Chương 16: Bánh Kẹp Trứng
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
15/04/2024
Vệ lão cười khẽ một tiếng, qua lỗ tai Vệ Nhược Hoài lại giống như người đang giận quá hoá cười, trong lòng hắn càng thêm phập phồng, cuống quýt nói: “Cháu thật sự không thích Tam Nữu mà, tổ phụ.”
“Nếu cháu không thích, vậy sau này đừng lảng vảng trước mặt cô nương nhà người ta nữa.” Vệ lão vung tay cắt lời hắn, thậm chí giống như là không cho hắn cơ hồi nghĩ lại, mặt không biến sắc đuổi tôn tử ra ngoài.
Đầu óc Vệ Nhược Hoài quay mòng mòng, cơ thể hơi lảo đảo, dưới ánh nến vàng vọt càng soi rõ sắc mặt xám ngoét của hắn.
Vệ Thái phó có chút không đành lòng, dứt khoát hỏi: “Ta hỏi cháu lần nữa, cháu thật sự không thích Đỗ Tam Nữu à?”
“Cháu...” Lời vừa đến cổ họng thì Vệ Nhược Hoài lại ngậm ngùi nuốt xuống, ánh mắt đầy vẻ mong đợi nhìn tổ phụ, song hắn không phát giác rằng tuy khuôn mặt Vệ Thái phó vô cảm lạnh lùng nhưng lại không hề tức giận. “Cháu, cháu thích nàng thì có thể định thân với nàng sao? Cháu nghe nói, Tam Nữu chưa định thân.”
“Cháu không nên hỏi ta, mẫu thân cháu hy vọng cháu cưới một nữ nhi môn đăng hộ đối với nhà ta.” Vệ Thái phó chỉ để ý tôn tức phụ[1] có hiền huệ hay không, ông rất ưng ý Tam Nữu, nàng biết đại cục, hiểu căn cơ, tuổi còn nhỏ mà kiến giải đã độc đáo, sở dĩ ông không nói thẳng với Vệ Nhược Hoài mình ủng hộ nó là vì ông lo tâm tính hắn chưa ổn định, ngày sau sẽ đổi ý.
[1] Tôn tức phụ (孙媳妇): cháu dâu.
Vệ Nhược Hoài cụp mắt, lúng túng nói: “Lúc trước người đã nói, nam nhi Vệ gia không cần dựa vào gia tộc của thê tử.”
“Ta đã nói vậy.” Vệ Nhược Hoài chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt vui vẻ, Vệ thái phó lại tiếp tục nói. “Nhưng sau này đồng môn bằng hữu chơi với cháu từ nhỏ đều cưới đích nữ danh gia vọng tộc, chỉ có thê tử của cháu là thôn phụ hương dã, cháu có chịu đựng được ánh mắt mọi người nhìn cháu cũng trở nên khác không? Nếu mẫu thân của cháu không thích Tam Nữu, muội muội của cháu khinh bỉ Tam Nữu, cháu sẽ làm thế nào?”
Khuôn mặt Vệ Nhược Hoài có chút chần chừ: “Cháu, chưa hề nghĩ đến.”
“Hầy, cháu suy nghĩ cho kỹ, Đoan ngọ về nhà một chuyến, nếu cháu nghĩ xong thì ta sẽ bảo Nhị thúc cháu tìm Võ sư phó đến ở cùng cháu trong thôn, cho đến khi cháu trưởng thành tham gia khoa khảo. Nếu cháu đổi ý thì cứ viết một phong thư cho ta, chúng ta dọn tới phủ Kiến Khang.” Vệ Thái phó dừng lại một chút. “Địa vị Thái tử vững chắc, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không động đến Vệ gia, ta không rời khỏi địa giới Kiến Khang, lão nhân gia cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.”
“Cháu, cháu nghe lời người, tổ phụ.” Vệ Nhược Hoài vui mừng khôn xiết đi vào, thoả thích mãn nguyện bước ra. Nhìn bầu trời u ám, Vệ Nhược Hoài thở dài một hơi. Hắn muốn đợi ngày sau công thành danh toại, giành được hảo cảm của mẫu thân cho Tam Nữu rồi mới đến Đỗ gia đề thân... Hắn quay đầu nhìn về phía thư phòng một chút, qua ngày hôm sau, Vệ Nhược Hoài không đến Đỗ gia nữa.
Liên tục mấy buổi sáng gần đây Đỗ Tam Nữu đều gặp Vệ Nhược Hoài, đột nhiên không thấy người đâu, nàng có hơi không quen: “Nhược Du, Đại ca của đệ còn chưa dậy à?”
“Sáng sớm đã dậy rồi, đang học bài trong nhà.” Vệ Nhược Du ngồi hóng mát dưới chòi, một tay nâng cằm, một tay bỏ thêm củi vào lò. “Tam Nữu tỷ, đệ không muốn ăn thịt đâu.”
