Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi
Chương 28: Giết chết hắn
Cổ Mặc Mặc
10/02/2024
"A!" Nhìn hành động của cậu ta, Ngụy Tri Thục gào lên, "Bộ bài này tôi mượn bên chỗ y tá đấy, lát còn phải trả nữa."
Lam Tư Ngộ có tai như điếc, vẫn tiếp tục xé bài. Mãi cho đến khi mặt của Giáo hoàng đã bị xét nát bấy thì cậu ta mới vui vẻ.
Biểu cảm của Ngụy Tri Thục trở nên rất kỳ quái, anh ta có chút muốn cười nhưng cũng có vẻ như có chút tổn thương. "Cậu ghét giáo hoàng vậy sao?"
Lam Tư Ngộ nghiêm túc nói: "Không biết vì sao nhìn gương mặt kia cực kỳ tức giận."
Tịch Mộ nhìn mảnh vụn, "Có lẽ vì vẽ xấu quá chăng."
"Hợp lý."
Ngụy Tri Thục bất đắc dĩ thu gom mảnh vụn, dù sao thì bài Tarot cũng là anh ta mượn chỗ y tá, lát nữa anh ta còn phải đi xin lỗi nữa.
An Khê nhẹ nhàng tựa lên ghế sofa.
"Mấy người xem, làm cho An Khê buồn biết bao nhiêu rồi này." Ngụy Tri Thục oán giận, "Người ta khó lắm mới vui một chút, cảm xúc đã bị mấy người làm loạn rồi."
Tịch Mộ nhìn An Khê, "Em sao thế?"
Ngụy Tri Thục sờ đầu An Khê rồi bày vẻ mặt thương cảm với bộ dáng của cô bé, "Nhớ ba mẹ, nhớ đến muốn khóc."
An Khê nghe được Ngụy Tri Thục chọc mình thế thì liền hất tay Ngụy Tri Thục ra, sau đó giận đùng đùng bỏ đi.
Tịch Mộ tỉnh táo lại, bản thân anh gần đây hình như đặt quá nhiều tâm trí ở trong phần tài liệu kia của Lam Tư Ngộ mà không đủ quan tâm với những bệnh nhân khác. Tống Luân và An Khê dường như đều có vấn đề.
"Cậu ngồi đây, tôi sẽ về nhanh thôi." Tịch Mộ nói một tiếng với Lam Tư Ngộ một tiếng rồi lập tức vội vàng đuổi theo An Khê.
Bây giờ, chỉ còn lại Ngụy Tri Thục và Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ nhìn chằm chằm đỉnh đầu Ngụy Tri Thục rồi nói một cách lạnh nhạt: "Mới nãy anh gian lận."
"Có ý gì?" Ngụy Tri Thục ngẩng đầu nhìn thẳng con mắt cậu ta.
Lam Tư Ngộ thấy rất rõ, "Ngoại trừ tên ngốc, thì hai tấm bài còn lại vốn dĩ chẳng phải là lá Tịch Mộ rút được."
Ngụy Tri Thục cười cười, cũng không tính phủ nhận.
Bây giờ, Tịch Mộ đã rời đi chạy theo An Khê, bảo vệ cũng cách bọn họ một khoảng nhất định. Bởi mới vừa tranh chấp nên cũng không có bệnh nhân nào đến cái ghế sofa này. Không gian trống trải, trời đất xoay vần.
"Cuối cùng cũng chỉ còn lại tôi và cậu." Ngụy Tri Thục đặt lá bài Thần Chết và lá Ẩn Sĩ trong bộ bài Tarot ngang hàng nhau. "Lần đầu tiên chào hỏi, Lam Tư Ngộ, tôi là Ngụy Tri Thục, tôi là người bên phía cậu."
Lời ta như bia đá chặn lại lồng ngực, bỗng chốc Lam Tư Ngộ như ngưng trệ hô hấp.
Để truyền đạt được chuyện này thì Ngụy Tri Thục đã suy nghĩ rất lâu.
"Bên phía nhân cách chính đúng không." Lam Tư Ngộ thờ ơ không hề dao động.
"Tôi không quan tâm là nhân cách nào, điều đó không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của tôi." Kính mắt của Ngụy Tri Thục phản quang ánh sáng, "Mấy tháng trước tôi từng gặp cậu một lần, lúc ấy thời gian vội vàng, cậu chỉ nói cậu cần một ám hiệu. Tôi loanh quanh bên cậu hồi lâu thế nhưng vẫn không đoán được ám hiệu cậu cần là gì. Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nghĩ cách gặp cậu truyền đạt một chuyện thôi." Anh ta giơ lá bài Thần chết lên, "Tôi muốn chạy trốn cùng cậu."
Lam Tư Ngộ nuốt từng ngụm nước bọt.
"Cậu nhất định không được đi cùng người nhà họ Lam." Ngụy Tri Thục truyền thông tin, "Ông chủ nhà họ Lam đã bại liệt, có vẻ đã mất đi quyền điều hành công ty, ông ta cũng không biết đã tìm được cậu về. Tất cả những điều này đều được thực hiện bởi ông chủ thứ hai nhà họ Lam, ông ta muốn lợi dụng cậu để cướp đi tiền tài nhà họ Lam. Chẳng qua nếu như ông chủ nhà họ Lam vẫn còn quyền tôi cũng không thả cậu đi được, cậu thuộc về bọn tôi."
Lam Tư Ngộ ngửa ra sau.
"Issac bảo tôi chuyển thông tin cho cậu rằng, không được phép thiếu sự tồn tại của thần chết."
"Không." Lam Tư Ngộ từ chối.
"Tại sao?" Ngụy Tri Thục hỏi cậu ta.
"Bởi vì tôi không phải là..." Lam Tư Ngộ thật sự.
Ngụy Tri Thục không quan tâm những thứ này. "Tôi chỉ nhận lệnh đưa cậu về."
Cách đó không xa, rốt cục Tịch Mộ cũng dỗ An Khê về được. Anh đi đến liền nhìn thấy Lam Trư Ngộ và Ngụy Tri Thục trừng mắt nhìn nhau. "Hai người nói chuyện gì thế?" Anh vui vẻ chào hỏi, "Thêm hai bọn tôi với."
