Chương 11
Tây Tây Đặc
06/10/2021
Tôi chết rồi, đến lượt anh
Cố Trường An đột nhiên mở mắt ra.
Cậu mở hộp đen, phát hiện lời nói dối thu được từ Vương Đình Đình có dị động.
Không được, Vương Đình Đình lành ít dữ nhiều!
Cố Trường An vội vã thay quần áo, vừa phỏng đoán lời nói dối của Vương Đình Đình vừa ra khỏi phòng, lúc đi qua cửa phòng Ngô Đại Bệnh kêu lên: "Đại Bệnh, có chuyện rồi, anh đi ra ngoài một chuyến."
Trong phòng có động tĩnh, Ngô Đại Bệnh vừa mặc đồ vừa chạy đến, hô to: "Em đi cùng anh."
Cố Trường An không có thời gian nói rõ ràng với Ngô Đại Bệnh, lập tức đi ngay.
Đi được nửa đường, mặt Cố Trường An tối sầm, thỉnh thoảng kiểm tra chung quanh như một con báo đang bị đe dọa, quan sát đến từng ngọn cây cọng cỏ.
Ngô Đại Bệnh cũng nhìn theo, không hiểu chuyện gì: "Trường An, có người theo dõi chúng ta à?"
"Đừng nói chuyện, nhanh chóng gấp rút lên đường."
Cố Trường An nhíu mày, đôi môi nhạt màu chúm lại, rất giống như có con mắt đang theo dõi cậu như hình với bóng.
Loại cảm giác đó đã xuất hiện từ khi cậu bắt đầu lấy lời nói dối ra.
Không những sởn tóc gáy mà còn buồn nôn.
Cố Trường An nỗ lực đào bới cặp mắt từ trong bóng tối kia ra nhưng lại không có kết quả, chỉ có thể là ảo giác.
Cảm giác như không thể xua đi được, thật mẹ nó tà môn.
Lúc đến tiểu khu của Vương Đình Đình, Cố Trường An cảm nhận được quả cầu trong bình đang rung lên rõ ràng. Cậu khẽ lấy hơi, đặt kính lên trước mũi.
"Đại Bệnh, có mang điện thoại theo không."
"Có mang."
Cố Trường An không nói thêm nữa, ra hiệu cho Ngô Đại Bệnh cùng tiến vào thang máy.
Cửa phòng 702 đóng chặt, không có gì khác thường.
Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi máu tanh, Cố Trường An dời mắt xuống dưới, trên mặt đất không có vết máu.
Ngô Đại Bệnh nhìn không hiểu, cậu khó hiểu nói: "Khu nhà này mỗi tầng đều có hai hộ gia đình, em chưa từng thấy nhà đối diện."
"Không có ai ở thì đương nhiên không thấy rồi."
Cố Trường An vừa nói liền ngồi xổm xuống, lấy ra một nửa gói giấy ăn trải xuống phần gạch, dùng tay ấn xuống chà chà rồi cầm lên nhìn, sau đó lại chuyển sang nơi khác tiếp tục.
"Trường An, anh làm gì vậy?"
"Suỵt."
Ngô Đại Bệnh chỉ số thông minh có hạn không giúp được gì, chỉ có thể đứng một bên trông chừng bốn phía.
Giữa lúc Ngô Đại Bệnh chuẩn bị ngáp, Cố Trường An đang ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy nhanh chóng đi về hướng cầu thang.
Ngô Đại Bệnh theo sát đằng sau.
Cố Trường An phát hiện ra Vương Đình Đình trong hành lang, đã chết.
Con ngươi của cô trợn căng, sắc mặt bầm đen, biểu tình hoảng sợ hàng chục nghìn lần, trước khi chết hẳn đã thấy chuyện cực kỳ kinh khủng.
Cố Trường An ngồi xổm bên cạnh thi thể, cậu dí sát mũi vào, ngửi được mùi rượu, là rượu đặc chế của quán bar màu xanh lam.
Vương Đình Đình trước khi về nhà ghé qua đó.
Thi thể vẫn chưa nguôi lạnh, Cố Trường An cẩn thận lấy đi chìa khoá cửa, không để lại dấu vân tay.
Ngô Đại Bệnh tựa hồ đoán được nguyên nhân Cố Trường An hỏi cậu có mang điện thoại di động không, cậu nói: "Trường An, bây giờ báo cảnh sát hay sao?"
