Chương 1: Giám đốc, tôi tan làm nhé?
Đại Vương Khiếu Ngã Lai Tuần Sơn
25/09/2023
“Tám tài khoản đầu tư thuộc tập đoàn Kim Lẫm Tư Quản, từ khi thành lập từ 2017 đến nay, đúng là đã đạt được lợi nhuận hằng năm không tồi, nhưng mức độ kiểm soát của việc rút vốn vẫn nằm trong phạm vi của chúng ta, cô lấy số liệu những năm trước cho tôi, đặc biệt là chu kỳ điều chỉnh của thị trường chứng khoán trong tháng trước.”
Cửa sổ sát đất đối diện bàn làm việc rộng lớn, sạch sẽ đến mức phản chiếu hình ảnh người đàn ông mặc vest ngồi trước bàn làm việc, ngón tay thon dài đang nới lỏng cà vạt.
Không chờ anh nói xong, một chồng tư liệu ngay ngắn đã được đặt trên bàn: “Tổng giám đốc Thẩm, toàn bộ số liệu anh muốn đều ở đây.”
Thẩm Tây Thời nhìn thoáng qua, ngẩng đầu tán thưởng: “Được rồi, em ra ngoài đi, tôi xem một lát.”
Ngay sau đó, giống như nghĩ gì đó: “Thư ký Tô” Thẩm Tây Thời gọi người đang chuẩn bị xoay người rời đi lại.
Trước mặt là cô gái mặc bộ quần áo công sở chuyên dụng màu xám, lộ ra một đoạn bắp chân, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen.
Sạch sẽ, đơn giản, chuyên nghiệp.
Chủ nhân đôi giày dừng lại, quay người, đẩy mắt kính, tỏ vẻ cung kính. Đúng rồi, cô ấy còn đeo một cặp mắt kính.
“Vâng, tổng giám đốc Thẩm có gì phân phó.”
“Chúc mừng cô đã thông qua kỳ thử việc, hoan nghênh gia nhập Phổ Doanh.”
Thư ký mới này đảm nhiệm chức vụ được ba tháng, tuy rằng chưa qua thời kỳ thử việc, nhưng làm việc thỏa đáng chu đáo, tinh tế cẩn thận, anh rất vừa lòng.
Nhưng mà, cô gái này lại khá cứng nhắc.
Phổ Doanh là một công ty trẻ, chuyên về đầu tư nên tuổi của nhân viên không quá lớn, thường ngày không khí làm việc rất sôi nổi, ở trước mặt anh nhân viên hiếm khi câu nệ tiểu tiết, nhưng cô thư ký mới này lại quá cung kính, làm anh không quen lắm.
“Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm, tôi sẽ cố gắng.” Tô Tử Khanh nói, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn: “Ngài còn muốn phân phó gì không?”
“Không có, đi đi.” Thẩm Tây Thời xua tay, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu số liệu.
“Vậy tổng giám đốc Thẩm, tôi tan làm nhé?” Tô Tử Khanh bình tĩnh nói, cố gắng không để cho sự kích động quá mức lộ liễu.
Thẩm Tây Thời giơ tay lên, trên mặt đồng hồ màu đen, chiếc kim dài lướt qua con số cuối cùng.
5 giờ.
Chỉ cần hoàn thành công việc đúng thời hạn và hiệu quả, anh không yêu cầu nhân viên phải ở công ty tăng ca.
Thẩm Tây Thời gật đầu.
Được sự cho phép, Tô Tử Khanh liền xoay người, bình tĩnh bước trên đôi giày cao gót, đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
“Tan làm ~” mới vừa đi đến bàn làm việc của mình, Tô Tử Khanh hưng phấn vươn vai, đặt mông ngồi xuống, xoay ghế, cầm lấy túi xách, đứng lên rời đi.
Thật may, đến 5 giờ, ăn mừng cuối tuần.
Lái xe trở về căn chung cư của mình, vui vẻ thưởng thức bữa tối, là khoảng thời gian cuối tuần Tô Tử Khanh thích nhất.
Cô tháo mắt kính, cởi nội y, mái tóc dài buộc cả ngày xoã tung xuống, cuộn tròn buông xuống trên vai, cởi ra bộ váy màu xám, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong, đầu ngón tay cởi từng nút áo, cởi ra chiếc áσ ngực ren màu hồng phấn bao lấy bầu ngực tròn trịa.
Cô thích sưu tầm nội y, đủ các loại kiểu dáng, các loại màu sắc.
Cởi tất da chân, mảnh vải nhỏ cuối cùng cũng rơi xuống, Tô Tử Khanh đứng trước bồn rửa tay, vuốt mái tóc dài, nghiêng người thưởng thức dáng người trong gương.
