Chương 77
Tây Tây Đặc
19/12/2021
Ba năm sau
Ba năm sau, vào một ngày hè nắng nóng.
Có mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở phía tây đường Phúc Nguyên, kéo đường cảnh giới. Bên ngoài có không ít người đứng hóng trò vui. Bên trong là cảnh sát hình sự đang phá án.
Sáng sớm hôm nay, cảnh sát nhận được báo án chạy đến đây, trông thấy một túi nhựa màu đen chứa mảnh thi thể chiên dầu bốc mùi. Bọn họ lập tức triển khai tìm kiếm dọc theo con đường này, lục soát vài cái túi nhựa màu đen tương tự.
Tổ kỹ thuật nhỏ đang tiến hành công tác giám định. Thi thể bị cắt thành miếng như vậy, cho dù hung thủ có để lại dấu vết trong quá trình gây án thì cũng không tra ra được.
Chỉ có thể xem trên con đường hung thủ quăng xác có manh mối gì hay không.
Vương Minh Minh một tay chống nạnh, một tay cầm điện thoại gọi cho bạn gái anh.
Bạn gái anh chính là vị thiên kim tiểu thư Diêu gia Diêu Nhạc Nhạc trong vụ án xem mắt mất tích ba năm trước, quấn lấy anh ba năm, anh kiên trì ngoan cố thủ vững mảnh đất nhỏ của mình, rốt cuộc vẫn phải ngã xuống.
Cả ngày thổi gió bên gối anh. Làm cảnh sát hình sự chi, lương ít làm nhiều, mệt như chó, nguy hiểm tăng mạnh theo cấp luỹ thừa, bất cứ khi nào cũng có thể xuống chầu Diêm Vương. Chẳng thà dứt khoát đến công ty em đi, em làm bà chủ, anh làm ông lớn, muốn làm gì với em cũng được.
Vô nghĩa, anh là loại người bám váy đàn bà như vậy sao?
Trên đầu là ánh mặt trời chói chang, Vương Minh Minh phơi nắng đến đau da đầu: "Được, không nói nữa, anh đi tra án đây."
Đầu kia có tiếng điều hoà thổi trong căn phòng rộng rãi của Diêu Nhạc Nhạc: "Suốt từ sáng đến tối chỉ biết tra án, bao giờ thì anh mới tra em?"
Vương Minh Minh nhìn sang phất tay với đồng nghiệp: "Có cái gì của em mà anh không biết?"
Diêu Nhạc Nhạc uống một ngụm cà phê trợ lý pha, thả ít hơn nửa muỗng đường, cô ghét bỏ lấy khăn giấy nhổ ngụm cà phê vào trong: "Nếu tám giờ tối nay em không nhìn thấy anh ở căn hộ thì em sẽ đích thân đến cục cảnh sát, để xem cảnh sát Vương anh còn dám mặc kệ không?"
"..."
Vương Minh Minh cúp điện thoại, giơ tay lau mồ hôi đổ trên cái ót, anh suy tư không rõ.
Hôm nay đâu phải ngày quan trọng, vị đại công chúa kia kêu anh trở về làm gì? Còn gửi tối hậu thư cho anh.
Sinh nhật cô vào mùa đông, còn sớm. Lễ tình nhân, tết trồng cây, ngày quốc tế thiếu nhi đã qua từ tháng trước. Đoan ngọ cũng qua. Tháng này hình như không có ngày lễ gì.
Vương Minh Minh đang định xem giờ thì Lưu Duyệt bước tới, nâng giấy chứng nhận trên dây đeo cổ lên nói: "Anh Vương, Quý đội bảo anh qua."
Anh vừa đi vừa hỏi tiến triển như nào.
"Không thuận lợi." Giọng Lưu Duyệt nặng nề, "Con đường này không có camera giám sát."
Vương Minh Minh vừa nghe đã có dự cảm xấu: "Con đường có camera giám sát gần đây nhất là ở đâu?"
Lưu Duyệt nói: "Ở đường Xương Tây, đã đi truy xét camera của mấy ngày hôm nay."
Vương Minh Minh liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Ba năm trôi qua, ngây ngô trên người cô đã trút sạch không còn một mống, cũng tự tin hơn rất nhiều, tư thế oai hùng hiên ngang.
Lưu Duyệt lau mồ hôi hột lăn từ lông mày xuống: "Anh Vương, mấy bữa nay nhiệt độ hôm nào cũng cao, sắp nóng chết người."
"Anh bị mùa đông ba năm trước làm rét sợ, tình nguyện bị nóng chết." Vương Minh Minh quan sát dân chúng vây xem, đúng là không ít, "Tiểu Lưu, em qua kia hỏi thử xem."
Lưu Duyệt mau lẹ nghe theo, lấy cuốn sổ và bút trong túi đi đến bên kia.
Vương Minh Minh chậc lưỡi, tuổi trẻ thật là tốt, sức lực vô cùng dồi dào. Anh vừa sang ba mươi mà nhiều chỗ đã yếu dần, thân thể không khoẻ.
Quý Thanh ngồi xổm trên mặt đất, đeo bao tay mở túi nhựa.
Buổi sáng Vương Minh Minh chưa ăn gì đã chạy thẳng đến nơi này, vừa ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ miếng thi thể, axit trong dạ dày đã dâng trào, buồn ói: "Quý đội, có phát hiện gì không?"
Quý Thanh nói: "Nạn nhân là nữ."
"Ồ là nữ à." Vương Minh Minh phản ứng lại sau một khắc, "Nữ thì?"
"Thì phạm vi được rút ngắn."
Anh thấy Quý đội cầm miếng thịt nát giơ trước mũi ngửi một cái, còn dùng ngón tay bóp bóp, rốt cuộc không nhịn nổi nữa chạy qua một bên nôn khan.
Nôn xong, Vương Minh Minh còn sót mỗi nửa cái mạng. Thứ gì đã thấy nhiều lần thì sẽ thích ứng được. Có cái rắm. Sẽ buồn nôn vẫn là sẽ buồn nôn. Anh nhận chai nước khoáng đồng nghiệp đưa vặn ra uống mấy ngụm nước lớn, chậm rãi trở về hỏi: "Quý đội, Cố tiên sinh đã tới chưa?"
Quý Thanh vẫn đang lật miếng thi thể, cả người toàn mùi hôi thối: "Còn đang trên đường."
Vương Minh Minh hỏi: "Cậu ta tự lái xe tới?"
Quý Thanh nói có lẽ.
Vương Minh Minh lắc đầu một cái, "Thôi xong, buổi sáng cậu ấy không qua được, chờ buổi chiều vậy."
.
