Hôm Nay Lại Thu Hoạch Bàn Tay Vàng
Chương 2: TG1: Thế Thân (2)
Vụ Thỉ Dực
01/08/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Vu Mã cầm một cái đèn lồng trong tay, chiếu sáng con đường dưới chân, ven đường mọc đầy những bụi gai khô vàng.
Hắn ân cần nói: “Ngài chú ý dưới chân, đoạn đường này gập ghềnh khó đi, có nhiều sỏi đá……”
Lời nói còn chưa dứt, chính hắn lại vô ý dẫm phải một viên đá tròn vo, lảo đảo một cái, ngay khi chuẩn bị té ngã, Diệp Lạc đã lùi về sau một bước, để hắn một đường ngã thẳng xuống đất.
Vu Mã: “……”
Diệp Lạc ôm mèo đen, nhìn chằm chằm vào hắn.
Mèo đen lắc lắc cái đuôi.
Trong hoàn cảnh bị nhìn chằm chằm như vậy, Vu Mã đâu dám tỏ vẻ, chịu đựng cơn đau bị thương ở đầu gối, nhe răng bò dậy, nhặt lại cái đèn lồng rơi cách đó không xa, cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta sẽ cẩn thận.”
Diệp Lạc ừ một tiếng, ý bảo hắn có thể tiếp tục đi.
Vu Mã kéo lê cái chân đau đớn, khập khiễng dẫn đường cho nàng.
Đáng tiếc đối phương cũng không chú ý tới dáng vẻ thê thảm của hắn, hoặc có lẽ là cũng có để ý, nhưng không quan tâm. Có thể trông mong gì ở một con hoạt thi biến dị từ huyết nguyệt lăng không sẽ đồng tình với mình chứ?
Tất nhiên là không có chuyện đó rồi.
Một người một xác đi về hướng trấn Ngũ Liễu.
Vu Mã tinh mắt phát hiện hoạt thi bên cạnh đang xảy ra biến hóa.
Ở bãi tha ma, nàng giống một cái xác bình thường, động tác cứng đờ, nhưng nương theo ánh trăng máu càng lúc càng sáng trên bầu trời, hơi thở của nàng cũng ngày càng trở nên rõ ràng, tiếng bước chân cũng ngày càng giống người sống.
Lúc đầu chỉ là một hoạt thi phủ đầy âm khí, bây giờ lại giống như được rót vào một chút sinh khí, sinh khí ở bên trong chạy toán loạn, trộn lẫn với khí của yêu quỷ.
Đây chính là loại hoạt thi đáng sợ nhất, cũng là thứ mà người của Vu Môn đều tránh không đụng vào.
Hắn im lặng nuốt nước mắt vào trong, nếu hắn biết đêm nay có huyết nguyệt lăng không, hắn tuyệt đối sẽ không đến bãi tha ma sờ mó xác chết, mà cho dù có sờ trúng, cũng chắc chắn sẽ không vội vã dùng chu sa máu để trấn thi.
Nghĩ về vết chu sa máu trên trán hoạt thi được tạo ra từ chính máu của mình, sợ là hoạt thi này đã ấn định với mình, hắn cảm thấy tương lai phía trước tối đen như mực.
Dám mang xác nàng ta đi bán lung tung, liệu sau này còn lành lặn sao?
Khi cả hai đến trấn Ngũ Liễu, trăng trên trời đã hoàn toàn bị màu đỏ nuốt chửng, biến thành một vòng sáng đỏ máu bao quanh mặt trăng.
Ánh trăng đỏ như máu chảy dài trên mặt đất, toàn bộ không gian như thể bị nhuộm màu máu.
Huyết nguyệt lăng không, yêu quỷ hiện thế.
Từ xa đã nghe được những âm thanh khác thường vang lên trong trấn Ngũ Liễu, sự việc xảy ra rõ mồn một như thế là vì Vu Mã ở bên cạnh hoạt thi không ngừng chú ý xung quanh.
Bọn họ đứng ở cổng trấn Ngũ Liễu, nhìn vào bên trong trấn.
