Chương 59
Tây Tây Đặc
19/12/2021
Tự thôi miên chính mình
Hôm nay mưa tuyết dẫn đến việc khó mà chạy nhanh, lúc vào con dốc phải chạy từ từ về phía trước, từng chiếc xe giảm tốc độ cẩn thận lái qua.
Cả hàng dài xe nối đuôi nhau xếp hàng chờ đến trạm thu phí.
Những xe đằng sau cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tốc độ quá chậm, chậm kỳ lạ, giống như còn không chuyển động. Dần dần có tài xế mất kiên nhẫn thúc giục, chửi bậy. Thậm chí có cả người xuống xe quan sát.
Hoa tuyết bay đầy trời, nhân viên công tác ở trạm thu phí lần lượt kiểm tra từng bảng số xe giữa trời tuyết, yêu cầu toàn bộ người trong xe đi xuống kiểm tra, ngay cả cốp xe đằng sau cũng không tha. Vừa thấy cảnh này, trong đầu của mọi người đồng loạt dấy lên một suy nghĩ — có tù nhân trốn trại.
Ý thức được điểm này, bọn họ cũng không mắng, không giục nữa, nhanh chóng ngồi về trong xe để tránh rước hoạ vào thân.
Trong dàn xe có một chiếc BYD nửa mới nửa cũ nhét chật ních đồ ở cốp sau, tất cả đều là đồ dùng sinh hoạt, cho thấy rõ ràng là đang trên đường chuyển nhà.
Vương Đồng ngồi ở bên trái hàng ghế giữa, hai mắt nhắm nghiền, dưới mí mắt có quầng thâm vừa sâu vừa đậm, mặt gầy đi trông thấy, da vàng như nghệ. Cả người thoạt nhìn vô cùng tiều tuỵ, chỉ cần một cơn gió là đã có thể thổi ngã.
Ngồi ở vị trí tài xế là ba Vương Đồng, bên cạnh cô là mẹ và em gái, theo sát đằng sau chiếc BYD là chiếc xe thương mại, một trong những chiếc xe của anh hai cô, vội vàng lái ra để phụ cô dọn nhà.
Toàn gia điều động, chỉ vì muốn đưa cô đến bệnh viện điều trị tốt hơn lớn hơn.
Mẹ Vương say xe, dừng lúc lâu như vậy khiến bà khó chịu gần chết, nôn vào túi hỏi: "Lão Vương, đằng trước có chuyện gì thế?"
Ba Vương nói không rõ: "Các em ở trong xe chờ, anh đi xuống xem sao."
Ông rất nhanh đã quay lại, nói xảy ra vấn đề rồi: "Hình như có tội phạm đang chạy trốn ở đây ấy. Nhân viên công tác đang kiểm tra từng chiếc xe một, tra một chiếc thả một chiếc, e là không thể thoát được trong một tiếng đâu."
"Sao lại xui xẻo vậy chứ, con còn tưởng giữa trưa là tới rồi, phiền chết mất, con xuống xe vận động một chút."
"Tiểu Vũ, con đừng xuống, không nghe ba con nói là có tội phạm sao? Lỡ như đối phương ở ngay gần chúng ta thì sao, rất nguy hiểm!"
"Ai da không sao đâu, con vận động ở ngay cạnh xe thôi."
Khi cửa xe mở ra, gió lạnh bao bọc hoa tuyết tranh nhau xô đẩy thổi vào xe, hai bậc phụ huynh đều không yên lòng con gái nhỏ, cũng xuống xe theo.
Không ai chú ý đến Vương Đồng mở mắt ra, cô dùng tay vẽ vẽ viết viết lên cửa sổ che kín sương mù, rồi sáp vào thở vô, không ngừng lặp lại hai động tác ấy, một lát sau nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vài phần thư thái.
Những chuyện phát sinh sau đó đối với người nhà họ Vương mà nói, giống như là đang mơ, hơn nữa còn là ác mộng không bao giờ muốn nhớ đến. Đầu tiên là nhân viên công tác phát hiện một người thanh niên trong cốp xe, sau đó là cảnh sát hình sự đến hiện trường, Vương Đồng bị bắt.
So với người nhà dại ra, không thể tin nổi, gào khóc, Vương Đồng từ đầu đến cuối không hề lộ ra chút cảm xúc thăng trầm, như đã tự thuyết phục mình chấp nhận việc đưa đi ngay tại chỗ như hiện giờ.
Ngũ Khang được đưa vào bệnh viện, cha mẹ cậu ta cũng đuổi tới ngay lập tức, còn Vương Đồng bị áp giải vào phòng thẩm vấn.
Quý Thanh không vội tra khảo, Ngũ Khang chưa chết, người cũng tìm được, trên cơ thể không có vết thương có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chẳng qua là vóc người cậu ta khác đi rất nhiều so với hình ảnh trong camera an ninh, mập lên hai ba vòng.
Sau khi bị giam cầm, không những không gầy đi mà trái lại còn béo phì, điều này quá không hợp với lẽ thường, hẳn là do bị đút vào loại thuốc nào đấy, cần bên phía bệnh viện kiểm tra cặn kẽ mới biết được.
Về phần nguyên nhân, chẳng qua là do du͙ƈ vọиɠ độc chiếm vặn vẹo quấy phá.
Người quá chói mắt, như ngôi sao trên trời, tôi không thể với tới, chỉ có cách khiến người trở nên bình thường, thậm chí còn bình thường hơn cả tôi, bình thường đến nỗi hãm sâu trong vũng bùn. Đến lúc đó, người cũng chỉ có thể ỷ lại vào tôi, không thể đi được bất cứ nơi nào.
Quý Thanh châm điếu thuốc, lúc Cố Trường An gọi điện cho cô, cô đang họp, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, bởi vậy cô bắt máy, suýt nữa chạy khỏi phòng họp theo bản năng, triệu tập đội viên lập tức hành động.
Sự thực lại một lần nữa chứng minh rằng quyết định của cô là đúng.
Lần này bất kể là vận may của Cố Trường An nhiều hơn một chút, hay là thực lực nhiều hơn một chút, kết quả cuối cùng vẫn là đã mang đến một bằng chứng trực tiếp cho vụ án mất tích này.
Quý Thanh tuyệt đối sẽ không bao giờ ngờ tới, Cố Trường An thực ra chỉ là lười biếng, không muốn động, chui vô ổ xem phim điện ảnh, nhìn thấy tình tiết tự trói chính mình, nhất thời xuất hiện suy đoán lớn mật.
Chỉ là do mèo mù vớ được cá rán.
Lỡ như đoán sai rồi, chặn xe lại cũng không phát hiện ra thứ gì, vậy thì cứ sai thôi, ảnh hưởng cũng không phải quá lớn, cùng lắm là lãng phí chút nhân lực, toi công bận rộn một hồi, vạn nhất đoán trúng được thì sao?
Điện thoại trong túi rung lên, Quý Thanh gật đầu ra hiệu với Vương Minh Minh. Một tay cô cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại rời khỏi phòng thẩm vấn.
Đầu kia là giọng Cố Trường An: "Sao rồi?"
Giọng điệu Quý Thanh so với lúc trước thoải mái hơn rất nhiều: "Đã tìm thấy Ngũ Khang."
Cố Trường An vô cùng kinh ngạc: "Vậy sao? Là thật ư."
Quý Thanh: "...Manh mối là do cậu cung cấp."
"Tôi cũng không chắc." Cố Trường An cười khẽ, "Ngón này của Vương Đồng phải nói là đỉnh thật, ngay cả tôi còn bị cô ta doạ mà bỏ qua, nhưng cũng chỉ được một lần."