Lúc này Cố Trường An còn đang lái xe chậm rì rì ở Tây Ninh, những tài xế chung quanh cũng vô thức nhìn thật kỹ. Người anh em, con xe tốt như vậy, rõ ràng có thể làm màu bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu, ngầu lòi đến mức bay lên. Thế mà lại chạy như xe đồ chơi vậy, nguyên cả buổi cứ lết lết mãi, nhìn thôi cũng sốt ruột giùm.
Cố Trường An không để tâm những ánh mắt khinh bỉ đó, giữ nguyên tốc độ tiến về phía trước.
Đã lấy bằng lái được một năm rưỡi, không phải cậu không thạo, là do ảnh hưởng tâm lý, không dám chạy nhanh, chỉ muốn vững vàng một chút.
Cái mạng này là do Lục Thành dùng mạng đổi lấy.
Trước đây chán đời, bây giờ tiếc mạng.
Cố Trường An đỗ xe ở ngã tư đường. Năm đó cậu hỏi Bạch Nghiêm Tu Lục Thành có để lại gì cho cậu không, đối phương bảo không có.
Mãi đến tận một năm sau, Bạch Nghiêm Tu mới giao cho Cố Trường An một cái túi giấy, nói lúc đó gạt cậu là ý của Lục Thành.
Lục Thành cho Cố Trường An thời gian một năm để tiếp thu hiện thực.
Cố Trường An không rõ cũng không hỏi làm sao Lục Thành thành công thuyết phục Bạch Nghiêm Tu, nhờ đối phương làm người đưa tin cho mình. Bên trong túi giấy có một tấm chi phiếu, số tiền ghi ở trên đủ để cậu mấy đời không lo ăn mặc dù có tuỳ ý tiêu xài, cộng thêm một viên ngọc tím, không có thư từ gì.
Cố Trường An vẫn luôn treo viên ngọc này trên cổ. Hẳn là vì chất liệu mà cậu vẫn luôn cảm nhận được từng luồng hơi ấm từ trong viên ngọc truyền tới, lẩn trốn bên trong lớp da dẻ lạnh lẽo, có thể loại bỏ hàn ý trên người.
Ba năm qua, người nhà họ Lục chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của Cố Trường An thêm lần nào nữa. Cậu hỏi qua Bạch Nghiêm Tu, Bạch Nghiêm Tu nói không tra được. Cứ như hết thảy chuyện liên quan với Lục Thành đều là từ đời trước, cách cậu rất xa xôi, nhưng những ký ức ấy lại khắc sâu trong trí não.
Cố Trường An cách lớp áo thun sờ sờ viên ngọc tím, giấc mộng kia trùng khớp với miêu tả của nam sinh, không chỉ là sự trùng hợp. Cho dù người bên cạnh Cố Trường An có nghĩ như thế nào, Cố Trường An đều sẽ cố chấp cho rằng Lục Thành chưa chết, hắn vẫn còn sống.
Bởi lẽ đó Cố Trường An lưu lại Lan Đàn, sống trong tứ hợp viện hắn mua cho cậu, dùng điện thoại năm ấy được hắn mua cho, số không đổi, một mực chờ hắn trở về.
Ba năm, đã nên quay về chưa...
Nếu như năm đó Lục Thành thành công thoát thân, không xảy ra chuyện, thì hiện tại bọn họ sẽ là cái dạng gì nhỉ. Những đêm Cố Trường An bị ác mộng đánh thức, khi dựa vào đầu giường hút thuốc sẽ tưởng tượng về vấn đề kia.
Tâm tư Cố Trường An bị tiếng còi xe kéo lại, cậu khởi động xe rời đi.
Hôm mua xe, Hà Lữ cũng đòi đi theo. Nói gì mà y cả đời này cũng mua không nổi, thầm nghĩ muốn dính tí hơi tiền, không ăn được thịt lợn thì nhìn người khác ăn cũng tốt mà, ngửi mùi.
Cố Trường An không nghiên cứu về xe, không có hứng thú, xe bốn bánh là được.
Hà Lữ nghiên cứu kỹ càng.
Bên tai trái Cố Trường An là nhân viên ba hoa chích chòe giới thiệu, bên phải là tiếng y đang bô bô, nói mẫu này tốt như nào, lóe mắt, phong cách, mấu chốt là tính năng của xe thuộc hạng nhất, chỉ số an toàn cao.
Cố Trường An bị ầm ĩ đau đầu, nghe được câu cuối cùng, không nói hai lời chọn chiếc của Hà Lữ.
Kết quả chính là cái tình hình hiện giờ.
Cố Trường An lúc thường thật sự không muốn lái, trông quá gợi đòn, nhưng khu vực cậu sống lại tương đối vắng lặng, không tiện bắt xe.
Khoảng một tiếng sau, Cố Trường An đến nơi.
Vương Minh Minh chép miệng một cái: "Đến sớm đấy, xem ra hôm nay không kẹt xe chút nào."
Anh may mắn được ngồi qua xe của vị kia mấy lần. Lái vốn đã chậm, nếu như bị tắc đường, đó chính là tốc độ của rùa.
Quý Thanh tháo bao tay dùng một lần ra: "Đừng để cậu ấy nghe được, nếu mà cậu ấy mất hứng thì không có ai có lợi."
Vương Minh Minh khoa trương lắc đầu: "Quý đội, lòng của chị cũng lệch về lồng ngực của cậu ta rồi."
Mặt Quý Thanh giật giật.
Vương Minh Minh chỉ dám đùa đến đây chứ không đi xa nữa, anh biết trong lòng Cố Trường An có người, tuy rằng người kia chẳng biết vì lý do gì mà suốt ba năm nay chưa một lần xuất hiện, sau này cũng sẽ không xuất hiện, nhưng vị trí kia không một ai khác giành được.
Cục trưởng Bạch Bạch Nghiêm Tu là minh chứng tốt nhất, ba năm cũng không thể chuyển từ vai phụ thành vai chính.
Ngay cả một người có điều kiện tốt như vậy còn không thể thì còn ai có thể? Không một ai, tất cả chỉ có ngồi mà xem.
Cố Trường An bị ngăn ở bên ngoài đường cảnh giới.
Dân chúng vây xem cho là có một minh tinh tới, nhất thời bàn luận sôi nổi.
Cách đó gần nhất Lưu Duyệt chạy chậm nói rõ tình huống với dân cảnh, dẫn Cố Trường An đến hiện trường.
"Cố tiên sinh ăn sáng chưa?"
"Chưa."
Lưu Duyệt lập tức lấy ra một ổ bánh mì nhỏ trong túi: "Tôi mới mua hồi sáng."
Cô bổ sung: "Tôi ăn rồi."
Cố Trường An nhận lấy bánh mì nhỏ, cười nói tiếng cảm ơn.
Với tư cách là cố vấn đặc biệt, Cố Trường An được đi lại tự do, không bị quản chế, cũng không phải giao thiệp với cấp trên của cục công an. Không phải vụ án nào cậu cũng tham dự, còn phải xem tình huống cụ thể bên Quý Thanh và tâm trạng của mình mới nhận.
