Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận
Chương 44
Vị Tây Quy
16/02/2023
Sauza giơ điện thoại đến trước mặt Amuro Tooru, trên màn hình hiện lên một dòng tít -- Cựu cảnh sát tổ gỡ bom cơ động bị nhốt, nghi ngờ là do kẻ đánh bom trả thù?
Trên bài là ảnh cận cảnh của cáp treo số 72, bên cạnh còn có thêm ảnh chụp của cảnh sát bị nhốt, đúng là Matsuda Jinpei.
Amuro Tooru nhìn tin tức vài giây, sau đó anh cười nói: "Không ngờ Sauza cậu lại có hứng thú với loại tin này, tôi cho rằng cậu sẽ thích những thứ thú vị hơn chứ."
Ngữ khí cùng tươi cười của anh không có một chút biến động, phảng phất như người trên tin tức chỉ là một người qua đường.
Sauza nhìn anh, đôi mắt của anh thập phần bình tĩnh. Nếu cậu không biết anh và Matsuda Jinpei là bạn tốt trước thì thiếu chút nữa đã bị anh lừa rồi.
Khả năng khống chế cảm xúc bậc này, đúng là lợi hại thật........ Không hổ là người có thể nằm vùng trong Tổ chức Áo đen 7 năm mà không bị phát hiện. Sauza nhịn không được cảm thán, đổi lại là cậu nếu nhìn thấy bạn mình gặp nguy hiểm như vậy, chắc cũng không thong dong được như Amuro Tooru đâu.
Nghĩ như vậy, cậu chán chết lấy lại di động, một lần nữa quay về phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Nichiuri, miệng nói: "Tôi đúng là thích chuyện thú vị, nhưng xem một đám cảnh sát Nhật Bản bị một kẻ hèn chơi bom xoay như chong chóng, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người nhà của mình bị nổ chết.......Chẳng lẽ còn chưa đủ thú vị sao?"
Cậu ngoái đầu lại nhìn Amuro Tooru: "Dù sao thì cảnh sát cũng là loại người mà chúng ta ghét nhất. Mười người thì đến chín người có bệnh đa nghi, thấy không thích hợp chút là lại đến dò hỏi không dứt.
Đã vậy còn thích bày ra bộ dáng vô cùng trọng nghĩa, khoa tay múa chân xen vào việc của người khác...... A, tôi ghét nhất chính là cái kiểu lắm miệng to mồm như này. Cứ lúc nào có mặt bọn họ là chẳng thể yên ổn làm việc, anh nói có đúng không Bourbon?"
Đôi mắt của Sauza sâu không thấy đáy, Amuro Tooru biết cậu đang thử.
"Đúng vậy." Amuro Tooru gật đầu cười tủm tỉm: "Làm tình báo viên, thỉnh thoảng tôi cũng thấy rất phiền phức."
Hửm ~ Sauza nhướng mày, cậu nhìn gương mặt sao cũng được của Amuro Tooru, đột nhiên cười: "Nếu anh cũng chán ghét cảnh sát như vậy thì tốt quá. Anh xem, bây giờ đến khi bom nổ chỉ còn 10 phút mà thôi, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, cùng nhau thưởng thức một màn cảnh sát nổ tung trên trời này đi?"
Ngón tay sau lưng của Amuro Tooru đột nhiên siết chặt lại, móng tay gắt gao đâm vào da thịt. Anh không nói gì, chỉ duy trì tươi cười trên mặt gật đầu.
Ánh mắt Sauza sáng lên, cậu cười cong mắt, dùng ngữ khí hưng phấn nói: "Tốt quá rồi! A! Đến nhà hàng bên kia thì thế nào? Đúng lúc tôi cũng đang đói bụng, có thể vừa ăn mì xào vừa xem phát sóng trực tiếp.
Nghe nói người Nhật Bản khi đi biển đều ăn mì xào đó! Tuy rằng tôi cảm thấy thời tiết như này còn ăn đồ nóng cứ quái quái thế nào ấy, nhưng không sao, nhập gia tùy tùng, thử một lần cũng được ~"
Nói rồi dẫn đầu đi trước, từ bước chân của cậu có thể nhìn ra tâm tình vô cùng vui sướng.
Amuro Tooru bị bỏ lại phía sau nhìn người đi đằng trước, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên thập phần khủng bố. Đôi mắt tím xám của anh nhìn chằm chằm Sauza, để lộ ra sát ý mãnh liệt.
