Chương 60: Hoàn toàn văn
Cáp Tử Phi Thăng
09/03/2022
Sắp đến ngày thành hôn, nàng bèn đến chùa cầu phúc một chuyến, Bồ Tát từ bi vẫn luôn là dáng vẻ thương cảm với chúng sinh như thế.
Diệp Ngọc thành tâm dập đầu mấy lần, chúng sinh vạn vật đều có đắng cay, nhưng cảm tạ sự khổ tận cam lai của Phật Tổ vẫn ở phía sau.
Lúc xuống núi, xe ngựa bị cản lại.
Giọng của Diệu Tình tỏ ra rất bực bội: “Sao lại là ngài thế, Quý công tử?”
“Diệu Tình.” Diệp Ngọc gọi vọng nàng ấy lại: “Em đưa những người khác sang một bên đi, ta có lời muốn nói với Quý công tử.”
Nhận ra được Diệu Tình có chút lo lắng, nàng bèn nói thêm: “Ta không sao, em đi đi.”
“Thôi vậy.” Diệu Tình đành phải đưa mọi người đi sang một bên, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn dán chặt về phía bên này, chỉ sợ Quý Duệ lại làm ra chuyện phiền nhiễu gì.
Hai người cách nhau bởi tấm mành xe, cứ lặng thinh như vậy cả hồi lâu, cuối cùng Quý Duệ mới cất tiếng.
“Diệp Ngọc, nàng sẽ hạnh phúc chứ?”
Trong xe ngựa truyền ra giọng người con gái khe khẽ nhưng lại chắc nịch: “Ừm.”
“Ta đã điều tra rồi, y chưa định hôn ước với nữ tử, cũng chưa từng ở bên người con gái nào khác, y sẽ đối tốt với nàng.”
“Ừm.”
“Tuy y có hơi nghèo một chút, nhưng xuất thân trong sạch, trong nhà cũng không có kẻ xấu tính nào.” Qúy Duệ không biết bản thân đang nói cho nàng nghe hay đang nói với chính mình nữa. Cũng chẳng rõ tại sao bản thân lại phải nói tốt cho tình địch của mình.
“Thật ra, ở kiếp trước y cũng thích nàng, thế nên ta mới thấy ghét mà đuổi y ra khỏi kinh thành.” Hắn vẫn không dám nói rằng thật ra không chỉ đơn giản là dừng lại ở việc đuổi khỏi kinh thành như thế.
Lần này, trong xe ngựa trầm lặng một hồi mới vang lên một câu: “Ừm.”
“Kiếp này, nàng nhất định không được cho ta bất kỳ cơ hội nào để đoạt lại nàng.”
“Ừm.”
Quý Duệ nhìn mành che của xe ngựa, trong mắt trào ra cái nóng, đúng thật là hắn không cam lòng, cũng thật sự chẳng nỡ, nhưng lại chẳng thể không buông tay.
“Diệp Ngọc.”, hắn nén sự kích động muốn khóc mà cười hỏi rằng: “Nàng cũng từng yêu ta, phải không?”
Diệp Ngọc khép mắt lại, những ký ức mà nàng vốn tưởng rằng bản thân đã quên đi kia lại gợi lên trong tâm trí nàng lần nữa.
Người đàn ông đã từng đặt nàng lên đầu trái tim mà nuông chiều ấy, nếu như nàng chưa từng động lòng thì sao có thể gả cho hắn?
Cuối cùng, nàng như thỏa hiệp mà đáp lại một tiếng “ừm” lần nữa.
Nước mắt của Quý Duệ không kìm nén được mà rơi xuống, hắn nghĩ may mà Diệp Ngọc nhẫn tâm khăng khăng không chịu mở mành xe ra, chứ không bản thân mà nhìn thấy người thì nhất định sẽ không muốn buông tay.
“Nếu như, nếu như chúng ta vẫn còn kiếp sau, nàng có thể chọn ta lần nữa được không?”
“Qúy Duệ.” Rốt cuộc thì Diệp Ngọc cũng nghiêm túc đáp lời: “Chàng cũng buông bỏ đi.”
Kết quả là ngay đến cả lời hứa hão huyền cũng không nguyện cho hắn ư? Qúy Duệ cười khổ: “Kiếp này của nàng không muốn tha thứ cho ta, vậy đành thôi. Nhưng kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
Hắn nhất định sẽ tiếp tục dây dưa, dây dưa đến khi Diệp Ngọc nhận thua mới thôi.
Quý Duệ lui ra, đám người hầu ở bên thấy thế bèn vội vã bước lên.
“Tiểu thư?” Diệu Tình cẩn thận mà hỏi người trong xe ngựa.
Nàng ấy nghe thấy dường như có tiếng khẽ thở dài ở bên trong thì mới hạ lệnh: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Cả một đoàn người chầm chậm đi xuống núi, Quý Duệ vẫn ở nguyên chỗ cũ nhìn chiếc xe ngựa dần dần đi xa.
