Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính
Chương 38: Cung thiếu nhi
Túc Tinh Xuyên
12/05/2024
- Dịch Vãn... từng đến cung thiếu nhi? –
Năm nay Bạc Giáng hai mốt tuổi. Bốn năm trước, cậu ta với thành tích top 1 thành phố và Thủ khoa ban xã hội trúng tuyển vào Khoa Lịch sử của trường đại học hàng đầu, vừa nhập học đã được phong là “hotboy số 1“. Bài văn trong kỳ thi đại học còn đạt được điểm số tối đa nhờ vào hình thức sáng tạo. Là nam chính thiên tài kiểu mẫu về cả chất lượng lẫn số lượng. Cũng vì thế mà sau giờ học, cậu ta vẫn có thể kiên trì làm thực tập sinh tại A.T.
Cậu ta từ trên trời rơi xuống đã đập tan định kiến “minh tinh rặt một lũ vô học” trong mắt người ngoài. Làm A.T vô cùng nở mày nở mặt nên đã mua một lượng lớn thông cáo báo chí để tuyên truyền cho vị thực tập sinh chính quy ký hợp đồng “bán thân” 20 năm của mình.
Do hình tượng “thiên tài” đặc biệt nên cấp cao cũng không muốn giết gà lấy trứng, lập tức kiếm tiền từ độ nổi tiếng lúc đó của cậu ta. Bọn họ khảng khái cho phép Bạc Giáng tiếp tục theo đuổi con đường học tập, chỉ yêu cầu cậu ta nhận một vài show tương tự như Bộ não mạnh nhất để thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng.
Công ty ký hợp đồng với Bạc Giáng vào lúc cậu ta mười một tuổi. Ban đầu công ty định cho cậu ta debut với nhóm thiếu niên, đáng tiếc kế hoạch cuối cùng lại không thành công. Mấy năm gần đây, biểu hiện của Bạc Giáng bình thường, thậm chí công ty còn không ngờ sau năm 13 tuổi tính cách cậu ta lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy, vào năm 17 tuổi còn mang đến một niềm vui bất ngờ.
Nhờ vào điều kiện ngoại hình xuất sắc và thành tích thi đại học có thể xem như vô cùng chấn động giới giải trí mà bốn năm qua, dù cho không xuất hiện nhiều nhưng Bạc Giáng vẫn duy trì được sự nổi tiếng tương đối. Fans của cậu ta cũng rất trung thành, còn tự mang vẻ thanh cao một cách quỷ dị...
Năm nay đáng lẽ ra Bạc Giáng phải tốt nghiệp rồi. Độ khó của việc học hành vốn chẳng là vấn đề gì với Bạc Giáng cả, nhưng cậu ta lại chọn nghỉ học.
Rất kỳ lạ.
Đầu bút lông đang lướt trên giấy Tuyên dừng lại.
“Cậu Bạc Giáng.” Người phục vụ không nói đã dẫn người đến mà lại nói: “Cậu Bạc Tín nói những người khác đều đã đến rồi, cậu cũng nên ra sân trước chào hỏi một chút. Cậu Bạc Tín còn nói, chuyện giữa cậu và sếp Chu đã làm ông cụ vô cùng tức giận.”
Bạc Giáng nói: “Anh đã truyền lời xong rồi thì đi đi.”
Người phục vụ cũng không nói những chuyện khác mà thẳng thừng bỏ đi. Nhất thời Dịch Vãn có cảm giác quan hệ giữa Bạc Giáng và nhà họ Bạc còn lạnh nhạt hơn trong suy nghĩ của cậu nhiều.
Bạc Giáng tiếp tục luyện chữ, hồi lâu sau mới nói: “... Trên mặt tôi có dính gì à?”
Dịch Vãn lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy chắc là cậu đang tò mò, tại sao tôi lại nhờ người dẫn cậu đến đây.” Bạc Giáng tiếp tục viết, từng nét bút gợi lên vẻ phong lưu: “Anh Lưu đã gọi điện thoại báo trước cho tôi.”
Dịch Vãn: “Anh Lưu muốn chúng ta bồi đắp tình đồng đội hả?”
Bạc Giáng dừng bút, lạnh nhạt nhìn cậu.
Đôi mắt của cậu ta là kiểu mắt phượng điển hình, lúc nhìn người khác dù cho có mang theo ý cười thì cũng vì dáng mắt hẹp dài mà trông có vẻ lạnh nhạt. Cậu ta nói: “Xem ra cậu chẳng biết gì cả. Thôi, không biết cũng tốt. Nhưng đôi lúc, cậu cần phải chú ý đến người bên cạnh một chút.”
Dịch Vãn chớp chớp mắt. Bạc Giáng thôi không nói tiếp nữa, cậu ta cũng không phải loại người thích dạy dỗ người khác.
Huống chi cậu ta cũng không thân quen với Dịch Vãn là mấy.
