Chương 38
Cáp Tử Phi Thăng
09/03/2022
Khi Diệp Ngọc từ từ tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Nàng liếc mắt một cái đã thấy Quý Duệ quỳ gối ở mép giường, vẫn mặc quần áo tối qua, khi đối diện với tầm mắt của nàng, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Diệp Ngọc……”
Tiếng gọi nàng đầy cẩn thận.
Đầu Diệp Ngọc vẫn còn hơi mông lung, nàng giơ tay định bóp trán. Tay vừa động đậy chút, lập tức bị Quý Duệ nắm lấy, nàng hất ra theo bản năng.
Trong mắt Quý Duệ hiện lên bi thương, chậm rãi rút tay về, lại vội vã bảo đảm.
“Ngày hôm qua là ta khốn nạn, nàng muốn đánh muốn chửi gì cũng được. Về sau không có sự đồng ý của nàng, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng. Chuyện ngày hôm qua, sẽ không bao giờ xảy ra nữa, được không?”
Ý thức Diệp Ngọc từ từ thanh tỉnh, môi nàng khẽ giật, vừa động vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn lập tức ập đến, khiến nàng không nhịn được phải nhíu mày.
Quý Duệ cũng mới nhớ đến nàng cắn đầu lưỡi, vội trấn an: “Nàng đừng nói chuyện, bây giờ ta đi sắc thuốc cho nàng.”
Diệp Ngọc duỗi tay túm chặt Quý Duệ đang muốn xoay người, nàng không dùng lực quá lớn, nhưng vừa túm, Quý Duệ lại quỳ xuống mép giường lần nữa.
Những hứa hẹn hư vô mờ mịt của hắn, Diệp Ngọc cũng không có hứng thú, nàng chịu đau mở miệng: “Về sau ngươi, đừng vào phòng ta.”
Nàng biết, nếu nói lời này lúc trước, Quý Duệ chắc chắn không đồng ý.
Nhưng bây giờ Quý Duệ đối với nàng là cầu gì được đấy, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn nắm tay nàng đồng ý.
“Về sau ta không ngủ trong phòng nàng là được, nàng đừng nói giận mà.”
Tuy không hoàn toàn đồng ý, nhưng cũng coi như bản thân đã đạt được mục đích, Diệp Ngọc không kiên trì nữa, mệt mỏi rút tay về.
Quý Duệ nhanh chóng sắc thuốc bưng đến.
Diệp Ngọc đã khôi phục tinh thần, không thấy thuốc trong tay hắn, chỉ cười châm chọc: “Không phải ngươi muốn cùng chết à? Muốn ta uống thuốc làm gì?”
“Đó là lời khi tức giận, có chết cũng là ta đáng chết.” Quý Duệ cũng vì tức giận nên nhất thời hồ đồ, sao hắn có thể thật sự muốn để Diệp Ngọc chết.
Diệp Ngọc nhắm mắt không quan tâm đến hắn, Quý Duệ ở cạnh nhìn nàng một lúc lâu, vài lần muốn mở miệng dỗ nàng uống thuốc, nhưng lại vì chưa từng dỗ dành người khác nên không biết mở miệng như nào.
Cứ giằng co như vậy trong chốc lát, Diệp Ngọc nghe thấy hắn buông chén đi ra ngoài.
“Phu nhân.” Sau đó Diệu Tình bước vào, hiển nhiên là Quý Duệ kêu thị đi vào, “Người tỉnh rồi?”
Diệp Ngọc vừa mở mắt, lập tức thấy hốc mắt sưng đỏ sau khi khóc của Diệu Tình, cũng biết bản thân hôm qua chắc chắn đã khiến thị sợ mất hồn.
“Sao……”
Vừa nói được một chữ, đã bị Diệu Tình che miệng: “Phu nhân người bây giờ đừng nói chuyện, không đau ư? Chúng ta uống thuốc trước được không?”
Diệp Ngọc không có cách nào từ chối thị, lại bị thị che miệng, chỉ có thể gật đầu ra hiệu mình đồng ý.
Lúc này Diệu Tình mới buông tay, bưng thuốc đến, Diệp Ngọc ngồi dậy vươn tay nhận lấy, lại phát hiện Diệu Tình không buông tay, ngược lại còn nắm chặt.