Hắn thẫn thờ ngồi ở ven đường, nghĩ đến Diệp Ngọc rốt cuộc vẫn phải tiến về phía trước, nàng sẽ trở thành vợ người khác, giúp chồng dạy con, ân ái hòa hợp (*).
(*)Nguyên văn: 琴瑟和鸣
Vậy thì sao? Bị bỏ lại nơi đây hắn biết làm sao? Điều ý nghĩa khi sống lại một đời của hắn là gì đây?
Trên đời này nếu như thật sự có thần linh, nếu như đã đưa hắn trở về quá khứ, vậy có thể đưa hắn trở lại lúc Diệp Ngọc vẫn còn yêu hắn không. Diệp Ngọc đã không còn thuộc về thế giới của hắn thì đến một khắc hắn cũng không muốn kéo dài thêm nữa.
Quý Duệ lấy tay ôm mặt, nước mắt nhanh chóng thấm đến lòng bàn tay, hắn khóc không thành tiếng, chỉ tiếc rằng tiếng lòng này cuối cùng lại chẳng có ai nghe thấy.
Một ngày trước đại hôn của Diệp Ngọc, Quý Duệ ở trong phủ của mình chọn y phục cả một ngày trời, ngày hôm sau vừa xuất hiện thì lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Hết cách rồi, cái cảm giác tồn tại của hắn thực sự quá mạnh mẽ, thậm chí còn có người đùa rằng: “Vẻ phong nhã tài hoa này của Quý đại nhân sợ rằng không phải muốn so với tân lang đấy chứ.”
Điều này cũng không làm cho tâm trạng của Quý Duệ tốt hơn chút nào, vậy thì sao cơ chứ, người Diệp Ngọc lựa chọn cũng chẳng phải hắn.
Tần Mặc không sánh được với Quý gia của kiếp trước, vậy nên trông hôn lễ cũng đơn giản hơn so với của bọn họ ở kiếp trước rất nhiều.
Quý Duệ không muốn thừa nhận nỗi đau xót trướng lên trong lòng mình, hắn nghĩ nếu như là hắn thì chắc chắn sẽ phong quang vô hạn rước Diệp Ngọc vào cửa, để toàn bộ kinh thành đều phải chú ý.
Hôn lễ diễn ra thuận lợi, Quý Duệ ngồi ở trên ghế, khó chịu rót hết ly rượu này đến ly rượu khác, lúc gió thổi làm lật chiếc khăn trùm đầu của Diệp Ngọc, hắn trông thấy dưới lớp khăn trùm đầu màu đỏ là khóe miệng thoáng cong lên.
Gã Tần Mặc này đúng là kẻ nghèo kiết hủ lậu, hắn nghĩ, ngay cả rượu cũng chả ra gì, cay đến mức nước mắt hắn cũng trực trào ra.
Bận rộn suốt cả một ngày, khó khăn lắm ở trong hôn phòng mới chỉ còn lại hai người bọn họ, cuối cùng Diệp Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mệt à?” Tần Mặc đặt tay lên vai nàng.
Đương lúc cơ thể của Diệp Ngọc thoáng cứng ngắc thì nàng cảm nhận được sự thuần thục của Tần Mặc đang xoa bóp trên vai nàng.
Kỹ thuật và lực đạo của chàng đều rất thoải mái nên Diệp Ngọc cũng từ từ thả lỏng.
“Không phải chàng còn cần tiếp đãi khách khứa bên ngoài sao?”
Trên mặt Tần Mặc nở nụ cười nhàn nhạt, thật ra nếu mà quan sát kỹ là có thể phát hiện ra cả ngày hôm nay chàng đều như vậy, chỉ tiếc rằng ý cười này rất khó để nhận ra.
“Không vội.” Mãi cho đến khi cơ thịt của Diệp Ngọc không căng cứng nữa thì chàng mới buông tay ra: “Cả ngày nay nàng đều không ăn cái gì cả, ta dặn nhà bếp làm chút đồ, nàng ăn lót dạ trước.”
Ở kiếp trước, dù cho khi bắt đầu cuồng nhiệt như Qúy Duệ thì cũng sẽ không cẩn thận được như vậy. Trong lòng Diệp Ngọc bất giác thấy ấm áp hơn chút ít bèn nắm lấy tay chàng.
“Ta biết rồi, hay là chàng ra ngoài trước đi, rồi về sớm chút.”
Ngữ điệu của nàng có sự hồn nhiên càng khiến cho ánh mắt của Tần Mặc thêm sâu thẳm.
Diệp Ngọc bị chàng nhìn thế thì hơi xấu hổ rụt tay lại nhưng lại bị Tần Mặc nắm chặt lấy.
“Nàng nói như vậy thì ta sẽ không muốn đi nữa đấy.”
Mặt của Diệp Ngọc càng đỏ hơn, thúc giục chàng mấy lần thì rốt cuộc Tần Mặc cũng đi tới sảnh trước.
Không biết có phải do lời nói của chính mình có tác dụng hay không mà quả thật Tần Mặc về khá sớm, hơn nữa trên người rõ ràng còn chẳng có mùi rượu nào.
