Chương 43
Cáp Tử Phi Thăng
09/03/2022
Quý Duệ đoán không sai, sau khi Quý Vũ Hinh hồi cung, ngày kia lập tức hạ ý chỉ tứ hôn.
Thái giám tuyên chỉ cười tủm tỉm chúc mừng, lại phát hiện trong mấy người không có ai vui vẻ hết. Khi Diệp Ngọc đừng dậy tiếp chỉ, nhìn thoáng qua Quý Ninh, hôm nay Quý Ninh dường như không giống với ngày xưa.
Quý Duệ bên cạnh cho rằng nàng không vui, giữ tay nàng bảo đảm: “Diệp Ngọc, đây chỉ là ý chỉ chứ không phải thánh chỉ, ta sẽ nghĩ cách.”
Diệp Ngọc không để ý tới hắn.
Nàng tránh Quý Ninh mấy ngày, lần này hiếm khi chủ động gọi cậu ta vào trong viện mình.
“A Ninh,” trước kia Quý Ninh cũng có vẻ trưởng thành, nhưng hôm nay khi đã trải qua chuyện Hà Thủy Dao, giữa mày có sự thành thục chân chính, Diệp Ngọc cũng mừng trong lòng, “Chuyện tứ hôn, ngươi thấy sao?”
“Mẫu thân,” Quý Ninh cười khổ một tiếng, “Kiếp này con không định cưới vợ. Phủ Ninh quốc công bên kia, con sẽ đi nói tình huống thật, chắc rằng bọn họ cũng sẽ không gả con gái cho một người không thể nối dõi đâu nhỉ?”
“Thế Vân Uyển……”
“Vân Uyển con cũng sẽ để nàng rời đi, không thể hủy hoại nàng.”
“A Ninh.” Diệp Ngọc cuối cùng vẫn đau lòng.
Quý Ninh nghe thấy tiếng A Ninh chứa đầy đau lòng, suýt nữa rơi nước mắt, mẫu thân vẫn quan tâm mình đúng không?
“Nếu…….” Diệp Ngọc nghĩ nên hỏi cậu ta như nào, “Nếu sau này, Quý phủ không còn nữa, con sẽ như thế nào?”
Quý Ninh không phản ứng vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại Quý phủ, ngoài trừ Diệp Ngọc cậu ta không tìm thấy chút vướng bận nào.
“Chỉ cần có mẫu thân, Quý phủ đối với con không có ý nghĩa đặc biệt gì hết.” Trên mặt và trong ngữ điệu của Quý Ninh, đều là tin tưởng và sự ỷ lại Diệp Ngọc, “Mẫu thân, có phải trước đây người thường xuyên viết thư cho con?”
“Hả? Ừ.” Diệp Ngọc không biết bây giờ cậu ta nhắc đến làm gì.
Quý Ninh cười chua xót: “Mẫu thân chưa bao giờ nhận được hồi âm của con, sao lại cứ kiên trì viết tiếp thế.” Cậu càng nói thì càng hận Quý Duệ, “Hôm qua con ở chỗ phụ thân, nhìn thấy. Bởi vì bên ngoài đều đề người nhận là Quý Ninh, con mở ra xem, phát hiện đều là mẫu thân viết cho con. Rất xin lỗi…..”
Khi mỗi bức thư đều không nhận được hồi âm, chắc chắn nàng sẽ thất vọng trong lòng đúng không? Trước nay mỗi khi gặp mặt đều không nhắc đến, trong lòng Quý Ninh nổi lên đau lòng nhè nhẹ.
Diệp Ngọc lần đầu biết được, nàng không ngờ Quý Duệ đã hạn chế mẹ con họ gặp mặt lại còn phát rồ đến mức giấu cả thư đi.
Nàng an ủi cười cười với Quý Ninh: “Nếu ở chỗ hắn thì quên đi, A Ninh cũng đừng nghĩ đến nữa.”
Quý Ninh gật đầu nhưng vẫn không cam lòng, rõ ràng, đó đều là đồ thuộc về mình.
Nhưng chờ cậu đi rồi, Diệp Ngọc lập tức đứng dậy đi đến thư phòng Quý Duệ.
Có lẽ Quý Duệ vào cung còn chưa về, người gác cửa thấy nàng cũng không dám cản, Diệp Ngọc tức khắc đi vào.
