Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính

Chương 41: Chọc thủng cửa sổ giấy

Túc Tinh Xuyên

18/06/2024

- Hiện giờ toàn là cửa sổ thủy tinh, không phải giấy, không chọc thủng được -

Sau khi công bố tên tác giả, dưới khán đài lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Bạc Giáng? Là thầy nào vậy?”

“Chưa từng nghe cái tên này...”

“Bạc Giáng... không phải cậu con trai vô học dấn thân vào giới giải trí của chi thứ nhà họ Bạc sao?”

Chu Duẫn ngồi bên cạnh Bạc Giáng nói: “Chàng họa sĩ à, chữ cũng đẹp đó. Bức của cậu trông không khác mấy với bức vừa nãy nhỉ?”

“...”

“Chỉ là chữ thôi, làm như ngon lắm vậy.” Chu Duẫn trịch thượng chỉ trỏ: “Tôi thấy nó giống...”

“Cậu chàng này, không hiểu thì đừng nói lung tung.” Có người nghiêm nghị nói: “Nhìn bảng tên của cậu... nhà họ Chu? Nhà họ Chu dạy dỗ con cháu thế này sao?”

Người lên tiếng là một ông lão. Mặt mày Chu Duẫn xanh mét: “Ông Lâm...”

Ông Lâm nói: “Tôi nghĩ mình cần phải nói chuyện với ông nội của cậu.”

Trông có vẻ quan hệ giữa hai nhà không tệ.

Ông Lâm nói xong thì quay sang nhìn Bạc Giáng, vẻ mặt dịu đi: “Chữ này, cậu viết à?”

Dụ Dung Thời nghe các bậc thầy ngồi sau lưng mình thì thầm thảo luận. Thân là người trong ngành, đương nhiên bọn họ biết cách giám định một bức thư pháp hơn người ngoài.

Điều này cũng dễ hiểu. Tác phẩm từ tay nam chính tất nhiên sẽ nhận được sự khen ngợi của các chuyên gia.

Thư pháp được xem là tác phẩm nghệ thuật, không chỉ vì nét chữ đẹp.

Thư pháp đòi hỏi lực đi bút, nét chữ, lối viết, mực viết... Cảnh giới cao nhất là chữ và thần hợp nhất. Tranh vẽ dùng màu sắc và đường nét để thể hiện thần thái, còn thư pháp chỉ dùng những đường nét đen trắng đã có thể tạo ra một thế giới đủ để truyền đạt suy nghĩ, cũng thường có thể phản ánh được tính cách của người viết.

Chẳng hạn như lối chữ Thảo tự do phóng khoáng, lối chữ Khải thì tĩnh lặng thanh tao. Điều khiến thể Lưu Vân nổi tiếng chính là nó ẩn giấu sự cao quý kín đáo, và cũng vì suy nghĩ cực đoan mà nhanh chóng “trôi mất“. Như áng mây cao quý nhưng bạc mệnh, như dòng nước dữ dội tràn bờ, hai yếu tố trái ngược này hòa vào nhau thành thể Lưu Vân, phù hợp với những gì vị thái tử Bạc Minh Giáng đã hy sinh vì nước trải qua.

Quý công tử sinh ra đã rực rỡ huy hoàng, nhưng cũng chỉ là đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Nét chữ phản ánh nội tâm người viết. Bởi vì kiểu chữ này rất cực đoan, khó viết và gắn liền với “xui xẻo” nên bậc thầy thư pháp có hứng thú và thành thạo kiểu chữ này rất ít ỏi. Năm trăm năm nay đổ lại, các tác phẩm dùng thể Lưu Vân vô cùng hiếm hoi. Ngoại trừ các tác phẩm của Bạc Minh Giáng nằm trong bảo tàng quốc gia ra, cũng chỉ có vài chục tác phẩm của em trai y lưu truyền trong dân gian.

Nhưng hôm nay Bạc Giáng lấy ra tác phẩm này...

