Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế
Chương 28: Nàng đã từng nghe có người đàn khúc này
Chước Chước
12/06/2024
Mấy đội khách mời còn lại cũng tụ tập lại.
Mấy người đều nhìn thẻ tích điểm trên tay chính mình, Nguyễn Đào và Tô Mạn có sáu điểm, Bạch Giản và Sư Ân có năm điểm, ba đội còn lại có ba điểm.
Trên đảo khẳng định còn có nhiều thẻ tích điểm hơn nhưng mà mấy khách mời đều đã mệt mỏi, liền dứt khoát cũng không đi tìm.
Sắc trời cũng dần dần tối sầm đi, Hoàng Nhiễm Nhiễm liền đề nghị cùng nhau nhóm lửa trại.
Lửa trại trên bãi biển trời sinh chính là một thứ có thể được xưng là lãng mạn, ở trong chương trình tình yêu cũng tất không thể thiếu.
Phân ngữ ám muội và nam nữ trước lửa trại thường đều sẽ trở thành đại diện cho mông lung và kiều diễm, thậm chí tổ đạo diễn cũng ở tai nghe nói một câu được.
Tô Mạn nhìn thoáng qua Nguyễn Đào nằm liệt dưới đất, nói với tổ đạo diễn: "Nếu các người cảm thấy được, lửa trại các người tới hoàn thành đi."
Đạo diễn Ninh còn đang chuẩn bị xem mấy cái khách mời có thể nháo ra nhiễu loạn gì: Nụ cười cứng đờ trên mặt, được rồi, ngài nói cái gì chính là cái đó.
Chuyện lửa trại được tổ tiết mục gánh vác, mấy khách mời cũng chỉ cần lo bữa tối cho chính mình là được.
Tiêu Hiểu đương nhiên nhận thầu nhiệm vụ xiên cá, Hoàng Nhiễm Nhiễm vẫn như cũ xung phong nhận việc nấu cơm.
Sư Ân và Bạch Giản hái được không ít quả, Vu Thanh liền đề nghị đến thị trấn tìm các cụ lớn tuổi đổi chút đồ có thể ăn, mấy người cũng cùng đi theo.
Nguyễn Đào nghĩ nghĩ, nàng hình như cũng là có thể hái một ít quả, cũng đi theo vào trong rừng tìm cây thích hợp.
Lúc Nguyễn Đào leo lên cây đội mũ bảo hộ rất chướng mắt, hai ba hồi thì hái được, lại nhanh chóng nhảy đi lên.
Giống một tinh linh trong rừng đang cao lớn nhảy lên trên cây, dáng người nhẹ nhàng hái được một đống quả, dùng áo khoác chính mình bao vây lấy liền muốn ném xuống.
Tô Mạn đứng ở dưới tàng cây, trên mặt cô không có biểu cảm dư thừa, Nguyễn Đào nhìn liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Nhưng Sư Ân bọn họ đều đang cách nàng một khoảng, Nguyễn Đào chỉ không còn cách nào khác ngoài nhìn Tô Mạn.
"Cô Tô, cô đón một chút."
Bao vây được ném vào trong lòng ngực Tô Mạn, Nguyễn Đào cũng đôi ba lần liền leo xuống tàng cây, cây trên hải đảo luôn cao lớn, thân cây cũng trơn trượt.
Một bước cuối cùng Nguyễn Đào nghe thấy Bạch Giản thét một tiếng chói tai, một bước không dẫm chắc liền trượt xuống.
Nàng đã tính xong chính mình cách mặt đất còn có 1 mét 56, ngã xuống nằm ngửa, đại khái là vết thương trên lưng còn chưa có khỏi liền phải thêm vết mới.
Huh? Nàng không bị ngã?
Một đôi tay giữ chặt eo nhỏ nàng, phía sau có một người ở sau lưng đón được Nguyễn Đào.
Khiến nàng ngã ở trong lòng ngực cô, cái ôm ấm áp này, lại thoang thoảng mùi hương đàn hương, là kết hợp giữa mùi tùng hương và bách hợp.
Không hiểu sao làm Nguyễn Đào nghĩ tới lập ý ban đầu của bình nước hoa hoa bỉ ngạn.
Có lẽ liền lớn lên ở nơi hoàng hôn minh diễm như vậy, không biết là hoa diễm lệ quyến rũ hơn hay là mây tía liêu nhân hơn.