Nét bút cuối cùng đã hoàn thành, Bạc Giáng đặt bút lông sang một bên. Loại mực ở thời đại này gặp giấy Tuyên sẽ khô rất nhanh.
Thân là một linh hồn lưu lạc đến hiện đại, cậu ta đối với thời đại này quả thật chẳng hề có chút cảm giác thân thuộc gì. Những tờ giấy thỏi mực này, có lẽ là thứ duy nhất mang đến cảm giác hoài niệm cho cậu ta.
Bức tranh chữ này là cậu ta nhất thời nổi hứng, muốn tặng cho ông cụ nhà chính.
Bạc Giáng cũng không có tình cảm gì với nhà chính thích nâng cao đạp thấp, chỉ là chuẩn bị một món quà bình thường theo số đông mà thôi. Nhà chính họ Bạc mắt cao hơn đầu, thái độ với con cháu dòng thứ xuất sắc là cậu ta cũng chỉ như một đứa ở rể. Nhà họ Bạc nổi tiếng trong ngành khảo cổ và nghiên cứu văn hóa truyền thống, có vô số châu báu, đồ cổ và tài liệu cổ. Tất cả những tài nguyên này đều hào phóng đem ra cho con cháu dòng chính xem, nhưng với những người đã chia nhà, con cháu dòng chính lại giống như thần giữ của keo kiệt bủn xỉn, rất sợ tài nguyên bị lộ ra ngoài.
Nếu không phải như thế thì ban đầu Bạc Giáng cũng sẽ không vì không chịu nổi sự thờ ơ trong gia tộc mà mới tí tuổi đầu đã “bán thân 20 năm” cho A.T làm thực tập sinh.
Huống chi dạo gần đây còn vì chuyện cậu ta từ chối vẽ một bức cho sếp Chu mà khiến quan hệ với dòng chính ầm ĩ không vui. Sếp Chu không chỉ muốn mua một bức tranh của Bạc Giáng mà còn muốn mua một bữa ăn, thậm chí càng nhiều thứ trên người cậu ta. Việc rửa tiền và trao đổi ẩn giấu phía sau càng làm Bạc Giáng buồn nôn hơn.
Ông cụ nhà họ Bạc đã đưa ra tối hậu thư, bắt cậu ta phải cúi đầu trước sếp Chu. Cha của sếp Chu nắm giữ chức vị rất cao trong quân đội, còn là Ủy viên nữa. Nhà họ Bạc luôn muốn thiết lập quan hệ, tuyệt đối không thể để cho Bạc Giáng phá hỏng.
Vì thế mà dù bên ngoài ồn ào náo nhiệt cỡ nào, Bạc Giáng cũng chỉ một mình luyện chữ trong sân nhỏ.
Thế nhưng danh sách đấu giá hôm nay cũng khá thú vị.
Trong số vật phẩm đấu giá hôm nay có một bức thư pháp. Tác phẩm đó là của người em trai kiếp trước của cậu ta... cũng chính là món đồ sếp Chu đưa đến. Nhà họ Bạc vẫn luôn tin rằng mình có quan hệ với triều đại nhà Bạc nhưng không hề cho người đã chia nhà được biết.
Mà bức thư pháp của người em trai đã phản bội, cuối cùng còn khiến cậu ta chết để đền nợ nước nhà này còn là do đích thân cậu ta dạy.
Em trai còn không học nổi bảy phần linh khí của cậu ta.
Vì thế nên Bạc Giáng tìm tạm một nơi để viết. Cậu ta viết thể chữ mà mình đã sáng tạo hồi còn sống - thể Lưu Vân lên giấy Tuyên.
Và cũng là thể chữ mà em trai đã dùng trong bức thư pháp đó. Thể chữ này ngày nay rất hiếm thấy, cũng vì do thái tử làm mất nước sáng tạo ra mà đám văn nhân vẫn cho rằng nó là thứ xui xẻo.
Dùng tác phẩm này làm vật đấu giá bất ngờ, lại so nó với “kiệt tác truyền đời” sẽ thú vị lắm đây. Đôi mắt Bạc Giáng toát lên sự lạnh lẽo.
Bạc Giáng tự tay đóng khung giấy Tuyên, liếc thấy Dịch Vãn từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức thư pháp.
“Cậu hiểu thư pháp à?” Bạc Giáng nói một câu khách sáo.
“Từng tham quan vài viện bảo tàng, hồi tiểu học cũng từng được học, còn tham gia một cuộc thi thư pháp, lấy được giải nhì.” Dịch Vãn nói.
“Ồ. Tôi nhớ hình như hồi trung học cậu còn tham gia cuộc thi chạy việt dã nữa hả?”
“Ừ.” Dịch Vãn thành thật gật đầu.
Cậu học thư pháp trong cung thiếu nhi. Mỗi thứ bảy chú sẽ chở cậu đến đó, rồi còn dẫn cậu đến công viên giải trí để chơi. Mỗi thứ bảy Dịch Vãn đều đứng ở đó cùng với một đám bạn nhỏ, chờ thầy giáo phát cho tờ giấy Tuyên loại một tệ được năm tờ, hoặc là bôi vẽ lung tung lên người cậu bạn nhỏ bên cạnh...
