Chương 15: Sao không được chứ, bé hư hỏng
Đại Vương Khiếu Ngã Lai Tuần Sơn
25/09/2023
Tuần này nhiều việc, Tô Tử Khanh bận bù đầu.
“Tổng giám đốc Thẩm, thư ký trưởng Vương của Hiệp hội Doanh nghiệp vừa gọi điện tới, nói là có việc cần thương lượng với tổng giám đốc, mời anh gọi điện trả lời.”
Tô Tử Khanh cúp điện thoại nội tuyến, lè lưỡi. Vừa rồi thư ký trưởng Vương cũng có nói đại khái, nghe nói là về quan hệ hữu nghị với hiệp hội Sườn xám.
“Tiểu Thẩm à.” Giọng nói hùng hậu của thư ký trưởng Vương truyền tới: “Cháu đúng là bận rộn nhỉ.”
“Thư ký trưởng Vương, chào chú. Vừa rồi có khách tới, nên không nhận điện thoại của chú được, thành thật xin lỗi.” Thẩm Tây Thời kéo nhẹ cúc áo, tựa lưng vào ghế ngồi thư giãn một chút.
“Không sao, chuyện này của chú cũng không phải chính sự gì. Chủ yếu là, trước đó đã có nói với cháu rồi. Vợ của chú, hiệp hội Sườn xám muốn kết quan hệ hữu nghị với chúng ta, muốn mời đám thanh niên độc thân chỉ thích làm việc các cháu cùng tụ tập một bữa. Cháu xem thế nào?”
“Thư ký trưởng…”
“À, chú nói trước nhé, cháu không được phép từ chối đâu. Lần trước đã từ chối một lần rồi, lần này cho dù thế nào công ty của các cháu cũng phải cử người tới tham gia.” Giọng điệu của ông trầm xuống.
Thẩm Tây Thời day ấn đường, người này cũng không cho cháu chỗ thương lượng gì cả, còn hỏi cháu cảm thấy thế nào…
“Được ạ, vậy chú nói xem cần bao nhiêu người?”
“Ha ha ha, thoải mái, thoải mái! Cháu cho chú ít nhất năm người, nam nữ đều được, thế nào?” Ông cười to, rất vui vẻ.
“Được ạ.” Năm người độc thân thì cũng có.
“À đúng rồi, lần này là tiệc rượu, chủ đề sườn xám. Bảo bọn họ thu xếp nhé, tối chú sẽ gửi cho cháu nội dung kỹ càng sau. Ha ha ha, được rồi, cháu mau lên, chú phải đi tìm thằng nhóc Cố Thừa Tuyên kia.”
Tút, cúp máy.
Thẩm Tây Thời vỗ trán, cười bất đắc dĩ.
Việc này anh giao cho Tô Tử Khanh làm. Hồi lâu sau, Tô Tử Khanh cầm danh sách tới.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh xem thử đi.” Cô đưa danh sách qua.
Hiệu suất cao đấy nhỉ.
Thẩm Tây Thời nhận lấy danh sách, nhìn thoáng qua.
“Thư ký Tô,” Anh lên tiếng, cầm bút chấm một cái: “Vì sao tên của tôi lại xuất hiện trong danh sách này?”
Tô Tử Khanh nín cười, giọng điệu đứng đắn: “Là thế này tổng giám đốc, mọi người nói điều kiện tiên quyết để họ tham gia là anh phải xung phong đi đầu, làm gương.”
Anh cũng độc thân mà.
Cho dù hiện tại bọn họ có quan hệ… À, hơi phức tạp.
Thẩm Tây Thời đặt bút xuống, dựa vào phía sau một chút, nghiêng mặt nhìn biểu cảm giả vờ của cô.
“Được thôi,” Anh thoải máiđồng ý, lập tức nghiêng người, bút máy đặt xuống, viết mấy chữ lên tờ danh sách kia, rồi trả lại cho cô.
Tô Tử Khanh nhận lấy xem.
Ba chữ “Tô Tử Khanh” đặt cạnh tên của Thẩm Tây Thời, chữ viết mạnh mẽ có lực.
???
Mặt Tô Tử Khanh đầy khó hiểu: “Tổng giám đốc Thẩm, không phải chỉ cần năm người ạ? Đủ rồi mà.”