Trong phút chốc, sự chán ghét của Amuro Tooru đối với Sauza đã lên tới đỉnh điểm.
Nếu như lúc trước anh vẫn xem Sauza với một thái độ [Thành viên nguy hiểm đầu óc có bệnh của tổ chức], nhưng cho đến khi cậu phát biểu xong ý nghĩ của mình, hơn nữa còn mời anh cùng nhau "thưởng thức" cảnh bạn tốt tử vong, Amuro Tooru đã liệt Sauza vào danh sách những đối tượng quan trọng cần phải diệt trừ.
Thậm chí giờ khắc này, Amuro Tooru đã có ý định lợi dụng nhiệm vụ của tổ chức đưa Sauza quy thiên trước!
Sauza đang nhảy nhót phía trước mặt Amuro Tooru trong nháy mắt cũng thu lại nụ cười.
Cậu chớp chớp mắt, tròng mắt chuyển về phía sau. Trong tầm nhìn khóe mắt, Amuro Tooru đang mặt không cảm xúc mà nhìn cậu.
Sauza nhướng mày.
- ------------------------------------
Bởi vì đang trong thời gian làm việc, nhà hàng không có nhiều người, bọn họ vừa đến là đã có chỗ ngồi.
Sauza chọn một chỗ ở đầu gió ngồi xuống, giơ tay lên gọi phục vụ để gọi món.
Cô gái phục vụ mặt đầy tươi cười đi tới. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao cao, bên ngoài áo tắm khoác một chiếc tạp dề, phối hợp với màu da lúa mạch, tôn lên một vẻ đẹp khỏe khoắn, nhìn qua đã cho người ta cảm giác tràn ngập hơi thở của bờ biển ngày hè.
Sauza huýt sáo một cái khích lệ nói: "Chị gái đẹp quá đi, đúng là bông hoa tươi mát của mùa hè."
Ánh mắt cậu chân thành tha thiết, toát ra sự thưởng thức cái đẹp thuần túy.
Cô gái phục vụ nhìn hai vị khách trước mặt, tuy rằng thanh niên tóc đen không bằng người da ngăm tóc vàng kia, nhưng làn da trắng nõn mặt mày thanh tú, cũng có thể coi là một soái ca hiếm có. Được soái ca như vậy chân thành khen ngợi, không có người con gái nào là không vui vẻ cả.
"Cảm ơn anh~" Cô phục vụ che miệng lại cười, sau đó hỏi: "Quý khách muốn gọi gì ạ?"
"Cho tôi một phần mì xào, thêm một ly kem tươi bạc hà, size lớn!" Sauza nói xong chuyển mắt về phía Amuro Tooru: "Bou....A, anh muốn ăn gì?"
Đột nhiên nhớ ra gọi bí danh trước mặt người ngoài không ổn cho lắm, Sauza lập tức sửa lời.
"Cho tôi cốc nước chanh là được." Amuro Tooru nói.
"Anh không muốn gọi thêm gì sao? Đã gần hai giờ rồi, chúng ta còn chưa ăn gì hết mà?" Sauza lắc đầu, "Không cần vì giữ dáng mà ăn kiêng đâu. Tuy dáng người của anh so với tôi đúng là hơi kém, nhưng mà cũng đủ hoàn hảo rồi."
Nếu là lúc trước, không chừng Amuro Tooru sẽ thầm cười nhạo việc Sauza không biết xấu hổ hoặc câm nín trào phúng một chút. Nhưng khi trải qua chuyện vừa rồi, tâm thái của anh đã hoàn toàn thay đổi.
Hiện tại đối mặt với cậu, trong lòng Amuro Tooru chỉ có chán ghét và phẫn nộ. Nhưng Sauza vẫn trước sau như một pha trò đùa cợt, làm anh vô cùng bực bội.
Bây giờ có thể chịu đựng ngồi ở đây cùng cậu đã là cực hạn của Amuro Tooru. Nếu không phải lo lắng Sauza nhìn ra manh mối gì đó càng hoài nghi anh là nằm vùng, Amuro Tooru đã sớm xoay người rời đi.
"Không cần." Amuro Tooru hơi cúi đầu, đặt tầm mắt lên trên mặt bàn để dời đi lực chú ý.
"Được thôi." Sauza nhún vai, quay đầu nói với người phục vụ, "Vậy phiền cô cho tôi một phần mì xào, một ly kem bạc hà lớn và một cốc nước chanh...... Nhanh lên chút nhé chị gái, tôi đói lắm rồi đó ~"
Cô gái phục vụ che miệng cười: "Được, có ngay đây."
