Chương 4
Cáp Tử Phi Thăng
09/03/2022
Ngày Quý Duệ nạp thiếp, bởi vì tối hôm trước ho khan trắng đêm nên Diệp Ngọc thức dậy hơi muộn, nàng ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy có tiếng nói chuyện ở bên ngoài, nên gọi một tiếng: “Diệu Tình.”
Tiếng nói bên ngoài đột nhiên im bặt, chỉ chốc lát sau, Diệu Tình đã đi đến.
“Phu nhân, người tỉnh rồi? Cả đêm tối qua người không ngủ ngon giấc, vẫn nên ngủ thêm một lát đi!”
Diệp Ngọc kéo màn giường ra: “Là người viện trước đến à?”
Nếu không ngày thường viện của nàng rất im ắng.
“Vâng, hôm nay đại đương gia….. Nạp thiếp, phu nhân là chính thê, lão thái thái sai người qua đây mời người đến, nhưng mà đã bị nô tỳ đuổi đi, phu nhân cứ nghỉ ngơi cho tốt!” Diệu Tình thật sự không muốn mấy cái chuyện linh tinh đó làm phiền phu nhân.
Diệp Ngọc hơi mỉm cười: “Cũng phải thôi, ngày vui lớn vậy, ta không đi thì mất hứng.” Nàng thấy vành mắt Diệu Tình cũng rất nặng, khó nén lại mỏi mệt, biết thị chắc chắn đã chăm nom mình cả đêm qua.
“Diệu Tình,” nàng vươn tay, “Lên đây nằm với ta một lát, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”
Diệu Tình cả kinh, nhanh chóng nhét tay nàng vào ổ chăn: “Phu nhân người đừng để cảm lạnh. Muốn nói lời gì, nô tỳ ngồi ở đây nghe người nói là được.”
“Cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau.” Diệp ngọc không chịu buông tay thị, túm chặt dưới chăn bông, “Lên đi! Nằm với ta.”
Hiếm khi thấy dáng vẻ cô gái nhỏ, dường như đã quay về lúc đại tiểu thư Diệp gia ngây thơ hồn nhiên kia khi còn chưa xuất giá. Diệu Tình không thể nào chống đỡ được hành động làm nũng của nàng, mềm lòng ngay lập tức.
“Được được được, phu nhân người buông tay nô tỳ trước đã.”
Diệp Ngọc buông tay ra che miệng cười: “Sao cứ như ta đang đùa giỡn con gái nhà lành thế này?”
Nàng nằm vào phía bên trong giường, cho Diệu Tình một chỗ nằm, Diệu Tình cởi vớ, giày và áo ngoài ra nằm bên cạnh nàng, nhưng không dám dựa quá gần: “Phu nhân, người lạnh không?”
Diệp Ngọc vỗ vỗ khoảng cách giữa hai người: “Lạnh.”
Diệu Tình lập tức dịch sát vào nàng.
“Trước kia ở Diệp phủ, chúng ta còn thường xuyên ngủ với nhau.” Diệp Ngọc có chút hoài niệm, “Khi đó ngươi còn dám cãi nhau với ta, giỏi nha! Hiện giờ cứ nô tỳ nô tỳ người người.”
Diệu Tình ngượng ngùng: “Đã là chuyện bao lâu rồi? Khi đó nô tỳ không hiểu chuyện.”
“Nếu có thể vĩnh viễn không hiểu chuyện thì tốt rồi.” Diệp Ngọc thở dài.
“Phu nhân,” Diệu Tình thử hỏi, “Người thật sự đã…… Không yêu đại đương gia sao?”
Diệp Ngọc không trả lời, nàng suy nghĩ năm đó người nàng yêu, hẳn là Quý Duệ cưng chiều nàng trên đầu quả tim, nhưng không nói đến đó chỉ là do Quý Duệ ngụy trang, chỉ nói bây giờ bọn họ có đủ loại khoảng cách, sao còn có thể nói yêu được nữa?