"Chờ đã."
Cố Trường An cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên mi tâm của Vương Đình Đình, giọt máu thấm xuống làn da như đang lẩn trốn.
Ngô Đại Bệnh ngừng thở, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Cố Trường An nhắm mắt lại. Mười mấy giây sau, cậu nghe được âm thanh cuối cùng Vương Đình Đình lưu lại dương gian, tràn ngập sợ hãi: "Là Hà Kiến! Hắn đã trở lại!"
Hà Kiến? Cố Trường An nhíu mày. Xem ra Vương Đình Đình bị "quỷ hồn Hà Kiến" doạ, trên đường chạy trốn ngã xuống cầu thang.
Là ai liên tiếp doạ Vương Đình Đình? Mục đích là gì? Gϊếŧ người diệt khẩu?
Theo suy nghĩ của Cố Trường An, giọt máu ở mi tâm của Vương Đình Đình khi nãy trồi lên, bị cậu lau đi.
Không đụng vào thi thể của Vương Đình Đình nữa. Cố Trường An để Ngô Đại Bệnh đi trước còn mình dẫm lên vết chân đi theo, vừa đi vừa lau dấu giày.
Phải nhanh lên thôi, không thể để lực lượng cảnh sát tìm ra dấu giày của bọn họ được. Sẽ bị cho là kẻ tình nghi rồi hỏi này hỏi kia.
Cố Trường An đứng trước cửa nhà 702, cậu cách một lớp giấy ăn nắm chìa khoá mở cửa đi vào: "Đại Bệnh, cởi giày ra."
Ngô Đại Bệnh thu lại bước chân giữa không trung: "Trường An..."
Cố Trường An trở tay đóng cửa lại, cởi giày đi vào trong: "Được rồi, không cần nịnh nọt tâng bốc. Mày cứ lải nhải mỗi vài câu."
Ngô Đại Bệnh đỏ mặt.
Cố Trường An đi thẳng đến căn phòng phía bắc.
Bên trong không giấu thi thể, cũng không giấu người. Trên tường có rất nhiều chữ viết, đều là cùng một câu "Trương Uy yêu mình", có cái rõ ràng, có cái bị dao bị bút cứa qua, bị khăn lông chà vào, vừa bẩn vừa mờ.
Căn cứ vào suy đoán của Cố Trường An, hẳn là Vương Đình Đình viết ra sau khi Hà Kiến chết được hai ba ngày, thời gian có thể cũng không chênh là mấy so với lời nói dối.
Cô có lẽ đã nhìn thấy xác của Hà Kiến, hoặc là tận mắt nhìn thấy hung thủ ra tay nhưng không thấy rõ tướng mạo.
Sau đó trên đường trở về phát hiện ra mình bị rơi mất thứ gì đó, men theo con đường cũ quay lại nhưng không nhìn thấy thi thể đâu, cho nên mới thôi miên bản thân là nhìn lầm rồi, không thể nào là sự thật.
Không báo cảnh sát là vì sợ họ sẽ nghi ngờ chính mình.
Thời gian trôi lại trôi. Vương Đình Đình cảm thấy cái chết của Hà Kiến có khả năng không liên quan đến Trương Uy, vậy nên mới cố gắng lau đi chữ viết trên tường, biến nó thành thế này.
Cố Trường An ngồi xổm ở góc tường như cây nấm trầm tư.
Có thể cú điện thoại kia của Trương Uy là do người khác bày mưu tính kế. Gã chỉ lấy tiền, không biết nguyên nhân đằng sau, cũng lười quan tâm.
Dù sao quan hệ giữa gã và Hà Kiến cũng đã vì Vương Đình Đình mà triệt để đóng băng, sống hay chết gã đếch thèm để ý, thậm chí còn ước gì Hà Kiến chết đi, còn dự định làm thế.
Thuốc chuột bên trong thịt thỏ là vật chứng rõ ràng nhất.
Tiếc thay Trương Uy không đợi được Hà Kiến trở về ăn nồi thịt. Hôm đó Hà Kiến không quay lại, sau đó cũng không còn xuất hiện nữa.
Trong rất nhiều trường hợp, tội ác được sinh ra chỉ từ một suy nghĩ.