“Nét chữ này vừa có thần thái, vừa có nét cổ xưa.” Phó chủ tịch Hội Thư pháp thành phố S đánh giá rất cao: “Tuổi trẻ mà đã đạt đến trình độ này, đúng là...”

“Dữ vậy à!”

“Tôi từng thấy tác phẩm của Bạc Minh Giáng trong bảo tàng thành phố B, không ngờ tác phẩm của cậu chàng này lại giống đến tám phần!” Một người khác cảm thán.

Bọn họ không biết rằng, hai phần còn thiếu là do giấy mực và sự oxy hóa sau năm trăm năm tạo thành...

Các giáo sư của Hội Thư pháp không đưa ra những nhận xét kiểu như 'người này không thể giữ lại“. Bọn họ thảo luận hăng say, sau khi biết người này đầu quân vào giới giải trí thì không khỏi tiếc nuối.

“Nhưng cùng còn cách nào khác đâu? Giới giải trí dễ kiếm tiền, mỗi người một chí hướng riêng.” Một vị giáo sư già cười bất đắc dĩ.

Các khán giả còn lại không biết thưởng thức nghệ thuật như bọn họ. Thế nhưng đúng lúc được so sánh trong điều kiện thuận lợi - một tác phẩm thể Lưu Vân được truyền lại vừa xuất hiện trước mặt họ.

Tuy không biết thưởng thức nhưng ít nhất bọn họ vẫn nhìn ra được giá trị của tác phẩm này.

Thế nhưng Bạc Giang vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Ông lão sau lưng có việc nên ra ngoài. Cậu Chu quần là áo lượt thì thầm vào tai cậu ta bằng giọng điệu hằn học, tự tìm bậc thang cho bản thân: “Nếu không phải ông già họ Lâm đó có chút địa vị. Cậu nghĩ tôi sẽ nể mặt ông ta sao?”

“Chỉ bằng thành tựu nghệ thuật của ông ta? Ôi, cái đám nghệ thuật gia, hồi bé tôi cứ nghĩ bọn họ giỏi giang lắm. Nhưng thực tế thì sao? Lão giáo sư giỏi nhất đại học Yến Kinh không phải cũng chỉ là một lão già nghèo rớt mồng tơi à? Sống trong căn nhà trường cấp cho, con mẹ nó một tháng được vài ngàn, thậm chí còn không mua nổi đôi giày của tôi. Cậu nói xem, văn học và nghệ thuật cho bọn họ được gì? Sao lại tự cao vậy chứ?”

Ông Lâm quay lại. Cậu Chu quần là áo lượt quay ngoắt, cười nói: “Bạc Giáng, cậu nói xem, hay là tôi cũng giả vờ tao nhã một lần, mua bức thư pháp của cậu? Sau đó... Trả bức tranh kia lại cho cậu nhé?”

Dụ Dung Thời nhìn chăm chú vào điện thoại, cẩn thận tra cứu thông tin.

Trên màn hình điện thoại là câu chuyện chi tiết về Bạc Minh Viễn và hoàng đế phương Bắc, thậm chí còn có đông đảo người sáng tác fanfic vì ngưỡng mộ “tình nghĩa” của hai người họ. Trong tiểu thuyết, hoàng đế phương Bắc tình cảm sâu nặng, ngang ngược còn Bạc Minh Viễn lại xinh đẹp, quật cường. Những bức tường thành bị phá hủy bởi tình yêu của họ biến thành thử thách cho tình yêu đích thực. Trong tiếng kêu gào thảm thiết của dân chúng vì chiến tranh, bọn họ ôm nhau, trao nhau nụ hôn.

Hèn gì Bạc Giáng phản ứng lớn đến vậy. Chỉ là...

Anh phát hiện một điều khác.

Có một cuốn tiểu thuyết đã được chuyển thể thành phim. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là cái tên của một nhân viên phụ trách phần nhạc nền trong danh sách đội ngũ sản xuất của bộ phim dự kiến sẽ ra mắt vào năm sau.

