Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế
Chương 116: Ra ngoài biết ngay đây là người đã có chủ
Chước Chước
12/06/2024
Edit: phuong_bchii
________________
Tô lão gia ở viện điều dưỡng tọa lạc ở vùng ngoại ô Hải Thị, toàn bộ viện điều dưỡng cũng không dễ dàng mở cửa với bên ngoài, chỉ nhằm vào một ít hội viên hợp tác.
Viện điều dưỡng tọa lạc trên một ngọn núi, ở Hải Thị có rất ít núi, đất đai bên này có thể nói là tấc đất tấc vàng, phong cảnh hợp lòng người, cũng không biết năm xưa được vị nào tinh mắt đầu tư mua lại làm một viện điều dưỡng năm sao.
Tô Mạn một đường lái xe lên núi, Nguyễn Đào cũng bị phong cảnh hai bên hấp dẫn.
"Cảnh sắc nơi này thật sự rất đẹp, chờ em già rồi cũng có thể ở lại nơi này."
Tô Mạn bật cười nói: "Lần trước em còn nói muốn đến Vân Nam dưỡng lão, hiện tại lại đổi nơi rồi à?"
"Hi hi, một năm một nơi cũng không phải không được, dù sao cũng chỉ già một lần, đương nhiên phải sống thật tốt, không thể để lại nuối tiếc."
Vẫn chỉ nghe nói qua con người chỉ biết trẻ lại một lần, ngược lại lần đầu tiên nghe nói con người cũng chỉ biết già đi một lần như vậy.
Tô Mạn nở một nụ cười ôn hòa, cô vừa cẩn thận lái xe, vừa nói chuyện câu được câu không với Nguyễn Đào.
"Khi nào thì thi bằng lái?"
"Dạ? Lúc trước em dự định đi vào kỳ nghỉ, nhưng hiện tại cũng không biết khi nào mới rảnh, là mỗi lần làm tài xế cho em mệt quá sao?"
"Không phải, tôi lo lắng đôi khi lúc tôi không tiện lái xe em chỉ có thể tìm Đường Diệp."
"Tại sao lại không tiện lái xe?"
"Rất nhiều lúc, lần trước dẫn em đi quán bar, tôi tự bắt xe về đấy."
Cô không nói chuyện lần trước đi quán bar còn đỡ, cô vừa nói tới, Nguyễn Đào liền nhớ tới gần đây nàng vẫn muốn hỏi Tô Mạn nhưng mà lại thường xuyên quên bén mất rốt cuộc là cái gì.
"Buổi sáng lần trước em thức dậy, đó là cái gì, trên cổ chị tại sao có mấy cái...... ờ, dấu màu đỏ, là bị muỗi cắn?"
Tô Mạn có chút kỳ lạ nhìn nàng một cái, lại có chút bất đắc dĩ.
"Em cho rằng con muỗi nào bay tới bay lui vào tháng 11, còn đặc biệt cắn ở cổ người?"
"Cũng không phải.... không thể. Lần trước em còn thấy có một nhà khoa học nghiên cứu ra muỗi chịu lạnh là muốn bổ sung chỗ trống không có muỗi vào mùa đông nước ta, bị bắt lại, sau đó khu bình luận đều nói bệnh thần kinh a! Nhưng cũng không phải là mùa đông thì sẽ không có muỗi phải không?"
Bình thường lúc rảnh rỗi, Nguyễn Đào thích xem mấy thứ linh tinh.
Không có dinh dưỡng, nhưng cũng đủ buồn cười.
Sau khi Nguyễn Đào tự mình nói xong liền cười đến ngửa tới ngửa lui, nàng thường xuyên kể một số chuyện cười tào lao, lúc đối phương còn chưa có phản ứng gì thì mình đã cười đến muốn tắt thở.
Ở một mức độ nhất định mà nói Nguyễn Đào là một người cười có chút quỷ dị.
Tô Mạn cũng không muốn đi lý giải những điệu cười quỷ dị này của nàng.
"Ừ, em nói cũng không sai, đều do một con muỗi tên Nguyễn Đào làm đó."