Sau khi cô đi xa, Sauza quay đầu lại đặt điện thoại ở trên mặt bàn, màn hình đang đưa tin về video phát sóng trực tiếp vụ đánh bom.
Bởi vì Sauza và Amuro Tooru ngồi đối diện với nhau, Sauza lại chọn một chỗ dựa tường trong góc, cho nên cậu trực tiếp để điện thoại sát vào vách tường, như vậy hai người đều có thể nhìn được.
Tầm mắt Amuro Tooru rơi xuống màn hình di động, phóng viên đang khẩn trương đưa tin về tình huống ở khách sạn quảng trường trung tâm Beika.
Sauza chống cằm, thở dài một hơi, lộ ra biểu cảm đồng tình: "Cái đất nước Nhật Bản này cũng kỳ quái thật. Rõ ràng là khách sạn và vòng đu quay đều bị đặt bom, trên đu quay còn có một cảnh sát đang mắc kẹt, thế mà bọn họ chỉ phát sóng trực tiếp mỗi khách sạn.
Chẳng lẽ trong suy nghĩ của những phóng viên này, dân thường bị nổ chết thì nghiêm trọng hơn so với cảnh sát sao? Chẳng thấy ai quan tâm vị cảnh sát kia vậy?"
"Cũng không hẳn. Chỗ đu quay cũng đã đưa tin rồi, chẳng qua mắc kẹt ở khách sạn chính là một đứa trẻ không có kinh nghiệm, cho nên bọn họ mới càng thêm chú ý." Amuro Tooru phản bác, "Không thể phán đoán tầm quan trọng bằng việc có phát sóng trực tiếp hay không, hai nơi phát nổ đều có cảnh sát, bọn họ cũng không vứt bỏ bên nào hết."
"Ồ?~" Sauza kéo dài thanh âm: "Anh đang giải thích hộ những phóng viên này sao Bourbon? Hay là...... Anh vô cùng tin tưởng cảnh sát Nhật Bản vậy?"
Cậu lộ ra ánh mắt sắc bén: "Bourbon, lời nói của anh toát ra thứ mùi quen thuộc rất đáng ghét...... Anh là nằm vùng sao?"
Amuro Tooru lông mày cũng không nhúc nhích một chút, thậm chí còn cắn ngược lại: "[Có phải nằm vùng không] là câu cửa miệng của cậu sao? Đừng suốt ngày treo câu đấy ở bên mồm được không, thật sự rất phiền, chẳng trách Chianti không chịu nổi cậu."
Sauza nhún nhún vai: "Mấy người đều không thích tôi, tôi quen rồi." Cậu chuyển giọng: "Dù sao tôi vào tổ chức cũng không phải để kết bạn, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được."
Giờ phút này Amuro Tooru tâm tình bực bội không thèm để ý Sauza nữa, lực chú ý của anh đang dồn hết lên vụ đánh bom.
Sauza nhìn thoáng qua: "Bây giờ còn 6 phút, bom sắp nổ rồi. Vừa rồi tôi thấy tin tức nói cảnh sát đã rút khỏi khách sạn Beika, thang máy chỉ còn dư lại hai đứa trẻ, nhìn tình huống thì có vẻ là đã từ bỏ cứu viện........ Chà, xem ra tên đánh bom này rất có ý tưởng.
Cố ý đặt gợi ý trong quả bom, đến vài giây cuối mới hiện lên, chỉnh là để cho cảnh sát lựa chọn? Nếu cảnh sát dỡ bom xuống thì sẽ mất đi manh mối, khiến nhiều người tử vong hơn. Hình tượng của cảnh sát Nhật Bản sẽ bị phá hủy, dẫn đến mức độ tín nhiệm của người dân sụt giảm.
Nhưng nếu không phá bom thì chỉ có thể bị sống sờ sờ mà nổ chết....... Nói thật, tôi phải khen hắn một câu. Độc ác đến mức này cũng là hiếm thấy."
"......" Amuro Tooru không nói gì.
Nhìn thấy phóng viên nói cảnh sát bên vòng đu quay cũng đã từ bỏ cứu viện, anh siết chặt nắm tay.
Đầu ngón tay cùng đáy lòng anh đều đang run rẩy.
