Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế
Chương 112: Chỉ ngủ thôi sao?
Chước Chước
12/06/2024
Edit: phuong_bchii
________________
Nguyễn Đào nói chuyện rất nhỏ, rất giống như là từ trong cổ họng nặn ra khí âm, không cẩn thận nghe là không nghe được.
Tô Mạn cách nàng gần như vậy, đều phải tập trung lực chú ý mới có thể nghe được rõ ràng nàng nói cái gì, trên gò má của nàng đều nhiễm màu đỏ nhạt, một đôi mắt đào hoa hơi hơi xếch càng là một mảnh ngấn lệ mờ mịt, thoạt nhìn khiến cho người ta muốn hung hăng bắt nạt.
Tô Mạn cảm thấy có chút không đúng, cổ họng của cô giống như cũng theo đó mà trở nên khô khốc.
"Em nói...... cái gì?"
Giọng của cô mang theo chút khàn khàn mỏng manh, lại giống như nhiễm lên một ít hơi thở pháo hoa của nhân thế, cho dù là thần linh đang đối mặt với người trong lòng của mình cũng sẽ có một ngày thần thức ngã xuống, huống chi Tô Mạn chỉ là một phàm phu tục tử.
Cô rất tầm thường muốn có được người mình thích, huống chi là người yêu cô đặt ở trong lòng.
Nhiều năm như vậy đều đã qua, Tô Mạn cảm thấy trước mắt mình giống như có từng chuỗi từn chuỗi pháo hoa, không ngừng ở trước mặt cô nở rộ ra, mang theo điện quang hỏa thạch giống như bó hoa cùng nhiệt tình.
Cảnh tượng như vậy cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, cô là người trưởng thành, hơn nữa còn là một người trưởng thành có trách nhiệm với tâm linh và hành vi của mình.
Tô Mạn hoàn toàn sẽ không phủ nhận lúc chính mình đối mặt Nguyễn Đào sẽ có dục niệm, những thứ kia ở trong mắt cô đều là hết sức bình thường, là pháo hoa trong lòng, cũng là vui sướng giữa linh hồn.
Hiện tại ngón tay ấm áp Nguyễn Đào câu ở trên lưng của cô, lại làm cho Tô Mạn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, một câu cũng nói không nên lời.
"Em, em ngủ một mình hơi sợ, chị có thể ở cùng em không?"
"Chỉ ngủ thôi sao?"
Lúc này đến lượt Nguyễn Đào đơ ra, nàng chớp mắt một cái, ngơ ngác gật gật đầu: "Ừm! Đương nhiên muốn xem lại kịch bản cũng có thể, nhưng mà ngày mai chị đi quay có hơi sớm, vẫn là không xem."
Tô Mạn nhìn đôi mắt trong veo lại thuần khiết của Nguyễn Đào, đột nhiên muốn mắng chinh mình mấy câu.
Vừa rồi đều nghĩ đi đâu vậy......
Tô Mạn thở dài một hơi, ảo não nói: "Ừ, em chờ tôi đi tắm rửa rồi qua đây."
Nguyễn Đào lập tức như gà mổ thóc gật đầu: "Ừ! Em chờ chị nha!"
Trong lúc chờ đợi Tô Mạn đi tắm Nguyễn Đào cũng nhanh chóng tắm rửa rồi trốn trong chăn nghịch điện thoại.
Một quả đào: Cái đó, mình bảo cô Tô tới ngủ cùng mình.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ):???
Một quả đào: Cậu đừng suy nghĩ nhiều, chính là loại cùng nhau đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện thôi QAQ
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Không phải, mình không nghĩ nhiều, mình chỉ muốn biết cậu vừa mới nói với mình cậu mang theo một bộ nội y rất đẹp đến đoàn phim, bây giờ còn nói cậu muốn ngủ cùng mẹ kế, đây là triển khai cái gì?
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Nội y đẹp của tiểu tử cậu là mặc cho mẹ kế cậu xem?!
