như xin lỗi có tác dụng thì cần đến cảnh sát làm gì nữa.
Ngũ Nguyệt: "Em không muốn câu xin lỗi. Em chỉ cần chị ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm bậy làm bạ nữa, nghiêm nghiêm túc túc quay phim của chị là được rồi."
Nhìn dáng vẻ tràn đầy du͙ƈ vọиɠ cầu sinh tội nghiệp của Thường Yến Thanh, nàng lại cảm thấy có phải bản thân quá hung dữ rồi không, ngữ điệu chậm lại, nói: "Em đây, chính là hậu phương vững chắc của chị. Chị làm tốt chuyện của chị, không cần nghĩ đến mấy chuyện khác. Em và cục cưng cũng sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi chị. Em là vợ của chị mà, chị không tin tưởng em thì còn tin tưởng ai được chứ?"
Sao Thường Yến Thanh có thể không hiểu ý của nàng, chỉ là không có cách nào trao cho nàng một thân phận quang minh chính đại, trong lòng từ đầu đến cuối luôn mang theo áy náy, không biết còn phải giấu giấu diếm diếm như thế này đến bao giờ.
Cô thực sự không có sự tự giác của một ngôi sao nữ.
"Được, tất cả đều nghe theo em." Cuối cùng Thường Yến Thanh vẫn thỏa hiệp, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của nàng, dịu dàng nói khẽ.
Lần này xem như rất thành khẩn trả lời, Ngũ Nguyệt tạm thời hài lòng.
Nàng buông cánh tay đang làm loạn ra, khẽ vuốt mặt của cô: "Điều ước năm mới của chị là gì vậy?"
Thường Yến Thanh gần như lập tức thốt ra: "Không chọc em tức giận."
Vừa nói không tức giận thì Ngũ Nguyệt lập tức tức giận, còn chưa kịp bỏ tay xuống thì lại tiếp tục bóp: "Nè, sao chị lại tiếp lời của em chứ, cũng quá không có thành ý rồi.
Tiếp nhận cảnh cáo tử vong, Thường Yến Thanh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc trả lời câu hỏi.
Sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Điều ước năm mới của chị là mỗi năm sau này, chúng ta đều sẽ ở bên nhau."
"Cảm giác giống như lên thuyền của giặc vậy." Ngũ Nguyệt buông hai tay ra, lại ngã ập lên người cô, biểu hiện "cố hết sức mà làm": "Nhưng mà cũng đâu còn cách nào khác, lên cũng đã lên rồi. Em sẽ chịu trách nhiệm với chị."
Đột nhiên nảy sinh hứng thú lưu manh, Ngũ Nguyệt giơ ngón trỏ nâng cằm của Thường Yến Thanh lên: "Vậy tối nay..."
Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, mới qua năm mới, không làm chút gì đó sao xứng đáng với bầu không khí đầy tình cảm này đây chứ?
Nhưng Thường Yến Thanh lại tạt cho nàng một thau nước lạnh: "Tối nay phải quay về."
???
Quá đáng! Nhìn khói lửa xinh đẹp này đi! Nhìn cái khách sạn nhỏ tràn đầy ý thơ này đi! Nhìn cái thời khắc lãng mạn này đi! Nàng còn tưởng rằng sẽ ở lại đây một đêm trải qua thế giới của hai người chứ!
Luận việc có một người vợ quá lý trí đáng sợ đến cỡ nào. Nhiều năm như vậy, nàng thực sự đã cảm nhận vô cùng sâu sắc.
Thường Yến Thanh biết suy nghĩ đen tối trong bụng nàng, cũng rất muốn thỏa mãn nàng, nhưng năm mới tết đến, hai người lại nửa đêm trốn đi, qua đêm ở bên ngoài, không phải là một hành vi lễ phép.
Cầu ái nhưng bị từ chối, trên mặt của Ngũ Nguyệt viết đầy hai chữ thất vọng. Thường Yến Thanh không thể nhìn được dáng vẻ này của nàng, ra sức trấn an: "Lần sau chúng ta lại đến."