Trong bốn người bạn của anh, Hagiwara Kenji, Morofushi Hiromitsu, Date Wataru đều đã chết, chỉ còn lại mình Matsuda Jinpei. Ngày hôm đó ở quán cafe Poirot bọn họ gặp lại nhau anh thật sự rất vui vẻ. Bởi thân phận nằm vùng của mình, anh không thể chủ động tiếp xúc, cũng không thể gặp mặt, tất cả là vì sự an toàn của bọn họ.
Cái chết của Morofushi Hiromitsu không chỉ khiến anh mất đi một người bạn cùng nhau lớn lên, mà còn là một người chiến hữu kề vai sát cánh.
Nằm vùng ở tổ chức, nhiều khi sẽ bị bắt buộc phải làm những việc trái với lương tâm mình. Mỗi lần làm xong những nhiệm vụ này, Amuro Tooru đều sẽ cảm thấy khổ sở. Luôn là Morofushi Hiromitsu cười động viên anh, ở bên cậu ấy là nơi duy nhất trong tổ chức anh có thể thả lỏng tâm tình......... Cậu ấy chết, chính là đả kích lớn nhất đối với Amuro Tooru.
Rất cô đơn, rất đau đớn, nhưng anh vẫn phải tiếp tục bước đi.
Lưng đeo cái chết của bạn tốt, vai gánh trách nhiệm của quốc gia, từng bước từng bước leo lên, chỉ chờ đến ngày hái quả, đến khi tất cả kết thúc, anh mới có thể tự tay đánh tan tổ chức để báo thù cho người bạn của mình.
Anh biết mình phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không được thả lỏng. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Matsuda Jinpei, trái tim anh như được xoa dịu. May mắn vẫn còn Matsuda Jinpei, cho dù đối phương không ở bên cạnh, nhưng ít nhất anh biết mình vẫn còn một người bạn đang sống tốt đẹp, trong lòng anh lại tràn ngập động lực.
Chờ đến khi tổ chức hoàn toàn bị đánh bại, anh muốn cùng Matsuda Jinpei đi uống rượu, nói cho nhau nghe những sự tiếc nuối trong lòng, sau đó lại cùng nhau nỗ lực tiến về phía trước. Xuân hạ thu đông, mỗi năm qua đi, rồi họ sẽ hẹn nhau đến trước mộ của những người bạn đã khuất để kể lại những thăng trầm của năm tháng......
Nhưng giờ phút này, anh bị ép phải ngồi ở trước mặt của một thành viên tổ chức, làm bộ không chút để ý nhìn người bạn cuối cùng của mình ra đi.
Mì xào được đưa lên, Sauza hưng phấn đi lấy đũa, lại bởi vì không nắm chắc nên làm rơi xuống đất. Cậu nhỏ giọng nói thầm một câu, cong lưng cúi xuống nhặt.
Lúc ngón tay Sauza đụng tới chiếc đũa, cậu lơ đãng liếc lên Amuro Tooru một cái, liền nhìn thấy bàn tay đặt ở đầu gối của anh đang gắt gao nắm chặt, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.
"......" Sauza ngẩn người, hơi hơi hé miệng.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Amuro Tooru, anh đang cúi đầu, đôi mắt giấu dưới mái tóc ẩn chứa những cảm xúc kịch liệt. Nếu cảnh này bị thành viên tổ chức khác nhìn thấy, tuyệt đối sẽ nhìn ra Amuro Tooru không thích hợp -- anh đang bại lộ cảm xúc chân thực của mình.
"......A! Tiêu đời! Tôi quên mất Rum dặn chiều này hai giờ phải gửi cho ông ta một bản báo cáo rồi!" Sauza lấy lại điện thoại trên bàn lớn tiếng nói.
Lúc Amuro Tooru nhìn qua, cậu đã xoay người đi ra ngoài: "Bourbon anh đừng xen vào chuyện của tôi, tôi về khách sạn trước đây! Mấy ngày nữa tôi muốn ở lại chơi cho đã, anh tự mình về trước đi! Dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, anh thích làm gì thì làm, tôi không quan tâm! Tóm lại đừng xuất hiện trước mặt tôi là được!"
Nói rồi cậu bước nhanh rời đi.
- ------------------------------------
Sauza bước đi trên bờ cát, ảo não cực kỳ.
Thật là, rõ ràng ở đó có quạt mát đồ ăn ngon thức uống lạnh, còn có thể nhìn Bourbon giãy dụa, cậu rời đi làm gì không biết?!