Nàng đi đến chỗ Quý Duệ làm việc hàng ngày, có lẽ vì hôm qua bị Quý Ninh phát hiện, Quý Duệ giấu thư của nàng đến chỗ bí mật hơn, nhưng vẫn bị nàng tìm ra.
Chữ viết quen thuộc trên giấy, đúng là từ tay mình, sự nhớ nhung đè nén và sự quan tâm của nàng với Quý Ninh, đều bị Quý Duệ chặn lại.
Quý Duệ bảo quản thư rất tốt, thậm chí còn sắp xếp theo thời gian, Diệp Ngọc lật xem hai bức thư, mở miệng phân phó Diệu Tình.
“Diệu Tình.”
“Vâng, phu nhân.”
“Đi tìm chậu than đến cho ta.”
Diệu Tình nhìn nàng, lại nhìn những bức thư đó, gật đầu đồng ý: “Dạ.”
Đến khi đã có chậu than, Diệp Ngọc ném hết các bức thư vào chậu than, lại đốt một bức thư rồi bỏ vào, lửa cháy lên hừng hực.
Từng bức từng bức chậm rãi cháy thành tro, Diệp Ngọc nhìn ngọn lửa nhảy múa, phẫn nộ trong lòng mới từ từ hạ xuống, nàng không muốn để lại chút đồ nào cho Quý Duệ.
Khi Quý Duệ vọt vào, chậu than vẫn chưa đốt xong, còn một số đang cháy.
“Nàng đang làm gì vậy!” Khi hắn nhìn thấy những bức thư đó bị đốt, trên mặt mất đi vẻ thong dong, đôi mắt mở to như sắp vỡ ra, vài bước xông lên, không nghĩ ngợi gì lập tức vọt tay vào chậu than lấy những mẩu thư còn sót lại.
Tay hắn như không cảm giác được sự nóng rực, cứ tay không dập lửa, nhưng phần lớn đều đã thành tro tàn, chỉ còn dư lại chút mảnh nhỏ.
Quý Duệ đờ đẫn trong chốc lát, rồi cẩn thận tìm kiếm mảnh nhỏ còn sót lại trong đống tro tàn.
“Khi ngươi đọc thư, sẽ không coi là viết cho ngươi chứ?” Diệp Ngọc ở một bên trào phúng.
Quý Duệ không trả lời, Diệp Ngọc cảm thấy cái dáng vẻ cẩn thận kia của hắn thật buồn cười: “Quý Duệ, rốt cuộc ngươi tự mình ảo tưởng cái gì? Ngươi định dựa vào những ảo tưởng này để sống ư?”
Quý Duệ miễn cưỡng tìm ra một mảnh nhỏ không bị cháy, tay hắn vuốt ve nó.
Diệp Ngọc nói không sai, hắn dựa vào ảo tưởng để sống, khi đọc những bức thư này, thì ảo tưởng người Diệp Ngọc nhớ mong đều là mình, cái này giúp trái tim gần như tan vỡ của hắn lại tiếp tục sống tiếp.
Nhưng mà bây giờ, Quý Duệ còn chẳng có sức để tức giận, chỉ có thể hạ giọng khẩn cầu: “Diệp Ngọc, nàng đừng đối xử với ta như vậy mà, ta đã không cầu nàng yêu ta, nàng có thể để ta giữ lại chút niệm tưởng cuối cùng được không?”
“Vậy ngươi ôm niệm tưởng của ngươi, buông tha ta.”
Khi Quý Duệ nghe được lời này, rốt cuộc ngẩng đầu lên, trên mặt không còn sự đáng thương vừa rồi: “Chỉ có cái này, là không thể được. Diệp Ngọc, dù sống hay chết, chúng đều phải buộc chung với nhau.”
Diệp Ngọc cười lạnh: “Không, Quý Duệ, ngươi sẽ không chết, ta sẽ để ngươi côi cút một mình, cô đơn khổ sở vượt qua quãng đời còn lại.”
Nhìn thư đã bị đốt hết, nàng mới đi ra ngoài, khi đi qua Quý Duệ cùng không nhìn một cái. Diệu Tình nhìn Quý Duệ mất hồn mất vía quỳ gối chỗ đó, thở dài trong lòng, cũng nhanh chóng đi theo.
Quý Duệ vẫn quỳ ở kia cho đến khi sắc trời tối sầm, mới đứng lên, chân chết lặng khiến hắn suýt nữa không đứng vững, sau khi ổn định lại mới đi đến bàn mở bút giấy ra.
