Chương 79
Tây Tây Đặc
19/12/2021
Đánh cũng vô dụng, trừ khi đánh chết, mẹ cậu ấy biết rõ
Cố Trường An ba năm nay vẫn luôn là bộ dạng như cái ấm sắc thuốc, cho người ta cảm giác sống không lâu. Nhưng cậu lại rất ít khi bị cảm mạo, chỉ đến bệnh viện để thăm bạn bè.
Thang máy mở ra ở tầng năm, Cố Trường An quẹo trái tiến vào một hành lang. Trước mặt có một y tá nhỏ lại đây, ánh mắt nhìn cậu lộ ra vừa thẹn thùng vừa vui mừng.
"Cố tiên sinh, anh đến rồi à."
"Ừm."
Thực chất số lần Cố Trường An tới không nhiều, nhưng các y tá ở tầng này lại đều nhớ kỹ, mỗi khi tình cờ gặp sẽ chào hỏi.
Y tá nhỏ quan tâm hỏi: "Cố tiên sinh, tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, có muốn kiểm tra sức khoẻ không?"
Cố Trường An cười nói không cần.
Y tá nhỏ càng xấu hổ, cô đang định nói thì người trước mặt đã lướt qua người cô đi về một hướng khác.
Lưu luyến không rời ngoái cổ lại nhìn một chút, y tá nhỏ tiếp tục tập trung vào công việc. Không đến lượt mày đâu, thật sự không đến lượt mày đâu, đừng nghĩ nữa.
Cố Trường An đứng trước cửa phòng bệnh, cậu chưa có động tác gì thì cửa đã mở từ bên trong.
Hà Lữ cầm theo bình nước, nhìn dáng vẻ hẳn là dự định đi lấy nước, vừa khóc, mắt mũi đỏ bừng. Y nhìn Cố Trường An, nhíu nhíu mày: "Tôi kiến nghị anh nên dành thời gian làm kiểm tra."
Mới được một chốc đã nghe hai lần, Cố Trường An tháo kính xuống xoa bóp sống mũi: "Cậu còn không hiểu tôi à?"
Hà Lữ nghẹn lại.
Là loại bệnh thuốc không thể giải quyết.
Hà Lữ rót nước trở về, đổ ít nước ấm vào chậu lau tay lau mặt cho Thi Trương. Động tác của y rất nhuần nhuyễn, chẳng biết đã làm qua bao nhiêu lần.
Tóc nhuộm thành màu đen, cũng cắt. Đôi giày thể thao siêu ngầu biến thành giày da. Bông tai gỡ xuống hết. Cả người thoạt trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Trưởng thành như biến thành một người khác.
"Trạng thái gần nhất của Thi Trương thế nào?"
Hà Lữ nói như cũ.
Bầu không khí trong phòng bệnh có phần nặng nề, Cố Trường An nửa ngày nhẹ giọng nói: "Ít nhất bây giờ cậu ta vẫn ở trước mắt cậu, cơ thể ấm áp, nhịp tim còn đập, người có thể thấy, có thể chạm vào."
Động tác lau mặt cho Thi Trương của Hà Lữ nhất thời khựng lại, y giữ nguyên tư thế này nghiêng mặt sang nhìn người ngồi sâu trong ghế, hồi lâu vẫn không nói lời nào.
Cố Trường An đứng dậy đi tới bên giường: "Chẳng phải lần trước nói Thi Trương có lúc sẽ phản ứng sao? Kể nhiều những chuyện khiến cậu ta vui vẻ chút."
"Chuyện vui vẻ có từng đấy, tôi nói đi nói lại, gần như đã có thể thuộc lòng." Hà Lữ trầm giọng nói, "Chuyện không vui ngược lại là cả một rổ, mấy ngày mấy đêm cũng không kể hết."
Cố Trường An nghe ngữ điệu của y, như có hai Thi Trương hiện ra trước mặt, đã bị đối phương ảnh hưởng, cậu mím môi: "Cũng có thể nói một chút, không chừng có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ta."
Hà Lữ ngẩng đầu: "Anh nói thật sao?"
Cố Trường An có ý riêng: "Tôi thậm chí còn không hiểu Thi Trương bằng cậu, cậu ta muốn nghe cái gì, hẳn là cậu đã rõ ràng."