“Thêm một người cũng không sao.”Thẩm Tây Thời cười như không cười nhìn cô.
“Sao có thể chứ?” Tô Tử Khanh dậm chân một cái. Vất vả lắm cô mới gom đủ dũng khí để bảo vệ chính mình.
Thẩm Tây Thời vươn một tay tóm người, ấn cô xuống đùi, bóp mông cô một cái: “Sao không thể, cô bé hư hỏng?”
Tính kế tôi à, em còn non lắm.
Tô Tử Khanh cực kỳ lúng túng, ánh mắt lo lắng nhìn cửa lớn đang mở của phòng làm việc, vội vàng nhảy xuống khỏi người anh.
Sau bọn họ có lên giường mấy lần nữa, nhưng chưa từng thân mật ở văn phòng thế này.
Thẩm Tây Thời cũng không làm gì nữa, tha cho cô.
“Chuẩn bị kỹ càng.”
Tô Tử Khanh đi tới cửa, nghe được người phía sau lên tiếng. Giọng nói kia sao giống như đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?
Ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, Tô Tử Khanh nghiến răng.
Cuộc gặp sắp xếp vào tối thứ sáu.
Thẩm Tây Thời vốn muốn đưa cô đi cùng, lại bị Tô Tử Khanh từ chối. Cô cũng không muốn lộ liễu như vậy.
Cô gọi xe tới cửa khách sạn.
Thẩm Tây Thời lái Q8, lúc tiến vào cửa hiện của khách sạn thì trông thấy Tô Tử Khanh đang nhấc chân dài, hơi cúi mình, nghiêng người bước xuống khỏi xe.
Cái tư thế kia khiến sườn xám phác họa ra đường eo thon và cái mông cong của cô. Xẻ tà dài đến bắp đùi, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng, trong màn đêm trắng đến phát sáng, cực kỳ bắt mắt.
Tô Tử Khanh đứng ở cửa ra vào một lát, nghĩ tới nên vào bằng cửa nào thì tiện hơn, cô hơi hoang mang.
“Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm?” Cho đến khi Lục Quân ở bên cạnh nhắc nhở,Thẩm Tây Thời mới lấy lại tinh thần, ánh mắt rời khỏi người Tô Tử Khanh.
Thẩm Tây Thời quay qua: “Cô vào trước đi.”
Ánh mắt Lục Quân căng mắt ra: “Anh không đi vào chung với tôi à?”
Tan làm, cô ta canh ở cửa nhà để xe, chờ Thẩm Tây Thời ra, hỏi anh có tiện đi cùng với mình không. Vốn tưởng Thẩm Tây Thời đồng ý nên cũng coi như chấp nhận cô ta làm bạn đi cùng.
Thẩm Tây Thời nhìn cô ta, không lên tiếng, mở khóa trong ra.
“Được, vậy tôi đi trước.” Lục Quân xuống xe, gặp ngay Tô Tử Khanh còn đang bỡ ngỡ đứng ở cổng. Cô ta cao hơn Tô Tử Khanh một chút, nhìn từ trên cao xuống đánh giá cô một hồi.
Tô Tử Khanh cũng thấy cô ta, bèn nở nụ cười lịch sự.
Lục Quân gật đầu, coi như bắt chuyện, dáng người đong đưa bước vào cửa.
Tô Tử Khanh nhún vai, vừa mới chuẩn bị bước vào, eo thon đã bị kéo một cái.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn cô. Cô mặc một chiếc sườn xám màu xanh đậm, vạt áo và váy thêu lá trúc tô điểm, màu sắc đơn giản, trang nhã. Cổ áo cao hình trăng lưỡi liềm màu trắng bó lại, tôn lên đường cong duyên dáng của cần cổ cô. Thiết kế của chiếc váy này có chút tính toán phía sau, lộ ra gần nửa phần lưng trắng, khiến người ta không khỏi mơ màng.
Cô nhìn thấy Lục Quân bước xuống từ xe của anh rồi.
Mời cô không ngồi, lúc này còn cáu kỉnh à?
Thẩm Tây Thời nhéo một cái vào thịt mềm trên lưng của cô, nhanh chóng buông ra, nhíu mày: “Tiện đường thôi mà.”