Dưới ánh trăng đỏ như máu, chỉ thấy trấn Ngũ Liễu đã bị bao vây bởi yêu quỷ địa ngục: Chúng tràn ra từ các phố lớn ngõ nhỏ, hoặc là bò lên trên nóc nhà, thân thể nhỏ dài dị dạng nhảy lên mái ngói, hoặc là leo lên phía cửa sổ, giương đôi mắt vẩn đục tà ác nhìn loài người đang run bần bật ở trong phòng, phát ra tiếng cười sắc bén quái dị, hoặc là phá cửa mà vào, kéo người từ bên trong ra……
Tiếng khóc, tiếng la hỗn loạn, trên mặt đất là từng mảng máu lớn và phần chân tay đã đứt đoạn còn sót lại, máu tươi tràn ngập tận trời.
Nhìn yêu quỷ địa ngục khủng bố như vậy, máu trong người Vu Mã gần như đông lại.
Hắn đã từng nghe nói huyết nguyệt lăng không rất khủng bố, nhưng không ngờ lại đáng sợ đến mức này, những yêu quỷ dưới ánh trăng máu càng thêm mạnh mẽ, từ chỗ giao thoa hai giới âm dương mà bò ra, tấn công người sống ở trong tầm mắt, những nơi chúng đi qua, tám chín phần mười, không còn người sống.
Lúc này, hắn nhìn thấy hoạt thi bên cạnh đang đi vào trấn Ngũ Liễu.
Vu Mã nôn nao, chạy nhanh theo sau, cực kỳ lo lắng đi bên cạnh nàng.
Tuy đúng là yêu quỷ địa ngục rất đáng sợ, nhưng cái xác biết đi này còn đáng sợ hơn, thế nhưng không biết vì sao, Vu Mã lại cảm thấy, cứ ở bên cạnh hoạt thi này lại an toàn hơn. Có lẽ là bởi vì từ lúc nàng thức tỉnh đến bây giờ, không có biểu hiện gì giống như chuẩn bị tấn công người khác, rất giống một người sống.
Tuy nói hoạt thi nhìn giống người sống, nhưng dù sao cũng vẫn là một xác chết, không thể thoát khỏi bản tính hung hăng, nhưng mà hoạt thi tên Diệp Lạc này, lại quá bình tĩnh, làm Vu Mã vô thức tin tưởng nàng.
So với những yêu quỷ kia, hắn tin hoạt thi này hơn.
Khi hai người tiến vào trong trấn, những yêu quỷ cũng phát hiện ra bọn họ.
Bề ngoài của yêu quỷ rất dọa người, nhìn như quỷ đói, đầu rất lớn, chân tay lại gầy như que diêm, nhưng cái bụng lại cực kỳ to, răng lợi đen thui mọc đầy miệng, đôi mắt vẩn đục đỏ au như máu, làn da nhăn nheo, ngả màu xanh, trên đầu có thêm vài cọng tóc lưa thưa.
Chúng di chuyển bằng cách nhảy lên, nhìn qua rất uyển chuyển nhẹ nhàng.
Một con yêu quỷ nhẹ nhàng nhảy tới, trong miệng phát ra tiếng huýt gió bén nhọn, móng vuốt màu đen chộp về phía Diệp Lạc.
Trong tay Vu Mã nắm một lá bùa trấn quỷ, đang định tung ra thì đã thấy Diệp Lạc giơ tay tát một cái, con yêu quỷ kia còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã hóa thành một vũng máu bắn tung tóe.
Diệp Lạc lui về sau một bước, tránh khỏi những vệt máu tanh hôi đang bắn tới.
Vu Mã: “????” Chuyện gì vừa xảy ra.
Mãi cho đến khi các yêu quỷ liên tiếp chết dưới tay nàng, tất cả đều bị nàng ta tát thành mưa máu, hắn cuối cùng cũng tỉnh ra, hai chân không tự chủ mà run lên bần bật.
Hoạt thi đúng là…… Hung tàn mà!
Yêu quỷ là cái gì chứ, còn không chịu nổi một cái tát của người ta, bị tát nát đến mức không thể nát hơn.
Lúc này, một tiếng kêu thê lương vọng lại.