Diệp Ngọc có chút tò mò: “Không phải chàng đi tiếp đãi ư? Sao không uống rượu?”
“Rượu của ngày hôm nay ta muốn uống cùng với nàng.”
Trên bàn có đặt rượu cùng với chén rượu, Tần Mặc bèn đi rót cho hai người.
Thật ra ở tiền sảnh huyên náo vô cùng, đặc biệt là Quý Duệ, như thể rằng quyết tâm muốn chuốc say mình.
May là có Diệp Thần trấn thủ, cũng áp chế đám người kia không làm khó bản thân. Tần Mắc tuyệt chẳng muốn vác một thân nồng mùi rượu quay trở về đêm động phòng của bọn họ.
Nghĩ đến đêm động phòng thì sắc mặt Tần Mặc vẫn tỏ vẻ như thường, nhưng bên tai đã không tự chủ được mà bắt đầu nóng lên.
Diệp Ngọc nhìn không ra cảm xúc của chàng, nhưng nhìn thấy ly rượu bị rót tràn ra thì biết ngay cái con người này đang căng thẳng, mà chẳng hiểu vì lẽ gì nàng lại không thấy khẩn trương.
Người đàn ông trước mặt đây, bây giờ đã là phu quân của nàng rồi.
Diệp Ngọc bước đến cất giọng: “Phu quân biết rượu giao bôi phải uống như thế nào không?”
Tần Mặc nghe được tiếng phu quân này thì đầu óc đã hơi mơ hồ, chàng nhớ rõ rằng bản thân không hề uống rượu nhưng sao lại lâng lâng như say.
Diệp Ngọc cười khẽ, một hơi cạn sạch rượu ở trong ly rồi lấp lên đôi môi của Tần Mặc.
Sau khi Tần Mặc sững sờ một hồi thì ánh mắt trở nên nóng rực, nhanh chóng nắm lại quyền chủ động mà hôn lại, đến khi hai người ngừng lại thở hổn hển thì Diệp Ngọc đã bị đè lên trên giường.
Tần Mặc có chút khó bề kìm nén, nhưng vẫn cố gắng khắc chế.
“Ngọc Nhi, nếu nàng vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng thì ta…”
Diệp Ngọc không nói lời nào mà chủ động ôm lấy cổ chàng, sự tỉnh táo cuối cùng của Tần Mặc cũng sụp đổ, chàng nghĩ nếu Diệp Ngọc muốn ngăn lần nữa thì e rằng đã không còn cơ hội nào rồi.
Màn phù dung êm ái, cùng chàng qua đêm xuân (*).
(*) Vận dung từ câu thơ “温暖的芙蓉帐里,与皇上共度春宵” (Trong màn trướng phù dung êm ái, cùng hoàng thượng trải qua đêm xuân) trong tác phẩm “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị.
Ở nơi khác trong kinh thành lại có người uống đến trầm mê.
Ngày hôm sau phải kính trà cho lão phu nhân, Diệp Ngọc trông có vẻ hơi căng thẳng, Tần Mặc bèn luôn nắm tay nàng.
“Không phải nàng đã từng gặp mẫu thân ta ư? Bà thích nàng như vậy mà, sao làm khó nàng chứ? Không cần căng thẳng quá.”
Nhưng xét đến cùng thì mối quan hệ của họ bây giờ đã khác với khi trước, mẹ chồng nàng dâu sao có thể so với ngày trước.
Tần lão phu nhân vẫn là vẻ mặt hiền hậu ấy, lúc Diệp Ngọc quỳ xuống kính trà, bà bèn vội vàng nhấp một ngụm rồi đỡ người dậy.
“A Ngọc, mẹ không có đồ tốt gì, ngọc bội này là tổ tông Tần gia truyền lại, con đừng chê.”
Diệp Ngọc nhận đồ quý rồi cất kỹ, lúc này mới dạt dào ý cười đáp rằng: “Mẹ, đẹp lắm ạ, con rất thích.”
Tần lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu lôi kéo nàng hàn huyên, ngôn từ so với trước khi nàng gả đến cũng không khác nhau là mấy.
Khi Diệp Ngọc cáo lui về phòng nghỉ ngơi, đứng ở bên ngoài vẫn có thể nghe thấy Tần lão phu nhân tận tình khuyên bảo Tần Mặc ở bên trong.
“Con trai, A Ngọc gả đến nhà chúng ta đã chịu khổ rồi, phụ thân con bé có ơn tri ngộ với con, con nhất định phải đối xử tốt với con bé, chúng ta làm người không được vong ân phụ nghĩa.”
“Mẹ, con biết mà.”
Diệp Ngọc đứng ở đó, nhìn những đóa hoa tràn đầy sức sống bên ngoài hành lang thì bất chợt cảm thấy tất cả tương lai bất định đều không hề đáng sợ như thế, khóe miệng nàng vẽ lên nụ cười, nàng nhủ, đây có lẽ mới là cuộc sống mới.
Đến năm sau, Diệp Ngọc mang thai.