Một bút danh.

Là một bút danh mà Dụ Dung Thời liếc mắt là nhận ra ngay.

“... Mới bốn năm thôi, đã đủ để bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh rồi à?” Anh thì thầm.

Anh nhớ lại những ngày tháng đó.

Dụ Dung Thời bị buộc phải rút lui về hậu trường, tự giam mình trong phòng viết nhạc một ngày một đêm. Anh tin vào năng lực của bản thân, tin rằng chỉ cần cố gắng đủ nhiều thì người trong nghề sẽ thấy được giá trị của anh. Anh tin mình sẽ có cơ hội để tỏa sáng lần nữa, được biểu diễn, lật ngược tình thế.

Đến khi từng bài hát của anh, còn chưa kịp tung ra đã bị đàn anh nhẹ nhàng dùng danh nghĩa “tự sáng tác” để phát hành.



Người đó như một kẻ du hành xuyên qua đường hầm thời gian, luôn có thể đi trước một bước, lấy được bài hát người khác sáng tác rồi phát hành trước, sử dụng cho mục đích cá nhân.

Chẳng qua lần này, người đó chỉ nhắm vào một mình Dụ Dung Thời. Đàn anh như đám bọt biển thấm đẫm, ngang nhiên chặn đứng toàn bộ tương lai của anh. Dụ Dung Thời không thể thoát ra, không thể lên tiếng, trừ khi anh chết đi. Tất cả nỗ lực của anh chỉ mang lại cho kẻ thù thêm nhiều bài hát hơn.

Thậm chí anh nhớ rõ khi đi ngang qua nhau trong công ty, còn bị người đó giữ lại và vỗ vai.

Anh còn nhớ rõ lời người đó nói khi đó: “...Mày nghĩ mày là sứ giả chính nghĩa hả? Nhóc con.” Người đó kéo tay Dụ Dung Thời, khi thấy những vết thương chằng chịt trên tay anh, đột nhiên cười khẩy: “Xem bàn tay của mày đi, gần đây đánh đàn và sáng tác nhiều lắm chứ gì? Cần gì chứ...”

“Cuối cùng không phải chỉ giúp tăng danh tiếng thiên tài cho tao thôi à?”

“Nhóc con, giới giải trí không hề có sự công bằng, giới giải trí chỉ quan tâm lợi ích. Chỉ cần tao có thể kiếm cho họ vài triệu, vài chục triệu tiền album thì tao có tai tiếng gì cũng có người bao che giúp.” Người đó cười, nhại lại câu từ chối của Dụ Dung Thời trong lễ giao giải bằng giọng điệu quái gở: “Tôi tin tưởng chính nghĩa hơn là những xếp hạng này. Chính nghĩa? Ngây thơ làm sao? Nghe mày nói xong, tao về cười nắc nẻ ba tiếng đồng hồ đó, há há há há...”

Hành lang người qua kẻ lại, tuyệt nhiên không ai đến làm phiền hai người ở góc tường.

Không. Bọn họ không chỉ không dám làm phiền.

Thậm chí bọn họ còn xem như trò cười.

Trò cười châu chấu đá xe.

Anh không thắng được năng lực của người đó, điều duy nhất anh có thể làm được là luyện tập nhiều hơn người đó, ra bài hát nhanh hơn, lần lượt thăm dò điều kiện mà người đó lấy được bài hát trước. Anh tin rằng siêu năng lực nào cũng có điểm yếu. Anh tỉnh táo lấy trứng chọi đá, chắc chắn sẽ có ngày hòn đá đó nứt toạc. Nếu con đường này không được, vậy thì đổi cái khác...

Cho đến khi...

“Rầm!”

“Thầy Dụ.”

Trong lúc chìm sâu vào những cảm xúc đen tối mãnh liệt, Dụ Dung Thời bỗng nghe thấy giọng của Dịch Vãn. Anh dẹp cảm xúc sang bên, quay đầu lại thì thấy Dịch Vãn đang nhìn mình.