Một quả đào: Mẹ kế cũ, cám ơn.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Mẹ kế cũ cũng là mẹ kế, tốt xấu gì cũng làm mẹ của cậu một năm, phải hiếu thảo nha bé.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Có điều chúc mừng chúc mừng, từ góc độ của mình mà xem cũng là ôm được mỹ nhân về, mình chỉ biết sở thích của tiểu tử cậu và mình là giống nhau he he he, vẫn là cậu biết chơi nha Đào.
Một quả đào:......
Một quả đào: Nhưng mình sợ cô Tô không thích quần áo của mình, chị ấy thấy được liệu có cảm thấy mình rất chán ghét hay không?
Nguyễn Đào từ một mức độ nhất định mà nói đối mặt với tình cảm vẫn là một tờ giấy trắng, có thể thay bộ áo ngủ ren thỏ màu hồng nhạt kia đối với nàng mà nói cũng đã lấy hết dũng khí, toàn bộ mặt đỏ tới mang tai ở trong phòng tắm nhăn nhó nửa ngày mới dám mặc, sau khi mặc vào cũng không dám soi gương liền mặc áo ngủ vào trốn ở trong chăn.
Triển Duyệt hiện tại cũng đang ở trong nước, cô ấy nằm trên đùi Bạch Giản vui vẻ chơi điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Nguyễn Đào gửi tới liền cười đến vui mừng khôn xiết.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Cậu như vậy, sau khi mặc vào cậu lại ôm Tô ảnh hậu gọi hai câu chị gái, nũng nịu như thế nào thì làm, mình cam đoan Tô ảnh hậu lập tức bị cô tóm lấy ngay tại chỗ.
Một quả đào:......
Một quả đào: Cậu nghĩ đi đâu thế hả? Mình đã nói là ngủ thuần khiết, cậu nói cứ như mình muốn quyến rũ chị ấy vậy.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Chẳng lẽ không phải sao?
Mỗi lần Nguyễn Đào nói chuyện với Triển Duyệt đều lấy tâm trạng vô cùng muốn block Triển Duyệt kết thúc cuộc trò chuyện, nàng cất điện thoại di động đi, có chút bất an nằm ở trong chăn, lại mở khung chat với cô bói toán.
Đối phương luôn luôn trả lời ngay, nhưng giờ qua thật lâu mới trả lời.
Phòng bói toán Cầm Thư: Ngại quá vừa mới tăng ca xong về nhà, đang nấu cơm cho bạn gái, trả lời chậm, tôi tới xem vấn đề của bạn trước.
Một quả đào: Cô làm nghề chính là gì vậy?
Phòng bói toán Cầm Thư: là thiết kế game và lên kế hoạch nha (#^^ #).
Nguyễn Đào cũng chơi game, nghĩ đối phương đã giúp đỡ nàng rất nhiều lúc, cho nàng rất nhiều lời khuyên có ích, lập tức đề nghị muốn đi chơi game của Cầm Thư để tăng thêm độ nổi tiếng cho game của đối phương.
Một quả đào: Cho tôi xem cho tôi xem, tôi nhiều fan lắm, còn có thể giúp cô tuyên truyền đó!
Đối phương giống như trầm mặc một chút, mới trả lời một ảnh chụp màn hình game kèm theo link download.
Phòng bói toán Cầm Thư: Chơi không nổi thì đừng miễn cưỡng nha, vấn đề vừa rồi của cô nhất định sẽ thành công, chú ý tương tác với đối phương, cô muốn cái gì cũng phải to gan đi tranh thủ, cùng đối phương trò chuyện một chút, hiện tại có cảm giác được tòa tháp cao này có một chút bị cô mở nội tâm ra rồi, đây là cục diện rất tốt!
Phòng bói toán Cầm Thư: Tuyên truyền thì không cần, fan của cô chắc sẽ không quá thích trò chơi này (#^^#).
Nguyễn Đào thấy đã rất hưng phấn, sau khi chuyển tiền cho đối phương liền mở link download Cầm Thư gửi tới.
Tải xong mở game ra, nụ cười trên mặt Nguyễn Đào liền hoàn toàn đọng lại.