“Phù, ta không ăn thịt đâu.” Hai cái nồi của nhà Tam Nữu đều được chuyển vào bếp lò dưới giàn che, nhà họ chỉ có thể nấu điểm tâm ngoài cổng nhà. “Bánh kẹp trứng[1], cháo kê[2].”
[2] Bánh kẹp trứng (鸡蛋灌饼).
[3] Cháo kê (小米粥).
“Món này ngon đó.” Vệ Nhược Du hào hứng nhìn Tam Nữu cho trứng gà và rau hẹ làm nhân bánh vào trong nồi, cũng không quên lớn tiếng gọi với về phía nhà mình. “Tiền nương tử, mau ra đây học nào.”
Vệ Nhược Hoài dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vệ Thái phó lặng lẽ lắc đầu, mãi đến khi tiếng bước chân của Tiền nương tử càng lúc càng xa dần rồi mất hút ở cổng nhà, Vệ Nhược Hoài mới quay lại nhìn quyển sách trên tay, song một chữ cũng không đọc thuộc.
Vệ Thái phó thấy hắn lơ là thì cũng không nhắc nhở, để mặc hắn tự ngẩn ngơ rồi tự chỉnh đốn bản thân. Sau này tôn tử ông phải đứng trước nghi kỵ của Hoàng đế, lại còn đấu đá cùng đồng liêu, nếu như ngay cả chút chuyện vặt vãnh này mà cũng không giải quyết được thì dù Vệ Thái phó có ưng ý Tam Nữu làm tôn tức phụ cũng sẽ không đề thân với Đỗ gia, lạng quạng lại hại nữ nhi nhà người ta.
Vệ Nhược Hoài hoàn toàn không biết tổ phụ mình khổ công sắp xếp thế nào, ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của đường đệ hay tiếng nói chuyện của Tam Nữu càng khiến Vệ Nhược Hoài tâm phiền ý loạn, cầm sách đi về phía chân núi tây bắc.
Đinh Xuân Hoa rửa bát đũa xong thì vừa lúc có khách đến nhà. Đầu tiên là cô cô của Tam Nữu, có di nương đi theo, sau đó thì hai vị cữu cữu và cữu nương của Tam Nữu cũng đến. Tam Nữu bưng một ấm đất tiến lên chào hỏi, lại bị Đại cữu nương ôm vào lòng: “Sao ta thấy Nữu nhi ngày càng đẹp thế này?” Bà vừa nói vừa nhìn về phía cô cô của Tam Nữu.
Đỗ Lăng cười nói: “Còn phải nói, nha đầu này càng lớn càng đẹp, không biết lớn lên sẽ làm sao đây.”
“Sầu cái gì, huyện Quảng Linh không có ai xứng với Tam Nữu nhà mình thì lên phủ Kiến Khang.” Đại cữu của Tam Nữu hiển nhiên không cùng ý kiến với Tam Nữu, tướng mạo kiếp trước của Tam Nữu cũng bình thường, quý là ở khí chất, mà khí chất này là do về sau có tiền mà bồi dưỡng nên. Cho nên kiế này dù người khác có khen nàng xinh đẹp ra sao, Tam Nữu vì ấn tượng kiếp trước quá sâu nên cũng không cảm nhận được mình đẹp cỡ nào. Lúc Nhị Nha chế giễu nàng tương lai sẽ khó mà gả đi được, Tam Nữu cũng dự định là nhân lúc mình đi nấu yến tiệc cho nhà người khác sẽ thử ngó ngàng xem có hậu sinh nào thành thật mà lại tình nguyện nhập chuế[4] không, sẽ theo nàng về chăm sóc phụ mẫu.
[4] Nhập chuế (入赘): ở rể.
“Cữu cữu uống trà, con ra ngoài xem một lát.” Tam Nữu đương nhiên sẽ không nói ra ý định trong lòng mình, dù sao nàng chỉ mới mười tuổi. “Hôm nay con nấu đồ ăn, mọi người ăn xong cho con ý kiến nhé, không ngon con sẽ điều chỉnh.”
“Vậy chúng ta phải chú tâm ăn rồi.” Đinh Thu Thạch vừa lên tiếng, Đỗ Lăng đành phải nuốt vào mấy lời định khuyên giải. Tam Nữu thấy Đại cô muốn nói lại thôi nhưng cứ vờ như không thấy, nàng vừa ra tới cửa thì bị Đoàn Thủ Nghĩa chặn lại. “Tam Nữu, tới đây, chúng ta tâm sự nào.”
“Huynh dự định tâm sự bao nhiêu tiền?” Tam Nữu mỉm cười hỏi.