Lam Tư Ngộ nghe được tiếng của Tịch Mộ liền lập tức đứng lên, cậu vội vàng chạy tới đẩy An Khê ra, ôm chặt eo Tịch Mộ.
An Khê bị cậu đẩy liền ngã xuống sàn nhà.
An Khê nhìn hai người đàn ông ôm nhau vẻ mặt rất khó coi.
Sao thế này! Sao cả thế giới đều chỉ nhắm vào cô bé làm cô bé không vui chứ! Tất cả mọi người đều đến chém một đao mới được đúng không?
Ngụy Tri Thục thấy An Khê ngã trên sàn lập tức tới đỡ.
Lam Tư Ngộ nhìn Ngụy Tri Thục đến gần liền kéo Tịch Mộ bên ngoài lùi về sau bày vẻ mặt cảnh giác.
"Làm sao vậy?" Tịch Mộ bị sợ hết hồn.
Lam Tư Ngộ kéo tay Tịch Mộ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ngụy Tri Thục bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Tư Ngộ.
Vất vả lắm mới nhận được một nhiệm vụ, sao độ khó lại cao vậy nhỉ.
Lam Tư Ngộ đang run rẩy.
Tịch Mộ xác nhận sự thật này.
Ngoại trừ lần đầu gặp mặt, cũng lâu lắm rồi anh chưa thấy được bộ dạng sợ sệt như thế này của Lam Tư Ngộ. Cậu trốn sau lưng anh, ngó dáo dác như đang quan sát khung cảnh xung quanh như con nhím. Chỉ một ngọn gió thổi hay cọng cỏ lắc lư cũng liền khiến cậu lập tức thu bản thân lại trở về chiếc ổ an toàn của mình.
"Cậu đang sợ gì thế?" Tịch Mộ bị cậu ta đẩy đi.
Tay Lam Tư Ngộ đặt trên môi chính mình, ngón tay không ngừng gõ gõ cánh môi dưới của cậu. "Đột nhiên tôi nghĩ đến... một chuyện rất đáng sợ." Giọng cậu ta cũng đang run rẩy.
Tịch Mộ cầm lấy tay cậu ta, nếu như cậu ta dùng sức một chút, đôi môi kia cũng bị cào nát.
"Tôi nói này." Cậu nghĩ đến một chuyện, "Nếu như... nếu nhân cách chính chưa chết..." Cậu ta vừa nghe được việc nhân cách chính yêu cầu một ám hiệu từ chỗ của Ngụy Tri Thục, trong lòng cậu ta đã liền có một loạn dự cảm không ổn. "Nếu như hắn muốn cướp lại vị trí của bản thân, tôi có khi nào là người đầu tiên bị... hắn giết chết không?"
Tịch Mộ cau mày.
Lam Tư Ngộ gấp đến độ sắp bật khóc.
"A, tôi sai rồi, tôi không nên đứng ở nơi này!" Tay Lam Tư Ngộ nắm mặt mình, dùng sức kéo. "Tha cho tôi đi mà!"
Cảm xúc của cậu ta đang rơi vào trạng thái hỏng mất.
Tịch Mộ ý thức được điểm này liền lập tức động thủ trói tay cậu ta lại.
Chân Lam Tư Ngộ vẫn còn tự do nên cậu ta dùng sức né Tịch Mộ sau đó xoay người chạy.
Một khi cậu ta không bình thường thì bảo vệ xung quanh cũng sẽ hành động.
Tịch Mộ nhào tới, hạ gục cậu ta. Cùng lúc ấy, bảo vệ cũng nhào đến.
Trọng lượng đè trên người khiến Lam Tư Ngộ không thở được liền lập tức rơi vào hôn mê.
Tịch Mộ nhanh chóng phát hiện Lam Tư Ngộ mất đi ý thức, anh ôm thiếu niên nhỏ gầy vội càng chạy về phía phòng cấp cứu.
"Để bọn tôi!" Những bảo vệ kia muốn cướp Lam Tư Ngộ.
Tịch Mộ ôm Lam Tư Ngộ rất chặt, anh không biết vì sao nhưng anh cứ cảm thấy bản thân không thể buông tay.
Các nhân viên bảo vệ xông lên cướp người.
Ngay lúc bọn họ xông lên cướp được thì ngón tay Lam Tư Ngộ tóm được góc áo Tịch Mộ. "Tôi không sao đâu." Cậu ta nhẹ giọng đáp như thế.
Mọi người lập tức cúi đầu nhìn cậu.
Lam Tư Ngộ rũ mí, nhìn qua như đã bình tĩnh lại. "Tôi chỉ mệt quá thôi, đưa tôi về được không?"
Tịch Mộ ôm Lam Tư Ngộ, cử động tay giấu mặt cậu ta vào lồng ngực mình, không để những người khác thấy vẻ mặt của cậu ta. "Tốt hơn hết chúng ta nên đưa cậu ta về phòng." Anh cười đùa.
Các nhân viên bảo vệ nhìn nhau, mệnh lệnh bọn họ nhận được chính là, nếu Lam Tư Ngộ không phát điên thì những chuyện khác giao cả cho bác sĩ trực ban phụ trách. Vì thế bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc tránh ra.
Tịch Mộ tiếp tục ôm Lam Tư Ngộ, nhanh chóng bước nhanh khỏi các nhân viên bảo vệ.
"Ha ha." Lam Tư Ngộ núp trong ngực anh nhịn không được cười trộm.
Tịch Mộ thở dài một hơi, lúc cậu ta mở mắt lần nữa, Tịch Mộ liền biết, người trong ngực anh hiện tại không phải là Lam Tư Ngộ. Dưới tình huống như vậy, người bị bọn họ đẩy ra ứng phó bên ngoài là Thẩm Vạn Kỳ.
Về đến phòng bệnh Lam Tư Ngộ, Tịch Mộ liền ném anh ta lên giường.
"Bác sĩ, anh vẫn chưa mở đai trói cho tôi." Thẩm Vạn Kỳ ngọ nguậy trên giường y như con giun đất.
Tịch Mộ bế anh ta một đường nên bây giờ đang thở hồng hộc, anh dựa lên vách tường, tức giận hỏi: "Lam Tư Ngộ lại muốn nổi điên gì đấy."
Thẩm Vạn Kỳ ngước mắt lên.
