Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế
Chương 71: Tô Mạn đọc văn học ABO kỳ quái?!
Chước Chước
12/06/2024
Edit: phuong_bchii
___________
Tô Mạn đứng ở trên bục giảng là một trận xôn xao, các học sinh phía dưới đều sắp chảy nước dãi.
Ánh mắt của cô đặt ở trên người Nguyễn Đào, thì thấy Tiểu Đào Tử mặc một cái hoodie màu hồng nhạt, rụt đầu ở nơi đó nói liên miên cằn nhằn theo Bạch Giản, nói đến hứng thú vẫn sẽ nhìn về phía cô.
Thật giống như đang âm mưu bí mật làm điều gì đó.
Cứ như là băng đảng ngầm đang làm công tác liên kết gì vậy.
Tô Mạn cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng là nàng gửi tin nhắn gọi mình trở lại trường, tại sao đi học còn không nghe giảng?
"Đã lâu không gặp các bạn, nhìn thấy quần áo của tôi hôm nay các bạn hẳn là cũng không khó đoán ra, hôm nay chúng ta đến phân tích một hồi về kịch dân quốc, trước đó hẳn là đã có giáo viên phân tích qua cho các bạn nội dung vở kịch, hôm nay chúng ta tập trung phân tích cảm xúc."
Tô Mạn lên lớp rất có phong cách của riêng mình, cộng thêm hào quang ảnh hậu trên người cô, Tô Mạn lại nổi tiếng với "diễn cảm xúc", mọi người đều duỗi cổ chờ cô phân tích.
Sau một buổi học, tất cả mọi người đều cảm khái học được không ít thứ, ngay cả Nguyễn Đào cũng đều nghe đến ngây người.
Chuông tan học vừa vang lên, liền có học sinh đi lên muốn hỏi Tô Mạn về một số chỗ vừa rồi không hiểu rõ, Tô Mạn đều cười giải thích từng cái một.
Cô rất kiên nhẫn, đôi khi cũng sẽ nói đùa vài câu, dẫn tới không ít người vây quanh cô kích động một trận.
Nguyễn Đào nhìn thấy, đứng đó ôm laptop của mình khẽ cắn môi.
Người phụ nữ này tại sao chỗ nào cũng chói mắt như vậy chứ!
Nhưng dù sao đây cũng là Tô Mạn.
Bạch Giản đứng ở bên cạnh nàng, hai tay đặt ở trên vai của nàng vỗ vỗ: "Đây chính là Tô ảnh hậu đó Đào Đào, đừng nói bị mấy học sinh vây quanh, nếu đi ra ngoài còn có biết bao nhiêu người không thể nói rõ muốn vây quanh cô ấy, gánh nặng đường xa nha!"
Quả thật gánh nặng đường xa.
Người trước mắt chính là như vậy đi tới đâu đều là người thì nhất định sẽ bị chú ý, toàn thân cô đều có ánh sáng làm cho người ta không thể nhìn thẳng, đếm không hết người muốn quỳ gối dưới váy thạch lựu của cô.
Trước kia Tô Mạn ở bên cạnh nàng, hình như không có chói mắt như vậy, cho dù cô là đại minh tinh lỗng lẫy, vẫn như cũ sẽ vì nàng làm tốt nhiều chuyện như vậy.
Trước khi nàng thi kỳ thi nghệ thuật, rất nhiều chuyện suy nghĩ một chút đều là Tô Mạn tự mình làm, nhưng mà...... tình cảm giữa Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành, căn bản không phải như vậy, đừng nói có con hay là đứa thứ hai, Tô Mạn đối với Nguyễn Danh Thành đều không có tình cảm, đối với mình lấy đâu ra tình thương của mẹ?
Cô giống như là bị chính mình và Nguyễn Danh Thành bắt cóc trở về, cũng chỉ vì mấy câu gọi "Mẹ" kia của nàng liền bắt cóc Tô Mạn.
Điều này đối với cô...... Thật ra là rất không công bằng.
Nguyễn Đào vốn muốn tiến lên vài bước lại có chút lùi bước, hiện tại Tô Mạn mới thật sự là Tô Mạn nhỉ.
Cuộc sống hiện tại mới là cuộc sống vốn có của Tô Mạn, đứng ở dưới ánh đèn sân khấu hưởng thụ sự chú ý vạn chúng, mới là Tô Mạn.
