Hôm Nay Bạch Tiên Sinh Đã Vui Chưa?
Chương 16: Tiên sinh, ngủ ngon!
Ngôn Quân Nguyệt Lam
18/05/2023
Giờ cũng đã gần 10 giờ. Dạ Nguyệt bưng ly sữa ấm vừa pha lên thư phòng.
Thấy Ảnh Quân đang chăm chú làm việc, sợ làm phiền nên cô đặt ly sữa lên bàn rồi nhẹ nhàng ngồi chờ ở ghế sofa, phòng trường hợp anh cần gì thì cô sẽ giúp đỡ.
Thoang thoảng trong thư phòng có mùi hương của gỗ tuyết tùng trộn lẫn với mùi thuốc lá. Ánh đèn trong phòng mờ ảo, chỉ có đèn bàn làm việc là sáng nhất, cả căn phòng không hề có tiếng động gì ngoài tiếng gió thổi nhè nhẹ vào cửa sổ khiến Dạ Nguyệt đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Bên ngoài màn đêm đã phủ xuống từ lúc nào, trong không khí có chút hơi lạnh của buổi tối, lại mang theo vẻ xa lạ.
Căn phòng này là nơi hai người gặp nhau. Chỉ mới hôm qua thân xác cô tàn tạ thế mà hôm nay đã thành một người khác rồi. Mới đầu gặp Bạch Ảnh Quân cô còn nghĩ thầm nhất định sẽ không dính vào người đàn ông này, không ngờ bây giờ không những dính vào mà còn ở chung nhà nữa chứ, trớ trêu thật!
Dạ Nguyệt nhìn quanh thư phòng, khóe mắt lơ đãng liếc thoáng qua người đàn ông đang chăm chú làm việc không để ý đến xung quanh kia. Không biết Ảnh Quân có biết trong thư phòng còn có người khác không nhỉ? Chống một tay lên cằm, ngắm nhìn anh từ phía xa.
Thật đẹp!
Vẻ đẹp thật chết người mà.
Lúc làm việc, Ảnh Quân đeo một chiếc kính, điều đó làm tăng độ thu hút cho vẻ đẹp này. Ngũ quan cứ như được gọt tỉa tinh xảo, đẹp như một bức tranh! Vài lọn tóc thi thoảng phảng phất bay trong gió, nhìn Ảnh Quân cô không thể nào nghĩ anh là người có quyền có thế. Vẻ đẹp giống một thư sinh nhưng bên trong hiểm độc, tàn ác. Cả người toát ra vẻ cao ngạo, kiêu hãnh.
Chợt một đoạn ký ức lúc ở trong phòng tắm ùa về làm cô hơi ngượng, tim cũng loạn mất một nhịp.
Dạ Nguyệt cúi đầu, đôi mắt hơi khép hờ. Cảm giác có một ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, cô ngước đầu nhìn về hướng Ảnh Quân. Ánh mắt lại đảo một vòng quanh phòng. Cô không biết rằng từ lúc bước vào phòng, Ảnh Quân đã trông thấy cô. Tuy mắt vẫn chăm chú dán vào đống giấy tờ nhưng anh biết rõ cô đang làm gì. Biết luôn cả việc cô ngắm mình đến ngây ngốc. Anh vẫn không màng để ý đến, mặc cô tùy ý thích làm gì thì làm.
Dạ Nguyệt đặt hai tay trên ghế, chân vắt chéo, nhẹ đong đưa.
Chán quá đi mất.
Ánh trăng bên ngoài ngày một tỏa sáng. Trời cũng đã dần về khuya hơn. Dạ Nguyệt đưa tay lên che miệng, ngáp một hơi dài.
Cạch!
Ảnh Quân tháo mắt kính đặt lên bàn, day day hai bên thái dương, mày đẹp hơi nhíu lại, vẻ mặt lộ rõ nét mệt mỏi.
'Tiên sinh, ngài đã xong rồi sao. Đợi chút, tôi đi hâm nóng sữa lại cho ngài nhé'
Dạ Nguyệt vừa nói xong liền cầm ly sữa lên hướng ra phía cửa thì Ảnh Quân liền nói.
'Không cần, mang lại đây cho tôi!'
