Hôm Nay Hoàng Hậu Có Muốn Hồi Cung Không?
Chương 3: Bệnh mãn tính
Cao Nhân Vũ
03/02/2023
"Điện hạ, là nàng ta lấy trộm......"
Trong lòng Tú Nguyệt đầy nỗi nghi hoặc, rõ ràng túi tiền của chủ nhân ở trong tay nữ tử kia, nhưng chủ tử lại đổi giọng hỏi đường.
"Không phải nàng ta lấy trộm."
Tâm tình của Phó Cảnh Dực có chút không tốt, nghĩ đến ánh mắt xa lạ của nàng khi nhìn thấy hắn, bản thân hắn lại cảm thấy chút đau lòng.
Là do khuôn mặt của hắn không đủ xuất chúng, không đủ làm cho người khác có ký ức sâu sắc sao?
"Điện hạ, có người đuổi theo chúng ta."
Phó Cảnh Dực đáp lại "Ừ", âm thanh nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy, ánh mắt của hắn bỗng nhiên tối sầm lại.
Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh như xé gió, Tú Nguyệt lập tức nắm chặt đuôi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén khẽ rời ra khỏi bao.
Ở nơi khúc quanh, bước chân của Phó Cảnh Dực dần chậm lại.
Bóng đen sau lưng lúc này đột nhiên tới gần, Tú Nguyệt xoay người rút kiếm.
Nàng còn chưa kịp hành động, hai người áo đen đã lên tiếng rên rỉ, thân thể dường như bị đông cứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn xuống ngực mình.
Màn đêm u ám, bọn họ lại mang y phục màu đen, nên không rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt họ đằng sau lớp bịt mặt trông như thế nào.
Xảy ra chuyện gì........
"Người nào?" Tú Nguyệt đứng trước bảo vệ Phó Cảnh Dực, lạnh lùng hỏi.
Đối phương không hề trả lời, trợn mắt ngã xuống đất.
Lúc này phía sau hai người áo đen kia xuất hiện một cô nương có tướng mạo xinh đẹp.
Thanh Từ đứng khoanh tay trước ngực, cười nói: "Hai đồng tiền."
Nàng không mang theo vũ khí bên người nên đành phải lấy hai đồng xu ném về phía hai người mặc áo đen, một chiêu gi.et ch.et bọn họ.
Thế nên hai đồng tiền này, đương nhiên nàng phải đòi lại từ tay hai người vừa được nàng cứu.
Phó Cảnh Dực liền hiểu, tuy nhiên túi tiền của hắn lại đang nằm trên tay nàng ta, còn Tú Nguyệt từ trước đến giờ đều không mang theo tiền.
Hắn suy nghĩ một chút, liền từ bên hông lấy ra một miếng ngọc bội.
"Cái này cho ngươi, coi như chúng ta báo đáp ân tình ngươi đã cứu mạng."
Thanh Từ không chút khách khí nhận lấy miếng ngọc bội từ tay hắn.
Long lanh tinh tế, màu sắc cũng rất tốt, chạm trổ vô cùng tinh xảo, quả là một miếng ngọc tốt.
Nàng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ chữ "Phong" được khắc theo phong cách Khải thư(*) trên miếng ngọc bội, trên tay truyền đến cảm giác mát lạnh khi vừa chạm vào.
(*) Khải thư: là phong cách viết chữ Hán ra đời khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).
"Đây là tên của ngươi?"
"Đúng."
"Tốt."
Thanh Từ nhét miếng ngọc bội vào chiếc túi bên hông, nở nu cười xinh đẹp, "Hữu duyêngặp lại."
Nàng xoay người nhanh chóng rời đi.
Hữu duyên gặp lại.
Phó Cảnh Dực mấp máy khóe môi.
Đây là nữ nhân đẹp nhất trên đời mà hắn từng gặp qua, nhưng phong thái khi đi đứng dường như lại giống với nam nhân.
Tú Nguyệt ngồi xuống kiểm tra vết thương trên người hai tên áo đen, vết thương to bằng đồng tiền xu, trúng ngay tim mất mạng.
Nội lực này, độ chính xác này, tuyệt đối là cao thủ, ít nhất cũng phải có đến ba mươi năm bản lĩnh.