Mặt Hà Lữ lúc đỏ lúc đen, đừng nói đến trò chuyện, thậm chí y còn động tay động chân, cách có thể nghĩ đều thử qua, hơn nữa không chỉ một lần.
"Tối qua mẹ lão Trương ghé thăm."
Tầm mắt Cố Trường An quét trên người y một cái: "Đánh cậu?"
Hà Lữ khẽ động khoé miệng: "Đánh cũng vô dụng, trừ khi đánh chết, mẹ cậu ấy biết rõ."
Trước đây mẹ Thi Trương rất yêu thích y, mỗi lần đều bảo y ở lại ăn cơm, làm món ngon cho y, còn nấu cho y một phần mang đi.
Sau khi xảy ra chuyện kia, mẹ Thi Trương nhìn thấy y như là thấy kẻ thù, vừa khóc vừa mắng, hận không thể nhào lên ăn thịt, uống máu y.
Hiện tại tốt hơn một chút, có thể nói chuyện, chỉ là không thể trở về vẻ mặt tươi cười như trước đây.
Hà Lữ có thể hiểu được. Hai vợ chồng già chỉ có một người con trai, rất sớm đã thu xếp làm mai, thúc giục mau chóng tìm cô gái kết hôn sinh con, không nghĩ tới sẽ có chuyện như này.
Y ném khăn mặt vào trong chậu, lực có phần không khống chế được, nước bắn lên trên làm ướt ga trải giường, mau chóng lưu lại dấu màu đậm.
Trừng người đàn ông nhắm nghiền mắt nằm trên giường, gương mặt đầy vẻ bệnh tật, viền mắt Hà Lữ nóng lên, là cậu mẹ nó tha tôi đến con đường này, còn đối xử tốt với tôi, chỉ tốt với mình tôi, dỗ dành đến mức tôi choáng váng, cảm giác như đang lơ lửng trên trời.
Kết quả thì sao? Ngày nào cậu cũng nằm, nằm từ năm trước đến năm nay, nếu cậu còn không tỉnh nữa, tôi sẽ ở bên người khác, không quan tâm cậu nữa.
Hà Lữ đưa tay xoa xoa mắt: "Trường An, anh có khóc không?"
Cố Trường An đang thất thần, nghe không rõ: "Hả?"
"Lục Thành chết..." Hà Lữ kịp thời sửa lời, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, "Rời đi ba năm, lúc anh nhớ về anh ta sẽ thế nào?"
Cố Trường An nói: "Hút thuốc, ăn kẹo, uống một hai chén rượu."
Hà Lữ hỏi: "Có khóc không?"
Cố Trường An hỏi ngược lại: "Khóc cái gì?"
Đôi mắt đỏ như thỏ Hà Lữ: "..."
Lòng không lớn bao nhiêu, chứa được mỗi vài thứ. Nếu chỉ dành sức nỗ lực nhét vào bên trong, tuyệt đối không móc ra ngoài, thì nổ tung cũng là chuyện sớm hay muộn.
Đến lúc đó, thì người cũng xong rồi.
Hà Lữ nghiêm túc nói: "Trường An, có đôi khi con người cần phải khóc."
Cố Trường An lái sang chuyện khác, hỏi Hà Lữ tình hình trong nhà.
Hà Lữ thấy cậu rõ ràng không muốn trả lời, không muốn đi sâu vào chủ đề hơn, bĩu môi nói: "Chị của tôi sinh đứa thứ hai, cha mẹ tôi đều qua đó. Bọn họ không ôm hy vọng với tôi nữa, lười hỏi đến, mặc tôi làm những gì tôi muốn."
"Không hỏi đến cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy tôi như vậy, lại nóng lên đến mức phát bệnh."
Cố Trường An nói: "Sẽ có một ngày tiếp thu được."
"Giờ thì tôi cũng chẳng còn hi vọng." Hà Lữ khom lưng kéo chăn trên cơ thể người đàn ông lên, "Người đã bất tỉnh, suy nghĩ gì cũng vô dụng."
Ngữ điệu của y oán trách, biểu cảm lại không, hơi có chút bất đắc dĩ: "Bởi vì tên này mà tôi cũng không có cách làm việc đàng hoàng. Bây giờ cơ bản đã thành y tá chuyên môn."