Bốn chữ, không giải thích nhiều.
Tô Tử Khanh hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo, nhấc chân rời đi.
Cô gái nhỏ này gần đây càng ngày càng phách lỗi với anh, chẳng còn có dáng vẻ cung kính hồi đầu nữa.
Thẩm Tây Thời cười lắc đầu, nhìn bóng lưng thướt tha của cô, cũng thong thả theo vào cửa.
Lúc bọn họ đi vào, thư ký trưởng Vương đang kích động đứng trên sân khấu mở màn. Nói đại khái là yêu thích thể xác và tinh thần tráng kiện của lớp thanh niên, mọi người cùng nhau giao lưu, khiêu vũ nhiều chút, ăn uống tự nhiên, vân vân.
Bởi vì là tổ chức với hội Sườn Xám, có cô gái có mặt đều mặc sườn xám hợp với chủ đề. Nam thì phần lớn là âu phục, cũng có người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Tô Tử Khanh xác định mình tới chỉ để đủ quân số, cũng không phải gặp người nào. Có trai xinh gái đẹp hay không cũng không biết, ánh mắt cô lại do dự đến đồ ăn trên bàn.
Lấy chút salad và đồ ngọt, ngồi một bên chăm chú thưởng thức.
Trang điểm làm trễ thời gian của cô, cô còn đói đây này.
Ăn chưa được hai miếng, ánh đèn tối sầm lại, tiếng nhạc vang lên, nam nữ bắt đầu kết thành đôi, đi vào sàn nhảy.
Cô tự đắc ngồi ở một góc hẻo lánh, vừa ăn vừa thưởng thức.
Bỗng dưng, bóng Thẩm Tây Thời đập vào mắt, dáng người thẳng tắp lẫn trong đám người.
Anh luôn làm người ta chú ý như vậy, cô nghĩ.
Anh mặc bộ âu phục hai hàng nút kiểu phục cổ, thắt lưng được chải chuốt hết sức, một đôi chân dài, giày da sáng đến mức soi được luôn. Anh đang đút một tay vào túi, cầm một ly Champagne, dựa vào quầy bar nói chuyện với người bên cạnh, nhưng có vẻ anh không chăm chú, nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì.
Ánh mắt anh đột nhiên quét tới, bắt quả tang Tô Tử Khanh. Như học sinh bị giáo viên bắt được trốn học, cô lúc túng cúi xuống, vùi đầu ăn bánh.
Cô lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn trộm về phía kia, đã thấy Thẩm Tây Thời đặt ly rượu xuống từ bao giờ, đang đi về phía mình.
Dưới ánh đèn mờ, anh đút tay vào túi, bước đi ổn trọng, hăng hái. Ánh mắt nhìn thẳng cô, dường như nhìn thấu được linh hồn.
Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Cho đến khi một bóng hồng đập vào mắt, quay người, cản trở bước đi của Thẩm Tây Thời.
Là Lục Quân.
Cô ta vẫn là một người đẹp có tiếng, cả người đỏ tươi, trước sau lồi lõm rõ ràng, trang điểm tinh xảo, dáng người cao gầy.
Cô ta cười bắt chuyện với Thẩm Tây Thời. Thẩm Tây Thời nghe, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn Tô Tử Khanh. Người sau lặng lẽ liếc mắt đi chỗ khác, lúc cô nhìn lại, Lục Quân đã kéo Thẩm Tây Thời đi đến sân nhảy.
Lại còn nhảy điệu xã giao.
Các cặp đôi trên sàn nhảy tay chân cứng ngắc, dường như có đôi còn xa lạ, xấu hổ, có đôi lại như cá gặp nước, đã trò chuyện vui vẻ rồi.
Tô Tử Khanh nhìn dáng người bắt mắt trên sân nhảy kia. Đều là nam thanh nữ tú. Tay của Thẩm Tây Thời đặt trên lưng Lục Quân, Lục Quân ghé vào bên tai anh, hình như đang nói chuyện. Tay trái đặt trên vai anh, lại như đi xuống, có ý phủ lên trước ngực anh vậy. Trông có hơi trắng đến chói mắt trên nền âu phục đậm màu.