Cuối cùng, cả đám nhỏ bị thầy giáo kéo hết vào nhà vệ sinh, xếp thành một hàng dài tự tắm rửa cho mình hoặc là rửa bút dưới dòng nước đen kịt.
Miễn cưỡng cũng được xem là từng học. Dịch Vãn nghĩ.
Thế nhưng hôm nay xem được dòng giới thiệu chi tiết trong danh sách vật phẩm đấu giá, lại được thưởng thức tác phẩm thư pháp của Bạc Giáng, Dịch Vãn đã có một sự hiểu rõ quỷ dị. Cảm giác hiểu rõ này cũng hệt như khi cùng Đinh Biệt Hàn đi tham gia Truy vết rừng xanh, nhìn thấy kính lúp và các loài thực vật vậy.
Cứ có cảm giác mình đã đi ngang qua phim trường rồi học được vài thứ trong lúc vô thức ấy nhỉ. Dịch Vãn nghĩ.
“Cũng không tệ.” Bạc Giáng thuận miệng nói, trong đầu cứ nghĩ rằng Dịch Vãn cũng có chút căn bản, không khỏi thêm mấy phần thân thiết với cậu: “Vậy cậu cảm thấy bức thư pháp này thế nào?”
“Tôi cảm thấy... có hơi quen.”
“Đây chỉ là một thể chữ ít được ưa chuộng, chẳng có danh tiếng gì... của một vương triều đã mất nước mà thôi. Có vẻ thầy của cậu là một người có kiến thức rất uyên bác.” Bạc Giáng nói.
Hội đấu giá đã sắp bắt đầu, Bạc Giáng đã hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản Dịch Vãn và Dụ Dung Thời trao đổi ngầm. Cậu ta nhìn đồng hồ, thầm nghĩ đã bắt đầu đấu giá rồi, chắc Dụ Dung Thời sẽ không có cơ hội làm chuyện gì với Dịch Vãn đâu.
“Đi thôi, chúng ta đến phòng đấu giá.” Bạc Giáng đưa bức thư pháp cho người phục vụ của nhà họ Bạc mang đi: “Dịch Vãn, đến khi hội đấu giá kết thúc thì tôi sẽ đưa cậu về.”
Hai người đi về hướng phòng đấu giá đèn đuốc rực rỡ trước mặt. Bạc Giáng hiếm khi lại thấy hứng thú với người thầy uyên bác của Dịch Vãn đã nhận ra được thể chữ của mình, bèn hỏi: “Về chuyện thư pháp, thầy của cậu ở đâu?”
“Cung thiếu nhi thành phố S.” Dịch Vãn đáp.
Cung thiếu nhi.
Cung.
Bạc Giáng đến từ năm trăm năm trước rất nhạy cảm với từ “cung” này. Từ hồi mười ba tuổi mới chuyển kiếp vào cơ thể này cho đến giờ, cậu ta vẫn còn chưa quen thuộc với cơ cấu của thế giới này, chỉ học kiến thức văn hóa, thế nên cũng tự nhiên quy nó về cơ cấu giống như cung đình cổ đại,
Có điều cậu ta không ngờ rằng gia cảnh của Dịch Vãn còn tốt hơn mình tưởng nhiều.
“Từ nhỏ cha mẹ cậu đã đưa cậu vào cung đào tạo. Dịch Vãn, bọn họ mong đợi rất lớn vào cậu đấy.” Bạc Giáng vừa nói vừa ghi nhớ cụm từ “cung thiếu nhi” xa lạ này.
“Cha mẹ không nuôi tôi, là chú nuôi tôi.” Dịch Vãn đáp: “Nhưng mà tôi không phải được thấy thể chữ này lúc ở cung thiếu nhi, mà là...”
Bạc Giáng đẩy cánh cửa phòng đấu giá ra.
“... Mà là có hơi giống thể chữ trong một vật phẩm đấu giá hôm nay. Hai bức thư pháp nhìn rất giống nhau, thậm chí còn có vẻ như là xuất phát từ cùng một người...”
Hội đấu giá linh đình đang bày ra trước mắt, ngón tay Bạc Giáng khựng lại, vờ như vô tình nói: “Vậy cậu cảm thấy hai bức...”
“Thật ra tôi cảm thấy, bức anh Bạc viết có vẻ tốt hơn một chút.” Dịch Vãn nói.
Cuộc đối thoại kết thúc vào lúc một người nhà họ Bạc xông đến trước mặt bọn họ. Người nọ rất trẻ, trông chỉ lớn hơn Bạc Giáng vài tuổi, mặt mày hằn rõ vẻ kiêu ngạo không ai bằng.