Cố Trường An vừa ăn bánh mì vừa quan sát những mảnh xác, xem xong mấy cái túi, cậu cũng ăn hết bánh mì rồi.
"Ai là người báo án?"
Quý Thanh đưa cho cậu một điếu thuốc: "Là một nam sinh."
Cố Trường An ngậm điếu thuốc bên mép, lấy bật lửa châm lên: "Làm sao cậu ta phát hiện được thứ này?"
"Không phải cậu ta." Quý Thanh nói, "Người phát hiện túi thi thể và báo án không phải cùng một người."
Cố Trường An nhíu nhíu mày: "Không phải cùng một người? Đâu rồi? Họ đang ở chỗ nào?"
Quý Thanh chỉ cho Cố Trường An nhìn: "Là bà cụ nhặt ve chai ở đằng kia phát hiện ra túi thi thể."
Cố Trường An thuận theo hướng cô chỉ nhìn lại.
Bà cụ tóc tai thưa thớt trắng hơn nửa ngồi trên bao tải to, thi thoảng lại xoa xoa bàn tay thô ráp nhăn nheo. Đôi mắt vẩn đục nhìn hư không, tựa hồ có chút mờ mịt, chẳng hiểu sao mình chỉ đi nhặt rác mà lại xảy ra chuyện.
Quý Thanh bảo Lưu Duyệt dẫn bà cụ đến đây.
Lời khai của bà cụ vẫn như trước. Bà nói rằng mình đến đây nhặt ve chai, lúc mở thùng rác ra thì tìm thấy một cái túi nhựa rất lớn, vì tò mò nên mở ra xem bên trong là cái gì, kết quả trông thấy mấy thứ đen thùi lùi.
"Thứ kia mùi quá thối, thối đến tận trong đầu óc. Tôi không biết là cái gì nhưng cũng cảm thấy không đúng. Vừa khéo có một cậu trai đang chạy tới, tôi bèn gọi qua kêu thằng bé xem. Thằng bé vừa nhìn thì sắc mặt cũng thay đổi, nói có thể là thịt người."
Bà cụ nói xong liền run lẩy bẩy, trong giọng nói già nua mang theo vài phần nghẹn ngào: "Gây nghiệp chướng, tại sao lại có thể có người làm ra chuyện thất đức đến vậy, không sợ bị trời phạt."
Cố Trường An ôn hoà hỏi: "Bà ơi, có phải ngày nào bà cũng nhặt rác quanh đây không?"
Bà cụ gật đầu.
Cố Trường An nhìn đôi mắt che kín nếp nhăn của bà cụ: "Vậy mấy ngày nay lúc bà đến đây nhặt rác vào sáng sớm, có gặp phải ai kỳ lạ không?"
Bà cụ suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói không có: "Lớn tuổi rồi, nhớ không được, lần nào bà ra ngoài cũng thấy trên đường có người. Bà dọc theo đường cái lần lượt mở thùng rác, không chú ý đến ai."
Cố Trường An nói: "Giọng của bà không phải là của người bản xứ."
Bà cụ liên tục nói phải: "Thằng nhóc cậu nghe ra sao. Vợ của con trai tôi sống ở chỗ này, là một cô gái nó thật sự thích, không muốn hai người ở hai thành phố khác nhau nên chạy tới đây phát triển sự nghiệp. Hai đứa cũng đã kết hôn sinh con, đứa bé bắt đầu học mẫu giáo nên nhờ bà qua giúp đỡ chăm nom đưa đón. Bà có thời gian thì nhặt rác, có thể kiếm lời được vài đồng."
Cố Trường An dùng giọng điệu lải nhải việc nhà hàn huyên với bà cụ một hồi, ba người Quý Thanh Vương Minh Minh Lưu Duyệt đều không xen vô.
Lúc nam sinh kia đến, Cố Trường An không hỏi câu nào.
Vương Minh Minh khó có thể tin nói: "Cố tiên sinh, cậu sẽ không hoài nghi bà cụ kia chứ? Bà ấy cùng lắm cũng chỉ có thể gϊếŧ được một con mèo, còn là một con mèo con."
Lưu Duyệt ở một bên nói: "Anh Vương, lời này em không đồng tình. Người của thế hệ trước đều làm nông mà lớn, vất vả quen rồi, cho dù có đến thành phố lớn thì cũng không có một khắc nhàn hạ, cơ thể khoẻ hơn cả người trẻ tuổi."
Cô kéo sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt ở cổ: "Thật đó, giống như bà nội em ý, bình thường bước đi còn nhanh hơn em, vèo vèo vèo, có thể gọi là lưu loát luôn. Em mệt muốn xỉu mà bà vẫn cứ như không. Còn nhảy ở quảng trường, hôm nào cũng nhảy."
Vương Minh Minh nói: "Thể trạng toàn diện của người cao tuổi làm sao có thể hơn được người trẻ."
"Gϊếŧ người cũng không phải chỉ dựa vào vũ lực, còn nhiều cách khác mà." Lưu Duyệt nói, "Vụ mưu sát mới phá ba tháng trước chẳng phải là do một đứa nhỏ làm sao? Mới mười hai tuổi đã gϊếŧ nguyên cả nhà. Biết mình không cần chịu trách nhiệm hình sự nên lúc bị bắt còn trâu bò hò hét nói chờ ông đây ra ngoài rồi, sẽ biến thành một hảo hán."
Vương Minh Minh nhớ tới vụ án kia, cũng cảm thấy nóng ruột.
Bé trai mười hai tuổi nhìn trúng một bé gái cùng tuổi, viết thư tình cho cô bé, bị cô bé từ chối nên thả thuốc chuột hại chết cô bé và mẹ cô bé.
Vương Minh Minh hừ lạnh: "Chỉ có khi anh nói vị thành niên 14 tuổi trở xuống khi phạm tội sẽ bị nhốt lại, đợi đến lúc thành niên lại phạt, nên xử làm sao thì xử, bằng không với em có chết cũng không công bằng."
Đề tài đi chệch, được Quý Thanh lôi trở về: "Bà cụ chẳng phải còn con trai con dâu sao? Cho dù có hiềm nghi hay không cũng điều tra thử xem."
Cố Trường An chậm rãi nói: "Mấy người nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là lải nhải việc nhà với bà ấy."
"..."
"Vậy tại sao cậu không lải nhải với nam sinh kia?"
"Nam sinh dáng người cao lớn, tôi lải nhải với cậu ta cái gì? Bà cụ không giống thế, cần được quan tâm."
"..."
Vương Minh Minh không tin. Tên này ở trong phòng thẩm vấn chính là máy phát hiện nói dối hình người. Hoặc là không mở miệng, hoặc là chuẩn xác vạch trần người bị thẩm vấn. Ba năm nay còn tiếp cận với tâm lý học, tích cực rèn luyện, tài nghệ vô cùng tuyệt vời, quả thực như đang muốn thành thần.