Đoàn Thủ Nghĩa nghẹn họng: “Tiền bạc làm tổn thương tình cảm, hai ta ai cũng như ai mà.” Hắn đưa khuê nữ cho Đại Ny ôm rồi kéo cánh tay nhỏ nhắn của Tam Nữu. Tam Nữu vỗ một cái lên mu bàn tay hắn. “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Gì, muội là nữ nhân hả? Tiểu nha đầu bày vẽ.” Đoàn Thủ Nghĩa trợn mắt nhìn nàng, lấy ra một túi tiền từ trong ngực. “Ba lượng bạc, công thức bột ngũ vị hương, thế này đủ thành ý chưa?”
Không ngờ Tam Nữu đưa ngón trỏ ra, lắc lắc trước mặt hắn: “Đợi ăn cơm trưa xong thì chúng ta bàn lại, Nhị tỷ với Nhị tỷ phu của muội sắp đến rồi.”
Trong nhà Triệu Tồn Lương mở tiệm vải, Đoàn Thủ Nghĩa cũng không sợ Tam Nữu mang một công thức bán cho hai nhà: “Chốt.” Đi lên trước một đoạn, hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi quay lại. “Nữu à, phù sa không chảy ruộng ngoài, chúng ta có thể thương lượng giá cả mà.”
“Huynh không thấy mất mặt à?” Tam Nữu liếc hắn một cái. “Đại tỷ, mấy vị cữu cữu đều đến rồi.” Nàng vừa dứt lời, Đoàn Thủ Nghĩa liền bị Đại Ny kéo vào trong phòng bái kiến trưởng bối.
Đỗ Phát Tài đi tới bên cạnh Tam Nữu, nhỏ giọng nói: “Không được tống tiền tỷ phu của con.”
“Tỷ phu của con họ Đoàn, là người buôn bán.” Tam Nữu nói. “Người với mẫu thân con có cộng lại cũng không tính toán giỏi bằng huynh ấy, nếu người rảnh rỗi thì nên lo lắng tại sao Nhị tỷ con tới giờ vẫn còn chưa về đi.”
Giờ Tỵ đã qua, theo lý thì phu thê mới thành thân nên về đến rồi: “Ta đi xem thử.” Đỗ Phát Tài vừa nói vừa đi về hướng Đông Nam. Ba khuê nữ nhà ông, Đại Ny trung thực, Tam Nữu thông minh, Nhị Nha nhìn thì có vẻ thật thà, nghe nàng nói chuyện cũng có vẻ thông minh, nhưng Đỗ Phát Tài biết rõ Nhị Nha chỉ là khôn vặt, ông cũng sợ nàng đến nhà thông gia thì thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Trên thực tế thì mọi người đã suy nghĩ nhiều.
Hôm trước người của Triệu gia đến đưa sính lễ, so với Đại Ny ngày trước, Triệu gia ắt phải mang theo mấy cân thịt bò. Khi nhà họ biết Đỗ Phát Tài muốn thịt heo, cho dù biết nhà thân mẫu Đinh Xuân Hoa cũng ở trong huyện, không phải thôn phụ chưa từng thấy qua việc đời thì trong lòng ít nhiều cũng đã xem nhẹ Đỗ gia. Cũng may Triệu gia cũng muốn thuận thuận lợi lợi rước tức phụ vào nhà, lập tức mang đến hai đầu heo một đầu dê.
Triệu gia có nằm mơ cũng không ngờ rằng Vệ Thái phó, người được bách tính Kỳ quốc tôn xưng là Tướng gia vừa hồi hương, lại là đồng hương với thôn Đỗ gia, còn có quan hệ không tệ với nhà Đỗ Phát Tài... Triệu Tồn Lương không để tâm đến bụng dạ của phụ mẫu, hôm qua đến đón Nhị Nha cũng vô cùng bình thản. Về đến nhà, hắn liền bị phụ mẫu chặn hỏi: “Có gặp vị Tướng gia trong truyền thuyết đó không?”
Triệu Tồn Lương đáp một câu là có thấy. Hai lão nhân gia Triệu gia liền lên huyện nha nghe ngóng ngay trong đêm, xem gần đây có ai đến báo cáo là chuẩn bị giết trâu hay không. Đêm hôm khuya khoắt, có dò la được cũng không kịp mua, không được, sáng nay Nhị Nha còn chưa thức dậy, phụ thân Triệu Tồn Lương đã đi mua thịt bò.
Chờ ông trở về thì đã qua nửa giờ Tỵ, Nhị Nha không rõ nội tình, thấy lễ vật lại mặt có thêm hai mươi cân thịt bò thì trong lòng rất sung sướng, song ngoài miệng vẫn nói: “Phụ mẫu con đều dễ tính, lấy một nửa là được.”
