Hôm Nay Khoa Diễn Xuất Vẫn Muốn Cùng Thám Tử Đồng Quy Vu Tận
Chương 57
Vị Tây Quy
16/02/2023
Yoshikawa Masato bị người ta dùng tóc siết cổ chết, ba người lớp diễn xuất lập tức luống cuống.
Nhân lúc Mori Kogoro, Edogawa Conan, Hattori Heiji và Amuro Tooru vây quanh thi thể, bọn họ ghé vào một góc bắt đầu tranh luận.
"Cái quỷ gì vậy?! Đại tiểu thư tùy hứng chết đuối, bây giờ đến phiên hoa hoa công tử bị tóc siết cổ, này không phải là gần giống kịch bản của chúng ta rồi sao?!" Aoi Takeo che miệng thầm nói, "Điểm khác nhau duy nhất là cách chết của tùy tùng lại ứng với hoa hoa công tử! Tên tùy tùng kia lát nữa sẽ không bị thọc chết đấy chứ? Chúng ta còn diễn được kiểu gì?!"
"Bình tĩnh chút, hiện tại vấn đề không phải là chúng ta diễn hay không diễn, mà là còn có thể diễn theo kịch bản được nữa hay không." Học ủy Mihara Kazuto nhíu chặt mày: "Vốn dĩ nhân thiết bị đụng hàng đã đủ phiền phức, hiện tại kịch bản cũng trùng khớp hoàn toàn. Nếu chúng ta vẫn cố diễn theo như cũ, vậy không phải là phim kinh dị nữa, mà là hài kịch! Tôi lo hệ thống sẽ phán chúng ta không đạt tiêu chuẩn mất."
"Học ủy nói có đạo lý, nhưng mà số 14 vẫn còn đang trên đường tới. Là vai chính quan trọng nhất, vậy mà bả chẳng giúp được gì cả...... Nói thật nhé, đã bò một ngày rồi mà vẫn còn chưa bò đến, bản thân bả cũng tự thành phim hài kịch luôn rồi." Nakajima Shisuke ôm ngực trợn trắng mắt, "Mọi người đều là học sinh dốt, sao bả còn chơi trội được như vậy chứ?"
"Lãng phí thời gian đứng đây châm chọc còn không bằng nghĩ cách giải quyết chuyện này thế nào đi." Học ủy Mihara Kazuto đỡ trán, cảm thấy vô cùng nhức đầu, "Hiện giờ đã là ngày thứ hai, ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng rồi. Nếu đến mai vẫn chưa thể diễn được, tất cả chúng ta đều sẽ phải tiến vào không gian trừng phạt!"
Đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Hanada Saharuna không có hứng thú chen vào phòng cùng mấy thám tử, đang đứng dựa vào vách tường cách đó không xa.
【 Mihara Kazuto [13]: Hanada, bà có thể làm cho mấy tên thám tử này phá án luôn trong hôm nay, sau đó rời đi càng sớm càng tốt được không? Mai chính là ngày cuối cùng rồi, nếu bọn họ vẫn còn ở lại đây, kịch bản của chúng tôi sẽ bị cuốn vào án mạng này, lúc đấy lại càng rắc rối hơn.
Hanada Saharuna [1]:......Ông đánh giá tôi cao quá vậy? Tôi cũng đâu phải máy gia tốc, nói bọn họ tăng tốc bọn họ liền tăng tốc đâu.........
Mihara Kazuto [13]: Bà có thể, bà chỉ cần qua đó khiêu khích một chút là được. Lúc trước tôi đã nghiên cứu qua, thám tử trong Conan có thể nhanh chóng phá án, hoặc là do có người gặp nguy hiểm, hoặc là do bị thám tử khác khiêu khích. Chúng ta không thể động vào Toyama Kazuha, chỉ có thể chọn cách thứ hai thôi.