Tiếng cười của Nguyễn Đào lập tức vang lên, nàng từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy biểu cảm của mình vẫn há to miệng, khóe mắt còn kèm theo một ít nước mắt cười ra, dáng vẻ tươi cười đọng lại cũng đặc biệt hài hước.
Nguyễn Đào cười hết nổi.
"Chị vừa nói cái gì cơ?!"
"Em chơi game thứ học được hẳn là không ít, tại sao ngay cả ý này mà cũng nghe không hiểu? Hay là do chơi chưa đủ nhiều?"
Game gần đây nàng chơi bị Tô Mạn bắt gặp chỉ có《Hoa hồng ngắm bắn》.
Nguyễn Đào nghe đến đó liền có chút chột dạ chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau: "Ưm, em cũng là lần đầu tiên xem cái game đó, em vốn chuẩn bị chơi thử PR một chút, giúp bạn PR game xíu, không ngờ là cái game nó như vậy......"
"Game như vậy thì sao? Em là người trưởng thành, thích xem những thứ như vậy cũng không có gì lạ."
"Không không không em không thích! Chị đừng hiểu lầm!"
Tô Mạn quẹo xe vào trong một cái sân cổ kính, vừa quay xe vừa cười nói: "Tôi nói em thích cái gì? Em đừng nói sang chuyện khác, nếu vừa rồi em hỏi tới chuyện ngày đó, tôi còn chưa tìm em tính sổ đâu."
Nguyễn Đào có chút đơ ra: "Tính sổ gì? Sổ gì mà tính?"
Tô Mạn dừng xe xong, cởi dây an toàn cúi người tiến tới trước mặt Nguyễn Đào, hôm nay hình như cô đổi loại nước hoa khác, trên người như ẩn như hiện một ít mùi đàn hương.
Tô Mạn tiến đến trước mặt Nguyễn Đào, gần như là khoảng cách mũi kề mũi với nàng, khiến Nguyễn Đào có cảm giác như nàng có thể hôn cô nếu nàng nghiêng người về phía trước một chút.
Mặt mũi như vậy, đâu có giống Tô Mạn đang tính sổ với nàng, rõ ràng giống như đang quyến rũ nàng hơn!
Rốt cuộc Tô Mạn có biết mặt mình thật sự rất thu hút hay không?!
"Đương nhiên là tính sổ em cắn tôi, món nợ này nên tính như thế nào? Có người nào đó sau khi uống rượu thật đúng là không thành thật, vừa hôn vừa ôm tôi, còn nhất định phải trồng dâu tây cho tôi, còn nói với tôi 'Ra ngoài biết ngay đây là người đã có chủ', em nói xem, Nguyễn Đào, em có phải kẻ mê sắc dục không?"
Nguyễn Đào nào biết mình còn làm chuyện hơn như vậy, quả thực là trình độ được xưng tụng hành động vĩ đại được chứ?
Nguyễn Đào nuốt một ngụm nước miếng, lại không tự chủ được nghĩ tới những dấu vết nhìn thấy sáng hôm đó.
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút ám muội, một mảnh đỏ tươi giống như là hoa hồng, thấy thế nào cũng không giống nên xuất hiện ở trên cổ Tô Mạn.
Trên cổ cô đều được trang điểm bằng kim cương và đá quý.
Dấu ấm áp như vậy giống như đang khinh nhờn thần linh vậy.
Nhưng làm sao có thể nhẫn nại không đi khinh nhờn đây?
Nguyễn Đào hít sâu một hơi, dùng mũi của mình cọ cọ chóp mũi Tô Mạn.
"Vậy chị nói, phải làm thế nào đây? Em đền tiền?"
Tô Mạn cười khẽ một tiếng, thật giống như phát ra thanh âm từ trong lồng ngực, mang theo một ít hơi chấn động, cũng làm cho người ta nhịn không cùng cô run lên.
Tô Mạn hơi nghiêng người hôn khóe môi Nguyễn Đào, chỉ là một nụ hôn lướt qua rồi dừng lại, không có chút thăm dò và dục niệm, có chỉ là kìm lòng không đặng.
"Lần sau nhớ đừng trồng dâu tây trên cổ, vị trí động mạch chủ dễ khiến huyết mạch tắc nghẽn, nếu đổi chỗ khác thì tùy em."
"Đổi chỗ khác?"