“Cũng đã mua rồi, cứ mang đi hết đi.” Bà bà Nhị Nha giúp nàng mang lễ vật lại mặt lên xe lừa, thầm nghĩ: Phụ mẫu con dễ tính thì muội muội của con cũng không phải đèn cạn dầu, con tưởng nhà ta chưa nghe chuyện nhà con chắc?
Dựa theo quy tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lễ vật lại mặt của Nhị Nha còn nhiều hơn ba phần so với Đại Ny lúc trước. Tam Nữu thấy Nhị tỷ phu của nàng đem thịt bò đặt lên trên bếp, tròng mặt lập tức chuyển động, gọi Đoàn Thủ Nghĩa đến: “Đây mới gọi là thành ý.” Nàng chỉ vào thịt bò trong giỏ. “Đại tỷ phu, học tập người ta một chút.”
Đoàn Thủ Nghĩa vô thức ngó nghiêng tìm Triệu Tồn Lương, nhưng mà nữ tế mới đang ở trong phòng nghe trưởng bối dạy bảo, Đoàn Thủ Nghĩa thầm mắng một tiếng, chỉ có đệ biết cư xử à. Hắn ngẩng đầu cười gượng: “Nữu à, phụ mẫu huynh nói, chờ tửu lâu nhà ta phát triển hơn thì sẽ phân gia, tửu lâu trong huyện để lại cho huynh với Đại tỷ của muội, còn bọn họ sẽ mở thêm một quán trên phủ Kiến Khang.”
Đoàn Thủ Nghĩa có cả tỷ tỷ và đệ đệ, tỷ tỷ sớm đã lập gia thất, đệ đệ mới mười bốn tuổi, hắn làm trưởng tử, dĩ nhiên là người kế thừa gia nghiệp. Trong lòng Tam Nữu cười nhạo một tiếng: “Ba lượng bạc vừa rồi là tiền riêng của huynh?”
“Huynh làm gì có nhiều tiền riêng như vậy.” Đoàn Thủ Nghĩa như bị ai giẫm phải đuôi. “Là phụ thân cho huynh.” Mấy món đậu tằm chiên, xương sườn hấp hay củ từ xào đều thành món ăn không thể thiếu của thực khách. Nếu không phải e ngại Đỗ gia đang bận bịu lo cho hôn sự của Nhị Nha thì phụ thân đã lập tức bắt hắn phải chạy sang đây mua công thức của Tam Nữu rồi.
Tam Nữu nghe xong: “Muội biết rồi, hôm nay tuyệt đối không để huynh tay không mà về đâu.”
Nhị Nha cùng Triệu Tồn Lương đi vào, thôn trưởng nhìn một vòng, thấy thân thích Đỗ gia đều đến đông đủ thì gọi nhóm hậu sinh qua hỗ trợ: “Khiêng bàn ra đi, nửa canh giờ sau nhập tiệc.”
“Tam Nữu, giờ làm gì trước đây?” Hai vị bá nương và ba đường tẩu của Tam Nữu ở trong bếp để hỗ trợ.
Tam Nữu hỏi: “Thịt heo kho với xương sườn còn nóng không?”
“Nóng hổi luôn đây.” Xương sườn với mộc nhĩ, nấm hương được hầm trong một nồi đất lớn, hiện giờ đang đặt ở phòng bếp trong nhà Tam Nữu.
Dưới mái che chỉ đặt hai cái nồi, Tam Nữu liếc mắt nhìn một vòng, lập tức quyết định, một nồi dùng để chiên đậu phộng, đậu tằm, nấm hương và bắp cải lăn bột, một nồi để xào cỏ linh lăng[5], củ từ, rau xà lách và đậu phụ hầm nấm hương[6], thế là có được tám món ăn. Tam Nữu chuẩn bị tổng cộng mười sáu món và bốn món canh. Tám món còn lại đều là món mặn, theo thứ tự là đầu heo trộn gỏi, giò heo trộn gỏi[7], thăn heo xào chua ngọt[8], thịt heo kho, thịt hầm măng, sườn heo om, sườn dê muối tiêu[9] và chân giò heo om.
[5] Cỏ linh lăng (草头).
[6] Đậu phụ hầm nấm hương (香菇炖豆腐).
[7] Giò heo trộn gỏi (凉拌猪脚).
[8] Thăn heo xào chua ngọt (糖醋里脊).
[9] Sườn dê muối tiêu (椒盐小羊排).
Đợi đến khi tám món mặn đều nấu xong, Tam Nữu nhìn một vòng yến tiênc, thấy rất nhiều người vô cùng mong chờ nhìn đồ ăn trên đĩa, tay xoa xoa bụng, hé miệng cười cười, nàng bèn đổi bốn món canh thành hai món, là canh cá diếc[10] và canh thịt dê cũng cho ra nồi, Tam Nữu gọi lớn: “Nhược Du, Tiểu Mạch, tới đây, chúng ta ăn cơm thôi.”