"Nếu muốn nói dối thì hôm này anh cứ để bị trói vậy đi." Tịch Mộ uy hiếp anh ta.
Thẩm Vạn Kỳ bị chọc tức, thế nhưng vẫn giữ nụ cười đẹp trai. "Tôi không thể luôn biết chuyện xảy ra bên ngoài, sao tôi biết cậu ta lại bị sao được chứ?"
Tịch Mộ thở dài, phất tay với anh ta, "Đi hỏi đi."
Thẩm Vạn Kỳ bĩu môi, nói nhỏ, "Những người khác sẽ đi hỏi, bây giờ là lượt của tôi."
Tịch Mộ bất đắc dĩ, anh đứng nghỉ ngơi một chốc, liền mở đai trói cho Thẩm Vạn Kỳ. Lúc anh hỗ trợ mở trói cho Thẩm Vạn Kỳ thì anh ta liên tục nhìn chằm chằm vào anh.
"Có việc gì sao?" Thái độ của Tịch Mộ lạnh nhạt.
"Cậu đúng là không đủ nhiệt tình với bọn tôi." Thẩm Vạn Kỳ không vui vì điểm này.
"Anh còn tham lam thật." Tịch Mộ cảm thấy thời khắc vừa rồi mới là lúc anh nhiệt tình nhất trong đời.
"Tôi biết, bây giờ bọn tôi không có thứ gì khiến cho cậu chủ động tới đây được." Không phải là do tên nhóc kia sao, "Bây giờ là cơ hội của cậu, đợi bọn tôi khôi phục lại bộ dạng bình thường thì cậu sẽ bị đẩy ra khỏi đám người, chen vào cũng chen không nổi."
Tịch Mộ: "Không thèm, im miệng."
Thẩm Vạn Kỳ: "Hừ."
Tịch Mộ cởi toàn bộ đai trói.
Thẩm Vạn Kỳ giật chân, rụt lại. "Nói chứ, trước đó bọn tôi đề cập với cậu chuyện xây dựng cung điện ký ức ấy, cậu có muốn bắt đầu từ hôm nay không?
Tịch Mộ ngước mắt.
Kể từ lúc anh nhìn thấy một danh sách nội dung dài không thấy điểm cuối thì anh liền cảm thấy, nếu muốn chủ động mở ra thế giới nội tâm thì cần dũng khí không nhỏ. "Anh chắc không?" Tịch Mộ hỏi.
"Chắc." Thẩm Vạn Kỳ xoa xoa cổ tay bản thân, "Nếu như thật sự Lam Tư Ngộ còn sống, vậy thì, phải bắt được cậu ta bằng mọi giá."
Tịch Mộ thở dài một hơi, càng sợ hãi cách làm của nhân cách chính kia hơn. "Tôi đúng là đã có được một danh sách nội dung về xây dựng cung điện ký ức, nhưng tôi không chắc tôi có thể thành công hay không."
"Cậu nghĩ xem bọn tôi còn lựa chọn không? Thực tập sinh à, bỏ ra chút nhiệt huyết nào." Thẩm Vạn Kỳ cũng bất lực lắm chứ.
"Vậy thì trước khi Lam Tư Ngộ về, anh trả lời chút vấn đề đi." Tịch Mộ ngồi trên sàn nhà.
đối với vị chủ nhân kia cách càng làm hại hơn sợ."Ta xác thực lấy được một phần xây dựng Ký Ức Cung Điện vấn đề danh sách, thế nhưng ta không xác định ta có thể thành công."
Thẩm Vạn Kỳ cười cười, "Lam Tư Ngộ cơ à."
Tịch Mộ nhìn anh ta.
"Nếu Lam Tư Ngộ thật sự còn sống, chỉ e cái tên này không còn có thể thuộc về quái vật nhỏ nữa rồi." Thẩm Vạn Kỳ cười vô tội.
Vẻ mặt Tịch Mộ trở nên nghiêm túc hơn.
"Cậu đúng là yêu thích cậu ta đấy nhỉ." Thẩm Vạn Kỳ nắm được sự thay đổi của Tịch Mộ.
Tịch Mộ cũng không biết mình nên làm sao trả lời vấn đề này.
Đã đến giờ, bác sĩ thay ca đến rồi.
Trong túi Tịch Mộ chứa thông tin của Thẩm Vạn Kỳ, anh đội mặt trời giữa trưa về lại ký tức xá.
Trời ngày xuân nắng ấm long lanh, những toà nhà san sát, thay đổi theo từng góc độ, bóng tối đang không ngừng xếp chồng lên nhau.
Quái vật nhỏ đang điên loạn trong thế giới giả lập.
Sau khi phát điên mệt rồi, cậu ta mệt mỏi nằm xuống sàn nhà, thẫn thờ nhìn lên bầu trời.
Nơi này cũng có bầu trời, chỉ là mặt trời chẳng hề ấm áp.
"Rốt cuộc tìm được cậu rồi." Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Lam Tư Ngộ quay đầu, một cô thiếu nữ xinh đẹp đang đi về phía cậu, cô gái mặc váy ngắn, trẻ trung xinh đẹp. Cô ôm váy ngồi chồm hỗm trước mặt cậu, lúm đồng tiền xinh như tranh vẽ. Chỉ có khi Lý Bạch Bạch có âm mưu thì mới có thể cười ngọt ngào như thế.
Điểm này, thật ra là điểm chung trong tất cả nhân cách của đám bọn họ.
"Tôi luôn muốn nói chuyện với cậu."
"Cô muốn nói gì?" Lam Tư Ngộ nhìn cô ta, đôi đồng tử hổ phách tối dần đi.
"Chuyện có thể nhân cách chính còn sống ấy, tôi muốn nói với cậu chuyện đó."
Đôi môi Lam Tư Ngộ đang mấp máy, "Quả nhiên là thật sao?"
"Có thể là sự thật." Cô ta nói, "Tôi không biết anh ta muốn làm gì, nhưng tôi sợ lỡ anh ta có âm mưu gì, sau đó giết chết chúng ta. Có khả năng anh ta đang ẩn náu giữa chúng ta, cậu muốn đi cùng không? Tìm anh ta, giết chết anh ta."
Lam Tư Ngộ chưa từng có nghĩ đến cậu còn có thể làm chuyện như vậy, "Giết chết... nhân cách chính."