Nàng đột nhiên cảm thấy chính mình có chút đê tiện, dựa vào cái gì còn muốn để cho người phụ nữ đã ly hôn với ba mình tới quản mình chứ?
Ngay cả sự rung động vừa nảy mầm của Nguyễn Đào cũng khiến nàng cảm thấy có chút không chịu nổi.
Bước chân của nàng rụt về phía sau, liền muốn rời đi, Bạch Giản có chút khó hiểu nhìn nàng, còn chưa hỏi ra khỏi miệng đã nghe được một hồi âm thanh giày cao gót đi tới.
Giọng nói Tô Mạn lười nhác, mang theo một ít khàn khàn, là giọng nói sau khi lên lớp nói quá nhiều sẽ có, cũng là tình huống người đứng ở trên bục giảng khó có thể khống chế.
"Sao vậy? Không phải nói rất nhớ tôi sao? Vậy là đi rồi sao?"
Tim Nguyễn Đào đập thình thịch, đầu cũng vùi xuống theo.
Giọng nói của nàng rầu rĩ, vừa nghe cảm xúc liền không cao: "Ừ, mọi người rất nhớ cô, đây không phải là tiết học đã dạy xong rồi sao?"
Tiết học kết thúc liền muốn đi? Là nhớ cái gì?
Cứ đi ra ngoài.
Đi lên.
Tô Mạn cười cười, cũng không vạch trần, Nguyễn Đào hai tay đút vào túi vốn muốn trốn tránh, bị Bạch Giản trực tiếp đẩy một phen nàng quay đầu lại nhìn Bạch Giản thì thấy vẻ mặt "Cố lên thiếu niên!" của Bạch Giản.
Nguyễn Đào cảm thấy tâm trạng của mình có chút không thể hiểu, rõ ràng vừa rồi còn đắc ý mãn nguyện nói muốn theo đuổi Tô Mạn, hiện tại lại tự ti ở trước mặt đối phương, giống như chỗ nào cũng không xứng với Tô Mạn.
Nàng có chút uể oải đến bên cạnh Tô Mạn, không rên một tiếng.
"Em muốn ăn gì?"
"Hả?"
"Kế tiếp em không có tiết, tôi vẫn chưa ăn cơm, nể mặt cùng tôi ăn bữa cơm không?"
Cô đã nói như vậy, trên cơ bản đã chặn hết đường Nguyễn Đào, nếu Nguyễn Đào từ chối thì không phải là người.
Hơn nữa, thật ra nàng cũng không muốn từ chối.
"Tùy tiện cái gì cũng được, chị chọn đi."
Tô Mạn có chút bất đắc dĩ dừng bước lại, nhìn Nguyễn Đào không biết vì sao cảm xúc chính là không tăng vọt.
"Tôi hỏi em muốn ăn cái gì."
Nếu là cô tự mình chọn, cô còn tới lên lớp làm cái gì?
Cô rảnh lắm sao? Trước mắt chính là thời điểm tuyên truyền then chốt của 《 Xuân Sơn Tỉnh 》, nếu không phải hôm qua cô nhận được tin nhắn Nguyễn Đào gửi tới, nói cái gì mà rất nhớ cô, căn bản sẽ không đến dạy cho đám sinh viên đại học nhàn rỗi này được không?
Nguyễn Đào gãi gãi cằm, suy nghĩ một chút mới nói: "Ăn thịt nướng?"
Nàng luôn luôn thích đồ ăn có khẩu vị nặng, Tô Mạn cũng không có ý kiến gì, liền lái xe đến tiệm thịt nướng gần đó.
Vừa vào trong tiệm ông chủ đã nhận ra Tô Mạn, lại vì không quấy rầy các nàng ăn cơm, sau khi nhận được chữ ký vừa hài lòng vừa chu đáo sắp xếp phòng riêng.
Mãi cho đến khi đồ ăn đều bưng lên, Nguyễn Đào mới có chút hối hận: "Có phải hương vị quá nặng không?"
"Tối nay tôi cũng không có hoạt động, không quan trọng."
Sao lại không? Trên thực tế hoạt động nhiều muốn chết, nhưng mà Tô Mạn đều đẩy hết, dù sao người đại diện của cô không có cách giữ cô lại, cũng đều tùy cô đi.