Kiếp trước nàng mang thai Quý Ninh, trừ hai tháng đầu ra thì những ngày tháng còn lại ở bên cạnh chỉ có mình Diệu Tình, thời gian trôi qua khổ không tả nổi, mà lần này, trên dưới của Diệp phủ và Tần phủ đều như sắp đưa nàng lên làm tổ tông luôn rồi.
Ngay cả Diệu Tình cũng bị cấm xa Diệp Ngọc mười trượng, lý do là vì nàng ấy quá bộp chộp.
Diệu Tình dẩu môi oan ức, bởi nàng ấy cũng muốn chăm sóc cho tiểu chủ tử ra đời.
Diệp Ngọc cảm thấy bản thân đúng là bị nuôi dưỡng thành ra yếu ớt thật rồi, kiếp trước vì dinh dưỡng của đứa bé trong bụng mà mỗi ngày nàng đều cố nén cơn buồn nôn, ép chính mình phải nuốt những thứ khó ăn xuống.
Nhưng sang đến kiếp này, đầu bếp trong phủ đã thay đến mấy bận mà nàng vẫn ăn cái gì là nôn ra cái ấy, mãi đến cuối cùng mới ăn được thứ hợp khẩu vị thì hai mắt nàng sáng lên: “Chính là cái này!”
Rốt cuộc thì trên mặt Tần Mặc mới lộ ra ý vui vẻ: “Được, trọng thưởng đầu bếp này.”
Diệp Ngọc gật đầu phụ họa.
Kết quả là ngày hôm sau Diệu Tình đứng cách nàng vài trượng rụt cổ lại nói: “Tiểu thư, người và cô gia thật đúng là trời cao tác hợp mà, người xem, cái gì người nuốt cũng không trôi mà lại chỉ có thể ăn cơm ngài ấy làm, xem ra đó chính ra duyên phận khó lý giải đây mà.”
Diệp Ngọc nào có ngờ Tần Mặc lại có thể đích thân xuống bếp, nàng đi vào bếp thì quả nhiên trông thấy Tần Mặc đang thái rau.
“Phu quân?”
Diệp Ngọc áy náy vô cùng, quân tử vốn phải cách xa nhà bếp mà Tần Mực mỗi ngày lên triều đã đủ khổ cực rồi, vậy mà còn có thể khiến chàng đích thân nấu cơm?
Tần Mặc trông thấy nàng, bèn vội vàng đặt con dao trên tay xuống, đến đỡ nàng ra ngoài.
“Phu quân, chàng không cần phải ngày nào cũng xuống bếp vì ta đâu.”
Tần Mặc ngắt lời nàng: “Không sao,vốn dĩ từ nhỏ ta đã làm quen rồi, đối với ta mà nói thì chỉ là luyện tập mà thôi.”
Dứt lời, chàng đặt lên môi Diệp Ngọc một nụ hôn khẽ: “Đã nói rồi mà, phải trọng thưởng đầu bếp, nên đành cho nàng thiếu nợ trước.”
Tim Diệp Ngọc như được ngâm trong mật ngot vậy, phu quân của nàng dường như chẳng có gì là không thể cả.
Đến vài tháng sau, nàng lại bắt đầu thèm ăn trở lại, cứ đến nửa đêm là muốn ăn cái gì đó.
Vì không muốn kinh động đến người bên cạnh mà nàng cố gắng lén rời giường, sau một lần bị Tần Mặc bắt gặp, Tần Mặc bèn dứt khoát buộc một chuỗi chuông dọc theo mép giường, như thế thì khi nàng rời giường người bên cạnh ngay lập tức sẽ nghe thấy động tĩnh.
Diệp Ngọc dở khóc dở cười: “Chàng cứ thế thì chẳng phải ta chẳng dám dậy ư.”
Tần Mặc vòng tay qua vai nàng, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “A Ngọc, đừng cảm thấy mình đang làm phiền đến ta, nàng phải hiểu rằng bây giờ người cực khổ nhất là bản thân nàng. Nàng không biết ta có thể vì nàng sẻ chia một chút mà vui biết bao đâu.”
Trong ánh mắt của Diệp Ngọc chợt có sự trúc trắc.
Dẫu rằng đã được nuông chiều suốt mấy tháng nhưng đến lúc sinh nở thì nàng vẫn vòng một vòng vào Quỷ Môn quan.
Thời khắc đau đớn trong phòng sinh, nàng vô thức cất giọng gọi tên Tần Mặc.
Ngay sau đó, bàn tay nàng đã được nắm chặt.
“Ta đây, A Ngọc, ta ở đây.” Bàn tay kia của chàng dịu dàng thay nàng lau lớp mồ hôi vương trên trán.
Tựa như lời mà chàng từng hứa vậy, bất kể là lúc nào, chỉ cần nàng gọi tên chàng, chàng cũng sẽ ở đó.
“Tần đại nhân, nam nhân không thể vào phòng sinh này được.”
Người ở bên cạnh muốn đuổi chàng ra ngoài, nhưng lại bị một ánh mắt của chàng làm cho giật mình mà lùi về.