“Không được đụng vào con ta —— bọn yêu ma quỷ quái đáng chết các ngươi —— ta liều mạng với các ngươi!”
Một con yêu quỷ kéo một đứa trẻ ba bốn tuổi từ trong phòng ra, một phụ nhân từ bên trong đuổi ra theo, trong tay cầm một cây chày cán bột, vẻ mặt điên cuồng, bản năng bảo vệ con khiến người mẹ này không hề cảm thấy sợ hãi, dũng mãnh đuổi theo, cầm cái chày cán bột mà tấn công con yêu quỷ đang kéo đứa con yêu quý của mình đi.
Nhưng khi chày cán bột chạm vào người yêu quỷ, lại giống như đánh vào tường đồng vách sắt, yêu quỷ không bị sao, còn chày cán bột lại gãy làm đôi.
Vị phụ nhân này cũng bị yêu quỷ bên cạnh bắt lấy.
Sắc mặt Vu Mã thay đổi, bất chấp mọi thứ, trực tiếp lao tới, dùng bùa trấn quỷ ném vào con yêu quỷ đang bắt đứa trẻ.
Thân thể yêu quỷ phát ra tiếng xèo xèo, nó đau đớn la lên, Vu Mã nhân cơ hội cướp lấy đứa trẻ, tránh né sự tấn công của những con yêu quỷ khác.
Hắn ôm đứa trẻ đi tìm vị phụ nhân kia, lại nhận ra lần này đến lượt vị phụ nhân bị yêu quỷ bắt mất rồi.
Trong lòng chửi thề, nhưng hắn lại không thể mặc kệ, đành phải triệu hồi một thanh kiếm gỗ đào đuổi theo.
Động tác của yêu quỷ thật sự quá nhanh, chớp mắt một cái thì đám yêu quỷ đã tụ lại đây, trái tim trong lồng ngực Vu Mã nhảy lên thình thịch, thật sự không đành lòng nhìn cảnh này.
Ngay lúc hắn cho rằng vị phụ thân kia sẽ bị đám yêu quỷ xé nát, thì một bóng người xuất hiện, tát cho đám yêu quỷ đang vây quanh phụ nhân nát thành mưa máu.
Phụ nhân ngạc nhiên nhìn một cảnh này, nhanh chóng phản ứng lại, cảm động đến rơi nước mắt, “Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương!”
Diệp Lạc không nói gì, nhìn về phía Vu Mã.
Vu Mã chạy qua đưa đứa trẻ trong ngực trả lại cho phụ nhân: “Con của ngươi không sao cả, chỉ bị dọa sợ một chút, mấy ngày này hãy đeo bùa an thần cho nó.”
Phụ nhân ôm chặt đứa con suýt nữa đã mất của mình, hết khóc lại cười, quỳ xuống trước mặt bọn họ.
Vu Mã luống cuống tay chân, đành nhìn về phía Diệp Lạc.
Trải qua sự việc cứu người lần này, suy nghĩ của hắn đối với Diệp Lạc hoàn toàn thay đổi, không còn coi nàng là một hoạt thi nữa, mà là một người sống sờ sờ, có tam quan chuẩn mực.
Vu Mã đưa đứa trẻ và phụ nhân về nhà, còn dán thêm cái trượng phù ở cửa nhà bọn họ, đề phòng yêu quỷ lại xông vào lần nữa.
Sau đó hắn tiếp tục đi cứu người, đuổi hết những yêu quỷ xông vào nhà giết người ra ngoài.
Diệp Lạc chậm rì rì đi theo phía sau hắn, những nơi nàng đi qua, yêu quỷ đều bị tát nát bét, mùi máu tươi tràn ngập không khí, khiến yêu quỷ sợ hãi chạy trốn.
Vu Mã cứu người vô cùng thuận lợi, cảm thấy trước nay chưa từng nhẹ nhàng như vậy.
Rõ ràng là yêu quỷ địa ngục trong truyền thuyết, lại bỗng nhiên cảm thấy chẳng có gì đáng nói, không có yêu quỷ nào có thể khiến hắn bị thương, không có yêu quỷ nào thoát khỏi bùa và kiếm của hắn, hắn chỉ cần tập trung cứu người là được.