Chắc hẳn Diệu Tình cũng biết mình nói sai, ngược lại đổi đề tài mới. Hai người cứ nói trong chốc lát, Diệu Tình dường như thật sự mệt mỏi, dần dần ngủ mất.
Diệp Ngọc lẳng lặng nghe tiếng khua chiêng gõ trống bên ngoài, thật náo nhiệt!
Quý lão phu nhân biết Diệp Ngọc không đến, sắc mặt không tốt hừ lạnh một tiếng: “Nàng ta bày giá cho ai xem, nạp thiếp thì làm sao?”
Bên cạnh cuối cùng cũng có người không nhìn nổi: “Lão phu nhân, tuy là nạp thiếp, nhưng đại đương gia dựa theo tiêu chuẩn cưới vợ, đây không phải là không cho đại phu nhân mặt mũi à.”
Lão phu nhân tuy bực con trai mình vì một đứa gái thanh lâu mà làm rùm beng lên như vậy, nhưng càng không quen nhìn Diệp Ngọc.
“Không cho nàng ta mặt mũi? Nàng ta có mặt mũi gì? Nếu không phải Duệ Nhi niệm tình xưa, nàng có tư cách ngồi vào vị trí đại phu nhân này à? Người trong hậu viện có ai không hợp hơn so với nàng ta chứ?”
“Mẫu thân.” Ngữ điệu Quý Duệ hơi không vui, Quý lão phu nhân tuy cũng không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Quý Duệ lại nhìn về phía người hầu truyền lời kia: “Ngươi nhìn thấy phu nhân không?”
Người hầu khó hiểu vì sao hắn hơi như vậy: “Không ạ, phu nhân ở trong phòng, là Diệu Tình cô cô truyền lời.”
“Ừ.” Biểu cảm Quý Duệ không nhìn ra vui buồn, “Nếu thân thể phu nhân không khỏe thì thôi.”
Ngoài sảnh khách khứa không ít, đầu tiên là không thể không nịnh bợ thân phận thừa tướng trong triều đình của Quý Duệ, thứ hai là mọi người đều nghe nói Quý Duệ rất yêu thích phu nhân mới, đều mang theo tâm lý thích hóng hớt.
Vì thế hơn nửa cái kinh thành đều tới.
Cái này cũng chưa hiếm lạ gì, để mọi người kinh ngạc rớt cằm là, ngay cả Lâm tướng quân cũng tới.
Lâm Phong và Quý Duệ, một võ một văn tranh đấu nhau nhiều năm như vậy ai mà không biết, đột nhiên tham dự yến hội nạp thiếp của Quý Duệ, khiến mọi người kinh hoảng.
Quý Duệ nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt không rõ.
Lâm Phong mặc y phục màu trắng, ôn tồn lễ độ, không nói thì đúng thật không nhìn ra là một vị tướng quân.
Ánh mắt hắn ta tìm tòi phía sau Quý Duệ một vòng, không nhìn thấy người muốn nhìn, nghĩ đến người kia bây giờ còn không lo nổi mạng sống, lại nhìn đến nơi đây hỉ đường đỏ rực, chỉ thấy hận không thể lập tức bóp chết người đàn ông mặc hỉ phục kia.
Nhưng trên mặt hắn ta vẫn tươi cười: “Chúc mừng Quý đại nhân cưới được vợ đẹp.”
Bọn họ vốn ghét nhau như chó với mèo, ánh mắt tìm kiếm và động tác của Lâm Phong vừa rồi không tránh được đôi mắt Quý Duệ, đối với Túy Ông chi ý bất tại tửu* này, hắn cũng lười diễn trò.
*Ý của Túy Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời, có ẩn ý khác.
“Nạp thiếp mà thôi, làm phiền Lâm tướng quân.” Giọng điệu cũng lạnh băng.
“Ơ?” Lâm Phong bày ra vẻ mê mang, “Ta thấy trận thế này, còn tưởng Quý đại nhân hưu thê cưới vợ mới.”
