Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 40
Ngư Tây Cầu Cầu
08/07/2024
Kha Hồng Tuyết vẽ tranh rất đẹp, từ sơn thủy, hoa chim đến nhân vật, tài năng và phong thái thanh nhã của hắn thật khó ai bì kịp.
Mộc Cảnh Tự ngày hôm sau thức dậy, thấy trong phòng có thêm một bức tranh, ngơ ngác một lúc lâu, mơ hồ nhớ rằng mình đã tìm hắn đòi về, nhưng lại không nhớ rằng đã gọi hắn là A Tuyết.
Mà người nọ cũng chưa từng nhắc nhở.
Sau khi rửa mặt và ra ngoài, Kha Hồng Tuyết đang tập Ngũ Cầm Hí trong sân. Thấy Mộc Cảnh Tự ra ngoài mắt Kha Hồng Tuyết sáng lên, không nói một lời đã kéo Mộc Cảnh Tự đến bên cạnh mình, tỏ ra nghiêm túc dạy y: “Sắp vào đông rồi, xương cốt học huynh yếu quá, đến luyện tập với ta nào.”
Mộc Cảnh Tự vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng Kha Hồng Tuyết như có mắt ở sau lưng, liền nói: “Nếu không thì lần sau huynh ngã bệnh, ta lại phải ôm huynh đi nửa vòng núi từ xá viện đến y thất.”
Hắn nghiêng đầu, nói một cách rất vô lại: “Huynh biết mà, ta làm được chuyện này.”
Hắn uớc cả học phủ biết rằng quan hệ của mình với Mộc Cảnh Tự rất thân mật, chuyện ôm Mộc Cảnh Tự rêu rao khắp nơi, Kha Hồng Tuyết thật sự làm được.
Mộc Cảnh Tự ngẩn ra, muốn nói gì đó nhưng rồi nuốt lại, đành phải theo hắn tập một bài Ngũ Cầm Hí trong sân, đến khi kết thúc thì trên người đã ướt một lớp mồ hôi mỏng.
“Về phòng nghỉ ngơi chút đã, đợi mồ hôi khô rồi đi học cũng không muộn.” Kha Hồng Tuyết vừa nói vừa dẫn y vào phòng mình, trên bếp có món ăn sáng vừa mới lấy từ nhà ăn về.
Kha Hồng Tuyết mà chăm sóc người khác thì thật sự tỉ mỉ đến mức làm người ta nghiện.
Mộc Cảnh Tự ăn sáng, trong lúc đó liếc thấy trên bàn có một tờ giấy vẽ, mực vừa mới chấm vài nét, như là vừa mới bắt đầu.
Y giật mình, giả vờ lơ đãng hỏi: “Tối qua ngươi tặng ta một bức tranh sao?”
Tay Kha Hồng Tuyết cầm đũa khựng lại, cười một cách khó hiểu, nói: “Học huynh, là huynh tìm ta đòi một bức đấy.”
Hắn gắp cho người ta một cái bánh bao gạch cua, giọng điệu phóng đãng cực kỳ, nói chuyện như mang theo một cái móc nhỏ, gần như là tức giận, như lông vũ phớt qua bên tai: “Sao ăn xong rồi lại chạy không nhận thế này?”
Tay Mộc Cảnh Tự cầm bữa sáng trong lúc nhất thời lên không được xuống không xong, luôn cảm thấy hắn có ý ám chỉ, lại thực sự không thể phản bác.
- Không thể tranh luận với kẻ vô lại, càng tranh luận đối phương càng hăng; càng nói nhiều, những lời phản lại khiến người đỏ mặt tía tai cũng sẽ càng nhiều.
Hầu kết Mộc Cảnh Tự khẽ động, cúi đầu ăn cháo, chẳng thèm để ý đến những lời vô liêm sỉ của hắn.
Kha Hồng Tuyết ngồi đối diện, nương theo ánh nắng sáng sớm cười yếu ớt nhìn y một hồi, làm như không có việc gì nói: “Tết năm nay còn đến nhà ta không?”
Lời mời có hơi sớm, nhưng nghĩ lại, học phủ vào đông sẽ sớm nghỉ, báo trước một tiếng cũng không có gì.
Mộc Cảnh Tự suy nghĩ một chút, hơi gật đầu.
Khóe môi Kha Hồng Tuyết nhếch lên độ cong chẳng mấy chốc đã lớn hơn vài phần, hắn ăn xong bữa sáng, buồn chán chống cằm nhìn Mộc Cảnh Tự ngồi đối diện chậm rãi uống cháo, chỉ cảm thấy dễ chịu lại đẹp mắt.