"Đúng, nếu như anh ta thật sự còn sống, vậy thì vị trí của cậu vốn phải của anh ta, để cướp lại vị trí của mình thì anh ta nhất định sẽ giải quyết cậu đầu tiên, cậu cũng không muốn biến mất đúng không." Lý Bạch Bạch vươn tay sờ mặt cậu ta và cười uy hiếp.
Miệng Lam Tư Ngộ mấp máy, "Nếu như tôi giúp mấy người, vậy tôi thì sao?"
Vấn đề này, trả lời càng dễ. "Không phải nguyện vọng của cậu là trở lại thế giới này khi cậu là quái vật nhỏ sao? Tôi đồng ý với cậu, chỉ cần cậu hỗ trợ bọn tôi tìm nhân cách chính. Sau khi thành công, bọn tôi sẽ đi giành nhau vị trí nhân cách chính, bọn tôi tuyệt đối sẽ không đụng chạm cậu." Hai tay cô nâng mặt cậu, sau đó cúi đầu nhìn.
Mái tóc dài màu vàng óng rũ xuống mặt Lam Tư Ngộ, cô giống hệt như thiên sứ trên bức tranh. "Đồng ý với tôi đi."
Lam Tư Ngộ suy nghĩ một chút, chầm chậm gật đầu.
"Bé ngoan." Lý Bạch Bạch rất hài lòng, "Nhanh quay lại đi, đám bác sĩ kia đang đợi cậu. Thẩm Vạn Kỳ giả làm cậu, nhưng không lâu được. Xoa dịu những tên bác sĩ kia rồi chúng ta có thể chạy trốn."
Lam Tư Ngộ nhắm hai mắt lại.
Lúc cậu ta trở lại cơ thể thì từ dạ dày cho đến miệng đều ngập tràn mùi vị của thức ăn.
Mới vừa nãy Thẩm Vạn Kỳ đã ăn cơm xong, thịt và cơm tẻ nặng trịch chìm xuống dưới.
Lam Tư Ngộ muốn nôn theo bản năng, có lẽ là bởi áp lực tinh thần, đột nhiên cậu ta cảm thấy mùi đồ ăn ghê tởm như thế. "Ọe." Cậu ta nằm sấp trên giường, thật sự nôn ra.
"Này này này." Người bên cạnh bị dọa hết hồn.
Lam Tư Ngộ nôn toàn bộ thứ trong bụng.
Bác sĩ trực ban và y tá muốn đi đến đều bị cậu ta tránh tay được.
Tịch Mộ nhận được tin, chạy tới. Lúc anh đi đến, căn phòng đã được quét dọn đơn giản một lần. Còn Lam Tư Ngộ đang vùi mình ở góc, tự ôm chính mình run rẩy.
Trong các nhân cách, chỉ có một người sẽ yếu ớt như thế.
Tịch Mộ đi tới.
"Tôi khuyên cậu đừng đi qua." Lý Giáng ôm ngực đứng ở một bên cạnh.
"Bác sĩ Lý?" Bây giờ Tịch Mộ mới nhìn đến cậu ta, anh hơi kinh ngạc, "Sao cậu lại ở đây?"
Lý Giáng trợn trắng mắt, "Tôi cũng là bác sĩ của cậu ta, hôm nay tôi trực ban." Cậu ta giơ tay ra, trên cánh tay có một vết thương, "Bình thường đứa trẻ này cùng lắm cũng chỉ là không để ý đến tôi, hôm nay không biết lại nổi điên thế nào mà quào tôi trầy da, tôi khuyên cậu trước mắt đừng bận tâm cậu ta.
Tịch Mộ nghe thế, đôi chân vốn còn bước nhânh liền biến thành chậm rãi cẩn thận đến gần.
Lam Tư Ngộ còn đang tự ôm chính mình run rẩy, không hề phát hiện có người đến gần.
Tịch Mộ cách cậu ta một khúc, anh vươn tay, cẩn thận chạm vào vai Lam Tư Ngộ một cái. "Lam Tư Ngộ."
Kinh hoảng sợ hãi đến mức nổ tung.
Lam Tư Ngộ nghe được tiếng của anh liền quay đầu.
Tịch Mộ nhìn thấy hốc mắt của cậu ta hồng hồng.
Lam Tư Ngộ vừa nhìn thấy anh, ngay lập tức liền mếu máo, sau đó nhào tới.
Cậu ta ôm chặt Tịch Mộ ngã nhào xuống nền.
Lưng Tịch Mộ chạm đất đau đến cau mày, nhưng anh không dám oán giận. "Sao vậy? Ai bắt nạt cậu thế."
"A." Lam Tư Ngộ không nói lời nào.
Tịch Mộ giơ tay lên, không dám manh động, sợ kích thích đến cậu ta.
Lam Tư Ngộ phát hiện, cậu ta có một loại hận thù như chỉ tiếc rèn sắt chưa thành thép. "Ôm tôi." Cậu ta nói bằng giọng còn nghẹn ngào tiếng khóc nức nở.
"Khụ."
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Lý Giáng, Tịch Mộ do dự đặt tay trên lưng Lam Tư Ngộ. Lam Tư Ngộ hít mũi, Tịch Mộ nghiêng đầu liếc mắt nhìn đứa nhỏ đáng thương một cái rồi lập tức ôm chặt cậu ta.
Cái ôm ấm áp, ấm như mặt trời.
Lam Tư Ngộ túm quần áo Tịch Mộ, chỉ chớp mắt ánh mắt đã dần tỉnh táo lại.
Trước kia cậu ta chỉ cần bóng tối, nhưng bây giờ cậu ước ao ấm áp.
Nếu như muốn cầm được thật lâu, chỉ còn có một cách.
Giết chết bọn họ! Giết chết hắn ta!
Hết chương 27.
Edit: Giờ chúng ta đã được confirm thêm một chút thông tin về việc Lam Tư Ngộ còn sống, vậy đoán xem Lam Tư Ngộ hiện tại là nhân cách nào? Em bé của chúng ta cũng dần nhận ra cảm xúc với Tịch Mộ và bắt đầu có thứ mong muốn. Vậy sau cùng ai sẽ là người giữ được cái tên Lam Tư Ngộ này và có được Tịch Mộ đây? =))) Chúng ta cùng đoán xem nhưng đừng ai nói gì cả, hãy giữ đáp án trong lòng và chờ xem đến ngày chân tướng tiết lộ nhé. =))))
Lam Tư Ngộ có tai như điếc, vẫn tiếp tục xé bài. Mãi cho đến khi mặt của Giáo hoàng đã bị xét nát bấy thì cậu ta mới vui vẻ.