“Hưu thê?” Quý Duệ cười lạnh, trong mắt ẩn chứa sự tức giận ngập trời, “Ngươi nằm mơ!”
Các khách khứa cũng phát hiện không khí khẩn trương giữa hai người, sôi nổi dừng nói chuyện, buông chén rượu, lén xem trò hay của hai người này.
Lâm Phong thu lại ý cười, thoạt nhìn hắn cũng không phải người vô tình, cớ sao cứ mãi nhục nhã Ngọc Nhi như vậy.
“Nếu không phải cưới vợ, vậy thì quấy rầy rồi, quà tặng ta cũng mang về.” Hắn ta giơ tay, người hầu lại nâng lên quà tặng vừa đặt xuống, “Chờ Quý đại nhân cưới vợ lần sau, ta lại đến.”
Mọi người xem diễn đều thổn thức, còn có thể như vậy sao?
Tất nhiên Quý Duệ không để chút quà tặng của hắn ta vào mắt: “Cũng không nhọc tướng quân lo lắng. So với bản quan, Lâm tướng quân nên lo lắng cho bản thân thì tốt hơn, đã một đống tuổi như vậy còn không có người bên gối, chẳng lẽ có lý do gì khó nói?”
Lỗ tai mọi người đều dựng lên, bí mật động trời! Thừa tướng đang hỏi ra tiếng lòng của mọi người, đại tướng quân Lâm Phong đương thời chỉ huy ba quân, không nói đến diện mạo hắn ta nhẹ nhàng như công tử, chỉ bằng thân phận này, người muốn vào phủ tướng quân cũng phải chen vỡ đầu, nhưng lại đừng nói đến vợ, vị tướng quân này đã quá 30 tuổi, ngay cả thị thiếp cũng không có, mọi người đều ngầm thảo luận, Lâm tướng quân có phải bị bệnh kín gì hay không.
Bây giờ Quý Duệ hỏi ra, mọi người không dám nói gì thêm để chờ đáp án.
Cho dù bị người ta động đến tôn nghiêm đàn ông như vậy, Lâm Phong cũng không thấy bực, ngược lại còn nghiêm trang trả lời: “Đúng là có một số lý do khó nói.”
Rốt cuộc các khách khứa không nhịn được khe khẽ nói nhỏ, cứ vậy không đến một ngày, toàn bộ kinh thành đều lan truyền Lâm Phong mắc bệnh kín, là bản thân tự mình thừa nhận, không biết trong kinh thành có bao nhiêu người tan nát trái tim đây.
Chỉ có Quý Duệ nghe hiểu ý trong đó, sắc mặt xanh mét, mãi khi Lâm Phong rời đi rồi cũng chưa thể hòa hoãn lại.
Nhưng tuy tức giận ngập trời, trong lòng còn có sự nghi hoặc.
Tình cảm của Lâm Phong dành cho Diệp Ngọc là chuyện hai người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, nhưng Diệp Ngọc gả đến đây, Lâm Phong thủ thân như ngọc, cũng không hề dây dưa với Diệp Ngọc. Hai người tranh đấu trên triều đình nhiều năm như vậy, cũng đều là thái độ việc công xử theo phép công, Lâm Phong chưa bao giờ trắng trợn táo bạo dùng Diệp Ngọc để khiêu khích như hôm nay.
Tại sao lại là hôm nay? Trong lòng hắn có chút bất an.
Tâm tình của Lâm Phong cũng không tốt, phó tướng bên cạnh có vẻ rất cẩn thận: “Tướng quân, không phải người luôn sợ phá đám bọn họ thì Diệp tiểu thư sẽ gặp khó khăn sao? Sao hôm nay lại…..”
“Hừ,” Lâm Phong hừ lạnh, “Ngươi cho rằng ta còn hy vọng bọn họ sẽ tốt tốt đẹp đẹp, bản thân tiếp tục nhận nhịn ư?”