Cố Trường An mơ hồ nhìn thấy nhãn cầu dưới mí mắt Thi Trương chuyển động, đến khi cậu quan sát kỹ hơn thì đã không còn, chẳng biết ban nãy có phải mình hoa mắt không.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, Cố Trường An nói: "Thứ sáu này Trân Châu kết hôn."
"Đã biết." Hà Lữ nói, "Tôi không đi, tiền mừng anh gửi hộ tôi một phần, sau này sẽ chuyển khoản trả cho anh."
Cố Trường An đẩy đẩy mắt kính: "Ăn tối chưa?"
Hà Lữ lắc đầu: "Chưa."
Không lâu sau, Cố Trường An cùng Hà Lữ ngồi ở quán nhỏ chếch đối diện bệnh viện, mỗi người một bát mì sợi Lan Châu lớn.
Hà Lữ khuấy dầu ớt trong bát, hỏi Cố Trường An có muốn không.
Cố Trường An mới nói không muốn, vừa ngửi mùi xong đã thay đổi chủ ý, cũng thử một chút.
Hai người rồn rột gắp sợi mì ăn, rất nhanh đã nóng đến mồ hôi đầm đìa.
Hà Lữ ăn xong một phần ba, bát Cố Trường An đối diện đã thấy đáy. Y khó mà tin nổi dại ra một hồi: "Trường An, không phải cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì đấy chứ?"
Cố Trường An uống hai ngụm nước mì, giọng nói mơ hồ: "Sáng mới ăn ổ bánh mì nhỏ."
Hà Lữ: "..."
Y bật thốt lên: "Nếu có Đại Bệnh ở đây là tốt rồi."
Nói xong nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi thay đổi.
Cố Trường An không bắt được cảnh đó, cậu khẽ cười thành tiếng: "Nhắc mới nhớ, tôi nhìn Đại Bệnh lớn lên, nói là tay phân tay nướƈ ŧıểυ nuôi nó khôn lớn cũng không có nói quá. Nhưng nói ra lại không ai tin, đều cho là nó lớn hơn tôi, hơn nữa lớn hơn rất nhiều."
"Anh nhắc về chuyện này, tôi cũng bỗng nhớ lại. Hồi ấy tôi thật sự cho rằng anh chừng hai mươi tuổi, Đại Bệnh hơn ba mươi tuổi." Hà Lữ dùng đũa gắp mì lên thổi một chút rồi đưa vào miệng, "Đừng trách tôi, nó lớn lên già đi, anh vừa khéo ngược lại, lớn đến non đi."
Cố Trường An đặt bát đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng: "Cũng không biết mấy năm qua Đại Bệnh ra sao, một chút tung tích tôi cũng không biết."
Hà Lữ tựa hồ muốn nói cái gì, xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà không nói ra.
Rời khỏi quán mì, Hà Lữ mua hai que kem, cùng Cố Trường An mỗi người một cây, ngồi xổm bên lề đường liếm ăn.
Giữa trưa hè, ban ngày có ban ngày khô nóng, buổi tối có buổi tối oi bức, cả hai đều vô cùng gian nan, trước nửa đêm thì đừng nghĩ đến chuyện thoải mái.
Cố Trường An ăn kem que, nhìn xe cộ và người đi đường chuyển động trước mắt, trong đầu như có đèn kéo quân chiếu lại thước phim cuộc đời cậu.
Hà Lữ quay đầu định nói chuyện thì trông thấy Cố Trường An cầm kem que, không biết đang suy tư gì, trên mặt là vẻ muốn khóc nhưng không thể khóc. Kem que tan ra, một giọt chảy xuống tay, y ngẩn người đưa một bao khăn giấy tới.
Cố Trường An lau kem trên tay nhưng vẫn dính nhơm nhớp, cậu thuận miệng hỏi: "Buổi tối cậu ở trong bệnh viện làm gì? Xem tivi?"
"Không xem." Hà Lữ nói, "Trong bệnh viện có con muỗi, buổi tối tôi canh bên giường đập nó."
Cố Trường An: "..."
Ăn xong que kem, Hà Lữ trở lại bệnh viện, Cố Trường An quay về nhà.