Những nữ tử này, nhìn vóc dáng trước sau cũng chỉ tầm mười sáu tuổi.
"Điện hạ, thân thủ nàng ta thật sự rất đáng ngưỡng mộ."
Phó Cảnh Dực gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Tú Nguyệt dường như đã nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt có chút tái nhợt đi, "Nàng ta không phải là người của Nguyệt Dạ Sát chứ?"
Trong dân gian có mấy đại gia tộc, lần lượt đều bị họa diệt môn vào đêm trăng rằm.
Hung thủ có một đặc điểm, không giết hại hài tử dưới mười tuổi, cho dù đối phương có nhìn thấy hết thảy tất cả mọi chuyện.
Những đứa nhỏ may mắn còn sống sót đều kể lại rằng, hung thủ là một bạch y nữ còn rất trẻ, nàng ta giọng cười đặc biệt trong trẻo và dễ chịu.
Nàng ta có thể đứng trên đầu cành liễu, từ trước đến nay đều ra tay nhanh nhẹn, dùng một đòn duy nhất đoạt mạng đối phương, chưa bao giờ hiếu chiến.
Không ai biết tên họ của nàng ta là gì, thuộc môn phái nào.
Bởi vì nàng ta luôn xuất hiện vào đêm trăng tròn, cho nên dân gian gọi nàng ta là "Dạ Nguyệt Sát."
Tuy rằng Phó Cảnh Dực biết rõ nữ tử vừa rồi cứu mình là ai, nhưng hắn không muốn nói cho bất kỳ ai biết.
"Đi."
Tú Nguyệt lại lo lắng sang chuyện khác, "Rốt cuộc là ai muốn đoạt mạng của điện hạ?"
Điện hạ vốn đã ốm yếu, không gánh nổi trọng trách gì, với Thái tử mà nói không thể tạo ra được uy hiếp gì, vậy là ai, ai muốn đuổi cùng giết tận?
----------------
Thanh Từ trở lại phủ Thái sư, ba ngày nữa trong phủ sẽ tổ chức hôn lễ, vì vậy khắp các hành lang đều treo đèn lồng đỏ.
Trong sân có ánh trăng, nàng lấy miếng ngọc bội ra, quan sát tỉ mỉ một lần nữa.
Càng nhìn nàng càng cảm thấy rất quen thuộc, rốt cuộc là đã từng gặp hắn ở đâu?
Trong đêm tối có người đang từng bước lại gần nàng, bước chân này rất rõ ràng và quen thuộc.
Sau đó, một đôi tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, cằm hắn chạm vào đỉnh đầu nàng. Nhưng nàng không để tâm, ung dung cất miếng ngọc bội đi.
"Miếng ngọc bội này ở đâu mà có?" Hắn hỏi.
Thanh Từ lười nhác giải thích, đẩy hai tay, vòng qua sau ôm eo, đối mặt với hắn.
"Người khác đưa ta."
Sắc mặt Tần Thừa Trạch có chút trầm xuống, ánh mắt âm trầm, "A Từ, muội không tin ta có thể xử lý tốt mọi chuyện sao..."
"Công tử, trời không còn sớm," Thanh Từ ngáp dài một cái, "Trở về ngủ thôi."
Ở những nơi riêng tư, trước giờ nàng chưa bao giờ gọi hắn là công tử.
Nhưng bọn họ, chung quy cũng chỉ là chủ nhân và thuộc hạ, giống như người ngoài luôn nhìn thấy.
Thanh Từ không quan tâm trong ánh mắt hắn có bao nhiêu đau khổ và cam chịu, nàng vòng qua người hắn, sải bước rời đi.
---------------
"Thanh Từ, hôm nay ngươi đừng ra ngoài, Nam Hoài Quận chúa muốn ngày mai xuất giá, trong phủ có rất nhiều việc phải làm."
Tần nhị tiểu thư được gả cho Thái tử, cùng lúc đó, Tần đại công tử Tần Thừa Trạch cũng thành thân với Nam Hoài Quận chúa.
Song hỷ lâm môn, trong phủ quả là nhộn nhịp chưa từng thấy.