Sau khi cơn kích động của Trương Uy qua đi, gã tỉnh táo lại, vui mừng vì Hà Kiến không trở về, thịt vẫn còn, mình sẽ không còn là hung thủ gϊếŧ người phải ngồi xổm trong tù, đã vậy còn được thêm đống tiền, tháng ngày trôi qua vô cùng thoải mái.
Hà Kiến chết cũng không liên quan đến Vương Đình Đình.
Cô mấy ngày nay đã có phát hiện mới, đồng thời cũng đã tiếp xúc với hung thủ thật sự, không may để lộ sơ hở, bị đối phương nhận ra, xuất phát từ mong muốn tự vệ ra tay với cô.
Tối hôm qua nhân lúc tinh thần Vương Đình Đình không tỉnh táo, thần kinh không ổn định, đêm nay lần thứ hai dùng thân phận "quỷ hồn Hà Kiến" xuất hiện, mang đến cho cô kinh hãi trí mạng.
Vậy nên trở về nơi Vương Đình Đình từng đi qua sẽ có thu hoạch.
Chẳng qua là Cố Trường An không có ý định đến quán bar điều tra, sưu tầm manh mối. Cậu muốn đến tìm Trương Uy, chuyện phá án cứ giao cho lực lượng cảnh sát là được.
Mục đích của cậu chỉ có vạch trần lời nói dối mà thôi.
Cố Trường An lấy kính ra xoa xoa bóp bóp mũi, đôi mắt híp thành khe hở chật hẹp, bên trong lập loè ánh sáng tính kế, như lão thợ săn rình được con mồi chuẩn bị đặt bẫy.
Ngô Đại Bệnh lưng hùm vai gấu nhìn cậu như thế cũng không khỏi run lập cập.
Buổi tối hơn chín giờ.
Trương Uy mới từ trên giá phơi sảng khoái đi xuống chuẩn bị ngâm chân đi ngủ, bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên rồi dừng ở trước, gã theo bản năng mở cửa nhìn lại.
Bên ngoài không có ai, trong sân yên ắng, những gian nhà khác đều không có người đi ra.
"Quái lạ, mình nghe lầm sao?"
Trương Uy đóng cửa lại, dáng vẻ thần kinh cài chốt cửa sắt vào, sau đó dựa vào tường né một lát, xác định thật sự không có chuyện gì mới an lòng.
Tầm mắt gã vô tình dừng lại trên bàn, ở trên đó có một tờ giấy được trải ra, gã đi tới, lúc gã nhìn thấy rõ dòng chữ bên trên, cả người đều nổ tung.
【Hà Kiến chết rồi.】
"..."
Phản ứng đầu tiên của Trương Uy là, cái thứ quái quỷ gì vậy? Tại sao lại ở trên bàn của mình? Thứ hai là nét chữ bên trên trông có chút quen thuộc, gã không tự chủ được nhìn xuống.
【Một tháng trước lúc tan làm buổi tối, trên đường trở về em thấy Hà Kiến ngã vào trong vũng máu, hắn đã chết. Em sợ quá liền chạy, lúc em quay lại đấy thì nơi đó đã không còn thi thể của hắn.】
【Em tự thôi miên chính mình rằng đó chỉ là ảo giác, Hà Kiến thật sự chỉ đi Vân Nam mà thôi. Nhưng tối qua em đã nhìn thấy hắn! Ngay tối hôm qua!】
Toàn thân Trương Uy cứng ngắc, cổ họng khó khăn trượt xuống, đây là chữ của Vương Đình Đình, cô đang ở đây ư?
Đây chỉ là một căn phòng nhỏ không hề lớn, nơi có thể giấu người chỉ có trong tủ và đáy giường.
Trương Uy hùng hùng hổ hổ: "Vương Đình Đình, tôi nhìn thấy cô rồi, đừng núp nữa, mau ra ngay cho tôi!"
Trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì.
Trương Uy nghe thấy bản thân gấp gáp thở dốc cùng tiếng tim đập kịch liệt. Gã tức giận đá bay cái ghế tựa, nhanh chân chạy sang mở cửa tủ: "Được, không ra đúng không, tôi xem cô có thể trốn..."
Trong tủ chỉ có quần áo bốn mùa, không có ai.
Trương Uy ngay lập tức quay đầu đi về bên giường, ngồi xổm xuống xem dưới đáy. Bên trong đều là những hộp mút giày nhỏ, người nào mà muốn trốn vào chỉ có cách chặt đầu phanh thây.