Hắn bắt đầu nhớ lại những nội dung bản thân đã nhớ kỹ trong lòng.
“A Ninh, hoa mai trong viện đã mở, lần trước con nói con thích mùi hương này, mùa hoa năm nay có lẽ con sẽ bỏ lỡ, ta chiết một chút, không biết có đưa đến chỗ con được không.”
“A Ninh, tay nghề làm bánh gạo nếp của Diệu Tình cô cô con càng thêm xuất sắc, mỗi lần con đến đều ăn nhiều hơn hai cái, ta đoán con thích, khi nào lại đến đây đi, mỗi ngày nàng đều mong con đến đánh giá.”
“A Ninh, lần trước con đến, nói là con bất đồng quan điểm về chức quan với mẹ con, không biết bây giờ đã giải quyết chứ. Có thể quyết định cho mình chỉ có bản thân, cần chịu hậu quả cũng chỉ có bản thân, mẫu thân hy vọng con sẽ nghe theo nội tâm mình.”
“A Ninh, nghe nói khi ăn tết con không thể về nhà, trên đường cũng không dễ đi, không về cũng tốt. Nhưng mà một mình ở bên ngoài, phải chú ý thân thể nhiều hơn. Ta làm đôi giày gửi qua cùng thư, có lẽ tay nghề hơi kém, nhưng chắc chắn ấm áp.”
……
Trái tim dường như quặn thắt lại, bút trên tay Quý Duệ chậm rãi dừng lại.
Hắn chống đầu, nghĩ bản thân đúng là kẻ khốn nạn, rõ ràng biết Diệp Ngọc rất quan tâm Quý Ninh, nhưng vẫn cứng rắn tách bọn họ ra. Rõ ràng biết thư từ đều viết cho Quý Ninh, nhưng lại giữ lại, dùng chúng nó nhìn trộm tâm tư của Diệp Ngọc, tham dự vào thế giới của nàng.
Mỗi khi hắn ý thức được bản thân khốn nạn thêm chút, thì lại càng tuyệt vọng thêm chút với tương lai của hai người. Nhưng mà hắn phải tiếp tục bám lấy người này như một kẻ khốn nạn, cho dù biết nàng không vui, biết đây là đang tiêu hao mạng sống của nàng.
Diệp Ngọc nói tình yêu của mình là ích kỷ, nhưng hắn nên làm gì đây? Hắn có thể bù đắp sự bất hạnh của nàng gấp trăm nghìn lần, nhưng tuyệt đối không có cách nào buông tay.
Diệp Ngọc cứ nghĩ Quý Duệ nhìn qua như bị đả kích không nhỏ, trong thời gian ngắn sẽ không đến tìm mình, nào biết ngày hôm sau lại đến như không có chuyện gì xảy ra, cũng không hề nhắc đến việc này.
“Đây là thư quản gia vừa nãy giao cho ta, nói là gửi cho nàng.”
Quý Duệ lấy một bức thư đặt lên bàn, Diệp Ngọc vừa nghe đến chữ ‘thư’, ánh mắt cảnh giác lập tức nhìn qua.
Quý Duệ cười khổ, không thể trách nàng không tin mình, bức thư đến tay mình trước là vì hắn trước kia đã từng hạ lệnh, đồ vật gửi cho phu nhân đều phải qua tay hắn trước.
“Ta không xem.” Hắn giải thích xong lại thả chậm ngữ điệu, “Chuyện nàng không thích, về sau ta sẽ không làm, ta sẽ từ từ thay đổi, được không?”
Diệp Ngọc nhận thư không đáp lời.
Quý Duệ ở cạnh tìm đề tài để bản thân nói chuyện tiếp: “Nhìn qua chắc là trưởng công chúa viết thư, mấy ngày sau trong phủ nàng ta muốn tổ chức yến hội, nàng và nàng ta từng là khuê mật, có phải đến mời nàng không?”
Thư đúng là trưởng công chúa viết, giống như Quý Duệ đã nói, trước khi Diệp Ngọc xuất giá có quan hệ thân thiết với nàng ấy, cho dù lúc mới gả cho Quý Duệ, cũng vẫn còn lui tới.
Nhưng mà sau khi tân đế kế vị, Diệp gia xảy ra chuyện, quan hệ hai người từ từ phai nhạt đi.
Diệp Ngọc làm trò đọc thư trước mặt Quý Duệ.