“Tôi còn tưởng là ai giờ này mới đến, thì ra là Bạc Giáng à.” Người nọ cười nói: “Quà mừng đại thọ tám mươi của ông nội mấy hôm nữa đã chuẩn bị xong chưa? Tôi biết làm nghệ sĩ cũng không dễ dàng gì, nếu thiếu tiền thì đừng ngại nói với tôi.”
Vừa nói, gã ta vừa từ tốn cúi người ghé sát vào tai Bạc Giáng: “Dù gì tôi cũng là anh cả của cậu, thân là em trai, thỉnh thoảng đến nhờ tôi giúp đỡ cũng được nhỉ?”
“Tiền nong thì không cần trợ giúp.” Bạc Giáng nhàn nhạt nói: “Tôi đã chuẩn bị một bức thư pháp, đã đóng khung rồi, có thể sau buổi đấu giá hôm nay là đủ tiền rồi.”
“Thế à? Vậy thì chúc cho bức thư pháp của cậu bán được giá cao.” Người nọ nói: “Rồi sẽ có một ngày cậu phải cầu xin tôi thôi, em trai.”
Gã ta đè giọng: “Lần này sếp Chu và ông cụ giận cậu lắm đấy.”
Cuối câu còn đè giọng thở dài.
Bạc Giáng lạnh nhạt nhìn gã ta.
Bạc Tín nói xong thì đứng dậy, đôi mắt phượng giống hệt như Bạc Giáng nhìn về phía Dịch Vãn đứng bên cạnh: “Gương mặt lạ lẫm ghê... Bạn cậu à?”
“Là bạn do tôi mời đến.” Một giọng nói ôn hòa khác vang lên.
Người thừa kế nhà họ Bạc quay đầu nhìn thấy Dụ Dung Thời đang đứng bên cạnh. Dường như anh đã thấy bầu không khí bên phía này căng thẳng nên đã đến giải vây cho Dịch Vãn. Người thừa kế nhà họ Bạc thấy Dụ Dung Thời thì đã kiềm chế lại: “Thì ra là bạn của ngài Dụ.”
“Giới thiệu một chút, đây là Dịch Vãn, là đàn em của tôi, tiền đồ rộng mở.” Dụ Dung Thời cười ôn hòa rồi nói: “Không quấy rầy hai anh em ôn chuyện nữa. Dịch Vãn, chúng ta đi thôi?”
Dịch Vãn gật đầu chào hai người họ rồi rời khỏi chiến trường khói lửa của hai anh em. Dụ Dung Thời thì lại cảm thấy rất kỳ lạ. Lúc anh nói muốn dẫn Dịch Vãn đi thì bị Bạc Giáng lạnh lùng nhìn một cái.
Nhưng anh lại không nhớ nổi mình từng dây vào chuyện của Bạc Giáng khi nào.
“Người vừa nãy nói chuyện với cậu là Bạc Tín, con trai trưởng dòng chính, anh họ của Bạc Giáng. Có vẻ như gã ta có chút ý đồ với Bạc Giáng. Nhưng mà tag 'côn trùng' bị cấm rồi, thế nên gã ta trong câu chuyện của Bạc Giáng chỉ là một nhân vật bị vả mặt mà thôi.”
*Côn trùng (insect) ~ incest (loạn luân)
Trên đường trở về chỗ ngồi, Dụ Dung Thời hời hợt nói, chẳng thèm để ý nội dung bên trong chấn động thế nào.
Cởi mặt nạ xuống cái là buông thả bản thân liền luôn ha thầy Dụ.
Đối diện với thông tin vô cùng chấn động của Dụ Dung Thời, Dịch Vãn vẫn chỉ điềm tĩnh ngồi xem danh sách đấu giá. Đến khi bị đối phương nhìn chăm chăm thì Dịch Vãn mới quay đầu sang nói: “Ờm...”
Dụ Dung Thời: “Hửm?”
“Cảm tạ anh Dụ lúc nãy đã vươn tay giúp đỡ.” Dịch Vãn nói.
Dụ Dung Thời ngơ ngác: “Mới ra ngoài một lát mà sao cậu đổi giọng luôn rồi?”
Dịch Vãn: “Chắc là bị Bạc Giáng lây rồi.”
Dịch Vãn tiếp tục cúi đầu xem danh sách. Dụ Dung Thời trầm ngâm nhìn cậu, nói: “Bạc Giáng là người thế nào?”
Anh còn chưa gặp Bạc Giáng.
Phản ứng của Dịch Vãn vẫn là lấp lửng như thế.
Dịch Vãn không muốn nói thì Dụ Dung Thời cũng không miễn cưỡng hỏi tiếp. Anh cũng lật xem danh sách, nói: “Dịch Vãn, lần này cậu đến hội đấu giá đã xem như giúp tôi một việc, cậu đã nghĩ ra muốn quà cảm ơn gì chưa?”
Lần này Dịch Vãn mới chịu trả lời: “Ờm... Mua thư pháp của Bạc Giáng đi.”
Dụ Dung Thời:?