Vương Đình Đình không có ở dưới.
Tóc gáy trên người Trương Uy dựng lên, vừa bỏ tờ giấy lại liền rời đi? Cô ta có thể làm được sao? Từ khe tường bên trong đi ra ngoài?
Cửa sổ mở hé, gã quên đóng lại, Vương Đình Đình nhất định là lẻn vào từ chỗ đó. Đúng! Nhất định là vậy!
Trương Uy nặng nề lau mặt tiếp tục nhìn xuống, muốn xem Vương Đình Đình đang giở trò quỷ gì.
【Hà Kiến hôm nay đến tìm em, trách em thấy chết mà không cứu, em mới chết nửa giờ trước.】
【Hung thủ gϊếŧ Hà Kiến, sau đó giả vờ làm hắn gửi tin nhắn cho người nhà nói là đi Vân Nam. Cú điện thoại đó là hung thủ bảo anh làm để xác nhận chuyện đấy, cho nên anh chính là đồng loã, anh cũng phải chết.】
【Trương Uy, kẻ gϊếŧ người chính là anh.】
Trương Uy gắt gao trừng tờ giấy trên bàn, da mặt có chút vặn vẹo: "Đùa kiểu gì thế? Ông đây không quan tâm đến cô, cô liền giả thần giả quỷ với ông?"
Tự rủa bản thân chết, người đàn bà Vương Đình Đình kia điên rồi sao?
Trương Uy nghĩ vậy, gã cũng tự nói với chính mình đây chỉ là âm mưu của Vương Đình Đình, không biết có ý định gì nhưng gã vẫn đi qua tiểu khu của đối phương.
Có vài chiếc xe cảnh sát đứng ở cửa, xung quanh có không ít người.
Lòng Trương Uy dần lạnh hơn, gã đẩy đoàn người ra vào trong, nghe được tiếng bàn luận.
"Là nhà nào chết vậy?"
"Cô gái ở nhà 702 toà số 29, từng mua không ít hoa quả trong tiệm của tôi. Bà từng gặp rồi đấy, có một lần tôi đã chỉ cho bà xem."
"Là con bé trông vừa thanh thuần vừa trong sáng ấy sao, thực sự vô cùng đáng tiếc."
Trương Uy bỗng khựng lại, gã thay đổi bước chân, một phát tóm được cổ áo của người vừa nói kia, từ trong hàm răng nhảy ra vài chữ: "Bà vừa nói ai chết cơ?"
Người kia giật mình, lập tức chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, cậu điên lên cái gì vậy. Cảnh sát đâu rồi? Mau tới đây đi, có kẻ đánh người!"
Trương Uy thấy cảnh sát chú ý đến liền buông lỏng tay ra, nhanh chóng bỏ chạy sang chỗ khác.
Vừa nghe có người nói là bị dọa chết, máu trên mặt Trương Uy trong nháy mắt bị rút sạch. Gã chạy vào ngõ hẻm, lưng dựa vách tường thở dốc, tay chân không ngừng run lên.
"Sao lại như thế được. Mình chỉ dựa theo những lời người kia nói trên điện thoại nói ra những lời được yêu cầu kia kiếm được một khoản tiền. Mình cái gì cũng không biết, hắn không thể gϊếŧ mình được... Không thể..."
Lời nói dối phải do chính miệng chủ nhân thừa nhận mới coi như là vạch trần.
Cố Trường An nghe thấy Trương Uy lẩm bẩm làu bàu trong bóng tối, cậu lấy chiếc lọ chứa lời nói dối ra, thuỷ tinh cầu bên trong đã vỡ vụn, hoá thành một luồng năng lượng. Hoàn thành.
Ngô Đại Bệnh nói: "Trường An, chuyện đã hoàn thành xong. Còn lại phía sau cứ để cảnh sát điều tra, anh không cần phải chú ý đến, chúng ta trở về thôi. Ngày mai dọn khỏi căn phòng cho thuê kia."
Cố Trường An nhìn thời gian trên điện thoại một chút, lần trước Lập Xuân nói bà ngoại muốn gặp cậu, nhất định muốn cậu phải đến trước tám giờ tối, bây giờ còn kém hai tiếng nữa.
Cậu đẩy kính mắt trên mũi: "Đến chỗ bà ngoại đi, xem bà ấy tìm anh làm gì."