Biểu cảm của Ngụy Tri Thục trở nên rất kỳ quái, anh ta có chút muốn cười nhưng cũng có vẻ như có chút tổn thương. "Cậu ghét giáo hoàng vậy sao?"
Lam Tư Ngộ nghiêm túc nói: "Không biết vì sao nhìn gương mặt kia cực kỳ tức giận."
Tịch Mộ nhìn mảnh vụn, "Có lẽ vì vẽ xấu quá chăng."
"Hợp lý."
Ngụy Tri Thục bất đắc dĩ thu gom mảnh vụn, dù sao thì bài Tarot cũng là anh ta mượn chỗ y tá, lát nữa anh ta còn phải đi xin lỗi nữa.
An Khê nhẹ nhàng tựa lên ghế sofa.
"Mấy người xem, làm cho An Khê buồn biết bao nhiêu rồi này." Ngụy Tri Thục oán giận, "Người ta khó lắm mới vui một chút, cảm xúc đã bị mấy người làm loạn rồi."
Tịch Mộ nhìn An Khê, "Em sao thế?"
Ngụy Tri Thục sờ đầu An Khê rồi bày vẻ mặt thương cảm với bộ dáng của cô bé, "Nhớ ba mẹ, nhớ đến muốn khóc."
An Khê nghe được Ngụy Tri Thục chọc mình thế thì liền hất tay Ngụy Tri Thục ra, sau đó giận đùng đùng bỏ đi.
Tịch Mộ tỉnh táo lại, bản thân anh gần đây hình như đặt quá nhiều tâm trí ở trong phần tài liệu kia của Lam Tư Ngộ mà không đủ quan tâm với những bệnh nhân khác. Tống Luân và An Khê dường như đều có vấn đề.
"Cậu ngồi đây, tôi sẽ về nhanh thôi." Tịch Mộ nói một tiếng với Lam Tư Ngộ một tiếng rồi lập tức vội vàng đuổi theo An Khê.
Bây giờ, chỉ còn lại Ngụy Tri Thục và Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ nhìn chằm chằm đỉnh đầu Ngụy Tri Thục rồi nói một cách lạnh nhạt: "Mới nãy anh gian lận."
"Có ý gì?" Ngụy Tri Thục ngẩng đầu nhìn thẳng con mắt cậu ta.
Lam Tư Ngộ thấy rất rõ, "Ngoại trừ tên ngốc, thì hai tấm bài còn lại vốn dĩ chẳng phải là lá Tịch Mộ rút được."
Ngụy Tri Thục cười cười, cũng không tính phủ nhận.
Bây giờ, Tịch Mộ đã rời đi chạy theo An Khê, bảo vệ cũng cách bọn họ một khoảng nhất định. Bởi mới vừa tranh chấp nên cũng không có bệnh nhân nào đến cái ghế sofa này. Không gian trống trải, trời đất xoay vần.
"Cuối cùng cũng chỉ còn lại tôi và cậu." Ngụy Tri Thục đặt lá bài Thần Chết và lá Ẩn Sĩ trong bộ bài Tarot ngang hàng nhau. "Lần đầu tiên chào hỏi, Lam Tư Ngộ, tôi là Ngụy Tri Thục, tôi là người bên phía cậu."
Lời ta như bia đá chặn lại lồng ngực, bỗng chốc Lam Tư Ngộ như ngưng trệ hô hấp.
Để truyền đạt được chuyện này thì Ngụy Tri Thục đã suy nghĩ rất lâu.
"Bên phía nhân cách chính đúng không." Lam Tư Ngộ thờ ơ không hề dao động.
"Tôi không quan tâm là nhân cách nào, điều đó không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của tôi." Kính mắt của Ngụy Tri Thục phản quang ánh sáng, "Mấy tháng trước tôi từng gặp cậu một lần, lúc ấy thời gian vội vàng, cậu chỉ nói cậu cần một ám hiệu. Tôi loanh quanh bên cậu hồi lâu thế nhưng vẫn không đoán được ám hiệu cậu cần là gì. Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nghĩ cách gặp cậu truyền đạt một chuyện thôi." Anh ta giơ lá bài Thần chết lên, "Tôi muốn chạy trốn cùng cậu."
Lam Tư Ngộ nuốt từng ngụm nước bọt.
"Cậu nhất định không được đi cùng người nhà họ Lam." Ngụy Tri Thục truyền thông tin, "Ông chủ nhà họ Lam đã bại liệt, có vẻ đã mất đi quyền điều hành công ty, ông ta cũng không biết đã tìm được cậu về. Tất cả những điều này đều được thực hiện bởi ông chủ thứ hai nhà họ Lam, ông ta muốn lợi dụng cậu để cướp đi tiền tài nhà họ Lam. Chẳng qua nếu như ông chủ nhà họ Lam vẫn còn quyền tôi cũng không thả cậu đi được, cậu thuộc về bọn tôi."
Lam Tư Ngộ ngửa ra sau.
"Issac bảo tôi chuyển thông tin cho cậu rằng, không được phép thiếu sự tồn tại của thần chết."
"Không." Lam Tư Ngộ từ chối.
"Tại sao?" Ngụy Tri Thục hỏi cậu ta.
"Bởi vì tôi không phải là..." Lam Tư Ngộ thật sự.
Ngụy Tri Thục không quan tâm những thứ này. "Tôi chỉ nhận lệnh đưa cậu về."
Cách đó không xa, rốt cục Tịch Mộ cũng dỗ An Khê về được. Anh đi đến liền nhìn thấy Lam Trư Ngộ và Ngụy Tri Thục trừng mắt nhìn nhau. "Hai người nói chuyện gì thế?" Anh vui vẻ chào hỏi, "Thêm hai bọn tôi với."
Lam Tư Ngộ nghe được tiếng của Tịch Mộ liền lập tức đứng lên, cậu vội vàng chạy tới đẩy An Khê ra, ôm chặt eo Tịch Mộ.