Ban đầu Mộc Cảnh Tự định để mặc hắn, nhưng ánh mắt này quá trực diện, như cái gai đâm vào người y. Y nhịn rồi lại nhịn, thật sự không nhịn nổi, đặt bát xuống, ngẩng đầu, đối diện thẳng với Kha Hồng Tuyết: “ Ngươi nhìn gì?”
Kha Hồng Tuyết không sợ, liền nói: “Lâu rồi không vẽ tranh chân dung trực diện, muốn nhìn học huynh kỹ một chút, để lúc vẽ không phải làm phiền huynh ngồi đối diện ta.”
Mộc Cảnh Tự: “......”
Ánh mắt y không tự chủ mà liếc sang bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy bức tranh mới bắt đầu vẽ trên bàn, lập tức im lặng.
Ngón tay Mộc Cảnh Tự khẽ co lại, đột nhiên rất muốn hỏi có phải tối qua mình đã nói gì đó sau khi say rượu không.
Nếu không thì thật sự không biết nên nói chuyện về đề tài này với A Tuyết thế nào.
Nhưng tựa như đêm đó Phong Nguyệt Lâu trở về Kha phủ, Kha Hồng Tuyết gối lên đầu gối y nỉ non, ngày hôm sau tỉnh lại A Tuyết không hỏi y đã xảy ra chuyện gì,Mộc Cảnh Tự cũng không bao giờ mở lời.
Vẽ thêm mấy bức tranh, trên núi Kinh Gia hoàn toàn vào đông, học phủ Lâm Uyên bắt đầu nghỉ.
Mùa thu năm nay huynh trưởng của Từ Minh Duệ được phái đi địa phương làm quan, nhưng bởi vì đầu xuân sang năm phải thi cử, lăn qua lăn lại không tiện, Kha Hồng Tuyết chủ động mời hắn cũng trở về nhà mình cùng nhau ăn tết.
Ba người bọn họ đều ở Kha phủ, Lý Văn Hòa tự nhiên cũng ba ngày hai bữa chạy về phía phố Tùng Lâm.
Nhưng so với những ngày vui chơi thường ngày, khoảng thời gian trước Tết này mấy người họ tụ họp lại thường là để đọc sách.
Tàng thư Kha phủ rất phong phú, đủ để họ đọc suốt cả mùa đông mà không thấy chán. Huống chi còn có đề thi các năm, dù là ôn tập gấp cũng phải làm bộ làm tịch.
Mấy ngày trước mồng 8 tháng chạp, Kha Hồng Tuyết rõ ràng trở nên rất lo lắng, trước mặt Mộc Cảnh Tự thì không sao, nhưng lúc không có cậu ấy thì luôn cau mày, như đang lo lắng chuyện gì đó khó giải quyết.
Nhưng may mắn là tối mùng bảy tháng Chạp tuyết rơi, đến sáng hôm sau tuyết vẫn chưa ngừng.
Kha Hồng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, phân phó phòng bếp đưa cháo mùng tám đến viện Thần Hi, cười nói với Mộc Cảnh Tự: “Thời tiết không tốt, hôm nay không có cách nào ra ngoài.”
Mộc Cảnh Tự ngước mắt, trong đôi mắt trong như hồ thu phản chiếu hình bóng người đối diện.
Kha Hồng Tuyết còn chưa kịp kinh hoảng, giây tiếp theo đã nghe thấy giọng Mộc Cảnh Tự, sững sờ hai giây, nhanh chóng hiểu ra học huynh đã nhìn thấu hết thảy sự hoảng hốt và sợ hãi của mình.
Mộc Cảnh Tự lên tiếng, nói với hắn: “Lạnh quá, ta không muốn ra ngoài, ngươi bớt chút thời gian sai người đi Đà Lan tự một chuyến, giúp ta quyên chút tiền hương khói có được không?”
Rốt cuộc vẫn giấu diếm, màn cửa sổ vẫn chưa đâm thủng.
Kha Hồng Tuyết không nói rằng mấy ngày nay mình lo lắng Mộc Cảnh Tự đến chùa lại bị ám như năm ngoái, Mộc Cảnh Tự cũng không nói rằng mình đã mời mấy bài vị trên núi.
Hai người đều hiểu ngầm, lại mỗi người đều im lặng không nói.
- Về phần vị cuối cùng chưa kịp mời, Là do sau này Mộc Cảnh Tự không muốn mời, lý do gì y cũng không nói rõ được. Có lẽ là từ miệng A Tuyết nghe thấy tên thế tử Ninh Tuyên Vương, nhớ đến tiểu Thất cỡ tuổi đó, một lúc nào đó trong lòng cực kỳ chống đối việc đệ đệ cũng trở thành một cái tên vô danh trên tấm bảng gỗ.