Nguyễn Đào lại đưa tay gãi gãi cằm, không biết tại sao lại phát triển thành bộ dáng như bây giờ.
Tô Mạn đã sớm chú ý tới hành động của nàng, vươn ngón tay nâng cằm nàng lên, lại gần cẩn thận nhìn nhìn.
Tư thế như vậy đã định trước Tô Mạn sẽ cách nàng rất gần, gần đến mức Tô Mạn phun ra tiếng thở nàng cũng có thể cảm giác được, vỗ vào cổ nàng, làm Nguyễn Đào có chút nổi da gà.
Nàng không an phận giật giật, Tô Mạn dùng chút lực kìm cằm của nàng, mở miệng nói: "An phận một chút, đừng lộn xộn."
Lúc cô nói chuyện còn mang theo mùi nước hoa, Nguyễn Đào thậm chí có thể ngửi thấy mùi tóc của Tô Mạn.
Tóc gì gì đó, thật sự rất si ngốc.
Nguyễn Đào một bên chửi thầm chính mình, một bên không dám nhúc nhích.
"Không phải dị ứng, là bị sâu gì cắn, vấn đề không lớn, em đừng gãi nữa."
"Chính em cũng không biết."
Nguyễn Đào quả thật không biết, nàng chỉ cảm thấy cằm hơi ngứa, mới có thể động một chút là gãi.
Từ lúc bắt đầu vào phòng học, Tô Mạn đã nhìn thấy Nguyễn Đào không biết gãi cằm bao nhiêu lần, hiện tại ghé sát vào nhìn biết không sao, Tô Mạn cũng ngồi trở về.
Ăn thịt nướng vốn là đồ ăn có nhiệt độ cao, Tô Mạn đã sớm cởi áo khoác, sườn xám bên trong là kiểu dáng truyền thống dài phết đất, không ôm sát người, nhưng vẫn dược Tô Mạn mặc có lồi có lõm, khiến người ta nhìn cũng có chút không thể dời mắt.
Ánh mắt Nguyễn Đào nhìn thẳng vào trên người Tô Mạn, không dời đi.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, nếu người bình thường đã sớm cảm thấy cả người không được tự nhiên, thế nhưng Tô Mạn là người chịu đựng được sự oanh tạc của ống kính súng ngắn pháo ngắn, cho dù là ánh mắt Nguyễn Đào dán vào trên người cô, cô cũng có thể làm bộ như không có việc gì lật qua lật lại thịt nướng.
Chỉ là khóe miệng vẫn nhếch lên, Tô Mạn hiện tại mới cảm thấy mình từ chối những hoạt động linh tinh buổi tối kia đều là có lời.
Bởi vì một tin nhắn của Nguyễn Đào thì chạy không ngừng, Đường Diệp nhìn cũng muốn nói một câu "cuồng tình dục".
"À đúng rồi, mấy hôm trước tôi tình cờ mua một chiếc đồng hồ, cảm thấy rất hợp với em, hôm nay mang đến cho em."
Nguyễn Đào trong miệng còn có một miếng thịt nướng, nghe vậy có chút mơ hồ không rõ hỏi: "Đồng hồ? Mua đồng hồ cho em làm gì?"
Cũng không thể là mắng nàng "Năm ngoái tôi mua cái đồng hồ" như vậy chứ? Vậy cũng không đến mức thật sự mua cho nàng.
Tô Mạn đẩy một cái hộp nhỏ qua: "Chỉ là cảm thấy rất thích hợp với em thôi, cứ coi như một món quà em đấu tranh đòi ly hôn cho tôi, hửm?"
Cô nói như vậy, Nguyễn Đào có chút hụt hẫng.
Nàng đưa tay nhận lấy, là một chiếc đồng hồ Omega, mặt đồng hồ màu hồng nhạt, kim đồng hồ cũng màu hồng, trông chính là kiểu dáng trái tim thiếu nữ bùng nổ.
Ánh mắt Nguyễn Đào thoáng nhìn thì thấy trên cổ tay Tô Mạn đeo một cái đồng hồ Alpha, trên mặt đồng hồ màu tím đậm giống như có sao trời xẹt qua.
Nguyễn Đào lập tức cảm thấy thịt trong miệng không còn thơm nữa.