Diệp Ngọc hơi nghi hoặc nhìn nàng, không thể nói chuyện, chỉ có thể chọc chọc thị, hỏi thị làm sao thế.
Diệu Tình nhìn qua, trong mắt là cảm xúc rối rắm chưa từng có trước đây: “Phu nhân, nô tỳ hy vọng người sống, hy vọng người có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng mà….. Nô tỳ không hy vọng người lại chịu khổ tiếp. Nếu không….. Nếu không chúng ta rời đi đi, trước đây không phải người muốn rời đi ư? Tinh Hoa thiếu gia cũng đã nói, sẽ giúp chúng ta, chúng ta đi đến nơi không ai quen biết.”
Diệp Ngọc nghe xong lời này, trong mắt có sự phức tạp, nàng không trả lời thị ngay, mà lấy thuốc uống một hơi cạn sạch.
Dùng khăn tay lau vết thuốc bên miệng, trong mắt Diệp Ngọc hiện lên sự tàn nhẫn: “Diệu Tình, chờ ta.”
Kẻ thù sống tiêu sái hai mươi năm ngay trước mắt, loại hận ý này không ai có thể hiểu được. Bây giờ trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một cơ hội trả thù, dù thế nào cũng không thể nào từ bỏ dễ dàng.
Diệu Tình như đã đoán được nàng muốn làm gì, hai mắt mở to: “Phu nhân, chẳng lẽ người?”
Diệp Ngọc biết thị đang lo lắng cái gì.
“Ngươi đừng lo, không phải vẫn còn ngươi sao? Ta biết ngươi sẽ không rời đi một mình, nên vì ngươi, ta cũng không xảy ra chuyện gì. Chúng ta phải cùng nhau rời đi.”
Diệp Ngọc an ủi thị, khi cụp mắt trong mắt có nét suy tư, nàng cần một cơ hội.
Có lẽ là vì Quý Duệ thức thời không tới quấy rầy thường xuyên, thân thể Diệp Ngọc khôi phục nhanh hơn nhiều. Đợi đến khi tuyết tan hết, thời tiết cũng từ từ ấm lại.
Hôm nay trên bàn nàng xuất hiện một tờ giấy, Diệp Ngọc cầm tờ giấy kia nhìn nửa ngày.
Trên tờ giấy viết có chuyện quan trọng muốn nói với nàng, mời nàng gặp mặt mình. Có lẽ cảm thấy Diệp Ngọc sẽ không quen biết nàng ta, phía sau tờ giấy thoải mái hào phóng ký tên, Đông Vân.
Tuy nhiên tiếc là trí nhớ của Diệp Ngọc rất tốt, có chút ấn tượng với cái tên Đông Vân này. Đó là một nha hoàn bên người Hà Thủy Dao, nhìn dáng vẻ nhát gan luôn vâng vâng dạ dạ, nhưng mọi chuyện không đơn giản như nàng thấy, ít nhất có thể né tai mắt của Quý Duệ để đưa tờ giấy này đến tay mình, quả thật có chút bản lĩnh.
Diệp Ngọc suy xét nửa ngày, trong lòng cũng có tính toán.
“Diệu Tình.”
Nàng gọi một tiếng, Diệu Tình lập tức đi vào: “Sao vậy phu nhân?”
Diệp Ngọc nở nụ cười không chút sơ hở: “Hiếm khi được ngày đẹp trời, ta muốn ra ngoài chút.”
“Nhưng mà vẫn còn khí lạnh.” Diệu Tình không yên tâm lắm, “Đợi khi thời tiết ấm thêm chút rồi đi.”
“Cũng chỉ đi lại trong phủ.” Diệp Ngọc kiên trì nài nỉ, “Ta sắp buồn chết rồi.”
“Ôi đừng treo cái chết bên miệng,” Diệu Tình cũng hết cách với nàng, “Vậy được rồi, chúng ta mặc dày chút.”
“Không!” Diệp Ngọc giữ thị lại, “Ăn mặc đẹp chút, không phải ngươi thích nhất là trang điểm đẹp cho ta ư?”