Quý Thanh biết Cố Trường An chỉ là sợ rảnh rỗi.
Năm đó người kia tới tìm cô, hi vọng cô có thể để Cố Trường An tiếp xúc với nhiều vụ án, cũng xuất phát từ lý do tương tự.
Có chuyện để làm sẽ giảm bớt số lần nghĩ linh tinh, bởi vì có đôi khi con người sẽ mắc kẹt trong ngõ cụt do chính mình tạo ra.
.
Cố Trường An đến chỗ gần đó nghe điện thoại, là từ Bạch Nghiêm Tu.
Bạch Nghiêm Tu ở đầu kia mới vừa chấp hành nhiệm vụ trở về từ bên ngoài, trong giọng nói có phần mệt mỏi: "Trường An, buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
Cố Trường An nói có vụ án cần phải xử lý: "Không có thời gian."
Bạch Nghiêm Tu không bắt ép, anh nhắc nhở: "Thứ sáu này Trân Châu làm đám cưới."
Cố Trường An đáp: "Tôi sẽ tham dự."
Bạch Nghiêm Tu nói được: "Lúc đó tôi đến đón cậu."
Sau màn đối thoại ngắn này thì cuộc gọi kết thúc, phù hợp với tính cách của hai người.
Cố Trường An cất điện thoại lại vào túi. Ba năm trôi qua, thành phố nhỏ dần, mà người chung quanh lại thay đổi rất nhiều.
Bạch Trân Châu có bạn trai, đều thích lẫn nhau, có cùng chung lý tưởng, giá trị quan tương đương, còn môn đăng hộ đối, sắp gả làm vợ người.
Tình yêu của cô chứng minh một điều, cho dù không chấp nhận, cũng sẽ có ngày về bên người hữu duyên.
Bạch Nghiêm Tu vẫn độc thân, anh biết rõ lập trường của mình, duy trì một khoảng cách thích hợp với Cố Trường An, bất tri bất giác vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cố Trường An biết ơn Bạch Nghiêm Tu đã trợ giúp và chăm sóc mấy năm qua, còn thức thời. Nếu có khó khăn cần cậu hỗ trợ, cậu sẽ dốc hết khả năng.
Chỉ có tình cảm là không cho được.
Lập Xuân đến phương bắc, tháng trước nói cho cậu biết, cô đã có người mình thích.
Khi trước Lập Xuân sống chết không chịu đi, là Cố Trường An đuổi cô đi, cậu vẫn chưa bị phế, không cần Lập Xuân phí hoài năm tháng của chính mình.
Tương lai của Thi Trương và Hà Lữ là điều Cố Trường An không ngờ tới.
Hai người vất vả lắm mới đến được với nhau, kết quả chưa bao lâu đã bị họ hàng bắt gặp, sau khi lộ ra thì long trời lở đất.
Hà Lữ không phải con một, nhưng Thi Trương thì phải. Người nhà bảo cậu tìm người con gái mình thích kết hôn sinh con, căn bản không tiếp thu được chuyện cậu ở bên đàn ông, lại còn là đứa con trai nhà bạn mình.
Quan hệ giữa hai nhà vốn rất tốt, về sau cũng trở nên gượng gạo, đều cho rằng cách giáo dục của đối phương có vấn đề, không biết dạy con đàng hoàng, hại nhà bọn họ.
Ầm ĩ một hồi, liền xảy ra chuyện.
Thi Trương trên đường bị ba mẹ bắt đi xem mắt gặp phải tai nạn xe, đụng phải vết thương cũ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Tính cách Hà Lữ thay đổi cực lớn, từ một người lắm mồm biến thành cái hũ nút. Lúc ban đầu còn bị bệnh trầm cảm, suy sụp tinh thần, mất đi vẻ tươi sáng ban đầu.
Mãi đến tận năm nay, tình hình sức khoẻ của Thi Trương chuyển biến tốt, trạng thái tinh thần của Hà Lữ mới khá hơn một chút.
Cố Trường An chưa từng có kinh nghiệm trong việc comeout, nhưng cậu vì chuyện Hà Lữ mà lên mạng tìm, phát hiện đây là một hành động cực kỳ khó nhằn, sơ sẩy một phát sẽ xảy ra bi kịch.
Về phần Đại Bệnh, Cố Trường An không có tin tức về cậu.
Không biết cậu ta cùng Nguyệt Nha đi đến đâu, đang làm gì, liệu có phải đã nắm giữ năng lực ngự thú không, vì hưng khởi của tộc Ngô thị mà nỗ lực.
Cố Trường An đứng ở ven đường lấy ra một túi kẹo dẻo đường ăn, trên mặt không có biểu tình gì, ngây ngẩn nhai nuốt lấy. Ba năm nay cậu lên taobao cùng đủ cửa hàng khác có thể mua đều nua, thậm chí còn chạy đến rất nhiều thành phố, nhưng không phải hương vị mà Lục Thành cho cậu ăn, chẳng qua là cách gọi giống nhau, hình thù giống nhau.
Lục Thành không hề lừa cậu, loại kẹo dẻo đường trước đây cậu ăn là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
.
Buổi chiều báo cáo khám nghiệm thi thể ra, mấy túi xác kia đều thuộc về cùng một thi thể. Ngoại trừ đầu, những bộ phận khác đều ở đấy.
Nạn nhân giới tính nữ, tuổi khoảng từ 15 đến 20. Thân phận, nguyên nhân cái chết và thời gian tử vong trước mắt còn chưa rõ ràng, chỉ có thể bắt đầu thăm dò từ hai cái đầu tiên. Một là lấy nơi phát hiện ra xác làm trung tâm. Hai là sắp xếp kiểm tra những người bị mất tích trong khoảng thời gian này.
Lúc chạng vạng, cảnh sát phát hiện ra một người khả nghi, tạm xem là kẻ tình nghi. Đối phương là một ông bố đơn thân sống gần đường Phúc Nguyên, cách điểm quăng xác rất gần.
Người bị mang đến phòng thẩm vấn, thẩm vấn chính là Quý Thanh và Lưu Duyệt, Cố Trường An cũng ở đó, nhưng cậu không phụ trách hỏi, chỉ phụ trách nghe.
Vừa mới bắt đầu thẩm vấn chưa đầy năm phút, cảnh sát đã tiếp nhận ngay một vụ báo án. Phát hiện hơn mười túi thi thể chiên dầu trên một con đường khác.
_______________
Góc lải nhải của editor:
Chắc các bạn cũng đã thấy quen quen rồi đúng không? Vụ này là lấy ý tưởng từ kỳ án của nữ sinh viên Điêu Ái Thanh đó.