Bà tốt xấu gì cũng là "Siêu sao giới cảnh sát", lại vừa phá được đại án đánh bom, từ dưới góc độ của Conan mà nói, với suất diễn của bà tuyệt đối có thể gia nhập nhóm nhân vật chủ tuyến. Mấy tên thám tử đó chắc chắn sẽ không chịu nổi khiêu khích của bà! Cho nên cầu xin bà đó, nể tình tôi giúp bà cúp tiết trên lớp nhiều lần như vậy, cứu chúng tôi đi mà!】
Hanada Saharuna bị nghẹn, quay đầu về phía học ủy đang đứng trong góc dùng một ánh mắt tha thiết nhìn mình. Nhớ tới tình nghĩa đối phương giúp cô điểm danh, cho mượn vở chép bài biết bao nhiêu lần......
【 Hanada Saharuna [1]: Chỉ lần này thôi! Sau đó chúng ta hết nợ!】
Mắt Mihara Kazuto sáng lên, vội vàng gật đầu.
Hanada Saharuna hít một hơi thật sâu, bước vào phòng người chết. Nhóm thám tử người thì đang xem xét thi thể, người thì lục lọi khắp phòng, kẻ lại hỏi cung người phát hiện cái xác, hoàn toàn trầm mê vào việc phá án.
.......A, không muốn khiêu khích chút nào hết. Đối đầu với một Edogawa Conan đã đủ phiền toái rồi, giờ còn có thêm cả Hattori Heiji. Một "Siêu sao giới cảnh sát" gà mờ như cô chắc chắn sẽ thua không còn manh giáp cho xem.
",......Nạn nhân tử vong khoảng một giờ trước, hẳn là bị giết chết trong lúc mọi người đang dùng bữa tối. Thanh tra Yamamura, cậu hãy tập trung những người trong khoảng thời gian này không có mặt ở nhà ăn, hoặc là người từng rời khỏi nhà ăn đến đại sảnh, tôi cảm thấy chúng ta phải tiến hành thẩm vấn thêm một lần nữa." Mori Kogoro nói.
"Được, tôi đi thu xếp ngay đây." Yamamura Misao lập tức gật đầu xông ra ngoài.
Edogawa Conan và Hattori Heiji ngồi xổm ngoài ban công. Lúc bọn họ vừa tiến vào đã phát hiện cửa ban công được mở ra. Mưa gió tạt vào phòng làm tatami ướt một mảng lớn. Trên mặt trong của lan can ban công còn có một dấu tay đẫm máu, bởi vì ở vị trí đó nên nó không bị nước mưa làm trôi mất.
Hattori Heiji đứng lên, mặc kệ mưa thò đầu ra ngoài, ban công hướng ra sân, nơi có những hàng trúc âm u rậm rạp.
"Kudo này, với thời tiết như vậy không có ai có thể bò lên đây được đi? Chỗ này hoàn toàn không có nơi để đặt chân, trên mặt lan can cũng không lưu lại dấu vết của dây thừng..... Nhưng mà nếu không có người bò từ phía dưới lên, tại sao nơi này lại có một vết tay máu? Vừa rồi Miyoko-san cũng đã nói, lúc bà ấy vào phòng cửa chính vẫn còn đóng chặt, lối ra duy nhất cũng chỉ có ban công mà thôi."
Edogawa Conan nhíu mày lại: "Nạn nhân bị siết cổ chết, trên người không có vết máu, tớ không hiểu cái dấu tay này tại sao lại xuất hiện. Hơn nữa sau khi hung thủ giết người, tại sao lại muốn để lại một dấu tay như vậy chứ? Không phải là vô nghĩa sao?"
"Có lẽ là vì muốn giả thần giả quỷ?" Một giọng nữ đột nhiên vang lên phía sau hai người.
Hattori Heiji và Edogawa Conan quay đầu lại, liền nhìn thấy Hanada Saharuna đang khoanh tay đứng đó.
Thấy hai người đã chú ý đến, Hanada Saharuna nhướng mày: "Hai đại thám tử có phải đã quên truyền thuyết về khách sạn này rồi không? Tóc đen dài thẳng, dấu tay màu máu, án mạng trong phòng kín, thấy thế nào cũng giống như sự kiện thần quái đúng chứ? Đương nhiên, trên đời này không có quỷ, cho nên rất rõ ràng, đây chỉ là vụ án giết người ngụy trang thành sự kiện thần quái!"