Cố Trường An đột nhiên mở mắt ra.
Cậu mở hộp đen, phát hiện lời nói dối thu được từ Vương Đình Đình có dị động.
Không được, Vương Đình Đình lành ít dữ nhiều!
Cố Trường An vội vã thay quần áo, vừa phỏng đoán lời nói dối của Vương Đình Đình vừa ra khỏi phòng, lúc đi qua cửa phòng Ngô Đại Bệnh kêu lên: "Đại Bệnh, có chuyện rồi, anh đi ra ngoài một chuyến."
Trong phòng có động tĩnh, Ngô Đại Bệnh vừa mặc đồ vừa chạy đến, hô to: "Em đi cùng anh."
Cố Trường An không có thời gian nói rõ ràng với Ngô Đại Bệnh, lập tức đi ngay.
Đi được nửa đường, mặt Cố Trường An tối sầm, thỉnh thoảng kiểm tra chung quanh như một con báo đang bị đe dọa, quan sát đến từng ngọn cây cọng cỏ.
Ngô Đại Bệnh cũng nhìn theo, không hiểu chuyện gì: "Trường An, có người theo dõi chúng ta à?"
"Đừng nói chuyện, nhanh chóng gấp rút lên đường."
Cố Trường An nhíu mày, đôi môi nhạt màu chúm lại, rất giống như có con mắt đang theo dõi cậu như hình với bóng.
Loại cảm giác đó đã xuất hiện từ khi cậu bắt đầu lấy lời nói dối ra.
Không những sởn tóc gáy mà còn buồn nôn.
Cố Trường An nỗ lực đào bới cặp mắt từ trong bóng tối kia ra nhưng lại không có kết quả, chỉ có thể là ảo giác.
Cảm giác như không thể xua đi được, thật mẹ nó tà môn.
Lúc đến tiểu khu của Vương Đình Đình, Cố Trường An cảm nhận được quả cầu trong bình đang rung lên rõ ràng. Cậu khẽ lấy hơi, đặt kính lên trước mũi.
"Đại Bệnh, có mang điện thoại theo không."
"Có mang."
Cố Trường An không nói thêm nữa, ra hiệu cho Ngô Đại Bệnh cùng tiến vào thang máy.
Cửa phòng 702 đóng chặt, không có gì khác thường.
Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi máu tanh, Cố Trường An dời mắt xuống dưới, trên mặt đất không có vết máu.
Ngô Đại Bệnh nhìn không hiểu, cậu khó hiểu nói: "Khu nhà này mỗi tầng đều có hai hộ gia đình, em chưa từng thấy nhà đối diện."
"Không có ai ở thì đương nhiên không thấy rồi."
Cố Trường An vừa nói liền ngồi xổm xuống, lấy ra một nửa gói giấy ăn trải xuống phần gạch, dùng tay ấn xuống chà chà rồi cầm lên nhìn, sau đó lại chuyển sang nơi khác tiếp tục.
"Trường An, anh làm gì vậy?"
"Suỵt."
Ngô Đại Bệnh chỉ số thông minh có hạn không giúp được gì, chỉ có thể đứng một bên trông chừng bốn phía.
Giữa lúc Ngô Đại Bệnh chuẩn bị ngáp, Cố Trường An đang ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy nhanh chóng đi về hướng cầu thang.
Ngô Đại Bệnh theo sát đằng sau.
Cố Trường An phát hiện ra Vương Đình Đình trong hành lang, đã chết.
Con ngươi của cô trợn căng, sắc mặt bầm đen, biểu tình hoảng sợ hàng chục nghìn lần, trước khi chết hẳn đã thấy chuyện cực kỳ kinh khủng.
Cố Trường An ngồi xổm bên cạnh thi thể, cậu dí sát mũi vào, ngửi được mùi rượu, là rượu đặc chế của quán bar màu xanh lam.
Vương Đình Đình trước khi về nhà ghé qua đó.
Thi thể vẫn chưa nguôi lạnh, Cố Trường An cẩn thận lấy đi chìa khoá cửa, không để lại dấu vân tay.
Ngô Đại Bệnh tựa hồ đoán được nguyên nhân Cố Trường An hỏi cậu có mang điện thoại di động không, cậu nói: "Trường An, bây giờ báo cảnh sát hay sao?"