Điều này có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ Tô Mạn gần đây xem văn học ABO kỳ quái gì sao?!
___________
Tô Mạn đứng ở trên bục giảng là một trận xôn xao, các học sinh phía dưới đều sắp chảy nước dãi.
Ánh mắt của cô đặt ở trên người Nguyễn Đào, thì thấy Tiểu Đào Tử mặc một cái hoodie màu hồng nhạt, rụt đầu ở nơi đó nói liên miên cằn nhằn theo Bạch Giản, nói đến hứng thú vẫn sẽ nhìn về phía cô.
Thật giống như đang âm mưu bí mật làm điều gì đó.
Cứ như là băng đảng ngầm đang làm công tác liên kết gì vậy.
Tô Mạn cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng là nàng gửi tin nhắn gọi mình trở lại trường, tại sao đi học còn không nghe giảng?
"Đã lâu không gặp các bạn, nhìn thấy quần áo của tôi hôm nay các bạn hẳn là cũng không khó đoán ra, hôm nay chúng ta đến phân tích một hồi về kịch dân quốc, trước đó hẳn là đã có giáo viên phân tích qua cho các bạn nội dung vở kịch, hôm nay chúng ta tập trung phân tích cảm xúc."
Tô Mạn lên lớp rất có phong cách của riêng mình, cộng thêm hào quang ảnh hậu trên người cô, Tô Mạn lại nổi tiếng với "diễn cảm xúc", mọi người đều duỗi cổ chờ cô phân tích.
Sau một buổi học, tất cả mọi người đều cảm khái học được không ít thứ, ngay cả Nguyễn Đào cũng đều nghe đến ngây người.
Chuông tan học vừa vang lên, liền có học sinh đi lên muốn hỏi Tô Mạn về một số chỗ vừa rồi không hiểu rõ, Tô Mạn đều cười giải thích từng cái một.
Cô rất kiên nhẫn, đôi khi cũng sẽ nói đùa vài câu, dẫn tới không ít người vây quanh cô kích động một trận.
Nguyễn Đào nhìn thấy, đứng đó ôm laptop của mình khẽ cắn môi.
Người phụ nữ này tại sao chỗ nào cũng chói mắt như vậy chứ!
Nhưng dù sao đây cũng là Tô Mạn.
Bạch Giản đứng ở bên cạnh nàng, hai tay đặt ở trên vai của nàng vỗ vỗ: "Đây chính là Tô ảnh hậu đó Đào Đào, đừng nói bị mấy học sinh vây quanh, nếu đi ra ngoài còn có biết bao nhiêu người không thể nói rõ muốn vây quanh cô ấy, gánh nặng đường xa nha!"
Quả thật gánh nặng đường xa.
Người trước mắt chính là như vậy đi tới đâu đều là người thì nhất định sẽ bị chú ý, toàn thân cô đều có ánh sáng làm cho người ta không thể nhìn thẳng, đếm không hết người muốn quỳ gối dưới váy thạch lựu của cô.
Trước kia Tô Mạn ở bên cạnh nàng, hình như không có chói mắt như vậy, cho dù cô là đại minh tinh lỗng lẫy, vẫn như cũ sẽ vì nàng làm tốt nhiều chuyện như vậy.
Trước khi nàng thi kỳ thi nghệ thuật, rất nhiều chuyện suy nghĩ một chút đều là Tô Mạn tự mình làm, nhưng mà...... tình cảm giữa Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành, căn bản không phải như vậy, đừng nói có con hay là đứa thứ hai, Tô Mạn đối với Nguyễn Danh Thành đều không có tình cảm, đối với mình lấy đâu ra tình thương của mẹ?
Cô giống như là bị chính mình và Nguyễn Danh Thành bắt cóc trở về, cũng chỉ vì mấy câu gọi "Mẹ" kia của nàng liền bắt cóc Tô Mạn.
Điều này đối với cô...... Thật ra là rất không công bằng.
Nguyễn Đào vốn muốn tiến lên vài bước lại có chút lùi bước, hiện tại Tô Mạn mới thật sự là Tô Mạn nhỉ.
Cuộc sống hiện tại mới là cuộc sống vốn có của Tô Mạn, đứng ở dưới ánh đèn sân khấu hưởng thụ sự chú ý vạn chúng, mới là Tô Mạn.
