Hôm Nay Lại Thu Hoạch Bàn Tay Vàng
Chương 9: TG1: Thế Thân (9)
Vụ Thỉ Dực
08/09/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Nửa đêm, tơ hồng treo lục lạc đột nhiên vang lên tiếng leng keng.
Vu Mã đang ngủ bên cạnh xe ngựa nhảy dựng lên, lập tức nắm lấy thanh kiếm gỗ đào, hai mắt sáng quắc nhìn xung quanh, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nào.
Rõ ràng hắn đã hình thành thói quen ứng phó với tình huống nửa đêm bị quấy rầy như thế này.
Ở thế đạo này, nếu như trước khi trời tối không tìm được chỗ nghỉ chân, phải ăn ngủ ngoài trời ở nơi hoang vu dã lĩnh, điều cần lo lắng không phải cường đạo, mà là các loại yêu ma quỷ quái.
Người của Vu Môn thích dùng tơ hồng treo lục lạc làm cảnh báo, một đầu tơ hồng treo lục lạc màu bạc, một đầu khác treo lên xe ngựa, một khi có tà ám tới gần, lập tức sẽ phát ra tiếng cảnh báo.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Vu Mã nhìn thấy bóng người đang đi đến, bọn họ bước từng bước chân cứng đờ, lướt đi như du hồn.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã biết, đây chính là loại thi quỷ du đãng bên ngoài.
Thi quỷ vốn dĩ là những thi thể ở bãi tha ma, sau đó biến thành loại tà ám cấp thấp, nếu gặp phải điều kiện thuận lợi, có thể sẽ biến hóa lợi hại hơn, không bị hóa thành xương.
Nhưng sự chú ý của hắn cũng không phải dành cho những con thi quỷ này, ngửi trong không khí, hắn bắt được một hơi thở như có như không.
Còn chưa đợi hắn nghĩ xem đó là gì, đột nhiên trong xe ngựa vang lên tiếng động.
Vu Mã vội nói: “Diệp cô nương, khiến ngài tỉnh rồi sao? Ngài yên tâm, chỉ là một vài con thi quỷ du đãng, ta có thể giải quyết nhanh chóng.”
Thấy trong xe ngựa không có động tĩnh, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng đi bên cạnh đại lão rất có cảm giác an toàn, nhưng cũng lo nàng không khống chế được hung tính, cho nên biện pháp tốt nhất là, trừ trường hợp bất đắc dĩ, tốt nhất đừng để nàng ra tay.
Chỉ mới phân tâm có một chút, hắn chợt nhận ra số lượng thi quỷ đang ngày càng nhiều.
Đám thi quỷ này không giống như đang đi lang thang, mà giống như cố tình tụ tập ở đây, và mục tiêu chính là bọn họ.
Vu Mã không đợi chúng nó tập hợp đủ đã bắt đầu ra tay, hắn điều khiển kiếm đâm xuyên qua những con thi quỷ cứng đờ.
Đám thi quỷ này hiển nhiên vừa trải qua thi biến, động tác chậm chạp cứng đờ, cũng không khó đối phó, nhưng mà số lượng quá nhiều, không biết có phải toàn bộ thi quỷ đã thi biến từ các bãi tha ma xung quanh đây đều tập hợp lại chỗ này hay không?
Chẳng trách hôm nay hắn chỉ tìm được hai cái xác ở bãi tha ma, bây giờ đã hiểu, hóa ra đều đã biến thành thi quỷ trốn đi hết rồi.
Diệp Lạc ngồi ở trong xe ngựa, nhìn tình huống bên ngoài qua lớp màn cửa xuyên thấu bị gió thổi tung.
Vẻ mặt của nàng bình tĩnh, ôm mèo đen Hồn Sử vào ngực, tay không ngừng xoa xoa bộ lông bóng mượt như nước của nó, tư thái rất là nhàn nhã.