Ánh mắt Diệu Tình nhìn nàng hơi hoài nghi, chỉ là đi ra ngoài đi dạo chút thôi mà? Nhưng mà nhìn ánh mắt của Diệp Ngọc, thị chọn không hỏi ra miệng.
“Tốt, hiếm lắm phu nhân mới cho nô tỳ cơ hội triển lãm thực lực, nô tỳ nhất định phải nắm chặt.”
Diệp Ngọc bật cười.
Xác thật, có lẽ do từ nhỏ đã thiên sinh lệ chất, Diệp Ngọc không thích trang điểm linh tinh, sau đó lại trong viện này hàng năm, càng thêm không thích trang điểm.
Bây giờ khuôn mặt nàng thiếu chút thần sắc vì sinh bệnh, không thể không dựa vào thứ kia để bù lại.
Diệu Tình đúng thật rất khéo tay, chỉ trong chốc lát người phụ nữ nhu nhược ốm yếu trong gương kia, như đổi thành người khác, không chỉ không nhìn ra thần sắc ốm yếu, ngược lại còn lấp lánh tỏa sáng.
Diệp Ngọc vừa lòng sờ kim thoa trên đầu, chiếc kim thoa này có hình con chim én, nhìn sinh động muốn cất cánh bay lên như thật, khiến nàng thoạt nhìn cũng hoạt bát hơn chút. Diệp Ngọc trêu ghẹo: “Tay nghề này của Diệu Tình đúng là bị ta mai một.”
“Không phải có cơ hội thi triển đây ư?” Diệu Tình không biết đang nghĩ gì, ý cười trên mặt không ngừng, “Đợi sau này chúng ta đi ra ngoài, mỗi ngày nô tỳ đều sẽ trang điểm xinh xinh đẹp đẹp cho phu nhân.”
Bây giờ thị đã nhận định khi Diệp Ngọc làm xong chuyện nàng muốn làm thì sẽ rời đi, tràn ngập ảo tượng với những ngày tháng sau khi rời phủ.
Diệp Ngọc cười mà không nói.
Bọn thị vệ trông coi có lẽ đã nhận được lệnh của Quý Duệ, nhìn thấy Diệp Ngọc ra sân cũng không ngăn cản, mà lập tức sắp xếp người đi sau.
Diệp Ngọc tùy ý đi dạo trong chốc lát, phát hiện trước đó lão phu nhân nói không sai, trong phủ an tĩnh hơn nhiều so với trước đây, đi nửa ngày không thấy bóng người nào, có lẽ thật sự đã bị Quý Duệ sửa trị.
Nhưng bản thân đã tạo cơ hội, nha đầu kia chắc sẽ nghĩ cách tiếp cận chứ nhỉ?
Cứ nghĩ như vậy, một thị nữ bưng khay từ đối diện đi đến, khi nhìn thấy mình, kinh sợ lui sang một bên, khom lưng đợi mình đi trước. Diệp Ngọc rõ ràng cảm nhận được những thị vệ đi sau đều khẩn trương lên, tầm mắt rơi xuống người thị nữ kia.
Diệp Ngọc dừng trước nàng ta, tay khảy một miếng nhỏ trên khay điểm tâm.
“Điểm tâm thơm nhỉ, ngươi làm?”
“Bẩm phu nhân, đúng vậy.”
Diệp Ngọc lại cười mở miệng với Diệu Tình ở phía sau: “Nhìn thấy cái này thì ta có hứng ăn uống, Diệu Tình nếu không ngươi học thêm một tay nghề nữa đi.”
“Phu nhân đã thích, nô tỳ tất nhiên sẽ nguyện ý.” Diệu Tình xoay đầu, lập tức hiểu được, “Chọn ngày chi bằng chọn hôm nay, nếu không bây giờ nô tỳ sẽ giao lưu với vị cô nương này.”
“Hai bên đều nhàn rỗi, ta cảm thấy không tồi.”
“Phu nhân!” Thị vệ phía sau mở miệng không tán thành, “Thân phận người này còn nghi vấn, ta xem……”
Diệp Ngọc như bị quấy rầy đến hứng thú, ánh mắt không vui nhìn qua, người nọ lập tức im lặng.