Cố Trường An mới vừa ngồi vào xe, Quý Thanh đã gọi điện tới, nói trong năm nạn nhân thì đã tra ra được thân phận bốn người. Lần lượt là Trương Tiểu Mễ 15 tuổi, Trần Mẫn 16 tuổi, Lưu Giai Dương và Triệu Tinh Tinh 15 tuổi.
Bốn cô bé không phải mất tích cùng một lúc, mất tích sớm nhất chính là Trương Tiểu Mễ, đã hơn một năm, trong nhà vậy mà lại không báo án.
Lý do là cô lén trốn khỏi nhà, để lại tin nhắn nói rằng mình thích một người, mang thai, còn nói muốn sinh con cho đối phương. Người nhà bởi vì cô còn nhỏ lại học không giỏi nên không muốn để cho người ta biết, ngại mất mặt.
Về phần người con trai kia là ai, người nhà cô cái gì cũng không biết.
Còn Trần Mẫn, Lưu Giai Dương, Triệu Tinh Tinh đều mất tích hơn nửa năm nay.
Trần Mẫn sống ở nông thôn cùng bà nội, chưa từng đọc sách, chưa từng đi học một ngày nào, cũng rất ít khi ra ngoài, chỉ phụ giúp người nhà làm nông.
Có một hôm buổi chiều, Trần Mẫn vào núi đốn củi, đến khi trời tối cũng chưa xuống núi, hôm sau cũng không trở về. Bà nội cô tìm thân thích giúp đỡ vào núi tìm người, lật tung cả núi, gào khàn giọng cũng không thấy đâu, hết cách đành đi báo cảnh sát, ghi chép của cảnh sát bên kia có ghi lại, nói đã điều tra trong núi, không có manh mối.
Lưu Giai Dương và Triệu Tinh Tinh là bạn học, đồng thời mất tích.
Hôm mất tích là cuối tuần. Căn cứ theo điều tra, hai cô hẹn nhau cùng ra ngoài đi chơi, nhưng rốt cuộc một đi không trở lại. Gia đình hai bên vẫn luôn ôm hy vọng mong manh rằng con mình sẽ trở về, nơm nớp lo sợ mong mỏi, lại chờ được tin con mình bị sát hại, hơn nữa còn chết thảm đến vậy, tâm tình vô cùng kích động, không thể nào tiếp thu nổi.
Cho đến thời điểm này, bốn nạn nhân ngoại trừ giới tính đều là nữ, tuổi tác cũng đều đang ở thời kỳ trưởng thành, là thiếu nữ vị thành niên, khi còn sống bị ngược đãi, chết rồi bị phanh thây chiên dầu, thì không còn điểm nào giống nhau.
Trừ Lưu Giai Dương và Triệu Tinh Tinh là bạn học, quan hệ xã hội của những người còn khác đều không có gì liên quan tới nhau.
Hung khí của hung thủ là gì, trước mắt vẫn chưa thể xác định, mà để đưa nạn nhân đi thật nhanh thì tính khả thi của việc dùng thuốc rất lớn, cảnh sát đang truy dấu theo đường dây này.
Về nạn nhân chưa tra ra thân phận, cảnh sát vẫn tiếp tục công tác kiểm tra nhân khẩu.
Quý Thanh ở trong điện thoại nói: "Hiện tại ngoại trừ Tôn Đại Khánh, bọn tôi còn phát hiện thêm một kẻ tình nghi."
Cố Trường An hỏi là ai.
Quý Thanh nói là giáo viên dạy cấp 2: "Ngày mai cậu theo tôi đến nhà hắn một chuyến?"
Cố Trường An nói: "Có thể."
Sau khi nhận được câu trả lời, Quý Thanh căn dặn Cố Trường An nghỉ ngơi sớm một chút.
Cúp điện thoại, Cố Trường An khởi động xe rời đi, cậu không vội trở về mà lái vòng quanh thành phố.
Trở về cũng chỉ có một mình, nỗi cô đơn nhớ nhung bị phóng to vô hạn, không sao chịu nổi.
Lúc gần đến phía tây ngoại ô hồ Khánh Dương, Cố Trường An lơ đãng nhìn lướt quanh, đang ngắm phong cảnh bên hồ thì trông thấy một bóng dáng khôi ngô quen thuộc giữa đám người, cậu theo bản năng xoay vô lăng quay đầu ở giao lộ.