Game này tên là 《Hoa hồng ngắm bắn》, hình ảnh trang đầu là hai cô gái hôn má dưới ánh mặt trời thánh khiết, từ hình ảnh xem ra mặc dù là một game bách hợp, nhưng ngay từ đầu Nguyễn Đào cho rằng chắc là bách hợp học đường.
Kết quả sau khi mở ra mới biết được, bách hợp học đường gì gì đó là không tồn tại, đây trực tiếp là một loại tiểu mỡ vàng bách hợp trần trụi!
Vẫn là số vải trên người hai nữ chính cộng lại cũng không đủ lớn bằng mặt các nàng.
Nguyễn Đào cả người đều không ổn, hơn nữa Cầm Thư gửi cho nàng tới hẳn là phiên bản beta nội bộ, những khuôn mặt đó còn trực tiếp và trần trụi hơn những gì người chơi bình thường nhìn thấy, thậm chí còn đều là không đánh số.
Thật đúng là không coi Nguyễn Đào là người ngoài mà. Nguyễn Đào sau khi xem mấy nội dung cốt truyện thì khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt, hình ảnh quả thật rất duy mỹ, có thể nhìn ra được thực lực trang trí của đối phương không kém, cũng chính bởi vì thật sự là quá duy mỹ, có vẻ rất nhiều hình ảnh giống như tiểu mỡ vàng bình thường còn run rẩy một chút......
Tô Mạn sấy khô tóc trở lại phòng Nguyễn Đào liền thấy nàng che kín cả người mình trong chăn, giống như một con ve hóa nhộng hai lần.
Cô đi tới vén chăn lên, thì thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhét điện thoại di động xuống gối của mình.
"Em không sợ oi đến hoảng sao?"
Tô Mạn làm bộ như không thấy, leo lên giường nằm cạnh Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào trong đầu vẫn là hình ảnh game vừa rồi, nghe thất Tô Mạn nói sau đó gật đầu lại lắc đầu.
Tô Mạn có chút buồn cười đè xuống, cả nửa bên người thậm chí đều đặt ở Nguyễn Đào trên người, giọng của cô ấm áp, giống như là hải yêu đang dụ dỗ thủy thủ cập bờ.
"Hả? Đang đợi tôi sao?"
Nguyễn Đào gật gật đầu, hai tay nắm chặt chăn, vừa định nói cái gì liền nhìn thấy tay Tô Mạn trực tiếp thò dưới gối của nàng láy di động của nàng ra......
Cô phạm quy rồi, vừa rồi cô sử dụng mỹ nhân kế!
Tô Mạn vừa ấn Nguyễn Đào vào lòng mình khi nàng muốn nhào tới giật lại điện thoại, vừa mở điện thoại của Nguyễn Đào ra.
Nguyễn Đào là một người lười biếng nên không cài mật khẩu, điều này Triển Duyệt và Sư Ân phàn nàn với nàng rất nhiều lần.
Trước kia Nguyễn Đào còn có thể đúng lý hợp tình nói điện thoại của nàng cũng sẽ không rơi vào trong tay người khác, hơn nữa nàng cũng sẽ không xem cái gì không giải thích được.
Hiện tại Nguyễn Đào giãy dụa trong lòng Tô Mạn, chính là một sự hối hận sâu sắc!
Nàng không phải đối thủ của Tô Mạn, huống chi Tô Mạn vừa lướt xem di động của nàng, còn vừa như là trấn an trẻ con trấn an nàng: "Ngoan, đừng nháo, để tôi xem thử em vừa mới xem cái gì."
Còn có thể xem cái gì? Đương nhiên là xem tiểu mỡ vàng bách hợp nàng chưa kịp thoát ra!
Nguyễn Đào hiện tại chỉ có thể cầu nguyện sau khi Tô Mạn xem đừng tưởng rằng nàng mỗi ngày trốn ở trong chăn đều là đang xem mấy thứ này, có trời mới biết nàng chỉ là muốn tiện tay giúp chị thầy bói của mình kiếm một chút thành tích!
Dù sao tăng ca đến 11 giờ gì đó, thật sự rất vất vả, Nguyễn tổng cũng muốn giúp người làm công một chút thôi!