Giọng Tô Mạn ở phía sau nàng vang lên, mang theo âm cuối lười biếng lại quyện niệm, hơi hơi cao lên: "Không sao chứ?"
Nguyễn Đào liền cảm thấy tim chính mình giống như cũng bị thứ gì đó câu lên.
"Không... Không sao..."
Tô Mạn lại không buông nàng ra, đặt người ở trên mặt đất sau đó lại nhìn nhìn phía sau lưng nàng.
Ngày hôm qua làm màu lúc chẻ củi chỗ bị đánh trúng bây giờ còn có hơi đỏ, cũng may đã bôi thuốc, nhìn trông cũng không có chuyện gì lớn.
Nguyễn Đào lại có thể rõ ràng cảm nhận được Tô Mạn hô hấp liền ở bên hông chính mình, tay cô còn dừng lại ở trên eo chính mình, như là hoa bỉ ngạn kéo dài ra rơi xuống trần gian.
Nguyễn Đào không được tự nhiên giật giật, từ trên tay Tô Mạn tránh thoát ra.
Lần này không cần Tô Mạn trừng nàng, nàng liền tự mình nhặt quần áo trên mặt đất mặc lên, ôm quả trong lòng ngực.
Tô Mạn không có chú ý tới hành động nàng, trên tay cô còn tàn lưu xúc cảm tinh tế trên eo thiếu nữ, giống ngọc thạch ôn nhuận.
Nguyễn Đào ở trong lòng chửi thầm, nhưng lần này là mắng Tô Mạn "Liêu nhân mà không tự biết", mặt nàng phản chiếu ánh hoàng hôn ở phía chân trời, cũng đỏ theo một mảnh.
Hiện tại nàng đã biết là hoa diễm lệ hơn hay là ánh nắng chiều tươi đẹp hơn.
Là người trêu chọc tiếng lòng hơn.
Nguyễn Đào ôm quả liền đi đến bên đám lửa, nhân viên công tác đều đã nhóm lửa xong, ngọn lửa cháy nổ lách tách, kéo theo gió đêm cũng có hương vị ấm áp.
Lúc này Nguyễn Đào thừa dịp lấy di động ra, chụp một tấm ảnh nắng chiều, nghĩ nghĩ lại lắp lại khe cắm sim.
Sau khi khôi phục tín hiệu và internet liền chia sẻ cho Triển Duyệt.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt Duyệt: Đức hạnh, ai mà chưa thấy qua hoàng hôn chứ.
Một quả đào: Cậu có xem buổi phát sóng trực tiếp của mình và mẹ kế không?
Triển Duyệt Duyệt Duyệt Duyệt: Không, ai xem mấy trò đùa khiến người ta buồn nôn của cậu chứ? Mình đương nhiên đi xem Bạch tiểu thư:)
Triển Duyệt Duyệt Duyệt Duyệt: Bạch tiểu thư vừa mới nhìn thấy một con trùng nhỏ liền sợ hãi hét to, thật đáng yêu a ~
Một quả đào:......
Nguyễn Đào lúc này mới nhớ tới vừa rồi quả thật có nghe thấy Bạch Giản hét một tiếng mới khiến nàng trượt chân, nàng căm giận thu hồi di động, ở trong lòng mắng một vạn câu cái đồ đáng ghét Triển Duyệt trọng sắc khinh bạn.
Trong bữa tiệc lửa trại, mấy người cũng chỉ trò chuyện một ít đề tài thường ngày, trên cơ bản đều là tổ tiết mục ở tai nghe nhắc nhở.
Tô Mạn vẫn luôn không nói gì, đạo diễn Ninh cũng không có lá gan cue đến cô.
Ngược lại có Vu Thanh chủ động nói mấy câu cùng Tô Mạn, Tô Mạn đều lịch sự lại xa cách trả lời.
Trông quan tâm hậu bối, trên thực tế cô cả người đều lộ ra hơi thở xa cách người cả ngàn dặm.
Trên bình luận fans ai cũng có, đại đa số vẫn là fans Tô Mạn, thậm chí còn có một ít fans CP Tô Mạn cùng Nguyễn Đào không ngừng xoát bình luận, đạo diễn Ninh thấy không khí đúng lúc, điên cuồng ở tai nghe Nguyễn Đào bảo Nguyễn Đào nói mấy câu với Tô Mạn.
Nguyễn Đào hôm nay cùng Tô Mạn nói chuyện đều nhiều hơn những gì nàng và Tô Mạn nói một tháng trước.