Sau khi sinh con xong, Diệp Ngọc mê man suốt ba ngày trời, Tần Mặc cũng liền ở bên nàng trông nom ba ngày.
Đợi đến khi nàng cuối cùng cũng mở ra, thì cái người đàn ông ở trong lòng nàng chẳng gì không làm được lại không hề có hình tượng mà cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.
Diệp Ngọc cười cười, vươn tay lau nước mắt cho chàng: “Ta không sao.”
Đứa bé là con trai, Diệp Ngọc nhìn thằng bé, trong lòng vừa mềm yếu vừa chua xót, suy cho cùng thì Quý Ninh là tiếc nuối đời này của nàng. Có bài học ở kiếp trước, nên nàng rất sợ Tần Mặc sẽ thờ ơ với đứa bé, vậy nên có hơi lo lắng mà hỏi người đàn ông bên cạnh.
“Chàng sẽ không không thích nó đấy chứ?”
Tần Mặc bất đắc dĩ mà thoáng hôn nàng, rồi lại hôn khẽ lên đứa bé: “Đương nhiên là ta phải dùng mạng mình mà yêu nó rồi, thế thì mới có thể xứng với nàng đã liều mình sinh ra nó.”
Đứa bé lấy tên là Tần Dạ, có lẽ đã để lại một bóng đen trong lòng của Tần Mặc nên cho dù Diệp Ngọc có nói như thế nào thì chàng đều kiên quyết không muốn lại sinh thêm đứa thứ hai.
Mãi cho đến khi Tần Dạ lên sáu tuổi, thì cái đề nghị này vẫn không được đồng ý.
Diệp Ngọc đỡ đầu nằm nghiêng trên giường, ngắm nhìn người đàn ông đang say giấc bên cạnh.
Khóe mắt người đàn ông đã có vài nếp chân chim, lộ ra dấu vết của thời gian, Tần Dạ cũng đã sáu tuổi rồi, ước muốn có thêm một đứa con gái của nàng cũng càng ngày càng xa, dù sao thì cái người đàn ông này sẽ nhất quyết không chịu đồng thuận.
Diệp Ngọc đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt chàng, không biết vì sao mà nàng cảm thấy người đàn ông này dường như càng lúc càng đẹp thêm.
Lúc chạm tay vào khóe mắt, vậy mà nàng lại thấy ươn ướt, nàng chợt hoảng, nhìn kỹ lại thì thì trong khóe mắt nhắm nghiền của Tần Mặc đúng thật có nước mắt trào ra, ngoại trừ một lần khi nàng sinh Tần Dạ tỉnh lại ra thì nàng chưa thấy người đàn ông này khóc bao giờ.
Biết là chàng gặp ác mộng, Diệp Ngọc vội vàng đẩy chàng: “Tần Mặc tỉnh lại nào.”
Đẩy cả một hồi lâu, Tần Mặc mới mở mắt ra, trông thấy Diệp Ngọc thì ngẩn ngơ một hồi rồi kéo nàng vào lòng, hành động vội vàng như đang tìm kiếm sự an ủi.
Diệp Ngọc bị chàng ôm hơi chặt, bên tai là tiếng trái tim đang đập hỗn loạn của Tần Mặc, nàng vỗ về vài cái lên người con người ấy: “Được rồi, được rồi, chỉ là giấc mơ mà thôi, tất cả đều là giả hết.”
“Ừ.” Âm thanh rầu rĩ của Tần Mặc vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Đều là giả cả.”
Mãi đến khi nhận ra chàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại thì Diệp Ngọc mới có tâm tư trêu ghẹo, nàng ở trong lòng Tần Mặc ngẩng đầu lên: “Cơ mà rốt cuộc giấc mộng gì lại có thể khiến chàng trai họ Tần của chúng ta rơi lệ vậy, mau nói cho ta nghe chút đi.”
Tần Mặc nhớ tới cuộc sống tứ cố vô thân của Diệp Ngọc ở trong mơ, người trong mộng khiến ngực chàng phát đau, nên vô thức ôm chặt thêm một chút.
Diệp Ngọc mở mịt nhìn chàng, ngay khi nàng tưởng rằng Tần Mặc sẽ không đáp lời thì lại nghe được chàng mở miệng.
“Ta mơ thấy nàng không được hạnh phúc.”
Diệp Ngọc thoáng sửng sốt rồi bật cười: “Bây giờ thiếp rất hạnh phúc.”, nói xong lại chớp mắt: “Nhưng, nếu như thiếp có thể có một đứa con gái đáng yêu thì chắc chắn sẽ càng hạnh phúc hơn.”
Tần Mặc vẫn là cái biểu cảm không thương lượng đó, nhưng vẫn khẽ giọng dỗ dành nàng: “Nàng nghĩ xem, có thêm con gái thì sự quan tâm và nuông chiều của ta và Tiểu Dạ đều phải chia cho con bé một nửa, mà bây giờ chúng ta đều đều chỉ có một mình nàng, thì rất tốt có phải không?”
Diệp Ngọc khóc chẳng nổi mà cười cũng chẳng xong, nói như thể nàng giống như kẻ tranh sủng của con cái vậy.