Thanh Từ cảm thấy có chút buồn bực, và kéo chăn lên che đầu của chính mình.
Chẳng lẽ nàng có ba đầu sáu tay hay sao, phủ Thái sư rộng lớn như vậy, lại thiếu một người hầu như nàng?
"Thanh Từ," Tiểu Vũ ngồi ở bên giường nhẹ giọng nói: "Ngươi như thế này làm sao vậy? Mấy ngày nay thiếu gia tìm ngươi mấy lần, hôm nay ngươi thật không thể chạy lung tung, thiếu gia tính tình rất tốt, nhưng cũng không phải luôn luôn ưu ái ngươi."
"Ưu ái quá không quen."
Từ khi hắn cùng Nam Hoài Quận chúa định chuyện hôn ước, Thanh Từ liền cố ý tránh xa hắn.
Không đủ khả năng khiêu khích còn không trốn thoát sao.
"Thanh Từ, kỳ thực chúng ta đều nhìn ra rồi, ngươi có lòng yêu mến công tử, nhưng lấy thân phận của ngươi, còn muốn làm chính thê hay sao? Người như chúng ta sao có thể mộng tưởng không xứng như vậy, ngươi cần gì phải làm thành bộ dạng này."
Tiểu Vũ kéo chăn xuống đầu: "Trời nóng lắm, đừng buồn phiền quá rồi hủy hoại thân thể mình, không có việc gì là không vượt qua được."
"..........."
"Ngươi nên lý trí hơn một chút, nói không chừng công tử sẽ nguyện ý thu ngươi làm thiếp, chúng ta là nô tỳ, không nên quá nóng nảy."
Thanh Từ cảm thấy có chút hơi gượng gạo.
Nàng ngồi dậy, nhìn Tiểu Vũ đang thật lòng quan tâm mình, hít một hơi thật sâu.
Hai năm trước, nàng được xếp ở chung phòng với Tiểu Vũ và Xuân Hỉ, hai cô nương này đều rất tốt bụng và trung thực.
Hai người bọn họ hầu như không biết gì về chuyện của Thanh Từ, bọn họ chỉ nghĩ rằng Thanh Từ cũng giống như bọn họ, là những tỳ nữ bình thường được mua về để hầu hạ chủ nhân.
Chỉ có điều, Thanh Từ là tỳ nữ thân cận của Tần công tử, đại công tử tính tình ôn nhu, đối xử rộng rãi với hạ nhân, cho nên Thanh Từ quen làm theo ý mình, rất ít khi nàng tuân theo phép tắc bình thường.
Thường xuyên dậy trễ về muộn, thi thoảng lại không biết người đang ở nơi nào.
"Đúng, ta thích công tử." Thanh Từ nói.
Điều này không có gì không thể thừa nhận.
Có điều....
"Ta không có vọng tưởng, lại càng không muốn làm thiếp thất. Chỉ là mấy ngày nay ta không muốn gặp hắn."
Từ khi việc thành hôn được định đoạt ngày tháng, mỗi khi Tần Thừa Trạch gặp mặt nàng, hắn đều nói do hắn không tự chủ được bản thân, nói rằng do hắn bất đắc dĩ.
Nếu đã không tự chủ được, thì đành chịu số phận đi, còn có chuyện gì để nói nữa sao?
Quan hệ của bọn họ chính là quan hệ không được nhìn thấy ngoài sáng.
Lẽ ra từ sớm đã không nên nhập nhằng vướng víu như vậy.
Hắn cưới Quận chúa của hắn, nàng đi cầu độc mộc của nàng.
"Thanh Từ........ "
Những gì có thể nói, Tiểu Vũ đã nói hết, không biết tiếp theo nên khuyên nhủ như thế nào, đúng lúc này Xuân Hỉ hoang mang chạy vào.
"Sáng sớm Công tử đã quỳ gối ở chỗ Thái sư, nói tự thân có bệnh mãn tính, không thể lấy thê tử, liền bị Thái sư đánh hai mươi gậy, hiện tại đại phu đang xem bệnh cho công tử."
Vốn là một sự kiện lớn trong phủ, nhưng Tiểu Vũ lại bật cười, "Công tử có bệnh mãn tính gì mà không thể cưới thê tử đây?"