[10] Canh cá diếc (鲫鱼汤).
“Đệ đi gọi Đại ca.” Vê Nhược Du đáp một tiếng rồi chạy về nhà.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
“Nếu cháu không thích, vậy sau này đừng lảng vảng trước mặt cô nương nhà người ta nữa.” Vệ lão vung tay cắt lời hắn, thậm chí giống như là không cho hắn cơ hồi nghĩ lại, mặt không biến sắc đuổi tôn tử ra ngoài.
Đầu óc Vệ Nhược Hoài quay mòng mòng, cơ thể hơi lảo đảo, dưới ánh nến vàng vọt càng soi rõ sắc mặt xám ngoét của hắn.
Vệ Thái phó có chút không đành lòng, dứt khoát hỏi: “Ta hỏi cháu lần nữa, cháu thật sự không thích Đỗ Tam Nữu à?”
“Cháu...” Lời vừa đến cổ họng thì Vệ Nhược Hoài lại ngậm ngùi nuốt xuống, ánh mắt đầy vẻ mong đợi nhìn tổ phụ, song hắn không phát giác rằng tuy khuôn mặt Vệ Thái phó vô cảm lạnh lùng nhưng lại không hề tức giận. “Cháu, cháu thích nàng thì có thể định thân với nàng sao? Cháu nghe nói, Tam Nữu chưa định thân.”
“Cháu không nên hỏi ta, mẫu thân cháu hy vọng cháu cưới một nữ nhi môn đăng hộ đối với nhà ta.” Vệ Thái phó chỉ để ý tôn tức phụ[1] có hiền huệ hay không, ông rất ưng ý Tam Nữu, nàng biết đại cục, hiểu căn cơ, tuổi còn nhỏ mà kiến giải đã độc đáo, sở dĩ ông không nói thẳng với Vệ Nhược Hoài mình ủng hộ nó là vì ông lo tâm tính hắn chưa ổn định, ngày sau sẽ đổi ý.
[1] Tôn tức phụ (孙媳妇): cháu dâu.
Vệ Nhược Hoài cụp mắt, lúng túng nói: “Lúc trước người đã nói, nam nhi Vệ gia không cần dựa vào gia tộc của thê tử.”
“Ta đã nói vậy.” Vệ Nhược Hoài chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt vui vẻ, Vệ thái phó lại tiếp tục nói. “Nhưng sau này đồng môn bằng hữu chơi với cháu từ nhỏ đều cưới đích nữ danh gia vọng tộc, chỉ có thê tử của cháu là thôn phụ hương dã, cháu có chịu đựng được ánh mắt mọi người nhìn cháu cũng trở nên khác không? Nếu mẫu thân của cháu không thích Tam Nữu, muội muội của cháu khinh bỉ Tam Nữu, cháu sẽ làm thế nào?”
Khuôn mặt Vệ Nhược Hoài có chút chần chừ: “Cháu, chưa hề nghĩ đến.”
“Hầy, cháu suy nghĩ cho kỹ, Đoan ngọ về nhà một chuyến, nếu cháu nghĩ xong thì ta sẽ bảo Nhị thúc cháu tìm Võ sư phó đến ở cùng cháu trong thôn, cho đến khi cháu trưởng thành tham gia khoa khảo. Nếu cháu đổi ý thì cứ viết một phong thư cho ta, chúng ta dọn tới phủ Kiến Khang.” Vệ Thái phó dừng lại một chút. “Địa vị Thái tử vững chắc, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không động đến Vệ gia, ta không rời khỏi địa giới Kiến Khang, lão nhân gia cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.”
“Cháu, cháu nghe lời người, tổ phụ.” Vệ Nhược Hoài vui mừng khôn xiết đi vào, thoả thích mãn nguyện bước ra. Nhìn bầu trời u ám, Vệ Nhược Hoài thở dài một hơi. Hắn muốn đợi ngày sau công thành danh toại, giành được hảo cảm của mẫu thân cho Tam Nữu rồi mới đến Đỗ gia đề thân... Hắn quay đầu nhìn về phía thư phòng một chút, qua ngày hôm sau, Vệ Nhược Hoài không đến Đỗ gia nữa.
Liên tục mấy buổi sáng gần đây Đỗ Tam Nữu đều gặp Vệ Nhược Hoài, đột nhiên không thấy người đâu, nàng có hơi không quen: “Nhược Du, Đại ca của đệ còn chưa dậy à?”
“Sáng sớm đã dậy rồi, đang học bài trong nhà.” Vệ Nhược Du ngồi hóng mát dưới chòi, một tay nâng cằm, một tay bỏ thêm củi vào lò. “Tam Nữu tỷ, đệ không muốn ăn thịt đâu.”