Btw, xin thêm 500₫ nghị lực để hoàn truyện ạ...
Ba năm sau, vào một ngày hè nắng nóng.
Có mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở phía tây đường Phúc Nguyên, kéo đường cảnh giới. Bên ngoài có không ít người đứng hóng trò vui. Bên trong là cảnh sát hình sự đang phá án.
Sáng sớm hôm nay, cảnh sát nhận được báo án chạy đến đây, trông thấy một túi nhựa màu đen chứa mảnh thi thể chiên dầu bốc mùi. Bọn họ lập tức triển khai tìm kiếm dọc theo con đường này, lục soát vài cái túi nhựa màu đen tương tự.
Tổ kỹ thuật nhỏ đang tiến hành công tác giám định. Thi thể bị cắt thành miếng như vậy, cho dù hung thủ có để lại dấu vết trong quá trình gây án thì cũng không tra ra được.
Chỉ có thể xem trên con đường hung thủ quăng xác có manh mối gì hay không.
Vương Minh Minh một tay chống nạnh, một tay cầm điện thoại gọi cho bạn gái anh.
Bạn gái anh chính là vị thiên kim tiểu thư Diêu gia Diêu Nhạc Nhạc trong vụ án xem mắt mất tích ba năm trước, quấn lấy anh ba năm, anh kiên trì ngoan cố thủ vững mảnh đất nhỏ của mình, rốt cuộc vẫn phải ngã xuống.
Cả ngày thổi gió bên gối anh. Làm cảnh sát hình sự chi, lương ít làm nhiều, mệt như chó, nguy hiểm tăng mạnh theo cấp luỹ thừa, bất cứ khi nào cũng có thể xuống chầu Diêm Vương. Chẳng thà dứt khoát đến công ty em đi, em làm bà chủ, anh làm ông lớn, muốn làm gì với em cũng được.
Vô nghĩa, anh là loại người bám váy đàn bà như vậy sao?
Trên đầu là ánh mặt trời chói chang, Vương Minh Minh phơi nắng đến đau da đầu: "Được, không nói nữa, anh đi tra án đây."
Đầu kia có tiếng điều hoà thổi trong căn phòng rộng rãi của Diêu Nhạc Nhạc: "Suốt từ sáng đến tối chỉ biết tra án, bao giờ thì anh mới tra em?"
Vương Minh Minh nhìn sang phất tay với đồng nghiệp: "Có cái gì của em mà anh không biết?"
Diêu Nhạc Nhạc uống một ngụm cà phê trợ lý pha, thả ít hơn nửa muỗng đường, cô ghét bỏ lấy khăn giấy nhổ ngụm cà phê vào trong: "Nếu tám giờ tối nay em không nhìn thấy anh ở căn hộ thì em sẽ đích thân đến cục cảnh sát, để xem cảnh sát Vương anh còn dám mặc kệ không?"
"..."
Vương Minh Minh cúp điện thoại, giơ tay lau mồ hôi đổ trên cái ót, anh suy tư không rõ.
Hôm nay đâu phải ngày quan trọng, vị đại công chúa kia kêu anh trở về làm gì? Còn gửi tối hậu thư cho anh.
Sinh nhật cô vào mùa đông, còn sớm. Lễ tình nhân, tết trồng cây, ngày quốc tế thiếu nhi đã qua từ tháng trước. Đoan ngọ cũng qua. Tháng này hình như không có ngày lễ gì.
Vương Minh Minh đang định xem giờ thì Lưu Duyệt bước tới, nâng giấy chứng nhận trên dây đeo cổ lên nói: "Anh Vương, Quý đội bảo anh qua."
Anh vừa đi vừa hỏi tiến triển như nào.
"Không thuận lợi." Giọng Lưu Duyệt nặng nề, "Con đường này không có camera giám sát."
Vương Minh Minh vừa nghe đã có dự cảm xấu: "Con đường có camera giám sát gần đây nhất là ở đâu?"
Lưu Duyệt nói: "Ở đường Xương Tây, đã đi truy xét camera của mấy ngày hôm nay."
Vương Minh Minh liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Ba năm trôi qua, ngây ngô trên người cô đã trút sạch không còn một mống, cũng tự tin hơn rất nhiều, tư thế oai hùng hiên ngang.
Lưu Duyệt lau mồ hôi hột lăn từ lông mày xuống: "Anh Vương, mấy bữa nay nhiệt độ hôm nào cũng cao, sắp nóng chết người."
"Anh bị mùa đông ba năm trước làm rét sợ, tình nguyện bị nóng chết." Vương Minh Minh quan sát dân chúng vây xem, đúng là không ít, "Tiểu Lưu, em qua kia hỏi thử xem."
Lưu Duyệt mau lẹ nghe theo, lấy cuốn sổ và bút trong túi đi đến bên kia.
Vương Minh Minh chậc lưỡi, tuổi trẻ thật là tốt, sức lực vô cùng dồi dào. Anh vừa sang ba mươi mà nhiều chỗ đã yếu dần, thân thể không khoẻ.
Quý Thanh ngồi xổm trên mặt đất, đeo bao tay mở túi nhựa.
Buổi sáng Vương Minh Minh chưa ăn gì đã chạy thẳng đến nơi này, vừa ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ miếng thi thể, axit trong dạ dày đã dâng trào, buồn ói: "Quý đội, có phát hiện gì không?"
Quý Thanh nói: "Nạn nhân là nữ."
"Ồ là nữ à." Vương Minh Minh phản ứng lại sau một khắc, "Nữ thì?"
"Thì phạm vi được rút ngắn."
Anh thấy Quý đội cầm miếng thịt nát giơ trước mũi ngửi một cái, còn dùng ngón tay bóp bóp, rốt cuộc không nhịn nổi nữa chạy qua một bên nôn khan.
Nôn xong, Vương Minh Minh còn sót mỗi nửa cái mạng. Thứ gì đã thấy nhiều lần thì sẽ thích ứng được. Có cái rắm. Sẽ buồn nôn vẫn là sẽ buồn nôn. Anh nhận chai nước khoáng đồng nghiệp đưa vặn ra uống mấy ngụm nước lớn, chậm rãi trở về hỏi: "Quý đội, Cố tiên sinh đã tới chưa?"
Quý Thanh vẫn đang lật miếng thi thể, cả người toàn mùi hôi thối: "Còn đang trên đường."
Vương Minh Minh hỏi: "Cậu ta tự lái xe tới?"
Quý Thanh nói có lẽ.
Vương Minh Minh lắc đầu một cái, "Thôi xong, buổi sáng cậu ấy không qua được, chờ buổi chiều vậy."
.
Lúc này Cố Trường An còn đang lái xe chậm rì rì ở Tây Ninh, những tài xế chung quanh cũng vô thức nhìn thật kỹ. Người anh em, con xe tốt như vậy, rõ ràng có thể làm màu bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu, ngầu lòi đến mức bay lên. Thế mà lại chạy như xe đồ chơi vậy, nguyên cả buổi cứ lết lết mãi, nhìn thôi cũng sốt ruột giùm.