Sau khi tìm được chỗ đậu xe, Cố Trường An bước nhanh hướng về chỗ kia đi tới.
Cố Trường An ba năm nay vẫn luôn là bộ dạng như cái ấm sắc thuốc, cho người ta cảm giác sống không lâu. Nhưng cậu lại rất ít khi bị cảm mạo, chỉ đến bệnh viện để thăm bạn bè.
Thang máy mở ra ở tầng năm, Cố Trường An quẹo trái tiến vào một hành lang. Trước mặt có một y tá nhỏ lại đây, ánh mắt nhìn cậu lộ ra vừa thẹn thùng vừa vui mừng.
"Cố tiên sinh, anh đến rồi à."
"Ừm."
Thực chất số lần Cố Trường An tới không nhiều, nhưng các y tá ở tầng này lại đều nhớ kỹ, mỗi khi tình cờ gặp sẽ chào hỏi.
Y tá nhỏ quan tâm hỏi: "Cố tiên sinh, tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, có muốn kiểm tra sức khoẻ không?"
Cố Trường An cười nói không cần.
Y tá nhỏ càng xấu hổ, cô đang định nói thì người trước mặt đã lướt qua người cô đi về một hướng khác.
Lưu luyến không rời ngoái cổ lại nhìn một chút, y tá nhỏ tiếp tục tập trung vào công việc. Không đến lượt mày đâu, thật sự không đến lượt mày đâu, đừng nghĩ nữa.
Cố Trường An đứng trước cửa phòng bệnh, cậu chưa có động tác gì thì cửa đã mở từ bên trong.
Hà Lữ cầm theo bình nước, nhìn dáng vẻ hẳn là dự định đi lấy nước, vừa khóc, mắt mũi đỏ bừng. Y nhìn Cố Trường An, nhíu nhíu mày: "Tôi kiến nghị anh nên dành thời gian làm kiểm tra."
Mới được một chốc đã nghe hai lần, Cố Trường An tháo kính xuống xoa bóp sống mũi: "Cậu còn không hiểu tôi à?"
Hà Lữ nghẹn lại.
Là loại bệnh thuốc không thể giải quyết.
Hà Lữ rót nước trở về, đổ ít nước ấm vào chậu lau tay lau mặt cho Thi Trương. Động tác của y rất nhuần nhuyễn, chẳng biết đã làm qua bao nhiêu lần.
Tóc nhuộm thành màu đen, cũng cắt. Đôi giày thể thao siêu ngầu biến thành giày da. Bông tai gỡ xuống hết. Cả người thoạt trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Trưởng thành như biến thành một người khác.
"Trạng thái gần nhất của Thi Trương thế nào?"
Hà Lữ nói như cũ.
Bầu không khí trong phòng bệnh có phần nặng nề, Cố Trường An nửa ngày nhẹ giọng nói: "Ít nhất bây giờ cậu ta vẫn ở trước mắt cậu, cơ thể ấm áp, nhịp tim còn đập, người có thể thấy, có thể chạm vào."
Động tác lau mặt cho Thi Trương của Hà Lữ nhất thời khựng lại, y giữ nguyên tư thế này nghiêng mặt sang nhìn người ngồi sâu trong ghế, hồi lâu vẫn không nói lời nào.
Cố Trường An đứng dậy đi tới bên giường: "Chẳng phải lần trước nói Thi Trương có lúc sẽ phản ứng sao? Kể nhiều những chuyện khiến cậu ta vui vẻ chút."
"Chuyện vui vẻ có từng đấy, tôi nói đi nói lại, gần như đã có thể thuộc lòng." Hà Lữ trầm giọng nói, "Chuyện không vui ngược lại là cả một rổ, mấy ngày mấy đêm cũng không kể hết."
Cố Trường An nghe ngữ điệu của y, như có hai Thi Trương hiện ra trước mặt, đã bị đối phương ảnh hưởng, cậu mím môi: "Cũng có thể nói một chút, không chừng có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ta."
Hà Lữ ngẩng đầu: "Anh nói thật sao?"
Cố Trường An có ý riêng: "Tôi thậm chí còn không hiểu Thi Trương bằng cậu, cậu ta muốn nghe cái gì, hẳn là cậu đã rõ ràng."