Một mùi thơm ngọt thấp thoáng có chút tanh từ đâu bay tới, trong giây lát đã tràn ngập khoang xe, hơi thở xung quanh toàn mùi thơm tanh ngọt kỳ lạ ấy.
Màn xe bị một ngón tay ngọc thon dài nhấc lên, Diệp Lạc ngước mắt nhìn qua, một nam tử tuấn mỹ mặc y phục đỏ rực đang đứng ở bên ngoài, liếc đôi mắt phong lưu đa tình nhìn mình.
“Tiểu nương tử, đêm nay ánh trăng rất đẹp, hay là chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi?”
Mùi thơm ngọt trên người nam tử bay tới, có thể dễ dàng mê hoặc ý chí người phàm, khuôn mặt mỉm cười, đẹp đẽ đa tình, đủ để cho nữ nhân cứng rắn nhất cũng phải đỏ cả mặt, mềm cả người.
Diệp Lạc vẻ mặt nghiêm túc: “Đi xuống!”
“Cái gì?” Nam tử nhíu mày, cảm thấy nàng phản ứng không đúng.
“Ngươi hôi quá!”
Nam tử: “……”
Không chờ hắn kịp phản ứng, một cái chân đã đạp tới, khiến nam tử mặc y phục đỏ bị đá bay khỏi xe ngựa, bay tới tận chỗ Vu Mã đang đứng bên kia.
Vu Mã nhanh nhẹn nhảy qua một bên, nhìn nam tử mặc y phục đỏ bị ném ra, cuối cùng cũng nhận ra cái mùi hương khác thường vừa nãy mình ngửi thấy là gì.
Bây giờ, sao hắn lại không biết chuyện thi quỷ là như thế nào cơ chứ.
Hắn cả giận: “Cái con hồ ly tinh nhà ngươi làm cái gì vậy hả? Đem nhiều thi quỷ đến đây gây phiền toái làm gì? Có phải chán sống rồi hay không? Ta lập tức đưa ngươi đi Tây Thiên!”
Nam tử mặc y phục đỏ nằm trên đất bụp một tiếng biến mất, sau đó xuất hiện dưới tàn cây cách đó không xa.
Hắn lạnh mặt, vung tay lên, đưa đến càng nhiều thi quỷ hơn.
Vu Mã hơi hoảng, lo lắng hành động của con hồ ly tinh chọc phải vị tổ tông trong xe ngựa. Hắn vung tay, một đống phù vàng cứ thế bay ra, đánh tan đám thi quỷ xung quanh, sau đó hắn chạy nhanh về phía xe ngựa.
Nam tử mặc y phục đỏ duỗi tay hướng về phía xe ngựa.
Xe ngựa bay lên, kéo theo con ngựa đang hoảng loạn mà hí vang.
Thấy xe ngựa đang bay càng lúc càng gần mình, trên mặt nam tử y phục đỏ không che dấu được sự vui mừng, nhưng còn chưa được bao lâu, một cách tay trắng nõn xinh đẹp thò ra từ xe ngựa, bóp chặt cổ hắn, dứt khoát bẻ gãy.
Hồ ly tinh: “……”
Vu Mã đang chạy tới: “……”
Nhìn thấy nam tử mặc y phục đỏ biến thành một con hồ ly chết, hồn hồ ly từ thi thể bay ra, Vu Mã cảm thấy thật sự cạn lời, chỉ có thể nói với quỷ hồn của hồ ly: “Sao ngươi lại không có mắt như vậy, vì sao cứ phải trêu chọc nàng?”
Quỷ hồn hồ ly vô cùng tức giận, vẻ mặt hung hãn nhìn chằm chằm hắn, tròng mắt phát ra ánh sáng đỏ.
Thế này là vì chết tức tưởi không cam tâm, muốn hóa thành yêu quỷ đây mà!