“Phù, ta không ăn thịt đâu.” Hai cái nồi của nhà Tam Nữu đều được chuyển vào bếp lò dưới giàn che, nhà họ chỉ có thể nấu điểm tâm ngoài cổng nhà. “Bánh kẹp trứng[1], cháo kê[2].”
[2] Bánh kẹp trứng (鸡蛋灌饼).
[3] Cháo kê (小米粥).
“Món này ngon đó.” Vệ Nhược Du hào hứng nhìn Tam Nữu cho trứng gà và rau hẹ làm nhân bánh vào trong nồi, cũng không quên lớn tiếng gọi với về phía nhà mình. “Tiền nương tử, mau ra đây học nào.”
Vệ Nhược Hoài dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vệ Thái phó lặng lẽ lắc đầu, mãi đến khi tiếng bước chân của Tiền nương tử càng lúc càng xa dần rồi mất hút ở cổng nhà, Vệ Nhược Hoài mới quay lại nhìn quyển sách trên tay, song một chữ cũng không đọc thuộc.
Vệ Thái phó thấy hắn lơ là thì cũng không nhắc nhở, để mặc hắn tự ngẩn ngơ rồi tự chỉnh đốn bản thân. Sau này tôn tử ông phải đứng trước nghi kỵ của Hoàng đế, lại còn đấu đá cùng đồng liêu, nếu như ngay cả chút chuyện vặt vãnh này mà cũng không giải quyết được thì dù Vệ Thái phó có ưng ý Tam Nữu làm tôn tức phụ cũng sẽ không đề thân với Đỗ gia, lạng quạng lại hại nữ nhi nhà người ta.
Vệ Nhược Hoài hoàn toàn không biết tổ phụ mình khổ công sắp xếp thế nào, ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của đường đệ hay tiếng nói chuyện của Tam Nữu càng khiến Vệ Nhược Hoài tâm phiền ý loạn, cầm sách đi về phía chân núi tây bắc.
Đinh Xuân Hoa rửa bát đũa xong thì vừa lúc có khách đến nhà. Đầu tiên là cô cô của Tam Nữu, có di nương đi theo, sau đó thì hai vị cữu cữu và cữu nương của Tam Nữu cũng đến. Tam Nữu bưng một ấm đất tiến lên chào hỏi, lại bị Đại cữu nương ôm vào lòng: “Sao ta thấy Nữu nhi ngày càng đẹp thế này?” Bà vừa nói vừa nhìn về phía cô cô của Tam Nữu.
Đỗ Lăng cười nói: “Còn phải nói, nha đầu này càng lớn càng đẹp, không biết lớn lên sẽ làm sao đây.”
“Sầu cái gì, huyện Quảng Linh không có ai xứng với Tam Nữu nhà mình thì lên phủ Kiến Khang.” Đại cữu của Tam Nữu hiển nhiên không cùng ý kiến với Tam Nữu, tướng mạo kiếp trước của Tam Nữu cũng bình thường, quý là ở khí chất, mà khí chất này là do về sau có tiền mà bồi dưỡng nên. Cho nên kiế này dù người khác có khen nàng xinh đẹp ra sao, Tam Nữu vì ấn tượng kiếp trước quá sâu nên cũng không cảm nhận được mình đẹp cỡ nào. Lúc Nhị Nha chế giễu nàng tương lai sẽ khó mà gả đi được, Tam Nữu cũng dự định là nhân lúc mình đi nấu yến tiệc cho nhà người khác sẽ thử ngó ngàng xem có hậu sinh nào thành thật mà lại tình nguyện nhập chuế[4] không, sẽ theo nàng về chăm sóc phụ mẫu.
[4] Nhập chuế (入赘): ở rể.
“Cữu cữu uống trà, con ra ngoài xem một lát.” Tam Nữu đương nhiên sẽ không nói ra ý định trong lòng mình, dù sao nàng chỉ mới mười tuổi. “Hôm nay con nấu đồ ăn, mọi người ăn xong cho con ý kiến nhé, không ngon con sẽ điều chỉnh.”
“Vậy chúng ta phải chú tâm ăn rồi.” Đinh Thu Thạch vừa lên tiếng, Đỗ Lăng đành phải nuốt vào mấy lời định khuyên giải. Tam Nữu thấy Đại cô muốn nói lại thôi nhưng cứ vờ như không thấy, nàng vừa ra tới cửa thì bị Đoàn Thủ Nghĩa chặn lại. “Tam Nữu, tới đây, chúng ta tâm sự nào.”
“Huynh dự định tâm sự bao nhiêu tiền?” Tam Nữu mỉm cười hỏi.