Dừng lại, Cố Trường An nói: "Cô ta dùng lý do suy nhược thần kinh, cần được trị liệu tốt hơn thành công lừa dối người nhà, thuận lợi mang theo Ngũ Khang thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi này. Chờ đến khi đến được nơi hoàn toàn mới là có thể có được thế giới hai người mà cô ta hằng mong muốn, không một ai hay biết."
Quý Thanh biểu lộ cảm xúc: "Đúng thế, nếu không phải nhờ cú điện thoại kia của cậu, vụ án này sẽ trở thành án treo, e rằng mấy năm mười mấy năm sau cũng không có manh mối, mãi mãi cũng không có."
Cô nhớ tới cái gì: "Vương Đồng suy nhược thần kinh là thật. Bác sĩ kia là một người bạn tôi đã quen biết nhiều năm, giao tình cùng tôi rất tốt, không thể bị cô ta mua chuộc."
"Tôi cũng không có nói là cô ta làm giả." Cố Trường An cao thâm khó dò nói, "Chân thực trộn lẫn trong giả dối, giả dối trộn lẫn trong chân thực, xáo trộn vào với nhau."
Quý Thanh cảm thấy một khi cuộn len lỏng ra một sợi, chỉ cần kéo mãi không buông là có thể gỡ bỏ mọi thứ. Cô rất thắc mắc rốt cuộc Vương Đồng đã lừa dối như thế nào.
"Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô ta tự thôi miên lên chính mình, kỹ thuật còn rất cao siêu. Tôi thì bình thường thôi, còn cô ta tương đối trâu bò." Tính tình Cố Trường An thay đổi bất thường, bỗng nhiên vơi mất hứng thú, "Cứ như vậy đi. Phần còn lại của vụ án chị đừng nói với tôi, tôi không có hứng thú."
Quý Thanh nói được: "Tiền thưởng đã chuyển vào tài khoản của cậu, hôm nào mời cậu ăn cơm."
Cố Trường An cúp điện thoại, cất vào trong túi áo khoác quân đội, rụt cổ lại xem người đàn ông lăn tuyết.
Gió bấc vi vu, Cố Trường An hắt xì một cái, nhấc chân đá nhẹ cẳng chân người đàn ông: "Anh lăn của anh đi, em về nhà."
Lục Thành thở ra hơi trắng, liếc mắt nhìn thanh niên đang rụt cổ run lẩy bẩy: "Mới ra ngoài chơi chưa được bao lâu mà em đã không chịu nổi rồi?"
Sắc mặt Cố Trường An trầm xuống trong nháy mắt: "Ánh mắt đó của anh là sao?"
Lục Thành không sợ chết nói: "Ánh mắt ghét bỏ em."
Cố Trường An mỉm cười: "Anh lại đây."
Lục Thành không hề bị lay động, em cho là anh ngốc à? Anh đi qua thì còn chẳng bị em đá thành chó chết sao, nhưng quan trọng là em đá, anh không đánh trả nổi, không sao xuống tay được, dù gì người đau cũng là anh.
Gương mặt tái nhợt đến gần trong suốt của Cố Trường An tiếp tục duy trì nụ cười, khoé mắt cong tít vô cùng mềm mại, một chút tính công kích cũng không có. Cậu ngoắc ngoắc tay: "Lại đây, em không đánh anh."
Lục Thành không tin, hắn vỗ vỗ người tuyết, ngẩng đầu chầm chậm nói: "Nếu em mà đánh thì buổi tối phải cho anh hôn."
Mặt Cố Trường An giật giật, nụ cười bất biến nói: "Được, cho anh hôn."
Lúc này Lục Thành mới cất bước đi tới, kết quả hắn vừa mới đến gần, thanh niên liền nhào lên dùng bàn tay lạnh như băng cào cổ hắn, khiến hắn lạnh rét run.
Cố Trường An chuồn đi trước khi người đàn ông kịp phản ứng lại, đứng ở trong tuyết cười ha ha, khắp mặt là sự tinh nghịch khi thực hiện mưu đồ thành công.
Mặt Lục Thành tối sầm sải bước đi đến, Cố Trường An xoay người chạy, lúc chạy ra cửa đụng phải mẹ Bạch, vững người lại mới không đẩy ngã người ta.
Nhãn lực của mẹ Bạch tốt, vừa nhìn điệu bộ này đã biết là đôi vợ chồng son đang cùng nhau chơi đùa, bà tới không đúng lúc.
Ho khan hai tiếng, mẹ Bạch như không có chuyện gì xảy ra cười nói: "Trường An à, dì có một việc muốn nhờ con giúp một tay."
Cố Trường An hiền hoà: "Dì cứ nói đi ạ."
"Là như này, chẳng phải Trân Châu mở phòng làm việc sao? Con bé muốn làm quảng cáo tuyên truyền." Mẹ Bạch nói, "Tìm ai cũng không hài lòng, con bé bảo với dì, nhìn tới nhìn lui, chỉ cảm thấy có con là thích hợp nhất."
Cố Trường An hỏi: "Phòng làm việc của cô ấy làm gì?"
"Dì cũng không biết rõ lắm, hình như là thiết kế trang sức." Ánh mắt mẹ Bạch nhìn thanh niên tràn ngập từ ái, càng nhìn càng mến, chỉ tiếc đã thuộc về người khác, "Chuyện này là con bé nói với dì, con bé không tiện đến tìm con. Tuần sau nếu con có thời gian thì liệu có thể đến chụp vài mẫu ảnh hay không?"
Cố Trường An nói: "Dì Bạch, ngoại hình của con đây đâu có đẹp đâu ạ."
Mẹ Bạch vỗ cánh tay cậu, không đồng tình nói: "Nói bậy, nguyên con đường này cũng chỉ có mình con là đẹp nhất."
Cố Trường An: "..."
Mẹ Bạch nói xong chuyện này liền đi, trước khi đi còn duỗi cái cổ liếc nhìn trong viện, chồng người tuyết là hoạt động bồi dưỡng tình cảm số một vào mùa đông, bà suy tư vài giây rồi thở dài, thôi, con cháu tự có phúc phận của con cháu, thuận theo tự nhiên vậy.
Lục Thành chồng người tuyết xấu đến mức khiến người ta sôi máu, vô cùng không hợp với hình tượng tuấn mỹ của hắn.
Cố Trường An làm bộ nói chồng siêu siêu đẹp, còn kêu Lục Thành đứng vào để cậu chụp hình lưu giữ hồi ức tươi đẹp.
Lục Thành biết thanh niên muốn gài hắn bằng mấy kế vặt, hắn vờ không phát hiện, nhíu nhíu mày nói: "Ý tưởng của em không tồi."
Sau đó gọi Ngô Đại Bệnh từ trong nhà ra.
Vẫn chụp ảnh, nhưng Lục Thành kéo Cố Trường An lại chụp chung với người tuyết.
Ngô Đại Bệnh chục vài tấm liên tiếp, còn quay video. Cậu thấy giống như một nhà ba người, chỉ là người tuyết hơi xấu chút, trông hoàn toàn không hợp, cứ như là nhặt được ở đâu.
Cố Trường An xem ảnh và video, một ngụm máu già đọng trên cổ họng. Cậu kiếm xẻng tu sửa lại người tuyết, kế đó chụp thêm tấm nữa. Có những chuyện đã cố chấp còn thêm chứng cưỡng chế.
Bận bịu xong xuôi, Cố Trường An liền nghỉ ngơi chờ cơm.