Cố Trường An không để tâm những ánh mắt khinh bỉ đó, giữ nguyên tốc độ tiến về phía trước.
Đã lấy bằng lái được một năm rưỡi, không phải cậu không thạo, là do ảnh hưởng tâm lý, không dám chạy nhanh, chỉ muốn vững vàng một chút.
Cái mạng này là do Lục Thành dùng mạng đổi lấy.
Trước đây chán đời, bây giờ tiếc mạng.
Cố Trường An đỗ xe ở ngã tư đường. Năm đó cậu hỏi Bạch Nghiêm Tu Lục Thành có để lại gì cho cậu không, đối phương bảo không có.
Mãi đến tận một năm sau, Bạch Nghiêm Tu mới giao cho Cố Trường An một cái túi giấy, nói lúc đó gạt cậu là ý của Lục Thành.
Lục Thành cho Cố Trường An thời gian một năm để tiếp thu hiện thực.
Cố Trường An không rõ cũng không hỏi làm sao Lục Thành thành công thuyết phục Bạch Nghiêm Tu, nhờ đối phương làm người đưa tin cho mình. Bên trong túi giấy có một tấm chi phiếu, số tiền ghi ở trên đủ để cậu mấy đời không lo ăn mặc dù có tuỳ ý tiêu xài, cộng thêm một viên ngọc tím, không có thư từ gì.
Cố Trường An vẫn luôn treo viên ngọc này trên cổ. Hẳn là vì chất liệu mà cậu vẫn luôn cảm nhận được từng luồng hơi ấm từ trong viên ngọc truyền tới, lẩn trốn bên trong lớp da dẻ lạnh lẽo, có thể loại bỏ hàn ý trên người.
Ba năm qua, người nhà họ Lục chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của Cố Trường An thêm lần nào nữa. Cậu hỏi qua Bạch Nghiêm Tu, Bạch Nghiêm Tu nói không tra được. Cứ như hết thảy chuyện liên quan với Lục Thành đều là từ đời trước, cách cậu rất xa xôi, nhưng những ký ức ấy lại khắc sâu trong trí não.
Cố Trường An cách lớp áo thun sờ sờ viên ngọc tím, giấc mộng kia trùng khớp với miêu tả của nam sinh, không chỉ là sự trùng hợp. Cho dù người bên cạnh Cố Trường An có nghĩ như thế nào, Cố Trường An đều sẽ cố chấp cho rằng Lục Thành chưa chết, hắn vẫn còn sống.
Bởi lẽ đó Cố Trường An lưu lại Lan Đàn, sống trong tứ hợp viện hắn mua cho cậu, dùng điện thoại năm ấy được hắn mua cho, số không đổi, một mực chờ hắn trở về.
Ba năm, đã nên quay về chưa...
Nếu như năm đó Lục Thành thành công thoát thân, không xảy ra chuyện, thì hiện tại bọn họ sẽ là cái dạng gì nhỉ. Những đêm Cố Trường An bị ác mộng đánh thức, khi dựa vào đầu giường hút thuốc sẽ tưởng tượng về vấn đề kia.
Tâm tư Cố Trường An bị tiếng còi xe kéo lại, cậu khởi động xe rời đi.
Hôm mua xe, Hà Lữ cũng đòi đi theo. Nói gì mà y cả đời này cũng mua không nổi, thầm nghĩ muốn dính tí hơi tiền, không ăn được thịt lợn thì nhìn người khác ăn cũng tốt mà, ngửi mùi.
Cố Trường An không nghiên cứu về xe, không có hứng thú, xe bốn bánh là được.
Hà Lữ nghiên cứu kỹ càng.
Bên tai trái Cố Trường An là nhân viên ba hoa chích chòe giới thiệu, bên phải là tiếng y đang bô bô, nói mẫu này tốt như nào, lóe mắt, phong cách, mấu chốt là tính năng của xe thuộc hạng nhất, chỉ số an toàn cao.
Cố Trường An bị ầm ĩ đau đầu, nghe được câu cuối cùng, không nói hai lời chọn chiếc của Hà Lữ.
Kết quả chính là cái tình hình hiện giờ.
Cố Trường An lúc thường thật sự không muốn lái, trông quá gợi đòn, nhưng khu vực cậu sống lại tương đối vắng lặng, không tiện bắt xe.
Khoảng một tiếng sau, Cố Trường An đến nơi.
Vương Minh Minh chép miệng một cái: "Đến sớm đấy, xem ra hôm nay không kẹt xe chút nào."
Anh may mắn được ngồi qua xe của vị kia mấy lần. Lái vốn đã chậm, nếu như bị tắc đường, đó chính là tốc độ của rùa.
Quý Thanh tháo bao tay dùng một lần ra: "Đừng để cậu ấy nghe được, nếu mà cậu ấy mất hứng thì không có ai có lợi."
Vương Minh Minh khoa trương lắc đầu: "Quý đội, lòng của chị cũng lệch về lồng ngực của cậu ta rồi."
Mặt Quý Thanh giật giật.
Vương Minh Minh chỉ dám đùa đến đây chứ không đi xa nữa, anh biết trong lòng Cố Trường An có người, tuy rằng người kia chẳng biết vì lý do gì mà suốt ba năm nay chưa một lần xuất hiện, sau này cũng sẽ không xuất hiện, nhưng vị trí kia không một ai khác giành được.
Cục trưởng Bạch Bạch Nghiêm Tu là minh chứng tốt nhất, ba năm cũng không thể chuyển từ vai phụ thành vai chính.
Ngay cả một người có điều kiện tốt như vậy còn không thể thì còn ai có thể? Không một ai, tất cả chỉ có ngồi mà xem.
Cố Trường An bị ngăn ở bên ngoài đường cảnh giới.
Dân chúng vây xem cho là có một minh tinh tới, nhất thời bàn luận sôi nổi.
Cách đó gần nhất Lưu Duyệt chạy chậm nói rõ tình huống với dân cảnh, dẫn Cố Trường An đến hiện trường.
"Cố tiên sinh ăn sáng chưa?"
"Chưa."
Lưu Duyệt lập tức lấy ra một ổ bánh mì nhỏ trong túi: "Tôi mới mua hồi sáng."
Cô bổ sung: "Tôi ăn rồi."
Cố Trường An nhận lấy bánh mì nhỏ, cười nói tiếng cảm ơn.
Với tư cách là cố vấn đặc biệt, Cố Trường An được đi lại tự do, không bị quản chế, cũng không phải giao thiệp với cấp trên của cục công an. Không phải vụ án nào cậu cũng tham dự, còn phải xem tình huống cụ thể bên Quý Thanh và tâm trạng của mình mới nhận.