Y nói không rõ, cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Lại một năm đông qua xuân đến, nhánh liễu bên bờ trổ mầm mới, báo hiệu kỳ thi khoa cử thay máu quan trường cuối cùng cũng diễn ra.
Trước khi đi Kha Hồng Tuyết lại tặng Mộc Cảnh Tự một bức tranh, cười nói với y: “Học huynh, chúc huynh đắc thắng ngay từ trận đầu, đề tên bảng vàng.”
Tranh Kha Hồng Tuyết tặng Mộc Cảnh Tự phần lớn đều là mặc trang phục màu trắng, cảnh vật lại đậm nét, nếu không sẽ không thể thể hiện được độ dày của tấm tuyên thành ba thước.
Chỉ duy nhất bức này, vẽ công tử có khuôn mặt Mộc Cảnh Tự, nhưng lại mặc một bộ y phục đỏ rực, trong tiết trời tháng ba, nhìn một cái thấy xung quanh toàn là hoa cỏ nở rộ.
Nhưng cho dù là những bông hoa mùa xuân rực rỡ do màu sắc tô vẽ, trong bức tranh này cũng trở thành nền cho nhân vật.
Mộc Cảnh Tự nhìn bức tranh, nửa ngày không đưa tay nhận, Kha Hồng Tuyết nói: “Ta chờ tiệc Trạng Nguyên của huynh.”
Thật lâu sau, Mộc Cảnh Tự rốt cục đưa tay nhận lấy bức tranh, nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
Kha Hồng Tuyết thấp giọng cười, cảm thấy tất cả đều đi theo quỹ đạo bọn họ dự đoán, đợi đến khi chuyện này xảy ra, cuối cùng sẽ có kết quả tốt.
Thẳng đến khi Mộc Cảnh Tự thật sự trở thành Trạng Nguyên, Hoàng đế ở trong cung thiết yến cho y, bách quan chúc mừng, Hoàng tử kết giao, đang lúc xuân phong đắc ý, Kha Hồng Tuyết lại xảy ra bất đồng lần đầu tiên với y.
Nhưng thật ra không phải chuyện gì to tát, chẳng qua là học huynh giấu hắn, nhặt về một con sói mắt trắng từ lãnh cung mà thôi.
Mộc Cảnh Tự ngày hôm sau thức dậy, thấy trong phòng có thêm một bức tranh, ngơ ngác một lúc lâu, mơ hồ nhớ rằng mình đã tìm hắn đòi về, nhưng lại không nhớ rằng đã gọi hắn là A Tuyết.
Mà người nọ cũng chưa từng nhắc nhở.
Sau khi rửa mặt và ra ngoài, Kha Hồng Tuyết đang tập Ngũ Cầm Hí trong sân. Thấy Mộc Cảnh Tự ra ngoài mắt Kha Hồng Tuyết sáng lên, không nói một lời đã kéo Mộc Cảnh Tự đến bên cạnh mình, tỏ ra nghiêm túc dạy y: “Sắp vào đông rồi, xương cốt học huynh yếu quá, đến luyện tập với ta nào.”
Mộc Cảnh Tự vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng Kha Hồng Tuyết như có mắt ở sau lưng, liền nói: “Nếu không thì lần sau huynh ngã bệnh, ta lại phải ôm huynh đi nửa vòng núi từ xá viện đến y thất.”
Hắn nghiêng đầu, nói một cách rất vô lại: “Huynh biết mà, ta làm được chuyện này.”
Hắn uớc cả học phủ biết rằng quan hệ của mình với Mộc Cảnh Tự rất thân mật, chuyện ôm Mộc Cảnh Tự rêu rao khắp nơi, Kha Hồng Tuyết thật sự làm được.
Mộc Cảnh Tự ngẩn ra, muốn nói gì đó nhưng rồi nuốt lại, đành phải theo hắn tập một bài Ngũ Cầm Hí trong sân, đến khi kết thúc thì trên người đã ướt một lớp mồ hôi mỏng.
“Về phòng nghỉ ngơi chút đã, đợi mồ hôi khô rồi đi học cũng không muộn.” Kha Hồng Tuyết vừa nói vừa dẫn y vào phòng mình, trên bếp có món ăn sáng vừa mới lấy từ nhà ăn về.
Kha Hồng Tuyết mà chăm sóc người khác thì thật sự tỉ mỉ đến mức làm người ta nghiện.