Lục Thành bẻ rau cải trắng ở trong căn bếp. Từ lúc hắn rời nhà đến giờ đã học được rất nhiều thứ, mà học giỏi nhất chính là hai việc.
Một là bẻ rau cải trắng, hai là yêu Cố Trường An.
.
Ở bên kia, trong phòng thẩm vấn, bằng chứng bày ra trước mắt, Vương Đồng không có làm ra lời nói dối vụng về hay che giấu mà rất bình tĩnh tiếp nhận tra khảo, thú nhận tất cả tội lỗi.
Vương Đồng trong lúc vô tình đi siêu thị mua đồ đụng phải Ngũ Khang, vừa liếc mắt một cái đã yêu.
Dung mạo Ngũ Khang cực kỳ đẹp trai, nhưng cậu ta đối với người khác phái lại thờ ơ không động lòng, Vương Đồng bó tay hết cách. Mãi đến tận khi Trần Danh chuyển vào tiểu khu, trở thành bạn cùng phòng của đối phương, cô mới có một cơ hội.
Vương Đồng theo dõi Trần Danh, trở thành hội viên ở câu lạc bộ hắn làm việc, rất nhanh đã thành công câu được Trần Danh.
Từ đó trở đi, Vương Đồng bắt đầu dựa vào thân phận bạn gái đến chỗ ở của Trần Danh. Cô như kẻ biếи ŧɦái nhìn trộm sinh hoạt của Ngũ Khang, đồng thời còn nghiện, không sao khống chế được.
Sở dĩ Ngũ Khang và Trần Danh xưa nay không phát giác ra vấn đề, là vì Vương Đồng từ đầu đến cuối đều dùng thân phận bạn gái của bạn cùng phòng giao thiệp, duy trì khoảng cách thoả đáng.
Đối với Vương Đồng mà nói, dẫu cho không thể nắm giữ, chỉ cần lặng lẽ quan tâm cũng đã đủ khiến cô trầm mê như thường.
Vương Đồng vốn không có gì là không hài lòng lúc bấy giờ, có thể chạm vào thế giới của Ngũ Khang với khoảng cách gần như thế đã là rất khá, cô không hề nghĩ tới việc đi vào con đường phạm tội này.
Thế nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã khiến cô không thể kiềm chế nổi.
Có một lần Trần Danh uống quá say, ôm Vương Đồng gọi tên Ngũ Khang. Không chỉ thế, hắn còn nói ra những lời hết sức thô thiển, để lộ những chuyện mình đã làm với Ngũ Khang.
Vương Đồng lạnh cả người, người cô đặt trên đầu quả tim lại bị hạng người như Trần Danh vấy bẩn, chuyện này khiến cô không thể chấp nhận được.
Bắt đầu từ khi đó, Vương Đồng đã mang tâm tư mưu sát Trần Danh, một chân đạp lên con đường phạm tội, cô lẩn trốn trong bóng tối chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Trần Danh nhất định phải chết.
Chuyện Ngũ Khang đi xem mắt là một cây ngòi nổ.
Ngày đó Vương Đồng ở trên tầng lầu đối diện nhìn lén suốt toàn bộ quá trình. Cậu ta xem mắt một người, cô quan sát một người, cũng không biết làm vậy có ích lợi gì, chỉ là muốn nhìn.
Buổi tối hai ngày sau khi Ngũ Khang xem mắt, cũng chính là ngày 17, Vương Đồng phát hiện Trần Danh ôm một người phụ nữ leo lên xe taxi. Cô gọi tới, đối phương nói láo đến nhà đồng nghiệp.
Vương Đồng giả vờ không biết chuyện, cô căn bản cũng không thích Trần Danh, chẳng những ẻo lả mà còn thích đàn ông, đã thế còn chơi gái, rất bẩn, cũng rất buồn nôn.
Một người ác tâm như vậy lại có được thứ mà cô không có được, trong lòng cô tràn ngập oán hận và đố kị. Lúc nhìn thấy Ngũ Khang đi ra ngoài mua đồ, hai tâm tình ấy của cô lập tức bùng nổ, cắn nuốt hết lý trí của cô.
Ngũ Khang phát hiện có người đang theo dõi mình nên định cắt đuôi, kết quả là bất tri bất giác đi chếch phương hướng, đến bờ sông.
Vương Đồng tận mắt thấy Ngũ Khang cứu một người phụ nữ chuẩn bị tự sát, nhận ra là một trong những đối tượng cậu ta xem mắt hai ngày trước. Cách một khoảng xa, cô không nghe rõ được nội dung trò chuyện, chỉ thấy biểu cảm khi cậu ta hướng về đối phương vô cùng dịu dàng.
Đây là thứ cuối cùng thúc đẩy Vương Đồng trở nên điên dại.
Sau khi mọi chuyện thành công, việc đầu tiên Vương Đồng làm chính là tự thôi miên chính mình.
Vương Đồng biết trong cảnh sát có chuyên gia tâm lý học, cực kỳ quan trọng trong đội cảnh sát hình sự, còn có thể cung cấp phương hướng điều tra cho cảnh sát. Để không lộ ra sơ sót trong quá trình thẩm vấn, cách tốt nhất chính là sửa chữa ký ức, thôi miên bản thân.
Tiếp đấy cô sẽ dùng phương pháp đánh thức bản thân của mình, đó là thầm đếm đến năm bên trong nội tâm, rồi sẽ tỉnh lại từ trong cơn mê.
Vương Đồng tính toán lưu lại một ám hiệu bên trong tiềm thức, để sau khi cô cho cảnh sát lời khai xong, phát hiện ra mà khôi phục lại trí nhớ.
Mà khi đó cô cũng đã thoát khỏi sự chú ý của cảnh sát, cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương đụng phải gã bạn trai phản bội. Cô đã tính toán thời gian kỹ lưỡng, sẽ không gặp sai sót.
Trần Danh là cái hạng người gì, Vương Đồng rất rõ ràng, hắn nhất định sẽ giấu giếm cảnh sát nơi mình thực sự đến. Còn có bốn đối tượng xem mắt kia, các cô hẳn đã thủ sẵn bom khói, có thể nói dối cảnh sát, cho cô đầy đủ thời gian để thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch.
Hết thảy những chuyện sau này đều hành động dựa theo kế hoạch, Vương Đồng và Trần Danh làm hoà, hữu ý vô ý nhắc nhở hắn thứ sáu là ngày kỷ niệm một năm của bọn họ, muốn đến khách sạn ven sông.
Bộ mặt Trần Danh trưng ra bên ngoài từ trước đến giờ đều vô cùng đẹp đẽ, bằng không thì đã không có chuyện lừa gạt được cả đống em gái.
Cho nên hắn không chút nghĩ ngợi đồng ý, rất nhanh đã đặt trước phòng khách sạn trên mạng, buổi tối trước một ngày đưa Vương Đồng đến nơi đó.
Trần Danh cứ tưởng mình sẽ có một cuối tuần vui vẻ với Vương Đồng, nào ngờ mình lại vì thế mà bỏ mạng, còn tưởng bản thân mới là người tính kế người kia.
Sau khi Vương Đồng đẩy Trần Danh vào sông, cô dùng cách thức đã luyện tập qua vô số lần tự trói tay chân của mình lại, dùng sức giãy dụa khiến cổ tay cổ chân máu thịt be bét, cũng vào khoảng thời gian trước khi nhân viên vệ sinh tiến vào tự thôi miên chính mình.
Là Ngũ Khang biến quỷ trở về, là cậu ta hại chết Trần Danh.