Dịch Vãn: “Có cảm giác sẽ đáng giá lắm. Hơn nữa bây giờ mua thì chắc sẽ không đắt lắm đâu.”
Năm nay Bạc Giáng hai mốt tuổi. Bốn năm trước, cậu ta với thành tích top 1 thành phố và Thủ khoa ban xã hội trúng tuyển vào Khoa Lịch sử của trường đại học hàng đầu, vừa nhập học đã được phong là “hotboy số 1“. Bài văn trong kỳ thi đại học còn đạt được điểm số tối đa nhờ vào hình thức sáng tạo. Là nam chính thiên tài kiểu mẫu về cả chất lượng lẫn số lượng. Cũng vì thế mà sau giờ học, cậu ta vẫn có thể kiên trì làm thực tập sinh tại A.T.
Cậu ta từ trên trời rơi xuống đã đập tan định kiến “minh tinh rặt một lũ vô học” trong mắt người ngoài. Làm A.T vô cùng nở mày nở mặt nên đã mua một lượng lớn thông cáo báo chí để tuyên truyền cho vị thực tập sinh chính quy ký hợp đồng “bán thân” 20 năm của mình.
Do hình tượng “thiên tài” đặc biệt nên cấp cao cũng không muốn giết gà lấy trứng, lập tức kiếm tiền từ độ nổi tiếng lúc đó của cậu ta. Bọn họ khảng khái cho phép Bạc Giáng tiếp tục theo đuổi con đường học tập, chỉ yêu cầu cậu ta nhận một vài show tương tự như Bộ não mạnh nhất để thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng.
Công ty ký hợp đồng với Bạc Giáng vào lúc cậu ta mười một tuổi. Ban đầu công ty định cho cậu ta debut với nhóm thiếu niên, đáng tiếc kế hoạch cuối cùng lại không thành công. Mấy năm gần đây, biểu hiện của Bạc Giáng bình thường, thậm chí công ty còn không ngờ sau năm 13 tuổi tính cách cậu ta lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy, vào năm 17 tuổi còn mang đến một niềm vui bất ngờ.
Nhờ vào điều kiện ngoại hình xuất sắc và thành tích thi đại học có thể xem như vô cùng chấn động giới giải trí mà bốn năm qua, dù cho không xuất hiện nhiều nhưng Bạc Giáng vẫn duy trì được sự nổi tiếng tương đối. Fans của cậu ta cũng rất trung thành, còn tự mang vẻ thanh cao một cách quỷ dị...
Năm nay đáng lẽ ra Bạc Giáng phải tốt nghiệp rồi. Độ khó của việc học hành vốn chẳng là vấn đề gì với Bạc Giáng cả, nhưng cậu ta lại chọn nghỉ học.
Rất kỳ lạ.
Đầu bút lông đang lướt trên giấy Tuyên dừng lại.
“Cậu Bạc Giáng.” Người phục vụ không nói đã dẫn người đến mà lại nói: “Cậu Bạc Tín nói những người khác đều đã đến rồi, cậu cũng nên ra sân trước chào hỏi một chút. Cậu Bạc Tín còn nói, chuyện giữa cậu và sếp Chu đã làm ông cụ vô cùng tức giận.”
Bạc Giáng nói: “Anh đã truyền lời xong rồi thì đi đi.”
Người phục vụ cũng không nói những chuyện khác mà thẳng thừng bỏ đi. Nhất thời Dịch Vãn có cảm giác quan hệ giữa Bạc Giáng và nhà họ Bạc còn lạnh nhạt hơn trong suy nghĩ của cậu nhiều.
Bạc Giáng tiếp tục luyện chữ, hồi lâu sau mới nói: “... Trên mặt tôi có dính gì à?”
Dịch Vãn lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy chắc là cậu đang tò mò, tại sao tôi lại nhờ người dẫn cậu đến đây.” Bạc Giáng tiếp tục viết, từng nét bút gợi lên vẻ phong lưu: “Anh Lưu đã gọi điện thoại báo trước cho tôi.”
Dịch Vãn: “Anh Lưu muốn chúng ta bồi đắp tình đồng đội hả?”
Bạc Giáng dừng bút, lạnh nhạt nhìn cậu.
Đôi mắt của cậu ta là kiểu mắt phượng điển hình, lúc nhìn người khác dù cho có mang theo ý cười thì cũng vì dáng mắt hẹp dài mà trông có vẻ lạnh nhạt. Cậu ta nói: “Xem ra cậu chẳng biết gì cả. Thôi, không biết cũng tốt. Nhưng đôi lúc, cậu cần phải chú ý đến người bên cạnh một chút.”
Dịch Vãn chớp chớp mắt. Bạc Giáng thôi không nói tiếp nữa, cậu ta cũng không phải loại người thích dạy dỗ người khác.
Huống chi cậu ta cũng không thân quen với Dịch Vãn là mấy.
Nét bút cuối cùng đã hoàn thành, Bạc Giáng đặt bút lông sang một bên. Loại mực ở thời đại này gặp giấy Tuyên sẽ khô rất nhanh.