Mộc Cảnh Tự ăn sáng, trong lúc đó liếc thấy trên bàn có một tờ giấy vẽ, mực vừa mới chấm vài nét, như là vừa mới bắt đầu.
Y giật mình, giả vờ lơ đãng hỏi: “Tối qua ngươi tặng ta một bức tranh sao?”
Tay Kha Hồng Tuyết cầm đũa khựng lại, cười một cách khó hiểu, nói: “Học huynh, là huynh tìm ta đòi một bức đấy.”
Hắn gắp cho người ta một cái bánh bao gạch cua, giọng điệu phóng đãng cực kỳ, nói chuyện như mang theo một cái móc nhỏ, gần như là tức giận, như lông vũ phớt qua bên tai: “Sao ăn xong rồi lại chạy không nhận thế này?”
Tay Mộc Cảnh Tự cầm bữa sáng trong lúc nhất thời lên không được xuống không xong, luôn cảm thấy hắn có ý ám chỉ, lại thực sự không thể phản bác.
- Không thể tranh luận với kẻ vô lại, càng tranh luận đối phương càng hăng; càng nói nhiều, những lời phản lại khiến người đỏ mặt tía tai cũng sẽ càng nhiều.
Hầu kết Mộc Cảnh Tự khẽ động, cúi đầu ăn cháo, chẳng thèm để ý đến những lời vô liêm sỉ của hắn.
Kha Hồng Tuyết ngồi đối diện, nương theo ánh nắng sáng sớm cười yếu ớt nhìn y một hồi, làm như không có việc gì nói: “Tết năm nay còn đến nhà ta không?”
Lời mời có hơi sớm, nhưng nghĩ lại, học phủ vào đông sẽ sớm nghỉ, báo trước một tiếng cũng không có gì.
Mộc Cảnh Tự suy nghĩ một chút, hơi gật đầu.
Khóe môi Kha Hồng Tuyết nhếch lên độ cong chẳng mấy chốc đã lớn hơn vài phần, hắn ăn xong bữa sáng, buồn chán chống cằm nhìn Mộc Cảnh Tự ngồi đối diện chậm rãi uống cháo, chỉ cảm thấy dễ chịu lại đẹp mắt.
Ban đầu Mộc Cảnh Tự định để mặc hắn, nhưng ánh mắt này quá trực diện, như cái gai đâm vào người y. Y nhịn rồi lại nhịn, thật sự không nhịn nổi, đặt bát xuống, ngẩng đầu, đối diện thẳng với Kha Hồng Tuyết: “ Ngươi nhìn gì?”
Kha Hồng Tuyết không sợ, liền nói: “Lâu rồi không vẽ tranh chân dung trực diện, muốn nhìn học huynh kỹ một chút, để lúc vẽ không phải làm phiền huynh ngồi đối diện ta.”
Mộc Cảnh Tự: “......”
Ánh mắt y không tự chủ mà liếc sang bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy bức tranh mới bắt đầu vẽ trên bàn, lập tức im lặng.
Ngón tay Mộc Cảnh Tự khẽ co lại, đột nhiên rất muốn hỏi có phải tối qua mình đã nói gì đó sau khi say rượu không.
Nếu không thì thật sự không biết nên nói chuyện về đề tài này với A Tuyết thế nào.
Nhưng tựa như đêm đó Phong Nguyệt Lâu trở về Kha phủ, Kha Hồng Tuyết gối lên đầu gối y nỉ non, ngày hôm sau tỉnh lại A Tuyết không hỏi y đã xảy ra chuyện gì,Mộc Cảnh Tự cũng không bao giờ mở lời.
Vẽ thêm mấy bức tranh, trên núi Kinh Gia hoàn toàn vào đông, học phủ Lâm Uyên bắt đầu nghỉ.
Mùa thu năm nay huynh trưởng của Từ Minh Duệ được phái đi địa phương làm quan, nhưng bởi vì đầu xuân sang năm phải thi cử, lăn qua lăn lại không tiện, Kha Hồng Tuyết chủ động mời hắn cũng trở về nhà mình cùng nhau ăn tết.
Ba người bọn họ đều ở Kha phủ, Lý Văn Hòa tự nhiên cũng ba ngày hai bữa chạy về phía phố Tùng Lâm.
Nhưng so với những ngày vui chơi thường ngày, khoảng thời gian trước Tết này mấy người họ tụ họp lại thường là để đọc sách.
Tàng thư Kha phủ rất phong phú, đủ để họ đọc suốt cả mùa đông mà không thấy chán. Huống chi còn có đề thi các năm, dù là ôn tập gấp cũng phải làm bộ làm tịch.