Trần Danh đang ở dưới sông, là do Ngũ Khang đẩy xuống.
Tôi bị Trần Danh liên luỵ, tôi là người bị hại, không biết bất cứ cái gì.
...
Chuyện suy nhược thần kinh cũng nằm trong kế hoạch của Vương Đồng, nói đúng hơn thì là cô tự hại chính mình, chỉ có khiến cho bản thân gần như sụp đổ thì mới có thể trở thành một bệnh nhân tâm thần chân chính.
Sáng nay ký ức của Vương Đồng mới trở về. Trước ngày hôm nay, cô cùng lắm cũng chỉ là một cô gái còn trẻ mà đã phải gánh chịu lấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ to lớn, bị hủy hoại thành một kẻ đáng thương, khai tất cả những gì tồn tại trong trí nhớ cho cảnh sát nghe, bởi lẽ đó nên mới không tồn tại việc nói dối.
Kế hoạch có tốt, có cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sơ sót.
Quý Thanh hỏi một vấn đề để sót: "Ngũ Khang vẫn luôn bị cô giấu ở đâu?"
Vương Đồng nói: "Ở Hà Tây có một căn phòng bỏ đi."
Quý Thanh nhíu mày, cảnh sát từ miệng Ngô Phương Hân biết được đêm Ngũ Khang mất tích đi qua bờ sông, đã tra qua gần đó, bao gồm cả căn phòng bỏ đi kia, không có phát hiện.
"Gia đình tôi trước đây từng đào cái hầm để trồng khoai lang." Trên mặt Vương Đồng xuất hiện chút hoài niệm, "Khi còn bé tôi cùng đồng bạn chơi trốn tìm, trong lúc vô tình đã tìm thấy nơi đó. Từ đó về sau nơi ấy liền trở thành căn cứ bí mật của tôi, cũng là bảo tàng của tôi."
Cô nói: "Tôi đặt tất cả những thứ quý giá nhất của mình ở nơi đó."
Khắp người Vương Minh Minh phát lạnh, phụ nữ có bao nhiêu đáng yêu, cũng có thể có bấy nhiêu đáng sợ.
Anh xoay bút, ánh mắt rơi vào người phụ nữ trẻ tuổi đối diện bàn: "Lúc cô làm những việc này chưa từng nghĩ nếu mình bị bắt, sau khi Ngũ Khang biết được chân tướng sẽ hận cô?"
"Nghĩ tới." Vương Đồng nói, "Như vậy cũng rất tốt, có thể nhớ kỹ tôi."
Vương Minh Minh: "..."
Quý Thanh hút xong một điếu, cô dập tàn thuốc, để người áp giải Vương Đồng đi.
Vương Minh Minh vừa chỉnh lý khẩu cung vừa nói, "Bà mẹ nó, trước đây em còn thấy quái quái, gã bạn trai nɠɵạı ŧìиɦ bị phát hiện còn ra vẻ không có gì to tát, chính là bộ dạng thiếu đánh vui đùa một chút mà thôi. Kết quả cô ta chưa được hai ngày đã tha thứ, mà Vương Đồng thoạt nhìn lại không yêu Trần Danh đến thế. Thêm vào đó..."
Quý Thanh cắt ngang: "Đừng làu bàu nữa, làm việc nhanh lên."
Vương Minh Minh đang kích động, nhất thời bị dội gáo nước lạnh: "Quý đội, không thể để em nói nốt sao? Nếu không nói hết thì em sẽ nghẹn chết mất."
Quý Thanh liền dội một chậu: "Nghẹn không chết."
Vương Minh Minh oan ức trông mong nhìn cô.
Quý Thanh mặc kệ bộ dạng này của anh, nghiêng đầu liếc anh một cái: "Diêu Nhạc Nhạc gì đó chẳng phải rất thích vây quanh cậu à? Cậu đi tìm cô ấy đi."
"Cô ấy không làm nghề này như chúng ta, nói với cô ấy cái rắm." Vương Minh Minh nói, "Em tìm Tiểu Lưu nói chuyện."
Quý Thanh đến văn phòng giám đốc, phần còn lại của vụ án chỉ cần theo quy trình.
Mấy ngày sau, trong tài khoản của Cố Trường An nhiều hơn một khoản tiền, cậu đếm dãy số gửi trong ngân hàng, lòng dần an tâm hẳn lên.
Số tiền này đã đủ để Đại Bệnh an dưỡng đến già.
Cố Trường An cầm lấy quyển sách cạnh bàn tiếp tục lật xem, trước bìa màu đen viết năm chữ vàng rực rỡ 《Thôi miên và tự thôi miên》 đơn giản nổi bật.
Sách này cậu mua đã mấy năm, lật tới lật lui nghiền ngẫm từng chữ một. Mong muốn ban đầu là có thể học được thêm một kỹ năng, thời điểm vạch trần lời nói dối có thể phát huy được tác dụng.
Ví như thôi miên chủ nhân lời nói dối, khiến cho đối phương thừa nhận mình dối trá.
Lý tưởng thì hay còn hiện thực thì không, cảm giác như chỉ kém một chút, thực ra cách xa ngàn dặm.
"Bạn rất mệt, cả người cực kỳ nặng nề, cảm giác vô cùng buồn ngủ. Phía trước có một gian phòng, bây giờ bạn đến trước phòng gõ cửa, cửa mở ra từ bên trong. Bạn đi vào..."
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp, tâm tư Cố Trường An trở lại.
Lục Thành lấy đi sách của cậu: "Muốn học thôi miên?"
Cố Trường An hỏi ngược lại: "Anh biết?"
"Không biết." Lục Thành chôn mặt sau gáy thanh niên ngửi mùi hương của cậu, "Trong nhà có người biết, anh không muốn học, không thú vị."
Cố Trường An nói: "Em cảm thấy rất thú vị."
"Đối với những người nắm giữ năng lực đặc thù như chúng ta mà nói, thôi miên cũng chỉ là vô bổ mà thôi, không phải ai cũng có thể bị thôi miên." Lục Thành nắm cằm cậu kéo qua hôn, "Như anh và em đây có nhận thức khá mạnh, người khác không thôi miên được."
Tư duy Cố Trường An nhanh nhạy, lời đầu không khớp lời sau nói: "Em muốn ăn khoai nướng."
Lục Thành gặm khoé môi của cậu: "Bây giờ?"
"Ừm." Cố Trường An luồn tay vào tóc người đàn ông, thờ ơ sờ chút, "Anh mua về giúp em, em muốn hai củ, vỏ ngoài phải đẹp, không được xấu, còn có ngàn vạn lần cũng không được quá lớn, cũng không được quá nhỏ."
Khuôn mặt Lục Thành co rúm, thật sự không đòi hỏi nhiều nhỉ.
Cố Trường An hôn môi hắn một lát, dụ dỗ xong xuôi: "Đi đi."
Lục Thành rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Cố Trường An lấy ra cái túi giấy hôm đó Thập Nhị giao cho Lục Thành rồi lại được Lục Thành sang tay cậu, bên trong chứa thân thế của Đại Bệnh. Cậu xé túi kẹo dẻo đường ăn.
Ăn hết nửa túi, Cố Trường An uống hai hớp nước, thò tay vào mở túi giấy ra.
_______________
Góc lải nhải của editor:
Từ ngày đọc bộ này, chưa có vụ án nào tôi đoán ra được cả...
Btw, bữa nay trả bài 2 chương nhân dịp ngày mai editor thi giữa kỳ nhé ???? Giờ editor chạy đi lấy gốc đây.