Edogawa Conan nhìn Hanada Saharuna: "Thanh tra Hanada, chẳng lẽ chị đã có manh mối gì rồi?"
"A? Manh mối thì không thể nói, chẳng qua chỉ là có chút ý tưởng....." Hanada Saharuna đánh giá trên dưới Hattori Heiji một chút, sau đó cười cười: "Lúc trước có nghe tiền bối Sato nói qua, Kudo Shinichi của Tokyo, Hattori Heiji của Osaka, cả hai đều là thám tử học sinh có khả năng suy luận xuất sắc. Cho dù là vụ án nào, chỉ cần nhìn qua là đã có thể phá giải...... Xem ra có chút hữu danh vô thực."
"Hả?!" Trên trán Hattori Heiji nổi gân xanh.
Hanada Saharuna tựa hồ ý thức được mình nói chuyện hơi quá mức thẳng thắn, vội vàng che miệng lại lộ ra biểu tình nghi hoặc: "A xin lỗi xin lỗi, không có ý nói gì cậu đâu. Chỉ là, vụ án đơn giản như thế này, tôi nghĩ cũng không đến mức hoàn toàn không tìm ra manh mối gì chứ? A? Tại sao lại có biểu cảm như vậy, chẳng lẽ các cậu ngay cả kẻ tình nghi cũng chưa xác định được sao?
Đừng đùa, không phải chứ? Đã có hẳn hai người chết rồi, các cậu thế mà lại không có một chút manh mối?!"
Hanada Saharuna diễn vô cùng khoa trương, cho dù diễn xuất của cô còn rất vụng về, nhưng cũng đã thành công chọc giận Hattori Heiji.
"Chị nói nhảm cái gì đó?! Vụ án như vậy đương nhiên chẳng cần phải suy nghĩ gì rồi, tôi có thể giải quyết ngay lập tức!" Hattori Heiji tức giận hướng về phía Hanada Saharuna hô lên.
Edogawa Conan vội vàng ngăn cậu lại: "Hattori, Hattori, bình tĩnh chút....."
"Ồ? Thật vậy chăng? Tôi vốn nghĩ, nếu mọi người đều cho rằng trình độ của hai thám tử trung học ngang hàng với nhau, vậy thì trình độ của Osaka chắc là đủ để suy ra trình độ của Tokyo rồi nhỉ? Mất công thanh tra Megure vẫn luôn khen ngợi Kudo Shinichi trước mặt tôi......Còn nói cái gì mà, Holmes của thời đại Heisei? Ôi chao, không thể bởi vì cậu ta còn là trẻ con nên khen bừa đấy chứ? Như vậy không phải là dục tốc bất đạt sao?" Hanada Saharuna lắc đầu thở dài.
"Nói thật, mọi người trong Sở Cảnh sát Đô thị có vẻ hơi khoa trương quá rồi. Tuy rằng tôi 10 phút là đã có thể phá án, bắt được bom phạm trong vòng hai giờ đồng hồ, nhưng cứ mỗi lần nhìn cái danh hiệu "Siêu sao cảnh sát" này tôi đều tự cảm thấy thẹn với lòng mình. "Heisei Homles" gì gì đó, sao còn khoa trương hơn cả tôi nữa vậy? A! Không phải tôi muốn nói Kudo Shinichi "cũng" chỉ là hữu danh vô thực đâu nhé. Tôi chỉ muốn nói là, như vậy có phải hơi khoa trương quá rồi phải không?"
Hanada Saharuna luyến thoắng nói một hồi, cười tủm tỉm khoanh tay trước ngực: "Ây da, không nói chuyện với các cậu nữa. Tôi phải xuống nghe mấy người tình nghi tìm lý do thoái thác thế nào đã, vì để được ngủ ngon, xem ra không thể không tự mình ra trận rồi."
Cô xoay người đi ra ngoài, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "......Chậc, chỗ này rõ ràng có tận 4 thám tử, sao chẳng được chút tích sự nào vậy."
"......" Edogawa Conan và Hattori Heiji nhìn chằm chằm bóng dáng của Hanada Saharuna.