"Lần sau là lúc nào?" Ngũ Nguyệt không bỏ qua, càng muốn xác định chắc chắn một ngày.
Nàng sẽ ghi nhớ miếng ăn này! Thịt đưa đến trước mặt, muốn ăn lại không ăn được, thèm muốn chết, nói đứt từng đoạn ruột cũng không đủ hình dung.
Thường Yến Thanh: "Em muốn lúc nào thì đi lúc đó, được không? Nhưng không phải là ngày hôm nay."
Cũng được, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được. Hôm nào chọn một ngày tốt lành lại đến nghiêm túc trải nghiệm một chút cũng không tệ. Ngũ Nguyệt lập tức đồng ý đề nghị của cô.
Chỉ là lương thần mỹ cảnh, hoa tiền nguyệt hạ, mặc dù không có hoa, lại còn hơi lạnh một chút, nói chuyện cũng phả ra khỏi, người trước mặt cũng không hiểu phong tình, nhưng không cản trở nàng vì điều này mà rung động. Tóm lại, tiếc cho bầu không khí tốt đẹp như vậy.
Nửa đêm mùa đông vô cùng lạnh lẽo và yên tĩnh. Pháo hoa đã cháy xong từ lâu, lúc này an an tĩnh tĩnh, chỉ còn thừa lại vài hộp giấy đã qua sử dụng nằm lẻ loi, trơ trọi trên khoảng đất trống.
Sự náo nhiệt trống rỗng vừa rồi là một thứ không có sự sống, không có linh hồn, chỉ có người bên cạnh mới còn có chút nhiệt độ.
Hai người đứng lên, tay trong tay đi về nhà. Lúc đi lặng lẽ, lúc về cũng rón rén mở cửa, đi ngang qua phòng khách.
Lúc đi ngang qua phòng của mẹ Thường, cửa chỉ khép hờ, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Rõ ràng lúc đi ra ngoài bà ấy đã ngủ rồi, tại sao lúc này lại tỉnh giấc?
Thường Yến Thanh ra hiệu cho Ngũ Nguyệt đi trước. Ngũ Nguyệt biết cô muốn tâm sự với mẹ, gật gật đầu, tự quay trở về phòng mình đi ngủ.
Liếc mắt nhìn Ngũ Nguyệt bước vào phòng, cô quay người nhẹ mở cửa phòng, hướng vào bên trong kêu một tiếng: "Mẹ?"
"Vào đi." Mẹ Thường nghe thấy là giọng của con gái mình, mở miệng cho phép cô đi vào.
Thường Yến Thanh đi vào, trở tay đóng cửa lại, đi đến bên cạnh giường của bà ấy, ngồi xuống.
"Sao mẹ vẫn chưa ngủ vậy?"
"Mơ thấy ác mộng." Trán của mẹ Thường vẫn còn lấm tấm mồ hôi, giọng nói lúc lên tiếng có chút khàn khàn.
Thường Yến Thanh cầm lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường. Nước trong ly vẫn còn chút độ ấm, đút cho bà ấy muốn một chút.
"Lại... mơ thấy ông ta à?" Có một số chuyện cô không muốn nhắc đến, nhưng không nhắc đến không có nghĩa là không tồn tại, không có nghĩ là chưa từng xảy ra.
Mười mấy năm rồi, cô đã dần dần buông xuống, nhưng đối với mẹ Thường mà nói thì thực sự đã khắc sâu vào trong trí nhớ, thẳng tay hủy hoại nửa đời sau của bà ấy.
Những năm cuối đời này đều phải bị ác mộng vây quanh. Gã đàn ông như ma quỷ kia, là quá khứ đẫm máu mà mẹ con hại người họ không chạy thoát được.
Mẹ Thường giơ tay lau mồ hôi rịn ra trên trán, không kiềm được thở dài: "Gần đây đã ít mơ thấy hơn rồi."