“Vậy… thiếp muốn có một đứa con có thể mang họ Diệp.”
Tần Mặc hôn nàng một cái: “Cái này đơn giản hơn, ngày mai để Tiểu Dạ đổi tên, gọi Diệp Tần là được rồi.”
Người trong lòng cuối cùng cũng im lặng, nhưng Tần Mặc biết nàng nhất định vẫn chưa hết hy vọng. Tuy rằng đau lòng, nhưng chàng thật sự không muốn phải trải qua cơn ác mộng ba ngày kia thêm lần nữa.
Chàng biết Diệp Ngọc thích trẻ con, nên chẳng thà ngày mai đến tôn thất nhận một đứa làm con thừa tự là được rồi. Còn cả giấc mộng kia, ngực Tần Mặc lại thắt lại, chàng nghĩ, chàng phải đối xử tốt với người ấy hơn nữa. Còn Quý Duệ, lần sau mà gặp lại, nếu không thể đánh chết thì cũng phải đánh hắn ta nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
Tần Dạ đã bị Tần Mặc đơn phương đổi tên đang ngồi ôm đùi ông ngoại nhà mình, bé con phần điêu ngọc mài(*), nên ai cũng thích trêu đùa.
(*) Ý chỉ trắng mịn như ngọc trạm khắc.
Thái tử sờ nắn khuôn mặt mũm mĩm của thằng bé hỏi: “Tiểu Dạ, cha con yêu con hơn hay là mẹ con yêu con hơn?”
Y cố ý hỏi, dù sao trên triều ai mà chẳng biết Tần Mặc chiều chuộng vợ như mạng.
Vốn tưởng rằng thằng bé không hiểu cái này, nào có hay Tần Dạ lại ngay lập tức cất tiếng giòn giã đáp lời: “Mẹ con.”
Thái tử vui vẻ: “Thế Tiểu Dạ sẽ không không vui không?”
Tần Dạ lắc đầu, cái người nhỏ bé nghiêm túc trả lời: “Không đâu, bởi vì con cũng yêu mẹ con hơn.”
“Hả? Vì sao vậy?”
“Cha con nói, người là nam tử hán lớn, con là nam tử hán nhỏ, nam tử hán chúng con phải bảo vệ nương của con.”, nói xong, có lẽ thằng bé trông thấy Diệp Thần nên cảm thấy rất xấu hổ, lại bổ sung thêm: “Còn cả ông ngoại nữa, là nam tử hán lớn tuổi, nam tử hán đều không được để mẹ của con phải chịu ấm ức.” Có thể là thằng bé không hiểu ấm ức có ý gì, nhưng lại thuộc mấy lời này làu làu, nên chẳng khó để tưởng tượng ra bình thường Tần Mặc dạy bảo tận tình thế nào.
Diệp Thần bị thằng bé chọc cho dở khóc dở cười: “Cái tên Tần Mặc này, cứ dạy bảo vớ vẩn, ta già chỗ nào?”
Mọi người đều đang cười, chỉ có Quý Duệ là chẳng cười nổi.
Hắn đợi nhiều năm như vậy, vẫn luôn chờ đợi Tần Mặc làm sai chuyện gì thì hắn sẽ có được lý do đưa Diệp Ngọc đi. Thế nhưng suốt nhiều năm qua, gã kia luôn làm được mà không thể bắt bẻ nổi, không hề cho hắn chút cơ hội nào. Cũng bởi vì làm quá tốt mà khiến cho Quý Duệ ý thức được bản thân tệ bạc đến mức nào.
Hắn nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng hiểu được rằng sống lại kiếp này, không phải vì tiếp nối tiền duyên mà là để cho hắn thấy được Diệp Ngọc cả đời an ổn, chẳng qua là không liên quan gì đến hắn thôi.
Diệp Ngọc thành tâm dập đầu mấy lần, chúng sinh vạn vật đều có đắng cay, nhưng cảm tạ sự khổ tận cam lai của Phật Tổ vẫn ở phía sau.
Lúc xuống núi, xe ngựa bị cản lại.
Giọng của Diệu Tình tỏ ra rất bực bội: “Sao lại là ngài thế, Quý công tử?”
“Diệu Tình.” Diệp Ngọc gọi vọng nàng ấy lại: “Em đưa những người khác sang một bên đi, ta có lời muốn nói với Quý công tử.”
Nhận ra được Diệu Tình có chút lo lắng, nàng bèn nói thêm: “Ta không sao, em đi đi.”
“Thôi vậy.” Diệu Tình đành phải đưa mọi người đi sang một bên, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn dán chặt về phía bên này, chỉ sợ Quý Duệ lại làm ra chuyện phiền nhiễu gì.
Hai người cách nhau bởi tấm mành xe, cứ lặng thinh như vậy cả hồi lâu, cuối cùng Quý Duệ mới cất tiếng.
“Diệp Ngọc, nàng sẽ hạnh phúc chứ?”
Trong xe ngựa truyền ra giọng người con gái khe khẽ nhưng lại chắc nịch: “Ừm.”
