Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế
Chương 127: Người đó trông giống người nàng thích
Chước Chước
12/06/2024
Edit: phuong_bchii
________________
Nguyễn Đào ra khỏi phòng bệnh của Khanh Vân, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa.
Nàng cũng không phải thật sự giận Tô Mạn, hiện tại đi ra ngoài nửa ngày, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Nàng vừa lẩm bẩm "Cũng không biết đến tìm người ta", vừa đi về phía chỗ đón xe ở bên ngoài bệnh viện.
Hôm nay Nguyễn Đào mặc một chiếc quần jean sẫm màu, tôn lên đôi chân thon dài của nàng, dưới chân đi một đôi bốt da trâu đáng yêu, trẻ trung xinh đẹp lại đáng yêu, chỉ riêng ở cửa bệnh viện cũng đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Từ sau khi nàng ra mắt tần suất được người qua đường chú ý quả nhiên cao hơn rất nhiều, Nguyễn Đào cũng không để ý những thứ này, nàng luôn luôn thẳng thắn lại to gan, chưa từng nghĩ tới phải che che giấu giấu.
Nếu sau khi ra mắt làm minh tinh phải trang điểm đi ra ngoài như một cái xác ướp, vậy chẳng thà không ra mắt còn hơn.
Đường Diệp cũng không quan tâm đến điểm này của nàng, nói với nàng đây đều là ý định ban đầu của Nguyễn Đào, dù sao bây giờ nàng còn chưa nổi tiếng, tự do tự tại một chút cũng là chuyện tốt.
Đợi đến khi nàng thật sự đạt tới được trình độ như Tô Mạn và Triệu Thính Ngư, cho dù không muốn trang điểm ra ngoài cũng khó khăn.
Nguyễn Đào đặt xe xong, huýt sáo đứng ở chỗ đó chờ tài xế tới đón nàng, cũng không chú ý tới có mấy người lặng lẽ không tiếng động đứng ở phía sau nàng, có người nhân lúc Nguyễn Đào không chú ý liền đưa tay lên muốn bịt miệng mũi nàng.
Nguyễn Đào cho rằng là gặp phải biến thái muốn ăn đậu hủ, hai ba cái liền né tránh, còn không đợi nàng đạp người phía sau một cước, cũng cảm giác dưới chân mình nhẹ nhàng như bay, người trực tiếp bị bế lên.
Nguyễn Đào lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng hét chói tai, mấy người này không ngờ Nguyễn Đào lại đột nhiên vùng vẫy, cũng không ngờ giọng tiểu minh tinh này thế mà lại lớn như vậy!
Nguyễn Đào khi còn nhỏ nhờ có đi theo mợ nhỏ nhà mình học qua một phương pháp phát âm của giọng nữ cao, nên lúc này mới có thể phát ra tiếng hét chói tai có lực uy hiếp như vậy.
"Cứu tôi với!!!!"
Mấy người kia luống cuống, vội vàng nhét Nguyễn Đào vào trong xe van đỗ ở một bên, lái xe một đường ngênh ngang đến thành phố.
Trước cửa bệnh viện người đến người đi, trước đó có không ít người nhận ra Nguyễn Đào nên lén cầm điện thoại chụp ảnh nàng, kết quả không ngờ lập tức chụp được hình ảnh như vậy.
Mọi người trợn tròn mắt, vội vàng báo cảnh sát, lại tìm phòng cảnh vụ của bệnh viện mồm năm miệng mười nói chuyện này.
Giữa ban ngày ban mặt ở cửa bệnh viện cấp tỉnh xảy ra chuyện như vậy, người bị bắt cóc còn là một nữ minh tinh, còn là một nữ minh tinh gia đình có bối cảnh, Nguyễn gia là một nhà đóng thuế lớn ở Hải Thị, nếu sự tình trở nên nghiêm trọng thì cũng không thể tưởng tượng được.
Trên mạng lập tức ùn ùn kéo đến đều là video Nguyễn Đào bị bắt cóc, chỉ có ngắn ngủn mười giây, một thiếu nữ xinh đẹp đang yên đang lành bị mấy người trực tiếp bắt lên xe.