Đối với bà ấy mà nói, tình hình đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều rồi. Trong những năm ở trại giam, nếu không phải nghĩ đến con gái đang còn sống thì bà ấy sớm đã kết thúc mạng sống của mình. Sau khi ra tù lại bị mắc bệnh, vẫn luôn giữ lại chút hơi tàn, cảnh cáo bản thân không thể ngã khuỵu, kéo lê thân xác tàn tạ cố gắng sống sót.
Lúc đầu, bà ấy luôn sờ rằng con gái của mình sẽ nghĩ bà ấy là một tên ác ma gϊếŧ người, nhưng sau đó, thái độ của con gái đối với bà ấy vẫn như bình thường, cũng đã cho bà ấy một chút dũng khí tiếp tục chèo chống bản thân sống tiếp.
Có lẽ có liên quan đến những thứ đã trải qua lúc nhỏ, quan hệ của mẹ con hai người cũng không quá thân thiết. Con gái vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, hiếu thảo, chỉ là ngoài tình mẫu tử ra, hai người cũng không còn lại bất cứ thứ gì khác.
Mẹ Thường vẫn luôn hổ thẹn, cảm thấy bản thân liên lụy con gái, còn có sự bất hạnh mà gia đình đem đến cho con gái lúc cô còn nhỏ, đều khiến cho bà ấy không thể ngẩng cao đầu.
Tất cả những bất hạnh và đau khổ này, đều là gã đàn ông kia ban tặng. Bà ấy hận không thể quay trờ lại quá khứ, gϊếŧ ông ta thêm một lần nữ, cho dù ngay cả trong cơn ác mộng, cũng quay về ngày hôm ấy, cái ngày bà đâm chết ông ta.
Cũng may mấy năm gần đây, mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng tốt đẹp. Bà ấy đã rất ít mơ thấy những giấc mơ như vậy nữa, Chỉ khi trải qua những lúc sinh hoạt quá mức bình an, những chuyện cũ bất kham này mới nhảy ra, quấy nhiễu lòng bà ấy.
Vây giờ, con gái sống rất hạnh phúc. Bà ấy cũng thử quên đi quá khức, không quấy rầy sự bình yên không dễ có được.
Sự việc xảy ra khi Thường Yến Thanh còn khá nhỏ. Tận mắt trông thấy tình cảnh như vậy, không thể nói rằng không để lại vết thương trong lòng cô.
Tuy là ba ruột, nhưng nỗi hận thù mà Thường Yến Thanh dành cho ông ta cũng không ít hơn mẹ Thường bao nhiêu. Chính gã ác ma kia đã phá hủy gia đình của cô, xém chút nữa cũng đã hủy hoại chính bản thân cô.
Nếu không phải quen biết được Tiểu Nguyệt Lượng, cô làm gì còn có được cái gọi là hạnh phúc. Đã sớm nếm trải ấm lạnh của thế gian này, vốn dĩ tưởng rằng đã mất đi năng lực yêu một người, nhưng người kia hết lần này đến lần khác lại dùng cách thức ngang ngược, không nói lý lẽ để xông vào cuộc sống của cô.
Sau khi đã quen với cuộc sống tràn ngập ánh sáng, sao còn có thể chấp nhận quay về bóng tối nữa. Cô không nỡ buông tay, cũng sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay.
"Mẹ." Cô đặt ly nước về lại tủ đầu giường, giống như buông bỏ quá khứ: "Mau buông xuống đi."
Những chuyện kia đã không còn đáng để khổ sở, đau lòng nữa. Họ không nên nhận lấy sai lầm của người khác để khiến bản thân bị trừng phạt.
Nếu như thực sự phải chịu trừng phạt, vậy thì khoảng thời gian trong quá khứ kia cũng đã đủ để cô chuộc tội rồi. Cô sợ, thực sự rất sợ.