An Khê bị cậu đẩy liền ngã xuống sàn nhà.
An Khê nhìn hai người đàn ông ôm nhau vẻ mặt rất khó coi.
Sao thế này! Sao cả thế giới đều chỉ nhắm vào cô bé làm cô bé không vui chứ! Tất cả mọi người đều đến chém một đao mới được đúng không?
Ngụy Tri Thục thấy An Khê ngã trên sàn lập tức tới đỡ.
Lam Tư Ngộ nhìn Ngụy Tri Thục đến gần liền kéo Tịch Mộ bên ngoài lùi về sau bày vẻ mặt cảnh giác.
"Làm sao vậy?" Tịch Mộ bị sợ hết hồn.
Lam Tư Ngộ kéo tay Tịch Mộ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ngụy Tri Thục bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Tư Ngộ.
Vất vả lắm mới nhận được một nhiệm vụ, sao độ khó lại cao vậy nhỉ.
Lam Tư Ngộ đang run rẩy.
Tịch Mộ xác nhận sự thật này.
Ngoại trừ lần đầu gặp mặt, cũng lâu lắm rồi anh chưa thấy được bộ dạng sợ sệt như thế này của Lam Tư Ngộ. Cậu trốn sau lưng anh, ngó dáo dác như đang quan sát khung cảnh xung quanh như con nhím. Chỉ một ngọn gió thổi hay cọng cỏ lắc lư cũng liền khiến cậu lập tức thu bản thân lại trở về chiếc ổ an toàn của mình.
"Cậu đang sợ gì thế?" Tịch Mộ bị cậu ta đẩy đi.
Tay Lam Tư Ngộ đặt trên môi chính mình, ngón tay không ngừng gõ gõ cánh môi dưới của cậu. "Đột nhiên tôi nghĩ đến... một chuyện rất đáng sợ." Giọng cậu ta cũng đang run rẩy.
Tịch Mộ cầm lấy tay cậu ta, nếu như cậu ta dùng sức một chút, đôi môi kia cũng bị cào nát.
"Tôi nói này." Cậu nghĩ đến một chuyện, "Nếu như... nếu nhân cách chính chưa chết..." Cậu ta vừa nghe được việc nhân cách chính yêu cầu một ám hiệu từ chỗ của Ngụy Tri Thục, trong lòng cậu ta đã liền có một loạn dự cảm không ổn. "Nếu như hắn muốn cướp lại vị trí của bản thân, tôi có khi nào là người đầu tiên bị... hắn giết chết không?"
Tịch Mộ cau mày.
Lam Tư Ngộ gấp đến độ sắp bật khóc.
"A, tôi sai rồi, tôi không nên đứng ở nơi này!" Tay Lam Tư Ngộ nắm mặt mình, dùng sức kéo. "Tha cho tôi đi mà!"
Cảm xúc của cậu ta đang rơi vào trạng thái hỏng mất.
Tịch Mộ ý thức được điểm này liền lập tức động thủ trói tay cậu ta lại.
Chân Lam Tư Ngộ vẫn còn tự do nên cậu ta dùng sức né Tịch Mộ sau đó xoay người chạy.
Một khi cậu ta không bình thường thì bảo vệ xung quanh cũng sẽ hành động.
Tịch Mộ nhào tới, hạ gục cậu ta. Cùng lúc ấy, bảo vệ cũng nhào đến.
Trọng lượng đè trên người khiến Lam Tư Ngộ không thở được liền lập tức rơi vào hôn mê.
Tịch Mộ nhanh chóng phát hiện Lam Tư Ngộ mất đi ý thức, anh ôm thiếu niên nhỏ gầy vội càng chạy về phía phòng cấp cứu.
"Để bọn tôi!" Những bảo vệ kia muốn cướp Lam Tư Ngộ.
Tịch Mộ ôm Lam Tư Ngộ rất chặt, anh không biết vì sao nhưng anh cứ cảm thấy bản thân không thể buông tay.
Các nhân viên bảo vệ xông lên cướp người.
Ngay lúc bọn họ xông lên cướp được thì ngón tay Lam Tư Ngộ tóm được góc áo Tịch Mộ. "Tôi không sao đâu." Cậu ta nhẹ giọng đáp như thế.
Mọi người lập tức cúi đầu nhìn cậu.
Lam Tư Ngộ rũ mí, nhìn qua như đã bình tĩnh lại. "Tôi chỉ mệt quá thôi, đưa tôi về được không?"
Tịch Mộ ôm Lam Tư Ngộ, cử động tay giấu mặt cậu ta vào lồng ngực mình, không để những người khác thấy vẻ mặt của cậu ta. "Tốt hơn hết chúng ta nên đưa cậu ta về phòng." Anh cười đùa.
Các nhân viên bảo vệ nhìn nhau, mệnh lệnh bọn họ nhận được chính là, nếu Lam Tư Ngộ không phát điên thì những chuyện khác giao cả cho bác sĩ trực ban phụ trách. Vì thế bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc tránh ra.
Tịch Mộ tiếp tục ôm Lam Tư Ngộ, nhanh chóng bước nhanh khỏi các nhân viên bảo vệ.
"Ha ha." Lam Tư Ngộ núp trong ngực anh nhịn không được cười trộm.
Tịch Mộ thở dài một hơi, lúc cậu ta mở mắt lần nữa, Tịch Mộ liền biết, người trong ngực anh hiện tại không phải là Lam Tư Ngộ. Dưới tình huống như vậy, người bị bọn họ đẩy ra ứng phó bên ngoài là Thẩm Vạn Kỳ.
Về đến phòng bệnh Lam Tư Ngộ, Tịch Mộ liền ném anh ta lên giường.
"Bác sĩ, anh vẫn chưa mở đai trói cho tôi." Thẩm Vạn Kỳ ngọ nguậy trên giường y như con giun đất.
Tịch Mộ bế anh ta một đường nên bây giờ đang thở hồng hộc, anh dựa lên vách tường, tức giận hỏi: "Lam Tư Ngộ lại muốn nổi điên gì đấy."
Thẩm Vạn Kỳ ngước mắt lên.
"Nếu muốn nói dối thì hôm này anh cứ để bị trói vậy đi." Tịch Mộ uy hiếp anh ta.