“Ta đã điều tra rồi, y chưa định hôn ước với nữ tử, cũng chưa từng ở bên người con gái nào khác, y sẽ đối tốt với nàng.”
“Ừm.”
“Tuy y có hơi nghèo một chút, nhưng xuất thân trong sạch, trong nhà cũng không có kẻ xấu tính nào.” Qúy Duệ không biết bản thân đang nói cho nàng nghe hay đang nói với chính mình nữa. Cũng chẳng rõ tại sao bản thân lại phải nói tốt cho tình địch của mình.
“Thật ra, ở kiếp trước y cũng thích nàng, thế nên ta mới thấy ghét mà đuổi y ra khỏi kinh thành.” Hắn vẫn không dám nói rằng thật ra không chỉ đơn giản là dừng lại ở việc đuổi khỏi kinh thành như thế.
Lần này, trong xe ngựa trầm lặng một hồi mới vang lên một câu: “Ừm.”
“Kiếp này, nàng nhất định không được cho ta bất kỳ cơ hội nào để đoạt lại nàng.”
“Ừm.”
Quý Duệ nhìn mành che của xe ngựa, trong mắt trào ra cái nóng, đúng thật là hắn không cam lòng, cũng thật sự chẳng nỡ, nhưng lại chẳng thể không buông tay.
“Diệp Ngọc.”, hắn nén sự kích động muốn khóc mà cười hỏi rằng: “Nàng cũng từng yêu ta, phải không?”
Diệp Ngọc khép mắt lại, những ký ức mà nàng vốn tưởng rằng bản thân đã quên đi kia lại gợi lên trong tâm trí nàng lần nữa.
Người đàn ông đã từng đặt nàng lên đầu trái tim mà nuông chiều ấy, nếu như nàng chưa từng động lòng thì sao có thể gả cho hắn?
Cuối cùng, nàng như thỏa hiệp mà đáp lại một tiếng “ừm” lần nữa.
Nước mắt của Quý Duệ không kìm nén được mà rơi xuống, hắn nghĩ may mà Diệp Ngọc nhẫn tâm khăng khăng không chịu mở mành xe ra, chứ không bản thân mà nhìn thấy người thì nhất định sẽ không muốn buông tay.
“Nếu như, nếu như chúng ta vẫn còn kiếp sau, nàng có thể chọn ta lần nữa được không?”
“Qúy Duệ.” Rốt cuộc thì Diệp Ngọc cũng nghiêm túc đáp lời: “Chàng cũng buông bỏ đi.”
Kết quả là ngay đến cả lời hứa hão huyền cũng không nguyện cho hắn ư? Qúy Duệ cười khổ: “Kiếp này của nàng không muốn tha thứ cho ta, vậy đành thôi. Nhưng kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
Hắn nhất định sẽ tiếp tục dây dưa, dây dưa đến khi Diệp Ngọc nhận thua mới thôi.
Quý Duệ lui ra, đám người hầu ở bên thấy thế bèn vội vã bước lên.
“Tiểu thư?” Diệu Tình cẩn thận mà hỏi người trong xe ngựa.
Nàng ấy nghe thấy dường như có tiếng khẽ thở dài ở bên trong thì mới hạ lệnh: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Cả một đoàn người chầm chậm đi xuống núi, Quý Duệ vẫn ở nguyên chỗ cũ nhìn chiếc xe ngựa dần dần đi xa.
Hắn thẫn thờ ngồi ở ven đường, nghĩ đến Diệp Ngọc rốt cuộc vẫn phải tiến về phía trước, nàng sẽ trở thành vợ người khác, giúp chồng dạy con, ân ái hòa hợp (*).
(*)Nguyên văn: 琴瑟和鸣
Vậy thì sao? Bị bỏ lại nơi đây hắn biết làm sao? Điều ý nghĩa khi sống lại một đời của hắn là gì đây?
Trên đời này nếu như thật sự có thần linh, nếu như đã đưa hắn trở về quá khứ, vậy có thể đưa hắn trở lại lúc Diệp Ngọc vẫn còn yêu hắn không. Diệp Ngọc đã không còn thuộc về thế giới của hắn thì đến một khắc hắn cũng không muốn kéo dài thêm nữa.
Quý Duệ lấy tay ôm mặt, nước mắt nhanh chóng thấm đến lòng bàn tay, hắn khóc không thành tiếng, chỉ tiếc rằng tiếng lòng này cuối cùng lại chẳng có ai nghe thấy.
Một ngày trước đại hôn của Diệp Ngọc, Quý Duệ ở trong phủ của mình chọn y phục cả một ngày trời, ngày hôm sau vừa xuất hiện thì lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Hết cách rồi, cái cảm giác tồn tại của hắn thực sự quá mạnh mẽ, thậm chí còn có người đùa rằng: “Vẻ phong nhã tài hoa này của Quý đại nhân sợ rằng không phải muốn so với tân lang đấy chứ.”
Điều này cũng không làm cho tâm trạng của Quý Duệ tốt hơn chút nào, vậy thì sao cơ chứ, người Diệp Ngọc lựa chọn cũng chẳng phải hắn.
