Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế
Chương 148: Muốn chạy đến gặp chị
Chước Chước
11/07/2024
Edit: phuong_bchii
________________
Sau khi Nguyễn Đào nhìn thấy tờ giấy kia, đột nhiên nhớ có một lần nàng đùa với Tô Mạn, yêu cầu Tô Mạn viết thư tình cho nàng.
Thời đi học Tô Mạn có lẽ đã chọn môn ngữ văn là môn tự chọn, viết gì cũng quanh co vòng quanh, ấm áp lại duyên dáng, nhưng cũng trực tiếp thẳng thắn viết “Chị yêu em” như vậy.
Nguyễn Đào cảm thấy bữa sáng trên đĩa cũng trở nên ngọt ngào hơn.
Nàng không biết trước đây mình đã từng thấy một bài Weibo ở đâu nói rằng người như Tô Mạn sinh ra đã nổi trội, ở trong thế giới của cô chỉ cần cô muốn thì sẽ có thể dễ dàng khiến người ta cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy cô.
Nguyễn Đào cũng rất đồng ý với những lời này.
Quá trình nàng tới gần Tô Mạn, có đôi khi giống như không thể khống chế muốn đến gần, cho dù là lúc quan hệ của hai người vẫn chưa có thân mật như bây giờ, nàng cũng sẽ theo bản năng ở trong đám đông tìm kiếm bóng dáng Tô Mạn.
Lúc trước Nguyễn Đào có chút không rõ tình cảm của mình, khi đó ngay cả Tô Mạn cũng lo lắng nàng chỉ là ba phút nhiệt độ.
Có lẽ bản thân nàng cũng nghĩ vậy.
Nhưng vào thời điểm bị bắt cóc lần trước, trong đầu của nàng chợt lóe lên chính là khuôn mặt của Tô Mạn, phản ứng đầu tiên của nàng là nhất định phải tỉnh táo lại, không thể để Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành lo lắng cho nàng.
Lúc ấy, Nguyễn Đào giống như đã hiểu ra gì đó, ở trong một mộng cảnh, nàng cũng nắm bắt được những cảm xúc mông lung như có như không kia.
Nàng yêu Tô Mạn, một chút cũng không ít hơn Tô Mạn yêu nàng.
Những tình yêu kia giống như là mồi lửa nhiệt liệt, cũng đủ thiêu đốt cả người nàng, để cho nàng thật sự cảm nhận được cái gì gọi là mặt trời.
Nàng gấp không chờ nổi muốn nói tình yêu của mình cho Tô Mạn biết, cho dù trước đó nàng đã nói rất nhiều lần, ở những thời điểm khác nhau cũng đã nói rất nhiều lần.
Nhưng khi nhìn thấy chữ “Chị yêu em” trên tờ giấy, Nguyễn Đào đã muốn lớn tiếng nói với Tô Mạn, em cũng yêu chị, rất yêu chị.
Nguyễn Đào nghĩ tới đây có chút ngồi không yên, nàng cẩn thận gấp hai tờ giấy kia lại, bỏ vào trong ví tiền của mình, lại ăn hai ba miếng bữa sáng, rồi thay quần áo vội vội vàng vàng chạy đến đoàn phim.
Cảnh quay của nàng đóng máy ngày hôm qua, cũng là một số cảnh tích lũy lên, lúc nàng dưỡng thương những người khác đã quay được kha khá rồi, hôm nay cũng là cảnh cuối cùng của Tô Mạn.
Người trong đoàn phim nhìn thấy Nguyễn Đào còn có chút ngạc nhiên, tưởng rằng hôm qua nàng đã đi rồi, muốn nói với nàng mấy câu, lại phát hiện vẻ mặt nàng vội vàng, trên trán còn lấm tấm mồ hồi.
Người phụ trách thoáng cái liền vui vẻ: “Đào Đào, cần cù như vậy à. Đóng máy rồi còn tới đoàn làm phim? Không phải là chạy tới đó chứ? “
Nguyễn Đào thật đúng là chạy tới, nàng một phút một giây cũng không muốn chậm trễ thêm, thầm nghĩ nhanh một chút, lại nhanh một chút đến bên cạnh Tô Mạn.