Tô Tử Khanh chép miệng, có hơi hụt hẫng.
------oOo------
“Tổng giám đốc Thẩm, thư ký trưởng Vương của Hiệp hội Doanh nghiệp vừa gọi điện tới, nói là có việc cần thương lượng với tổng giám đốc, mời anh gọi điện trả lời.”
Tô Tử Khanh cúp điện thoại nội tuyến, lè lưỡi. Vừa rồi thư ký trưởng Vương cũng có nói đại khái, nghe nói là về quan hệ hữu nghị với hiệp hội Sườn xám.
“Tiểu Thẩm à.” Giọng nói hùng hậu của thư ký trưởng Vương truyền tới: “Cháu đúng là bận rộn nhỉ.”
“Thư ký trưởng Vương, chào chú. Vừa rồi có khách tới, nên không nhận điện thoại của chú được, thành thật xin lỗi.” Thẩm Tây Thời kéo nhẹ cúc áo, tựa lưng vào ghế ngồi thư giãn một chút.
“Không sao, chuyện này của chú cũng không phải chính sự gì. Chủ yếu là, trước đó đã có nói với cháu rồi. Vợ của chú, hiệp hội Sườn xám muốn kết quan hệ hữu nghị với chúng ta, muốn mời đám thanh niên độc thân chỉ thích làm việc các cháu cùng tụ tập một bữa. Cháu xem thế nào?”
“Thư ký trưởng…”
“À, chú nói trước nhé, cháu không được phép từ chối đâu. Lần trước đã từ chối một lần rồi, lần này cho dù thế nào công ty của các cháu cũng phải cử người tới tham gia.” Giọng điệu của ông trầm xuống.
Thẩm Tây Thời day ấn đường, người này cũng không cho cháu chỗ thương lượng gì cả, còn hỏi cháu cảm thấy thế nào…
“Được ạ, vậy chú nói xem cần bao nhiêu người?”
“Ha ha ha, thoải mái, thoải mái! Cháu cho chú ít nhất năm người, nam nữ đều được, thế nào?” Ông cười to, rất vui vẻ.
“Được ạ.” Năm người độc thân thì cũng có.
“À đúng rồi, lần này là tiệc rượu, chủ đề sườn xám. Bảo bọn họ thu xếp nhé, tối chú sẽ gửi cho cháu nội dung kỹ càng sau. Ha ha ha, được rồi, cháu mau lên, chú phải đi tìm thằng nhóc Cố Thừa Tuyên kia.”
Tút, cúp máy.
Thẩm Tây Thời vỗ trán, cười bất đắc dĩ.
Việc này anh giao cho Tô Tử Khanh làm. Hồi lâu sau, Tô Tử Khanh cầm danh sách tới.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh xem thử đi.” Cô đưa danh sách qua.
Hiệu suất cao đấy nhỉ.
Thẩm Tây Thời nhận lấy danh sách, nhìn thoáng qua.
“Thư ký Tô,” Anh lên tiếng, cầm bút chấm một cái: “Vì sao tên của tôi lại xuất hiện trong danh sách này?”
Tô Tử Khanh nín cười, giọng điệu đứng đắn: “Là thế này tổng giám đốc, mọi người nói điều kiện tiên quyết để họ tham gia là anh phải xung phong đi đầu, làm gương.”
Anh cũng độc thân mà.
Cho dù hiện tại bọn họ có quan hệ… À, hơi phức tạp.
Thẩm Tây Thời đặt bút xuống, dựa vào phía sau một chút, nghiêng mặt nhìn biểu cảm giả vờ của cô.
“Được thôi,” Anh thoải máiđồng ý, lập tức nghiêng người, bút máy đặt xuống, viết mấy chữ lên tờ danh sách kia, rồi trả lại cho cô.
Tô Tử Khanh nhận lấy xem.
Ba chữ “Tô Tử Khanh” đặt cạnh tên của Thẩm Tây Thời, chữ viết mạnh mẽ có lực.
???
Mặt Tô Tử Khanh đầy khó hiểu: “Tổng giám đốc Thẩm, không phải chỉ cần năm người ạ? Đủ rồi mà.”