Mặt Hà Lữ lúc đỏ lúc đen, đừng nói đến trò chuyện, thậm chí y còn động tay động chân, cách có thể nghĩ đều thử qua, hơn nữa không chỉ một lần.
"Tối qua mẹ lão Trương ghé thăm."
Tầm mắt Cố Trường An quét trên người y một cái: "Đánh cậu?"
Hà Lữ khẽ động khoé miệng: "Đánh cũng vô dụng, trừ khi đánh chết, mẹ cậu ấy biết rõ."
Trước đây mẹ Thi Trương rất yêu thích y, mỗi lần đều bảo y ở lại ăn cơm, làm món ngon cho y, còn nấu cho y một phần mang đi.
Sau khi xảy ra chuyện kia, mẹ Thi Trương nhìn thấy y như là thấy kẻ thù, vừa khóc vừa mắng, hận không thể nhào lên ăn thịt, uống máu y.
Hiện tại tốt hơn một chút, có thể nói chuyện, chỉ là không thể trở về vẻ mặt tươi cười như trước đây.
Hà Lữ có thể hiểu được. Hai vợ chồng già chỉ có một người con trai, rất sớm đã thu xếp làm mai, thúc giục mau chóng tìm cô gái kết hôn sinh con, không nghĩ tới sẽ có chuyện như này.
Y ném khăn mặt vào trong chậu, lực có phần không khống chế được, nước bắn lên trên làm ướt ga trải giường, mau chóng lưu lại dấu màu đậm.
Trừng người đàn ông nhắm nghiền mắt nằm trên giường, gương mặt đầy vẻ bệnh tật, viền mắt Hà Lữ nóng lên, là cậu mẹ nó tha tôi đến con đường này, còn đối xử tốt với tôi, chỉ tốt với mình tôi, dỗ dành đến mức tôi choáng váng, cảm giác như đang lơ lửng trên trời.
Kết quả thì sao? Ngày nào cậu cũng nằm, nằm từ năm trước đến năm nay, nếu cậu còn không tỉnh nữa, tôi sẽ ở bên người khác, không quan tâm cậu nữa.
Hà Lữ đưa tay xoa xoa mắt: "Trường An, anh có khóc không?"
Cố Trường An đang thất thần, nghe không rõ: "Hả?"
"Lục Thành chết..." Hà Lữ kịp thời sửa lời, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, "Rời đi ba năm, lúc anh nhớ về anh ta sẽ thế nào?"
Cố Trường An nói: "Hút thuốc, ăn kẹo, uống một hai chén rượu."
Hà Lữ hỏi: "Có khóc không?"
Cố Trường An hỏi ngược lại: "Khóc cái gì?"
Đôi mắt đỏ như thỏ Hà Lữ: "..."
Lòng không lớn bao nhiêu, chứa được mỗi vài thứ. Nếu chỉ dành sức nỗ lực nhét vào bên trong, tuyệt đối không móc ra ngoài, thì nổ tung cũng là chuyện sớm hay muộn.
Đến lúc đó, thì người cũng xong rồi.
Hà Lữ nghiêm túc nói: "Trường An, có đôi khi con người cần phải khóc."
Cố Trường An lái sang chuyện khác, hỏi Hà Lữ tình hình trong nhà.
Hà Lữ thấy cậu rõ ràng không muốn trả lời, không muốn đi sâu vào chủ đề hơn, bĩu môi nói: "Chị của tôi sinh đứa thứ hai, cha mẹ tôi đều qua đó. Bọn họ không ôm hy vọng với tôi nữa, lười hỏi đến, mặc tôi làm những gì tôi muốn."
"Không hỏi đến cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy tôi như vậy, lại nóng lên đến mức phát bệnh."
Cố Trường An nói: "Sẽ có một ngày tiếp thu được."
"Giờ thì tôi cũng chẳng còn hi vọng." Hà Lữ khom lưng kéo chăn trên cơ thể người đàn ông lên, "Người đã bất tỉnh, suy nghĩ gì cũng vô dụng."
Ngữ điệu của y oán trách, biểu cảm lại không, hơi có chút bất đắc dĩ: "Bởi vì tên này mà tôi cũng không có cách làm việc đàng hoàng. Bây giờ cơ bản đã thành y tá chuyên môn."