Hắn ta đã quyết định, nhất định phải đưa Ngọc Nhi đi, dù cho phải cầu xin, cũng phải tìm được danh y chữa bệnh cho nàng.
Tiếng nói bên ngoài đột nhiên im bặt, chỉ chốc lát sau, Diệu Tình đã đi đến.
“Phu nhân, người tỉnh rồi? Cả đêm tối qua người không ngủ ngon giấc, vẫn nên ngủ thêm một lát đi!”
Diệp Ngọc kéo màn giường ra: “Là người viện trước đến à?”
Nếu không ngày thường viện của nàng rất im ắng.
“Vâng, hôm nay đại đương gia….. Nạp thiếp, phu nhân là chính thê, lão thái thái sai người qua đây mời người đến, nhưng mà đã bị nô tỳ đuổi đi, phu nhân cứ nghỉ ngơi cho tốt!” Diệu Tình thật sự không muốn mấy cái chuyện linh tinh đó làm phiền phu nhân.
Diệp Ngọc hơi mỉm cười: “Cũng phải thôi, ngày vui lớn vậy, ta không đi thì mất hứng.” Nàng thấy vành mắt Diệu Tình cũng rất nặng, khó nén lại mỏi mệt, biết thị chắc chắn đã chăm nom mình cả đêm qua.
“Diệu Tình,” nàng vươn tay, “Lên đây nằm với ta một lát, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”
Diệu Tình cả kinh, nhanh chóng nhét tay nàng vào ổ chăn: “Phu nhân người đừng để cảm lạnh. Muốn nói lời gì, nô tỳ ngồi ở đây nghe người nói là được.”
“Cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau.” Diệp ngọc không chịu buông tay thị, túm chặt dưới chăn bông, “Lên đi! Nằm với ta.”
Hiếm khi thấy dáng vẻ cô gái nhỏ, dường như đã quay về lúc đại tiểu thư Diệp gia ngây thơ hồn nhiên kia khi còn chưa xuất giá. Diệu Tình không thể nào chống đỡ được hành động làm nũng của nàng, mềm lòng ngay lập tức.
“Được được được, phu nhân người buông tay nô tỳ trước đã.”
Diệp Ngọc buông tay ra che miệng cười: “Sao cứ như ta đang đùa giỡn con gái nhà lành thế này?”
Nàng nằm vào phía bên trong giường, cho Diệu Tình một chỗ nằm, Diệu Tình cởi vớ, giày và áo ngoài ra nằm bên cạnh nàng, nhưng không dám dựa quá gần: “Phu nhân, người lạnh không?”
Diệp Ngọc vỗ vỗ khoảng cách giữa hai người: “Lạnh.”
Diệu Tình lập tức dịch sát vào nàng.
“Trước kia ở Diệp phủ, chúng ta còn thường xuyên ngủ với nhau.” Diệp Ngọc có chút hoài niệm, “Khi đó ngươi còn dám cãi nhau với ta, giỏi nha! Hiện giờ cứ nô tỳ nô tỳ người người.”
Diệu Tình ngượng ngùng: “Đã là chuyện bao lâu rồi? Khi đó nô tỳ không hiểu chuyện.”
“Nếu có thể vĩnh viễn không hiểu chuyện thì tốt rồi.” Diệp Ngọc thở dài.
“Phu nhân,” Diệu Tình thử hỏi, “Người thật sự đã…… Không yêu đại đương gia sao?”
Diệp Ngọc không trả lời, nàng suy nghĩ năm đó người nàng yêu, hẳn là Quý Duệ cưng chiều nàng trên đầu quả tim, nhưng không nói đến đó chỉ là do Quý Duệ ngụy trang, chỉ nói bây giờ bọn họ có đủ loại khoảng cách, sao còn có thể nói yêu được nữa?
Chắc hẳn Diệu Tình cũng biết mình nói sai, ngược lại đổi đề tài mới. Hai người cứ nói trong chốc lát, Diệu Tình dường như thật sự mệt mỏi, dần dần ngủ mất.