Nàng giương mắt nhìn về phía Tô Mạn.
Tô Mạn như cảm nhận được, cũng nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nàng không nói chuyện, nhưng ánh mắt liền đủ để biểu đạt ý của nàng.
Nguyễn Đào thầm mắng một tiếng cái ánh mắt này là muốn câu dẫn ai, lại nhanh chóng nhận được nhiệm vụ của đạo diễn Ninh: "Cô Tô không phải nói muốn chơi đàn ghi-ta sao?"
Lời kia vừa thốt ra, mấy người đều nhìn về phía Tô Mạn, nụ cười trên mặt Hoàng Nhiễm Nhiễm cũng đọng lại, tay cô ấy lặng lẽ nắm thành quyền.
Có nhân viên công tác lập tức đưa lên một cây đàn ghi-ta.
Tô Mạn không từ chối.
Ánh mắt cô dừng ở trên mặt Nguyễn Đào, lại bắt đầu cúi đầu điều chỉnh dây đàn.
Bình luận đã muốn nổ tung, vốn dĩ còn có fans nhà khác, hiện tại đều là fans Tô đang ăn tết.
Dây đàn đàn ghi-ta vừa được gảy, Tô Mạn không hát, chỉ là chơi một bài trong album của cô, 《Rung động》.
Ở trong chương trình tình yêu đàn 《Rung động》, trong lúc nhất thời không khí đều kiều diễm lại ám muội lên.
Đạo diễn Ninh càng cảm thấy mỹ mãn nhìn nhiệt độ không ngừng tẳng lên của buổi phát sóng trực tiếp, trên mặt tươi cười đều sắp giấu không được.
Mọi người đều nghe ngây người, Nguyễn Đào cũng đi theo cảm thán một câu, người phụ nữ này thật là tay chơi đàn trời sinh.
Chỉ là tại sao cảm giác, ca khúc này nàng hình như đã nghe qua ở đâu rồi?
Không phải khúc dương cầm ở trong album của Tô Mạn, cũng không phải các loại nhạc cụ được phiên xướng về sau.
Chính là một cây đàn ghi-ta như vậy, giống như cũng là sau một buổi hoàng hôn, nàng đã từng nghe qua có người đàn khúc này.
Mấy người đều nhìn thẻ tích điểm trên tay chính mình, Nguyễn Đào và Tô Mạn có sáu điểm, Bạch Giản và Sư Ân có năm điểm, ba đội còn lại có ba điểm.
Trên đảo khẳng định còn có nhiều thẻ tích điểm hơn nhưng mà mấy khách mời đều đã mệt mỏi, liền dứt khoát cũng không đi tìm.
Sắc trời cũng dần dần tối sầm đi, Hoàng Nhiễm Nhiễm liền đề nghị cùng nhau nhóm lửa trại.
Lửa trại trên bãi biển trời sinh chính là một thứ có thể được xưng là lãng mạn, ở trong chương trình tình yêu cũng tất không thể thiếu.
Phân ngữ ám muội và nam nữ trước lửa trại thường đều sẽ trở thành đại diện cho mông lung và kiều diễm, thậm chí tổ đạo diễn cũng ở tai nghe nói một câu được.
Tô Mạn nhìn thoáng qua Nguyễn Đào nằm liệt dưới đất, nói với tổ đạo diễn: "Nếu các người cảm thấy được, lửa trại các người tới hoàn thành đi."
Đạo diễn Ninh còn đang chuẩn bị xem mấy cái khách mời có thể nháo ra nhiễu loạn gì: Nụ cười cứng đờ trên mặt, được rồi, ngài nói cái gì chính là cái đó.
Chuyện lửa trại được tổ tiết mục gánh vác, mấy khách mời cũng chỉ cần lo bữa tối cho chính mình là được.
Tiêu Hiểu đương nhiên nhận thầu nhiệm vụ xiên cá, Hoàng Nhiễm Nhiễm vẫn như cũ xung phong nhận việc nấu cơm.
Sư Ân và Bạch Giản hái được không ít quả, Vu Thanh liền đề nghị đến thị trấn tìm các cụ lớn tuổi đổi chút đồ có thể ăn, mấy người cũng cùng đi theo.
Nguyễn Đào nghĩ nghĩ, nàng hình như cũng là có thể hái một ít quả, cũng đi theo vào trong rừng tìm cây thích hợp.