Quý Duệ thấy nàng không có biểu cảm gì, lại thử hỏi: “Nếu muốn đi, thì đi thôi.” Hắn nghĩ Diệp Ngọc gặp bạn cũ, có lẽ sẽ khiến tâm tình nàng tốt hơn chút.
Diệp Ngọc gấp bức thư lại: “Ta không muốn đi lại, ngươi đi một mình đi. Ta sẽ hồi âm nói rõ lý do cho công chúa, mong đại nhân giúp ta đưa thư đến.”
Quý Duệ vốn nghĩ Diệp Ngọc không đi, hắn cũng không đi. Nhưng nghe được câu nói kế tiếp của nàng, lại lập tức thay đổi ý định, thật ra chuyện hồi âm thư từ này tùy tiện tìm một gã sai vặt là được, nhưng nếu Diệp Ngọc giao cho mình, dù có đang thử lòng tin hay không, hắn sẽ không bao giờ từ chối.
“Được,” trên mặt hắn có ý cười, “Nàng viết, ta giúp nàng gửi cho trưởng công chúa.”
Diệp Ngọc đi đến bàn mở giấy ra, nhìn thoáng qua Quý Duệ cách đó không xa.
Thư của công chúa, thật ra nói cho nàng, vị tiểu quận chúa nhà Ninh quốc công nhìn trúng không phải Quý Ninh, mà là Quý Duệ, lần này có khả năng nàng ta sẽ làm chút động tác trong yến hội, dặn dò Diệp Ngọc để ý.
Nàng ấy và Diệp Ngọc tuy đã không liên hệ mười mấy năm, nhưng họ vẫn giữ mối liên hệ cũ, hơn nữa gần đây nàng ấy nghe nói tình cảm vợ chồng của Diệp Ngọc có chuyển biến, cũng không muốn bọn họ bị người khác phá đám.
Lại không biết đây có lẽ là tin tức tốt nhất Diệp Ngọc nghe được gần đây.
Nàng đề bút nhanh chóng viết lại hồi âm.
“Giai nhân đã có ý, mong công chúa tận lực tương trợ, giúp người toại nguyện.”
Tuy rằng rất muốn hỏi vị tiểu quận chúa kia coi trọng Quý Duệ ở điểm nào, nhưng nàng ấy đã có tâm tư này, bản thân cực kỳ vui mừng làm mai.
Thái giám tuyên chỉ cười tủm tỉm chúc mừng, lại phát hiện trong mấy người không có ai vui vẻ hết. Khi Diệp Ngọc đừng dậy tiếp chỉ, nhìn thoáng qua Quý Ninh, hôm nay Quý Ninh dường như không giống với ngày xưa.
Quý Duệ bên cạnh cho rằng nàng không vui, giữ tay nàng bảo đảm: “Diệp Ngọc, đây chỉ là ý chỉ chứ không phải thánh chỉ, ta sẽ nghĩ cách.”
Diệp Ngọc không để ý tới hắn.
Nàng tránh Quý Ninh mấy ngày, lần này hiếm khi chủ động gọi cậu ta vào trong viện mình.
“A Ninh,” trước kia Quý Ninh cũng có vẻ trưởng thành, nhưng hôm nay khi đã trải qua chuyện Hà Thủy Dao, giữa mày có sự thành thục chân chính, Diệp Ngọc cũng mừng trong lòng, “Chuyện tứ hôn, ngươi thấy sao?”
“Mẫu thân,” Quý Ninh cười khổ một tiếng, “Kiếp này con không định cưới vợ. Phủ Ninh quốc công bên kia, con sẽ đi nói tình huống thật, chắc rằng bọn họ cũng sẽ không gả con gái cho một người không thể nối dõi đâu nhỉ?”
“Thế Vân Uyển……”
“Vân Uyển con cũng sẽ để nàng rời đi, không thể hủy hoại nàng.”
“A Ninh.” Diệp Ngọc cuối cùng vẫn đau lòng.
Quý Ninh nghe thấy tiếng A Ninh chứa đầy đau lòng, suýt nữa rơi nước mắt, mẫu thân vẫn quan tâm mình đúng không?
“Nếu…….” Diệp Ngọc nghĩ nên hỏi cậu ta như nào, “Nếu sau này, Quý phủ không còn nữa, con sẽ như thế nào?”
Quý Ninh không phản ứng vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại Quý phủ, ngoài trừ Diệp Ngọc cậu ta không tìm thấy chút vướng bận nào.