Qua vài giây, Edogawa Conan dùng ngữ khí âm trầm nói: "Hattori, hôm nay cho dù thế nào cũng phải phá được án mạng trước thanh tra Hanada, bằng không tớ sẽ làm thịt cậu!"
"Hả? Còn cần cậu nói lời vô nghĩa sao?" Sau lưng Hattori Heiji lóe lên một tia chớp, chiếu sáng khuôn mặt âm u của cậu, " Cho dù có chết tớ cũng tuyệt đối không thể bại dưới tay chị ta! Tớ muốn khiến chị ấy phải quỳ xuống khóc lóc xin lỗi vì đã khinh thường chúng ta!"
Hanada Saharuna bước ra khỏi cửa phòng khẽ rùng mình một cái, sờ sờ da gà nổi trên cánh tay, lòng đầy sợ hãi quay đầu nhìn lại.
Nói đến mức đó rồi, hai tên nhóc kia hẳn là sẽ dồn hết máu lên não để phá án chứ? Nói thật, ngay cả cô cũng tự cảm thấy mình hơi quá đáng, Edogawa Conan và Hattori Heiji đều là người nóng tính, tuyệt đối sẽ không chịu thua đâu nhỉ.
Phù ~ Thành thật mà nói, tuy rằng đã quen với thiết lập kịch bản trong Conan, cũng đoán được hung thủ chắc chắn là một trong ba người: quản lý khách sạn Miyoko, tùy tùng Hirayama và tùy tùng Kikuta Daichi, nhưng cô cũng không biết rốt cuộc là ai làm. Dù sao nhìn từ hai vụ giết người trước đó, ai trong bọn họ cũng đáng nghi hết.
Nhưng mà có hai chi tiết rất khó hiểu, đó là dấu tay trên ban công và mái tóc đen dài. Hiện giờ hung thủ khẳng định là muốn lợi dụng tình tiết ma quái để đẩy tội giết người lên người "nữ quỷ". Người quen thuộc với khách sạn và cũng có nhiều thời gian chuẩn bị nhất thì cũng chỉ có Miyoko...... Nhưng ấn theo kịch bản của Conan, kẻ càng ít hiềm nghi nhất càng có khả năng là hung thủ.
Vậy thì là Hirayama Mio hoặc Kikuta Daichi sao? Hanada Saharuna lâm vào trầm tư.
Một lát sau, cô có chút đau đầu gãi gãi tóc. Ôi phiền muốn chết! Rõ ràng là đang nghỉ phép mà, vì cái gì còn phải động não chứ! Đều là do đám người Ohno Mie kia, tại sao lại cố tình chọn cái khách sạn này làm gì hả!
Kỳ thật Hanada Saharuna cũng không muốn tham gia phá án chút nào, nhưng bây giờ cô đã khiêu khích mấy người Edogawa Conan, vì không để đến lúc bị lật xe quá khó coi, cô phải tận lực tìm ra càng nhiều manh mối càng tốt, khiến cho mình chết một cách có thể diện một chút. Vừa rồi đứng đó khoác lác cả buổi, nếu ngay cả một câu suy luận cũng không có, tuyệt đối sẽ bị hai tên nhóc kia châm chọc ngược lại! Cô không muốn mất mặt vậy đâu!
Đúng lúc này, nhóm chat nhỏ trong đầu mấy người liền sáng lên.
【 Shino Mako [14]: Các vị bằng hữu, cuối cùng tôi cũng đến được khách sạn rồi. Tôi đã thành công lĩnh ngộ kỹ năng nữ quỷ, xin hãy cho một tràng pháo tay. Để tiếp nối chương trình, tôi sẽ chiêu đãi mọi người bằng một bữa tiệc khủng bố thịnh soạn! 】
Không chờ mọi người kịp vui mừng, Shino Mako lại gửi thêm một dòng tin nữa.
【 Shino Mako [14]: Hanada thân mến, có thể phiền bà cho tôi mượn một bộ quần áo được không? Trong lúc tập bò, quần áo của tôi rách hết cả rồi....... Bây giờ trông có chút không nhận ra người. 】
"......" Đối với cái gọi là "Bữa tiệc khủng bố" kia, Hanada Saharuna cảm thấy thập phần lo lắng.