Mấy ngày trước mồng 8 tháng chạp, Kha Hồng Tuyết rõ ràng trở nên rất lo lắng, trước mặt Mộc Cảnh Tự thì không sao, nhưng lúc không có cậu ấy thì luôn cau mày, như đang lo lắng chuyện gì đó khó giải quyết.
Nhưng may mắn là tối mùng bảy tháng Chạp tuyết rơi, đến sáng hôm sau tuyết vẫn chưa ngừng.
Kha Hồng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, phân phó phòng bếp đưa cháo mùng tám đến viện Thần Hi, cười nói với Mộc Cảnh Tự: “Thời tiết không tốt, hôm nay không có cách nào ra ngoài.”
Mộc Cảnh Tự ngước mắt, trong đôi mắt trong như hồ thu phản chiếu hình bóng người đối diện.
Kha Hồng Tuyết còn chưa kịp kinh hoảng, giây tiếp theo đã nghe thấy giọng Mộc Cảnh Tự, sững sờ hai giây, nhanh chóng hiểu ra học huynh đã nhìn thấu hết thảy sự hoảng hốt và sợ hãi của mình.
Mộc Cảnh Tự lên tiếng, nói với hắn: “Lạnh quá, ta không muốn ra ngoài, ngươi bớt chút thời gian sai người đi Đà Lan tự một chuyến, giúp ta quyên chút tiền hương khói có được không?”
Rốt cuộc vẫn giấu diếm, màn cửa sổ vẫn chưa đâm thủng.
Kha Hồng Tuyết không nói rằng mấy ngày nay mình lo lắng Mộc Cảnh Tự đến chùa lại bị ám như năm ngoái, Mộc Cảnh Tự cũng không nói rằng mình đã mời mấy bài vị trên núi.
Hai người đều hiểu ngầm, lại mỗi người đều im lặng không nói.
- Về phần vị cuối cùng chưa kịp mời, Là do sau này Mộc Cảnh Tự không muốn mời, lý do gì y cũng không nói rõ được. Có lẽ là từ miệng A Tuyết nghe thấy tên thế tử Ninh Tuyên Vương, nhớ đến tiểu Thất cỡ tuổi đó, một lúc nào đó trong lòng cực kỳ chống đối việc đệ đệ cũng trở thành một cái tên vô danh trên tấm bảng gỗ.
Y nói không rõ, cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Lại một năm đông qua xuân đến, nhánh liễu bên bờ trổ mầm mới, báo hiệu kỳ thi khoa cử thay máu quan trường cuối cùng cũng diễn ra.
Trước khi đi Kha Hồng Tuyết lại tặng Mộc Cảnh Tự một bức tranh, cười nói với y: “Học huynh, chúc huynh đắc thắng ngay từ trận đầu, đề tên bảng vàng.”
Tranh Kha Hồng Tuyết tặng Mộc Cảnh Tự phần lớn đều là mặc trang phục màu trắng, cảnh vật lại đậm nét, nếu không sẽ không thể thể hiện được độ dày của tấm tuyên thành ba thước.
Chỉ duy nhất bức này, vẽ công tử có khuôn mặt Mộc Cảnh Tự, nhưng lại mặc một bộ y phục đỏ rực, trong tiết trời tháng ba, nhìn một cái thấy xung quanh toàn là hoa cỏ nở rộ.
Nhưng cho dù là những bông hoa mùa xuân rực rỡ do màu sắc tô vẽ, trong bức tranh này cũng trở thành nền cho nhân vật.
Mộc Cảnh Tự nhìn bức tranh, nửa ngày không đưa tay nhận, Kha Hồng Tuyết nói: “Ta chờ tiệc Trạng Nguyên của huynh.”
Thật lâu sau, Mộc Cảnh Tự rốt cục đưa tay nhận lấy bức tranh, nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
Kha Hồng Tuyết thấp giọng cười, cảm thấy tất cả đều đi theo quỹ đạo bọn họ dự đoán, đợi đến khi chuyện này xảy ra, cuối cùng sẽ có kết quả tốt.
Thẳng đến khi Mộc Cảnh Tự thật sự trở thành Trạng Nguyên, Hoàng đế ở trong cung thiết yến cho y, bách quan chúc mừng, Hoàng tử kết giao, đang lúc xuân phong đắc ý, Kha Hồng Tuyết lại xảy ra bất đồng lần đầu tiên với y.
Nhưng thật ra không phải chuyện gì to tát, chẳng qua là học huynh giấu hắn, nhặt về một con sói mắt trắng từ lãnh cung mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.