Bây giờ ngay cả đại nhân cũng cung phụng phu nhân không dám ngỗ nghịch, bọn họ là người phía dưới sao dám không biết điều. Chỉ có thể đề cao cảnh giác đi theo.
Diệp Ngọc đưa các nàng đến một mái đình hóng gió ngồi xuống, nàng nhìn đám thị vệ thần kinh căng chặt cách đó không xa, lúc này mới chuyển tâm mắt về phía tiểu nha hoàn kia.
“Đông Vân?”
“Nô tỳ Đông Vân, thỉnh an phu nhân.” Đông Vân cung cung kính kính hành lễ, nhớ những người cách đó không xa, cũng không dám quỳ xuống gây động tĩnh lớn, chỉ hơi hơi hành lễ.
Quả nhiên là người thú vị.
Diệp Ngọc cười: “Bây giờ ngươi cũng đã gặp ta, có gì muốn nói thì nói đi.”
Sau khi nghe được lời này, vẻ mặt Đông Vân vừa rồi còn nhát gan, khi ngẩng đầu lên hốc mắt đã đỏ ửng: “Nô tỳ biết phu nhân đang tĩnh dưỡng, vốn không muốn quấy rầy phu nhân. Nhưng trong tướng phủ này, nô tỳ thấp cổ bé họng, thật sự không biết có thể tìm ai trợ giúp. Nên mời phu nhân hãy cứu thiếu gia!”
“A Ninh?” Mặt Diệp Ngọc lộ vẻ khó hiểu, “Lời này là có ý gì?”
Trên mặt Đông Vân tràn ngập bi phẫn: “Phu nhân, thiếu gia bị che hai mắt, đối xử với Dao phu nhân như mẹ ruột, nhưng Dao phu nhân không hề đối xử thật tình với thiếu gia, vài lần muốn hãm hại thiếu gia, nô tỳ giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm giúp đỡ thiếu gia tránh nguy hiểm. Nhưng mà…. Gần đây nô tỳ mới biết được, khi nô tỳ không biết thì nàng ta đã hạ độc thiếu gia từ lâu.”
Đông Vân nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu hơi nghẹn ngào, nhìn qua rất tự trách, nhưng bàn tính nhỏ trong lòng lại tính toán đến lanh lảnh.
Nàng ta vốn định đến cậy nhờ thiếu gia, báo những việc này cho Quý Ninh, nhưng mà rốt cuộc thì Quý Ninh và Hà Thủy Dao có cảm tình, lỡ may dời lửa giận đến người mình thì mất nhiều hơn được.
Nhưng Diệp Ngọc thì không giống vậy, bây giờ tướng phủ đều biết đại nhân cưng chiều phu nhân lên tận trời, bản thân mang tin tức này đến cậy nhờ nàng, tất nhiên nàng sẽ cảm ơn, dù sao thì đây mới là mẹ ruột của thiếu gia! Nghe thấy thiếu gia bị hạ độc, sao có thể ngồi im?
Nhưng mà khiến nàng ta bất ngờ là, Diệp Ngọc cũng không có phản ứng quá lớn, nhưng Diệu Tình vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ hỏi ra miệng.
“Cái gì? Hạ độc? Độc gì? Con ả Hà Thủy Dao thế mà dám làm vậy? Thiếu gia chính là đích trưởng tử của tướng phủ!”
Đông Vân cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng vẫn tiếp tục đóng kịch, xoa đôi mắt đỏ ửng nói tiếp: “Nô tỳ cũng phát hiện trong lúc vô ý, độc kia tên đoạn hương, tuy không trực tiếp khiến thiếu gia bị thương, nhưng mà….. Sẽ khiến thiếu gia về sau, không còn khả năng nối dõi.”
Đây cũng là nguyên nhân nàng ta không dám đi tìm Quý Duệ, loại chuyện bí mật này, có lẽ Quý Duệ sẽ giết người diệt khẩu.
Diệu Tình hít một hơi lạnh vào, theo bản năng nhìn Diệp Ngọc một cái, lại thấy sau khi Diệp Ngọc sửng sốt, cũng không có sự phẫn nộ và nóng lòng quá lớn, ngược lại là cười khổ: “Cái này thật đúng là……… Nghiệp chướng!”