Thân là một linh hồn lưu lạc đến hiện đại, cậu ta đối với thời đại này quả thật chẳng hề có chút cảm giác thân thuộc gì. Những tờ giấy thỏi mực này, có lẽ là thứ duy nhất mang đến cảm giác hoài niệm cho cậu ta.
Bức tranh chữ này là cậu ta nhất thời nổi hứng, muốn tặng cho ông cụ nhà chính.
Bạc Giáng cũng không có tình cảm gì với nhà chính thích nâng cao đạp thấp, chỉ là chuẩn bị một món quà bình thường theo số đông mà thôi. Nhà chính họ Bạc mắt cao hơn đầu, thái độ với con cháu dòng thứ xuất sắc là cậu ta cũng chỉ như một đứa ở rể. Nhà họ Bạc nổi tiếng trong ngành khảo cổ và nghiên cứu văn hóa truyền thống, có vô số châu báu, đồ cổ và tài liệu cổ. Tất cả những tài nguyên này đều hào phóng đem ra cho con cháu dòng chính xem, nhưng với những người đã chia nhà, con cháu dòng chính lại giống như thần giữ của keo kiệt bủn xỉn, rất sợ tài nguyên bị lộ ra ngoài.
Nếu không phải như thế thì ban đầu Bạc Giáng cũng sẽ không vì không chịu nổi sự thờ ơ trong gia tộc mà mới tí tuổi đầu đã “bán thân 20 năm” cho A.T làm thực tập sinh.
Huống chi dạo gần đây còn vì chuyện cậu ta từ chối vẽ một bức cho sếp Chu mà khiến quan hệ với dòng chính ầm ĩ không vui. Sếp Chu không chỉ muốn mua một bức tranh của Bạc Giáng mà còn muốn mua một bữa ăn, thậm chí càng nhiều thứ trên người cậu ta. Việc rửa tiền và trao đổi ẩn giấu phía sau càng làm Bạc Giáng buồn nôn hơn.
Ông cụ nhà họ Bạc đã đưa ra tối hậu thư, bắt cậu ta phải cúi đầu trước sếp Chu. Cha của sếp Chu nắm giữ chức vị rất cao trong quân đội, còn là Ủy viên nữa. Nhà họ Bạc luôn muốn thiết lập quan hệ, tuyệt đối không thể để cho Bạc Giáng phá hỏng.
Vì thế mà dù bên ngoài ồn ào náo nhiệt cỡ nào, Bạc Giáng cũng chỉ một mình luyện chữ trong sân nhỏ.
Thế nhưng danh sách đấu giá hôm nay cũng khá thú vị.
Trong số vật phẩm đấu giá hôm nay có một bức thư pháp. Tác phẩm đó là của người em trai kiếp trước của cậu ta... cũng chính là món đồ sếp Chu đưa đến. Nhà họ Bạc vẫn luôn tin rằng mình có quan hệ với triều đại nhà Bạc nhưng không hề cho người đã chia nhà được biết.
Mà bức thư pháp của người em trai đã phản bội, cuối cùng còn khiến cậu ta chết để đền nợ nước nhà này còn là do đích thân cậu ta dạy.
Em trai còn không học nổi bảy phần linh khí của cậu ta.
Vì thế nên Bạc Giáng tìm tạm một nơi để viết. Cậu ta viết thể chữ mà mình đã sáng tạo hồi còn sống - thể Lưu Vân lên giấy Tuyên.
Và cũng là thể chữ mà em trai đã dùng trong bức thư pháp đó. Thể chữ này ngày nay rất hiếm thấy, cũng vì do thái tử làm mất nước sáng tạo ra mà đám văn nhân vẫn cho rằng nó là thứ xui xẻo.
Dùng tác phẩm này làm vật đấu giá bất ngờ, lại so nó với “kiệt tác truyền đời” sẽ thú vị lắm đây. Đôi mắt Bạc Giáng toát lên sự lạnh lẽo.
Bạc Giáng tự tay đóng khung giấy Tuyên, liếc thấy Dịch Vãn từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức thư pháp.
“Cậu hiểu thư pháp à?” Bạc Giáng nói một câu khách sáo.
“Từng tham quan vài viện bảo tàng, hồi tiểu học cũng từng được học, còn tham gia một cuộc thi thư pháp, lấy được giải nhì.” Dịch Vãn nói.
“Ồ. Tôi nhớ hình như hồi trung học cậu còn tham gia cuộc thi chạy việt dã nữa hả?”
“Ừ.” Dịch Vãn thành thật gật đầu.
Cậu học thư pháp trong cung thiếu nhi. Mỗi thứ bảy chú sẽ chở cậu đến đó, rồi còn dẫn cậu đến công viên giải trí để chơi. Mỗi thứ bảy Dịch Vãn đều đứng ở đó cùng với một đám bạn nhỏ, chờ thầy giáo phát cho tờ giấy Tuyên loại một tệ được năm tờ, hoặc là bôi vẽ lung tung lên người cậu bạn nhỏ bên cạnh...