【Trời ạ! Đây cũng quá càn rỡ rồi! Đây là ban ngày đó!】
【Cho dù là buổi tối cũng không được bắt cóc!!!】
【Đau lòng Nguyễn Đào, hi vọng cảnh sát nhanh chóng bắt được mấy người kia!】
Trên mạng sôi nổi ồn ào, Nguyễn Đào không biết âm thanh bên ngoài, điện thoại bị lấy đi mất, trên đầu nàng bị một chiếc túi vải trùm lên, nhìn không thấy những người này muốn đưa nàng đi đâu.
Nhưng nàng lại rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Thậm chí còn có thể nghĩ đến ở cổng bệnh viện, khắp nơi đều là camera theo dõi và người chứng kiến, chiếc xe này cho dù chạy cũng chạy không được xa.
Nàng hy vọng mình sẽ ổn trước khi Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành đọc được tin tức trên mạng.
Nàng không muốn đối phương lo lắng sợ hãi theo mình.
Nàng không rên một tiếng, cũng không giãy dụa, chỉ cắn chặt môi nghĩ đối sách, nàng không thể hoảng hốt, cũng không thể sợ hãi, phải bình tĩnh mới có thể tìm được cách đối phó, không thể để cho những người này thực hiện được khiến cho người thân của nàng lo lắng.
Đôi mắt Nguyễn Đào trợn tròn dưới tấm vải đen, nàng không có ý thức được môi dưới của mình đã sắp bị cắn đến không còn cảm giác.
Mãi cho đến khi một dòng chất lỏng có vị ngọt tanh được hút vào miệng, nàng mới ý thức được chính mình đã cắn rách môi dưới.
Bắt cóc gì đó, trong giới bọn họ kỳ thật nhìn mãi cũng quen mắt.
Những người này đơn giản là muốn tiền, đều là dân liều mạng, trước kia Sư Ân đã từng bị bắt cóc, đối phương yêu cầu 5 triệu, chỉ là tiền còn chưa tới tay, đã bị đoàn đội của anh trai Triển Duyệt tóm trọn ổ.
Có lẽ Nguyễn Đào ngoại trừ giãy dụa trước khi lên xe ra đều vô cùng ngoan ngoãn, ngay cả bọn bắt cóc trùm đầu nàng cũng không giãy dụa, mấy tên bắt cóc cũng nhẹ thở phào.
Một trong những tên bắt cóc hình như đang nói chuyện với tên lái xe: "Cô ta có bị dọa đến hoảng loạn không?"
"Ai biết đang suy nghĩ gì? Dù sao lát nữa cô ta cũng sẽ chết."
Người nọ nghe nói "sẽ chết" lại căng thẳng theo: "Chúng ta không phải muốn dùng cô ta đổi lấy tiền sao?"
Tên lái xe cười lạnh một tiếng, giọng nói khiến Nguyễn Đào cảm thấy hết sức quen thuộc, cau mày nghe nửa ngày, mới nhớ tới đã nghe qua giọng người này ở đâu.
Người này lúc nói chuyện trong giọng nói có một chút sắc nhọn, giống như móng tay chưa cắt cào vào một tờ giấy nhựa, giọng nói như vậy Nguyễn Đào chỉ nghe qua một người có.
Đồng đội cũ của Bách Văn Viễn, Sóc.
Tại sao hắn lại bắt cóc mình?
Cơ thể Nguyễn Đào đang không ngừng run rẩy, nhưng nàng cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, đừng hoảng hốt, cũng đừng sợ hãi, suy nghĩ một chút anh trai Triển Duyệt trước kia đã dạy bọn họ như thế nào, phải tự cứu mình, phải bình tĩnh.
Nguyễn Đào, còn có người đang chờ mày, mày không thể sợ hãi.
Giọng Sóc vẫn sắc bén như vậy: "Lát nữa tìm một chỗ lột sạch cô ta, chụp mấy tấm ảnh đăng lên mạng, khoản cuối sẽ chuyển vào tài khoản của các người."
Nguyễn Đào chợt nghe thấy một tên bắt cóc ngồi ở bên cạnh nàng có chút hèn mọn cười nói: "Nếu đã muốn lột sạch, không bằng kiếm lời trước, cô nàng này trông cũng thật con mẹ nó xinh đẹp, không hổ là minh tinh, hì hì."
Sóc không sao cả nói: "Tùy các người, tự mình thu dọn tốt là được."