Vu Mã ném một lá bùa qua, oán khí ngút trời của quỷ hồn hồ ly trong nháy mắt bị áp xuống, ánh sáng đỏ trong mắt biến mất, cả người quỷ hồn rũ xuống, nhìn ỉu xìu như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Vu Mã có chút tội nghiệp cho nó: “Yêu quái các ngươi tu hành không dễ, vì sao phải làm việc ác?”
Tuy rằng yêu ma quỷ quái hoành hành, nhưng người tu hành cũng không phải nhìn thấy những sinh vật không phải con người đều đòi đánh đòi giết, trừ phi chúng làm chuyện xấu thôi.
Quỷ hồn hồ ly uể oải nói: “Ta cảm giác được nơi này có hơi thở rất cường đại, có thể làm ta tăng thêm mấy trăm năm tu vi……”
Trên mặt Vu Mã hiện lên sự kinh ngạc, con hồ ly này lá gan thật lớn, dám ăn hoạt thi để tăng tu vi—— tuy rằng hoạt thi ở trong mắt yêu ma quỷ quái, cũng chỉ như nhân sâm đại bổ.
“Ngươi thật là to gan, ngươi biết nàng là ai không?”
Quỷ hồn hồ ly cảm thấy bản thân đã biến thành như vậy, cũng rất thành thật: “Không biết.” Nếu biết chưa kịp đánh đã bị nàng bóp chết, hắn tuyệt đối sẽ không chạy tới chịu chết.
Làm chó nhiều năm như vậy, hắn cũng đâu có muốn chết.
“Ngươi không sợ đối phương là đại lão, sẽ bóp chết ngươi?”
“Cầu phú quý trong hiểm nguy.”
Vu Mã không lời nào để nói, suy nghĩ này của hồ ly rất giống với người của Vu Môn.
Có lẽ là vì đồng cảm với con hồ ly này, Vu Mã hiếm khi lại ban phát lòng từ bi, giúp nó hồi hồn, dùng chu sa máu của Vu Môn đưa hồn phách của nó trở về thân thể, tạm thời giúp nó sống lại.
“Sau này muốn kéo dài thọ mệnh, thì không được làm việc ác, phải nỗ lực làm việc thiện, nhớ chưa?
Hồ ly tinh biết đây chính là đường sống của mình, lập tức chắp tay thi lễ với hắn, cảm kích nói: “Đa tạ tiên sư cứu mạng.”
“Không cần cảm tạ ta.” Vu Mã xua tay: “Nếu không phải hồn phách ngươi vô cùng sạch sẽ, không bị ác nghiệt che lấp bản tính, ta cũng sẽ không cứu ngươi. Còn mấy con thi quỷ này, đều do ngươi dẫn tới sao?”
Hồ ly tinh gật đầu, “Bãi tha ma gần đây có rất nhiều thi thể, không có tiên sư xử lý, chúng nó rất nhanh đã thi biến thành thi quỷ, du đãng khắp nơi, vì không để chúng nó tiến vào thành trấn của con người, ta đành phải giữ chân chúng nó trong núi rừng.”
Nếu không phải đêm nay phát hiện ra thứ gì đó ở đây có thể giúp ta tăng mấy trăm năm tu vi, ta cũng không thèm mang thi quỷ tới đây đánh lén.
Mãi mới có cơ hội tìm phú quý trong hiểm nguy, ai biết lại phải bỏ mạng tại chỗ này.
Vu Mã thuận tay đem đám thi quỷ giải quyết hết, sau đó hỏa táng, rồi siêu độ hồn phách chúng nó.
Hồ ly tinh thấy hắn làm xong, thò đầu lại gần nói: “ n cứu mạng của tiên sư, không biết báo đáp thế nào, tiểu sinh nguyện ý đi theo tiên sư báo ân.”
Vu Mã: “……”
Hắn nhìn chằm chằm hồ ly tinh, hồ ly tinh cũng vẻ mặt chính trực mà nhìn chằm chằm hắn.