Nàng liếc mắt một cái đã thấy Quý Duệ quỳ gối ở mép giường, vẫn mặc quần áo tối qua, khi đối diện với tầm mắt của nàng, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Diệp Ngọc……”
Tiếng gọi nàng đầy cẩn thận.
Đầu Diệp Ngọc vẫn còn hơi mông lung, nàng giơ tay định bóp trán. Tay vừa động đậy chút, lập tức bị Quý Duệ nắm lấy, nàng hất ra theo bản năng.
Trong mắt Quý Duệ hiện lên bi thương, chậm rãi rút tay về, lại vội vã bảo đảm.
“Ngày hôm qua là ta khốn nạn, nàng muốn đánh muốn chửi gì cũng được. Về sau không có sự đồng ý của nàng, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng. Chuyện ngày hôm qua, sẽ không bao giờ xảy ra nữa, được không?”
Ý thức Diệp Ngọc từ từ thanh tỉnh, môi nàng khẽ giật, vừa động vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn lập tức ập đến, khiến nàng không nhịn được phải nhíu mày.
Quý Duệ cũng mới nhớ đến nàng cắn đầu lưỡi, vội trấn an: “Nàng đừng nói chuyện, bây giờ ta đi sắc thuốc cho nàng.”
Diệp Ngọc duỗi tay túm chặt Quý Duệ đang muốn xoay người, nàng không dùng lực quá lớn, nhưng vừa túm, Quý Duệ lại quỳ xuống mép giường lần nữa.
Những hứa hẹn hư vô mờ mịt của hắn, Diệp Ngọc cũng không có hứng thú, nàng chịu đau mở miệng: “Về sau ngươi, đừng vào phòng ta.”
Nàng biết, nếu nói lời này lúc trước, Quý Duệ chắc chắn không đồng ý.
Nhưng bây giờ Quý Duệ đối với nàng là cầu gì được đấy, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn nắm tay nàng đồng ý.
“Về sau ta không ngủ trong phòng nàng là được, nàng đừng nói giận mà.”
Tuy không hoàn toàn đồng ý, nhưng cũng coi như bản thân đã đạt được mục đích, Diệp Ngọc không kiên trì nữa, mệt mỏi rút tay về.
Quý Duệ nhanh chóng sắc thuốc bưng đến.
Diệp Ngọc đã khôi phục tinh thần, không thấy thuốc trong tay hắn, chỉ cười châm chọc: “Không phải ngươi muốn cùng chết à? Muốn ta uống thuốc làm gì?”
“Đó là lời khi tức giận, có chết cũng là ta đáng chết.” Quý Duệ cũng vì tức giận nên nhất thời hồ đồ, sao hắn có thể thật sự muốn để Diệp Ngọc chết.
Diệp Ngọc nhắm mắt không quan tâm đến hắn, Quý Duệ ở cạnh nhìn nàng một lúc lâu, vài lần muốn mở miệng dỗ nàng uống thuốc, nhưng lại vì chưa từng dỗ dành người khác nên không biết mở miệng như nào.
Cứ giằng co như vậy trong chốc lát, Diệp Ngọc nghe thấy hắn buông chén đi ra ngoài.
“Phu nhân.” Sau đó Diệu Tình bước vào, hiển nhiên là Quý Duệ kêu thị đi vào, “Người tỉnh rồi?”
Diệp Ngọc vừa mở mắt, lập tức thấy hốc mắt sưng đỏ sau khi khóc của Diệu Tình, cũng biết bản thân hôm qua chắc chắn đã khiến thị sợ mất hồn.
“Sao……”
Vừa nói được một chữ, đã bị Diệu Tình che miệng: “Phu nhân người bây giờ đừng nói chuyện, không đau ư? Chúng ta uống thuốc trước được không?”
Diệp Ngọc không có cách nào từ chối thị, lại bị thị che miệng, chỉ có thể gật đầu ra hiệu mình đồng ý.
Lúc này Diệu Tình mới buông tay, bưng thuốc đến, Diệp Ngọc ngồi dậy vươn tay nhận lấy, lại phát hiện Diệu Tình không buông tay, ngược lại còn nắm chặt.