"Đổi...... chỗ nào?"
"Tùy em thôi, chỗ nào em dám muốn, đều có thể."
Cả người Tô Mạn đều tản ra một cảm giác sung sướng quyến rũ, giống như là từ trước mặt Nguyễn Đào tìm được cảm giác thỏa mãn và say mê lớn lao, cả người đều thả lỏng lại tự do.
Nói như vậy, giống như một lời mời.
Khiến Nguyễn Đào cảm thấy có lẽ tòa tháp cao này đã mở cửa ở trước mặt nàng, chờ nàng đi vào.
Nhưng gõ cửa luôn cần một cơ hội.
Nàng coi như là đã có thư mời của chủ nhân tòa tháp đưa lên, cũng muốn dùng phương thức tốt hơn đi vào, cũng muốn dùng một loại sẽ không để cho nhau đều quên phương thức đến gõ cửa.
"Được, em nhớ rồi."
Tô Mạn và Nguyễn Đào cùng nhau đi đến phòng bệnh của Tô lão gia, ở đây tất cả phòng bệnh đều là phòng đơn, phòng bệnh của Tô lão gia ở ngay lầu hai.
Lúc các nàng đến Tô lão gia đang ngồi trên xe lăn nhìn chim bay ngoài cửa sổ, ông lão oai phong một cõi cả đời hiện tại xem ra cũng chỉ là một ông cụ cô đơn.
Lưng của ông đã có chút gầy gò quá mức, tóc trên đầu cũng đều đã hoa râm một mảng, trên người đều là năm tháng trà trộn.
Hình như là nghe được động tĩnh ở cửa, ông xoay xe lăn quay người lại, một đôi mắt như chim ưng đảo qua người Tô Mạn, rơi trên người Nguyễn Đào.
Tô Mạn không dấu vết chắn ở trước Nguyễn Đào, hai ông cháu liền dùng một loại phương thức có chút quỷ dị giằng co.
Trong không khí dường như cũng mang theo một chút xấu hổ với mùi thuốc súng khó hiểu.
Một lát sau, Tô lão gia mới thu hồi ánh mắt, như có như không cười khẽ một tiếng.
"Đến rồi à? Tự mình ngồi đi."
________________
Tô lão gia ở viện điều dưỡng tọa lạc ở vùng ngoại ô Hải Thị, toàn bộ viện điều dưỡng cũng không dễ dàng mở cửa với bên ngoài, chỉ nhằm vào một ít hội viên hợp tác.
Viện điều dưỡng tọa lạc trên một ngọn núi, ở Hải Thị có rất ít núi, đất đai bên này có thể nói là tấc đất tấc vàng, phong cảnh hợp lòng người, cũng không biết năm xưa được vị nào tinh mắt đầu tư mua lại làm một viện điều dưỡng năm sao.
Tô Mạn một đường lái xe lên núi, Nguyễn Đào cũng bị phong cảnh hai bên hấp dẫn.
"Cảnh sắc nơi này thật sự rất đẹp, chờ em già rồi cũng có thể ở lại nơi này."
Tô Mạn bật cười nói: "Lần trước em còn nói muốn đến Vân Nam dưỡng lão, hiện tại lại đổi nơi rồi à?"
"Hi hi, một năm một nơi cũng không phải không được, dù sao cũng chỉ già một lần, đương nhiên phải sống thật tốt, không thể để lại nuối tiếc."
Vẫn chỉ nghe nói qua con người chỉ biết trẻ lại một lần, ngược lại lần đầu tiên nghe nói con người cũng chỉ biết già đi một lần như vậy.
Tô Mạn nở một nụ cười ôn hòa, cô vừa cẩn thận lái xe, vừa nói chuyện câu được câu không với Nguyễn Đào.
"Khi nào thì thi bằng lái?"
"Dạ? Lúc trước em dự định đi vào kỳ nghỉ, nhưng hiện tại cũng không biết khi nào mới rảnh, là mỗi lần làm tài xế cho em mệt quá sao?"
"Không phải, tôi lo lắng đôi khi lúc tôi không tiện lái xe em chỉ có thể tìm Đường Diệp."
"Tại sao lại không tiện lái xe?"
"Rất nhiều lúc, lần trước dẫn em đi quán bar, tôi tự bắt xe về đấy."