“Thôi bỏ đi.” Vu Mã rất biết người biết ta, “Nếu ngươi đến vì người ở trong xe ngựa kia, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, đỡ mất công lại bị giết lần nữa.”
Hồ ly tinh cũng có chút rối rắm, cuối cùng nhắc đi nhắc lại “Cầu phú quý trong hiểm nguy”, mặt dày muốn ở lại.
Cho dù không ăn được, thì cọ hơi một chút cũng tốt mà.
Vu Mã nhìn con hồ ly tinh tự tìm đường chết dâng tới cửa, quay đầu hỏi Diệp Lạc: “Diệp cô nương, con hồ ly này muốn làm thú nuôi của ngài, ngài thấy thế nào?”
Diệp Lạc từ trong xe ngựa ló đầu ra, đánh giá con hồ ly tinh lông đỏ ở dưới đất.
Hồ ly tinh hiểu rõ sở thích của nữ nhân, lập tức bày ra bộ dáng lộc cộc đáng yêu, sau đó lăn lộn chắp tay thi lễ, thậm chí vô sỉ đến mức lăn một vòng, lộ cái bụng ra, bốn chân run run.
Vu Mã: “……”
Diệp Lạc nói: “Ta đang thiếu một cái khăn choàng cổ lông hồ ly.”
Hồ ly tinh nịnh nọt: “Thân thể ta có thể để cho ngài làm khăn choàng cổ, xin tiên sư đại nhân giữ lại ta.”
“Được, đi lên đi.”
Được sự đồng ý, hồ ly tinh xoắn lớp lông đỏ ở mông, nhảy lên xe ngựa.
Vu Mã không còn lời nào để nói, có lẽ hắn vẫn coi thường việc những nữ nhân bị động vật nhỏ lông xù hấp dẫn, dù có là trẻ con hay hoạt thi thì cũng giống nhau cả.
Nhiều thêm một con hồ ly tinh, chặng đường sau đó náo nhiệt thêm rất nhiều.
“Này, cái con hồ ly tinh đạo hạnh năm trăm năm kia, ngươi đã nỗ lực tu hành lâu như vậy, có thể trở thành hồ đại tiên ngàn năm, sao lại không tu hành cho tốt? Mà lại muốn đi đường tắt?” Vu Mã rất đau lòng, nếu yêu quái trên thế gian biết an phận, tai họa ở nhân gian cũng sẽ không xuất hiện nhiều như vậy.
Hồ ly tinh ngồi xổm ở càng xe, bày ra vẻ mặt u buồn: “Bởi vì ta là hồ ly lông tạp, tư chất không tốt, mỗi ngày thời gian biến thành hình người đều có hạn, ta không muốn chịu đựng như vây, nên mới muốn đi đường tắt.”
“Lông tạp? Lông của ngươi rất đỏ mà.”
Hồ ly tinh bình tĩnh nói: “Nhuộm đấy.”
Vu Mã: “……”
Vu Mã nói: “Ta thấy ngươi giống như muốn tìm đường chết hơn đấy.”
Hồ ly tinh không để ý đến hắn, nó chui vào xe ngựa, cẩn thận tới gần cô nương có hơi thở mê người kia.
Trong lồng ngực của cô nương ôm cái gì đó, lười biếng ngồi dựa vào vách xe, thấy nó tiến vào, vẫy tay nói: “Hồ ly lại đây, cho ta sờ.”
Hồ ly tinh lập tức có chút ngượng ngùng, đại lão đều phóng khoáng như thế sao?
Còn chưa chờ nó tới gần, đột nhiên có một lực đẩy nó ra ngoài, đụng vào người Vu Mã.
Vu Mã xách nó lên, vẻ mặt ghét bỏ, “Ngươi đụng vào ta làm gì? Ngươi là hồ ly đực đúng không? Đừng có tùy tiện yêu ta, ta đối với giống đực không có hứng thú.”