“Chỉ cần có mẫu thân, Quý phủ đối với con không có ý nghĩa đặc biệt gì hết.” Trên mặt và trong ngữ điệu của Quý Ninh, đều là tin tưởng và sự ỷ lại Diệp Ngọc, “Mẫu thân, có phải trước đây người thường xuyên viết thư cho con?”
“Hả? Ừ.” Diệp Ngọc không biết bây giờ cậu ta nhắc đến làm gì.
Quý Ninh cười chua xót: “Mẫu thân chưa bao giờ nhận được hồi âm của con, sao lại cứ kiên trì viết tiếp thế.” Cậu càng nói thì càng hận Quý Duệ, “Hôm qua con ở chỗ phụ thân, nhìn thấy. Bởi vì bên ngoài đều đề người nhận là Quý Ninh, con mở ra xem, phát hiện đều là mẫu thân viết cho con. Rất xin lỗi…..”
Khi mỗi bức thư đều không nhận được hồi âm, chắc chắn nàng sẽ thất vọng trong lòng đúng không? Trước nay mỗi khi gặp mặt đều không nhắc đến, trong lòng Quý Ninh nổi lên đau lòng nhè nhẹ.
Diệp Ngọc lần đầu biết được, nàng không ngờ Quý Duệ đã hạn chế mẹ con họ gặp mặt lại còn phát rồ đến mức giấu cả thư đi.
Nàng an ủi cười cười với Quý Ninh: “Nếu ở chỗ hắn thì quên đi, A Ninh cũng đừng nghĩ đến nữa.”
Quý Ninh gật đầu nhưng vẫn không cam lòng, rõ ràng, đó đều là đồ thuộc về mình.
Nhưng chờ cậu đi rồi, Diệp Ngọc lập tức đứng dậy đi đến thư phòng Quý Duệ.
Có lẽ Quý Duệ vào cung còn chưa về, người gác cửa thấy nàng cũng không dám cản, Diệp Ngọc tức khắc đi vào.
Nàng đi đến chỗ Quý Duệ làm việc hàng ngày, có lẽ vì hôm qua bị Quý Ninh phát hiện, Quý Duệ giấu thư của nàng đến chỗ bí mật hơn, nhưng vẫn bị nàng tìm ra.
Chữ viết quen thuộc trên giấy, đúng là từ tay mình, sự nhớ nhung đè nén và sự quan tâm của nàng với Quý Ninh, đều bị Quý Duệ chặn lại.
Quý Duệ bảo quản thư rất tốt, thậm chí còn sắp xếp theo thời gian, Diệp Ngọc lật xem hai bức thư, mở miệng phân phó Diệu Tình.
“Diệu Tình.”
“Vâng, phu nhân.”
“Đi tìm chậu than đến cho ta.”
Diệu Tình nhìn nàng, lại nhìn những bức thư đó, gật đầu đồng ý: “Dạ.”
Đến khi đã có chậu than, Diệp Ngọc ném hết các bức thư vào chậu than, lại đốt một bức thư rồi bỏ vào, lửa cháy lên hừng hực.
Từng bức từng bức chậm rãi cháy thành tro, Diệp Ngọc nhìn ngọn lửa nhảy múa, phẫn nộ trong lòng mới từ từ hạ xuống, nàng không muốn để lại chút đồ nào cho Quý Duệ.
Khi Quý Duệ vọt vào, chậu than vẫn chưa đốt xong, còn một số đang cháy.
“Nàng đang làm gì vậy!” Khi hắn nhìn thấy những bức thư đó bị đốt, trên mặt mất đi vẻ thong dong, đôi mắt mở to như sắp vỡ ra, vài bước xông lên, không nghĩ ngợi gì lập tức vọt tay vào chậu than lấy những mẩu thư còn sót lại.
Tay hắn như không cảm giác được sự nóng rực, cứ tay không dập lửa, nhưng phần lớn đều đã thành tro tàn, chỉ còn dư lại chút mảnh nhỏ.
Quý Duệ đờ đẫn trong chốc lát, rồi cẩn thận tìm kiếm mảnh nhỏ còn sót lại trong đống tro tàn.
“Khi ngươi đọc thư, sẽ không coi là viết cho ngươi chứ?” Diệp Ngọc ở một bên trào phúng.