Nhân lúc Mori Kogoro, Edogawa Conan, Hattori Heiji và Amuro Tooru vây quanh thi thể, bọn họ ghé vào một góc bắt đầu tranh luận.
"Cái quỷ gì vậy?! Đại tiểu thư tùy hứng chết đuối, bây giờ đến phiên hoa hoa công tử bị tóc siết cổ, này không phải là gần giống kịch bản của chúng ta rồi sao?!" Aoi Takeo che miệng thầm nói, "Điểm khác nhau duy nhất là cách chết của tùy tùng lại ứng với hoa hoa công tử! Tên tùy tùng kia lát nữa sẽ không bị thọc chết đấy chứ? Chúng ta còn diễn được kiểu gì?!"
"Bình tĩnh chút, hiện tại vấn đề không phải là chúng ta diễn hay không diễn, mà là còn có thể diễn theo kịch bản được nữa hay không." Học ủy Mihara Kazuto nhíu chặt mày: "Vốn dĩ nhân thiết bị đụng hàng đã đủ phiền phức, hiện tại kịch bản cũng trùng khớp hoàn toàn. Nếu chúng ta vẫn cố diễn theo như cũ, vậy không phải là phim kinh dị nữa, mà là hài kịch! Tôi lo hệ thống sẽ phán chúng ta không đạt tiêu chuẩn mất."
"Học ủy nói có đạo lý, nhưng mà số 14 vẫn còn đang trên đường tới. Là vai chính quan trọng nhất, vậy mà bả chẳng giúp được gì cả...... Nói thật nhé, đã bò một ngày rồi mà vẫn còn chưa bò đến, bản thân bả cũng tự thành phim hài kịch luôn rồi." Nakajima Shisuke ôm ngực trợn trắng mắt, "Mọi người đều là học sinh dốt, sao bả còn chơi trội được như vậy chứ?"
"Lãng phí thời gian đứng đây châm chọc còn không bằng nghĩ cách giải quyết chuyện này thế nào đi." Học ủy Mihara Kazuto đỡ trán, cảm thấy vô cùng nhức đầu, "Hiện giờ đã là ngày thứ hai, ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng rồi. Nếu đến mai vẫn chưa thể diễn được, tất cả chúng ta đều sẽ phải tiến vào không gian trừng phạt!"
Đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Hanada Saharuna không có hứng thú chen vào phòng cùng mấy thám tử, đang đứng dựa vào vách tường cách đó không xa.
【 Mihara Kazuto [13]: Hanada, bà có thể làm cho mấy tên thám tử này phá án luôn trong hôm nay, sau đó rời đi càng sớm càng tốt được không? Mai chính là ngày cuối cùng rồi, nếu bọn họ vẫn còn ở lại đây, kịch bản của chúng tôi sẽ bị cuốn vào án mạng này, lúc đấy lại càng rắc rối hơn.
Hanada Saharuna [1]:......Ông đánh giá tôi cao quá vậy? Tôi cũng đâu phải máy gia tốc, nói bọn họ tăng tốc bọn họ liền tăng tốc đâu.........
Mihara Kazuto [13]: Bà có thể, bà chỉ cần qua đó khiêu khích một chút là được. Lúc trước tôi đã nghiên cứu qua, thám tử trong Conan có thể nhanh chóng phá án, hoặc là do có người gặp nguy hiểm, hoặc là do bị thám tử khác khiêu khích. Chúng ta không thể động vào Toyama Kazuha, chỉ có thể chọn cách thứ hai thôi.
Bà tốt xấu gì cũng là "Siêu sao giới cảnh sát", lại vừa phá được đại án đánh bom, từ dưới góc độ của Conan mà nói, với suất diễn của bà tuyệt đối có thể gia nhập nhóm nhân vật chủ tuyến. Mấy tên thám tử đó chắc chắn sẽ không chịu nổi khiêu khích của bà! Cho nên cầu xin bà đó, nể tình tôi giúp bà cúp tiết trên lớp nhiều lần như vậy, cứu chúng tôi đi mà!】
Hanada Saharuna bị nghẹn, quay đầu về phía học ủy đang đứng trong góc dùng một ánh mắt tha thiết nhìn mình. Nhớ tới tình nghĩa đối phương giúp cô điểm danh, cho mượn vở chép bài biết bao nhiêu lần......