Hắn biết, tất cả đều là nhờ hoạt thi đang đi theo phía sau kia.
Trăng máu trên trời bắt đầu rút đi màu đỏ.
Vu Mã lơ đãng nhìn qua, trong lòng lập tức chấn động.
Chỉ cần trăng máu biến mất, yêu quỷ rút đi, trấn Ngũ Liễu sẽ an toàn.
Trấn Ngũ Liễu to như vậy đều bị yêu quỷ địa ngục bao vây, nơi bọn họ đứng là đầu trấn, những chỗ khác còn chưa đi tới, nhưng có lẽ tình hình cũng không khác lắm.
Tiếng bước chân rầm rập truyền đến.
Vu Mã mới vừa cứu một người dân của trấn Ngũ Liễu, ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một đám đạo sĩ đang chạy tới.
“Vu sư đệ? Là ngươi sao?” Bên kia có người kêu lên.
Vu Mã nở một nụ cười kinh hỉ, la lớn: “Là ta! An sư huynh, Trần sư tỷ, tiểu sư muội, mọi người không sao chứ?”
“Chúng ta không sao.”
Sau khi xác nhận đối phương không có việc gì, bọn họ tiếp tục chiến đấu với yêu quỷ.
Mãi đến khi trăng máu rút hết, bầu trời đêm đen nhánh chỉ còn lại ánh trăng lạnh, yêu quỷ biến mất, không gian lại lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng.
Một đám đạo sĩ cả người tắm máu và mồ hôi, nhìn Vu Mã, An sư huynh cau mày hỏi: “Vu sư đệ, đêm nay ngươi đi đâu?”
Vu Mã nói: “Ta… ta ra bãi tha ma ngoài trấn……”
Mọi người đều biến sắc, nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Ở bãi tha ma vào thời điểm huyết nguyệt lăng không? Hắn cảm thấy mình sống lâu quá rồi sao?
“Ngươi, ngươi không sao chứ?” An sư huynh gấp gáp hỏi.
“Không sao cả, ta chỉ đi có một lát, nhận ra trăng máu xuất hiện, nên đã chạy về luôn.” Vu Mã theo bản năng mà nói dối.
May mắn đám An sư huynh cũng không có ý định truy hỏi đến cùng, chỉ cần người trở về lành lặn là được, ánh mắt hắn lướt qua người Vu Mã, rơi xuống người đang yên tĩnh đứng đằng sau hắn.
“Vu sư đệ, vị này chính là?”
Hắn đánh giá Diệp Lạc, nhận ra hơi thở trên người nàng như có như không, sinh cơ rất mỏng manh, ẩn chứa điều gì đó cổ quái.
Vu Mã chần chừ một lúc, nói: “Đây là Diệp Lạc cô nương, là bằng hữu của ta, ta… ta gặp ở bên ngoài trấn.”
Trăng máu rút đi, Diệp Lạc đã hoàn thành quá trình chuyển hóa hoạt thi, một chút sinh khí duy trì sự sống của cơ thể, chỉ cần không phải người có đạo hạnh cao thâm, rất khó để phát hiện thân phận hoạt thi của nàng.
Khi hắn nói như vậy, có chút lo lắng nhìn phản ứng của Diệp Lạc, ánh mắt trông mong nhìn nàng, sau khi thấy nàng đồng ý, không nhịn được mà vui vẻ.
Chiến đấu với yêu quỷ một lúc, mọi người đều đã mệt đứt hơi, đành dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị tìm một khách điếm nghỉ tạm.
Diệp Lạc ôm mèo đen đi theo phía sau Vu Mã.
Vu Mã nhỏ giọng giới thiệu cho nàng: “Đây đều là sư huynh đệ của ta, chúng ta là đệ tử của Thanh Vân tông, lần này xuống núi để rèn luyện.”
Diệp Lạc liếc hắn một cái, vừa nãy hắn đâu có nói như vậy, không phải người của Vu Môn sao?
“Vu Môn đã xuống dốc, ta được trưởng bối đưa đến Thanh Vân tông học nghệ……” Hắn có chút xấu hổ, vừa nãy bởi vì quá sợ hãi, nên mới theo bản năng mà nói là người của Vu Môn.