"Chờ đã."
Cố Trường An cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên mi tâm của Vương Đình Đình, giọt máu thấm xuống làn da như đang lẩn trốn.
Ngô Đại Bệnh ngừng thở, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Cố Trường An nhắm mắt lại. Mười mấy giây sau, cậu nghe được âm thanh cuối cùng Vương Đình Đình lưu lại dương gian, tràn ngập sợ hãi: "Là Hà Kiến! Hắn đã trở lại!"
Hà Kiến? Cố Trường An nhíu mày. Xem ra Vương Đình Đình bị "quỷ hồn Hà Kiến" doạ, trên đường chạy trốn ngã xuống cầu thang.
Là ai liên tiếp doạ Vương Đình Đình? Mục đích là gì? Gϊếŧ người diệt khẩu?
Theo suy nghĩ của Cố Trường An, giọt máu ở mi tâm của Vương Đình Đình khi nãy trồi lên, bị cậu lau đi.
Không đụng vào thi thể của Vương Đình Đình nữa. Cố Trường An để Ngô Đại Bệnh đi trước còn mình dẫm lên vết chân đi theo, vừa đi vừa lau dấu giày.
Phải nhanh lên thôi, không thể để lực lượng cảnh sát tìm ra dấu giày của bọn họ được. Sẽ bị cho là kẻ tình nghi rồi hỏi này hỏi kia.
Cố Trường An đứng trước cửa nhà 702, cậu cách một lớp giấy ăn nắm chìa khoá mở cửa đi vào: "Đại Bệnh, cởi giày ra."
Ngô Đại Bệnh thu lại bước chân giữa không trung: "Trường An..."
Cố Trường An trở tay đóng cửa lại, cởi giày đi vào trong: "Được rồi, không cần nịnh nọt tâng bốc. Mày cứ lải nhải mỗi vài câu."
Ngô Đại Bệnh đỏ mặt.
Cố Trường An đi thẳng đến căn phòng phía bắc.
Bên trong không giấu thi thể, cũng không giấu người. Trên tường có rất nhiều chữ viết, đều là cùng một câu "Trương Uy yêu mình", có cái rõ ràng, có cái bị dao bị bút cứa qua, bị khăn lông chà vào, vừa bẩn vừa mờ.
Căn cứ vào suy đoán của Cố Trường An, hẳn là Vương Đình Đình viết ra sau khi Hà Kiến chết được hai ba ngày, thời gian có thể cũng không chênh là mấy so với lời nói dối.
Cô có lẽ đã nhìn thấy xác của Hà Kiến, hoặc là tận mắt nhìn thấy hung thủ ra tay nhưng không thấy rõ tướng mạo.
Sau đó trên đường trở về phát hiện ra mình bị rơi mất thứ gì đó, men theo con đường cũ quay lại nhưng không nhìn thấy thi thể đâu, cho nên mới thôi miên bản thân là nhìn lầm rồi, không thể nào là sự thật.
Không báo cảnh sát là vì sợ họ sẽ nghi ngờ chính mình.
Thời gian trôi lại trôi. Vương Đình Đình cảm thấy cái chết của Hà Kiến có khả năng không liên quan đến Trương Uy, vậy nên mới cố gắng lau đi chữ viết trên tường, biến nó thành thế này.
Cố Trường An ngồi xổm ở góc tường như cây nấm trầm tư.
Có thể cú điện thoại kia của Trương Uy là do người khác bày mưu tính kế. Gã chỉ lấy tiền, không biết nguyên nhân đằng sau, cũng lười quan tâm.
Dù sao quan hệ giữa gã và Hà Kiến cũng đã vì Vương Đình Đình mà triệt để đóng băng, sống hay chết gã đếch thèm để ý, thậm chí còn ước gì Hà Kiến chết đi, còn dự định làm thế.
Thuốc chuột bên trong thịt thỏ là vật chứng rõ ràng nhất.
Tiếc thay Trương Uy không đợi được Hà Kiến trở về ăn nồi thịt. Hôm đó Hà Kiến không quay lại, sau đó cũng không còn xuất hiện nữa.
Trong rất nhiều trường hợp, tội ác được sinh ra chỉ từ một suy nghĩ.