Quý Duệ không trả lời, Diệp Ngọc cảm thấy cái dáng vẻ cẩn thận kia của hắn thật buồn cười: “Quý Duệ, rốt cuộc ngươi tự mình ảo tưởng cái gì? Ngươi định dựa vào những ảo tưởng này để sống ư?”
Quý Duệ miễn cưỡng tìm ra một mảnh nhỏ không bị cháy, tay hắn vuốt ve nó.
Diệp Ngọc nói không sai, hắn dựa vào ảo tưởng để sống, khi đọc những bức thư này, thì ảo tưởng người Diệp Ngọc nhớ mong đều là mình, cái này giúp trái tim gần như tan vỡ của hắn lại tiếp tục sống tiếp.
Nhưng mà bây giờ, Quý Duệ còn chẳng có sức để tức giận, chỉ có thể hạ giọng khẩn cầu: “Diệp Ngọc, nàng đừng đối xử với ta như vậy mà, ta đã không cầu nàng yêu ta, nàng có thể để ta giữ lại chút niệm tưởng cuối cùng được không?”
“Vậy ngươi ôm niệm tưởng của ngươi, buông tha ta.”
Khi Quý Duệ nghe được lời này, rốt cuộc ngẩng đầu lên, trên mặt không còn sự đáng thương vừa rồi: “Chỉ có cái này, là không thể được. Diệp Ngọc, dù sống hay chết, chúng đều phải buộc chung với nhau.”
Diệp Ngọc cười lạnh: “Không, Quý Duệ, ngươi sẽ không chết, ta sẽ để ngươi côi cút một mình, cô đơn khổ sở vượt qua quãng đời còn lại.”
Nhìn thư đã bị đốt hết, nàng mới đi ra ngoài, khi đi qua Quý Duệ cùng không nhìn một cái. Diệu Tình nhìn Quý Duệ mất hồn mất vía quỳ gối chỗ đó, thở dài trong lòng, cũng nhanh chóng đi theo.
Quý Duệ vẫn quỳ ở kia cho đến khi sắc trời tối sầm, mới đứng lên, chân chết lặng khiến hắn suýt nữa không đứng vững, sau khi ổn định lại mới đi đến bàn mở bút giấy ra.
Hắn bắt đầu nhớ lại những nội dung bản thân đã nhớ kỹ trong lòng.
“A Ninh, hoa mai trong viện đã mở, lần trước con nói con thích mùi hương này, mùa hoa năm nay có lẽ con sẽ bỏ lỡ, ta chiết một chút, không biết có đưa đến chỗ con được không.”
“A Ninh, tay nghề làm bánh gạo nếp của Diệu Tình cô cô con càng thêm xuất sắc, mỗi lần con đến đều ăn nhiều hơn hai cái, ta đoán con thích, khi nào lại đến đây đi, mỗi ngày nàng đều mong con đến đánh giá.”
“A Ninh, lần trước con đến, nói là con bất đồng quan điểm về chức quan với mẹ con, không biết bây giờ đã giải quyết chứ. Có thể quyết định cho mình chỉ có bản thân, cần chịu hậu quả cũng chỉ có bản thân, mẫu thân hy vọng con sẽ nghe theo nội tâm mình.”
“A Ninh, nghe nói khi ăn tết con không thể về nhà, trên đường cũng không dễ đi, không về cũng tốt. Nhưng mà một mình ở bên ngoài, phải chú ý thân thể nhiều hơn. Ta làm đôi giày gửi qua cùng thư, có lẽ tay nghề hơi kém, nhưng chắc chắn ấm áp.”
……
Trái tim dường như quặn thắt lại, bút trên tay Quý Duệ chậm rãi dừng lại.
Hắn chống đầu, nghĩ bản thân đúng là kẻ khốn nạn, rõ ràng biết Diệp Ngọc rất quan tâm Quý Ninh, nhưng vẫn cứng rắn tách bọn họ ra. Rõ ràng biết thư từ đều viết cho Quý Ninh, nhưng lại giữ lại, dùng chúng nó nhìn trộm tâm tư của Diệp Ngọc, tham dự vào thế giới của nàng.
Mỗi khi hắn ý thức được bản thân khốn nạn thêm chút, thì lại càng tuyệt vọng thêm chút với tương lai của hai người. Nhưng mà hắn phải tiếp tục bám lấy người này như một kẻ khốn nạn, cho dù biết nàng không vui, biết đây là đang tiêu hao mạng sống của nàng.