Cố Trường An vừa ăn bánh mì vừa quan sát những mảnh xác, xem xong mấy cái túi, cậu cũng ăn hết bánh mì rồi.
"Ai là người báo án?"
Quý Thanh đưa cho cậu một điếu thuốc: "Là một nam sinh."
Cố Trường An ngậm điếu thuốc bên mép, lấy bật lửa châm lên: "Làm sao cậu ta phát hiện được thứ này?"
"Không phải cậu ta." Quý Thanh nói, "Người phát hiện túi thi thể và báo án không phải cùng một người."
Cố Trường An nhíu nhíu mày: "Không phải cùng một người? Đâu rồi? Họ đang ở chỗ nào?"
Quý Thanh chỉ cho Cố Trường An nhìn: "Là bà cụ nhặt ve chai ở đằng kia phát hiện ra túi thi thể."
Cố Trường An thuận theo hướng cô chỉ nhìn lại.
Bà cụ tóc tai thưa thớt trắng hơn nửa ngồi trên bao tải to, thi thoảng lại xoa xoa bàn tay thô ráp nhăn nheo. Đôi mắt vẩn đục nhìn hư không, tựa hồ có chút mờ mịt, chẳng hiểu sao mình chỉ đi nhặt rác mà lại xảy ra chuyện.
Quý Thanh bảo Lưu Duyệt dẫn bà cụ đến đây.
Lời khai của bà cụ vẫn như trước. Bà nói rằng mình đến đây nhặt ve chai, lúc mở thùng rác ra thì tìm thấy một cái túi nhựa rất lớn, vì tò mò nên mở ra xem bên trong là cái gì, kết quả trông thấy mấy thứ đen thùi lùi.
"Thứ kia mùi quá thối, thối đến tận trong đầu óc. Tôi không biết là cái gì nhưng cũng cảm thấy không đúng. Vừa khéo có một cậu trai đang chạy tới, tôi bèn gọi qua kêu thằng bé xem. Thằng bé vừa nhìn thì sắc mặt cũng thay đổi, nói có thể là thịt người."
Bà cụ nói xong liền run lẩy bẩy, trong giọng nói già nua mang theo vài phần nghẹn ngào: "Gây nghiệp chướng, tại sao lại có thể có người làm ra chuyện thất đức đến vậy, không sợ bị trời phạt."
Cố Trường An ôn hoà hỏi: "Bà ơi, có phải ngày nào bà cũng nhặt rác quanh đây không?"
Bà cụ gật đầu.
Cố Trường An nhìn đôi mắt che kín nếp nhăn của bà cụ: "Vậy mấy ngày nay lúc bà đến đây nhặt rác vào sáng sớm, có gặp phải ai kỳ lạ không?"
Bà cụ suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói không có: "Lớn tuổi rồi, nhớ không được, lần nào bà ra ngoài cũng thấy trên đường có người. Bà dọc theo đường cái lần lượt mở thùng rác, không chú ý đến ai."
Cố Trường An nói: "Giọng của bà không phải là của người bản xứ."
Bà cụ liên tục nói phải: "Thằng nhóc cậu nghe ra sao. Vợ của con trai tôi sống ở chỗ này, là một cô gái nó thật sự thích, không muốn hai người ở hai thành phố khác nhau nên chạy tới đây phát triển sự nghiệp. Hai đứa cũng đã kết hôn sinh con, đứa bé bắt đầu học mẫu giáo nên nhờ bà qua giúp đỡ chăm nom đưa đón. Bà có thời gian thì nhặt rác, có thể kiếm lời được vài đồng."
Cố Trường An dùng giọng điệu lải nhải việc nhà hàn huyên với bà cụ một hồi, ba người Quý Thanh Vương Minh Minh Lưu Duyệt đều không xen vô.
Lúc nam sinh kia đến, Cố Trường An không hỏi câu nào.
Vương Minh Minh khó có thể tin nói: "Cố tiên sinh, cậu sẽ không hoài nghi bà cụ kia chứ? Bà ấy cùng lắm cũng chỉ có thể gϊếŧ được một con mèo, còn là một con mèo con."
Lưu Duyệt ở một bên nói: "Anh Vương, lời này em không đồng tình. Người của thế hệ trước đều làm nông mà lớn, vất vả quen rồi, cho dù có đến thành phố lớn thì cũng không có một khắc nhàn hạ, cơ thể khoẻ hơn cả người trẻ tuổi."
Cô kéo sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt ở cổ: "Thật đó, giống như bà nội em ý, bình thường bước đi còn nhanh hơn em, vèo vèo vèo, có thể gọi là lưu loát luôn. Em mệt muốn xỉu mà bà vẫn cứ như không. Còn nhảy ở quảng trường, hôm nào cũng nhảy."
Vương Minh Minh nói: "Thể trạng toàn diện của người cao tuổi làm sao có thể hơn được người trẻ."
"Gϊếŧ người cũng không phải chỉ dựa vào vũ lực, còn nhiều cách khác mà." Lưu Duyệt nói, "Vụ mưu sát mới phá ba tháng trước chẳng phải là do một đứa nhỏ làm sao? Mới mười hai tuổi đã gϊếŧ nguyên cả nhà. Biết mình không cần chịu trách nhiệm hình sự nên lúc bị bắt còn trâu bò hò hét nói chờ ông đây ra ngoài rồi, sẽ biến thành một hảo hán."
Vương Minh Minh nhớ tới vụ án kia, cũng cảm thấy nóng ruột.
Bé trai mười hai tuổi nhìn trúng một bé gái cùng tuổi, viết thư tình cho cô bé, bị cô bé từ chối nên thả thuốc chuột hại chết cô bé và mẹ cô bé.
Vương Minh Minh hừ lạnh: "Chỉ có khi anh nói vị thành niên 14 tuổi trở xuống khi phạm tội sẽ bị nhốt lại, đợi đến lúc thành niên lại phạt, nên xử làm sao thì xử, bằng không với em có chết cũng không công bằng."
Đề tài đi chệch, được Quý Thanh lôi trở về: "Bà cụ chẳng phải còn con trai con dâu sao? Cho dù có hiềm nghi hay không cũng điều tra thử xem."
Cố Trường An chậm rãi nói: "Mấy người nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là lải nhải việc nhà với bà ấy."
"..."
"Vậy tại sao cậu không lải nhải với nam sinh kia?"
"Nam sinh dáng người cao lớn, tôi lải nhải với cậu ta cái gì? Bà cụ không giống thế, cần được quan tâm."
"..."
Vương Minh Minh không tin. Tên này ở trong phòng thẩm vấn chính là máy phát hiện nói dối hình người. Hoặc là không mở miệng, hoặc là chuẩn xác vạch trần người bị thẩm vấn. Ba năm nay còn tiếp cận với tâm lý học, tích cực rèn luyện, tài nghệ vô cùng tuyệt vời, quả thực như đang muốn thành thần.