Sau khi cơn kích động của Trương Uy qua đi, gã tỉnh táo lại, vui mừng vì Hà Kiến không trở về, thịt vẫn còn, mình sẽ không còn là hung thủ gϊếŧ người phải ngồi xổm trong tù, đã vậy còn được thêm đống tiền, tháng ngày trôi qua vô cùng thoải mái.
Hà Kiến chết cũng không liên quan đến Vương Đình Đình.
Cô mấy ngày nay đã có phát hiện mới, đồng thời cũng đã tiếp xúc với hung thủ thật sự, không may để lộ sơ hở, bị đối phương nhận ra, xuất phát từ mong muốn tự vệ ra tay với cô.
Tối hôm qua nhân lúc tinh thần Vương Đình Đình không tỉnh táo, thần kinh không ổn định, đêm nay lần thứ hai dùng thân phận "quỷ hồn Hà Kiến" xuất hiện, mang đến cho cô kinh hãi trí mạng.
Vậy nên trở về nơi Vương Đình Đình từng đi qua sẽ có thu hoạch.
Chẳng qua là Cố Trường An không có ý định đến quán bar điều tra, sưu tầm manh mối. Cậu muốn đến tìm Trương Uy, chuyện phá án cứ giao cho lực lượng cảnh sát là được.
Mục đích của cậu chỉ có vạch trần lời nói dối mà thôi.
Cố Trường An lấy kính ra xoa xoa bóp bóp mũi, đôi mắt híp thành khe hở chật hẹp, bên trong lập loè ánh sáng tính kế, như lão thợ săn rình được con mồi chuẩn bị đặt bẫy.
Ngô Đại Bệnh lưng hùm vai gấu nhìn cậu như thế cũng không khỏi run lập cập.
Buổi tối hơn chín giờ.
Trương Uy mới từ trên giá phơi sảng khoái đi xuống chuẩn bị ngâm chân đi ngủ, bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên rồi dừng ở trước, gã theo bản năng mở cửa nhìn lại.
Bên ngoài không có ai, trong sân yên ắng, những gian nhà khác đều không có người đi ra.
"Quái lạ, mình nghe lầm sao?"
Trương Uy đóng cửa lại, dáng vẻ thần kinh cài chốt cửa sắt vào, sau đó dựa vào tường né một lát, xác định thật sự không có chuyện gì mới an lòng.
Tầm mắt gã vô tình dừng lại trên bàn, ở trên đó có một tờ giấy được trải ra, gã đi tới, lúc gã nhìn thấy rõ dòng chữ bên trên, cả người đều nổ tung.
【Hà Kiến chết rồi.】
"..."
Phản ứng đầu tiên của Trương Uy là, cái thứ quái quỷ gì vậy? Tại sao lại ở trên bàn của mình? Thứ hai là nét chữ bên trên trông có chút quen thuộc, gã không tự chủ được nhìn xuống.
【Một tháng trước lúc tan làm buổi tối, trên đường trở về em thấy Hà Kiến ngã vào trong vũng máu, hắn đã chết. Em sợ quá liền chạy, lúc em quay lại đấy thì nơi đó đã không còn thi thể của hắn.】
【Em tự thôi miên chính mình rằng đó chỉ là ảo giác, Hà Kiến thật sự chỉ đi Vân Nam mà thôi. Nhưng tối qua em đã nhìn thấy hắn! Ngay tối hôm qua!】
Toàn thân Trương Uy cứng ngắc, cổ họng khó khăn trượt xuống, đây là chữ của Vương Đình Đình, cô đang ở đây ư?
Đây chỉ là một căn phòng nhỏ không hề lớn, nơi có thể giấu người chỉ có trong tủ và đáy giường.
Trương Uy hùng hùng hổ hổ: "Vương Đình Đình, tôi nhìn thấy cô rồi, đừng núp nữa, mau ra ngay cho tôi!"
Trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì.
Trương Uy nghe thấy bản thân gấp gáp thở dốc cùng tiếng tim đập kịch liệt. Gã tức giận đá bay cái ghế tựa, nhanh chân chạy sang mở cửa tủ: "Được, không ra đúng không, tôi xem cô có thể trốn..."
Trong tủ chỉ có quần áo bốn mùa, không có ai.
Trương Uy ngay lập tức quay đầu đi về bên giường, ngồi xổm xuống xem dưới đáy. Bên trong đều là những hộp mút giày nhỏ, người nào mà muốn trốn vào chỉ có cách chặt đầu phanh thây.