Cô không nói chuyện lần trước đi quán bar còn đỡ, cô vừa nói tới, Nguyễn Đào liền nhớ tới gần đây nàng vẫn muốn hỏi Tô Mạn nhưng mà lại thường xuyên quên bén mất rốt cuộc là cái gì.
"Buổi sáng lần trước em thức dậy, đó là cái gì, trên cổ chị tại sao có mấy cái...... ờ, dấu màu đỏ, là bị muỗi cắn?"
Tô Mạn có chút kỳ lạ nhìn nàng một cái, lại có chút bất đắc dĩ.
"Em cho rằng con muỗi nào bay tới bay lui vào tháng 11, còn đặc biệt cắn ở cổ người?"
"Cũng không phải.... không thể. Lần trước em còn thấy có một nhà khoa học nghiên cứu ra muỗi chịu lạnh là muốn bổ sung chỗ trống không có muỗi vào mùa đông nước ta, bị bắt lại, sau đó khu bình luận đều nói bệnh thần kinh a! Nhưng cũng không phải là mùa đông thì sẽ không có muỗi phải không?"
Bình thường lúc rảnh rỗi, Nguyễn Đào thích xem mấy thứ linh tinh.
Không có dinh dưỡng, nhưng cũng đủ buồn cười.
Sau khi Nguyễn Đào tự mình nói xong liền cười đến ngửa tới ngửa lui, nàng thường xuyên kể một số chuyện cười tào lao, lúc đối phương còn chưa có phản ứng gì thì mình đã cười đến muốn tắt thở.
Ở một mức độ nhất định mà nói Nguyễn Đào là một người cười có chút quỷ dị.
Tô Mạn cũng không muốn đi lý giải những điệu cười quỷ dị này của nàng.
"Ừ, em nói cũng không sai, đều do một con muỗi tên Nguyễn Đào làm đó."
Tiếng cười của Nguyễn Đào lập tức vang lên, nàng từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy biểu cảm của mình vẫn há to miệng, khóe mắt còn kèm theo một ít nước mắt cười ra, dáng vẻ tươi cười đọng lại cũng đặc biệt hài hước.
Nguyễn Đào cười hết nổi.
"Chị vừa nói cái gì cơ?!"
"Em chơi game thứ học được hẳn là không ít, tại sao ngay cả ý này mà cũng nghe không hiểu? Hay là do chơi chưa đủ nhiều?"
Game gần đây nàng chơi bị Tô Mạn bắt gặp chỉ có《Hoa hồng ngắm bắn》.
Nguyễn Đào nghe đến đó liền có chút chột dạ chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau: "Ưm, em cũng là lần đầu tiên xem cái game đó, em vốn chuẩn bị chơi thử PR một chút, giúp bạn PR game xíu, không ngờ là cái game nó như vậy......"
"Game như vậy thì sao? Em là người trưởng thành, thích xem những thứ như vậy cũng không có gì lạ."
"Không không không em không thích! Chị đừng hiểu lầm!"
Tô Mạn quẹo xe vào trong một cái sân cổ kính, vừa quay xe vừa cười nói: "Tôi nói em thích cái gì? Em đừng nói sang chuyện khác, nếu vừa rồi em hỏi tới chuyện ngày đó, tôi còn chưa tìm em tính sổ đâu."
Nguyễn Đào có chút đơ ra: "Tính sổ gì? Sổ gì mà tính?"
Tô Mạn dừng xe xong, cởi dây an toàn cúi người tiến tới trước mặt Nguyễn Đào, hôm nay hình như cô đổi loại nước hoa khác, trên người như ẩn như hiện một ít mùi đàn hương.
Tô Mạn tiến đến trước mặt Nguyễn Đào, gần như là khoảng cách mũi kề mũi với nàng, khiến Nguyễn Đào có cảm giác như nàng có thể hôn cô nếu nàng nghiêng người về phía trước một chút.
Mặt mũi như vậy, đâu có giống Tô Mạn đang tính sổ với nàng, rõ ràng giống như đang quyến rũ nàng hơn!
Rốt cuộc Tô Mạn có biết mặt mình thật sự rất thu hút hay không?!