Hôm nay mưa tuyết dẫn đến việc khó mà chạy nhanh, lúc vào con dốc phải chạy từ từ về phía trước, từng chiếc xe giảm tốc độ cẩn thận lái qua.
Cả hàng dài xe nối đuôi nhau xếp hàng chờ đến trạm thu phí.
Những xe đằng sau cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tốc độ quá chậm, chậm kỳ lạ, giống như còn không chuyển động. Dần dần có tài xế mất kiên nhẫn thúc giục, chửi bậy. Thậm chí có cả người xuống xe quan sát.
Hoa tuyết bay đầy trời, nhân viên công tác ở trạm thu phí lần lượt kiểm tra từng bảng số xe giữa trời tuyết, yêu cầu toàn bộ người trong xe đi xuống kiểm tra, ngay cả cốp xe đằng sau cũng không tha. Vừa thấy cảnh này, trong đầu của mọi người đồng loạt dấy lên một suy nghĩ — có tù nhân trốn trại.
Ý thức được điểm này, bọn họ cũng không mắng, không giục nữa, nhanh chóng ngồi về trong xe để tránh rước hoạ vào thân.
Trong dàn xe có một chiếc BYD nửa mới nửa cũ nhét chật ních đồ ở cốp sau, tất cả đều là đồ dùng sinh hoạt, cho thấy rõ ràng là đang trên đường chuyển nhà.
Vương Đồng ngồi ở bên trái hàng ghế giữa, hai mắt nhắm nghiền, dưới mí mắt có quầng thâm vừa sâu vừa đậm, mặt gầy đi trông thấy, da vàng như nghệ. Cả người thoạt nhìn vô cùng tiều tuỵ, chỉ cần một cơn gió là đã có thể thổi ngã.
Ngồi ở vị trí tài xế là ba Vương Đồng, bên cạnh cô là mẹ và em gái, theo sát đằng sau chiếc BYD là chiếc xe thương mại, một trong những chiếc xe của anh hai cô, vội vàng lái ra để phụ cô dọn nhà.
Toàn gia điều động, chỉ vì muốn đưa cô đến bệnh viện điều trị tốt hơn lớn hơn.
Mẹ Vương say xe, dừng lúc lâu như vậy khiến bà khó chịu gần chết, nôn vào túi hỏi: "Lão Vương, đằng trước có chuyện gì thế?"
Ba Vương nói không rõ: "Các em ở trong xe chờ, anh đi xuống xem sao."
Ông rất nhanh đã quay lại, nói xảy ra vấn đề rồi: "Hình như có tội phạm đang chạy trốn ở đây ấy. Nhân viên công tác đang kiểm tra từng chiếc xe một, tra một chiếc thả một chiếc, e là không thể thoát được trong một tiếng đâu."
"Sao lại xui xẻo vậy chứ, con còn tưởng giữa trưa là tới rồi, phiền chết mất, con xuống xe vận động một chút."
"Tiểu Vũ, con đừng xuống, không nghe ba con nói là có tội phạm sao? Lỡ như đối phương ở ngay gần chúng ta thì sao, rất nguy hiểm!"
"Ai da không sao đâu, con vận động ở ngay cạnh xe thôi."
Khi cửa xe mở ra, gió lạnh bao bọc hoa tuyết tranh nhau xô đẩy thổi vào xe, hai bậc phụ huynh đều không yên lòng con gái nhỏ, cũng xuống xe theo.
Không ai chú ý đến Vương Đồng mở mắt ra, cô dùng tay vẽ vẽ viết viết lên cửa sổ che kín sương mù, rồi sáp vào thở vô, không ngừng lặp lại hai động tác ấy, một lát sau nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vài phần thư thái.
Những chuyện phát sinh sau đó đối với người nhà họ Vương mà nói, giống như là đang mơ, hơn nữa còn là ác mộng không bao giờ muốn nhớ đến. Đầu tiên là nhân viên công tác phát hiện một người thanh niên trong cốp xe, sau đó là cảnh sát hình sự đến hiện trường, Vương Đồng bị bắt.
So với người nhà dại ra, không thể tin nổi, gào khóc, Vương Đồng từ đầu đến cuối không hề lộ ra chút cảm xúc thăng trầm, như đã tự thuyết phục mình chấp nhận việc đưa đi ngay tại chỗ như hiện giờ.
Ngũ Khang được đưa vào bệnh viện, cha mẹ cậu ta cũng đuổi tới ngay lập tức, còn Vương Đồng bị áp giải vào phòng thẩm vấn.
Quý Thanh không vội tra khảo, Ngũ Khang chưa chết, người cũng tìm được, trên cơ thể không có vết thương có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chẳng qua là vóc người cậu ta khác đi rất nhiều so với hình ảnh trong camera an ninh, mập lên hai ba vòng.
Sau khi bị giam cầm, không những không gầy đi mà trái lại còn béo phì, điều này quá không hợp với lẽ thường, hẳn là do bị đút vào loại thuốc nào đấy, cần bên phía bệnh viện kiểm tra cặn kẽ mới biết được.
Về phần nguyên nhân, chẳng qua là do du͙ƈ vọиɠ độc chiếm vặn vẹo quấy phá.
Người quá chói mắt, như ngôi sao trên trời, tôi không thể với tới, chỉ có cách khiến người trở nên bình thường, thậm chí còn bình thường hơn cả tôi, bình thường đến nỗi hãm sâu trong vũng bùn. Đến lúc đó, người cũng chỉ có thể ỷ lại vào tôi, không thể đi được bất cứ nơi nào.
Quý Thanh châm điếu thuốc, lúc Cố Trường An gọi điện cho cô, cô đang họp, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, bởi vậy cô bắt máy, suýt nữa chạy khỏi phòng họp theo bản năng, triệu tập đội viên lập tức hành động.
Sự thực lại một lần nữa chứng minh rằng quyết định của cô là đúng.
Lần này bất kể là vận may của Cố Trường An nhiều hơn một chút, hay là thực lực nhiều hơn một chút, kết quả cuối cùng vẫn là đã mang đến một bằng chứng trực tiếp cho vụ án mất tích này.
Quý Thanh tuyệt đối sẽ không bao giờ ngờ tới, Cố Trường An thực ra chỉ là lười biếng, không muốn động, chui vô ổ xem phim điện ảnh, nhìn thấy tình tiết tự trói chính mình, nhất thời xuất hiện suy đoán lớn mật.
Chỉ là do mèo mù vớ được cá rán.
Lỡ như đoán sai rồi, chặn xe lại cũng không phát hiện ra thứ gì, vậy thì cứ sai thôi, ảnh hưởng cũng không phải quá lớn, cùng lắm là lãng phí chút nhân lực, toi công bận rộn một hồi, vạn nhất đoán trúng được thì sao?
Điện thoại trong túi rung lên, Quý Thanh gật đầu ra hiệu với Vương Minh Minh. Một tay cô cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại rời khỏi phòng thẩm vấn.
Đầu kia là giọng Cố Trường An: "Sao rồi?"
Giọng điệu Quý Thanh so với lúc trước thoải mái hơn rất nhiều: "Đã tìm thấy Ngũ Khang."
Cố Trường An vô cùng kinh ngạc: "Vậy sao? Là thật ư."
Quý Thanh: "...Manh mối là do cậu cung cấp."
"Tôi cũng không chắc." Cố Trường An cười khẽ, "Ngón này của Vương Đồng phải nói là đỉnh thật, ngay cả tôi còn bị cô ta doạ mà bỏ qua, nhưng cũng chỉ được một lần."