Giọng nói này Nguyễn Đào chỉ là nghe thấy đã muốn ói, tay nàng bị trói ngược, nhưng là mấy tên cướp này có lẽ cảm thấy nàng là một cô nhóc trói gà không chặt, lúc trói cũng không trói chặt lắm.
Bọn họ không biết, sau khi Sư Ân bị bắt cóc, toàn bộ mấy đứa trẻ ở đại viện đều học tập kỹ thuật trở tay cởi dây thừng, phòng cháy hơn chữa cháy, Nguyễn Đào là học tốt nhất.
Đừng hoảng sợ, hãy bình tĩnh.
Dây thừng cuối cùng bị nàng cởi ra, thừa dịp xe van đánh tay lái qua một giao lộ, Nguyễn Đào trực tiếp nhào tới, Sóc cũng không ngờ Nguyễn Đào sẽ từ phía sau nhào tới giành tay lái của hắn.
Hắn hung tợn mắng một câu, liền đưa tay tát Nguyễn Đào một cái, những người khác cũng kịp phản ứng, tay đấm chân đá Nguyễn Đào muốn nàng buông tay lái ra.
"Con điên này!"
Nguyễn Đào không buông tay, ngược lại nhếch khóe miệng cười với Sóc.
Nụ cười này làm cho Sóc thoáng chốc luống cuống, xa xa lóe ra ánh đèn và tiếng còi báo động không dứt bên tai.
Sóc lại mắng hai tiếng, muốn bắt cóc Nguyễn Đào tìm một cơ hội thoát thân, nhưng Nguyễn Đào vẫn không buông tay lái, toàn bộ xe trực tiếp đâm mạnh vào một cái cây bên cạnh.
Trước khi Nguyễn Đào mất đi ý thức, hình như có một người mặc trang phục cổ trang màu đỏ chạy về phía chính mình, giống như một nữ hiệp tư thế oai hùng hiên ngang.
Trên mặt người đó đều là lo lắng, giống như còn nói gì đó với mình.
Nàng giống như chìm vào một cái ôm ấm áp, đối phương còn không ngừng ở bên cạnh nàng nói chuyện, giống như còn có từng giọt từng giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống mặt mình, nóng đến mức nàng cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Người đó trông giống như người mình thích, Nguyễn Đào nghĩ.
Nàng không nghe thấy, nàng có hơi mệt rồi.
________________
Nguyễn Đào ra khỏi phòng bệnh của Khanh Vân, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa.
Nàng cũng không phải thật sự giận Tô Mạn, hiện tại đi ra ngoài nửa ngày, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Nàng vừa lẩm bẩm "Cũng không biết đến tìm người ta", vừa đi về phía chỗ đón xe ở bên ngoài bệnh viện.
Hôm nay Nguyễn Đào mặc một chiếc quần jean sẫm màu, tôn lên đôi chân thon dài của nàng, dưới chân đi một đôi bốt da trâu đáng yêu, trẻ trung xinh đẹp lại đáng yêu, chỉ riêng ở cửa bệnh viện cũng đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Từ sau khi nàng ra mắt tần suất được người qua đường chú ý quả nhiên cao hơn rất nhiều, Nguyễn Đào cũng không để ý những thứ này, nàng luôn luôn thẳng thắn lại to gan, chưa từng nghĩ tới phải che che giấu giấu.
Nếu sau khi ra mắt làm minh tinh phải trang điểm đi ra ngoài như một cái xác ướp, vậy chẳng thà không ra mắt còn hơn.
Đường Diệp cũng không quan tâm đến điểm này của nàng, nói với nàng đây đều là ý định ban đầu của Nguyễn Đào, dù sao bây giờ nàng còn chưa nổi tiếng, tự do tự tại một chút cũng là chuyện tốt.
Đợi đến khi nàng thật sự đạt tới được trình độ như Tô Mạn và Triệu Thính Ngư, cho dù không muốn trang điểm ra ngoài cũng khó khăn.
Nguyễn Đào đặt xe xong, huýt sáo đứng ở chỗ đó chờ tài xế tới đón nàng, cũng không chú ý tới có mấy người lặng lẽ không tiếng động đứng ở phía sau nàng, có người nhân lúc Nguyễn Đào không chú ý liền đưa tay lên muốn bịt miệng mũi nàng.
Nguyễn Đào cho rằng là gặp phải biến thái muốn ăn đậu hủ, hai ba cái liền né tránh, còn không đợi nàng đạp người phía sau một cước, cũng cảm giác dưới chân mình nhẹ nhàng như bay, người trực tiếp bị bế lên.