Phiền muốn chết! Vì cái gì lại làm ra biểu tình như vậy, cứ như cậu là người xấu ấy? Hơn nữa tại sao khi thấy cái biểu tình đó cậu lại không thoải mái chứ? Rõ ràng chỉ là một người trong sách thôi mà!
Trên bài là ảnh cận cảnh của cáp treo số 72, bên cạnh còn có thêm ảnh chụp của cảnh sát bị nhốt, đúng là Matsuda Jinpei.
Amuro Tooru nhìn tin tức vài giây, sau đó anh cười nói: "Không ngờ Sauza cậu lại có hứng thú với loại tin này, tôi cho rằng cậu sẽ thích những thứ thú vị hơn chứ."
Ngữ khí cùng tươi cười của anh không có một chút biến động, phảng phất như người trên tin tức chỉ là một người qua đường.
Sauza nhìn anh, đôi mắt của anh thập phần bình tĩnh. Nếu cậu không biết anh và Matsuda Jinpei là bạn tốt trước thì thiếu chút nữa đã bị anh lừa rồi.
Khả năng khống chế cảm xúc bậc này, đúng là lợi hại thật........ Không hổ là người có thể nằm vùng trong Tổ chức Áo đen 7 năm mà không bị phát hiện. Sauza nhịn không được cảm thán, đổi lại là cậu nếu nhìn thấy bạn mình gặp nguy hiểm như vậy, chắc cũng không thong dong được như Amuro Tooru đâu.
Nghĩ như vậy, cậu chán chết lấy lại di động, một lần nữa quay về phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Nichiuri, miệng nói: "Tôi đúng là thích chuyện thú vị, nhưng xem một đám cảnh sát Nhật Bản bị một kẻ hèn chơi bom xoay như chong chóng, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người nhà của mình bị nổ chết.......Chẳng lẽ còn chưa đủ thú vị sao?"
Cậu ngoái đầu lại nhìn Amuro Tooru: "Dù sao thì cảnh sát cũng là loại người mà chúng ta ghét nhất. Mười người thì đến chín người có bệnh đa nghi, thấy không thích hợp chút là lại đến dò hỏi không dứt.
Đã vậy còn thích bày ra bộ dáng vô cùng trọng nghĩa, khoa tay múa chân xen vào việc của người khác...... A, tôi ghét nhất chính là cái kiểu lắm miệng to mồm như này. Cứ lúc nào có mặt bọn họ là chẳng thể yên ổn làm việc, anh nói có đúng không Bourbon?"
Đôi mắt của Sauza sâu không thấy đáy, Amuro Tooru biết cậu đang thử.
"Đúng vậy." Amuro Tooru gật đầu cười tủm tỉm: "Làm tình báo viên, thỉnh thoảng tôi cũng thấy rất phiền phức."
Hửm ~ Sauza nhướng mày, cậu nhìn gương mặt sao cũng được của Amuro Tooru, đột nhiên cười: "Nếu anh cũng chán ghét cảnh sát như vậy thì tốt quá. Anh xem, bây giờ đến khi bom nổ chỉ còn 10 phút mà thôi, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, cùng nhau thưởng thức một màn cảnh sát nổ tung trên trời này đi?"
Ngón tay sau lưng của Amuro Tooru đột nhiên siết chặt lại, móng tay gắt gao đâm vào da thịt. Anh không nói gì, chỉ duy trì tươi cười trên mặt gật đầu.
Ánh mắt Sauza sáng lên, cậu cười cong mắt, dùng ngữ khí hưng phấn nói: "Tốt quá rồi! A! Đến nhà hàng bên kia thì thế nào? Đúng lúc tôi cũng đang đói bụng, có thể vừa ăn mì xào vừa xem phát sóng trực tiếp.
Nghe nói người Nhật Bản khi đi biển đều ăn mì xào đó! Tuy rằng tôi cảm thấy thời tiết như này còn ăn đồ nóng cứ quái quái thế nào ấy, nhưng không sao, nhập gia tùy tùng, thử một lần cũng được ~"
Nói rồi dẫn đầu đi trước, từ bước chân của cậu có thể nhìn ra tâm tình vô cùng vui sướng.
Amuro Tooru bị bỏ lại phía sau nhìn người đi đằng trước, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên thập phần khủng bố. Đôi mắt tím xám của anh nhìn chằm chằm Sauza, để lộ ra sát ý mãnh liệt.
Trong phút chốc, sự chán ghét của Amuro Tooru đối với Sauza đã lên tới đỉnh điểm.
Nếu như lúc trước anh vẫn xem Sauza với một thái độ [Thành viên nguy hiểm đầu óc có bệnh của tổ chức], nhưng cho đến khi cậu phát biểu xong ý nghĩ của mình, hơn nữa còn mời anh cùng nhau "thưởng thức" cảnh bạn tốt tử vong, Amuro Tooru đã liệt Sauza vào danh sách những đối tượng quan trọng cần phải diệt trừ.
Thậm chí giờ khắc này, Amuro Tooru đã có ý định lợi dụng nhiệm vụ của tổ chức đưa Sauza quy thiên trước!
Sauza đang nhảy nhót phía trước mặt Amuro Tooru trong nháy mắt cũng thu lại nụ cười.
Cậu chớp chớp mắt, tròng mắt chuyển về phía sau. Trong tầm nhìn khóe mắt, Amuro Tooru đang mặt không cảm xúc mà nhìn cậu.
Sauza nhướng mày.
- ------------------------------------
Bởi vì đang trong thời gian làm việc, nhà hàng không có nhiều người, bọn họ vừa đến là đã có chỗ ngồi.
Sauza chọn một chỗ ở đầu gió ngồi xuống, giơ tay lên gọi phục vụ để gọi món.
Cô gái phục vụ mặt đầy tươi cười đi tới. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao cao, bên ngoài áo tắm khoác một chiếc tạp dề, phối hợp với màu da lúa mạch, tôn lên một vẻ đẹp khỏe khoắn, nhìn qua đã cho người ta cảm giác tràn ngập hơi thở của bờ biển ngày hè.
Sauza huýt sáo một cái khích lệ nói: "Chị gái đẹp quá đi, đúng là bông hoa tươi mát của mùa hè."
Ánh mắt cậu chân thành tha thiết, toát ra sự thưởng thức cái đẹp thuần túy.
Cô gái phục vụ nhìn hai vị khách trước mặt, tuy rằng thanh niên tóc đen không bằng người da ngăm tóc vàng kia, nhưng làn da trắng nõn mặt mày thanh tú, cũng có thể coi là một soái ca hiếm có. Được soái ca như vậy chân thành khen ngợi, không có người con gái nào là không vui vẻ cả.
"Cảm ơn anh~" Cô phục vụ che miệng lại cười, sau đó hỏi: "Quý khách muốn gọi gì ạ?"
"Cho tôi một phần mì xào, thêm một ly kem tươi bạc hà, size lớn!" Sauza nói xong chuyển mắt về phía Amuro Tooru: "Bou....A, anh muốn ăn gì?"
Đột nhiên nhớ ra gọi bí danh trước mặt người ngoài không ổn cho lắm, Sauza lập tức sửa lời.
"Cho tôi cốc nước chanh là được." Amuro Tooru nói.
"Anh không muốn gọi thêm gì sao? Đã gần hai giờ rồi, chúng ta còn chưa ăn gì hết mà?" Sauza lắc đầu, "Không cần vì giữ dáng mà ăn kiêng đâu. Tuy dáng người của anh so với tôi đúng là hơi kém, nhưng mà cũng đủ hoàn hảo rồi."
Nếu là lúc trước, không chừng Amuro Tooru sẽ thầm cười nhạo việc Sauza không biết xấu hổ hoặc câm nín trào phúng một chút. Nhưng khi trải qua chuyện vừa rồi, tâm thái của anh đã hoàn toàn thay đổi.
Hiện tại đối mặt với cậu, trong lòng Amuro Tooru chỉ có chán ghét và phẫn nộ. Nhưng Sauza vẫn trước sau như một pha trò đùa cợt, làm anh vô cùng bực bội.
Bây giờ có thể chịu đựng ngồi ở đây cùng cậu đã là cực hạn của Amuro Tooru. Nếu không phải lo lắng Sauza nhìn ra manh mối gì đó càng hoài nghi anh là nằm vùng, Amuro Tooru đã sớm xoay người rời đi.
"Không cần." Amuro Tooru hơi cúi đầu, đặt tầm mắt lên trên mặt bàn để dời đi lực chú ý.
"Được thôi." Sauza nhún vai, quay đầu nói với người phục vụ, "Vậy phiền cô cho tôi một phần mì xào, một ly kem bạc hà lớn và một cốc nước chanh...... Nhanh lên chút nhé chị gái, tôi đói lắm rồi đó ~"
Cô gái phục vụ che miệng cười: "Được, có ngay đây."