Đoàn Thủ Nghĩa nghẹn họng: “Tiền bạc làm tổn thương tình cảm, hai ta ai cũng như ai mà.” Hắn đưa khuê nữ cho Đại Ny ôm rồi kéo cánh tay nhỏ nhắn của Tam Nữu. Tam Nữu vỗ một cái lên mu bàn tay hắn. “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Gì, muội là nữ nhân hả? Tiểu nha đầu bày vẽ.” Đoàn Thủ Nghĩa trợn mắt nhìn nàng, lấy ra một túi tiền từ trong ngực. “Ba lượng bạc, công thức bột ngũ vị hương, thế này đủ thành ý chưa?”
Không ngờ Tam Nữu đưa ngón trỏ ra, lắc lắc trước mặt hắn: “Đợi ăn cơm trưa xong thì chúng ta bàn lại, Nhị tỷ với Nhị tỷ phu của muội sắp đến rồi.”
Trong nhà Triệu Tồn Lương mở tiệm vải, Đoàn Thủ Nghĩa cũng không sợ Tam Nữu mang một công thức bán cho hai nhà: “Chốt.” Đi lên trước một đoạn, hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi quay lại. “Nữu à, phù sa không chảy ruộng ngoài, chúng ta có thể thương lượng giá cả mà.”
“Huynh không thấy mất mặt à?” Tam Nữu liếc hắn một cái. “Đại tỷ, mấy vị cữu cữu đều đến rồi.” Nàng vừa dứt lời, Đoàn Thủ Nghĩa liền bị Đại Ny kéo vào trong phòng bái kiến trưởng bối.
Đỗ Phát Tài đi tới bên cạnh Tam Nữu, nhỏ giọng nói: “Không được tống tiền tỷ phu của con.”
“Tỷ phu của con họ Đoàn, là người buôn bán.” Tam Nữu nói. “Người với mẫu thân con có cộng lại cũng không tính toán giỏi bằng huynh ấy, nếu người rảnh rỗi thì nên lo lắng tại sao Nhị tỷ con tới giờ vẫn còn chưa về đi.”
Giờ Tỵ đã qua, theo lý thì phu thê mới thành thân nên về đến rồi: “Ta đi xem thử.” Đỗ Phát Tài vừa nói vừa đi về hướng Đông Nam. Ba khuê nữ nhà ông, Đại Ny trung thực, Tam Nữu thông minh, Nhị Nha nhìn thì có vẻ thật thà, nghe nàng nói chuyện cũng có vẻ thông minh, nhưng Đỗ Phát Tài biết rõ Nhị Nha chỉ là khôn vặt, ông cũng sợ nàng đến nhà thông gia thì thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Trên thực tế thì mọi người đã suy nghĩ nhiều.
Hôm trước người của Triệu gia đến đưa sính lễ, so với Đại Ny ngày trước, Triệu gia ắt phải mang theo mấy cân thịt bò. Khi nhà họ biết Đỗ Phát Tài muốn thịt heo, cho dù biết nhà thân mẫu Đinh Xuân Hoa cũng ở trong huyện, không phải thôn phụ chưa từng thấy qua việc đời thì trong lòng ít nhiều cũng đã xem nhẹ Đỗ gia. Cũng may Triệu gia cũng muốn thuận thuận lợi lợi rước tức phụ vào nhà, lập tức mang đến hai đầu heo một đầu dê.
Triệu gia có nằm mơ cũng không ngờ rằng Vệ Thái phó, người được bách tính Kỳ quốc tôn xưng là Tướng gia vừa hồi hương, lại là đồng hương với thôn Đỗ gia, còn có quan hệ không tệ với nhà Đỗ Phát Tài... Triệu Tồn Lương không để tâm đến bụng dạ của phụ mẫu, hôm qua đến đón Nhị Nha cũng vô cùng bình thản. Về đến nhà, hắn liền bị phụ mẫu chặn hỏi: “Có gặp vị Tướng gia trong truyền thuyết đó không?”
Triệu Tồn Lương đáp một câu là có thấy. Hai lão nhân gia Triệu gia liền lên huyện nha nghe ngóng ngay trong đêm, xem gần đây có ai đến báo cáo là chuẩn bị giết trâu hay không. Đêm hôm khuya khoắt, có dò la được cũng không kịp mua, không được, sáng nay Nhị Nha còn chưa thức dậy, phụ thân Triệu Tồn Lương đã đi mua thịt bò.
Chờ ông trở về thì đã qua nửa giờ Tỵ, Nhị Nha không rõ nội tình, thấy lễ vật lại mặt có thêm hai mươi cân thịt bò thì trong lòng rất sung sướng, song ngoài miệng vẫn nói: “Phụ mẫu con đều dễ tính, lấy một nửa là được.”
“Cũng đã mua rồi, cứ mang đi hết đi.” Bà bà Nhị Nha giúp nàng mang lễ vật lại mặt lên xe lừa, thầm nghĩ: Phụ mẫu con dễ tính thì muội muội của con cũng không phải đèn cạn dầu, con tưởng nhà ta chưa nghe chuyện nhà con chắc?