“Thêm một người cũng không sao.”Thẩm Tây Thời cười như không cười nhìn cô.
“Sao có thể chứ?” Tô Tử Khanh dậm chân một cái. Vất vả lắm cô mới gom đủ dũng khí để bảo vệ chính mình.
Thẩm Tây Thời vươn một tay tóm người, ấn cô xuống đùi, bóp mông cô một cái: “Sao không thể, cô bé hư hỏng?”
Tính kế tôi à, em còn non lắm.
Tô Tử Khanh cực kỳ lúng túng, ánh mắt lo lắng nhìn cửa lớn đang mở của phòng làm việc, vội vàng nhảy xuống khỏi người anh.
Sau bọn họ có lên giường mấy lần nữa, nhưng chưa từng thân mật ở văn phòng thế này.
Thẩm Tây Thời cũng không làm gì nữa, tha cho cô.
“Chuẩn bị kỹ càng.”
Tô Tử Khanh đi tới cửa, nghe được người phía sau lên tiếng. Giọng nói kia sao giống như đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?
Ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, Tô Tử Khanh nghiến răng.
Cuộc gặp sắp xếp vào tối thứ sáu.
Thẩm Tây Thời vốn muốn đưa cô đi cùng, lại bị Tô Tử Khanh từ chối. Cô cũng không muốn lộ liễu như vậy.
Cô gọi xe tới cửa khách sạn.
Thẩm Tây Thời lái Q8, lúc tiến vào cửa hiện của khách sạn thì trông thấy Tô Tử Khanh đang nhấc chân dài, hơi cúi mình, nghiêng người bước xuống khỏi xe.
Cái tư thế kia khiến sườn xám phác họa ra đường eo thon và cái mông cong của cô. Xẻ tà dài đến bắp đùi, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng, trong màn đêm trắng đến phát sáng, cực kỳ bắt mắt.
Tô Tử Khanh đứng ở cửa ra vào một lát, nghĩ tới nên vào bằng cửa nào thì tiện hơn, cô hơi hoang mang.
“Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm?” Cho đến khi Lục Quân ở bên cạnh nhắc nhở,Thẩm Tây Thời mới lấy lại tinh thần, ánh mắt rời khỏi người Tô Tử Khanh.
Thẩm Tây Thời quay qua: “Cô vào trước đi.”
Ánh mắt Lục Quân căng mắt ra: “Anh không đi vào chung với tôi à?”
Tan làm, cô ta canh ở cửa nhà để xe, chờ Thẩm Tây Thời ra, hỏi anh có tiện đi cùng với mình không. Vốn tưởng Thẩm Tây Thời đồng ý nên cũng coi như chấp nhận cô ta làm bạn đi cùng.
Thẩm Tây Thời nhìn cô ta, không lên tiếng, mở khóa trong ra.
“Được, vậy tôi đi trước.” Lục Quân xuống xe, gặp ngay Tô Tử Khanh còn đang bỡ ngỡ đứng ở cổng. Cô ta cao hơn Tô Tử Khanh một chút, nhìn từ trên cao xuống đánh giá cô một hồi.
Tô Tử Khanh cũng thấy cô ta, bèn nở nụ cười lịch sự.
Lục Quân gật đầu, coi như bắt chuyện, dáng người đong đưa bước vào cửa.
Tô Tử Khanh nhún vai, vừa mới chuẩn bị bước vào, eo thon đã bị kéo một cái.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn cô. Cô mặc một chiếc sườn xám màu xanh đậm, vạt áo và váy thêu lá trúc tô điểm, màu sắc đơn giản, trang nhã. Cổ áo cao hình trăng lưỡi liềm màu trắng bó lại, tôn lên đường cong duyên dáng của cần cổ cô. Thiết kế của chiếc váy này có chút tính toán phía sau, lộ ra gần nửa phần lưng trắng, khiến người ta không khỏi mơ màng.
Cô nhìn thấy Lục Quân bước xuống từ xe của anh rồi.
Mời cô không ngồi, lúc này còn cáu kỉnh à?
Thẩm Tây Thời nhéo một cái vào thịt mềm trên lưng của cô, nhanh chóng buông ra, nhíu mày: “Tiện đường thôi mà.”
Bốn chữ, không giải thích nhiều.