.--- .. -. -.-- .- -.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, tất cả nguyện vọng đều sẽ thành sự thật ^^
Đủ loại pháo hoa nhỏ đặt ở trước mặt, Thường Yến Thanh xếp chúng thành một hàng rồi đốt. Pháo hoa không cao được bao nhiêu mét, nhưng vẫn nở rộ vô cùng xinh đẹp, khói mù tỏa ra bốn phía, giữa màn khói lửa có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt vui vẻ.
Cuối cùng còn thừa lại mấy khẩu pháo lớn, hai người hợp lực cũng không nhấc nổi, không biết Tiểu Mễ lấy đâu ra.
Tiết trời cuối đông, khí hậu lạnh lẽo, Ngũ Nguyệt ăn mặc cồng kềnh, đẩy hộp giấy lớn từng chút từng chút một, bị lực cản tác động, ngửa tới ngửa lui một chút, rồi đành buông tay ngồi trên mặt đất.
Thường Yến Thanh đứng ở một nơi cách đó không xa, không kiềm chế được cười ra tiếng, mặc dù cười vô cùng nhã nhặn.
Ngũ Nguyệt: "..."
Ngũ Nguyệt: "Chị còn cười!" Mở miệng, có chút thẹn quá hóa giận thở hổn hển.
Chống lên mặt đất muốn đứng dậy, lại phát hiện giống như một chú rùa không thể lật người được. Giọng nói của nàng nhiễm chút "thế gian này không còn gì đáng luyến tiếc nữa": "Mau đỡ em lên coi!"
Thường Yến Thanh dạo bước đi đến, giơ tay phải về phía nàng, Ngũ Nguyệt thuận thế tóm lấy, cô dùng sức một cái, kéo nàng đứng dậy, nhào vào lòng mình, bàn tay phía sau giúp nàng phủi nhẹ bụi đất.
"Đừng gấp, làm chậm một chút thôi."
Trong giọng nói của Thường Yến Thanh có tác dụng trấn tĩnh một cách kỳ lạ, sau đó hai người thực sự làm từ từ, dường như lấy tốc độ rùa bò để bày đám pháo hoa ra bãi đất trống.
Nhìn cũng tạm ổn, Thường Yến Thanh chuẩn bị đem bọn chúng đi châm lửa. Ngũ Nguyệt kéo cánh tay đang định hành động của cô lại, rụt rè, sợ sệt nói: "Khoan đã, khoan đã, em lùi về sau. Chị đợi em một chút."
Nói xong thì trốn đến phía xa xa, chạy về hướng chiếc ghế dài đặt trong ngôi đình nhỏ, ngồi xuống, hai tay bịt chặt lỗ tai.
Sao có thể tưởng tượng được một người không sợ trời, không sợ đất như nàng vậy mà lại sợ tiếng nổ pháo hoa nho nhỏ chứ.
Ngũ Nguyệt ở phía xa xa gật đầu với cô, muốn cô đốt pháo. Thường Yến Thanh nhận được mệnh lệnh, châm lửa ngòi nổ, quay về chiếc ghế dài trong đình nhỏ, ngồi bên cạnh nàng.
Trong từng hộp pháo hoa nhỏ bắn ra những tia lửa, vụt thẳng lên không trung , nổ thành từng đóa hoa nhỏ, đủ mọi màu sắc, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, tôn lên nét mỹ lệ của bầy trời đêm.
Trong khoảng khắc tiếng nổ vang lên, Ngũ Nguyệt vẫn hơi run lên một chút.
Nàng tựa lên vai Thường Yến Thanh, nhìn những đốm lửa xinh đẹp thiêu đốt không trung. Ngay lúc tiếng vang lốp bốp biến mất, giây tiếp theo lại nhanh chóng vút lên, tiếp tục nở rộ.
Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, là đồng hồ báo thức nàng đặt lúc mười hai giờ đêm.
0 giờ.