Dựa theo quy tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lễ vật lại mặt của Nhị Nha còn nhiều hơn ba phần so với Đại Ny lúc trước. Tam Nữu thấy Nhị tỷ phu của nàng đem thịt bò đặt lên trên bếp, tròng mặt lập tức chuyển động, gọi Đoàn Thủ Nghĩa đến: “Đây mới gọi là thành ý.” Nàng chỉ vào thịt bò trong giỏ. “Đại tỷ phu, học tập người ta một chút.”
Đoàn Thủ Nghĩa vô thức ngó nghiêng tìm Triệu Tồn Lương, nhưng mà nữ tế mới đang ở trong phòng nghe trưởng bối dạy bảo, Đoàn Thủ Nghĩa thầm mắng một tiếng, chỉ có đệ biết cư xử à. Hắn ngẩng đầu cười gượng: “Nữu à, phụ mẫu huynh nói, chờ tửu lâu nhà ta phát triển hơn thì sẽ phân gia, tửu lâu trong huyện để lại cho huynh với Đại tỷ của muội, còn bọn họ sẽ mở thêm một quán trên phủ Kiến Khang.”
Đoàn Thủ Nghĩa có cả tỷ tỷ và đệ đệ, tỷ tỷ sớm đã lập gia thất, đệ đệ mới mười bốn tuổi, hắn làm trưởng tử, dĩ nhiên là người kế thừa gia nghiệp. Trong lòng Tam Nữu cười nhạo một tiếng: “Ba lượng bạc vừa rồi là tiền riêng của huynh?”
“Huynh làm gì có nhiều tiền riêng như vậy.” Đoàn Thủ Nghĩa như bị ai giẫm phải đuôi. “Là phụ thân cho huynh.” Mấy món đậu tằm chiên, xương sườn hấp hay củ từ xào đều thành món ăn không thể thiếu của thực khách. Nếu không phải e ngại Đỗ gia đang bận bịu lo cho hôn sự của Nhị Nha thì phụ thân đã lập tức bắt hắn phải chạy sang đây mua công thức của Tam Nữu rồi.
Tam Nữu nghe xong: “Muội biết rồi, hôm nay tuyệt đối không để huynh tay không mà về đâu.”
Nhị Nha cùng Triệu Tồn Lương đi vào, thôn trưởng nhìn một vòng, thấy thân thích Đỗ gia đều đến đông đủ thì gọi nhóm hậu sinh qua hỗ trợ: “Khiêng bàn ra đi, nửa canh giờ sau nhập tiệc.”
“Tam Nữu, giờ làm gì trước đây?” Hai vị bá nương và ba đường tẩu của Tam Nữu ở trong bếp để hỗ trợ.
Tam Nữu hỏi: “Thịt heo kho với xương sườn còn nóng không?”
“Nóng hổi luôn đây.” Xương sườn với mộc nhĩ, nấm hương được hầm trong một nồi đất lớn, hiện giờ đang đặt ở phòng bếp trong nhà Tam Nữu.
Dưới mái che chỉ đặt hai cái nồi, Tam Nữu liếc mắt nhìn một vòng, lập tức quyết định, một nồi dùng để chiên đậu phộng, đậu tằm, nấm hương và bắp cải lăn bột, một nồi để xào cỏ linh lăng[5], củ từ, rau xà lách và đậu phụ hầm nấm hương[6], thế là có được tám món ăn. Tam Nữu chuẩn bị tổng cộng mười sáu món và bốn món canh. Tám món còn lại đều là món mặn, theo thứ tự là đầu heo trộn gỏi, giò heo trộn gỏi[7], thăn heo xào chua ngọt[8], thịt heo kho, thịt hầm măng, sườn heo om, sườn dê muối tiêu[9] và chân giò heo om.
[5] Cỏ linh lăng (草头).
[6] Đậu phụ hầm nấm hương (香菇炖豆腐).
[7] Giò heo trộn gỏi (凉拌猪脚).
[8] Thăn heo xào chua ngọt (糖醋里脊).
[9] Sườn dê muối tiêu (椒盐小羊排).
Đợi đến khi tám món mặn đều nấu xong, Tam Nữu nhìn một vòng yến tiênc, thấy rất nhiều người vô cùng mong chờ nhìn đồ ăn trên đĩa, tay xoa xoa bụng, hé miệng cười cười, nàng bèn đổi bốn món canh thành hai món, là canh cá diếc[10] và canh thịt dê cũng cho ra nồi, Tam Nữu gọi lớn: “Nhược Du, Tiểu Mạch, tới đây, chúng ta ăn cơm thôi.”
[10] Canh cá diếc (鲫鱼汤).
“Đệ đi gọi Đại ca.” Vê Nhược Du đáp một tiếng rồi chạy về nhà.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.