Hồ ly tinh: “……”
Nửa đêm, tơ hồng treo lục lạc đột nhiên vang lên tiếng leng keng.
Vu Mã đang ngủ bên cạnh xe ngựa nhảy dựng lên, lập tức nắm lấy thanh kiếm gỗ đào, hai mắt sáng quắc nhìn xung quanh, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nào.
Rõ ràng hắn đã hình thành thói quen ứng phó với tình huống nửa đêm bị quấy rầy như thế này.
Ở thế đạo này, nếu như trước khi trời tối không tìm được chỗ nghỉ chân, phải ăn ngủ ngoài trời ở nơi hoang vu dã lĩnh, điều cần lo lắng không phải cường đạo, mà là các loại yêu ma quỷ quái.
Người của Vu Môn thích dùng tơ hồng treo lục lạc làm cảnh báo, một đầu tơ hồng treo lục lạc màu bạc, một đầu khác treo lên xe ngựa, một khi có tà ám tới gần, lập tức sẽ phát ra tiếng cảnh báo.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Vu Mã nhìn thấy bóng người đang đi đến, bọn họ bước từng bước chân cứng đờ, lướt đi như du hồn.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã biết, đây chính là loại thi quỷ du đãng bên ngoài.
Thi quỷ vốn dĩ là những thi thể ở bãi tha ma, sau đó biến thành loại tà ám cấp thấp, nếu gặp phải điều kiện thuận lợi, có thể sẽ biến hóa lợi hại hơn, không bị hóa thành xương.
Nhưng sự chú ý của hắn cũng không phải dành cho những con thi quỷ này, ngửi trong không khí, hắn bắt được một hơi thở như có như không.
Còn chưa đợi hắn nghĩ xem đó là gì, đột nhiên trong xe ngựa vang lên tiếng động.
Vu Mã vội nói: “Diệp cô nương, khiến ngài tỉnh rồi sao? Ngài yên tâm, chỉ là một vài con thi quỷ du đãng, ta có thể giải quyết nhanh chóng.”
Thấy trong xe ngựa không có động tĩnh, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng đi bên cạnh đại lão rất có cảm giác an toàn, nhưng cũng lo nàng không khống chế được hung tính, cho nên biện pháp tốt nhất là, trừ trường hợp bất đắc dĩ, tốt nhất đừng để nàng ra tay.
Chỉ mới phân tâm có một chút, hắn chợt nhận ra số lượng thi quỷ đang ngày càng nhiều.
Đám thi quỷ này không giống như đang đi lang thang, mà giống như cố tình tụ tập ở đây, và mục tiêu chính là bọn họ.
Vu Mã không đợi chúng nó tập hợp đủ đã bắt đầu ra tay, hắn điều khiển kiếm đâm xuyên qua những con thi quỷ cứng đờ.
Đám thi quỷ này hiển nhiên vừa trải qua thi biến, động tác chậm chạp cứng đờ, cũng không khó đối phó, nhưng mà số lượng quá nhiều, không biết có phải toàn bộ thi quỷ đã thi biến từ các bãi tha ma xung quanh đây đều tập hợp lại chỗ này hay không?
Chẳng trách hôm nay hắn chỉ tìm được hai cái xác ở bãi tha ma, bây giờ đã hiểu, hóa ra đều đã biến thành thi quỷ trốn đi hết rồi.
Diệp Lạc ngồi ở trong xe ngựa, nhìn tình huống bên ngoài qua lớp màn cửa xuyên thấu bị gió thổi tung.
Vẻ mặt của nàng bình tĩnh, ôm mèo đen Hồn Sử vào ngực, tay không ngừng xoa xoa bộ lông bóng mượt như nước của nó, tư thái rất là nhàn nhã.