Dạ Nguyệt mang ly sữa đã nguội lạnh đến đặt lên bàn. Ảnh Quân gượng ngồi thẳng người, cầm ly sữa uống một hơi hết cạn rồi lại nằm dựa lưng vào ghế. Thấy anh trông mệt mỏi, Dạ Nguyệt cũng không yên tâm. Cô không giỏi về lĩnh vực anh đang làm nên cũng không giúp được gì cả.
'Tiên sinh, ngài có vẻ mệt mỏi. Tôi mát xa cho ngài nhé?'
'Cô biết làm à?'
Ảnh Quân có chút kinh ngạc, đôi mắt cũng lười mở.
'Tôi biết, đã từng làm qua rồi!'
'Thử đi'
Được sự cho phép của anh, Dạ Nguyệt bẽn lẽn đứng phía sau ghế. Đôi tay mềm mại đặt ở hai bên thái dương người trước mặt, ngón tay thon thả mang chút hơi lạnh khiến Ảnh Quân thấy dễ chịu hơn.
Ngón tay điêu luyện thuần phục làm từng động tác, ấn nhẹ hai bên thái dương, Dạ Nguyệt khẽ hỏi.
'Tiên sinh thấy sao rồi?'
'Cũng được'
Bạch Ảnh Quân thả lỏng cơ thể, nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác thoải mái đang cuộn trào trong cơ thể, tâm tình cũng trở nên tốt hơn. Cô gái nhỏ của anh xem ra cũng có ích đấy chứ.
Một hồi lâu sau, thấy Ảnh Quân nằm im bất động, hơi thở đều đều, nghĩ là anh đã ngủ. Dạ Nguyệt mát xa thêm ít phút để anh ngủ thật say rồi mới rời đi. Trước khi đi, cô không quên chạy về phòng mình lấy chiếc mền cẩn thận đắp cho anh.
'Tiên sinh, ngủ ngon!'
Tối hôm ấy thật yên bình! Ai nấy cũng chìm đắm trong giấc mơ của mình. Tấm rèm cửa sổ nhẹ tung bay theo gió, đêm nay, ánh trăng bên ngoài tỏa sáng nhất bầu trời. Vừa thuần khiết vừa làm ấm áp lòng người.
Thấy Ảnh Quân đang chăm chú làm việc, sợ làm phiền nên cô đặt ly sữa lên bàn rồi nhẹ nhàng ngồi chờ ở ghế sofa, phòng trường hợp anh cần gì thì cô sẽ giúp đỡ.
Thoang thoảng trong thư phòng có mùi hương của gỗ tuyết tùng trộn lẫn với mùi thuốc lá. Ánh đèn trong phòng mờ ảo, chỉ có đèn bàn làm việc là sáng nhất, cả căn phòng không hề có tiếng động gì ngoài tiếng gió thổi nhè nhẹ vào cửa sổ khiến Dạ Nguyệt đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Bên ngoài màn đêm đã phủ xuống từ lúc nào, trong không khí có chút hơi lạnh của buổi tối, lại mang theo vẻ xa lạ.
Căn phòng này là nơi hai người gặp nhau. Chỉ mới hôm qua thân xác cô tàn tạ thế mà hôm nay đã thành một người khác rồi. Mới đầu gặp Bạch Ảnh Quân cô còn nghĩ thầm nhất định sẽ không dính vào người đàn ông này, không ngờ bây giờ không những dính vào mà còn ở chung nhà nữa chứ, trớ trêu thật!
Dạ Nguyệt nhìn quanh thư phòng, khóe mắt lơ đãng liếc thoáng qua người đàn ông đang chăm chú làm việc không để ý đến xung quanh kia. Không biết Ảnh Quân có biết trong thư phòng còn có người khác không nhỉ? Chống một tay lên cằm, ngắm nhìn anh từ phía xa.
Thật đẹp!
Vẻ đẹp thật chết người mà.