【 Hanada Saharuna [1]: Chỉ lần này thôi! Sau đó chúng ta hết nợ!】
Mắt Mihara Kazuto sáng lên, vội vàng gật đầu.
Hanada Saharuna hít một hơi thật sâu, bước vào phòng người chết. Nhóm thám tử người thì đang xem xét thi thể, người thì lục lọi khắp phòng, kẻ lại hỏi cung người phát hiện cái xác, hoàn toàn trầm mê vào việc phá án.
.......A, không muốn khiêu khích chút nào hết. Đối đầu với một Edogawa Conan đã đủ phiền toái rồi, giờ còn có thêm cả Hattori Heiji. Một "Siêu sao giới cảnh sát" gà mờ như cô chắc chắn sẽ thua không còn manh giáp cho xem.
",......Nạn nhân tử vong khoảng một giờ trước, hẳn là bị giết chết trong lúc mọi người đang dùng bữa tối. Thanh tra Yamamura, cậu hãy tập trung những người trong khoảng thời gian này không có mặt ở nhà ăn, hoặc là người từng rời khỏi nhà ăn đến đại sảnh, tôi cảm thấy chúng ta phải tiến hành thẩm vấn thêm một lần nữa." Mori Kogoro nói.
"Được, tôi đi thu xếp ngay đây." Yamamura Misao lập tức gật đầu xông ra ngoài.
Edogawa Conan và Hattori Heiji ngồi xổm ngoài ban công. Lúc bọn họ vừa tiến vào đã phát hiện cửa ban công được mở ra. Mưa gió tạt vào phòng làm tatami ướt một mảng lớn. Trên mặt trong của lan can ban công còn có một dấu tay đẫm máu, bởi vì ở vị trí đó nên nó không bị nước mưa làm trôi mất.
Hattori Heiji đứng lên, mặc kệ mưa thò đầu ra ngoài, ban công hướng ra sân, nơi có những hàng trúc âm u rậm rạp.
"Kudo này, với thời tiết như vậy không có ai có thể bò lên đây được đi? Chỗ này hoàn toàn không có nơi để đặt chân, trên mặt lan can cũng không lưu lại dấu vết của dây thừng..... Nhưng mà nếu không có người bò từ phía dưới lên, tại sao nơi này lại có một vết tay máu? Vừa rồi Miyoko-san cũng đã nói, lúc bà ấy vào phòng cửa chính vẫn còn đóng chặt, lối ra duy nhất cũng chỉ có ban công mà thôi."
Edogawa Conan nhíu mày lại: "Nạn nhân bị siết cổ chết, trên người không có vết máu, tớ không hiểu cái dấu tay này tại sao lại xuất hiện. Hơn nữa sau khi hung thủ giết người, tại sao lại muốn để lại một dấu tay như vậy chứ? Không phải là vô nghĩa sao?"
"Có lẽ là vì muốn giả thần giả quỷ?" Một giọng nữ đột nhiên vang lên phía sau hai người.
Hattori Heiji và Edogawa Conan quay đầu lại, liền nhìn thấy Hanada Saharuna đang khoanh tay đứng đó.
Thấy hai người đã chú ý đến, Hanada Saharuna nhướng mày: "Hai đại thám tử có phải đã quên truyền thuyết về khách sạn này rồi không? Tóc đen dài thẳng, dấu tay màu máu, án mạng trong phòng kín, thấy thế nào cũng giống như sự kiện thần quái đúng chứ? Đương nhiên, trên đời này không có quỷ, cho nên rất rõ ràng, đây chỉ là vụ án giết người ngụy trang thành sự kiện thần quái!"
Edogawa Conan nhìn Hanada Saharuna: "Thanh tra Hanada, chẳng lẽ chị đã có manh mối gì rồi?"