Tô Tử Khanh hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo, nhấc chân rời đi.
Cô gái nhỏ này gần đây càng ngày càng phách lỗi với anh, chẳng còn có dáng vẻ cung kính hồi đầu nữa.
Thẩm Tây Thời cười lắc đầu, nhìn bóng lưng thướt tha của cô, cũng thong thả theo vào cửa.
Lúc bọn họ đi vào, thư ký trưởng Vương đang kích động đứng trên sân khấu mở màn. Nói đại khái là yêu thích thể xác và tinh thần tráng kiện của lớp thanh niên, mọi người cùng nhau giao lưu, khiêu vũ nhiều chút, ăn uống tự nhiên, vân vân.
Bởi vì là tổ chức với hội Sườn Xám, có cô gái có mặt đều mặc sườn xám hợp với chủ đề. Nam thì phần lớn là âu phục, cũng có người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Tô Tử Khanh xác định mình tới chỉ để đủ quân số, cũng không phải gặp người nào. Có trai xinh gái đẹp hay không cũng không biết, ánh mắt cô lại do dự đến đồ ăn trên bàn.
Lấy chút salad và đồ ngọt, ngồi một bên chăm chú thưởng thức.
Trang điểm làm trễ thời gian của cô, cô còn đói đây này.
Ăn chưa được hai miếng, ánh đèn tối sầm lại, tiếng nhạc vang lên, nam nữ bắt đầu kết thành đôi, đi vào sàn nhảy.
Cô tự đắc ngồi ở một góc hẻo lánh, vừa ăn vừa thưởng thức.
Bỗng dưng, bóng Thẩm Tây Thời đập vào mắt, dáng người thẳng tắp lẫn trong đám người.
Anh luôn làm người ta chú ý như vậy, cô nghĩ.
Anh mặc bộ âu phục hai hàng nút kiểu phục cổ, thắt lưng được chải chuốt hết sức, một đôi chân dài, giày da sáng đến mức soi được luôn. Anh đang đút một tay vào túi, cầm một ly Champagne, dựa vào quầy bar nói chuyện với người bên cạnh, nhưng có vẻ anh không chăm chú, nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì.
Ánh mắt anh đột nhiên quét tới, bắt quả tang Tô Tử Khanh. Như học sinh bị giáo viên bắt được trốn học, cô lúc túng cúi xuống, vùi đầu ăn bánh.
Cô lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn trộm về phía kia, đã thấy Thẩm Tây Thời đặt ly rượu xuống từ bao giờ, đang đi về phía mình.
Dưới ánh đèn mờ, anh đút tay vào túi, bước đi ổn trọng, hăng hái. Ánh mắt nhìn thẳng cô, dường như nhìn thấu được linh hồn.
Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Cho đến khi một bóng hồng đập vào mắt, quay người, cản trở bước đi của Thẩm Tây Thời.
Là Lục Quân.
Cô ta vẫn là một người đẹp có tiếng, cả người đỏ tươi, trước sau lồi lõm rõ ràng, trang điểm tinh xảo, dáng người cao gầy.
Cô ta cười bắt chuyện với Thẩm Tây Thời. Thẩm Tây Thời nghe, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn Tô Tử Khanh. Người sau lặng lẽ liếc mắt đi chỗ khác, lúc cô nhìn lại, Lục Quân đã kéo Thẩm Tây Thời đi đến sân nhảy.
Lại còn nhảy điệu xã giao.
Các cặp đôi trên sàn nhảy tay chân cứng ngắc, dường như có đôi còn xa lạ, xấu hổ, có đôi lại như cá gặp nước, đã trò chuyện vui vẻ rồi.
Tô Tử Khanh nhìn dáng người bắt mắt trên sân nhảy kia. Đều là nam thanh nữ tú. Tay của Thẩm Tây Thời đặt trên lưng Lục Quân, Lục Quân ghé vào bên tai anh, hình như đang nói chuyện. Tay trái đặt trên vai anh, lại như đi xuống, có ý phủ lên trước ngực anh vậy. Trông có hơi trắng đến chói mắt trên nền âu phục đậm màu.
Tô Tử Khanh chép miệng, có hơi hụt hẫng.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.