Nguyễn Đào lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng hét chói tai, mấy người này không ngờ Nguyễn Đào lại đột nhiên vùng vẫy, cũng không ngờ giọng tiểu minh tinh này thế mà lại lớn như vậy!
Nguyễn Đào khi còn nhỏ nhờ có đi theo mợ nhỏ nhà mình học qua một phương pháp phát âm của giọng nữ cao, nên lúc này mới có thể phát ra tiếng hét chói tai có lực uy hiếp như vậy.
"Cứu tôi với!!!!"
Mấy người kia luống cuống, vội vàng nhét Nguyễn Đào vào trong xe van đỗ ở một bên, lái xe một đường ngênh ngang đến thành phố.
Trước cửa bệnh viện người đến người đi, trước đó có không ít người nhận ra Nguyễn Đào nên lén cầm điện thoại chụp ảnh nàng, kết quả không ngờ lập tức chụp được hình ảnh như vậy.
Mọi người trợn tròn mắt, vội vàng báo cảnh sát, lại tìm phòng cảnh vụ của bệnh viện mồm năm miệng mười nói chuyện này.
Giữa ban ngày ban mặt ở cửa bệnh viện cấp tỉnh xảy ra chuyện như vậy, người bị bắt cóc còn là một nữ minh tinh, còn là một nữ minh tinh gia đình có bối cảnh, Nguyễn gia là một nhà đóng thuế lớn ở Hải Thị, nếu sự tình trở nên nghiêm trọng thì cũng không thể tưởng tượng được.
Trên mạng lập tức ùn ùn kéo đến đều là video Nguyễn Đào bị bắt cóc, chỉ có ngắn ngủn mười giây, một thiếu nữ xinh đẹp đang yên đang lành bị mấy người trực tiếp bắt lên xe.
【Trời ạ! Đây cũng quá càn rỡ rồi! Đây là ban ngày đó!】
【Cho dù là buổi tối cũng không được bắt cóc!!!】
【Đau lòng Nguyễn Đào, hi vọng cảnh sát nhanh chóng bắt được mấy người kia!】
Trên mạng sôi nổi ồn ào, Nguyễn Đào không biết âm thanh bên ngoài, điện thoại bị lấy đi mất, trên đầu nàng bị một chiếc túi vải trùm lên, nhìn không thấy những người này muốn đưa nàng đi đâu.
Nhưng nàng lại rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Thậm chí còn có thể nghĩ đến ở cổng bệnh viện, khắp nơi đều là camera theo dõi và người chứng kiến, chiếc xe này cho dù chạy cũng chạy không được xa.
Nàng hy vọng mình sẽ ổn trước khi Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành đọc được tin tức trên mạng.
Nàng không muốn đối phương lo lắng sợ hãi theo mình.
Nàng không rên một tiếng, cũng không giãy dụa, chỉ cắn chặt môi nghĩ đối sách, nàng không thể hoảng hốt, cũng không thể sợ hãi, phải bình tĩnh mới có thể tìm được cách đối phó, không thể để cho những người này thực hiện được khiến cho người thân của nàng lo lắng.
Đôi mắt Nguyễn Đào trợn tròn dưới tấm vải đen, nàng không có ý thức được môi dưới của mình đã sắp bị cắn đến không còn cảm giác.
Mãi cho đến khi một dòng chất lỏng có vị ngọt tanh được hút vào miệng, nàng mới ý thức được chính mình đã cắn rách môi dưới.
Bắt cóc gì đó, trong giới bọn họ kỳ thật nhìn mãi cũng quen mắt.
Những người này đơn giản là muốn tiền, đều là dân liều mạng, trước kia Sư Ân đã từng bị bắt cóc, đối phương yêu cầu 5 triệu, chỉ là tiền còn chưa tới tay, đã bị đoàn đội của anh trai Triển Duyệt tóm trọn ổ.
Có lẽ Nguyễn Đào ngoại trừ giãy dụa trước khi lên xe ra đều vô cùng ngoan ngoãn, ngay cả bọn bắt cóc trùm đầu nàng cũng không giãy dụa, mấy tên bắt cóc cũng nhẹ thở phào.
Một trong những tên bắt cóc hình như đang nói chuyện với tên lái xe: "Cô ta có bị dọa đến hoảng loạn không?"