Quý Thanh biết Cố Trường An chỉ là sợ rảnh rỗi.
Năm đó người kia tới tìm cô, hi vọng cô có thể để Cố Trường An tiếp xúc với nhiều vụ án, cũng xuất phát từ lý do tương tự.
Có chuyện để làm sẽ giảm bớt số lần nghĩ linh tinh, bởi vì có đôi khi con người sẽ mắc kẹt trong ngõ cụt do chính mình tạo ra.
.
Cố Trường An đến chỗ gần đó nghe điện thoại, là từ Bạch Nghiêm Tu.
Bạch Nghiêm Tu ở đầu kia mới vừa chấp hành nhiệm vụ trở về từ bên ngoài, trong giọng nói có phần mệt mỏi: "Trường An, buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
Cố Trường An nói có vụ án cần phải xử lý: "Không có thời gian."
Bạch Nghiêm Tu không bắt ép, anh nhắc nhở: "Thứ sáu này Trân Châu làm đám cưới."
Cố Trường An đáp: "Tôi sẽ tham dự."
Bạch Nghiêm Tu nói được: "Lúc đó tôi đến đón cậu."
Sau màn đối thoại ngắn này thì cuộc gọi kết thúc, phù hợp với tính cách của hai người.
Cố Trường An cất điện thoại lại vào túi. Ba năm trôi qua, thành phố nhỏ dần, mà người chung quanh lại thay đổi rất nhiều.
Bạch Trân Châu có bạn trai, đều thích lẫn nhau, có cùng chung lý tưởng, giá trị quan tương đương, còn môn đăng hộ đối, sắp gả làm vợ người.
Tình yêu của cô chứng minh một điều, cho dù không chấp nhận, cũng sẽ có ngày về bên người hữu duyên.
Bạch Nghiêm Tu vẫn độc thân, anh biết rõ lập trường của mình, duy trì một khoảng cách thích hợp với Cố Trường An, bất tri bất giác vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cố Trường An biết ơn Bạch Nghiêm Tu đã trợ giúp và chăm sóc mấy năm qua, còn thức thời. Nếu có khó khăn cần cậu hỗ trợ, cậu sẽ dốc hết khả năng.
Chỉ có tình cảm là không cho được.
Lập Xuân đến phương bắc, tháng trước nói cho cậu biết, cô đã có người mình thích.
Khi trước Lập Xuân sống chết không chịu đi, là Cố Trường An đuổi cô đi, cậu vẫn chưa bị phế, không cần Lập Xuân phí hoài năm tháng của chính mình.
Tương lai của Thi Trương và Hà Lữ là điều Cố Trường An không ngờ tới.
Hai người vất vả lắm mới đến được với nhau, kết quả chưa bao lâu đã bị họ hàng bắt gặp, sau khi lộ ra thì long trời lở đất.
Hà Lữ không phải con một, nhưng Thi Trương thì phải. Người nhà bảo cậu tìm người con gái mình thích kết hôn sinh con, căn bản không tiếp thu được chuyện cậu ở bên đàn ông, lại còn là đứa con trai nhà bạn mình.
Quan hệ giữa hai nhà vốn rất tốt, về sau cũng trở nên gượng gạo, đều cho rằng cách giáo dục của đối phương có vấn đề, không biết dạy con đàng hoàng, hại nhà bọn họ.
Ầm ĩ một hồi, liền xảy ra chuyện.
Thi Trương trên đường bị ba mẹ bắt đi xem mắt gặp phải tai nạn xe, đụng phải vết thương cũ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Tính cách Hà Lữ thay đổi cực lớn, từ một người lắm mồm biến thành cái hũ nút. Lúc ban đầu còn bị bệnh trầm cảm, suy sụp tinh thần, mất đi vẻ tươi sáng ban đầu.
Mãi đến tận năm nay, tình hình sức khoẻ của Thi Trương chuyển biến tốt, trạng thái tinh thần của Hà Lữ mới khá hơn một chút.
Cố Trường An chưa từng có kinh nghiệm trong việc comeout, nhưng cậu vì chuyện Hà Lữ mà lên mạng tìm, phát hiện đây là một hành động cực kỳ khó nhằn, sơ sẩy một phát sẽ xảy ra bi kịch.
Về phần Đại Bệnh, Cố Trường An không có tin tức về cậu.
Không biết cậu ta cùng Nguyệt Nha đi đến đâu, đang làm gì, liệu có phải đã nắm giữ năng lực ngự thú không, vì hưng khởi của tộc Ngô thị mà nỗ lực.
Cố Trường An đứng ở ven đường lấy ra một túi kẹo dẻo đường ăn, trên mặt không có biểu tình gì, ngây ngẩn nhai nuốt lấy. Ba năm nay cậu lên taobao cùng đủ cửa hàng khác có thể mua đều nua, thậm chí còn chạy đến rất nhiều thành phố, nhưng không phải hương vị mà Lục Thành cho cậu ăn, chẳng qua là cách gọi giống nhau, hình thù giống nhau.
Lục Thành không hề lừa cậu, loại kẹo dẻo đường trước đây cậu ăn là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
.
Buổi chiều báo cáo khám nghiệm thi thể ra, mấy túi xác kia đều thuộc về cùng một thi thể. Ngoại trừ đầu, những bộ phận khác đều ở đấy.
Nạn nhân giới tính nữ, tuổi khoảng từ 15 đến 20. Thân phận, nguyên nhân cái chết và thời gian tử vong trước mắt còn chưa rõ ràng, chỉ có thể bắt đầu thăm dò từ hai cái đầu tiên. Một là lấy nơi phát hiện ra xác làm trung tâm. Hai là sắp xếp kiểm tra những người bị mất tích trong khoảng thời gian này.
Lúc chạng vạng, cảnh sát phát hiện ra một người khả nghi, tạm xem là kẻ tình nghi. Đối phương là một ông bố đơn thân sống gần đường Phúc Nguyên, cách điểm quăng xác rất gần.
Người bị mang đến phòng thẩm vấn, thẩm vấn chính là Quý Thanh và Lưu Duyệt, Cố Trường An cũng ở đó, nhưng cậu không phụ trách hỏi, chỉ phụ trách nghe.
Vừa mới bắt đầu thẩm vấn chưa đầy năm phút, cảnh sát đã tiếp nhận ngay một vụ báo án. Phát hiện hơn mười túi thi thể chiên dầu trên một con đường khác.
_______________
Góc lải nhải của editor:
Chắc các bạn cũng đã thấy quen quen rồi đúng không? Vụ này là lấy ý tưởng từ kỳ án của nữ sinh viên Điêu Ái Thanh đó.
Btw, xin thêm 500₫ nghị lực để hoàn truyện ạ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.