________________
Nguyễn Đào nói chuyện rất nhỏ, rất giống như là từ trong cổ họng nặn ra khí âm, không cẩn thận nghe là không nghe được.
Tô Mạn cách nàng gần như vậy, đều phải tập trung lực chú ý mới có thể nghe được rõ ràng nàng nói cái gì, trên gò má của nàng đều nhiễm màu đỏ nhạt, một đôi mắt đào hoa hơi hơi xếch càng là một mảnh ngấn lệ mờ mịt, thoạt nhìn khiến cho người ta muốn hung hăng bắt nạt.
Tô Mạn cảm thấy có chút không đúng, cổ họng của cô giống như cũng theo đó mà trở nên khô khốc.
"Em nói...... cái gì?"
Giọng của cô mang theo chút khàn khàn mỏng manh, lại giống như nhiễm lên một ít hơi thở pháo hoa của nhân thế, cho dù là thần linh đang đối mặt với người trong lòng của mình cũng sẽ có một ngày thần thức ngã xuống, huống chi Tô Mạn chỉ là một phàm phu tục tử.
Cô rất tầm thường muốn có được người mình thích, huống chi là người yêu cô đặt ở trong lòng.
Nhiều năm như vậy đều đã qua, Tô Mạn cảm thấy trước mắt mình giống như có từng chuỗi từn chuỗi pháo hoa, không ngừng ở trước mặt cô nở rộ ra, mang theo điện quang hỏa thạch giống như bó hoa cùng nhiệt tình.
Cảnh tượng như vậy cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, cô là người trưởng thành, hơn nữa còn là một người trưởng thành có trách nhiệm với tâm linh và hành vi của mình.
Tô Mạn hoàn toàn sẽ không phủ nhận lúc chính mình đối mặt Nguyễn Đào sẽ có dục niệm, những thứ kia ở trong mắt cô đều là hết sức bình thường, là pháo hoa trong lòng, cũng là vui sướng giữa linh hồn.
Hiện tại ngón tay ấm áp Nguyễn Đào câu ở trên lưng của cô, lại làm cho Tô Mạn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, một câu cũng nói không nên lời.
"Em, em ngủ một mình hơi sợ, chị có thể ở cùng em không?"
"Chỉ ngủ thôi sao?"
Lúc này đến lượt Nguyễn Đào đơ ra, nàng chớp mắt một cái, ngơ ngác gật gật đầu: "Ừm! Đương nhiên muốn xem lại kịch bản cũng có thể, nhưng mà ngày mai chị đi quay có hơi sớm, vẫn là không xem."
Tô Mạn nhìn đôi mắt trong veo lại thuần khiết của Nguyễn Đào, đột nhiên muốn mắng chinh mình mấy câu.
Vừa rồi đều nghĩ đi đâu vậy......
Tô Mạn thở dài một hơi, ảo não nói: "Ừ, em chờ tôi đi tắm rửa rồi qua đây."
Nguyễn Đào lập tức như gà mổ thóc gật đầu: "Ừ! Em chờ chị nha!"
Trong lúc chờ đợi Tô Mạn đi tắm Nguyễn Đào cũng nhanh chóng tắm rửa rồi trốn trong chăn nghịch điện thoại.
Một quả đào: Cái đó, mình bảo cô Tô tới ngủ cùng mình.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ):???
Một quả đào: Cậu đừng suy nghĩ nhiều, chính là loại cùng nhau đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện thôi QAQ
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Không phải, mình không nghĩ nhiều, mình chỉ muốn biết cậu vừa mới nói với mình cậu mang theo một bộ nội y rất đẹp đến đoàn phim, bây giờ còn nói cậu muốn ngủ cùng mẹ kế, đây là triển khai cái gì?
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Nội y đẹp của tiểu tử cậu là mặc cho mẹ kế cậu xem?!