Vu Mã cầm một cái đèn lồng trong tay, chiếu sáng con đường dưới chân, ven đường mọc đầy những bụi gai khô vàng.
Hắn ân cần nói: “Ngài chú ý dưới chân, đoạn đường này gập ghềnh khó đi, có nhiều sỏi đá……”
Lời nói còn chưa dứt, chính hắn lại vô ý dẫm phải một viên đá tròn vo, lảo đảo một cái, ngay khi chuẩn bị té ngã, Diệp Lạc đã lùi về sau một bước, để hắn một đường ngã thẳng xuống đất.
Vu Mã: “……”
Diệp Lạc ôm mèo đen, nhìn chằm chằm vào hắn.
Mèo đen lắc lắc cái đuôi.
Trong hoàn cảnh bị nhìn chằm chằm như vậy, Vu Mã đâu dám tỏ vẻ, chịu đựng cơn đau bị thương ở đầu gối, nhe răng bò dậy, nhặt lại cái đèn lồng rơi cách đó không xa, cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta sẽ cẩn thận.”
Diệp Lạc ừ một tiếng, ý bảo hắn có thể tiếp tục đi.
Vu Mã kéo lê cái chân đau đớn, khập khiễng dẫn đường cho nàng.
Đáng tiếc đối phương cũng không chú ý tới dáng vẻ thê thảm của hắn, hoặc có lẽ là cũng có để ý, nhưng không quan tâm. Có thể trông mong gì ở một con hoạt thi biến dị từ huyết nguyệt lăng không sẽ đồng tình với mình chứ?
Tất nhiên là không có chuyện đó rồi.
Một người một xác đi về hướng trấn Ngũ Liễu.
Vu Mã tinh mắt phát hiện hoạt thi bên cạnh đang xảy ra biến hóa.
Ở bãi tha ma, nàng giống một cái xác bình thường, động tác cứng đờ, nhưng nương theo ánh trăng máu càng lúc càng sáng trên bầu trời, hơi thở của nàng cũng ngày càng trở nên rõ ràng, tiếng bước chân cũng ngày càng giống người sống.
Lúc đầu chỉ là một hoạt thi phủ đầy âm khí, bây giờ lại giống như được rót vào một chút sinh khí, sinh khí ở bên trong chạy toán loạn, trộn lẫn với khí của yêu quỷ.
Đây chính là loại hoạt thi đáng sợ nhất, cũng là thứ mà người của Vu Môn đều tránh không đụng vào.
Hắn im lặng nuốt nước mắt vào trong, nếu hắn biết đêm nay có huyết nguyệt lăng không, hắn tuyệt đối sẽ không đến bãi tha ma sờ mó xác chết, mà cho dù có sờ trúng, cũng chắc chắn sẽ không vội vã dùng chu sa máu để trấn thi.
Nghĩ về vết chu sa máu trên trán hoạt thi được tạo ra từ chính máu của mình, sợ là hoạt thi này đã ấn định với mình, hắn cảm thấy tương lai phía trước tối đen như mực.
Dám mang xác nàng ta đi bán lung tung, liệu sau này còn lành lặn sao?
Khi cả hai đến trấn Ngũ Liễu, trăng trên trời đã hoàn toàn bị màu đỏ nuốt chửng, biến thành một vòng sáng đỏ máu bao quanh mặt trăng.
Ánh trăng đỏ như máu chảy dài trên mặt đất, toàn bộ không gian như thể bị nhuộm màu máu.
Huyết nguyệt lăng không, yêu quỷ hiện thế.
Từ xa đã nghe được những âm thanh khác thường vang lên trong trấn Ngũ Liễu, sự việc xảy ra rõ mồn một như thế là vì Vu Mã ở bên cạnh hoạt thi không ngừng chú ý xung quanh.
Bọn họ đứng ở cổng trấn Ngũ Liễu, nhìn vào bên trong trấn.