Năm nay, họ vẫn ở bên nhau đón năm mới, thật tốt.
Ngũ Nguyệt thở dài một hơi, giống như muốn vứt xuống những điều không vui tích góp trong suốt một năm nay.
"Thường Yến Thanh, chúc mừng năm mới." Nàng đã nói như vậy.
Mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng trân trọng.
Thanh âm pháo hoa được châm ngòi rất vang, nhưng hai người tựa sát gần nhau, dường như dán sát tai nhau nói nhỏ.
Thường Yến Thanh trả lời nàng: "Chúc mừng năm mới."
Pháo hoa vẫn chưa đốt xong, Ngũ Nguyệt nhân cơ hội bầu trời đêm tràn ngập trong màu sắc sặc sỡ, ước điều ước đầu tiên trong năm mới: "Em hi vọng năm mới này, chúng ta đừng cãi nhau nữa."
Thường Yến Thanh không hiểu lý do tại sao nàng lại ước như vậy: "Chúng ta cãi nhau lúc nào vậy?"
Kết hôn đã nhiều năm, họ cơ bản chưa từng cãi nhau một lần nào, thỉnh thoảng sẽ vì một vài chuyện không vui mà làm ầm ĩ một lúc, cùng lắm thì chiến tranh lạnh một ngày rồi tất cả lại tốt đẹp như thường. Vậy cũng xem là cãi nhau à?
Trong ấn tượng của cô, cãi nhau chính là cuồng loạn, hai người thỏa thích làm tổn thương lẫn nhau, lời nói đả thương người khác đến mức nào cũng có thể dễ dàng thốt ra được.
Cô đối mặt với Nguyệt Lượng, một câu nói nặng lời cũng không dám nói, chỉ sợ nàng bị tổn thương, sẽ đau lòng.
Lời này Ngũ Nguyệt không đồng ý. Chẳng lẽ cãi nhau thì nhất định phải mở miệng sao? Bởi vì Thường Yến Thanh không nghe lời nàng, tự ý hành động tạo ra sai lầm rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều hại nàng phải lo lắng đề phòng, sợ chuyện của hai người sẽ bị lộ ra ngoài.
Giống như sự việc tuyên truyền phim lần trước vậy. Nếu như không phải bị ngôn luận kinh người của Thường Yến Thanh che đậy, truyền thông sẽ nhìn chằm chằm vào chỗ đó viết bài marketing. Mọi người sẽ bị nhấn chìm trong hành động kinh người của cô.
Ảnh hậu đang hot, đồng tính luyến ái, âm thầm kết hôn sinh con.
Nếu như sự thật bị lộ ra ngoài ánh sáng, trước mắt chắn chắn sẽ là bê bối làm chấn động toàn bộ giới giải trí.
Nàng có thể tượng tượng ra được đến lúc đó cư dân mạng sẽ ăn nói khó nghe đến cỡ nào, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với sự nghiệp của Thường Yến Thanh.
Mắng nàng thì cũng thôi đi, mắng vợ nàng là cái quỷ gì đây! Nàng sắp đau lòng muốn chết rồi.
Rõ ràng muốn tốt cho cô, nhưng sao cô lại không chịu nghe lời chứ!
Ngũ Nguyệt nhẹ nhàng véo lấy da mặt cô, căm phẫn sục sôi nói: "Chị rất hay chọc em tức giận!"
Hơn nữa, thường hay chọc nàng tức giận nhưng lại còn không tự biết.
Sao cô lại thẳng nữ như vậy chứ!
Thường Yến Thanh nhớ lại nguyên nhân những lần nàng tức giận, nắm lấy cánh tay đang giơ lên trước mặt của nàng, giữ lại.
Cô mở miệng nói xin lỗi: "Thực sự xin lỗi."
Nếu như xin lỗi có tác dụng thì cần đến cảnh sát làm gì nữa.