Cuối cùng, cả đám nhỏ bị thầy giáo kéo hết vào nhà vệ sinh, xếp thành một hàng dài tự tắm rửa cho mình hoặc là rửa bút dưới dòng nước đen kịt.
Miễn cưỡng cũng được xem là từng học. Dịch Vãn nghĩ.
Thế nhưng hôm nay xem được dòng giới thiệu chi tiết trong danh sách vật phẩm đấu giá, lại được thưởng thức tác phẩm thư pháp của Bạc Giáng, Dịch Vãn đã có một sự hiểu rõ quỷ dị. Cảm giác hiểu rõ này cũng hệt như khi cùng Đinh Biệt Hàn đi tham gia Truy vết rừng xanh, nhìn thấy kính lúp và các loài thực vật vậy.
Cứ có cảm giác mình đã đi ngang qua phim trường rồi học được vài thứ trong lúc vô thức ấy nhỉ. Dịch Vãn nghĩ.
“Cũng không tệ.” Bạc Giáng thuận miệng nói, trong đầu cứ nghĩ rằng Dịch Vãn cũng có chút căn bản, không khỏi thêm mấy phần thân thiết với cậu: “Vậy cậu cảm thấy bức thư pháp này thế nào?”
“Tôi cảm thấy... có hơi quen.”
“Đây chỉ là một thể chữ ít được ưa chuộng, chẳng có danh tiếng gì... của một vương triều đã mất nước mà thôi. Có vẻ thầy của cậu là một người có kiến thức rất uyên bác.” Bạc Giáng nói.
Hội đấu giá đã sắp bắt đầu, Bạc Giáng đã hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản Dịch Vãn và Dụ Dung Thời trao đổi ngầm. Cậu ta nhìn đồng hồ, thầm nghĩ đã bắt đầu đấu giá rồi, chắc Dụ Dung Thời sẽ không có cơ hội làm chuyện gì với Dịch Vãn đâu.
“Đi thôi, chúng ta đến phòng đấu giá.” Bạc Giáng đưa bức thư pháp cho người phục vụ của nhà họ Bạc mang đi: “Dịch Vãn, đến khi hội đấu giá kết thúc thì tôi sẽ đưa cậu về.”
Hai người đi về hướng phòng đấu giá đèn đuốc rực rỡ trước mặt. Bạc Giáng hiếm khi lại thấy hứng thú với người thầy uyên bác của Dịch Vãn đã nhận ra được thể chữ của mình, bèn hỏi: “Về chuyện thư pháp, thầy của cậu ở đâu?”
“Cung thiếu nhi thành phố S.” Dịch Vãn đáp.
Cung thiếu nhi.
Cung.
Bạc Giáng đến từ năm trăm năm trước rất nhạy cảm với từ “cung” này. Từ hồi mười ba tuổi mới chuyển kiếp vào cơ thể này cho đến giờ, cậu ta vẫn còn chưa quen thuộc với cơ cấu của thế giới này, chỉ học kiến thức văn hóa, thế nên cũng tự nhiên quy nó về cơ cấu giống như cung đình cổ đại,
Có điều cậu ta không ngờ rằng gia cảnh của Dịch Vãn còn tốt hơn mình tưởng nhiều.
“Từ nhỏ cha mẹ cậu đã đưa cậu vào cung đào tạo. Dịch Vãn, bọn họ mong đợi rất lớn vào cậu đấy.” Bạc Giáng vừa nói vừa ghi nhớ cụm từ “cung thiếu nhi” xa lạ này.
“Cha mẹ không nuôi tôi, là chú nuôi tôi.” Dịch Vãn đáp: “Nhưng mà tôi không phải được thấy thể chữ này lúc ở cung thiếu nhi, mà là...”
Bạc Giáng đẩy cánh cửa phòng đấu giá ra.
“... Mà là có hơi giống thể chữ trong một vật phẩm đấu giá hôm nay. Hai bức thư pháp nhìn rất giống nhau, thậm chí còn có vẻ như là xuất phát từ cùng một người...”
Hội đấu giá linh đình đang bày ra trước mắt, ngón tay Bạc Giáng khựng lại, vờ như vô tình nói: “Vậy cậu cảm thấy hai bức...”
“Thật ra tôi cảm thấy, bức anh Bạc viết có vẻ tốt hơn một chút.” Dịch Vãn nói.
Cuộc đối thoại kết thúc vào lúc một người nhà họ Bạc xông đến trước mặt bọn họ. Người nọ rất trẻ, trông chỉ lớn hơn Bạc Giáng vài tuổi, mặt mày hằn rõ vẻ kiêu ngạo không ai bằng.
“Tôi còn tưởng là ai giờ này mới đến, thì ra là Bạc Giáng à.” Người nọ cười nói: “Quà mừng đại thọ tám mươi của ông nội mấy hôm nữa đã chuẩn bị xong chưa? Tôi biết làm nghệ sĩ cũng không dễ dàng gì, nếu thiếu tiền thì đừng ngại nói với tôi.”