“Cô Tô đâu ạ?”
“Tìm cô Tô à? Cô ấy quay cảnh cuối cùng trên lầu các, đã quay xong rồi, trước đó có một cảnh cô ấy không hài lòng, đang quay lại. Em qua bên kia xem thử xem.”
Nguyễn Đào vội vàng nói lời cảm ơn với người phụ trách, lại chạy về phía lầu các của đoàn phim.
Phía sau còn truyền đến tiếng cười của người phụ trách: “Đứa trẻ này, thật là có sức sống.”
Lầu các của đoàn phim là một tòa lầu đạo cụ tạm thời dựng lên, làm thành đình đài lầu các cổ kính, cảnh Tô Mạn muốn quay lại là Thẩm Tri ở phía trên cùng lầu các uống rượu, phía sau là ánh trăng thật lớn, cô bỏ bầu rượu xuống, từ trên lầu các phi thân xuống.
Cảnh tượng này cũng là vẻ đẹp bao la hùng vĩ, đạo diễn và Tô Mạn bàn bạc rất nhiều lần, cuối cùng tìm được cảm giác quay phim.
Lầu các không quá cao, chỉ có chừng hai tầng lầu, lúc Nguyễn Đào chạy tới liền thấy nữ hiệp một thân hồng y từ chỗ cao bay xuống, hiên ngang lại tiêu tửu.
Khi Nguyễn Đào còn chưa kịp mở miệng gọi cô, đã cảm thấy mí mắt mình giật không ngừng, tim trong nháy mắt cũng đập rất kịch liệt.
Sau một khắc nàng liền nhìn thấy dây thép không biết xảy ra vấn đề gì, Tô Mạn xoay người khi chỉ còn cách mặt đất hơn một mét, Tô Mạn trực tiếp ngã xuống đất.
Trên mặt đất còn có không ít thứ, mấy nhân viên công tác cách gần nhất vội vàng luống cuống tay chân làm đệm thịt người cho cô, mới coi như tránh được mặt Tô Mạn bị thương.
Toàn bộ đoàn phim ồn ào, Nguyễn Đào cảm thấy tay chân mình giống như trong giây lát trở nên lạnh lẽo, nàng cũng không cảm nhận được nhiệt độ trên người mình nữa, chỉ có thể dựa vào bản năng xông lên, ôm chặt Tô Mạn.
Phía sau là tiếng xe cứu thương và đủ loại tiếng người ồn ào của đoàn phim, Nguyễn Đào chỉ cảm thấy lỗ tai của mình ù ù đi, nghe không được bất cứ người nào nói chuyện.
Tô Mạn vẫn cười với nàng, giống như tự lau nước mắt cho nàng, bảo nàng đừng khóc.
Làm sao có thể không khóc chứ, bây giờ Nguyễn Đào mới biết được hoá ra lần trước Tô Mạn chứng kiến hiện trường nàng tai nạn, là cảm nhận gì, nước mắt hiện tại đều là hạt châu đứt dây, theo gương mặt của nàng không ngừng rơi xuống mặt Tô Mạn.
Thời khắc đèn phòng phẫu thuật tắt, Nguyễn Đào liền nhào tới.
Bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa nói: “Trở về chuẩn bị một chút đi.”
Máu toàn thân Nguyễn Đào dường như đông cứng lại, cứng đờ hỏi: “Cái gì, có ý gì, chuẩn bị, chuẩn bị cái gì?”
Bác sĩ vừa nhìn đã biết nàng suy nghĩ nhiều, dở khóc dở cười nói: “Nghĩ gì vậy? Tôi bảo cô về chuẩn bị một ít đồ dùng hàng ngày, vấn đề không lớn, nhưng lưng bị thương, phải nằm trên giường một thời gian, tốt nhất là tĩnh dưỡng, bây giờ ở bệnh viện quan sát thêm một chút.”
Nguyễn Đào vừa nghe liền nhanh chóng phục hồi tinh thần: “À! Được!”
Những chuyện này đều giao cho trợ lý Tô Mạn đi chuẩn bị, đợi đến lúc Tô Mạn mở mắt, bên tai đều là Nguyễn Đào không biết đang gượng gạo nói chuyện với ai, nghe giống như còn có chút tức giận.