Diệp Ngọc hơi nghi hoặc nhìn nàng, không thể nói chuyện, chỉ có thể chọc chọc thị, hỏi thị làm sao thế.
Diệu Tình nhìn qua, trong mắt là cảm xúc rối rắm chưa từng có trước đây: “Phu nhân, nô tỳ hy vọng người sống, hy vọng người có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng mà….. Nô tỳ không hy vọng người lại chịu khổ tiếp. Nếu không….. Nếu không chúng ta rời đi đi, trước đây không phải người muốn rời đi ư? Tinh Hoa thiếu gia cũng đã nói, sẽ giúp chúng ta, chúng ta đi đến nơi không ai quen biết.”
Diệp Ngọc nghe xong lời này, trong mắt có sự phức tạp, nàng không trả lời thị ngay, mà lấy thuốc uống một hơi cạn sạch.
Dùng khăn tay lau vết thuốc bên miệng, trong mắt Diệp Ngọc hiện lên sự tàn nhẫn: “Diệu Tình, chờ ta.”
Kẻ thù sống tiêu sái hai mươi năm ngay trước mắt, loại hận ý này không ai có thể hiểu được. Bây giờ trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một cơ hội trả thù, dù thế nào cũng không thể nào từ bỏ dễ dàng.
Diệu Tình như đã đoán được nàng muốn làm gì, hai mắt mở to: “Phu nhân, chẳng lẽ người?”
Diệp Ngọc biết thị đang lo lắng cái gì.
“Ngươi đừng lo, không phải vẫn còn ngươi sao? Ta biết ngươi sẽ không rời đi một mình, nên vì ngươi, ta cũng không xảy ra chuyện gì. Chúng ta phải cùng nhau rời đi.”
Diệp Ngọc an ủi thị, khi cụp mắt trong mắt có nét suy tư, nàng cần một cơ hội.
Có lẽ là vì Quý Duệ thức thời không tới quấy rầy thường xuyên, thân thể Diệp Ngọc khôi phục nhanh hơn nhiều. Đợi đến khi tuyết tan hết, thời tiết cũng từ từ ấm lại.
Hôm nay trên bàn nàng xuất hiện một tờ giấy, Diệp Ngọc cầm tờ giấy kia nhìn nửa ngày.
Trên tờ giấy viết có chuyện quan trọng muốn nói với nàng, mời nàng gặp mặt mình. Có lẽ cảm thấy Diệp Ngọc sẽ không quen biết nàng ta, phía sau tờ giấy thoải mái hào phóng ký tên, Đông Vân.
Tuy nhiên tiếc là trí nhớ của Diệp Ngọc rất tốt, có chút ấn tượng với cái tên Đông Vân này. Đó là một nha hoàn bên người Hà Thủy Dao, nhìn dáng vẻ nhát gan luôn vâng vâng dạ dạ, nhưng mọi chuyện không đơn giản như nàng thấy, ít nhất có thể né tai mắt của Quý Duệ để đưa tờ giấy này đến tay mình, quả thật có chút bản lĩnh.
Diệp Ngọc suy xét nửa ngày, trong lòng cũng có tính toán.
“Diệu Tình.”
Nàng gọi một tiếng, Diệu Tình lập tức đi vào: “Sao vậy phu nhân?”
Diệp Ngọc nở nụ cười không chút sơ hở: “Hiếm khi được ngày đẹp trời, ta muốn ra ngoài chút.”
“Nhưng mà vẫn còn khí lạnh.” Diệu Tình không yên tâm lắm, “Đợi khi thời tiết ấm thêm chút rồi đi.”
“Cũng chỉ đi lại trong phủ.” Diệp Ngọc kiên trì nài nỉ, “Ta sắp buồn chết rồi.”
“Ôi đừng treo cái chết bên miệng,” Diệu Tình cũng hết cách với nàng, “Vậy được rồi, chúng ta mặc dày chút.”
“Không!” Diệp Ngọc giữ thị lại, “Ăn mặc đẹp chút, không phải ngươi thích nhất là trang điểm đẹp cho ta ư?”