Thẩm Vạn Kỳ bị chọc tức, thế nhưng vẫn giữ nụ cười đẹp trai. "Tôi không thể luôn biết chuyện xảy ra bên ngoài, sao tôi biết cậu ta lại bị sao được chứ?"
Tịch Mộ thở dài, phất tay với anh ta, "Đi hỏi đi."
Thẩm Vạn Kỳ bĩu môi, nói nhỏ, "Những người khác sẽ đi hỏi, bây giờ là lượt của tôi."
Tịch Mộ bất đắc dĩ, anh đứng nghỉ ngơi một chốc, liền mở đai trói cho Thẩm Vạn Kỳ. Lúc anh hỗ trợ mở trói cho Thẩm Vạn Kỳ thì anh ta liên tục nhìn chằm chằm vào anh.
"Có việc gì sao?" Thái độ của Tịch Mộ lạnh nhạt.
"Cậu đúng là không đủ nhiệt tình với bọn tôi." Thẩm Vạn Kỳ không vui vì điểm này.
"Anh còn tham lam thật." Tịch Mộ cảm thấy thời khắc vừa rồi mới là lúc anh nhiệt tình nhất trong đời.
"Tôi biết, bây giờ bọn tôi không có thứ gì khiến cho cậu chủ động tới đây được." Không phải là do tên nhóc kia sao, "Bây giờ là cơ hội của cậu, đợi bọn tôi khôi phục lại bộ dạng bình thường thì cậu sẽ bị đẩy ra khỏi đám người, chen vào cũng chen không nổi."
Tịch Mộ: "Không thèm, im miệng."
Thẩm Vạn Kỳ: "Hừ."
Tịch Mộ cởi toàn bộ đai trói.
Thẩm Vạn Kỳ giật chân, rụt lại. "Nói chứ, trước đó bọn tôi đề cập với cậu chuyện xây dựng cung điện ký ức ấy, cậu có muốn bắt đầu từ hôm nay không?
Tịch Mộ ngước mắt.
Kể từ lúc anh nhìn thấy một danh sách nội dung dài không thấy điểm cuối thì anh liền cảm thấy, nếu muốn chủ động mở ra thế giới nội tâm thì cần dũng khí không nhỏ. "Anh chắc không?" Tịch Mộ hỏi.
"Chắc." Thẩm Vạn Kỳ xoa xoa cổ tay bản thân, "Nếu như thật sự Lam Tư Ngộ còn sống, vậy thì, phải bắt được cậu ta bằng mọi giá."
Tịch Mộ thở dài một hơi, càng sợ hãi cách làm của nhân cách chính kia hơn. "Tôi đúng là đã có được một danh sách nội dung về xây dựng cung điện ký ức, nhưng tôi không chắc tôi có thể thành công hay không."
"Cậu nghĩ xem bọn tôi còn lựa chọn không? Thực tập sinh à, bỏ ra chút nhiệt huyết nào." Thẩm Vạn Kỳ cũng bất lực lắm chứ.
"Vậy thì trước khi Lam Tư Ngộ về, anh trả lời chút vấn đề đi." Tịch Mộ ngồi trên sàn nhà.
đối với vị chủ nhân kia cách càng làm hại hơn sợ."Ta xác thực lấy được một phần xây dựng Ký Ức Cung Điện vấn đề danh sách, thế nhưng ta không xác định ta có thể thành công."
Thẩm Vạn Kỳ cười cười, "Lam Tư Ngộ cơ à."
Tịch Mộ nhìn anh ta.
"Nếu Lam Tư Ngộ thật sự còn sống, chỉ e cái tên này không còn có thể thuộc về quái vật nhỏ nữa rồi." Thẩm Vạn Kỳ cười vô tội.
Vẻ mặt Tịch Mộ trở nên nghiêm túc hơn.
"Cậu đúng là yêu thích cậu ta đấy nhỉ." Thẩm Vạn Kỳ nắm được sự thay đổi của Tịch Mộ.
Tịch Mộ cũng không biết mình nên làm sao trả lời vấn đề này.
Đã đến giờ, bác sĩ thay ca đến rồi.
Trong túi Tịch Mộ chứa thông tin của Thẩm Vạn Kỳ, anh đội mặt trời giữa trưa về lại ký tức xá.
Trời ngày xuân nắng ấm long lanh, những toà nhà san sát, thay đổi theo từng góc độ, bóng tối đang không ngừng xếp chồng lên nhau.
Quái vật nhỏ đang điên loạn trong thế giới giả lập.
Sau khi phát điên mệt rồi, cậu ta mệt mỏi nằm xuống sàn nhà, thẫn thờ nhìn lên bầu trời.
Nơi này cũng có bầu trời, chỉ là mặt trời chẳng hề ấm áp.
"Rốt cuộc tìm được cậu rồi." Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Lam Tư Ngộ quay đầu, một cô thiếu nữ xinh đẹp đang đi về phía cậu, cô gái mặc váy ngắn, trẻ trung xinh đẹp. Cô ôm váy ngồi chồm hỗm trước mặt cậu, lúm đồng tiền xinh như tranh vẽ. Chỉ có khi Lý Bạch Bạch có âm mưu thì mới có thể cười ngọt ngào như thế.
Điểm này, thật ra là điểm chung trong tất cả nhân cách của đám bọn họ.
"Tôi luôn muốn nói chuyện với cậu."
"Cô muốn nói gì?" Lam Tư Ngộ nhìn cô ta, đôi đồng tử hổ phách tối dần đi.
"Chuyện có thể nhân cách chính còn sống ấy, tôi muốn nói với cậu chuyện đó."
Đôi môi Lam Tư Ngộ đang mấp máy, "Quả nhiên là thật sao?"
"Có thể là sự thật." Cô ta nói, "Tôi không biết anh ta muốn làm gì, nhưng tôi sợ lỡ anh ta có âm mưu gì, sau đó giết chết chúng ta. Có khả năng anh ta đang ẩn náu giữa chúng ta, cậu muốn đi cùng không? Tìm anh ta, giết chết anh ta."
Lam Tư Ngộ chưa từng có nghĩ đến cậu còn có thể làm chuyện như vậy, "Giết chết... nhân cách chính."