“Chuyện này các người buộc phải cho tôi một lời giải thích, đang yên đang lành tại sao dây thép lại xảy ra vấn đề? Nếu các người tra không ra, tập đoàn Nguyễn Thị có quyền thoái vốn. Tôi cũng sẽ tiếp tục kiện đoàn phim các người vì không quan tâm đến sự an toàn của các diễn viên.”
Giọng điệu cứng rắn này, ngược lại Tô Mạn lần đầu nghe được, giống như nghe ra thật sự có một chút phong thái của Tiểu Nguyễn tổng.
Người nói chuyện bên kia cũng rất cẩn thận.
“Chúng tôi đang kiểm tra, phát hiện đúng là dây thép có vấn đề, không loại trừ là có người động tay động chân, một diễn viên khác treo dây thép cùng ngày cũng bị thương, bên chúng tôi còn đang toàn lực phối hợp với cảnh sát điều tra, Đào Đào cô trước tiên cứ từ từ, nhất định sẽ cho cô và cô Tô một câu trả lời thoả đáng.”
Nguyễn Đào cũng biết đoàn phim cũng không muốn nhìn thấy cục diện như vậy, cũng thu lại ngữ khí hùng hổ dọa người lúc nói chuyện, sau đó lại cùng đoàn phim nói vài câu, mới để cho đối phương đi.
Tô Mạn nằm trên giường, nghe Nguyễn Đào thương lượng với đoàn phim, khoé miệng cũng hơi mỉm cười.
Cảm giác giống như được bảo vệ, cũng ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lúc mở cửa đi vào thì Nguyễn Đào thấy Tô Mạn mở to mắt nằm bất động trên giường nhìn nàng.
“Chị tỉnh rồi à? Bác sĩ nói không có vấn đề lớn, nhưng mà cần phải tĩnh dưỡng, mấy ngày nay chị cũng không cần lăn qua lăn lại, cứ ở lại bệnh viện dưỡng bệnh, qua vài ngày chúng ta về nhà, được không?”
Người trong nhà Nguyễn Đào đều là người Giang Nam điển hình, lúc nàng nói còn có chút giọng điệu mềm mại của Ngô Nông.
Đặc biệt là lúc dỗ người lại càng ngọt ngào quyến rũ, chỉ cần nàng muốn, trên thế giới này sẽ không có người nào được nàng dỗ mà không vui.
Tô Mạn chớp chớp mắt: “Em vừa mới nói chuyện với ai thế? Hung dữ như vậy?”
“Cùng người phụ trách tổ đạo cụ, em vốn cảm thấy đang yên đang lành bị thương nhất định là nguyên nhân đạo cụ không được kiểm tra tốt, kết quả hắn nói những diễn viên khác cũng bị thương, vậy dây thép có vấn đề cũng không chỉ có một mình chị, chắc chắn đã có người động tay động chân.”
“Ừ, chị biết rồi.”
Ngữ khí Tô Mạn ngược lại rất bình thản, giống như chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
So với việc mình bị thương, hình như trong mắt cô còn không quan trọng bằng Nguyễn Đào trước mắt. Ánh mắt cô vẫn luôn đi theo Nguyễn Đào đi tới đi lui, mặc kệ Nguyễn Đào ở nơi nào thì cô sẽ nhìn đến nơi đó.
Nguyễn Đào cũng bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, dứt khoát ngồi bên cạnh cô, thương lượng với cô.
“Chị nghĩ chuyện này có khả năng là ai làm?”
“Không rõ lắm, nhưng chuyện này cũng rất phổ biến trong giới giải trí, mặc dù đây là lần đầu tiên chị gặp phải, nhưng cũng đã thấy qua không ít chuyện như vậy. Vào lúc chị mới ra mắt.”
Khi cô vừa mới ra mắt nhìn thấy thế giới còn dơ bẩn hơn rất nhiều so với thế giới hiện tại.
Ở trong giới giải trí, công nhận một câu chính là chỉ cần bạn nổi tiếng, người xung quanhh bạn đều là người tốt.