Cố Trường An mơ hồ nhìn thấy nhãn cầu dưới mí mắt Thi Trương chuyển động, đến khi cậu quan sát kỹ hơn thì đã không còn, chẳng biết ban nãy có phải mình hoa mắt không.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, Cố Trường An nói: "Thứ sáu này Trân Châu kết hôn."
"Đã biết." Hà Lữ nói, "Tôi không đi, tiền mừng anh gửi hộ tôi một phần, sau này sẽ chuyển khoản trả cho anh."
Cố Trường An đẩy đẩy mắt kính: "Ăn tối chưa?"
Hà Lữ lắc đầu: "Chưa."
Không lâu sau, Cố Trường An cùng Hà Lữ ngồi ở quán nhỏ chếch đối diện bệnh viện, mỗi người một bát mì sợi Lan Châu lớn.
Hà Lữ khuấy dầu ớt trong bát, hỏi Cố Trường An có muốn không.
Cố Trường An mới nói không muốn, vừa ngửi mùi xong đã thay đổi chủ ý, cũng thử một chút.
Hai người rồn rột gắp sợi mì ăn, rất nhanh đã nóng đến mồ hôi đầm đìa.
Hà Lữ ăn xong một phần ba, bát Cố Trường An đối diện đã thấy đáy. Y khó mà tin nổi dại ra một hồi: "Trường An, không phải cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì đấy chứ?"
Cố Trường An uống hai ngụm nước mì, giọng nói mơ hồ: "Sáng mới ăn ổ bánh mì nhỏ."
Hà Lữ: "..."
Y bật thốt lên: "Nếu có Đại Bệnh ở đây là tốt rồi."
Nói xong nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi thay đổi.
Cố Trường An không bắt được cảnh đó, cậu khẽ cười thành tiếng: "Nhắc mới nhớ, tôi nhìn Đại Bệnh lớn lên, nói là tay phân tay nướƈ ŧıểυ nuôi nó khôn lớn cũng không có nói quá. Nhưng nói ra lại không ai tin, đều cho là nó lớn hơn tôi, hơn nữa lớn hơn rất nhiều."
"Anh nhắc về chuyện này, tôi cũng bỗng nhớ lại. Hồi ấy tôi thật sự cho rằng anh chừng hai mươi tuổi, Đại Bệnh hơn ba mươi tuổi." Hà Lữ dùng đũa gắp mì lên thổi một chút rồi đưa vào miệng, "Đừng trách tôi, nó lớn lên già đi, anh vừa khéo ngược lại, lớn đến non đi."
Cố Trường An đặt bát đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng: "Cũng không biết mấy năm qua Đại Bệnh ra sao, một chút tung tích tôi cũng không biết."
Hà Lữ tựa hồ muốn nói cái gì, xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà không nói ra.
Rời khỏi quán mì, Hà Lữ mua hai que kem, cùng Cố Trường An mỗi người một cây, ngồi xổm bên lề đường liếm ăn.
Giữa trưa hè, ban ngày có ban ngày khô nóng, buổi tối có buổi tối oi bức, cả hai đều vô cùng gian nan, trước nửa đêm thì đừng nghĩ đến chuyện thoải mái.
Cố Trường An ăn kem que, nhìn xe cộ và người đi đường chuyển động trước mắt, trong đầu như có đèn kéo quân chiếu lại thước phim cuộc đời cậu.
Hà Lữ quay đầu định nói chuyện thì trông thấy Cố Trường An cầm kem que, không biết đang suy tư gì, trên mặt là vẻ muốn khóc nhưng không thể khóc. Kem que tan ra, một giọt chảy xuống tay, y ngẩn người đưa một bao khăn giấy tới.
Cố Trường An lau kem trên tay nhưng vẫn dính nhơm nhớp, cậu thuận miệng hỏi: "Buổi tối cậu ở trong bệnh viện làm gì? Xem tivi?"
"Không xem." Hà Lữ nói, "Trong bệnh viện có con muỗi, buổi tối tôi canh bên giường đập nó."
Cố Trường An: "..."
Ăn xong que kem, Hà Lữ trở lại bệnh viện, Cố Trường An quay về nhà.
Cố Trường An mới vừa ngồi vào xe, Quý Thanh đã gọi điện tới, nói trong năm nạn nhân thì đã tra ra được thân phận bốn người. Lần lượt là Trương Tiểu Mễ 15 tuổi, Trần Mẫn 16 tuổi, Lưu Giai Dương và Triệu Tinh Tinh 15 tuổi.