"Ngươi nói xem?" Xuân Hỉ cũng không nhịn được cười.
Trong lòng Tú Nguyệt đầy nỗi nghi hoặc, rõ ràng túi tiền của chủ nhân ở trong tay nữ tử kia, nhưng chủ tử lại đổi giọng hỏi đường.
"Không phải nàng ta lấy trộm."
Tâm tình của Phó Cảnh Dực có chút không tốt, nghĩ đến ánh mắt xa lạ của nàng khi nhìn thấy hắn, bản thân hắn lại cảm thấy chút đau lòng.
Là do khuôn mặt của hắn không đủ xuất chúng, không đủ làm cho người khác có ký ức sâu sắc sao?
"Điện hạ, có người đuổi theo chúng ta."
Phó Cảnh Dực đáp lại "Ừ", âm thanh nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy, ánh mắt của hắn bỗng nhiên tối sầm lại.
Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh như xé gió, Tú Nguyệt lập tức nắm chặt đuôi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén khẽ rời ra khỏi bao.
Ở nơi khúc quanh, bước chân của Phó Cảnh Dực dần chậm lại.
Bóng đen sau lưng lúc này đột nhiên tới gần, Tú Nguyệt xoay người rút kiếm.
Nàng còn chưa kịp hành động, hai người áo đen đã lên tiếng rên rỉ, thân thể dường như bị đông cứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn xuống ngực mình.
Màn đêm u ám, bọn họ lại mang y phục màu đen, nên không rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt họ đằng sau lớp bịt mặt trông như thế nào.
Xảy ra chuyện gì........
"Người nào?" Tú Nguyệt đứng trước bảo vệ Phó Cảnh Dực, lạnh lùng hỏi.
Đối phương không hề trả lời, trợn mắt ngã xuống đất.
Lúc này phía sau hai người áo đen kia xuất hiện một cô nương có tướng mạo xinh đẹp.
Thanh Từ đứng khoanh tay trước ngực, cười nói: "Hai đồng tiền."
Nàng không mang theo vũ khí bên người nên đành phải lấy hai đồng xu ném về phía hai người mặc áo đen, một chiêu gi.et ch.et bọn họ.
Thế nên hai đồng tiền này, đương nhiên nàng phải đòi lại từ tay hai người vừa được nàng cứu.
Phó Cảnh Dực liền hiểu, tuy nhiên túi tiền của hắn lại đang nằm trên tay nàng ta, còn Tú Nguyệt từ trước đến giờ đều không mang theo tiền.
Hắn suy nghĩ một chút, liền từ bên hông lấy ra một miếng ngọc bội.
"Cái này cho ngươi, coi như chúng ta báo đáp ân tình ngươi đã cứu mạng."
Thanh Từ không chút khách khí nhận lấy miếng ngọc bội từ tay hắn.
Long lanh tinh tế, màu sắc cũng rất tốt, chạm trổ vô cùng tinh xảo, quả là một miếng ngọc tốt.
Nàng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ chữ "Phong" được khắc theo phong cách Khải thư(*) trên miếng ngọc bội, trên tay truyền đến cảm giác mát lạnh khi vừa chạm vào.
(*) Khải thư: là phong cách viết chữ Hán ra đời khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).
"Đây là tên của ngươi?"
"Đúng."
"Tốt."
Thanh Từ nhét miếng ngọc bội vào chiếc túi bên hông, nở nu cười xinh đẹp, "Hữu duyêngặp lại."
Nàng xoay người nhanh chóng rời đi.
Hữu duyên gặp lại.
Phó Cảnh Dực mấp máy khóe môi.
Đây là nữ nhân đẹp nhất trên đời mà hắn từng gặp qua, nhưng phong thái khi đi đứng dường như lại giống với nam nhân.
Tú Nguyệt ngồi xuống kiểm tra vết thương trên người hai tên áo đen, vết thương to bằng đồng tiền xu, trúng ngay tim mất mạng.
Nội lực này, độ chính xác này, tuyệt đối là cao thủ, ít nhất cũng phải có đến ba mươi năm bản lĩnh.
Những nữ tử này, nhìn vóc dáng trước sau cũng chỉ tầm mười sáu tuổi.