Ngũ Nguyệt: "Em không muốn câu xin lỗi. Em chỉ cần chị ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm bậy làm bạ nữa, nghiêm nghiêm túc túc quay phim của chị là được rồi."
Nhìn dáng vẻ tràn đầy du͙ƈ vọиɠ cầu sinh tội nghiệp của Thường Yến Thanh, nàng lại cảm thấy có phải bản thân quá hung dữ rồi không, ngữ điệu chậm lại, nói: "Em đây, chính là hậu phương vững chắc của chị. Chị làm tốt chuyện của chị, không cần nghĩ đến mấy chuyện khác. Em và cục cưng cũng sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi chị. Em là vợ của chị mà, chị không tin tưởng em thì còn tin tưởng ai được chứ?"
Sao Thường Yến Thanh có thể không hiểu ý của nàng, chỉ là không có cách nào trao cho nàng một thân phận quang minh chính đại, trong lòng từ đầu đến cuối luôn mang theo áy náy, không biết còn phải giấu giấu diếm diếm như thế này đến bao giờ.
Cô thực sự không có sự tự giác của một ngôi sao nữ.
"Được, tất cả đều nghe theo em." Cuối cùng Thường Yến Thanh vẫn thỏa hiệp, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của nàng, dịu dàng nói khẽ.
Lần này xem như rất thành khẩn trả lời, Ngũ Nguyệt tạm thời hài lòng.
Nàng buông cánh tay đang làm loạn ra, khẽ vuốt mặt của cô: "Điều ước năm mới của chị là gì vậy?"
Thường Yến Thanh gần như lập tức thốt ra: "Không chọc em tức giận."
Vừa nói không tức giận thì Ngũ Nguyệt lập tức tức giận, còn chưa kịp bỏ tay xuống thì lại tiếp tục bóp: "Nè, sao chị lại tiếp lời của em chứ, cũng quá không có thành ý rồi.
Tiếp nhận cảnh cáo tử vong, Thường Yến Thanh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc trả lời câu hỏi.
Sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Điều ước năm mới của chị là mỗi năm sau này, chúng ta đều sẽ ở bên nhau."
"Cảm giác giống như lên thuyền của giặc vậy." Ngũ Nguyệt buông hai tay ra, lại ngã ập lên người cô, biểu hiện "cố hết sức mà làm": "Nhưng mà cũng đâu còn cách nào khác, lên cũng đã lên rồi. Em sẽ chịu trách nhiệm với chị."
Đột nhiên nảy sinh hứng thú lưu manh, Ngũ Nguyệt giơ ngón trỏ nâng cằm của Thường Yến Thanh lên: "Vậy tối nay..."
Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, mới qua năm mới, không làm chút gì đó sao xứng đáng với bầu không khí đầy tình cảm này đây chứ?
Nhưng Thường Yến Thanh lại tạt cho nàng một thau nước lạnh: "Tối nay phải quay về."
???
Quá đáng! Nhìn khói lửa xinh đẹp này đi! Nhìn cái khách sạn nhỏ tràn đầy ý thơ này đi! Nhìn cái thời khắc lãng mạn này đi! Nàng còn tưởng rằng sẽ ở lại đây một đêm trải qua thế giới của hai người chứ!
Luận việc có một người vợ quá lý trí đáng sợ đến cỡ nào. Nhiều năm như vậy, nàng thực sự đã cảm nhận vô cùng sâu sắc.
Thường Yến Thanh biết suy nghĩ đen tối trong bụng nàng, cũng rất muốn thỏa mãn nàng, nhưng năm mới tết đến, hai người lại nửa đêm trốn đi, qua đêm ở bên ngoài, không phải là một hành vi lễ phép.
Cầu ái nhưng bị từ chối, trên mặt của Ngũ Nguyệt viết đầy hai chữ thất vọng. Thường Yến Thanh không thể nhìn được dáng vẻ này của nàng, ra sức trấn an: "Lần sau chúng ta lại đến."