Lúc Nguyễn Đào leo lên cây đội mũ bảo hộ rất chướng mắt, hai ba hồi thì hái được, lại nhanh chóng nhảy đi lên.
Giống một tinh linh trong rừng đang cao lớn nhảy lên trên cây, dáng người nhẹ nhàng hái được một đống quả, dùng áo khoác chính mình bao vây lấy liền muốn ném xuống.
Tô Mạn đứng ở dưới tàng cây, trên mặt cô không có biểu cảm dư thừa, Nguyễn Đào nhìn liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Nhưng Sư Ân bọn họ đều đang cách nàng một khoảng, Nguyễn Đào chỉ không còn cách nào khác ngoài nhìn Tô Mạn.
"Cô Tô, cô đón một chút."
Bao vây được ném vào trong lòng ngực Tô Mạn, Nguyễn Đào cũng đôi ba lần liền leo xuống tàng cây, cây trên hải đảo luôn cao lớn, thân cây cũng trơn trượt.
Một bước cuối cùng Nguyễn Đào nghe thấy Bạch Giản thét một tiếng chói tai, một bước không dẫm chắc liền trượt xuống.
Nàng đã tính xong chính mình cách mặt đất còn có 1 mét 56, ngã xuống nằm ngửa, đại khái là vết thương trên lưng còn chưa có khỏi liền phải thêm vết mới.
Huh? Nàng không bị ngã?
Một đôi tay giữ chặt eo nhỏ nàng, phía sau có một người ở sau lưng đón được Nguyễn Đào.
Khiến nàng ngã ở trong lòng ngực cô, cái ôm ấm áp này, lại thoang thoảng mùi hương đàn hương, là kết hợp giữa mùi tùng hương và bách hợp.
Không hiểu sao làm Nguyễn Đào nghĩ tới lập ý ban đầu của bình nước hoa hoa bỉ ngạn.
Có lẽ liền lớn lên ở nơi hoàng hôn minh diễm như vậy, không biết là hoa diễm lệ quyến rũ hơn hay là mây tía liêu nhân hơn.
Giọng Tô Mạn ở phía sau nàng vang lên, mang theo âm cuối lười biếng lại quyện niệm, hơi hơi cao lên: "Không sao chứ?"
Nguyễn Đào liền cảm thấy tim chính mình giống như cũng bị thứ gì đó câu lên.
"Không... Không sao..."
Tô Mạn lại không buông nàng ra, đặt người ở trên mặt đất sau đó lại nhìn nhìn phía sau lưng nàng.
Ngày hôm qua làm màu lúc chẻ củi chỗ bị đánh trúng bây giờ còn có hơi đỏ, cũng may đã bôi thuốc, nhìn trông cũng không có chuyện gì lớn.
Nguyễn Đào lại có thể rõ ràng cảm nhận được Tô Mạn hô hấp liền ở bên hông chính mình, tay cô còn dừng lại ở trên eo chính mình, như là hoa bỉ ngạn kéo dài ra rơi xuống trần gian.
Nguyễn Đào không được tự nhiên giật giật, từ trên tay Tô Mạn tránh thoát ra.
Lần này không cần Tô Mạn trừng nàng, nàng liền tự mình nhặt quần áo trên mặt đất mặc lên, ôm quả trong lòng ngực.
Tô Mạn không có chú ý tới hành động nàng, trên tay cô còn tàn lưu xúc cảm tinh tế trên eo thiếu nữ, giống ngọc thạch ôn nhuận.
Nguyễn Đào ở trong lòng chửi thầm, nhưng lần này là mắng Tô Mạn "Liêu nhân mà không tự biết", mặt nàng phản chiếu ánh hoàng hôn ở phía chân trời, cũng đỏ theo một mảnh.
Hiện tại nàng đã biết là hoa diễm lệ hơn hay là ánh nắng chiều tươi đẹp hơn.
Là người trêu chọc tiếng lòng hơn.
Nguyễn Đào ôm quả liền đi đến bên đám lửa, nhân viên công tác đều đã nhóm lửa xong, ngọn lửa cháy nổ lách tách, kéo theo gió đêm cũng có hương vị ấm áp.
Lúc này Nguyễn Đào thừa dịp lấy di động ra, chụp một tấm ảnh nắng chiều, nghĩ nghĩ lại lắp lại khe cắm sim.
Sau khi khôi phục tín hiệu và internet liền chia sẻ cho Triển Duyệt.