Dừng lại, Cố Trường An nói: "Cô ta dùng lý do suy nhược thần kinh, cần được trị liệu tốt hơn thành công lừa dối người nhà, thuận lợi mang theo Ngũ Khang thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi này. Chờ đến khi đến được nơi hoàn toàn mới là có thể có được thế giới hai người mà cô ta hằng mong muốn, không một ai hay biết."
Quý Thanh biểu lộ cảm xúc: "Đúng thế, nếu không phải nhờ cú điện thoại kia của cậu, vụ án này sẽ trở thành án treo, e rằng mấy năm mười mấy năm sau cũng không có manh mối, mãi mãi cũng không có."
Cô nhớ tới cái gì: "Vương Đồng suy nhược thần kinh là thật. Bác sĩ kia là một người bạn tôi đã quen biết nhiều năm, giao tình cùng tôi rất tốt, không thể bị cô ta mua chuộc."
"Tôi cũng không có nói là cô ta làm giả." Cố Trường An cao thâm khó dò nói, "Chân thực trộn lẫn trong giả dối, giả dối trộn lẫn trong chân thực, xáo trộn vào với nhau."
Quý Thanh cảm thấy một khi cuộn len lỏng ra một sợi, chỉ cần kéo mãi không buông là có thể gỡ bỏ mọi thứ. Cô rất thắc mắc rốt cuộc Vương Đồng đã lừa dối như thế nào.
"Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô ta tự thôi miên lên chính mình, kỹ thuật còn rất cao siêu. Tôi thì bình thường thôi, còn cô ta tương đối trâu bò." Tính tình Cố Trường An thay đổi bất thường, bỗng nhiên vơi mất hứng thú, "Cứ như vậy đi. Phần còn lại của vụ án chị đừng nói với tôi, tôi không có hứng thú."
Quý Thanh nói được: "Tiền thưởng đã chuyển vào tài khoản của cậu, hôm nào mời cậu ăn cơm."
Cố Trường An cúp điện thoại, cất vào trong túi áo khoác quân đội, rụt cổ lại xem người đàn ông lăn tuyết.
Gió bấc vi vu, Cố Trường An hắt xì một cái, nhấc chân đá nhẹ cẳng chân người đàn ông: "Anh lăn của anh đi, em về nhà."
Lục Thành thở ra hơi trắng, liếc mắt nhìn thanh niên đang rụt cổ run lẩy bẩy: "Mới ra ngoài chơi chưa được bao lâu mà em đã không chịu nổi rồi?"
Sắc mặt Cố Trường An trầm xuống trong nháy mắt: "Ánh mắt đó của anh là sao?"
Lục Thành không sợ chết nói: "Ánh mắt ghét bỏ em."
Cố Trường An mỉm cười: "Anh lại đây."
Lục Thành không hề bị lay động, em cho là anh ngốc à? Anh đi qua thì còn chẳng bị em đá thành chó chết sao, nhưng quan trọng là em đá, anh không đánh trả nổi, không sao xuống tay được, dù gì người đau cũng là anh.
Gương mặt tái nhợt đến gần trong suốt của Cố Trường An tiếp tục duy trì nụ cười, khoé mắt cong tít vô cùng mềm mại, một chút tính công kích cũng không có. Cậu ngoắc ngoắc tay: "Lại đây, em không đánh anh."
Lục Thành không tin, hắn vỗ vỗ người tuyết, ngẩng đầu chầm chậm nói: "Nếu em mà đánh thì buổi tối phải cho anh hôn."
Mặt Cố Trường An giật giật, nụ cười bất biến nói: "Được, cho anh hôn."
Lúc này Lục Thành mới cất bước đi tới, kết quả hắn vừa mới đến gần, thanh niên liền nhào lên dùng bàn tay lạnh như băng cào cổ hắn, khiến hắn lạnh rét run.
Cố Trường An chuồn đi trước khi người đàn ông kịp phản ứng lại, đứng ở trong tuyết cười ha ha, khắp mặt là sự tinh nghịch khi thực hiện mưu đồ thành công.
Mặt Lục Thành tối sầm sải bước đi đến, Cố Trường An xoay người chạy, lúc chạy ra cửa đụng phải mẹ Bạch, vững người lại mới không đẩy ngã người ta.
Nhãn lực của mẹ Bạch tốt, vừa nhìn điệu bộ này đã biết là đôi vợ chồng son đang cùng nhau chơi đùa, bà tới không đúng lúc.
Ho khan hai tiếng, mẹ Bạch như không có chuyện gì xảy ra cười nói: "Trường An à, dì có một việc muốn nhờ con giúp một tay."
Cố Trường An hiền hoà: "Dì cứ nói đi ạ."
"Là như này, chẳng phải Trân Châu mở phòng làm việc sao? Con bé muốn làm quảng cáo tuyên truyền." Mẹ Bạch nói, "Tìm ai cũng không hài lòng, con bé bảo với dì, nhìn tới nhìn lui, chỉ cảm thấy có con là thích hợp nhất."
Cố Trường An hỏi: "Phòng làm việc của cô ấy làm gì?"
"Dì cũng không biết rõ lắm, hình như là thiết kế trang sức." Ánh mắt mẹ Bạch nhìn thanh niên tràn ngập từ ái, càng nhìn càng mến, chỉ tiếc đã thuộc về người khác, "Chuyện này là con bé nói với dì, con bé không tiện đến tìm con. Tuần sau nếu con có thời gian thì liệu có thể đến chụp vài mẫu ảnh hay không?"
Cố Trường An nói: "Dì Bạch, ngoại hình của con đây đâu có đẹp đâu ạ."
Mẹ Bạch vỗ cánh tay cậu, không đồng tình nói: "Nói bậy, nguyên con đường này cũng chỉ có mình con là đẹp nhất."
Cố Trường An: "..."
Mẹ Bạch nói xong chuyện này liền đi, trước khi đi còn duỗi cái cổ liếc nhìn trong viện, chồng người tuyết là hoạt động bồi dưỡng tình cảm số một vào mùa đông, bà suy tư vài giây rồi thở dài, thôi, con cháu tự có phúc phận của con cháu, thuận theo tự nhiên vậy.
Lục Thành chồng người tuyết xấu đến mức khiến người ta sôi máu, vô cùng không hợp với hình tượng tuấn mỹ của hắn.
Cố Trường An làm bộ nói chồng siêu siêu đẹp, còn kêu Lục Thành đứng vào để cậu chụp hình lưu giữ hồi ức tươi đẹp.
Lục Thành biết thanh niên muốn gài hắn bằng mấy kế vặt, hắn vờ không phát hiện, nhíu nhíu mày nói: "Ý tưởng của em không tồi."
Sau đó gọi Ngô Đại Bệnh từ trong nhà ra.
Vẫn chụp ảnh, nhưng Lục Thành kéo Cố Trường An lại chụp chung với người tuyết.
Ngô Đại Bệnh chục vài tấm liên tiếp, còn quay video. Cậu thấy giống như một nhà ba người, chỉ là người tuyết hơi xấu chút, trông hoàn toàn không hợp, cứ như là nhặt được ở đâu.
Cố Trường An xem ảnh và video, một ngụm máu già đọng trên cổ họng. Cậu kiếm xẻng tu sửa lại người tuyết, kế đó chụp thêm tấm nữa. Có những chuyện đã cố chấp còn thêm chứng cưỡng chế.
Bận bịu xong xuôi, Cố Trường An liền nghỉ ngơi chờ cơm.