“Có chuyện gì vậy?”

“Giá khởi điểm của tác phẩm này có lẽ không thấp đâu.” Dịch Vãn từ tốn nói: “Anh chắc chắn muốn mua nó cho tôi sao?”

“Tại sao lại không?” Dụ Dung Thời nói: “Tôi hứa rồi.”

“Ồ.” Dịch Vãn nói: “Nhưng vừa nãy anh không cười.”

Hồi tưởng lại chuyện cũ, Dụ Dung Thời rất khó để nở nụ cười. Giữa tiếng huyên náo của mọi người, Bạc Giáng nhìn chằm chằm anh và Dịch Vãn bằng ánh mắt sâu thẳm. Xung quanh là những lời khen ngợi rối rít, những lời ghen tỵ ngu ngốc nhanh chóng sẽ bị vả mặt, chỉ có mỗi Dịch Vãn là không bị ảnh hưởng, như một điểm neo cố định.

Cậu ta chợt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.

“Bức hồi nãy của Bạc Minh Viễn là chín trăm sáu mươi ngàn đúng không?” Dụ Dung Thời nói: “Cậu nghĩ sao nếu tôi ra giá một triệu mua bức thư pháp của đồng đội cậu?”

Dịch Vãn ngơ ngác.

“Một triệu... hơi đắt.” Dịch Vãn uyển chuyển nói: “Nhiều tiền cũng không hoang phí như vậy được.”

“Dù sao cũng không phải cho nhà họ Bạc, mà là quyên góp cho mấy em nhỏ ở Tây Nam.” Dụ Dung Thời nói: “Hơn nữa... Bây giờ vật giá leo thang, sếp tổng yêu đương một tháng đều cho đối phương hai triệu tiêu vặt. Tiện tay tặng một căn nhà cũng phải mất vài chục triệu.”

Dịch Vãn im lặng. Cậu như nghĩ đến chuyện không vui, nói tiếp: “Tôi không biết. Tôi chỉ biết hai chuyện.”

Dụ Dung Thời: “Chuyện gì?”

“Đợi anh mua được tôi sẽ nói cho anh biết.” Dịch Vãn nói: “Bắt đầu đấu giá rồi.”

Dụ Dung Thời:?

Bức thư pháp của Bạc Giáng đẩy bầu không khí buổi đấu giá lên cao. Không ai ngờ rằng đứa con cháu nhà họ Bạc không chút danh tiếng lại có thể tạo nên cảnh tượng như thế. Không chỉ những người yêu thư pháp tham gia đấu giá mà còn có người qua đường ham vui, ông chủ công ty game muốn đem về trang trí văn phòng, và cả Bạc Tín muốn tặng nữ minh tinh để làm khó em trai mình.

Chu quần là áo lụa muốn gỡ lại thể diện.

Còn có Tần Tuyết Tâm và Lâm Mộng đối đầu nhau.

Bạc Tín là người mà Bạc Giáng không muốn tác phẩm của mình rơi vào tay nhất.

Ông chủ công ty game trả giá vài lần, đến khi giá lên đến năm trăm ngàn thì từ bỏ, tặc lưỡi xuýt xoa với người bên cạnh: “Mua một bức thư pháp năm trăm ngàn, tôi đâu có điên. Thà tôi đi mua một đống dụng cụ thư pháp rồi kêu nhà thiết kế in cả đống ra treo trong phòng khách thì hơn... sao lưng lành lạnh vậy?”

Ông nghi ngờ quay đầu lại, thấy Bạc Giáng cách mình một khoảng đen mặt quay đầu đi với vẻ không vui.

Lục Minh Trình không ra giá nữa, sau đó một người khác cũng từ bỏ. Khi thấy bức thư pháp sắp rơi vào tay Chu Duẫn với giá năm trăm bốn mươi ngàn, Dụ Dung Thời giơ thẻ.