Ánh mắt Diệu Tình nhìn nàng hơi hoài nghi, chỉ là đi ra ngoài đi dạo chút thôi mà? Nhưng mà nhìn ánh mắt của Diệp Ngọc, thị chọn không hỏi ra miệng.
“Tốt, hiếm lắm phu nhân mới cho nô tỳ cơ hội triển lãm thực lực, nô tỳ nhất định phải nắm chặt.”
Diệp Ngọc bật cười.
Xác thật, có lẽ do từ nhỏ đã thiên sinh lệ chất, Diệp Ngọc không thích trang điểm linh tinh, sau đó lại trong viện này hàng năm, càng thêm không thích trang điểm.
Bây giờ khuôn mặt nàng thiếu chút thần sắc vì sinh bệnh, không thể không dựa vào thứ kia để bù lại.
Diệu Tình đúng thật rất khéo tay, chỉ trong chốc lát người phụ nữ nhu nhược ốm yếu trong gương kia, như đổi thành người khác, không chỉ không nhìn ra thần sắc ốm yếu, ngược lại còn lấp lánh tỏa sáng.
Diệp Ngọc vừa lòng sờ kim thoa trên đầu, chiếc kim thoa này có hình con chim én, nhìn sinh động muốn cất cánh bay lên như thật, khiến nàng thoạt nhìn cũng hoạt bát hơn chút. Diệp Ngọc trêu ghẹo: “Tay nghề này của Diệu Tình đúng là bị ta mai một.”
“Không phải có cơ hội thi triển đây ư?” Diệu Tình không biết đang nghĩ gì, ý cười trên mặt không ngừng, “Đợi sau này chúng ta đi ra ngoài, mỗi ngày nô tỳ đều sẽ trang điểm xinh xinh đẹp đẹp cho phu nhân.”
Bây giờ thị đã nhận định khi Diệp Ngọc làm xong chuyện nàng muốn làm thì sẽ rời đi, tràn ngập ảo tượng với những ngày tháng sau khi rời phủ.
Diệp Ngọc cười mà không nói.
Bọn thị vệ trông coi có lẽ đã nhận được lệnh của Quý Duệ, nhìn thấy Diệp Ngọc ra sân cũng không ngăn cản, mà lập tức sắp xếp người đi sau.
Diệp Ngọc tùy ý đi dạo trong chốc lát, phát hiện trước đó lão phu nhân nói không sai, trong phủ an tĩnh hơn nhiều so với trước đây, đi nửa ngày không thấy bóng người nào, có lẽ thật sự đã bị Quý Duệ sửa trị.
Nhưng bản thân đã tạo cơ hội, nha đầu kia chắc sẽ nghĩ cách tiếp cận chứ nhỉ?
Cứ nghĩ như vậy, một thị nữ bưng khay từ đối diện đi đến, khi nhìn thấy mình, kinh sợ lui sang một bên, khom lưng đợi mình đi trước. Diệp Ngọc rõ ràng cảm nhận được những thị vệ đi sau đều khẩn trương lên, tầm mắt rơi xuống người thị nữ kia.
Diệp Ngọc dừng trước nàng ta, tay khảy một miếng nhỏ trên khay điểm tâm.
“Điểm tâm thơm nhỉ, ngươi làm?”
“Bẩm phu nhân, đúng vậy.”
Diệp Ngọc lại cười mở miệng với Diệu Tình ở phía sau: “Nhìn thấy cái này thì ta có hứng ăn uống, Diệu Tình nếu không ngươi học thêm một tay nghề nữa đi.”
“Phu nhân đã thích, nô tỳ tất nhiên sẽ nguyện ý.” Diệu Tình xoay đầu, lập tức hiểu được, “Chọn ngày chi bằng chọn hôm nay, nếu không bây giờ nô tỳ sẽ giao lưu với vị cô nương này.”
“Hai bên đều nhàn rỗi, ta cảm thấy không tồi.”
“Phu nhân!” Thị vệ phía sau mở miệng không tán thành, “Thân phận người này còn nghi vấn, ta xem……”
Diệp Ngọc như bị quấy rầy đến hứng thú, ánh mắt không vui nhìn qua, người nọ lập tức im lặng.