Bốn cô bé không phải mất tích cùng một lúc, mất tích sớm nhất chính là Trương Tiểu Mễ, đã hơn một năm, trong nhà vậy mà lại không báo án.
Lý do là cô lén trốn khỏi nhà, để lại tin nhắn nói rằng mình thích một người, mang thai, còn nói muốn sinh con cho đối phương. Người nhà bởi vì cô còn nhỏ lại học không giỏi nên không muốn để cho người ta biết, ngại mất mặt.
Về phần người con trai kia là ai, người nhà cô cái gì cũng không biết.
Còn Trần Mẫn, Lưu Giai Dương, Triệu Tinh Tinh đều mất tích hơn nửa năm nay.
Trần Mẫn sống ở nông thôn cùng bà nội, chưa từng đọc sách, chưa từng đi học một ngày nào, cũng rất ít khi ra ngoài, chỉ phụ giúp người nhà làm nông.
Có một hôm buổi chiều, Trần Mẫn vào núi đốn củi, đến khi trời tối cũng chưa xuống núi, hôm sau cũng không trở về. Bà nội cô tìm thân thích giúp đỡ vào núi tìm người, lật tung cả núi, gào khàn giọng cũng không thấy đâu, hết cách đành đi báo cảnh sát, ghi chép của cảnh sát bên kia có ghi lại, nói đã điều tra trong núi, không có manh mối.
Lưu Giai Dương và Triệu Tinh Tinh là bạn học, đồng thời mất tích.
Hôm mất tích là cuối tuần. Căn cứ theo điều tra, hai cô hẹn nhau cùng ra ngoài đi chơi, nhưng rốt cuộc một đi không trở lại. Gia đình hai bên vẫn luôn ôm hy vọng mong manh rằng con mình sẽ trở về, nơm nớp lo sợ mong mỏi, lại chờ được tin con mình bị sát hại, hơn nữa còn chết thảm đến vậy, tâm tình vô cùng kích động, không thể nào tiếp thu nổi.
Cho đến thời điểm này, bốn nạn nhân ngoại trừ giới tính đều là nữ, tuổi tác cũng đều đang ở thời kỳ trưởng thành, là thiếu nữ vị thành niên, khi còn sống bị ngược đãi, chết rồi bị phanh thây chiên dầu, thì không còn điểm nào giống nhau.
Trừ Lưu Giai Dương và Triệu Tinh Tinh là bạn học, quan hệ xã hội của những người còn khác đều không có gì liên quan tới nhau.
Hung khí của hung thủ là gì, trước mắt vẫn chưa thể xác định, mà để đưa nạn nhân đi thật nhanh thì tính khả thi của việc dùng thuốc rất lớn, cảnh sát đang truy dấu theo đường dây này.
Về nạn nhân chưa tra ra thân phận, cảnh sát vẫn tiếp tục công tác kiểm tra nhân khẩu.
Quý Thanh ở trong điện thoại nói: "Hiện tại ngoại trừ Tôn Đại Khánh, bọn tôi còn phát hiện thêm một kẻ tình nghi."
Cố Trường An hỏi là ai.
Quý Thanh nói là giáo viên dạy cấp 2: "Ngày mai cậu theo tôi đến nhà hắn một chuyến?"
Cố Trường An nói: "Có thể."
Sau khi nhận được câu trả lời, Quý Thanh căn dặn Cố Trường An nghỉ ngơi sớm một chút.
Cúp điện thoại, Cố Trường An khởi động xe rời đi, cậu không vội trở về mà lái vòng quanh thành phố.
Trở về cũng chỉ có một mình, nỗi cô đơn nhớ nhung bị phóng to vô hạn, không sao chịu nổi.
Lúc gần đến phía tây ngoại ô hồ Khánh Dương, Cố Trường An lơ đãng nhìn lướt quanh, đang ngắm phong cảnh bên hồ thì trông thấy một bóng dáng khôi ngô quen thuộc giữa đám người, cậu theo bản năng xoay vô lăng quay đầu ở giao lộ.
Sau khi tìm được chỗ đậu xe, Cố Trường An bước nhanh hướng về chỗ kia đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.