Nàng đột nhiên cảm thấy chính mình có chút đê tiện, dựa vào cái gì còn muốn để cho người phụ nữ đã ly hôn với ba mình tới quản mình chứ?
Ngay cả sự rung động vừa nảy mầm của Nguyễn Đào cũng khiến nàng cảm thấy có chút không chịu nổi.
Bước chân của nàng rụt về phía sau, liền muốn rời đi, Bạch Giản có chút khó hiểu nhìn nàng, còn chưa hỏi ra khỏi miệng đã nghe được một hồi âm thanh giày cao gót đi tới.
Giọng nói Tô Mạn lười nhác, mang theo một ít khàn khàn, là giọng nói sau khi lên lớp nói quá nhiều sẽ có, cũng là tình huống người đứng ở trên bục giảng khó có thể khống chế.
"Sao vậy? Không phải nói rất nhớ tôi sao? Vậy là đi rồi sao?"
Tim Nguyễn Đào đập thình thịch, đầu cũng vùi xuống theo.
Giọng nói của nàng rầu rĩ, vừa nghe cảm xúc liền không cao: "Ừ, mọi người rất nhớ cô, đây không phải là tiết học đã dạy xong rồi sao?"
Tiết học kết thúc liền muốn đi? Là nhớ cái gì?
Cứ đi ra ngoài.
Đi lên.
Tô Mạn cười cười, cũng không vạch trần, Nguyễn Đào hai tay đút vào túi vốn muốn trốn tránh, bị Bạch Giản trực tiếp đẩy một phen nàng quay đầu lại nhìn Bạch Giản thì thấy vẻ mặt "Cố lên thiếu niên!" của Bạch Giản.
Nguyễn Đào cảm thấy tâm trạng của mình có chút không thể hiểu, rõ ràng vừa rồi còn đắc ý mãn nguyện nói muốn theo đuổi Tô Mạn, hiện tại lại tự ti ở trước mặt đối phương, giống như chỗ nào cũng không xứng với Tô Mạn.
Nàng có chút uể oải đến bên cạnh Tô Mạn, không rên một tiếng.
"Em muốn ăn gì?"
"Hả?"
"Kế tiếp em không có tiết, tôi vẫn chưa ăn cơm, nể mặt cùng tôi ăn bữa cơm không?"
Cô đã nói như vậy, trên cơ bản đã chặn hết đường Nguyễn Đào, nếu Nguyễn Đào từ chối thì không phải là người.
Hơn nữa, thật ra nàng cũng không muốn từ chối.
"Tùy tiện cái gì cũng được, chị chọn đi."
Tô Mạn có chút bất đắc dĩ dừng bước lại, nhìn Nguyễn Đào không biết vì sao cảm xúc chính là không tăng vọt.
"Tôi hỏi em muốn ăn cái gì."
Nếu là cô tự mình chọn, cô còn tới lên lớp làm cái gì?
Cô rảnh lắm sao? Trước mắt chính là thời điểm tuyên truyền then chốt của 《 Xuân Sơn Tỉnh 》, nếu không phải hôm qua cô nhận được tin nhắn Nguyễn Đào gửi tới, nói cái gì mà rất nhớ cô, căn bản sẽ không đến dạy cho đám sinh viên đại học nhàn rỗi này được không?
Nguyễn Đào gãi gãi cằm, suy nghĩ một chút mới nói: "Ăn thịt nướng?"
Nàng luôn luôn thích đồ ăn có khẩu vị nặng, Tô Mạn cũng không có ý kiến gì, liền lái xe đến tiệm thịt nướng gần đó.
Vừa vào trong tiệm ông chủ đã nhận ra Tô Mạn, lại vì không quấy rầy các nàng ăn cơm, sau khi nhận được chữ ký vừa hài lòng vừa chu đáo sắp xếp phòng riêng.
Mãi cho đến khi đồ ăn đều bưng lên, Nguyễn Đào mới có chút hối hận: "Có phải hương vị quá nặng không?"
"Tối nay tôi cũng không có hoạt động, không quan trọng."
Sao lại không? Trên thực tế hoạt động nhiều muốn chết, nhưng mà Tô Mạn đều đẩy hết, dù sao người đại diện của cô không có cách giữ cô lại, cũng đều tùy cô đi.