Bây giờ ngay cả đại nhân cũng cung phụng phu nhân không dám ngỗ nghịch, bọn họ là người phía dưới sao dám không biết điều. Chỉ có thể đề cao cảnh giác đi theo.
Diệp Ngọc đưa các nàng đến một mái đình hóng gió ngồi xuống, nàng nhìn đám thị vệ thần kinh căng chặt cách đó không xa, lúc này mới chuyển tâm mắt về phía tiểu nha hoàn kia.
“Đông Vân?”
“Nô tỳ Đông Vân, thỉnh an phu nhân.” Đông Vân cung cung kính kính hành lễ, nhớ những người cách đó không xa, cũng không dám quỳ xuống gây động tĩnh lớn, chỉ hơi hơi hành lễ.
Quả nhiên là người thú vị.
Diệp Ngọc cười: “Bây giờ ngươi cũng đã gặp ta, có gì muốn nói thì nói đi.”
Sau khi nghe được lời này, vẻ mặt Đông Vân vừa rồi còn nhát gan, khi ngẩng đầu lên hốc mắt đã đỏ ửng: “Nô tỳ biết phu nhân đang tĩnh dưỡng, vốn không muốn quấy rầy phu nhân. Nhưng trong tướng phủ này, nô tỳ thấp cổ bé họng, thật sự không biết có thể tìm ai trợ giúp. Nên mời phu nhân hãy cứu thiếu gia!”
“A Ninh?” Mặt Diệp Ngọc lộ vẻ khó hiểu, “Lời này là có ý gì?”
Trên mặt Đông Vân tràn ngập bi phẫn: “Phu nhân, thiếu gia bị che hai mắt, đối xử với Dao phu nhân như mẹ ruột, nhưng Dao phu nhân không hề đối xử thật tình với thiếu gia, vài lần muốn hãm hại thiếu gia, nô tỳ giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm giúp đỡ thiếu gia tránh nguy hiểm. Nhưng mà…. Gần đây nô tỳ mới biết được, khi nô tỳ không biết thì nàng ta đã hạ độc thiếu gia từ lâu.”
Đông Vân nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu hơi nghẹn ngào, nhìn qua rất tự trách, nhưng bàn tính nhỏ trong lòng lại tính toán đến lanh lảnh.
Nàng ta vốn định đến cậy nhờ thiếu gia, báo những việc này cho Quý Ninh, nhưng mà rốt cuộc thì Quý Ninh và Hà Thủy Dao có cảm tình, lỡ may dời lửa giận đến người mình thì mất nhiều hơn được.
Nhưng Diệp Ngọc thì không giống vậy, bây giờ tướng phủ đều biết đại nhân cưng chiều phu nhân lên tận trời, bản thân mang tin tức này đến cậy nhờ nàng, tất nhiên nàng sẽ cảm ơn, dù sao thì đây mới là mẹ ruột của thiếu gia! Nghe thấy thiếu gia bị hạ độc, sao có thể ngồi im?
Nhưng mà khiến nàng ta bất ngờ là, Diệp Ngọc cũng không có phản ứng quá lớn, nhưng Diệu Tình vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ hỏi ra miệng.
“Cái gì? Hạ độc? Độc gì? Con ả Hà Thủy Dao thế mà dám làm vậy? Thiếu gia chính là đích trưởng tử của tướng phủ!”
Đông Vân cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng vẫn tiếp tục đóng kịch, xoa đôi mắt đỏ ửng nói tiếp: “Nô tỳ cũng phát hiện trong lúc vô ý, độc kia tên đoạn hương, tuy không trực tiếp khiến thiếu gia bị thương, nhưng mà….. Sẽ khiến thiếu gia về sau, không còn khả năng nối dõi.”
Đây cũng là nguyên nhân nàng ta không dám đi tìm Quý Duệ, loại chuyện bí mật này, có lẽ Quý Duệ sẽ giết người diệt khẩu.
Diệu Tình hít một hơi lạnh vào, theo bản năng nhìn Diệp Ngọc một cái, lại thấy sau khi Diệp Ngọc sửng sốt, cũng không có sự phẫn nộ và nóng lòng quá lớn, ngược lại là cười khổ: “Cái này thật đúng là……… Nghiệp chướng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.