Lục Thành bẻ rau cải trắng ở trong căn bếp. Từ lúc hắn rời nhà đến giờ đã học được rất nhiều thứ, mà học giỏi nhất chính là hai việc.
Một là bẻ rau cải trắng, hai là yêu Cố Trường An.
.
Ở bên kia, trong phòng thẩm vấn, bằng chứng bày ra trước mắt, Vương Đồng không có làm ra lời nói dối vụng về hay che giấu mà rất bình tĩnh tiếp nhận tra khảo, thú nhận tất cả tội lỗi.
Vương Đồng trong lúc vô tình đi siêu thị mua đồ đụng phải Ngũ Khang, vừa liếc mắt một cái đã yêu.
Dung mạo Ngũ Khang cực kỳ đẹp trai, nhưng cậu ta đối với người khác phái lại thờ ơ không động lòng, Vương Đồng bó tay hết cách. Mãi đến tận khi Trần Danh chuyển vào tiểu khu, trở thành bạn cùng phòng của đối phương, cô mới có một cơ hội.
Vương Đồng theo dõi Trần Danh, trở thành hội viên ở câu lạc bộ hắn làm việc, rất nhanh đã thành công câu được Trần Danh.
Từ đó trở đi, Vương Đồng bắt đầu dựa vào thân phận bạn gái đến chỗ ở của Trần Danh. Cô như kẻ biếи ŧɦái nhìn trộm sinh hoạt của Ngũ Khang, đồng thời còn nghiện, không sao khống chế được.
Sở dĩ Ngũ Khang và Trần Danh xưa nay không phát giác ra vấn đề, là vì Vương Đồng từ đầu đến cuối đều dùng thân phận bạn gái của bạn cùng phòng giao thiệp, duy trì khoảng cách thoả đáng.
Đối với Vương Đồng mà nói, dẫu cho không thể nắm giữ, chỉ cần lặng lẽ quan tâm cũng đã đủ khiến cô trầm mê như thường.
Vương Đồng vốn không có gì là không hài lòng lúc bấy giờ, có thể chạm vào thế giới của Ngũ Khang với khoảng cách gần như thế đã là rất khá, cô không hề nghĩ tới việc đi vào con đường phạm tội này.
Thế nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã khiến cô không thể kiềm chế nổi.
Có một lần Trần Danh uống quá say, ôm Vương Đồng gọi tên Ngũ Khang. Không chỉ thế, hắn còn nói ra những lời hết sức thô thiển, để lộ những chuyện mình đã làm với Ngũ Khang.
Vương Đồng lạnh cả người, người cô đặt trên đầu quả tim lại bị hạng người như Trần Danh vấy bẩn, chuyện này khiến cô không thể chấp nhận được.
Bắt đầu từ khi đó, Vương Đồng đã mang tâm tư mưu sát Trần Danh, một chân đạp lên con đường phạm tội, cô lẩn trốn trong bóng tối chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Trần Danh nhất định phải chết.
Chuyện Ngũ Khang đi xem mắt là một cây ngòi nổ.
Ngày đó Vương Đồng ở trên tầng lầu đối diện nhìn lén suốt toàn bộ quá trình. Cậu ta xem mắt một người, cô quan sát một người, cũng không biết làm vậy có ích lợi gì, chỉ là muốn nhìn.
Buổi tối hai ngày sau khi Ngũ Khang xem mắt, cũng chính là ngày 17, Vương Đồng phát hiện Trần Danh ôm một người phụ nữ leo lên xe taxi. Cô gọi tới, đối phương nói láo đến nhà đồng nghiệp.
Vương Đồng giả vờ không biết chuyện, cô căn bản cũng không thích Trần Danh, chẳng những ẻo lả mà còn thích đàn ông, đã thế còn chơi gái, rất bẩn, cũng rất buồn nôn.
Một người ác tâm như vậy lại có được thứ mà cô không có được, trong lòng cô tràn ngập oán hận và đố kị. Lúc nhìn thấy Ngũ Khang đi ra ngoài mua đồ, hai tâm tình ấy của cô lập tức bùng nổ, cắn nuốt hết lý trí của cô.
Ngũ Khang phát hiện có người đang theo dõi mình nên định cắt đuôi, kết quả là bất tri bất giác đi chếch phương hướng, đến bờ sông.
Vương Đồng tận mắt thấy Ngũ Khang cứu một người phụ nữ chuẩn bị tự sát, nhận ra là một trong những đối tượng cậu ta xem mắt hai ngày trước. Cách một khoảng xa, cô không nghe rõ được nội dung trò chuyện, chỉ thấy biểu cảm khi cậu ta hướng về đối phương vô cùng dịu dàng.
Đây là thứ cuối cùng thúc đẩy Vương Đồng trở nên điên dại.
Sau khi mọi chuyện thành công, việc đầu tiên Vương Đồng làm chính là tự thôi miên chính mình.
Vương Đồng biết trong cảnh sát có chuyên gia tâm lý học, cực kỳ quan trọng trong đội cảnh sát hình sự, còn có thể cung cấp phương hướng điều tra cho cảnh sát. Để không lộ ra sơ sót trong quá trình thẩm vấn, cách tốt nhất chính là sửa chữa ký ức, thôi miên bản thân.
Tiếp đấy cô sẽ dùng phương pháp đánh thức bản thân của mình, đó là thầm đếm đến năm bên trong nội tâm, rồi sẽ tỉnh lại từ trong cơn mê.
Vương Đồng tính toán lưu lại một ám hiệu bên trong tiềm thức, để sau khi cô cho cảnh sát lời khai xong, phát hiện ra mà khôi phục lại trí nhớ.
Mà khi đó cô cũng đã thoát khỏi sự chú ý của cảnh sát, cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương đụng phải gã bạn trai phản bội. Cô đã tính toán thời gian kỹ lưỡng, sẽ không gặp sai sót.
Trần Danh là cái hạng người gì, Vương Đồng rất rõ ràng, hắn nhất định sẽ giấu giếm cảnh sát nơi mình thực sự đến. Còn có bốn đối tượng xem mắt kia, các cô hẳn đã thủ sẵn bom khói, có thể nói dối cảnh sát, cho cô đầy đủ thời gian để thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch.
Hết thảy những chuyện sau này đều hành động dựa theo kế hoạch, Vương Đồng và Trần Danh làm hoà, hữu ý vô ý nhắc nhở hắn thứ sáu là ngày kỷ niệm một năm của bọn họ, muốn đến khách sạn ven sông.
Bộ mặt Trần Danh trưng ra bên ngoài từ trước đến giờ đều vô cùng đẹp đẽ, bằng không thì đã không có chuyện lừa gạt được cả đống em gái.
Cho nên hắn không chút nghĩ ngợi đồng ý, rất nhanh đã đặt trước phòng khách sạn trên mạng, buổi tối trước một ngày đưa Vương Đồng đến nơi đó.
Trần Danh cứ tưởng mình sẽ có một cuối tuần vui vẻ với Vương Đồng, nào ngờ mình lại vì thế mà bỏ mạng, còn tưởng bản thân mới là người tính kế người kia.
Sau khi Vương Đồng đẩy Trần Danh vào sông, cô dùng cách thức đã luyện tập qua vô số lần tự trói tay chân của mình lại, dùng sức giãy dụa khiến cổ tay cổ chân máu thịt be bét, cũng vào khoảng thời gian trước khi nhân viên vệ sinh tiến vào tự thôi miên chính mình.
Là Ngũ Khang biến quỷ trở về, là cậu ta hại chết Trần Danh.