Một mùi thơm ngọt thấp thoáng có chút tanh từ đâu bay tới, trong giây lát đã tràn ngập khoang xe, hơi thở xung quanh toàn mùi thơm tanh ngọt kỳ lạ ấy.
Màn xe bị một ngón tay ngọc thon dài nhấc lên, Diệp Lạc ngước mắt nhìn qua, một nam tử tuấn mỹ mặc y phục đỏ rực đang đứng ở bên ngoài, liếc đôi mắt phong lưu đa tình nhìn mình.
“Tiểu nương tử, đêm nay ánh trăng rất đẹp, hay là chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi?”
Mùi thơm ngọt trên người nam tử bay tới, có thể dễ dàng mê hoặc ý chí người phàm, khuôn mặt mỉm cười, đẹp đẽ đa tình, đủ để cho nữ nhân cứng rắn nhất cũng phải đỏ cả mặt, mềm cả người.
Diệp Lạc vẻ mặt nghiêm túc: “Đi xuống!”
“Cái gì?” Nam tử nhíu mày, cảm thấy nàng phản ứng không đúng.
“Ngươi hôi quá!”
Nam tử: “……”
Không chờ hắn kịp phản ứng, một cái chân đã đạp tới, khiến nam tử mặc y phục đỏ bị đá bay khỏi xe ngựa, bay tới tận chỗ Vu Mã đang đứng bên kia.
Vu Mã nhanh nhẹn nhảy qua một bên, nhìn nam tử mặc y phục đỏ bị ném ra, cuối cùng cũng nhận ra cái mùi hương khác thường vừa nãy mình ngửi thấy là gì.
Bây giờ, sao hắn lại không biết chuyện thi quỷ là như thế nào cơ chứ.
Hắn cả giận: “Cái con hồ ly tinh nhà ngươi làm cái gì vậy hả? Đem nhiều thi quỷ đến đây gây phiền toái làm gì? Có phải chán sống rồi hay không? Ta lập tức đưa ngươi đi Tây Thiên!”
Nam tử mặc y phục đỏ nằm trên đất bụp một tiếng biến mất, sau đó xuất hiện dưới tàn cây cách đó không xa.
Hắn lạnh mặt, vung tay lên, đưa đến càng nhiều thi quỷ hơn.
Vu Mã hơi hoảng, lo lắng hành động của con hồ ly tinh chọc phải vị tổ tông trong xe ngựa. Hắn vung tay, một đống phù vàng cứ thế bay ra, đánh tan đám thi quỷ xung quanh, sau đó hắn chạy nhanh về phía xe ngựa.
Nam tử mặc y phục đỏ duỗi tay hướng về phía xe ngựa.
Xe ngựa bay lên, kéo theo con ngựa đang hoảng loạn mà hí vang.
Thấy xe ngựa đang bay càng lúc càng gần mình, trên mặt nam tử y phục đỏ không che dấu được sự vui mừng, nhưng còn chưa được bao lâu, một cách tay trắng nõn xinh đẹp thò ra từ xe ngựa, bóp chặt cổ hắn, dứt khoát bẻ gãy.
Hồ ly tinh: “……”
Vu Mã đang chạy tới: “……”
Nhìn thấy nam tử mặc y phục đỏ biến thành một con hồ ly chết, hồn hồ ly từ thi thể bay ra, Vu Mã cảm thấy thật sự cạn lời, chỉ có thể nói với quỷ hồn của hồ ly: “Sao ngươi lại không có mắt như vậy, vì sao cứ phải trêu chọc nàng?”
Quỷ hồn hồ ly vô cùng tức giận, vẻ mặt hung hãn nhìn chằm chằm hắn, tròng mắt phát ra ánh sáng đỏ.
Thế này là vì chết tức tưởi không cam tâm, muốn hóa thành yêu quỷ đây mà!