Ở vị trí hiện tại của Tô Mạn, đã rất ít nhìn thấy những chuyện kia.
________________
Sau khi Nguyễn Đào nhìn thấy tờ giấy kia, đột nhiên nhớ có một lần nàng đùa với Tô Mạn, yêu cầu Tô Mạn viết thư tình cho nàng.
Thời đi học Tô Mạn có lẽ đã chọn môn ngữ văn là môn tự chọn, viết gì cũng quanh co vòng quanh, ấm áp lại duyên dáng, nhưng cũng trực tiếp thẳng thắn viết “Chị yêu em” như vậy.
Nguyễn Đào cảm thấy bữa sáng trên đĩa cũng trở nên ngọt ngào hơn.
Nàng không biết trước đây mình đã từng thấy một bài Weibo ở đâu nói rằng người như Tô Mạn sinh ra đã nổi trội, ở trong thế giới của cô chỉ cần cô muốn thì sẽ có thể dễ dàng khiến người ta cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy cô.
Nguyễn Đào cũng rất đồng ý với những lời này.
Quá trình nàng tới gần Tô Mạn, có đôi khi giống như không thể khống chế muốn đến gần, cho dù là lúc quan hệ của hai người vẫn chưa có thân mật như bây giờ, nàng cũng sẽ theo bản năng ở trong đám đông tìm kiếm bóng dáng Tô Mạn.
Lúc trước Nguyễn Đào có chút không rõ tình cảm của mình, khi đó ngay cả Tô Mạn cũng lo lắng nàng chỉ là ba phút nhiệt độ.
Có lẽ bản thân nàng cũng nghĩ vậy.
Nhưng vào thời điểm bị bắt cóc lần trước, trong đầu của nàng chợt lóe lên chính là khuôn mặt của Tô Mạn, phản ứng đầu tiên của nàng là nhất định phải tỉnh táo lại, không thể để Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành lo lắng cho nàng.
Lúc ấy, Nguyễn Đào giống như đã hiểu ra gì đó, ở trong một mộng cảnh, nàng cũng nắm bắt được những cảm xúc mông lung như có như không kia.
Nàng yêu Tô Mạn, một chút cũng không ít hơn Tô Mạn yêu nàng.
Những tình yêu kia giống như là mồi lửa nhiệt liệt, cũng đủ thiêu đốt cả người nàng, để cho nàng thật sự cảm nhận được cái gì gọi là mặt trời.
Nàng gấp không chờ nổi muốn nói tình yêu của mình cho Tô Mạn biết, cho dù trước đó nàng đã nói rất nhiều lần, ở những thời điểm khác nhau cũng đã nói rất nhiều lần.
Nhưng khi nhìn thấy chữ “Chị yêu em” trên tờ giấy, Nguyễn Đào đã muốn lớn tiếng nói với Tô Mạn, em cũng yêu chị, rất yêu chị.
Nguyễn Đào nghĩ tới đây có chút ngồi không yên, nàng cẩn thận gấp hai tờ giấy kia lại, bỏ vào trong ví tiền của mình, lại ăn hai ba miếng bữa sáng, rồi thay quần áo vội vội vàng vàng chạy đến đoàn phim.
Cảnh quay của nàng đóng máy ngày hôm qua, cũng là một số cảnh tích lũy lên, lúc nàng dưỡng thương những người khác đã quay được kha khá rồi, hôm nay cũng là cảnh cuối cùng của Tô Mạn.
Người trong đoàn phim nhìn thấy Nguyễn Đào còn có chút ngạc nhiên, tưởng rằng hôm qua nàng đã đi rồi, muốn nói với nàng mấy câu, lại phát hiện vẻ mặt nàng vội vàng, trên trán còn lấm tấm mồ hồi.
Người phụ trách thoáng cái liền vui vẻ: “Đào Đào, cần cù như vậy à. Đóng máy rồi còn tới đoàn làm phim? Không phải là chạy tới đó chứ? “
Nguyễn Đào thật đúng là chạy tới, nàng một phút một giây cũng không muốn chậm trễ thêm, thầm nghĩ nhanh một chút, lại nhanh một chút đến bên cạnh Tô Mạn.
“Cô Tô đâu ạ?”