Vừa nói, gã ta vừa từ tốn cúi người ghé sát vào tai Bạc Giáng: “Dù gì tôi cũng là anh cả của cậu, thân là em trai, thỉnh thoảng đến nhờ tôi giúp đỡ cũng được nhỉ?”
“Tiền nong thì không cần trợ giúp.” Bạc Giáng nhàn nhạt nói: “Tôi đã chuẩn bị một bức thư pháp, đã đóng khung rồi, có thể sau buổi đấu giá hôm nay là đủ tiền rồi.”
“Thế à? Vậy thì chúc cho bức thư pháp của cậu bán được giá cao.” Người nọ nói: “Rồi sẽ có một ngày cậu phải cầu xin tôi thôi, em trai.”
Gã ta đè giọng: “Lần này sếp Chu và ông cụ giận cậu lắm đấy.”
Cuối câu còn đè giọng thở dài.
Bạc Giáng lạnh nhạt nhìn gã ta.
Bạc Tín nói xong thì đứng dậy, đôi mắt phượng giống hệt như Bạc Giáng nhìn về phía Dịch Vãn đứng bên cạnh: “Gương mặt lạ lẫm ghê... Bạn cậu à?”
“Là bạn do tôi mời đến.” Một giọng nói ôn hòa khác vang lên.
Người thừa kế nhà họ Bạc quay đầu nhìn thấy Dụ Dung Thời đang đứng bên cạnh. Dường như anh đã thấy bầu không khí bên phía này căng thẳng nên đã đến giải vây cho Dịch Vãn. Người thừa kế nhà họ Bạc thấy Dụ Dung Thời thì đã kiềm chế lại: “Thì ra là bạn của ngài Dụ.”
“Giới thiệu một chút, đây là Dịch Vãn, là đàn em của tôi, tiền đồ rộng mở.” Dụ Dung Thời cười ôn hòa rồi nói: “Không quấy rầy hai anh em ôn chuyện nữa. Dịch Vãn, chúng ta đi thôi?”
Dịch Vãn gật đầu chào hai người họ rồi rời khỏi chiến trường khói lửa của hai anh em. Dụ Dung Thời thì lại cảm thấy rất kỳ lạ. Lúc anh nói muốn dẫn Dịch Vãn đi thì bị Bạc Giáng lạnh lùng nhìn một cái.
Nhưng anh lại không nhớ nổi mình từng dây vào chuyện của Bạc Giáng khi nào.
“Người vừa nãy nói chuyện với cậu là Bạc Tín, con trai trưởng dòng chính, anh họ của Bạc Giáng. Có vẻ như gã ta có chút ý đồ với Bạc Giáng. Nhưng mà tag 'côn trùng' bị cấm rồi, thế nên gã ta trong câu chuyện của Bạc Giáng chỉ là một nhân vật bị vả mặt mà thôi.”
*Côn trùng (insect) ~ incest (loạn luân)
Trên đường trở về chỗ ngồi, Dụ Dung Thời hời hợt nói, chẳng thèm để ý nội dung bên trong chấn động thế nào.
Cởi mặt nạ xuống cái là buông thả bản thân liền luôn ha thầy Dụ.
Đối diện với thông tin vô cùng chấn động của Dụ Dung Thời, Dịch Vãn vẫn chỉ điềm tĩnh ngồi xem danh sách đấu giá. Đến khi bị đối phương nhìn chăm chăm thì Dịch Vãn mới quay đầu sang nói: “Ờm...”
Dụ Dung Thời: “Hửm?”
“Cảm tạ anh Dụ lúc nãy đã vươn tay giúp đỡ.” Dịch Vãn nói.
Dụ Dung Thời ngơ ngác: “Mới ra ngoài một lát mà sao cậu đổi giọng luôn rồi?”
Dịch Vãn: “Chắc là bị Bạc Giáng lây rồi.”
Dịch Vãn tiếp tục cúi đầu xem danh sách. Dụ Dung Thời trầm ngâm nhìn cậu, nói: “Bạc Giáng là người thế nào?”
Anh còn chưa gặp Bạc Giáng.
Phản ứng của Dịch Vãn vẫn là lấp lửng như thế.
Dịch Vãn không muốn nói thì Dụ Dung Thời cũng không miễn cưỡng hỏi tiếp. Anh cũng lật xem danh sách, nói: “Dịch Vãn, lần này cậu đến hội đấu giá đã xem như giúp tôi một việc, cậu đã nghĩ ra muốn quà cảm ơn gì chưa?”
Lần này Dịch Vãn mới chịu trả lời: “Ờm... Mua thư pháp của Bạc Giáng đi.”
Dụ Dung Thời:?
Dịch Vãn: “Có cảm giác sẽ đáng giá lắm. Hơn nữa bây giờ mua thì chắc sẽ không đắt lắm đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.