“Một triệu.” Anh nói.

Cái giá này làm cả hội trường sửng sốt, nhất là cánh nhà báo. Bọn họ múa bút thành văn, ghi chép toàn bộ quá trình đấu giá. Ngay cả MC cũng phải xác nhận vài lần: “Ngài chắc chắn với cái giá này chứ?”

“Chắc chắn.” Dụ Dung Thời nói.

MC lau mồ hôi, hòa hoãn bầu không khí: “Ngàn vàng khó cầu món ưng ý, cảm ơn ngài Dụ Dung Thời đã quyên góp một triệu.”

Bút pháp của Bạc Giáng quả thật rất tốt, nhưng không đáng giá đến vậy. Trong sự xôn xao, bức thư pháp đã thuộc về Dụ Dung Thời.

Buổi đấu giá từ thiện kết thúc viên mãn. Người mua cầm bảng đi ra sau hậu trường để nhận món đồ của mình. Thấy có vài phóng viên đến chụp ảnh, Dụ Dung Thời vui vẻ hỏi Dịch Vãn: “Giờ cậu nói hai chuyện kia cho tôi được chưa?”

Dịch Vãn: “Chuyện đầu tiên, thầy Dụ ra cái giá này đã làm tăng giá trị bức thư pháp, cũng có nghĩa là tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn khi bán lại.”

Dụ Dung Thời: “Ừ, chuyện thứ hai?”



“Chuyện thứ hai là...” Dịch Vãn nhìn Bạc Giáng đi về phía bọn họ và mấy phóng viên đang chụp hình liên tục sau lưng cậu ta: “Bắt đầu từ ngày mai, trên mạng sẽ xuất hiện...”

Dụ Dung Thời:?

Dịch Vãn: “CP và fan CP của anh và Bạc Giáng.”

Dụ Dung Thời:...

“Ai cũng biết, ảnh đế Dụ Dung Thời khiêm tốn giản dị, nhiều năm nay giữ mình trong sạch, không có scandal. Cho đến một ngày, anh mạnh tay chi hàng triệu trong buổi đấu giá để mua bức thư pháp của một thực tập sinh còn chưa ra mắt. Không ai hiểu lý do tại sao. Cho đến một ngày, có người nhìn thấy ảnh đế đè cậu thực tập sinh lên bức tường sau hậu trường...”

Dịch Vãn lặng lẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, đến tận khi cậu nghe Dụ Dung Thời bất đắc dĩ nói: “... Chậc, kệ bọn họ. Dịch Vãn, bảng của cậu, đi nhận bức thư pháp kia đi.”

“Thầy Dụ muốn làm gì?”

“Liên lạc với nhân viên viện bảo tàng, nhờ họ cất giữ hai món khác mà tôi đã mua.”

“Bức thư pháp thì không nói... bình hoa mà thầy Dụ cũng không định giữ lại hả?” Dịch Vãn nói: “Anh cũng tốn nhiều tiền mà.”

“Tôi cũng không sử dụng được. Mua để quyên góp mà thôi.” Dụ Dung Thời nói.

Anh nói với thái độ thoải mái, không hề giả vờ, mà là thật lòng: “Phải rồi, tôi cần nhờ người đến kiểm tra sổ sách nhà họ Bạc...”

Vừa nói anh vừa xoay đi ra hậu trường xử lý việc quyên tặng những món đồ đã mua. Dịch Vãn im lặng nhìn theo bóng lưng anh.

Lúc cậu quay mặt lại, định trả lời câu hỏi của Bạc Giáng.

“... Tôi không ngờ cuối cùng bức thư pháp lại vào tay cậu.”

Dịch Vãn: “Ừ, tôi tin giá trị của nó sau này sẽ rất cao.”

“Vậy sao.” Bạc Giáng hỏi.

Dịch Vãn nhận thấy Bạc Giáng có vẻ không vui. Cậu vừa định nói gì đó thì Chu Duẫn đã bước đến cạnh Bạc Giáng.