Sau khi cô đi xa, Sauza quay đầu lại đặt điện thoại ở trên mặt bàn, màn hình đang đưa tin về video phát sóng trực tiếp vụ đánh bom.
Bởi vì Sauza và Amuro Tooru ngồi đối diện với nhau, Sauza lại chọn một chỗ dựa tường trong góc, cho nên cậu trực tiếp để điện thoại sát vào vách tường, như vậy hai người đều có thể nhìn được.
Tầm mắt Amuro Tooru rơi xuống màn hình di động, phóng viên đang khẩn trương đưa tin về tình huống ở khách sạn quảng trường trung tâm Beika.
Sauza chống cằm, thở dài một hơi, lộ ra biểu cảm đồng tình: "Cái đất nước Nhật Bản này cũng kỳ quái thật. Rõ ràng là khách sạn và vòng đu quay đều bị đặt bom, trên đu quay còn có một cảnh sát đang mắc kẹt, thế mà bọn họ chỉ phát sóng trực tiếp mỗi khách sạn.
Chẳng lẽ trong suy nghĩ của những phóng viên này, dân thường bị nổ chết thì nghiêm trọng hơn so với cảnh sát sao? Chẳng thấy ai quan tâm vị cảnh sát kia vậy?"
"Cũng không hẳn. Chỗ đu quay cũng đã đưa tin rồi, chẳng qua mắc kẹt ở khách sạn chính là một đứa trẻ không có kinh nghiệm, cho nên bọn họ mới càng thêm chú ý." Amuro Tooru phản bác, "Không thể phán đoán tầm quan trọng bằng việc có phát sóng trực tiếp hay không, hai nơi phát nổ đều có cảnh sát, bọn họ cũng không vứt bỏ bên nào hết."
"Ồ?~" Sauza kéo dài thanh âm: "Anh đang giải thích hộ những phóng viên này sao Bourbon? Hay là...... Anh vô cùng tin tưởng cảnh sát Nhật Bản vậy?"
Cậu lộ ra ánh mắt sắc bén: "Bourbon, lời nói của anh toát ra thứ mùi quen thuộc rất đáng ghét...... Anh là nằm vùng sao?"
Amuro Tooru lông mày cũng không nhúc nhích một chút, thậm chí còn cắn ngược lại: "[Có phải nằm vùng không] là câu cửa miệng của cậu sao? Đừng suốt ngày treo câu đấy ở bên mồm được không, thật sự rất phiền, chẳng trách Chianti không chịu nổi cậu."
Sauza nhún nhún vai: "Mấy người đều không thích tôi, tôi quen rồi." Cậu chuyển giọng: "Dù sao tôi vào tổ chức cũng không phải để kết bạn, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được."
Giờ phút này Amuro Tooru tâm tình bực bội không thèm để ý Sauza nữa, lực chú ý của anh đang dồn hết lên vụ đánh bom.
Sauza nhìn thoáng qua: "Bây giờ còn 6 phút, bom sắp nổ rồi. Vừa rồi tôi thấy tin tức nói cảnh sát đã rút khỏi khách sạn Beika, thang máy chỉ còn dư lại hai đứa trẻ, nhìn tình huống thì có vẻ là đã từ bỏ cứu viện........ Chà, xem ra tên đánh bom này rất có ý tưởng.
Cố ý đặt gợi ý trong quả bom, đến vài giây cuối mới hiện lên, chỉnh là để cho cảnh sát lựa chọn? Nếu cảnh sát dỡ bom xuống thì sẽ mất đi manh mối, khiến nhiều người tử vong hơn. Hình tượng của cảnh sát Nhật Bản sẽ bị phá hủy, dẫn đến mức độ tín nhiệm của người dân sụt giảm.
Nhưng nếu không phá bom thì chỉ có thể bị sống sờ sờ mà nổ chết....... Nói thật, tôi phải khen hắn một câu. Độc ác đến mức này cũng là hiếm thấy."
"......" Amuro Tooru không nói gì.
Nhìn thấy phóng viên nói cảnh sát bên vòng đu quay cũng đã từ bỏ cứu viện, anh siết chặt nắm tay.
Đầu ngón tay cùng đáy lòng anh đều đang run rẩy.
Trong bốn người bạn của anh, Hagiwara Kenji, Morofushi Hiromitsu, Date Wataru đều đã chết, chỉ còn lại mình Matsuda Jinpei. Ngày hôm đó ở quán cafe Poirot bọn họ gặp lại nhau anh thật sự rất vui vẻ. Bởi thân phận nằm vùng của mình, anh không thể chủ động tiếp xúc, cũng không thể gặp mặt, tất cả là vì sự an toàn của bọn họ.