Diệp Ngọc lẳng lặng nghe tiếng khua chiêng gõ trống bên ngoài, thật náo nhiệt!
Quý lão phu nhân biết Diệp Ngọc không đến, sắc mặt không tốt hừ lạnh một tiếng: “Nàng ta bày giá cho ai xem, nạp thiếp thì làm sao?”
Bên cạnh cuối cùng cũng có người không nhìn nổi: “Lão phu nhân, tuy là nạp thiếp, nhưng đại đương gia dựa theo tiêu chuẩn cưới vợ, đây không phải là không cho đại phu nhân mặt mũi à.”
Lão phu nhân tuy bực con trai mình vì một đứa gái thanh lâu mà làm rùm beng lên như vậy, nhưng càng không quen nhìn Diệp Ngọc.
“Không cho nàng ta mặt mũi? Nàng ta có mặt mũi gì? Nếu không phải Duệ Nhi niệm tình xưa, nàng có tư cách ngồi vào vị trí đại phu nhân này à? Người trong hậu viện có ai không hợp hơn so với nàng ta chứ?”
“Mẫu thân.” Ngữ điệu Quý Duệ hơi không vui, Quý lão phu nhân tuy cũng không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Quý Duệ lại nhìn về phía người hầu truyền lời kia: “Ngươi nhìn thấy phu nhân không?”
Người hầu khó hiểu vì sao hắn hơi như vậy: “Không ạ, phu nhân ở trong phòng, là Diệu Tình cô cô truyền lời.”
“Ừ.” Biểu cảm Quý Duệ không nhìn ra vui buồn, “Nếu thân thể phu nhân không khỏe thì thôi.”
Ngoài sảnh khách khứa không ít, đầu tiên là không thể không nịnh bợ thân phận thừa tướng trong triều đình của Quý Duệ, thứ hai là mọi người đều nghe nói Quý Duệ rất yêu thích phu nhân mới, đều mang theo tâm lý thích hóng hớt.
Vì thế hơn nửa cái kinh thành đều tới.
Cái này cũng chưa hiếm lạ gì, để mọi người kinh ngạc rớt cằm là, ngay cả Lâm tướng quân cũng tới.
Lâm Phong và Quý Duệ, một võ một văn tranh đấu nhau nhiều năm như vậy ai mà không biết, đột nhiên tham dự yến hội nạp thiếp của Quý Duệ, khiến mọi người kinh hoảng.
Quý Duệ nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt không rõ.
Lâm Phong mặc y phục màu trắng, ôn tồn lễ độ, không nói thì đúng thật không nhìn ra là một vị tướng quân.
Ánh mắt hắn ta tìm tòi phía sau Quý Duệ một vòng, không nhìn thấy người muốn nhìn, nghĩ đến người kia bây giờ còn không lo nổi mạng sống, lại nhìn đến nơi đây hỉ đường đỏ rực, chỉ thấy hận không thể lập tức bóp chết người đàn ông mặc hỉ phục kia.
Nhưng trên mặt hắn ta vẫn tươi cười: “Chúc mừng Quý đại nhân cưới được vợ đẹp.”
Bọn họ vốn ghét nhau như chó với mèo, ánh mắt tìm kiếm và động tác của Lâm Phong vừa rồi không tránh được đôi mắt Quý Duệ, đối với Túy Ông chi ý bất tại tửu* này, hắn cũng lười diễn trò.
*Ý của Túy Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời, có ẩn ý khác.
“Nạp thiếp mà thôi, làm phiền Lâm tướng quân.” Giọng điệu cũng lạnh băng.
“Ơ?” Lâm Phong bày ra vẻ mê mang, “Ta thấy trận thế này, còn tưởng Quý đại nhân hưu thê cưới vợ mới.”
“Hưu thê?” Quý Duệ cười lạnh, trong mắt ẩn chứa sự tức giận ngập trời, “Ngươi nằm mơ!”