"Điện hạ, thân thủ nàng ta thật sự rất đáng ngưỡng mộ."
Phó Cảnh Dực gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Tú Nguyệt dường như đã nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt có chút tái nhợt đi, "Nàng ta không phải là người của Nguyệt Dạ Sát chứ?"
Trong dân gian có mấy đại gia tộc, lần lượt đều bị họa diệt môn vào đêm trăng rằm.
Hung thủ có một đặc điểm, không giết hại hài tử dưới mười tuổi, cho dù đối phương có nhìn thấy hết thảy tất cả mọi chuyện.
Những đứa nhỏ may mắn còn sống sót đều kể lại rằng, hung thủ là một bạch y nữ còn rất trẻ, nàng ta giọng cười đặc biệt trong trẻo và dễ chịu.
Nàng ta có thể đứng trên đầu cành liễu, từ trước đến nay đều ra tay nhanh nhẹn, dùng một đòn duy nhất đoạt mạng đối phương, chưa bao giờ hiếu chiến.
Không ai biết tên họ của nàng ta là gì, thuộc môn phái nào.
Bởi vì nàng ta luôn xuất hiện vào đêm trăng tròn, cho nên dân gian gọi nàng ta là "Dạ Nguyệt Sát."
Tuy rằng Phó Cảnh Dực biết rõ nữ tử vừa rồi cứu mình là ai, nhưng hắn không muốn nói cho bất kỳ ai biết.
"Đi."
Tú Nguyệt lại lo lắng sang chuyện khác, "Rốt cuộc là ai muốn đoạt mạng của điện hạ?"
Điện hạ vốn đã ốm yếu, không gánh nổi trọng trách gì, với Thái tử mà nói không thể tạo ra được uy hiếp gì, vậy là ai, ai muốn đuổi cùng giết tận?
----------------
Thanh Từ trở lại phủ Thái sư, ba ngày nữa trong phủ sẽ tổ chức hôn lễ, vì vậy khắp các hành lang đều treo đèn lồng đỏ.
Trong sân có ánh trăng, nàng lấy miếng ngọc bội ra, quan sát tỉ mỉ một lần nữa.
Càng nhìn nàng càng cảm thấy rất quen thuộc, rốt cuộc là đã từng gặp hắn ở đâu?
Trong đêm tối có người đang từng bước lại gần nàng, bước chân này rất rõ ràng và quen thuộc.
Sau đó, một đôi tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, cằm hắn chạm vào đỉnh đầu nàng. Nhưng nàng không để tâm, ung dung cất miếng ngọc bội đi.
"Miếng ngọc bội này ở đâu mà có?" Hắn hỏi.
Thanh Từ lười nhác giải thích, đẩy hai tay, vòng qua sau ôm eo, đối mặt với hắn.
"Người khác đưa ta."
Sắc mặt Tần Thừa Trạch có chút trầm xuống, ánh mắt âm trầm, "A Từ, muội không tin ta có thể xử lý tốt mọi chuyện sao..."
"Công tử, trời không còn sớm," Thanh Từ ngáp dài một cái, "Trở về ngủ thôi."
Ở những nơi riêng tư, trước giờ nàng chưa bao giờ gọi hắn là công tử.
Nhưng bọn họ, chung quy cũng chỉ là chủ nhân và thuộc hạ, giống như người ngoài luôn nhìn thấy.
Thanh Từ không quan tâm trong ánh mắt hắn có bao nhiêu đau khổ và cam chịu, nàng vòng qua người hắn, sải bước rời đi.
---------------
"Thanh Từ, hôm nay ngươi đừng ra ngoài, Nam Hoài Quận chúa muốn ngày mai xuất giá, trong phủ có rất nhiều việc phải làm."
Tần nhị tiểu thư được gả cho Thái tử, cùng lúc đó, Tần đại công tử Tần Thừa Trạch cũng thành thân với Nam Hoài Quận chúa.
Song hỷ lâm môn, trong phủ quả là nhộn nhịp chưa từng thấy.
Thanh Từ cảm thấy có chút buồn bực, và kéo chăn lên che đầu của chính mình.