"Đương nhiên là tính sổ em cắn tôi, món nợ này nên tính như thế nào? Có người nào đó sau khi uống rượu thật đúng là không thành thật, vừa hôn vừa ôm tôi, còn nhất định phải trồng dâu tây cho tôi, còn nói với tôi 'Ra ngoài biết ngay đây là người đã có chủ', em nói xem, Nguyễn Đào, em có phải kẻ mê sắc dục không?"
Nguyễn Đào nào biết mình còn làm chuyện hơn như vậy, quả thực là trình độ được xưng tụng hành động vĩ đại được chứ?
Nguyễn Đào nuốt một ngụm nước miếng, lại không tự chủ được nghĩ tới những dấu vết nhìn thấy sáng hôm đó.
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút ám muội, một mảnh đỏ tươi giống như là hoa hồng, thấy thế nào cũng không giống nên xuất hiện ở trên cổ Tô Mạn.
Trên cổ cô đều được trang điểm bằng kim cương và đá quý.
Dấu ấm áp như vậy giống như đang khinh nhờn thần linh vậy.
Nhưng làm sao có thể nhẫn nại không đi khinh nhờn đây?
Nguyễn Đào hít sâu một hơi, dùng mũi của mình cọ cọ chóp mũi Tô Mạn.
"Vậy chị nói, phải làm thế nào đây? Em đền tiền?"
Tô Mạn cười khẽ một tiếng, thật giống như phát ra thanh âm từ trong lồng ngực, mang theo một ít hơi chấn động, cũng làm cho người ta nhịn không cùng cô run lên.
Tô Mạn hơi nghiêng người hôn khóe môi Nguyễn Đào, chỉ là một nụ hôn lướt qua rồi dừng lại, không có chút thăm dò và dục niệm, có chỉ là kìm lòng không đặng.
"Lần sau nhớ đừng trồng dâu tây trên cổ, vị trí động mạch chủ dễ khiến huyết mạch tắc nghẽn, nếu đổi chỗ khác thì tùy em."
"Đổi chỗ khác?"
"Đổi...... chỗ nào?"
"Tùy em thôi, chỗ nào em dám muốn, đều có thể."
Cả người Tô Mạn đều tản ra một cảm giác sung sướng quyến rũ, giống như là từ trước mặt Nguyễn Đào tìm được cảm giác thỏa mãn và say mê lớn lao, cả người đều thả lỏng lại tự do.
Nói như vậy, giống như một lời mời.
Khiến Nguyễn Đào cảm thấy có lẽ tòa tháp cao này đã mở cửa ở trước mặt nàng, chờ nàng đi vào.
Nhưng gõ cửa luôn cần một cơ hội.
Nàng coi như là đã có thư mời của chủ nhân tòa tháp đưa lên, cũng muốn dùng phương thức tốt hơn đi vào, cũng muốn dùng một loại sẽ không để cho nhau đều quên phương thức đến gõ cửa.
"Được, em nhớ rồi."
Tô Mạn và Nguyễn Đào cùng nhau đi đến phòng bệnh của Tô lão gia, ở đây tất cả phòng bệnh đều là phòng đơn, phòng bệnh của Tô lão gia ở ngay lầu hai.
Lúc các nàng đến Tô lão gia đang ngồi trên xe lăn nhìn chim bay ngoài cửa sổ, ông lão oai phong một cõi cả đời hiện tại xem ra cũng chỉ là một ông cụ cô đơn.
Lưng của ông đã có chút gầy gò quá mức, tóc trên đầu cũng đều đã hoa râm một mảng, trên người đều là năm tháng trà trộn.
Hình như là nghe được động tĩnh ở cửa, ông xoay xe lăn quay người lại, một đôi mắt như chim ưng đảo qua người Tô Mạn, rơi trên người Nguyễn Đào.
Tô Mạn không dấu vết chắn ở trước Nguyễn Đào, hai ông cháu liền dùng một loại phương thức có chút quỷ dị giằng co.
Trong không khí dường như cũng mang theo một chút xấu hổ với mùi thuốc súng khó hiểu.
Một lát sau, Tô lão gia mới thu hồi ánh mắt, như có như không cười khẽ một tiếng.
"Đến rồi à? Tự mình ngồi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.