Ngực đầy, eo thon, mông vểnh, tập thể hình thường xuyên. Cô vừa lòng xoay người, chân dài bước vào bồn tắm đầy bọt, thở dài một cách thoải mái.
Ngửi mùi hương cam của ngọn nến, mới vừa nằm được hai phút, điện thoại di động kêu lên.
“Hừ…” Cô cầm di động lười biếng nói: ”Tinh Tinh”
“Không tới đâu” Giọng nói như đại bác từ người bạn thân truyền tới, khiến cô cau mày đưa điện thoại di động ra xa một chút: “Mình rất mệt, vừa mới qua kỳ thử việc, mình cần nghỉ ngơi. Mới vừa tiếp nhận công việc, đầu óc mỗi ngày căng chặt, làm việc với hiệu suất cao, mới có thể bảo đảm đúng giờ tan làm.”
“Mặc dù tổng giám đốc không có ép mình.” Tô Tử Khanh nhớ tới gương mặt bình tĩnh của Thẩm Tây Thời, phân công công việc rõ ràng, nội dung công việc hợp lý, chỉ cần hoàn thành tốt, cũng hiếm khi hỏi nhiều, cũng không thường xuyên yêu cầu tăng ca, có thể xem như một cấp trên không tồi.
Cô vuốt vuốt bọt nước trước ngực, đầṳ ngực hồng hào nghịch ngợm biến mất theo bọt nước.
“Đợi mọi việc ổn mình sẽ sắp xếp thời gian.” Hít một hơi sâu hương cam: “Được rồi , đến lúc đó lại tính sau, bye.”
Cuối cùng cũng yên tĩnh, có thể hưởng thụ thời gian tốt đẹp này.
Ánh nến mờ ảo phác hoạ cơ thể cô trên sóng nước, cơ thể chậm rãi thả lỏng, dần dần trượt xuống, cho đến khi bả vai chìm vào trong nước, Tô Tử Khanh thư giãn, nhắm mắt lại, một tay xoa khắp cơ thể trút mọi bụi bẩn trên người, bỗng dưng gương mặt góc cạnh kia xâm nhập vào trong đầu cô, đôi mắt lạnh lùng, môi mỏng hơi nhấp, phảng phất giây tiếp theo liền nói: “Thư ký Tô, phiền cô…”
Tô Tử Khanh sợ hãi tới mức lắc lắc đầu, một giây kiều diễm lập tức biến mất. Rõ ràng muốn thư giãn một chút, trong đầu lại nghĩ đến bộ dáng giám đốc kêu cô làm việc, đều do Tinh Tinh không có việc gì làm tự dưng nhắc tới giám đốc cô làm gì?
Vội hít thở sâu, bình tĩnh bình tĩnh.
------oOo------
Cửa sổ sát đất đối diện bàn làm việc rộng lớn, sạch sẽ đến mức phản chiếu hình ảnh người đàn ông mặc vest ngồi trước bàn làm việc, ngón tay thon dài đang nới lỏng cà vạt.
Không chờ anh nói xong, một chồng tư liệu ngay ngắn đã được đặt trên bàn: “Tổng giám đốc Thẩm, toàn bộ số liệu anh muốn đều ở đây.”
Thẩm Tây Thời nhìn thoáng qua, ngẩng đầu tán thưởng: “Được rồi, em ra ngoài đi, tôi xem một lát.”
Ngay sau đó, giống như nghĩ gì đó: “Thư ký Tô” Thẩm Tây Thời gọi người đang chuẩn bị xoay người rời đi lại.
Trước mặt là cô gái mặc bộ quần áo công sở chuyên dụng màu xám, lộ ra một đoạn bắp chân, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen.
Sạch sẽ, đơn giản, chuyên nghiệp.
Chủ nhân đôi giày dừng lại, quay người, đẩy mắt kính, tỏ vẻ cung kính. Đúng rồi, cô ấy còn đeo một cặp mắt kính.
“Vâng, tổng giám đốc Thẩm có gì phân phó.”
“Chúc mừng cô đã thông qua kỳ thử việc, hoan nghênh gia nhập Phổ Doanh.”
Thư ký mới này đảm nhiệm chức vụ được ba tháng, tuy rằng chưa qua thời kỳ thử việc, nhưng làm việc thỏa đáng chu đáo, tinh tế cẩn thận, anh rất vừa lòng.
Nhưng mà, cô gái này lại khá cứng nhắc.
Phổ Doanh là một công ty trẻ, chuyên về đầu tư nên tuổi của nhân viên không quá lớn, thường ngày không khí làm việc rất sôi nổi, ở trước mặt anh nhân viên hiếm khi câu nệ tiểu tiết, nhưng cô thư ký mới này lại quá cung kính, làm anh không quen lắm.
“Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm, tôi sẽ cố gắng.” Tô Tử Khanh nói, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn: “Ngài còn muốn phân phó gì không?”
“Không có, đi đi.” Thẩm Tây Thời xua tay, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu số liệu.
“Vậy tổng giám đốc Thẩm, tôi tan làm nhé?” Tô Tử Khanh bình tĩnh nói, cố gắng không để cho sự kích động quá mức lộ liễu.
Thẩm Tây Thời giơ tay lên, trên mặt đồng hồ màu đen, chiếc kim dài lướt qua con số cuối cùng.
5 giờ.
Chỉ cần hoàn thành công việc đúng thời hạn và hiệu quả, anh không yêu cầu nhân viên phải ở công ty tăng ca.
Thẩm Tây Thời gật đầu.
Được sự cho phép, Tô Tử Khanh liền xoay người, bình tĩnh bước trên đôi giày cao gót, đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
“Tan làm ~” mới vừa đi đến bàn làm việc của mình, Tô Tử Khanh hưng phấn vươn vai, đặt mông ngồi xuống, xoay ghế, cầm lấy túi xách, đứng lên rời đi.
Thật may, đến 5 giờ, ăn mừng cuối tuần.
Lái xe trở về căn chung cư của mình, vui vẻ thưởng thức bữa tối, là khoảng thời gian cuối tuần Tô Tử Khanh thích nhất.
Cô tháo mắt kính, cởi nội y, mái tóc dài buộc cả ngày xoã tung xuống, cuộn tròn buông xuống trên vai, cởi ra bộ váy màu xám, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong, đầu ngón tay cởi từng nút áo, cởi ra chiếc áσ ngực ren màu hồng phấn bao lấy bầu ngực tròn trịa.
Cô thích sưu tầm nội y, đủ các loại kiểu dáng, các loại màu sắc.
Cởi tất da chân, mảnh vải nhỏ cuối cùng cũng rơi xuống, Tô Tử Khanh đứng trước bồn rửa tay, vuốt mái tóc dài, nghiêng người thưởng thức dáng người trong gương.
Ngực đầy, eo thon, mông vểnh, tập thể hình thường xuyên. Cô vừa lòng xoay người, chân dài bước vào bồn tắm đầy bọt, thở dài một cách thoải mái.
Ngửi mùi hương cam của ngọn nến, mới vừa nằm được hai phút, điện thoại di động kêu lên.
“Hừ…” Cô cầm di động lười biếng nói: ”Tinh Tinh”
“Không tới đâu” Giọng nói như đại bác từ người bạn thân truyền tới, khiến cô cau mày đưa điện thoại di động ra xa một chút: “Mình rất mệt, vừa mới qua kỳ thử việc, mình cần nghỉ ngơi. Mới vừa tiếp nhận công việc, đầu óc mỗi ngày căng chặt, làm việc với hiệu suất cao, mới có thể bảo đảm đúng giờ tan làm.”
“Mặc dù tổng giám đốc không có ép mình.” Tô Tử Khanh nhớ tới gương mặt bình tĩnh của Thẩm Tây Thời, phân công công việc rõ ràng, nội dung công việc hợp lý, chỉ cần hoàn thành tốt, cũng hiếm khi hỏi nhiều, cũng không thường xuyên yêu cầu tăng ca, có thể xem như một cấp trên không tồi.
Cô vuốt vuốt bọt nước trước ngực, đầṳ ngực hồng hào nghịch ngợm biến mất theo bọt nước.
“Đợi mọi việc ổn mình sẽ sắp xếp thời gian.” Hít một hơi sâu hương cam: “Được rồi , đến lúc đó lại tính sau, bye.”
Cuối cùng cũng yên tĩnh, có thể hưởng thụ thời gian tốt đẹp này.
Ánh nến mờ ảo phác hoạ cơ thể cô trên sóng nước, cơ thể chậm rãi thả lỏng, dần dần trượt xuống, cho đến khi bả vai chìm vào trong nước, Tô Tử Khanh thư giãn, nhắm mắt lại, một tay xoa khắp cơ thể trút mọi bụi bẩn trên người, bỗng dưng gương mặt góc cạnh kia xâm nhập vào trong đầu cô, đôi mắt lạnh lùng, môi mỏng hơi nhấp, phảng phất giây tiếp theo liền nói: “Thư ký Tô, phiền cô…”
Tô Tử Khanh sợ hãi tới mức lắc lắc đầu, một giây kiều diễm lập tức biến mất. Rõ ràng muốn thư giãn một chút, trong đầu lại nghĩ đến bộ dáng giám đốc kêu cô làm việc, đều do Tinh Tinh không có việc gì làm tự dưng nhắc tới giám đốc cô làm gì?
Vội hít thở sâu, bình tĩnh bình tĩnh.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.