“Tìm cô Tô à? Cô ấy quay cảnh cuối cùng trên lầu các, đã quay xong rồi, trước đó có một cảnh cô ấy không hài lòng, đang quay lại. Em qua bên kia xem thử xem.”
Nguyễn Đào vội vàng nói lời cảm ơn với người phụ trách, lại chạy về phía lầu các của đoàn phim.
Phía sau còn truyền đến tiếng cười của người phụ trách: “Đứa trẻ này, thật là có sức sống.”
Lầu các của đoàn phim là một tòa lầu đạo cụ tạm thời dựng lên, làm thành đình đài lầu các cổ kính, cảnh Tô Mạn muốn quay lại là Thẩm Tri ở phía trên cùng lầu các uống rượu, phía sau là ánh trăng thật lớn, cô bỏ bầu rượu xuống, từ trên lầu các phi thân xuống.
Cảnh tượng này cũng là vẻ đẹp bao la hùng vĩ, đạo diễn và Tô Mạn bàn bạc rất nhiều lần, cuối cùng tìm được cảm giác quay phim.
Lầu các không quá cao, chỉ có chừng hai tầng lầu, lúc Nguyễn Đào chạy tới liền thấy nữ hiệp một thân hồng y từ chỗ cao bay xuống, hiên ngang lại tiêu tửu.
Khi Nguyễn Đào còn chưa kịp mở miệng gọi cô, đã cảm thấy mí mắt mình giật không ngừng, tim trong nháy mắt cũng đập rất kịch liệt.
Sau một khắc nàng liền nhìn thấy dây thép không biết xảy ra vấn đề gì, Tô Mạn xoay người khi chỉ còn cách mặt đất hơn một mét, Tô Mạn trực tiếp ngã xuống đất.
Trên mặt đất còn có không ít thứ, mấy nhân viên công tác cách gần nhất vội vàng luống cuống tay chân làm đệm thịt người cho cô, mới coi như tránh được mặt Tô Mạn bị thương.
Toàn bộ đoàn phim ồn ào, Nguyễn Đào cảm thấy tay chân mình giống như trong giây lát trở nên lạnh lẽo, nàng cũng không cảm nhận được nhiệt độ trên người mình nữa, chỉ có thể dựa vào bản năng xông lên, ôm chặt Tô Mạn.
Phía sau là tiếng xe cứu thương và đủ loại tiếng người ồn ào của đoàn phim, Nguyễn Đào chỉ cảm thấy lỗ tai của mình ù ù đi, nghe không được bất cứ người nào nói chuyện.
Tô Mạn vẫn cười với nàng, giống như tự lau nước mắt cho nàng, bảo nàng đừng khóc.
Làm sao có thể không khóc chứ, bây giờ Nguyễn Đào mới biết được hoá ra lần trước Tô Mạn chứng kiến hiện trường nàng tai nạn, là cảm nhận gì, nước mắt hiện tại đều là hạt châu đứt dây, theo gương mặt của nàng không ngừng rơi xuống mặt Tô Mạn.
Thời khắc đèn phòng phẫu thuật tắt, Nguyễn Đào liền nhào tới.
Bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa nói: “Trở về chuẩn bị một chút đi.”
Máu toàn thân Nguyễn Đào dường như đông cứng lại, cứng đờ hỏi: “Cái gì, có ý gì, chuẩn bị, chuẩn bị cái gì?”
Bác sĩ vừa nhìn đã biết nàng suy nghĩ nhiều, dở khóc dở cười nói: “Nghĩ gì vậy? Tôi bảo cô về chuẩn bị một ít đồ dùng hàng ngày, vấn đề không lớn, nhưng lưng bị thương, phải nằm trên giường một thời gian, tốt nhất là tĩnh dưỡng, bây giờ ở bệnh viện quan sát thêm một chút.”
Nguyễn Đào vừa nghe liền nhanh chóng phục hồi tinh thần: “À! Được!”
Những chuyện này đều giao cho trợ lý Tô Mạn đi chuẩn bị, đợi đến lúc Tô Mạn mở mắt, bên tai đều là Nguyễn Đào không biết đang gượng gạo nói chuyện với ai, nghe giống như còn có chút tức giận.