Vương Đình Đình không có ở dưới.
Tóc gáy trên người Trương Uy dựng lên, vừa bỏ tờ giấy lại liền rời đi? Cô ta có thể làm được sao? Từ khe tường bên trong đi ra ngoài?
Cửa sổ mở hé, gã quên đóng lại, Vương Đình Đình nhất định là lẻn vào từ chỗ đó. Đúng! Nhất định là vậy!
Trương Uy nặng nề lau mặt tiếp tục nhìn xuống, muốn xem Vương Đình Đình đang giở trò quỷ gì.
【Hà Kiến hôm nay đến tìm em, trách em thấy chết mà không cứu, em mới chết nửa giờ trước.】
【Hung thủ gϊếŧ Hà Kiến, sau đó giả vờ làm hắn gửi tin nhắn cho người nhà nói là đi Vân Nam. Cú điện thoại đó là hung thủ bảo anh làm để xác nhận chuyện đấy, cho nên anh chính là đồng loã, anh cũng phải chết.】
【Trương Uy, kẻ gϊếŧ người chính là anh.】
Trương Uy gắt gao trừng tờ giấy trên bàn, da mặt có chút vặn vẹo: "Đùa kiểu gì thế? Ông đây không quan tâm đến cô, cô liền giả thần giả quỷ với ông?"
Tự rủa bản thân chết, người đàn bà Vương Đình Đình kia điên rồi sao?
Trương Uy nghĩ vậy, gã cũng tự nói với chính mình đây chỉ là âm mưu của Vương Đình Đình, không biết có ý định gì nhưng gã vẫn đi qua tiểu khu của đối phương.
Có vài chiếc xe cảnh sát đứng ở cửa, xung quanh có không ít người.
Lòng Trương Uy dần lạnh hơn, gã đẩy đoàn người ra vào trong, nghe được tiếng bàn luận.
"Là nhà nào chết vậy?"
"Cô gái ở nhà 702 toà số 29, từng mua không ít hoa quả trong tiệm của tôi. Bà từng gặp rồi đấy, có một lần tôi đã chỉ cho bà xem."
"Là con bé trông vừa thanh thuần vừa trong sáng ấy sao, thực sự vô cùng đáng tiếc."
Trương Uy bỗng khựng lại, gã thay đổi bước chân, một phát tóm được cổ áo của người vừa nói kia, từ trong hàm răng nhảy ra vài chữ: "Bà vừa nói ai chết cơ?"
Người kia giật mình, lập tức chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, cậu điên lên cái gì vậy. Cảnh sát đâu rồi? Mau tới đây đi, có kẻ đánh người!"
Trương Uy thấy cảnh sát chú ý đến liền buông lỏng tay ra, nhanh chóng bỏ chạy sang chỗ khác.
Vừa nghe có người nói là bị dọa chết, máu trên mặt Trương Uy trong nháy mắt bị rút sạch. Gã chạy vào ngõ hẻm, lưng dựa vách tường thở dốc, tay chân không ngừng run lên.
"Sao lại như thế được. Mình chỉ dựa theo những lời người kia nói trên điện thoại nói ra những lời được yêu cầu kia kiếm được một khoản tiền. Mình cái gì cũng không biết, hắn không thể gϊếŧ mình được... Không thể..."
Lời nói dối phải do chính miệng chủ nhân thừa nhận mới coi như là vạch trần.
Cố Trường An nghe thấy Trương Uy lẩm bẩm làu bàu trong bóng tối, cậu lấy chiếc lọ chứa lời nói dối ra, thuỷ tinh cầu bên trong đã vỡ vụn, hoá thành một luồng năng lượng. Hoàn thành.
Ngô Đại Bệnh nói: "Trường An, chuyện đã hoàn thành xong. Còn lại phía sau cứ để cảnh sát điều tra, anh không cần phải chú ý đến, chúng ta trở về thôi. Ngày mai dọn khỏi căn phòng cho thuê kia."
Cố Trường An nhìn thời gian trên điện thoại một chút, lần trước Lập Xuân nói bà ngoại muốn gặp cậu, nhất định muốn cậu phải đến trước tám giờ tối, bây giờ còn kém hai tiếng nữa.
Cậu đẩy kính mắt trên mũi: "Đến chỗ bà ngoại đi, xem bà ấy tìm anh làm gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.