"Đúng, nếu như anh ta thật sự còn sống, vậy thì vị trí của cậu vốn phải của anh ta, để cướp lại vị trí của mình thì anh ta nhất định sẽ giải quyết cậu đầu tiên, cậu cũng không muốn biến mất đúng không." Lý Bạch Bạch vươn tay sờ mặt cậu ta và cười uy hiếp.
Miệng Lam Tư Ngộ mấp máy, "Nếu như tôi giúp mấy người, vậy tôi thì sao?"
Vấn đề này, trả lời càng dễ. "Không phải nguyện vọng của cậu là trở lại thế giới này khi cậu là quái vật nhỏ sao? Tôi đồng ý với cậu, chỉ cần cậu hỗ trợ bọn tôi tìm nhân cách chính. Sau khi thành công, bọn tôi sẽ đi giành nhau vị trí nhân cách chính, bọn tôi tuyệt đối sẽ không đụng chạm cậu." Hai tay cô nâng mặt cậu, sau đó cúi đầu nhìn.
Mái tóc dài màu vàng óng rũ xuống mặt Lam Tư Ngộ, cô giống hệt như thiên sứ trên bức tranh. "Đồng ý với tôi đi."
Lam Tư Ngộ suy nghĩ một chút, chầm chậm gật đầu.
"Bé ngoan." Lý Bạch Bạch rất hài lòng, "Nhanh quay lại đi, đám bác sĩ kia đang đợi cậu. Thẩm Vạn Kỳ giả làm cậu, nhưng không lâu được. Xoa dịu những tên bác sĩ kia rồi chúng ta có thể chạy trốn."
Lam Tư Ngộ nhắm hai mắt lại.
Lúc cậu ta trở lại cơ thể thì từ dạ dày cho đến miệng đều ngập tràn mùi vị của thức ăn.
Mới vừa nãy Thẩm Vạn Kỳ đã ăn cơm xong, thịt và cơm tẻ nặng trịch chìm xuống dưới.
Lam Tư Ngộ muốn nôn theo bản năng, có lẽ là bởi áp lực tinh thần, đột nhiên cậu ta cảm thấy mùi đồ ăn ghê tởm như thế. "Ọe." Cậu ta nằm sấp trên giường, thật sự nôn ra.
"Này này này." Người bên cạnh bị dọa hết hồn.
Lam Tư Ngộ nôn toàn bộ thứ trong bụng.
Bác sĩ trực ban và y tá muốn đi đến đều bị cậu ta tránh tay được.
Tịch Mộ nhận được tin, chạy tới. Lúc anh đi đến, căn phòng đã được quét dọn đơn giản một lần. Còn Lam Tư Ngộ đang vùi mình ở góc, tự ôm chính mình run rẩy.
Trong các nhân cách, chỉ có một người sẽ yếu ớt như thế.
Tịch Mộ đi tới.
"Tôi khuyên cậu đừng đi qua." Lý Giáng ôm ngực đứng ở một bên cạnh.
"Bác sĩ Lý?" Bây giờ Tịch Mộ mới nhìn đến cậu ta, anh hơi kinh ngạc, "Sao cậu lại ở đây?"
Lý Giáng trợn trắng mắt, "Tôi cũng là bác sĩ của cậu ta, hôm nay tôi trực ban." Cậu ta giơ tay ra, trên cánh tay có một vết thương, "Bình thường đứa trẻ này cùng lắm cũng chỉ là không để ý đến tôi, hôm nay không biết lại nổi điên thế nào mà quào tôi trầy da, tôi khuyên cậu trước mắt đừng bận tâm cậu ta.
Tịch Mộ nghe thế, đôi chân vốn còn bước nhânh liền biến thành chậm rãi cẩn thận đến gần.
Lam Tư Ngộ còn đang tự ôm chính mình run rẩy, không hề phát hiện có người đến gần.
Tịch Mộ cách cậu ta một khúc, anh vươn tay, cẩn thận chạm vào vai Lam Tư Ngộ một cái. "Lam Tư Ngộ."
Kinh hoảng sợ hãi đến mức nổ tung.
Lam Tư Ngộ nghe được tiếng của anh liền quay đầu.
Tịch Mộ nhìn thấy hốc mắt của cậu ta hồng hồng.
Lam Tư Ngộ vừa nhìn thấy anh, ngay lập tức liền mếu máo, sau đó nhào tới.
Cậu ta ôm chặt Tịch Mộ ngã nhào xuống nền.
Lưng Tịch Mộ chạm đất đau đến cau mày, nhưng anh không dám oán giận. "Sao vậy? Ai bắt nạt cậu thế."
"A." Lam Tư Ngộ không nói lời nào.
Tịch Mộ giơ tay lên, không dám manh động, sợ kích thích đến cậu ta.
Lam Tư Ngộ phát hiện, cậu ta có một loại hận thù như chỉ tiếc rèn sắt chưa thành thép. "Ôm tôi." Cậu ta nói bằng giọng còn nghẹn ngào tiếng khóc nức nở.
"Khụ."
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Lý Giáng, Tịch Mộ do dự đặt tay trên lưng Lam Tư Ngộ. Lam Tư Ngộ hít mũi, Tịch Mộ nghiêng đầu liếc mắt nhìn đứa nhỏ đáng thương một cái rồi lập tức ôm chặt cậu ta.
Cái ôm ấm áp, ấm như mặt trời.
Lam Tư Ngộ túm quần áo Tịch Mộ, chỉ chớp mắt ánh mắt đã dần tỉnh táo lại.
Trước kia cậu ta chỉ cần bóng tối, nhưng bây giờ cậu ước ao ấm áp.
Nếu như muốn cầm được thật lâu, chỉ còn có một cách.
Giết chết bọn họ! Giết chết hắn ta!
Hết chương 27.
Edit: Giờ chúng ta đã được confirm thêm một chút thông tin về việc Lam Tư Ngộ còn sống, vậy đoán xem Lam Tư Ngộ hiện tại là nhân cách nào? Em bé của chúng ta cũng dần nhận ra cảm xúc với Tịch Mộ và bắt đầu có thứ mong muốn. Vậy sau cùng ai sẽ là người giữ được cái tên Lam Tư Ngộ này và có được Tịch Mộ đây? =))) Chúng ta cùng đoán xem nhưng đừng ai nói gì cả, hãy giữ đáp án trong lòng và chờ xem đến ngày chân tướng tiết lộ nhé. =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.