Chẳng lẽ nàng có ba đầu sáu tay hay sao, phủ Thái sư rộng lớn như vậy, lại thiếu một người hầu như nàng?
"Thanh Từ," Tiểu Vũ ngồi ở bên giường nhẹ giọng nói: "Ngươi như thế này làm sao vậy? Mấy ngày nay thiếu gia tìm ngươi mấy lần, hôm nay ngươi thật không thể chạy lung tung, thiếu gia tính tình rất tốt, nhưng cũng không phải luôn luôn ưu ái ngươi."
"Ưu ái quá không quen."
Từ khi hắn cùng Nam Hoài Quận chúa định chuyện hôn ước, Thanh Từ liền cố ý tránh xa hắn.
Không đủ khả năng khiêu khích còn không trốn thoát sao.
"Thanh Từ, kỳ thực chúng ta đều nhìn ra rồi, ngươi có lòng yêu mến công tử, nhưng lấy thân phận của ngươi, còn muốn làm chính thê hay sao? Người như chúng ta sao có thể mộng tưởng không xứng như vậy, ngươi cần gì phải làm thành bộ dạng này."
Tiểu Vũ kéo chăn xuống đầu: "Trời nóng lắm, đừng buồn phiền quá rồi hủy hoại thân thể mình, không có việc gì là không vượt qua được."
"..........."
"Ngươi nên lý trí hơn một chút, nói không chừng công tử sẽ nguyện ý thu ngươi làm thiếp, chúng ta là nô tỳ, không nên quá nóng nảy."
Thanh Từ cảm thấy có chút hơi gượng gạo.
Nàng ngồi dậy, nhìn Tiểu Vũ đang thật lòng quan tâm mình, hít một hơi thật sâu.
Hai năm trước, nàng được xếp ở chung phòng với Tiểu Vũ và Xuân Hỉ, hai cô nương này đều rất tốt bụng và trung thực.
Hai người bọn họ hầu như không biết gì về chuyện của Thanh Từ, bọn họ chỉ nghĩ rằng Thanh Từ cũng giống như bọn họ, là những tỳ nữ bình thường được mua về để hầu hạ chủ nhân.
Chỉ có điều, Thanh Từ là tỳ nữ thân cận của Tần công tử, đại công tử tính tình ôn nhu, đối xử rộng rãi với hạ nhân, cho nên Thanh Từ quen làm theo ý mình, rất ít khi nàng tuân theo phép tắc bình thường.
Thường xuyên dậy trễ về muộn, thi thoảng lại không biết người đang ở nơi nào.
"Đúng, ta thích công tử." Thanh Từ nói.
Điều này không có gì không thể thừa nhận.
Có điều....
"Ta không có vọng tưởng, lại càng không muốn làm thiếp thất. Chỉ là mấy ngày nay ta không muốn gặp hắn."
Từ khi việc thành hôn được định đoạt ngày tháng, mỗi khi Tần Thừa Trạch gặp mặt nàng, hắn đều nói do hắn không tự chủ được bản thân, nói rằng do hắn bất đắc dĩ.
Nếu đã không tự chủ được, thì đành chịu số phận đi, còn có chuyện gì để nói nữa sao?
Quan hệ của bọn họ chính là quan hệ không được nhìn thấy ngoài sáng.
Lẽ ra từ sớm đã không nên nhập nhằng vướng víu như vậy.
Hắn cưới Quận chúa của hắn, nàng đi cầu độc mộc của nàng.
"Thanh Từ........ "
Những gì có thể nói, Tiểu Vũ đã nói hết, không biết tiếp theo nên khuyên nhủ như thế nào, đúng lúc này Xuân Hỉ hoang mang chạy vào.
"Sáng sớm Công tử đã quỳ gối ở chỗ Thái sư, nói tự thân có bệnh mãn tính, không thể lấy thê tử, liền bị Thái sư đánh hai mươi gậy, hiện tại đại phu đang xem bệnh cho công tử."
Vốn là một sự kiện lớn trong phủ, nhưng Tiểu Vũ lại bật cười, "Công tử có bệnh mãn tính gì mà không thể cưới thê tử đây?"
"Ngươi nói xem?" Xuân Hỉ cũng không nhịn được cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.