“Chuyện này các người buộc phải cho tôi một lời giải thích, đang yên đang lành tại sao dây thép lại xảy ra vấn đề? Nếu các người tra không ra, tập đoàn Nguyễn Thị có quyền thoái vốn. Tôi cũng sẽ tiếp tục kiện đoàn phim các người vì không quan tâm đến sự an toàn của các diễn viên.”
Giọng điệu cứng rắn này, ngược lại Tô Mạn lần đầu nghe được, giống như nghe ra thật sự có một chút phong thái của Tiểu Nguyễn tổng.
Người nói chuyện bên kia cũng rất cẩn thận.
“Chúng tôi đang kiểm tra, phát hiện đúng là dây thép có vấn đề, không loại trừ là có người động tay động chân, một diễn viên khác treo dây thép cùng ngày cũng bị thương, bên chúng tôi còn đang toàn lực phối hợp với cảnh sát điều tra, Đào Đào cô trước tiên cứ từ từ, nhất định sẽ cho cô và cô Tô một câu trả lời thoả đáng.”
Nguyễn Đào cũng biết đoàn phim cũng không muốn nhìn thấy cục diện như vậy, cũng thu lại ngữ khí hùng hổ dọa người lúc nói chuyện, sau đó lại cùng đoàn phim nói vài câu, mới để cho đối phương đi.
Tô Mạn nằm trên giường, nghe Nguyễn Đào thương lượng với đoàn phim, khoé miệng cũng hơi mỉm cười.
Cảm giác giống như được bảo vệ, cũng ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lúc mở cửa đi vào thì Nguyễn Đào thấy Tô Mạn mở to mắt nằm bất động trên giường nhìn nàng.
“Chị tỉnh rồi à? Bác sĩ nói không có vấn đề lớn, nhưng mà cần phải tĩnh dưỡng, mấy ngày nay chị cũng không cần lăn qua lăn lại, cứ ở lại bệnh viện dưỡng bệnh, qua vài ngày chúng ta về nhà, được không?”
Người trong nhà Nguyễn Đào đều là người Giang Nam điển hình, lúc nàng nói còn có chút giọng điệu mềm mại của Ngô Nông.
Đặc biệt là lúc dỗ người lại càng ngọt ngào quyến rũ, chỉ cần nàng muốn, trên thế giới này sẽ không có người nào được nàng dỗ mà không vui.
Tô Mạn chớp chớp mắt: “Em vừa mới nói chuyện với ai thế? Hung dữ như vậy?”
“Cùng người phụ trách tổ đạo cụ, em vốn cảm thấy đang yên đang lành bị thương nhất định là nguyên nhân đạo cụ không được kiểm tra tốt, kết quả hắn nói những diễn viên khác cũng bị thương, vậy dây thép có vấn đề cũng không chỉ có một mình chị, chắc chắn đã có người động tay động chân.”
“Ừ, chị biết rồi.”
Ngữ khí Tô Mạn ngược lại rất bình thản, giống như chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
So với việc mình bị thương, hình như trong mắt cô còn không quan trọng bằng Nguyễn Đào trước mắt. Ánh mắt cô vẫn luôn đi theo Nguyễn Đào đi tới đi lui, mặc kệ Nguyễn Đào ở nơi nào thì cô sẽ nhìn đến nơi đó.
Nguyễn Đào cũng bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, dứt khoát ngồi bên cạnh cô, thương lượng với cô.
“Chị nghĩ chuyện này có khả năng là ai làm?”
“Không rõ lắm, nhưng chuyện này cũng rất phổ biến trong giới giải trí, mặc dù đây là lần đầu tiên chị gặp phải, nhưng cũng đã thấy qua không ít chuyện như vậy. Vào lúc chị mới ra mắt.”
Khi cô vừa mới ra mắt nhìn thấy thế giới còn dơ bẩn hơn rất nhiều so với thế giới hiện tại.
Ở trong giới giải trí, công nhận một câu chính là chỉ cần bạn nổi tiếng, người xung quanhh bạn đều là người tốt.
Ở vị trí hiện tại của Tô Mạn, đã rất ít nhìn thấy những chuyện kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.