Một quả đào: Mẹ kế cũ, cám ơn.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Mẹ kế cũ cũng là mẹ kế, tốt xấu gì cũng làm mẹ của cậu một năm, phải hiếu thảo nha bé.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Có điều chúc mừng chúc mừng, từ góc độ của mình mà xem cũng là ôm được mỹ nhân về, mình chỉ biết sở thích của tiểu tử cậu và mình là giống nhau he he he, vẫn là cậu biết chơi nha Đào.
Một quả đào:......
Một quả đào: Nhưng mình sợ cô Tô không thích quần áo của mình, chị ấy thấy được liệu có cảm thấy mình rất chán ghét hay không?
Nguyễn Đào từ một mức độ nhất định mà nói đối mặt với tình cảm vẫn là một tờ giấy trắng, có thể thay bộ áo ngủ ren thỏ màu hồng nhạt kia đối với nàng mà nói cũng đã lấy hết dũng khí, toàn bộ mặt đỏ tới mang tai ở trong phòng tắm nhăn nhó nửa ngày mới dám mặc, sau khi mặc vào cũng không dám soi gương liền mặc áo ngủ vào trốn ở trong chăn.
Triển Duyệt hiện tại cũng đang ở trong nước, cô ấy nằm trên đùi Bạch Giản vui vẻ chơi điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Nguyễn Đào gửi tới liền cười đến vui mừng khôn xiết.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Cậu như vậy, sau khi mặc vào cậu lại ôm Tô ảnh hậu gọi hai câu chị gái, nũng nịu như thế nào thì làm, mình cam đoan Tô ảnh hậu lập tức bị cô tóm lấy ngay tại chỗ.
Một quả đào:......
Một quả đào: Cậu nghĩ đi đâu thế hả? Mình đã nói là ngủ thuần khiết, cậu nói cứ như mình muốn quyến rũ chị ấy vậy.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt (Phiên bản yêu vợ): Chẳng lẽ không phải sao?
Mỗi lần Nguyễn Đào nói chuyện với Triển Duyệt đều lấy tâm trạng vô cùng muốn block Triển Duyệt kết thúc cuộc trò chuyện, nàng cất điện thoại di động đi, có chút bất an nằm ở trong chăn, lại mở khung chat với cô bói toán.
Đối phương luôn luôn trả lời ngay, nhưng giờ qua thật lâu mới trả lời.
Phòng bói toán Cầm Thư: Ngại quá vừa mới tăng ca xong về nhà, đang nấu cơm cho bạn gái, trả lời chậm, tôi tới xem vấn đề của bạn trước.
Một quả đào: Cô làm nghề chính là gì vậy?
Phòng bói toán Cầm Thư: là thiết kế game và lên kế hoạch nha (#^^ #).
Nguyễn Đào cũng chơi game, nghĩ đối phương đã giúp đỡ nàng rất nhiều lúc, cho nàng rất nhiều lời khuyên có ích, lập tức đề nghị muốn đi chơi game của Cầm Thư để tăng thêm độ nổi tiếng cho game của đối phương.
Một quả đào: Cho tôi xem cho tôi xem, tôi nhiều fan lắm, còn có thể giúp cô tuyên truyền đó!
Đối phương giống như trầm mặc một chút, mới trả lời một ảnh chụp màn hình game kèm theo link download.
Phòng bói toán Cầm Thư: Chơi không nổi thì đừng miễn cưỡng nha, vấn đề vừa rồi của cô nhất định sẽ thành công, chú ý tương tác với đối phương, cô muốn cái gì cũng phải to gan đi tranh thủ, cùng đối phương trò chuyện một chút, hiện tại có cảm giác được tòa tháp cao này có một chút bị cô mở nội tâm ra rồi, đây là cục diện rất tốt!
Phòng bói toán Cầm Thư: Tuyên truyền thì không cần, fan của cô chắc sẽ không quá thích trò chơi này (#^^#).
Nguyễn Đào thấy đã rất hưng phấn, sau khi chuyển tiền cho đối phương liền mở link download Cầm Thư gửi tới.
Tải xong mở game ra, nụ cười trên mặt Nguyễn Đào liền hoàn toàn đọng lại.