"Ai biết đang suy nghĩ gì? Dù sao lát nữa cô ta cũng sẽ chết."
Người nọ nghe nói "sẽ chết" lại căng thẳng theo: "Chúng ta không phải muốn dùng cô ta đổi lấy tiền sao?"
Tên lái xe cười lạnh một tiếng, giọng nói khiến Nguyễn Đào cảm thấy hết sức quen thuộc, cau mày nghe nửa ngày, mới nhớ tới đã nghe qua giọng người này ở đâu.
Người này lúc nói chuyện trong giọng nói có một chút sắc nhọn, giống như móng tay chưa cắt cào vào một tờ giấy nhựa, giọng nói như vậy Nguyễn Đào chỉ nghe qua một người có.
Đồng đội cũ của Bách Văn Viễn, Sóc.
Tại sao hắn lại bắt cóc mình?
Cơ thể Nguyễn Đào đang không ngừng run rẩy, nhưng nàng cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, đừng hoảng hốt, cũng đừng sợ hãi, suy nghĩ một chút anh trai Triển Duyệt trước kia đã dạy bọn họ như thế nào, phải tự cứu mình, phải bình tĩnh.
Nguyễn Đào, còn có người đang chờ mày, mày không thể sợ hãi.
Giọng Sóc vẫn sắc bén như vậy: "Lát nữa tìm một chỗ lột sạch cô ta, chụp mấy tấm ảnh đăng lên mạng, khoản cuối sẽ chuyển vào tài khoản của các người."
Nguyễn Đào chợt nghe thấy một tên bắt cóc ngồi ở bên cạnh nàng có chút hèn mọn cười nói: "Nếu đã muốn lột sạch, không bằng kiếm lời trước, cô nàng này trông cũng thật con mẹ nó xinh đẹp, không hổ là minh tinh, hì hì."
Sóc không sao cả nói: "Tùy các người, tự mình thu dọn tốt là được."
Giọng nói này Nguyễn Đào chỉ là nghe thấy đã muốn ói, tay nàng bị trói ngược, nhưng là mấy tên cướp này có lẽ cảm thấy nàng là một cô nhóc trói gà không chặt, lúc trói cũng không trói chặt lắm.
Bọn họ không biết, sau khi Sư Ân bị bắt cóc, toàn bộ mấy đứa trẻ ở đại viện đều học tập kỹ thuật trở tay cởi dây thừng, phòng cháy hơn chữa cháy, Nguyễn Đào là học tốt nhất.
Đừng hoảng sợ, hãy bình tĩnh.
Dây thừng cuối cùng bị nàng cởi ra, thừa dịp xe van đánh tay lái qua một giao lộ, Nguyễn Đào trực tiếp nhào tới, Sóc cũng không ngờ Nguyễn Đào sẽ từ phía sau nhào tới giành tay lái của hắn.
Hắn hung tợn mắng một câu, liền đưa tay tát Nguyễn Đào một cái, những người khác cũng kịp phản ứng, tay đấm chân đá Nguyễn Đào muốn nàng buông tay lái ra.
"Con điên này!"
Nguyễn Đào không buông tay, ngược lại nhếch khóe miệng cười với Sóc.
Nụ cười này làm cho Sóc thoáng chốc luống cuống, xa xa lóe ra ánh đèn và tiếng còi báo động không dứt bên tai.
Sóc lại mắng hai tiếng, muốn bắt cóc Nguyễn Đào tìm một cơ hội thoát thân, nhưng Nguyễn Đào vẫn không buông tay lái, toàn bộ xe trực tiếp đâm mạnh vào một cái cây bên cạnh.
Trước khi Nguyễn Đào mất đi ý thức, hình như có một người mặc trang phục cổ trang màu đỏ chạy về phía chính mình, giống như một nữ hiệp tư thế oai hùng hiên ngang.
Trên mặt người đó đều là lo lắng, giống như còn nói gì đó với mình.
Nàng giống như chìm vào một cái ôm ấm áp, đối phương còn không ngừng ở bên cạnh nàng nói chuyện, giống như còn có từng giọt từng giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống mặt mình, nóng đến mức nàng cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Người đó trông giống như người mình thích, Nguyễn Đào nghĩ.
Nàng không nghe thấy, nàng có hơi mệt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.