"Lần sau là lúc nào?" Ngũ Nguyệt không bỏ qua, càng muốn xác định chắc chắn một ngày.
Nàng sẽ ghi nhớ miếng ăn này! Thịt đưa đến trước mặt, muốn ăn lại không ăn được, thèm muốn chết, nói đứt từng đoạn ruột cũng không đủ hình dung.
Thường Yến Thanh: "Em muốn lúc nào thì đi lúc đó, được không? Nhưng không phải là ngày hôm nay."
Cũng được, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được. Hôm nào chọn một ngày tốt lành lại đến nghiêm túc trải nghiệm một chút cũng không tệ. Ngũ Nguyệt lập tức đồng ý đề nghị của cô.
Chỉ là lương thần mỹ cảnh, hoa tiền nguyệt hạ, mặc dù không có hoa, lại còn hơi lạnh một chút, nói chuyện cũng phả ra khỏi, người trước mặt cũng không hiểu phong tình, nhưng không cản trở nàng vì điều này mà rung động. Tóm lại, tiếc cho bầu không khí tốt đẹp như vậy.
Nửa đêm mùa đông vô cùng lạnh lẽo và yên tĩnh. Pháo hoa đã cháy xong từ lâu, lúc này an an tĩnh tĩnh, chỉ còn thừa lại vài hộp giấy đã qua sử dụng nằm lẻ loi, trơ trọi trên khoảng đất trống.
Sự náo nhiệt trống rỗng vừa rồi là một thứ không có sự sống, không có linh hồn, chỉ có người bên cạnh mới còn có chút nhiệt độ.
Hai người đứng lên, tay trong tay đi về nhà. Lúc đi lặng lẽ, lúc về cũng rón rén mở cửa, đi ngang qua phòng khách.
Lúc đi ngang qua phòng của mẹ Thường, cửa chỉ khép hờ, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Rõ ràng lúc đi ra ngoài bà ấy đã ngủ rồi, tại sao lúc này lại tỉnh giấc?
Thường Yến Thanh ra hiệu cho Ngũ Nguyệt đi trước. Ngũ Nguyệt biết cô muốn tâm sự với mẹ, gật gật đầu, tự quay trở về phòng mình đi ngủ.
Liếc mắt nhìn Ngũ Nguyệt bước vào phòng, cô quay người nhẹ mở cửa phòng, hướng vào bên trong kêu một tiếng: "Mẹ?"
"Vào đi." Mẹ Thường nghe thấy là giọng của con gái mình, mở miệng cho phép cô đi vào.
Thường Yến Thanh đi vào, trở tay đóng cửa lại, đi đến bên cạnh giường của bà ấy, ngồi xuống.
"Sao mẹ vẫn chưa ngủ vậy?"
"Mơ thấy ác mộng." Trán của mẹ Thường vẫn còn lấm tấm mồ hôi, giọng nói lúc lên tiếng có chút khàn khàn.
Thường Yến Thanh cầm lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường. Nước trong ly vẫn còn chút độ ấm, đút cho bà ấy muốn một chút.
"Lại... mơ thấy ông ta à?" Có một số chuyện cô không muốn nhắc đến, nhưng không nhắc đến không có nghĩa là không tồn tại, không có nghĩ là chưa từng xảy ra.
Mười mấy năm rồi, cô đã dần dần buông xuống, nhưng đối với mẹ Thường mà nói thì thực sự đã khắc sâu vào trong trí nhớ, thẳng tay hủy hoại nửa đời sau của bà ấy.
Những năm cuối đời này đều phải bị ác mộng vây quanh. Gã đàn ông như ma quỷ kia, là quá khứ đẫm máu mà mẹ con hại người họ không chạy thoát được.
Mẹ Thường giơ tay lau mồ hôi rịn ra trên trán, không kiềm được thở dài: "Gần đây đã ít mơ thấy hơn rồi."