Diệp Ngọc nói tình yêu của mình là ích kỷ, nhưng hắn nên làm gì đây? Hắn có thể bù đắp sự bất hạnh của nàng gấp trăm nghìn lần, nhưng tuyệt đối không có cách nào buông tay.
Diệp Ngọc cứ nghĩ Quý Duệ nhìn qua như bị đả kích không nhỏ, trong thời gian ngắn sẽ không đến tìm mình, nào biết ngày hôm sau lại đến như không có chuyện gì xảy ra, cũng không hề nhắc đến việc này.
“Đây là thư quản gia vừa nãy giao cho ta, nói là gửi cho nàng.”
Quý Duệ lấy một bức thư đặt lên bàn, Diệp Ngọc vừa nghe đến chữ ‘thư’, ánh mắt cảnh giác lập tức nhìn qua.
Quý Duệ cười khổ, không thể trách nàng không tin mình, bức thư đến tay mình trước là vì hắn trước kia đã từng hạ lệnh, đồ vật gửi cho phu nhân đều phải qua tay hắn trước.
“Ta không xem.” Hắn giải thích xong lại thả chậm ngữ điệu, “Chuyện nàng không thích, về sau ta sẽ không làm, ta sẽ từ từ thay đổi, được không?”
Diệp Ngọc nhận thư không đáp lời.
Quý Duệ ở cạnh tìm đề tài để bản thân nói chuyện tiếp: “Nhìn qua chắc là trưởng công chúa viết thư, mấy ngày sau trong phủ nàng ta muốn tổ chức yến hội, nàng và nàng ta từng là khuê mật, có phải đến mời nàng không?”
Thư đúng là trưởng công chúa viết, giống như Quý Duệ đã nói, trước khi Diệp Ngọc xuất giá có quan hệ thân thiết với nàng ấy, cho dù lúc mới gả cho Quý Duệ, cũng vẫn còn lui tới.
Nhưng mà sau khi tân đế kế vị, Diệp gia xảy ra chuyện, quan hệ hai người từ từ phai nhạt đi.
Diệp Ngọc làm trò đọc thư trước mặt Quý Duệ.
Quý Duệ thấy nàng không có biểu cảm gì, lại thử hỏi: “Nếu muốn đi, thì đi thôi.” Hắn nghĩ Diệp Ngọc gặp bạn cũ, có lẽ sẽ khiến tâm tình nàng tốt hơn chút.
Diệp Ngọc gấp bức thư lại: “Ta không muốn đi lại, ngươi đi một mình đi. Ta sẽ hồi âm nói rõ lý do cho công chúa, mong đại nhân giúp ta đưa thư đến.”
Quý Duệ vốn nghĩ Diệp Ngọc không đi, hắn cũng không đi. Nhưng nghe được câu nói kế tiếp của nàng, lại lập tức thay đổi ý định, thật ra chuyện hồi âm thư từ này tùy tiện tìm một gã sai vặt là được, nhưng nếu Diệp Ngọc giao cho mình, dù có đang thử lòng tin hay không, hắn sẽ không bao giờ từ chối.
“Được,” trên mặt hắn có ý cười, “Nàng viết, ta giúp nàng gửi cho trưởng công chúa.”
Diệp Ngọc đi đến bàn mở giấy ra, nhìn thoáng qua Quý Duệ cách đó không xa.
Thư của công chúa, thật ra nói cho nàng, vị tiểu quận chúa nhà Ninh quốc công nhìn trúng không phải Quý Ninh, mà là Quý Duệ, lần này có khả năng nàng ta sẽ làm chút động tác trong yến hội, dặn dò Diệp Ngọc để ý.
Nàng ấy và Diệp Ngọc tuy đã không liên hệ mười mấy năm, nhưng họ vẫn giữ mối liên hệ cũ, hơn nữa gần đây nàng ấy nghe nói tình cảm vợ chồng của Diệp Ngọc có chuyển biến, cũng không muốn bọn họ bị người khác phá đám.
Lại không biết đây có lẽ là tin tức tốt nhất Diệp Ngọc nghe được gần đây.
Nàng đề bút nhanh chóng viết lại hồi âm.
“Giai nhân đã có ý, mong công chúa tận lực tương trợ, giúp người toại nguyện.”
Tuy rằng rất muốn hỏi vị tiểu quận chúa kia coi trọng Quý Duệ ở điểm nào, nhưng nàng ấy đã có tâm tư này, bản thân cực kỳ vui mừng làm mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.