Dưới ánh trăng đỏ như máu, chỉ thấy trấn Ngũ Liễu đã bị bao vây bởi yêu quỷ địa ngục: Chúng tràn ra từ các phố lớn ngõ nhỏ, hoặc là bò lên trên nóc nhà, thân thể nhỏ dài dị dạng nhảy lên mái ngói, hoặc là leo lên phía cửa sổ, giương đôi mắt vẩn đục tà ác nhìn loài người đang run bần bật ở trong phòng, phát ra tiếng cười sắc bén quái dị, hoặc là phá cửa mà vào, kéo người từ bên trong ra……
Tiếng khóc, tiếng la hỗn loạn, trên mặt đất là từng mảng máu lớn và phần chân tay đã đứt đoạn còn sót lại, máu tươi tràn ngập tận trời.
Nhìn yêu quỷ địa ngục khủng bố như vậy, máu trong người Vu Mã gần như đông lại.
Hắn đã từng nghe nói huyết nguyệt lăng không rất khủng bố, nhưng không ngờ lại đáng sợ đến mức này, những yêu quỷ dưới ánh trăng máu càng thêm mạnh mẽ, từ chỗ giao thoa hai giới âm dương mà bò ra, tấn công người sống ở trong tầm mắt, những nơi chúng đi qua, tám chín phần mười, không còn người sống.
Lúc này, hắn nhìn thấy hoạt thi bên cạnh đang đi vào trấn Ngũ Liễu.
Vu Mã nôn nao, chạy nhanh theo sau, cực kỳ lo lắng đi bên cạnh nàng.
Tuy đúng là yêu quỷ địa ngục rất đáng sợ, nhưng cái xác biết đi này còn đáng sợ hơn, thế nhưng không biết vì sao, Vu Mã lại cảm thấy, cứ ở bên cạnh hoạt thi này lại an toàn hơn. Có lẽ là bởi vì từ lúc nàng thức tỉnh đến bây giờ, không có biểu hiện gì giống như chuẩn bị tấn công người khác, rất giống một người sống.
Tuy nói hoạt thi nhìn giống người sống, nhưng dù sao cũng vẫn là một xác chết, không thể thoát khỏi bản tính hung hăng, nhưng mà hoạt thi tên Diệp Lạc này, lại quá bình tĩnh, làm Vu Mã vô thức tin tưởng nàng.
So với những yêu quỷ kia, hắn tin hoạt thi này hơn.
Khi hai người tiến vào trong trấn, những yêu quỷ cũng phát hiện ra bọn họ.
Bề ngoài của yêu quỷ rất dọa người, nhìn như quỷ đói, đầu rất lớn, chân tay lại gầy như que diêm, nhưng cái bụng lại cực kỳ to, răng lợi đen thui mọc đầy miệng, đôi mắt vẩn đục đỏ au như máu, làn da nhăn nheo, ngả màu xanh, trên đầu có thêm vài cọng tóc lưa thưa.
Chúng di chuyển bằng cách nhảy lên, nhìn qua rất uyển chuyển nhẹ nhàng.
Một con yêu quỷ nhẹ nhàng nhảy tới, trong miệng phát ra tiếng huýt gió bén nhọn, móng vuốt màu đen chộp về phía Diệp Lạc.
Trong tay Vu Mã nắm một lá bùa trấn quỷ, đang định tung ra thì đã thấy Diệp Lạc giơ tay tát một cái, con yêu quỷ kia còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã hóa thành một vũng máu bắn tung tóe.
Diệp Lạc lui về sau một bước, tránh khỏi những vệt máu tanh hôi đang bắn tới.
Vu Mã: “????” Chuyện gì vừa xảy ra.
Mãi cho đến khi các yêu quỷ liên tiếp chết dưới tay nàng, tất cả đều bị nàng ta tát thành mưa máu, hắn cuối cùng cũng tỉnh ra, hai chân không tự chủ mà run lên bần bật.
Hoạt thi đúng là…… Hung tàn mà!
Yêu quỷ là cái gì chứ, còn không chịu nổi một cái tát của người ta, bị tát nát đến mức không thể nát hơn.
Lúc này, một tiếng kêu thê lương vọng lại.
“Không được đụng vào con ta —— bọn yêu ma quỷ quái đáng chết các ngươi —— ta liều mạng với các ngươi!”