Vu Mã ném một lá bùa qua, oán khí ngút trời của quỷ hồn hồ ly trong nháy mắt bị áp xuống, ánh sáng đỏ trong mắt biến mất, cả người quỷ hồn rũ xuống, nhìn ỉu xìu như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Vu Mã có chút tội nghiệp cho nó: “Yêu quái các ngươi tu hành không dễ, vì sao phải làm việc ác?”
Tuy rằng yêu ma quỷ quái hoành hành, nhưng người tu hành cũng không phải nhìn thấy những sinh vật không phải con người đều đòi đánh đòi giết, trừ phi chúng làm chuyện xấu thôi.
Quỷ hồn hồ ly uể oải nói: “Ta cảm giác được nơi này có hơi thở rất cường đại, có thể làm ta tăng thêm mấy trăm năm tu vi……”
Trên mặt Vu Mã hiện lên sự kinh ngạc, con hồ ly này lá gan thật lớn, dám ăn hoạt thi để tăng tu vi—— tuy rằng hoạt thi ở trong mắt yêu ma quỷ quái, cũng chỉ như nhân sâm đại bổ.
“Ngươi thật là to gan, ngươi biết nàng là ai không?”
Quỷ hồn hồ ly cảm thấy bản thân đã biến thành như vậy, cũng rất thành thật: “Không biết.” Nếu biết chưa kịp đánh đã bị nàng bóp chết, hắn tuyệt đối sẽ không chạy tới chịu chết.
Làm chó nhiều năm như vậy, hắn cũng đâu có muốn chết.
“Ngươi không sợ đối phương là đại lão, sẽ bóp chết ngươi?”
“Cầu phú quý trong hiểm nguy.”
Vu Mã không lời nào để nói, suy nghĩ này của hồ ly rất giống với người của Vu Môn.
Có lẽ là vì đồng cảm với con hồ ly này, Vu Mã hiếm khi lại ban phát lòng từ bi, giúp nó hồi hồn, dùng chu sa máu của Vu Môn đưa hồn phách của nó trở về thân thể, tạm thời giúp nó sống lại.
“Sau này muốn kéo dài thọ mệnh, thì không được làm việc ác, phải nỗ lực làm việc thiện, nhớ chưa?
Hồ ly tinh biết đây chính là đường sống của mình, lập tức chắp tay thi lễ với hắn, cảm kích nói: “Đa tạ tiên sư cứu mạng.”
“Không cần cảm tạ ta.” Vu Mã xua tay: “Nếu không phải hồn phách ngươi vô cùng sạch sẽ, không bị ác nghiệt che lấp bản tính, ta cũng sẽ không cứu ngươi. Còn mấy con thi quỷ này, đều do ngươi dẫn tới sao?”
Hồ ly tinh gật đầu, “Bãi tha ma gần đây có rất nhiều thi thể, không có tiên sư xử lý, chúng nó rất nhanh đã thi biến thành thi quỷ, du đãng khắp nơi, vì không để chúng nó tiến vào thành trấn của con người, ta đành phải giữ chân chúng nó trong núi rừng.”
Nếu không phải đêm nay phát hiện ra thứ gì đó ở đây có thể giúp ta tăng mấy trăm năm tu vi, ta cũng không thèm mang thi quỷ tới đây đánh lén.
Mãi mới có cơ hội tìm phú quý trong hiểm nguy, ai biết lại phải bỏ mạng tại chỗ này.
Vu Mã thuận tay đem đám thi quỷ giải quyết hết, sau đó hỏa táng, rồi siêu độ hồn phách chúng nó.
Hồ ly tinh thấy hắn làm xong, thò đầu lại gần nói: “ n cứu mạng của tiên sư, không biết báo đáp thế nào, tiểu sinh nguyện ý đi theo tiên sư báo ân.”
Vu Mã: “……”
Hắn nhìn chằm chằm hồ ly tinh, hồ ly tinh cũng vẻ mặt chính trực mà nhìn chằm chằm hắn.