Trần Danh đang ở dưới sông, là do Ngũ Khang đẩy xuống.
Tôi bị Trần Danh liên luỵ, tôi là người bị hại, không biết bất cứ cái gì.
...
Chuyện suy nhược thần kinh cũng nằm trong kế hoạch của Vương Đồng, nói đúng hơn thì là cô tự hại chính mình, chỉ có khiến cho bản thân gần như sụp đổ thì mới có thể trở thành một bệnh nhân tâm thần chân chính.
Sáng nay ký ức của Vương Đồng mới trở về. Trước ngày hôm nay, cô cùng lắm cũng chỉ là một cô gái còn trẻ mà đã phải gánh chịu lấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ to lớn, bị hủy hoại thành một kẻ đáng thương, khai tất cả những gì tồn tại trong trí nhớ cho cảnh sát nghe, bởi lẽ đó nên mới không tồn tại việc nói dối.
Kế hoạch có tốt, có cẩn thận đến mấy cũng sẽ có sơ sót.
Quý Thanh hỏi một vấn đề để sót: "Ngũ Khang vẫn luôn bị cô giấu ở đâu?"
Vương Đồng nói: "Ở Hà Tây có một căn phòng bỏ đi."
Quý Thanh nhíu mày, cảnh sát từ miệng Ngô Phương Hân biết được đêm Ngũ Khang mất tích đi qua bờ sông, đã tra qua gần đó, bao gồm cả căn phòng bỏ đi kia, không có phát hiện.
"Gia đình tôi trước đây từng đào cái hầm để trồng khoai lang." Trên mặt Vương Đồng xuất hiện chút hoài niệm, "Khi còn bé tôi cùng đồng bạn chơi trốn tìm, trong lúc vô tình đã tìm thấy nơi đó. Từ đó về sau nơi ấy liền trở thành căn cứ bí mật của tôi, cũng là bảo tàng của tôi."
Cô nói: "Tôi đặt tất cả những thứ quý giá nhất của mình ở nơi đó."
Khắp người Vương Minh Minh phát lạnh, phụ nữ có bao nhiêu đáng yêu, cũng có thể có bấy nhiêu đáng sợ.
Anh xoay bút, ánh mắt rơi vào người phụ nữ trẻ tuổi đối diện bàn: "Lúc cô làm những việc này chưa từng nghĩ nếu mình bị bắt, sau khi Ngũ Khang biết được chân tướng sẽ hận cô?"
"Nghĩ tới." Vương Đồng nói, "Như vậy cũng rất tốt, có thể nhớ kỹ tôi."
Vương Minh Minh: "..."
Quý Thanh hút xong một điếu, cô dập tàn thuốc, để người áp giải Vương Đồng đi.
Vương Minh Minh vừa chỉnh lý khẩu cung vừa nói, "Bà mẹ nó, trước đây em còn thấy quái quái, gã bạn trai nɠɵạı ŧìиɦ bị phát hiện còn ra vẻ không có gì to tát, chính là bộ dạng thiếu đánh vui đùa một chút mà thôi. Kết quả cô ta chưa được hai ngày đã tha thứ, mà Vương Đồng thoạt nhìn lại không yêu Trần Danh đến thế. Thêm vào đó..."
Quý Thanh cắt ngang: "Đừng làu bàu nữa, làm việc nhanh lên."
Vương Minh Minh đang kích động, nhất thời bị dội gáo nước lạnh: "Quý đội, không thể để em nói nốt sao? Nếu không nói hết thì em sẽ nghẹn chết mất."
Quý Thanh liền dội một chậu: "Nghẹn không chết."
Vương Minh Minh oan ức trông mong nhìn cô.
Quý Thanh mặc kệ bộ dạng này của anh, nghiêng đầu liếc anh một cái: "Diêu Nhạc Nhạc gì đó chẳng phải rất thích vây quanh cậu à? Cậu đi tìm cô ấy đi."
"Cô ấy không làm nghề này như chúng ta, nói với cô ấy cái rắm." Vương Minh Minh nói, "Em tìm Tiểu Lưu nói chuyện."
Quý Thanh đến văn phòng giám đốc, phần còn lại của vụ án chỉ cần theo quy trình.
Mấy ngày sau, trong tài khoản của Cố Trường An nhiều hơn một khoản tiền, cậu đếm dãy số gửi trong ngân hàng, lòng dần an tâm hẳn lên.
Số tiền này đã đủ để Đại Bệnh an dưỡng đến già.
Cố Trường An cầm lấy quyển sách cạnh bàn tiếp tục lật xem, trước bìa màu đen viết năm chữ vàng rực rỡ 《Thôi miên và tự thôi miên》 đơn giản nổi bật.
Sách này cậu mua đã mấy năm, lật tới lật lui nghiền ngẫm từng chữ một. Mong muốn ban đầu là có thể học được thêm một kỹ năng, thời điểm vạch trần lời nói dối có thể phát huy được tác dụng.
Ví như thôi miên chủ nhân lời nói dối, khiến cho đối phương thừa nhận mình dối trá.
Lý tưởng thì hay còn hiện thực thì không, cảm giác như chỉ kém một chút, thực ra cách xa ngàn dặm.
"Bạn rất mệt, cả người cực kỳ nặng nề, cảm giác vô cùng buồn ngủ. Phía trước có một gian phòng, bây giờ bạn đến trước phòng gõ cửa, cửa mở ra từ bên trong. Bạn đi vào..."
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp, tâm tư Cố Trường An trở lại.
Lục Thành lấy đi sách của cậu: "Muốn học thôi miên?"
Cố Trường An hỏi ngược lại: "Anh biết?"
"Không biết." Lục Thành chôn mặt sau gáy thanh niên ngửi mùi hương của cậu, "Trong nhà có người biết, anh không muốn học, không thú vị."
Cố Trường An nói: "Em cảm thấy rất thú vị."
"Đối với những người nắm giữ năng lực đặc thù như chúng ta mà nói, thôi miên cũng chỉ là vô bổ mà thôi, không phải ai cũng có thể bị thôi miên." Lục Thành nắm cằm cậu kéo qua hôn, "Như anh và em đây có nhận thức khá mạnh, người khác không thôi miên được."
Tư duy Cố Trường An nhanh nhạy, lời đầu không khớp lời sau nói: "Em muốn ăn khoai nướng."
Lục Thành gặm khoé môi của cậu: "Bây giờ?"
"Ừm." Cố Trường An luồn tay vào tóc người đàn ông, thờ ơ sờ chút, "Anh mua về giúp em, em muốn hai củ, vỏ ngoài phải đẹp, không được xấu, còn có ngàn vạn lần cũng không được quá lớn, cũng không được quá nhỏ."
Khuôn mặt Lục Thành co rúm, thật sự không đòi hỏi nhiều nhỉ.
Cố Trường An hôn môi hắn một lát, dụ dỗ xong xuôi: "Đi đi."
Lục Thành rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Cố Trường An lấy ra cái túi giấy hôm đó Thập Nhị giao cho Lục Thành rồi lại được Lục Thành sang tay cậu, bên trong chứa thân thế của Đại Bệnh. Cậu xé túi kẹo dẻo đường ăn.
Ăn hết nửa túi, Cố Trường An uống hai hớp nước, thò tay vào mở túi giấy ra.
_______________
Góc lải nhải của editor:
Từ ngày đọc bộ này, chưa có vụ án nào tôi đoán ra được cả...
Btw, bữa nay trả bài 2 chương nhân dịp ngày mai editor thi giữa kỳ nhé ???? Giờ editor chạy đi lấy gốc đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.