Cái chết của Morofushi Hiromitsu không chỉ khiến anh mất đi một người bạn cùng nhau lớn lên, mà còn là một người chiến hữu kề vai sát cánh.
Nằm vùng ở tổ chức, nhiều khi sẽ bị bắt buộc phải làm những việc trái với lương tâm mình. Mỗi lần làm xong những nhiệm vụ này, Amuro Tooru đều sẽ cảm thấy khổ sở. Luôn là Morofushi Hiromitsu cười động viên anh, ở bên cậu ấy là nơi duy nhất trong tổ chức anh có thể thả lỏng tâm tình......... Cậu ấy chết, chính là đả kích lớn nhất đối với Amuro Tooru.
Rất cô đơn, rất đau đớn, nhưng anh vẫn phải tiếp tục bước đi.
Lưng đeo cái chết của bạn tốt, vai gánh trách nhiệm của quốc gia, từng bước từng bước leo lên, chỉ chờ đến ngày hái quả, đến khi tất cả kết thúc, anh mới có thể tự tay đánh tan tổ chức để báo thù cho người bạn của mình.
Anh biết mình phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không được thả lỏng. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Matsuda Jinpei, trái tim anh như được xoa dịu. May mắn vẫn còn Matsuda Jinpei, cho dù đối phương không ở bên cạnh, nhưng ít nhất anh biết mình vẫn còn một người bạn đang sống tốt đẹp, trong lòng anh lại tràn ngập động lực.
Chờ đến khi tổ chức hoàn toàn bị đánh bại, anh muốn cùng Matsuda Jinpei đi uống rượu, nói cho nhau nghe những sự tiếc nuối trong lòng, sau đó lại cùng nhau nỗ lực tiến về phía trước. Xuân hạ thu đông, mỗi năm qua đi, rồi họ sẽ hẹn nhau đến trước mộ của những người bạn đã khuất để kể lại những thăng trầm của năm tháng......
Nhưng giờ phút này, anh bị ép phải ngồi ở trước mặt của một thành viên tổ chức, làm bộ không chút để ý nhìn người bạn cuối cùng của mình ra đi.
Mì xào được đưa lên, Sauza hưng phấn đi lấy đũa, lại bởi vì không nắm chắc nên làm rơi xuống đất. Cậu nhỏ giọng nói thầm một câu, cong lưng cúi xuống nhặt.
Lúc ngón tay Sauza đụng tới chiếc đũa, cậu lơ đãng liếc lên Amuro Tooru một cái, liền nhìn thấy bàn tay đặt ở đầu gối của anh đang gắt gao nắm chặt, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.
"......" Sauza ngẩn người, hơi hơi hé miệng.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Amuro Tooru, anh đang cúi đầu, đôi mắt giấu dưới mái tóc ẩn chứa những cảm xúc kịch liệt. Nếu cảnh này bị thành viên tổ chức khác nhìn thấy, tuyệt đối sẽ nhìn ra Amuro Tooru không thích hợp -- anh đang bại lộ cảm xúc chân thực của mình.
"......A! Tiêu đời! Tôi quên mất Rum dặn chiều này hai giờ phải gửi cho ông ta một bản báo cáo rồi!" Sauza lấy lại điện thoại trên bàn lớn tiếng nói.
Lúc Amuro Tooru nhìn qua, cậu đã xoay người đi ra ngoài: "Bourbon anh đừng xen vào chuyện của tôi, tôi về khách sạn trước đây! Mấy ngày nữa tôi muốn ở lại chơi cho đã, anh tự mình về trước đi! Dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, anh thích làm gì thì làm, tôi không quan tâm! Tóm lại đừng xuất hiện trước mặt tôi là được!"
Nói rồi cậu bước nhanh rời đi.
- ------------------------------------
Sauza bước đi trên bờ cát, ảo não cực kỳ.
Thật là, rõ ràng ở đó có quạt mát đồ ăn ngon thức uống lạnh, còn có thể nhìn Bourbon giãy dụa, cậu rời đi làm gì không biết?!
Phiền muốn chết! Vì cái gì lại làm ra biểu tình như vậy, cứ như cậu là người xấu ấy? Hơn nữa tại sao khi thấy cái biểu tình đó cậu lại không thoải mái chứ? Rõ ràng chỉ là một người trong sách thôi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.