Các khách khứa cũng phát hiện không khí khẩn trương giữa hai người, sôi nổi dừng nói chuyện, buông chén rượu, lén xem trò hay của hai người này.
Lâm Phong thu lại ý cười, thoạt nhìn hắn cũng không phải người vô tình, cớ sao cứ mãi nhục nhã Ngọc Nhi như vậy.
“Nếu không phải cưới vợ, vậy thì quấy rầy rồi, quà tặng ta cũng mang về.” Hắn ta giơ tay, người hầu lại nâng lên quà tặng vừa đặt xuống, “Chờ Quý đại nhân cưới vợ lần sau, ta lại đến.”
Mọi người xem diễn đều thổn thức, còn có thể như vậy sao?
Tất nhiên Quý Duệ không để chút quà tặng của hắn ta vào mắt: “Cũng không nhọc tướng quân lo lắng. So với bản quan, Lâm tướng quân nên lo lắng cho bản thân thì tốt hơn, đã một đống tuổi như vậy còn không có người bên gối, chẳng lẽ có lý do gì khó nói?”
Lỗ tai mọi người đều dựng lên, bí mật động trời! Thừa tướng đang hỏi ra tiếng lòng của mọi người, đại tướng quân Lâm Phong đương thời chỉ huy ba quân, không nói đến diện mạo hắn ta nhẹ nhàng như công tử, chỉ bằng thân phận này, người muốn vào phủ tướng quân cũng phải chen vỡ đầu, nhưng lại đừng nói đến vợ, vị tướng quân này đã quá 30 tuổi, ngay cả thị thiếp cũng không có, mọi người đều ngầm thảo luận, Lâm tướng quân có phải bị bệnh kín gì hay không.
Bây giờ Quý Duệ hỏi ra, mọi người không dám nói gì thêm để chờ đáp án.
Cho dù bị người ta động đến tôn nghiêm đàn ông như vậy, Lâm Phong cũng không thấy bực, ngược lại còn nghiêm trang trả lời: “Đúng là có một số lý do khó nói.”
Rốt cuộc các khách khứa không nhịn được khe khẽ nói nhỏ, cứ vậy không đến một ngày, toàn bộ kinh thành đều lan truyền Lâm Phong mắc bệnh kín, là bản thân tự mình thừa nhận, không biết trong kinh thành có bao nhiêu người tan nát trái tim đây.
Chỉ có Quý Duệ nghe hiểu ý trong đó, sắc mặt xanh mét, mãi khi Lâm Phong rời đi rồi cũng chưa thể hòa hoãn lại.
Nhưng tuy tức giận ngập trời, trong lòng còn có sự nghi hoặc.
Tình cảm của Lâm Phong dành cho Diệp Ngọc là chuyện hai người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, nhưng Diệp Ngọc gả đến đây, Lâm Phong thủ thân như ngọc, cũng không hề dây dưa với Diệp Ngọc. Hai người tranh đấu trên triều đình nhiều năm như vậy, cũng đều là thái độ việc công xử theo phép công, Lâm Phong chưa bao giờ trắng trợn táo bạo dùng Diệp Ngọc để khiêu khích như hôm nay.
Tại sao lại là hôm nay? Trong lòng hắn có chút bất an.
Tâm tình của Lâm Phong cũng không tốt, phó tướng bên cạnh có vẻ rất cẩn thận: “Tướng quân, không phải người luôn sợ phá đám bọn họ thì Diệp tiểu thư sẽ gặp khó khăn sao? Sao hôm nay lại…..”
“Hừ,” Lâm Phong hừ lạnh, “Ngươi cho rằng ta còn hy vọng bọn họ sẽ tốt tốt đẹp đẹp, bản thân tiếp tục nhận nhịn ư?”
Hắn ta đã quyết định, nhất định phải đưa Ngọc Nhi đi, dù cho phải cầu xin, cũng phải tìm được danh y chữa bệnh cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.