“Thật không may.” Chu Duẫn nhún vai: “Vẫn không lấy bức tranh lại được, đúng không?”

Bạc Giáng lạnh lùng nhìn gã.

“Tôi không cần nữa.” Cậu ta nói: “Coi như cho chó ăn.”

Mặt Chu Duẫn còn khó coi hơn cả Bạc Giáng.

Buổi đấu giá kết thúc nhưng hoạt động sau đó thì không. Bạc Giáng thấy Bạc Tín nhận tin nhắn xong thì rời khỏi phòng đấu giá cùng bạn bè, có lẽ là đi uống rượu.

Trong đó có cả Chu Duẫn. Nhìn bộ dạng anh em tốt kìa.

Cá mè một lứa.

Tần Tuyết Tâm đi theo sau Bạc Tín, vẻ mặt không phải vui mừng vì được yêu chiều, mà là từ chối: “Tôi nghĩ mình nên về...”

Không có ai nghe cô ta nói cả. Chu Duẫn bị Bạc Giáng làm mất mặt, biểu cảm còn thêm khó coi. Gã hừ lạnh, uy hiếp: “Cô chắc chưa?”

Tần Tuyết Tâm biết thân phận của Chu Duẫn, không dám từ chối.

Lâm Mộng cũng về. Lâm Mộng vẫn lạnh lùng, có vẻ như vẫn chưa tha thứ cho chồng, cũng không vui vì Tần Tuyết Tâm nổi bật trong buổi đấu giá: “Tôi không cần anh mua cho tôi thứ kia, nó làm tôi cảm giác phẩm giá của mình... không danh chính ngôn thuận.”

Cô rời đi.

Sếp Cố cũng biến mất.

“Cậu ngồi trong đại sảnh chơi một lát.” Bạc Giáng nhìn theo đám người đó, nói với Dịch Vãn: “Tôi đi vệ sinh, lát nữa sẽ bảo người đưa cậu về.”

Nói xong cậu ta đi về phía phòng tiệc. Bên kia, sếp Cố đang nghĩ ngợi gì đó, dường như đã nghĩ ra.

“... Hả hê quá đúng không?” Hắn cười cười.

Cảnh tượng tàn sát lẫn nhau mới vui làm sao.

Nếu Dụ Dung Thời ở đây, anh sẽ nghĩ, chiến trường kịch tính này không còn cần Dịch Vãn ra tay với Tần Tuyết Tâm nữa.

Sự việc gần như đã được định đoạt. Dường như có thể nhìn thấy kết cục của vài người.

Phòng tiệc Bạc Tín mời khách vui chơi khá gần phòng đấu giá. Bạc Giáng nghe tiếng cười đùa vui vẻ bên trong. Kiến trúc nhà họ Bạc thuộc dạng phục cổ, nơi bọn họ cười nói vui chơi trông giống một mái đình.

Bạc Giáng đi vòng quanh cái đình, lắng nghe âm thanh bên trong. Ánh sáng trong đình mờ ảo.

Kiếp trước cậu ta cũng thường gặp những cảnh tượng như vậy.

Làm thái tử của một triều đại sắp tàn không phải là việc dễ dàng. Điều đó đồng nghĩa với rất nhiều nghi kỵ, rất nhiều âm mưu quỷ kế. Trong đó bao gồm cả âm mưu của người em trai tốt của cậu ta.

Bạc Giáng thường nghĩ, nếu cậu ta sớm biết mối quan hệ bí mật giữa em trai mình và chất tử của nước Bắc, thì đã cho người chọc thủng cửa sổ bằng giấy trong những căn phòng tối mờ từ lâu, liệu có thể tránh được bao nhiêu âm mưu và bi kịch?

Hôm nay, Chu Duẫn được Bạc Tín mời đến.

Sau đó cậu ta nghe có giọng nói vang lên sau lưng mình.

“Bạc Giáng?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook