Chương 31: Chúng ta lén lút đi, không nói cho bác sĩ
Nhất Bả Sát Trư Đao
26/09/2020
Viện mồ côi luôn là một nơi đang nói lời tạm biệt.
Thật ra những đứa trẻ kia không thích tình nguyện viên đến thăm chúng.
Bởi vì chúng biết những người đến thăm chúng, đều sẽ rời đi trước khi mặt trời lặn.
Trước khi mặt trời mọc vào hôm sau, chúng sẽ không còn được gặp lại những người này.
Tưởng niệm có thể khiến người ta nổi điên. Không đến gần, thì sẽ không ôm đầu gối trốn ở trong xó.
Mẫn Đăng cố gắng nắm lấy tay của mỗi người đưa về phía cậu, đến khi lại bị hất ra thật mạnh. Cậu bị ném vào nước lạnh hết lần này đến lần khác, cho đến khi cậu hoàn toàn chìm nghỉm, cuối cùng không nổi lên được.
Trợn tròn mắt nhìn người trên mặt nước, bởi vì không nghe thấy người bên ngoài nói chuyện, cậu không còn cảm xúc nữa.
Chìm trong nước đơn giản hơn vươn tay nhiều.
Trên mặt nước lan ra từng vòng từng vòng gợn sóng, một người nhảy xuống.
Trên vai còn vác một cái lò nướng. Trên lò nướng có khảm kim cương.
Có lẽ là pha lê, pha lê trong nước phản xạ bắn ra ánh áng bảy màu.
Trong một vùng ánh sáng, một cánh tay vươn ra.
Mẫn Đăng mở mắt.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Sơ cười nhìn cậu.
Mẫn Đăng: “...”
Cậu không biết Hoắc Sơ duy trì tư thế này nhìn cậu bao lâu.
Hai tay chống hai bên đầu cậu thế này, khom lưng nhìn chằm chằm, khoảng cách đầu hai người gần như sắp dán vào nhau.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ lại hỏi.
“... Mắt anh lác rồi.” Mẫn Đăng nói.
Hoắc Sơ im lặng một lát, chậm rãi đứng dậy. Giơ tay che trước mắt.
“Tôi không kỳ thị.” Mẫn Đăng mỉm cười.
“Tôi tự ti.” Hoắc Sơ vẫn che che như cũ.
Mẫn Đăng cười lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Lúc này Hoắc Sơ mới để tay xuống, đột nhiên xích lại gần, “Tôi có thể ôm cậu một cái không?”
“Anh… bình thường đi.” Mẫn Đăng sờ sờ da gà nổi trên cánh tay mình.
“Mẫn Đăng, tôi nói thật.” Hoắc Sơ nghiêm túc nói, “Tôi không nỡ đánh cậu, nhưng cậu còn như vậy tôi sẽ…”
“Có nước không?” Mẫn Đăng ngắt lời, chống người ngồi dậy.
“Có.” Hoắc Sơ quay người rót một cốc nước ấm.
Cửa bị gõ vang.
“Mời vào.” Hoắc Sơ nói.
Người đi vào là bác sĩ, cười ha ha, “Bệnh nhân tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?”
Hoắc Sơ để ý thấy sau khi bác sĩ vào, Mẫn Đăng rõ ràng bắt đầu trở nên căng thẳng bất an, tay cắm kim vô thức nắm chặt ga giường.
Anh nhíu mày duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Mẫn Đăng, an ủi: “Không sao.”
Bác sĩ hỏi vài câu hỏi thông thường, kiểm tra lại lần nữa đã hạ sốt, “Ở lại bệnh viện quan sát một đêm nữa, uống nhiều nước ấm vào.”
Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài. Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, lúc này mới chú ý tới Hoắc Sơ nắm lấy tay mình.
“Trời mưa rồi.” Hoắc Sơ buông tay, đứng dậy kéo rèm cửa đang đóng chặt ra.
Cách cửa sổ đóng chặt, tiếng mưa rơi vẫn rõ ràng. Từng giọt lớn đánh vào cửa sổ, nổ thành từng đóa từng đóa pháo bông nhỏ.
Trời mưa luôn luôn lộ ra sự yên tĩnh lạ thường của thế giới này.
“Tôi muốn trở về.” Mẫn Đăng nhẹ nói.
“Đi thôi.” Hoắc Sơ lấy áo khoác và khăn quàng cổ treo trên gia đỡ xuống giúp cậu.
Mẫn Đăng bất ngờ mở to hai mắt.
“Chúng ta lén lút đi, không nói cho bác sĩ.” Hoắc Sơ cẩn thận quấn khăn quàng cổ giúp cậu.
Mẫn Đăng tưởng thật, nghiêm túc gật đầu.
“Cậu đợi một lát.” Dáng vẻ Hoắc Sơ cũng rất nghiêm túc.
Mẫn Đăng tự mặc quần áo xong, nhìn thầy Hoắc Sơ dẫn thêm một y tá khác bước nhẹ chân đi vào.
“Đồng chí, tôi là nội ứng!” Y tá nói khẽ, cẩn thận rút kim giúp cậu.
Mẫn Đăng hơi mờ mịt, đứng dậy đi theo Hoắc Sơ tới cửa.
“Đồng chí lên đường cẩn thận!” Y tá diễn rất sâu.
Tiếp đó hai người cong lưng lại như mèo, bước những bước nhỏ.
Một đường vô cùng nguy hiểm mưa bom bão đạn, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm), an toàn đến cổng bệnh viện.
“Cậu đứng đây chờ, tôi đi lái xe tới đây.” Hoắc Sơ nói xong chạy ra ngoài trời mưa.
Chiếc xe nhanh chóng xuyên qua màn mưa xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu cách chiếc xe Hoắc Sơ lái tới một bậc thang dài.
Mẫn Đăng chạy mấy bước ngắn tới, căng thẳng lại phấn khích, một chân giẫm phải vũng nước. Giày ướt đẫm.
Vừa đóng cửa xe, cậu đột nhiên bật cười. Vui sướng vừa bí ẩn vừa nhỏ bé này, trong lúc lơ đãng, đột nhiên nổ tung dưới đáy lòng.
Hoắc Sơ thật thú vị, cậu cười nghĩ.
Hoắc Sơ đưa giấy qua, cũng cười, “Đồng chí, cậu đừng vui mừng quá, chúng ta vẫn chưa đến căn cứ địa an toàn.”
“Xuất phát.” Mẫn Đăng nhỏ giọng hô.
“Được thôi đồng chí.” Hoắc Sơ đạp chân ga.
Nửa đường hai người bị tập kích, quân địch lặng yên không tiếng động nổ tung BMW Hãn Huyết của họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau đều không nói gì.
“Thật ra… chiếc xe này…” Hoắc Sơ lên tiếng trước, “Là tôi mua giảm giá, giả năm mươi phần trăm, tôi thanh toán toàn bộ rồi lấy.”
Mẫn Đăng: “...”
Thời gian đã hai, ba giờ sáng, trên đường không nhiều xe.
Chiếc xe đúng lúc tắt máy ở ven đường cái, mặc dù không dừng ở giữa. Buổi tối trời mưa tầm nhìn vốn thấp, Hoắc Sơ sợ không an toàn, dẫn người xuống xe.
Chạy mấy bước về phía sau xe là một trạm dừng xe buýt.
Trong phim truyền hình hai ngươi che một cái áo khoác, xông ra màn mưa đều là quay vớ vẩn.
Một cái áo khoác không thể che kín hai người, không làm tốt một người bước chân hơi chậm một chút sẽ bị kéo ngã.
Hoắc Sơ cởi áo khoác, cưỡng ép bọc Mẫn Đăng thành xác ướp.
Kéo chạy tới đó, may mà mưa không to lắm.
Cái ghế bên trong trạm dừng khô ráo, Hoắc Sơ nhìn Mẫn Đăng ngồi xuống ghế sau đó gọi điện cho tài xế của mình.
Nói chuyện điện thoại xong, xoay người lại mượn đèn đường mờ mờ, thấy được giày Mẫn Đăng rõ ràng ướt quá nửa.
“Giày bị ướt lúc nào?” Hoắc Sơ nhíu mày ngồi xổm trước mặt cậu, muốn cởi giày ra giúp cậu.
Mẫn Đăng không được tự nhiên né tránh, cậu không quen thuộc lắm với những cử chỉ có lẽ quá thân mật với cậu.
“Cậu vừa hạ sốt.” Hoắc Sơ ngẩng đầu nhìn cậu, “Nếu như lại bị sốt, có thể dẫn đến viêm phổi. Lại muốn vào bệnh viện, lại muốn gặp bác sĩ.”
Mẫn Đăng do dự mãi, vất vả suy tư thật lâu, vẫn cởi giày ra.
“Cởi tất ra luôn.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng không biết anh định làm gì, nhưng kháng cự với bác sĩ khiến cậu nghe lời cũng cởi tất ra.
Hoắc Sơ cầm áo khoác lau khô chân giúp cậu, lại cởi giày và tất của mình ra.
Trước khi Mẫn Đăng chưa kịp phản ứng, gần như cương quyết đeo vào giúp cậu.
“Rộng.” Hoắc Sơ cười.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn gót chân rỗng một đoạn, yếu hầu giống như bị gì đó chặn lại, nói không nên lời.
“Ngày mai... tôi có thể hẹn cậu cùng đi xem một bộ phim không?” Hoắc Sơ nhẹ giọng hỏi.
Mẫn Đăng cúi đầu thấy được chân trần giẫm trên mặt đất lạnh lẽo của Hoắc Sơ. Mũi chua chua không hề đoán trước.
Cảm giác được nhìn thấy này khiến hốc mắt cậu đỏ bừng.
Không biết mưa ngừng lại lúc nào, màn mưa nối liền thành một đường trước mắt biến thành từng giọt nước chậm rãi giọt xuống.
Tia sáng đèn đường trở nên rõ ràng lần nữa, vầng sáng màu vàng ấm bọc lại hai người nhếch nhác toàn thân.
“Được ~” Mẫn Đăng lại cao giọng nói, “Tôi thích xem phim nhất á.”
Thật ra những đứa trẻ kia không thích tình nguyện viên đến thăm chúng.
Bởi vì chúng biết những người đến thăm chúng, đều sẽ rời đi trước khi mặt trời lặn.
Trước khi mặt trời mọc vào hôm sau, chúng sẽ không còn được gặp lại những người này.
Tưởng niệm có thể khiến người ta nổi điên. Không đến gần, thì sẽ không ôm đầu gối trốn ở trong xó.
Mẫn Đăng cố gắng nắm lấy tay của mỗi người đưa về phía cậu, đến khi lại bị hất ra thật mạnh. Cậu bị ném vào nước lạnh hết lần này đến lần khác, cho đến khi cậu hoàn toàn chìm nghỉm, cuối cùng không nổi lên được.
Trợn tròn mắt nhìn người trên mặt nước, bởi vì không nghe thấy người bên ngoài nói chuyện, cậu không còn cảm xúc nữa.
Chìm trong nước đơn giản hơn vươn tay nhiều.
Trên mặt nước lan ra từng vòng từng vòng gợn sóng, một người nhảy xuống.
Trên vai còn vác một cái lò nướng. Trên lò nướng có khảm kim cương.
Có lẽ là pha lê, pha lê trong nước phản xạ bắn ra ánh áng bảy màu.
Trong một vùng ánh sáng, một cánh tay vươn ra.
Mẫn Đăng mở mắt.
“Tỉnh rồi?” Hoắc Sơ cười nhìn cậu.
Mẫn Đăng: “...”
Cậu không biết Hoắc Sơ duy trì tư thế này nhìn cậu bao lâu.
Hai tay chống hai bên đầu cậu thế này, khom lưng nhìn chằm chằm, khoảng cách đầu hai người gần như sắp dán vào nhau.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ lại hỏi.
“... Mắt anh lác rồi.” Mẫn Đăng nói.
Hoắc Sơ im lặng một lát, chậm rãi đứng dậy. Giơ tay che trước mắt.
“Tôi không kỳ thị.” Mẫn Đăng mỉm cười.
“Tôi tự ti.” Hoắc Sơ vẫn che che như cũ.
Mẫn Đăng cười lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Lúc này Hoắc Sơ mới để tay xuống, đột nhiên xích lại gần, “Tôi có thể ôm cậu một cái không?”
“Anh… bình thường đi.” Mẫn Đăng sờ sờ da gà nổi trên cánh tay mình.
“Mẫn Đăng, tôi nói thật.” Hoắc Sơ nghiêm túc nói, “Tôi không nỡ đánh cậu, nhưng cậu còn như vậy tôi sẽ…”
“Có nước không?” Mẫn Đăng ngắt lời, chống người ngồi dậy.
“Có.” Hoắc Sơ quay người rót một cốc nước ấm.
Cửa bị gõ vang.
“Mời vào.” Hoắc Sơ nói.
Người đi vào là bác sĩ, cười ha ha, “Bệnh nhân tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?”
Hoắc Sơ để ý thấy sau khi bác sĩ vào, Mẫn Đăng rõ ràng bắt đầu trở nên căng thẳng bất an, tay cắm kim vô thức nắm chặt ga giường.
Anh nhíu mày duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Mẫn Đăng, an ủi: “Không sao.”
Bác sĩ hỏi vài câu hỏi thông thường, kiểm tra lại lần nữa đã hạ sốt, “Ở lại bệnh viện quan sát một đêm nữa, uống nhiều nước ấm vào.”
Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài. Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, lúc này mới chú ý tới Hoắc Sơ nắm lấy tay mình.
“Trời mưa rồi.” Hoắc Sơ buông tay, đứng dậy kéo rèm cửa đang đóng chặt ra.
Cách cửa sổ đóng chặt, tiếng mưa rơi vẫn rõ ràng. Từng giọt lớn đánh vào cửa sổ, nổ thành từng đóa từng đóa pháo bông nhỏ.
Trời mưa luôn luôn lộ ra sự yên tĩnh lạ thường của thế giới này.
“Tôi muốn trở về.” Mẫn Đăng nhẹ nói.
“Đi thôi.” Hoắc Sơ lấy áo khoác và khăn quàng cổ treo trên gia đỡ xuống giúp cậu.
Mẫn Đăng bất ngờ mở to hai mắt.
“Chúng ta lén lút đi, không nói cho bác sĩ.” Hoắc Sơ cẩn thận quấn khăn quàng cổ giúp cậu.
Mẫn Đăng tưởng thật, nghiêm túc gật đầu.
“Cậu đợi một lát.” Dáng vẻ Hoắc Sơ cũng rất nghiêm túc.
Mẫn Đăng tự mặc quần áo xong, nhìn thầy Hoắc Sơ dẫn thêm một y tá khác bước nhẹ chân đi vào.
“Đồng chí, tôi là nội ứng!” Y tá nói khẽ, cẩn thận rút kim giúp cậu.
Mẫn Đăng hơi mờ mịt, đứng dậy đi theo Hoắc Sơ tới cửa.
“Đồng chí lên đường cẩn thận!” Y tá diễn rất sâu.
Tiếp đó hai người cong lưng lại như mèo, bước những bước nhỏ.
Một đường vô cùng nguy hiểm mưa bom bão đạn, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm), an toàn đến cổng bệnh viện.
“Cậu đứng đây chờ, tôi đi lái xe tới đây.” Hoắc Sơ nói xong chạy ra ngoài trời mưa.
Chiếc xe nhanh chóng xuyên qua màn mưa xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu cách chiếc xe Hoắc Sơ lái tới một bậc thang dài.
Mẫn Đăng chạy mấy bước ngắn tới, căng thẳng lại phấn khích, một chân giẫm phải vũng nước. Giày ướt đẫm.
Vừa đóng cửa xe, cậu đột nhiên bật cười. Vui sướng vừa bí ẩn vừa nhỏ bé này, trong lúc lơ đãng, đột nhiên nổ tung dưới đáy lòng.
Hoắc Sơ thật thú vị, cậu cười nghĩ.
Hoắc Sơ đưa giấy qua, cũng cười, “Đồng chí, cậu đừng vui mừng quá, chúng ta vẫn chưa đến căn cứ địa an toàn.”
“Xuất phát.” Mẫn Đăng nhỏ giọng hô.
“Được thôi đồng chí.” Hoắc Sơ đạp chân ga.
Nửa đường hai người bị tập kích, quân địch lặng yên không tiếng động nổ tung BMW Hãn Huyết của họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau đều không nói gì.
“Thật ra… chiếc xe này…” Hoắc Sơ lên tiếng trước, “Là tôi mua giảm giá, giả năm mươi phần trăm, tôi thanh toán toàn bộ rồi lấy.”
Mẫn Đăng: “...”
Thời gian đã hai, ba giờ sáng, trên đường không nhiều xe.
Chiếc xe đúng lúc tắt máy ở ven đường cái, mặc dù không dừng ở giữa. Buổi tối trời mưa tầm nhìn vốn thấp, Hoắc Sơ sợ không an toàn, dẫn người xuống xe.
Chạy mấy bước về phía sau xe là một trạm dừng xe buýt.
Trong phim truyền hình hai ngươi che một cái áo khoác, xông ra màn mưa đều là quay vớ vẩn.
Một cái áo khoác không thể che kín hai người, không làm tốt một người bước chân hơi chậm một chút sẽ bị kéo ngã.
Hoắc Sơ cởi áo khoác, cưỡng ép bọc Mẫn Đăng thành xác ướp.
Kéo chạy tới đó, may mà mưa không to lắm.
Cái ghế bên trong trạm dừng khô ráo, Hoắc Sơ nhìn Mẫn Đăng ngồi xuống ghế sau đó gọi điện cho tài xế của mình.
Nói chuyện điện thoại xong, xoay người lại mượn đèn đường mờ mờ, thấy được giày Mẫn Đăng rõ ràng ướt quá nửa.
“Giày bị ướt lúc nào?” Hoắc Sơ nhíu mày ngồi xổm trước mặt cậu, muốn cởi giày ra giúp cậu.
Mẫn Đăng không được tự nhiên né tránh, cậu không quen thuộc lắm với những cử chỉ có lẽ quá thân mật với cậu.
“Cậu vừa hạ sốt.” Hoắc Sơ ngẩng đầu nhìn cậu, “Nếu như lại bị sốt, có thể dẫn đến viêm phổi. Lại muốn vào bệnh viện, lại muốn gặp bác sĩ.”
Mẫn Đăng do dự mãi, vất vả suy tư thật lâu, vẫn cởi giày ra.
“Cởi tất ra luôn.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng không biết anh định làm gì, nhưng kháng cự với bác sĩ khiến cậu nghe lời cũng cởi tất ra.
Hoắc Sơ cầm áo khoác lau khô chân giúp cậu, lại cởi giày và tất của mình ra.
Trước khi Mẫn Đăng chưa kịp phản ứng, gần như cương quyết đeo vào giúp cậu.
“Rộng.” Hoắc Sơ cười.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn gót chân rỗng một đoạn, yếu hầu giống như bị gì đó chặn lại, nói không nên lời.
“Ngày mai... tôi có thể hẹn cậu cùng đi xem một bộ phim không?” Hoắc Sơ nhẹ giọng hỏi.
Mẫn Đăng cúi đầu thấy được chân trần giẫm trên mặt đất lạnh lẽo của Hoắc Sơ. Mũi chua chua không hề đoán trước.
Cảm giác được nhìn thấy này khiến hốc mắt cậu đỏ bừng.
Không biết mưa ngừng lại lúc nào, màn mưa nối liền thành một đường trước mắt biến thành từng giọt nước chậm rãi giọt xuống.
Tia sáng đèn đường trở nên rõ ràng lần nữa, vầng sáng màu vàng ấm bọc lại hai người nhếch nhác toàn thân.
“Được ~” Mẫn Đăng lại cao giọng nói, “Tôi thích xem phim nhất á.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.