Triển Duyệt Duyệt Duyệt Duyệt: Đức hạnh, ai mà chưa thấy qua hoàng hôn chứ.
Một quả đào: Cậu có xem buổi phát sóng trực tiếp của mình và mẹ kế không?
Triển Duyệt Duyệt Duyệt Duyệt: Không, ai xem mấy trò đùa khiến người ta buồn nôn của cậu chứ? Mình đương nhiên đi xem Bạch tiểu thư:)
Triển Duyệt Duyệt Duyệt Duyệt: Bạch tiểu thư vừa mới nhìn thấy một con trùng nhỏ liền sợ hãi hét to, thật đáng yêu a ~
Một quả đào:......
Nguyễn Đào lúc này mới nhớ tới vừa rồi quả thật có nghe thấy Bạch Giản hét một tiếng mới khiến nàng trượt chân, nàng căm giận thu hồi di động, ở trong lòng mắng một vạn câu cái đồ đáng ghét Triển Duyệt trọng sắc khinh bạn.
Trong bữa tiệc lửa trại, mấy người cũng chỉ trò chuyện một ít đề tài thường ngày, trên cơ bản đều là tổ tiết mục ở tai nghe nhắc nhở.
Tô Mạn vẫn luôn không nói gì, đạo diễn Ninh cũng không có lá gan cue đến cô.
Ngược lại có Vu Thanh chủ động nói mấy câu cùng Tô Mạn, Tô Mạn đều lịch sự lại xa cách trả lời.
Trông quan tâm hậu bối, trên thực tế cô cả người đều lộ ra hơi thở xa cách người cả ngàn dặm.
Trên bình luận fans ai cũng có, đại đa số vẫn là fans Tô Mạn, thậm chí còn có một ít fans CP Tô Mạn cùng Nguyễn Đào không ngừng xoát bình luận, đạo diễn Ninh thấy không khí đúng lúc, điên cuồng ở tai nghe Nguyễn Đào bảo Nguyễn Đào nói mấy câu với Tô Mạn.
Nguyễn Đào hôm nay cùng Tô Mạn nói chuyện đều nhiều hơn những gì nàng và Tô Mạn nói một tháng trước.
Nàng giương mắt nhìn về phía Tô Mạn.
Tô Mạn như cảm nhận được, cũng nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nàng không nói chuyện, nhưng ánh mắt liền đủ để biểu đạt ý của nàng.
Nguyễn Đào thầm mắng một tiếng cái ánh mắt này là muốn câu dẫn ai, lại nhanh chóng nhận được nhiệm vụ của đạo diễn Ninh: "Cô Tô không phải nói muốn chơi đàn ghi-ta sao?"
Lời kia vừa thốt ra, mấy người đều nhìn về phía Tô Mạn, nụ cười trên mặt Hoàng Nhiễm Nhiễm cũng đọng lại, tay cô ấy lặng lẽ nắm thành quyền.
Có nhân viên công tác lập tức đưa lên một cây đàn ghi-ta.
Tô Mạn không từ chối.
Ánh mắt cô dừng ở trên mặt Nguyễn Đào, lại bắt đầu cúi đầu điều chỉnh dây đàn.
Bình luận đã muốn nổ tung, vốn dĩ còn có fans nhà khác, hiện tại đều là fans Tô đang ăn tết.
Dây đàn đàn ghi-ta vừa được gảy, Tô Mạn không hát, chỉ là chơi một bài trong album của cô, 《Rung động》.
Ở trong chương trình tình yêu đàn 《Rung động》, trong lúc nhất thời không khí đều kiều diễm lại ám muội lên.
Đạo diễn Ninh càng cảm thấy mỹ mãn nhìn nhiệt độ không ngừng tẳng lên của buổi phát sóng trực tiếp, trên mặt tươi cười đều sắp giấu không được.
Mọi người đều nghe ngây người, Nguyễn Đào cũng đi theo cảm thán một câu, người phụ nữ này thật là tay chơi đàn trời sinh.
Chỉ là tại sao cảm giác, ca khúc này nàng hình như đã nghe qua ở đâu rồi?
Không phải khúc dương cầm ở trong album của Tô Mạn, cũng không phải các loại nhạc cụ được phiên xướng về sau.
Chính là một cây đàn ghi-ta như vậy, giống như cũng là sau một buổi hoàng hôn, nàng đã từng nghe qua có người đàn khúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.