Lúc làm việc, Ảnh Quân đeo một chiếc kính, điều đó làm tăng độ thu hút cho vẻ đẹp này. Ngũ quan cứ như được gọt tỉa tinh xảo, đẹp như một bức tranh! Vài lọn tóc thi thoảng phảng phất bay trong gió, nhìn Ảnh Quân cô không thể nào nghĩ anh là người có quyền có thế. Vẻ đẹp giống một thư sinh nhưng bên trong hiểm độc, tàn ác. Cả người toát ra vẻ cao ngạo, kiêu hãnh.
Chợt một đoạn ký ức lúc ở trong phòng tắm ùa về làm cô hơi ngượng, tim cũng loạn mất một nhịp.
Dạ Nguyệt cúi đầu, đôi mắt hơi khép hờ. Cảm giác có một ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, cô ngước đầu nhìn về hướng Ảnh Quân. Ánh mắt lại đảo một vòng quanh phòng. Cô không biết rằng từ lúc bước vào phòng, Ảnh Quân đã trông thấy cô. Tuy mắt vẫn chăm chú dán vào đống giấy tờ nhưng anh biết rõ cô đang làm gì. Biết luôn cả việc cô ngắm mình đến ngây ngốc. Anh vẫn không màng để ý đến, mặc cô tùy ý thích làm gì thì làm.
Dạ Nguyệt đặt hai tay trên ghế, chân vắt chéo, nhẹ đong đưa.
Chán quá đi mất.
Ánh trăng bên ngoài ngày một tỏa sáng. Trời cũng đã dần về khuya hơn. Dạ Nguyệt đưa tay lên che miệng, ngáp một hơi dài.
Cạch!
Ảnh Quân tháo mắt kính đặt lên bàn, day day hai bên thái dương, mày đẹp hơi nhíu lại, vẻ mặt lộ rõ nét mệt mỏi.
'Tiên sinh, ngài đã xong rồi sao. Đợi chút, tôi đi hâm nóng sữa lại cho ngài nhé'
Dạ Nguyệt vừa nói xong liền cầm ly sữa lên hướng ra phía cửa thì Ảnh Quân liền nói.
'Không cần, mang lại đây cho tôi!'
Dạ Nguyệt mang ly sữa đã nguội lạnh đến đặt lên bàn. Ảnh Quân gượng ngồi thẳng người, cầm ly sữa uống một hơi hết cạn rồi lại nằm dựa lưng vào ghế. Thấy anh trông mệt mỏi, Dạ Nguyệt cũng không yên tâm. Cô không giỏi về lĩnh vực anh đang làm nên cũng không giúp được gì cả.
'Tiên sinh, ngài có vẻ mệt mỏi. Tôi mát xa cho ngài nhé?'
'Cô biết làm à?'
Ảnh Quân có chút kinh ngạc, đôi mắt cũng lười mở.
'Tôi biết, đã từng làm qua rồi!'
'Thử đi'
Được sự cho phép của anh, Dạ Nguyệt bẽn lẽn đứng phía sau ghế. Đôi tay mềm mại đặt ở hai bên thái dương người trước mặt, ngón tay thon thả mang chút hơi lạnh khiến Ảnh Quân thấy dễ chịu hơn.
Ngón tay điêu luyện thuần phục làm từng động tác, ấn nhẹ hai bên thái dương, Dạ Nguyệt khẽ hỏi.
'Tiên sinh thấy sao rồi?'
'Cũng được'
Bạch Ảnh Quân thả lỏng cơ thể, nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác thoải mái đang cuộn trào trong cơ thể, tâm tình cũng trở nên tốt hơn. Cô gái nhỏ của anh xem ra cũng có ích đấy chứ.
Một hồi lâu sau, thấy Ảnh Quân nằm im bất động, hơi thở đều đều, nghĩ là anh đã ngủ. Dạ Nguyệt mát xa thêm ít phút để anh ngủ thật say rồi mới rời đi. Trước khi đi, cô không quên chạy về phòng mình lấy chiếc mền cẩn thận đắp cho anh.
'Tiên sinh, ngủ ngon!'
Tối hôm ấy thật yên bình! Ai nấy cũng chìm đắm trong giấc mơ của mình. Tấm rèm cửa sổ nhẹ tung bay theo gió, đêm nay, ánh trăng bên ngoài tỏa sáng nhất bầu trời. Vừa thuần khiết vừa làm ấm áp lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.