Game này tên là 《Hoa hồng ngắm bắn》, hình ảnh trang đầu là hai cô gái hôn má dưới ánh mặt trời thánh khiết, từ hình ảnh xem ra mặc dù là một game bách hợp, nhưng ngay từ đầu Nguyễn Đào cho rằng chắc là bách hợp học đường.
Kết quả sau khi mở ra mới biết được, bách hợp học đường gì gì đó là không tồn tại, đây trực tiếp là một loại tiểu mỡ vàng bách hợp trần trụi!
Vẫn là số vải trên người hai nữ chính cộng lại cũng không đủ lớn bằng mặt các nàng.
Nguyễn Đào cả người đều không ổn, hơn nữa Cầm Thư gửi cho nàng tới hẳn là phiên bản beta nội bộ, những khuôn mặt đó còn trực tiếp và trần trụi hơn những gì người chơi bình thường nhìn thấy, thậm chí còn đều là không đánh số.
Thật đúng là không coi Nguyễn Đào là người ngoài mà. Nguyễn Đào sau khi xem mấy nội dung cốt truyện thì khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt, hình ảnh quả thật rất duy mỹ, có thể nhìn ra được thực lực trang trí của đối phương không kém, cũng chính bởi vì thật sự là quá duy mỹ, có vẻ rất nhiều hình ảnh giống như tiểu mỡ vàng bình thường còn run rẩy một chút......
Tô Mạn sấy khô tóc trở lại phòng Nguyễn Đào liền thấy nàng che kín cả người mình trong chăn, giống như một con ve hóa nhộng hai lần.
Cô đi tới vén chăn lên, thì thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhét điện thoại di động xuống gối của mình.
"Em không sợ oi đến hoảng sao?"
Tô Mạn làm bộ như không thấy, leo lên giường nằm cạnh Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào trong đầu vẫn là hình ảnh game vừa rồi, nghe thất Tô Mạn nói sau đó gật đầu lại lắc đầu.
Tô Mạn có chút buồn cười đè xuống, cả nửa bên người thậm chí đều đặt ở Nguyễn Đào trên người, giọng của cô ấm áp, giống như là hải yêu đang dụ dỗ thủy thủ cập bờ.
"Hả? Đang đợi tôi sao?"
Nguyễn Đào gật gật đầu, hai tay nắm chặt chăn, vừa định nói cái gì liền nhìn thấy tay Tô Mạn trực tiếp thò dưới gối của nàng láy di động của nàng ra......
Cô phạm quy rồi, vừa rồi cô sử dụng mỹ nhân kế!
Tô Mạn vừa ấn Nguyễn Đào vào lòng mình khi nàng muốn nhào tới giật lại điện thoại, vừa mở điện thoại của Nguyễn Đào ra.
Nguyễn Đào là một người lười biếng nên không cài mật khẩu, điều này Triển Duyệt và Sư Ân phàn nàn với nàng rất nhiều lần.
Trước kia Nguyễn Đào còn có thể đúng lý hợp tình nói điện thoại của nàng cũng sẽ không rơi vào trong tay người khác, hơn nữa nàng cũng sẽ không xem cái gì không giải thích được.
Hiện tại Nguyễn Đào giãy dụa trong lòng Tô Mạn, chính là một sự hối hận sâu sắc!
Nàng không phải đối thủ của Tô Mạn, huống chi Tô Mạn vừa lướt xem di động của nàng, còn vừa như là trấn an trẻ con trấn an nàng: "Ngoan, đừng nháo, để tôi xem thử em vừa mới xem cái gì."
Còn có thể xem cái gì? Đương nhiên là xem tiểu mỡ vàng bách hợp nàng chưa kịp thoát ra!
Nguyễn Đào hiện tại chỉ có thể cầu nguyện sau khi Tô Mạn xem đừng tưởng rằng nàng mỗi ngày trốn ở trong chăn đều là đang xem mấy thứ này, có trời mới biết nàng chỉ là muốn tiện tay giúp chị thầy bói của mình kiếm một chút thành tích!
Dù sao tăng ca đến 11 giờ gì đó, thật sự rất vất vả, Nguyễn tổng cũng muốn giúp người làm công một chút thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.