Nguyễn Đào lại đưa tay gãi gãi cằm, không biết tại sao lại phát triển thành bộ dáng như bây giờ.
Tô Mạn đã sớm chú ý tới hành động của nàng, vươn ngón tay nâng cằm nàng lên, lại gần cẩn thận nhìn nhìn.
Tư thế như vậy đã định trước Tô Mạn sẽ cách nàng rất gần, gần đến mức Tô Mạn phun ra tiếng thở nàng cũng có thể cảm giác được, vỗ vào cổ nàng, làm Nguyễn Đào có chút nổi da gà.
Nàng không an phận giật giật, Tô Mạn dùng chút lực kìm cằm của nàng, mở miệng nói: "An phận một chút, đừng lộn xộn."
Lúc cô nói chuyện còn mang theo mùi nước hoa, Nguyễn Đào thậm chí có thể ngửi thấy mùi tóc của Tô Mạn.
Tóc gì gì đó, thật sự rất si ngốc.
Nguyễn Đào một bên chửi thầm chính mình, một bên không dám nhúc nhích.
"Không phải dị ứng, là bị sâu gì cắn, vấn đề không lớn, em đừng gãi nữa."
"Chính em cũng không biết."
Nguyễn Đào quả thật không biết, nàng chỉ cảm thấy cằm hơi ngứa, mới có thể động một chút là gãi.
Từ lúc bắt đầu vào phòng học, Tô Mạn đã nhìn thấy Nguyễn Đào không biết gãi cằm bao nhiêu lần, hiện tại ghé sát vào nhìn biết không sao, Tô Mạn cũng ngồi trở về.
Ăn thịt nướng vốn là đồ ăn có nhiệt độ cao, Tô Mạn đã sớm cởi áo khoác, sườn xám bên trong là kiểu dáng truyền thống dài phết đất, không ôm sát người, nhưng vẫn dược Tô Mạn mặc có lồi có lõm, khiến người ta nhìn cũng có chút không thể dời mắt.
Ánh mắt Nguyễn Đào nhìn thẳng vào trên người Tô Mạn, không dời đi.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, nếu người bình thường đã sớm cảm thấy cả người không được tự nhiên, thế nhưng Tô Mạn là người chịu đựng được sự oanh tạc của ống kính súng ngắn pháo ngắn, cho dù là ánh mắt Nguyễn Đào dán vào trên người cô, cô cũng có thể làm bộ như không có việc gì lật qua lật lại thịt nướng.
Chỉ là khóe miệng vẫn nhếch lên, Tô Mạn hiện tại mới cảm thấy mình từ chối những hoạt động linh tinh buổi tối kia đều là có lời.
Bởi vì một tin nhắn của Nguyễn Đào thì chạy không ngừng, Đường Diệp nhìn cũng muốn nói một câu "cuồng tình dục".
"À đúng rồi, mấy hôm trước tôi tình cờ mua một chiếc đồng hồ, cảm thấy rất hợp với em, hôm nay mang đến cho em."
Nguyễn Đào trong miệng còn có một miếng thịt nướng, nghe vậy có chút mơ hồ không rõ hỏi: "Đồng hồ? Mua đồng hồ cho em làm gì?"
Cũng không thể là mắng nàng "Năm ngoái tôi mua cái đồng hồ" như vậy chứ? Vậy cũng không đến mức thật sự mua cho nàng.
Tô Mạn đẩy một cái hộp nhỏ qua: "Chỉ là cảm thấy rất thích hợp với em thôi, cứ coi như một món quà em đấu tranh đòi ly hôn cho tôi, hửm?"
Cô nói như vậy, Nguyễn Đào có chút hụt hẫng.
Nàng đưa tay nhận lấy, là một chiếc đồng hồ Omega, mặt đồng hồ màu hồng nhạt, kim đồng hồ cũng màu hồng, trông chính là kiểu dáng trái tim thiếu nữ bùng nổ.
Ánh mắt Nguyễn Đào thoáng nhìn thì thấy trên cổ tay Tô Mạn đeo một cái đồng hồ Alpha, trên mặt đồng hồ màu tím đậm giống như có sao trời xẹt qua.
Nguyễn Đào lập tức cảm thấy thịt trong miệng không còn thơm nữa.
Điều này có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ Tô Mạn gần đây xem văn học ABO kỳ quái gì sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.