“Thôi bỏ đi.” Vu Mã rất biết người biết ta, “Nếu ngươi đến vì người ở trong xe ngựa kia, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, đỡ mất công lại bị giết lần nữa.”
Hồ ly tinh cũng có chút rối rắm, cuối cùng nhắc đi nhắc lại “Cầu phú quý trong hiểm nguy”, mặt dày muốn ở lại.
Cho dù không ăn được, thì cọ hơi một chút cũng tốt mà.
Vu Mã nhìn con hồ ly tinh tự tìm đường chết dâng tới cửa, quay đầu hỏi Diệp Lạc: “Diệp cô nương, con hồ ly này muốn làm thú nuôi của ngài, ngài thấy thế nào?”
Diệp Lạc từ trong xe ngựa ló đầu ra, đánh giá con hồ ly tinh lông đỏ ở dưới đất.
Hồ ly tinh hiểu rõ sở thích của nữ nhân, lập tức bày ra bộ dáng lộc cộc đáng yêu, sau đó lăn lộn chắp tay thi lễ, thậm chí vô sỉ đến mức lăn một vòng, lộ cái bụng ra, bốn chân run run.
Vu Mã: “……”
Diệp Lạc nói: “Ta đang thiếu một cái khăn choàng cổ lông hồ ly.”
Hồ ly tinh nịnh nọt: “Thân thể ta có thể để cho ngài làm khăn choàng cổ, xin tiên sư đại nhân giữ lại ta.”
“Được, đi lên đi.”
Được sự đồng ý, hồ ly tinh xoắn lớp lông đỏ ở mông, nhảy lên xe ngựa.
Vu Mã không còn lời nào để nói, có lẽ hắn vẫn coi thường việc những nữ nhân bị động vật nhỏ lông xù hấp dẫn, dù có là trẻ con hay hoạt thi thì cũng giống nhau cả.
Nhiều thêm một con hồ ly tinh, chặng đường sau đó náo nhiệt thêm rất nhiều.
“Này, cái con hồ ly tinh đạo hạnh năm trăm năm kia, ngươi đã nỗ lực tu hành lâu như vậy, có thể trở thành hồ đại tiên ngàn năm, sao lại không tu hành cho tốt? Mà lại muốn đi đường tắt?” Vu Mã rất đau lòng, nếu yêu quái trên thế gian biết an phận, tai họa ở nhân gian cũng sẽ không xuất hiện nhiều như vậy.
Hồ ly tinh ngồi xổm ở càng xe, bày ra vẻ mặt u buồn: “Bởi vì ta là hồ ly lông tạp, tư chất không tốt, mỗi ngày thời gian biến thành hình người đều có hạn, ta không muốn chịu đựng như vây, nên mới muốn đi đường tắt.”
“Lông tạp? Lông của ngươi rất đỏ mà.”
Hồ ly tinh bình tĩnh nói: “Nhuộm đấy.”
Vu Mã: “……”
Vu Mã nói: “Ta thấy ngươi giống như muốn tìm đường chết hơn đấy.”
Hồ ly tinh không để ý đến hắn, nó chui vào xe ngựa, cẩn thận tới gần cô nương có hơi thở mê người kia.
Trong lồng ngực của cô nương ôm cái gì đó, lười biếng ngồi dựa vào vách xe, thấy nó tiến vào, vẫy tay nói: “Hồ ly lại đây, cho ta sờ.”
Hồ ly tinh lập tức có chút ngượng ngùng, đại lão đều phóng khoáng như thế sao?
Còn chưa chờ nó tới gần, đột nhiên có một lực đẩy nó ra ngoài, đụng vào người Vu Mã.
Vu Mã xách nó lên, vẻ mặt ghét bỏ, “Ngươi đụng vào ta làm gì? Ngươi là hồ ly đực đúng không? Đừng có tùy tiện yêu ta, ta đối với giống đực không có hứng thú.”
Hồ ly tinh: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.