"A? Manh mối thì không thể nói, chẳng qua chỉ là có chút ý tưởng....." Hanada Saharuna đánh giá trên dưới Hattori Heiji một chút, sau đó cười cười: "Lúc trước có nghe tiền bối Sato nói qua, Kudo Shinichi của Tokyo, Hattori Heiji của Osaka, cả hai đều là thám tử học sinh có khả năng suy luận xuất sắc. Cho dù là vụ án nào, chỉ cần nhìn qua là đã có thể phá giải...... Xem ra có chút hữu danh vô thực."
"Hả?!" Trên trán Hattori Heiji nổi gân xanh.
Hanada Saharuna tựa hồ ý thức được mình nói chuyện hơi quá mức thẳng thắn, vội vàng che miệng lại lộ ra biểu tình nghi hoặc: "A xin lỗi xin lỗi, không có ý nói gì cậu đâu. Chỉ là, vụ án đơn giản như thế này, tôi nghĩ cũng không đến mức hoàn toàn không tìm ra manh mối gì chứ? A? Tại sao lại có biểu cảm như vậy, chẳng lẽ các cậu ngay cả kẻ tình nghi cũng chưa xác định được sao?
Đừng đùa, không phải chứ? Đã có hẳn hai người chết rồi, các cậu thế mà lại không có một chút manh mối?!"
Hanada Saharuna diễn vô cùng khoa trương, cho dù diễn xuất của cô còn rất vụng về, nhưng cũng đã thành công chọc giận Hattori Heiji.
"Chị nói nhảm cái gì đó?! Vụ án như vậy đương nhiên chẳng cần phải suy nghĩ gì rồi, tôi có thể giải quyết ngay lập tức!" Hattori Heiji tức giận hướng về phía Hanada Saharuna hô lên.
Edogawa Conan vội vàng ngăn cậu lại: "Hattori, Hattori, bình tĩnh chút....."
"Ồ? Thật vậy chăng? Tôi vốn nghĩ, nếu mọi người đều cho rằng trình độ của hai thám tử trung học ngang hàng với nhau, vậy thì trình độ của Osaka chắc là đủ để suy ra trình độ của Tokyo rồi nhỉ? Mất công thanh tra Megure vẫn luôn khen ngợi Kudo Shinichi trước mặt tôi......Còn nói cái gì mà, Holmes của thời đại Heisei? Ôi chao, không thể bởi vì cậu ta còn là trẻ con nên khen bừa đấy chứ? Như vậy không phải là dục tốc bất đạt sao?" Hanada Saharuna lắc đầu thở dài.
"Nói thật, mọi người trong Sở Cảnh sát Đô thị có vẻ hơi khoa trương quá rồi. Tuy rằng tôi 10 phút là đã có thể phá án, bắt được bom phạm trong vòng hai giờ đồng hồ, nhưng cứ mỗi lần nhìn cái danh hiệu "Siêu sao cảnh sát" này tôi đều tự cảm thấy thẹn với lòng mình. "Heisei Homles" gì gì đó, sao còn khoa trương hơn cả tôi nữa vậy? A! Không phải tôi muốn nói Kudo Shinichi "cũng" chỉ là hữu danh vô thực đâu nhé. Tôi chỉ muốn nói là, như vậy có phải hơi khoa trương quá rồi phải không?"
Hanada Saharuna luyến thoắng nói một hồi, cười tủm tỉm khoanh tay trước ngực: "Ây da, không nói chuyện với các cậu nữa. Tôi phải xuống nghe mấy người tình nghi tìm lý do thoái thác thế nào đã, vì để được ngủ ngon, xem ra không thể không tự mình ra trận rồi."
Cô xoay người đi ra ngoài, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "......Chậc, chỗ này rõ ràng có tận 4 thám tử, sao chẳng được chút tích sự nào vậy."
"......" Edogawa Conan và Hattori Heiji nhìn chằm chằm bóng dáng của Hanada Saharuna.
Qua vài giây, Edogawa Conan dùng ngữ khí âm trầm nói: "Hattori, hôm nay cho dù thế nào cũng phải phá được án mạng trước thanh tra Hanada, bằng không tớ sẽ làm thịt cậu!"