Đối với bà ấy mà nói, tình hình đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều rồi. Trong những năm ở trại giam, nếu không phải nghĩ đến con gái đang còn sống thì bà ấy sớm đã kết thúc mạng sống của mình. Sau khi ra tù lại bị mắc bệnh, vẫn luôn giữ lại chút hơi tàn, cảnh cáo bản thân không thể ngã khuỵu, kéo lê thân xác tàn tạ cố gắng sống sót.
Lúc đầu, bà ấy luôn sờ rằng con gái của mình sẽ nghĩ bà ấy là một tên ác ma gϊếŧ người, nhưng sau đó, thái độ của con gái đối với bà ấy vẫn như bình thường, cũng đã cho bà ấy một chút dũng khí tiếp tục chèo chống bản thân sống tiếp.
Có lẽ có liên quan đến những thứ đã trải qua lúc nhỏ, quan hệ của mẹ con hai người cũng không quá thân thiết. Con gái vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, hiếu thảo, chỉ là ngoài tình mẫu tử ra, hai người cũng không còn lại bất cứ thứ gì khác.
Mẹ Thường vẫn luôn hổ thẹn, cảm thấy bản thân liên lụy con gái, còn có sự bất hạnh mà gia đình đem đến cho con gái lúc cô còn nhỏ, đều khiến cho bà ấy không thể ngẩng cao đầu.
Tất cả những bất hạnh và đau khổ này, đều là gã đàn ông kia ban tặng. Bà ấy hận không thể quay trờ lại quá khứ, gϊếŧ ông ta thêm một lần nữ, cho dù ngay cả trong cơn ác mộng, cũng quay về ngày hôm ấy, cái ngày bà đâm chết ông ta.
Cũng may mấy năm gần đây, mọi chuyện đều phát triển theo phương hướng tốt đẹp. Bà ấy đã rất ít mơ thấy những giấc mơ như vậy nữa, Chỉ khi trải qua những lúc sinh hoạt quá mức bình an, những chuyện cũ bất kham này mới nhảy ra, quấy nhiễu lòng bà ấy.
Vây giờ, con gái sống rất hạnh phúc. Bà ấy cũng thử quên đi quá khức, không quấy rầy sự bình yên không dễ có được.
Sự việc xảy ra khi Thường Yến Thanh còn khá nhỏ. Tận mắt trông thấy tình cảnh như vậy, không thể nói rằng không để lại vết thương trong lòng cô.
Tuy là ba ruột, nhưng nỗi hận thù mà Thường Yến Thanh dành cho ông ta cũng không ít hơn mẹ Thường bao nhiêu. Chính gã ác ma kia đã phá hủy gia đình của cô, xém chút nữa cũng đã hủy hoại chính bản thân cô.
Nếu không phải quen biết được Tiểu Nguyệt Lượng, cô làm gì còn có được cái gọi là hạnh phúc. Đã sớm nếm trải ấm lạnh của thế gian này, vốn dĩ tưởng rằng đã mất đi năng lực yêu một người, nhưng người kia hết lần này đến lần khác lại dùng cách thức ngang ngược, không nói lý lẽ để xông vào cuộc sống của cô.
Sau khi đã quen với cuộc sống tràn ngập ánh sáng, sao còn có thể chấp nhận quay về bóng tối nữa. Cô không nỡ buông tay, cũng sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay.
"Mẹ." Cô đặt ly nước về lại tủ đầu giường, giống như buông bỏ quá khứ: "Mau buông xuống đi."
Những chuyện kia đã không còn đáng để khổ sở, đau lòng nữa. Họ không nên nhận lấy sai lầm của người khác để khiến bản thân bị trừng phạt.
Nếu như thực sự phải chịu trừng phạt, vậy thì khoảng thời gian trong quá khứ kia cũng đã đủ để cô chuộc tội rồi. Cô sợ, thực sự rất sợ.
.--- .. -. -.-- .- -.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, tất cả nguyện vọng đều sẽ thành sự thật ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.