Một con yêu quỷ kéo một đứa trẻ ba bốn tuổi từ trong phòng ra, một phụ nhân từ bên trong đuổi ra theo, trong tay cầm một cây chày cán bột, vẻ mặt điên cuồng, bản năng bảo vệ con khiến người mẹ này không hề cảm thấy sợ hãi, dũng mãnh đuổi theo, cầm cái chày cán bột mà tấn công con yêu quỷ đang kéo đứa con yêu quý của mình đi.
Nhưng khi chày cán bột chạm vào người yêu quỷ, lại giống như đánh vào tường đồng vách sắt, yêu quỷ không bị sao, còn chày cán bột lại gãy làm đôi.
Vị phụ nhân này cũng bị yêu quỷ bên cạnh bắt lấy.
Sắc mặt Vu Mã thay đổi, bất chấp mọi thứ, trực tiếp lao tới, dùng bùa trấn quỷ ném vào con yêu quỷ đang bắt đứa trẻ.
Thân thể yêu quỷ phát ra tiếng xèo xèo, nó đau đớn la lên, Vu Mã nhân cơ hội cướp lấy đứa trẻ, tránh né sự tấn công của những con yêu quỷ khác.
Hắn ôm đứa trẻ đi tìm vị phụ nhân kia, lại nhận ra lần này đến lượt vị phụ nhân bị yêu quỷ bắt mất rồi.
Trong lòng chửi thề, nhưng hắn lại không thể mặc kệ, đành phải triệu hồi một thanh kiếm gỗ đào đuổi theo.
Động tác của yêu quỷ thật sự quá nhanh, chớp mắt một cái thì đám yêu quỷ đã tụ lại đây, trái tim trong lồng ngực Vu Mã nhảy lên thình thịch, thật sự không đành lòng nhìn cảnh này.
Ngay lúc hắn cho rằng vị phụ thân kia sẽ bị đám yêu quỷ xé nát, thì một bóng người xuất hiện, tát cho đám yêu quỷ đang vây quanh phụ nhân nát thành mưa máu.
Phụ nhân ngạc nhiên nhìn một cảnh này, nhanh chóng phản ứng lại, cảm động đến rơi nước mắt, “Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương!”
Diệp Lạc không nói gì, nhìn về phía Vu Mã.
Vu Mã chạy qua đưa đứa trẻ trong ngực trả lại cho phụ nhân: “Con của ngươi không sao cả, chỉ bị dọa sợ một chút, mấy ngày này hãy đeo bùa an thần cho nó.”
Phụ nhân ôm chặt đứa con suýt nữa đã mất của mình, hết khóc lại cười, quỳ xuống trước mặt bọn họ.
Vu Mã luống cuống tay chân, đành nhìn về phía Diệp Lạc.
Trải qua sự việc cứu người lần này, suy nghĩ của hắn đối với Diệp Lạc hoàn toàn thay đổi, không còn coi nàng là một hoạt thi nữa, mà là một người sống sờ sờ, có tam quan chuẩn mực.
Vu Mã đưa đứa trẻ và phụ nhân về nhà, còn dán thêm cái trượng phù ở cửa nhà bọn họ, đề phòng yêu quỷ lại xông vào lần nữa.
Sau đó hắn tiếp tục đi cứu người, đuổi hết những yêu quỷ xông vào nhà giết người ra ngoài.
Diệp Lạc chậm rì rì đi theo phía sau hắn, những nơi nàng đi qua, yêu quỷ đều bị tát nát bét, mùi máu tươi tràn ngập không khí, khiến yêu quỷ sợ hãi chạy trốn.
Vu Mã cứu người vô cùng thuận lợi, cảm thấy trước nay chưa từng nhẹ nhàng như vậy.
Rõ ràng là yêu quỷ địa ngục trong truyền thuyết, lại bỗng nhiên cảm thấy chẳng có gì đáng nói, không có yêu quỷ nào có thể khiến hắn bị thương, không có yêu quỷ nào thoát khỏi bùa và kiếm của hắn, hắn chỉ cần tập trung cứu người là được.
Hắn biết, tất cả đều là nhờ hoạt thi đang đi theo phía sau kia.