"Hả? Còn cần cậu nói lời vô nghĩa sao?" Sau lưng Hattori Heiji lóe lên một tia chớp, chiếu sáng khuôn mặt âm u của cậu, " Cho dù có chết tớ cũng tuyệt đối không thể bại dưới tay chị ta! Tớ muốn khiến chị ấy phải quỳ xuống khóc lóc xin lỗi vì đã khinh thường chúng ta!"
Hanada Saharuna bước ra khỏi cửa phòng khẽ rùng mình một cái, sờ sờ da gà nổi trên cánh tay, lòng đầy sợ hãi quay đầu nhìn lại.
Nói đến mức đó rồi, hai tên nhóc kia hẳn là sẽ dồn hết máu lên não để phá án chứ? Nói thật, ngay cả cô cũng tự cảm thấy mình hơi quá đáng, Edogawa Conan và Hattori Heiji đều là người nóng tính, tuyệt đối sẽ không chịu thua đâu nhỉ.
Phù ~ Thành thật mà nói, tuy rằng đã quen với thiết lập kịch bản trong Conan, cũng đoán được hung thủ chắc chắn là một trong ba người: quản lý khách sạn Miyoko, tùy tùng Hirayama và tùy tùng Kikuta Daichi, nhưng cô cũng không biết rốt cuộc là ai làm. Dù sao nhìn từ hai vụ giết người trước đó, ai trong bọn họ cũng đáng nghi hết.
Nhưng mà có hai chi tiết rất khó hiểu, đó là dấu tay trên ban công và mái tóc đen dài. Hiện giờ hung thủ khẳng định là muốn lợi dụng tình tiết ma quái để đẩy tội giết người lên người "nữ quỷ". Người quen thuộc với khách sạn và cũng có nhiều thời gian chuẩn bị nhất thì cũng chỉ có Miyoko...... Nhưng ấn theo kịch bản của Conan, kẻ càng ít hiềm nghi nhất càng có khả năng là hung thủ.
Vậy thì là Hirayama Mio hoặc Kikuta Daichi sao? Hanada Saharuna lâm vào trầm tư.
Một lát sau, cô có chút đau đầu gãi gãi tóc. Ôi phiền muốn chết! Rõ ràng là đang nghỉ phép mà, vì cái gì còn phải động não chứ! Đều là do đám người Ohno Mie kia, tại sao lại cố tình chọn cái khách sạn này làm gì hả!
Kỳ thật Hanada Saharuna cũng không muốn tham gia phá án chút nào, nhưng bây giờ cô đã khiêu khích mấy người Edogawa Conan, vì không để đến lúc bị lật xe quá khó coi, cô phải tận lực tìm ra càng nhiều manh mối càng tốt, khiến cho mình chết một cách có thể diện một chút. Vừa rồi đứng đó khoác lác cả buổi, nếu ngay cả một câu suy luận cũng không có, tuyệt đối sẽ bị hai tên nhóc kia châm chọc ngược lại! Cô không muốn mất mặt vậy đâu!
Đúng lúc này, nhóm chat nhỏ trong đầu mấy người liền sáng lên.
【 Shino Mako [14]: Các vị bằng hữu, cuối cùng tôi cũng đến được khách sạn rồi. Tôi đã thành công lĩnh ngộ kỹ năng nữ quỷ, xin hãy cho một tràng pháo tay. Để tiếp nối chương trình, tôi sẽ chiêu đãi mọi người bằng một bữa tiệc khủng bố thịnh soạn! 】
Không chờ mọi người kịp vui mừng, Shino Mako lại gửi thêm một dòng tin nữa.
【 Shino Mako [14]: Hanada thân mến, có thể phiền bà cho tôi mượn một bộ quần áo được không? Trong lúc tập bò, quần áo của tôi rách hết cả rồi....... Bây giờ trông có chút không nhận ra người. 】
"......" Đối với cái gọi là "Bữa tiệc khủng bố" kia, Hanada Saharuna cảm thấy thập phần lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.