Trăng máu trên trời bắt đầu rút đi màu đỏ.
Vu Mã lơ đãng nhìn qua, trong lòng lập tức chấn động.
Chỉ cần trăng máu biến mất, yêu quỷ rút đi, trấn Ngũ Liễu sẽ an toàn.
Trấn Ngũ Liễu to như vậy đều bị yêu quỷ địa ngục bao vây, nơi bọn họ đứng là đầu trấn, những chỗ khác còn chưa đi tới, nhưng có lẽ tình hình cũng không khác lắm.
Tiếng bước chân rầm rập truyền đến.
Vu Mã mới vừa cứu một người dân của trấn Ngũ Liễu, ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một đám đạo sĩ đang chạy tới.
“Vu sư đệ? Là ngươi sao?” Bên kia có người kêu lên.
Vu Mã nở một nụ cười kinh hỉ, la lớn: “Là ta! An sư huynh, Trần sư tỷ, tiểu sư muội, mọi người không sao chứ?”
“Chúng ta không sao.”
Sau khi xác nhận đối phương không có việc gì, bọn họ tiếp tục chiến đấu với yêu quỷ.
Mãi đến khi trăng máu rút hết, bầu trời đêm đen nhánh chỉ còn lại ánh trăng lạnh, yêu quỷ biến mất, không gian lại lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng.
Một đám đạo sĩ cả người tắm máu và mồ hôi, nhìn Vu Mã, An sư huynh cau mày hỏi: “Vu sư đệ, đêm nay ngươi đi đâu?”
Vu Mã nói: “Ta… ta ra bãi tha ma ngoài trấn……”
Mọi người đều biến sắc, nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Ở bãi tha ma vào thời điểm huyết nguyệt lăng không? Hắn cảm thấy mình sống lâu quá rồi sao?
“Ngươi, ngươi không sao chứ?” An sư huynh gấp gáp hỏi.
“Không sao cả, ta chỉ đi có một lát, nhận ra trăng máu xuất hiện, nên đã chạy về luôn.” Vu Mã theo bản năng mà nói dối.
May mắn đám An sư huynh cũng không có ý định truy hỏi đến cùng, chỉ cần người trở về lành lặn là được, ánh mắt hắn lướt qua người Vu Mã, rơi xuống người đang yên tĩnh đứng đằng sau hắn.
“Vu sư đệ, vị này chính là?”
Hắn đánh giá Diệp Lạc, nhận ra hơi thở trên người nàng như có như không, sinh cơ rất mỏng manh, ẩn chứa điều gì đó cổ quái.
Vu Mã chần chừ một lúc, nói: “Đây là Diệp Lạc cô nương, là bằng hữu của ta, ta… ta gặp ở bên ngoài trấn.”
Trăng máu rút đi, Diệp Lạc đã hoàn thành quá trình chuyển hóa hoạt thi, một chút sinh khí duy trì sự sống của cơ thể, chỉ cần không phải người có đạo hạnh cao thâm, rất khó để phát hiện thân phận hoạt thi của nàng.
Khi hắn nói như vậy, có chút lo lắng nhìn phản ứng của Diệp Lạc, ánh mắt trông mong nhìn nàng, sau khi thấy nàng đồng ý, không nhịn được mà vui vẻ.
Chiến đấu với yêu quỷ một lúc, mọi người đều đã mệt đứt hơi, đành dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị tìm một khách điếm nghỉ tạm.
Diệp Lạc ôm mèo đen đi theo phía sau Vu Mã.
Vu Mã nhỏ giọng giới thiệu cho nàng: “Đây đều là sư huynh đệ của ta, chúng ta là đệ tử của Thanh Vân tông, lần này xuống núi để rèn luyện.”
Diệp Lạc liếc hắn một cái, vừa nãy hắn đâu có nói như vậy, không phải người của Vu Môn sao?
“Vu Môn đã xuống dốc, ta được trưởng bối đưa đến Thanh Vân tông học nghệ……” Hắn có chút xấu hổ, vừa nãy bởi vì quá sợ hãi, nên mới theo bản năng mà nói là người của Vu Môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.