Tần Mặc không sánh được với Quý gia của kiếp trước, vậy nên trông hôn lễ cũng đơn giản hơn so với của bọn họ ở kiếp trước rất nhiều.
Quý Duệ không muốn thừa nhận nỗi đau xót trướng lên trong lòng mình, hắn nghĩ nếu như là hắn thì chắc chắn sẽ phong quang vô hạn rước Diệp Ngọc vào cửa, để toàn bộ kinh thành đều phải chú ý.
Hôn lễ diễn ra thuận lợi, Quý Duệ ngồi ở trên ghế, khó chịu rót hết ly rượu này đến ly rượu khác, lúc gió thổi làm lật chiếc khăn trùm đầu của Diệp Ngọc, hắn trông thấy dưới lớp khăn trùm đầu màu đỏ là khóe miệng thoáng cong lên.
Gã Tần Mặc này đúng là kẻ nghèo kiết hủ lậu, hắn nghĩ, ngay cả rượu cũng chả ra gì, cay đến mức nước mắt hắn cũng trực trào ra.
Bận rộn suốt cả một ngày, khó khăn lắm ở trong hôn phòng mới chỉ còn lại hai người bọn họ, cuối cùng Diệp Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mệt à?” Tần Mặc đặt tay lên vai nàng.
Đương lúc cơ thể của Diệp Ngọc thoáng cứng ngắc thì nàng cảm nhận được sự thuần thục của Tần Mặc đang xoa bóp trên vai nàng.
Kỹ thuật và lực đạo của chàng đều rất thoải mái nên Diệp Ngọc cũng từ từ thả lỏng.
“Không phải chàng còn cần tiếp đãi khách khứa bên ngoài sao?”
Trên mặt Tần Mặc nở nụ cười nhàn nhạt, thật ra nếu mà quan sát kỹ là có thể phát hiện ra cả ngày hôm nay chàng đều như vậy, chỉ tiếc rằng ý cười này rất khó để nhận ra.
“Không vội.” Mãi cho đến khi cơ thịt của Diệp Ngọc không căng cứng nữa thì chàng mới buông tay ra: “Cả ngày nay nàng đều không ăn cái gì cả, ta dặn nhà bếp làm chút đồ, nàng ăn lót dạ trước.”
Ở kiếp trước, dù cho khi bắt đầu cuồng nhiệt như Qúy Duệ thì cũng sẽ không cẩn thận được như vậy. Trong lòng Diệp Ngọc bất giác thấy ấm áp hơn chút ít bèn nắm lấy tay chàng.
“Ta biết rồi, hay là chàng ra ngoài trước đi, rồi về sớm chút.”
Ngữ điệu của nàng có sự hồn nhiên càng khiến cho ánh mắt của Tần Mặc thêm sâu thẳm.
Diệp Ngọc bị chàng nhìn thế thì hơi xấu hổ rụt tay lại nhưng lại bị Tần Mặc nắm chặt lấy.
“Nàng nói như vậy thì ta sẽ không muốn đi nữa đấy.”
Mặt của Diệp Ngọc càng đỏ hơn, thúc giục chàng mấy lần thì rốt cuộc Tần Mặc cũng đi tới sảnh trước.
Không biết có phải do lời nói của chính mình có tác dụng hay không mà quả thật Tần Mặc về khá sớm, hơn nữa trên người rõ ràng còn chẳng có mùi rượu nào.
Diệp Ngọc có chút tò mò: “Không phải chàng đi tiếp đãi ư? Sao không uống rượu?”
“Rượu của ngày hôm nay ta muốn uống cùng với nàng.”
Trên bàn có đặt rượu cùng với chén rượu, Tần Mặc bèn đi rót cho hai người.
Thật ra ở tiền sảnh huyên náo vô cùng, đặc biệt là Quý Duệ, như thể rằng quyết tâm muốn chuốc say mình.
May là có Diệp Thần trấn thủ, cũng áp chế đám người kia không làm khó bản thân. Tần Mắc tuyệt chẳng muốn vác một thân nồng mùi rượu quay trở về đêm động phòng của bọn họ.
Nghĩ đến đêm động phòng thì sắc mặt Tần Mặc vẫn tỏ vẻ như thường, nhưng bên tai đã không tự chủ được mà bắt đầu nóng lên.
Diệp Ngọc nhìn không ra cảm xúc của chàng, nhưng nhìn thấy ly rượu bị rót tràn ra thì biết ngay cái con người này đang căng thẳng, mà chẳng hiểu vì lẽ gì nàng lại không thấy khẩn trương.
Người đàn ông trước mặt đây, bây giờ đã là phu quân của nàng rồi.
Diệp Ngọc bước đến cất giọng: “Phu quân biết rượu giao bôi phải uống như thế nào không?”
Tần Mặc nghe được tiếng phu quân này thì đầu óc đã hơi mơ hồ, chàng nhớ rõ rằng bản thân không hề uống rượu nhưng sao lại lâng lâng như say.
Diệp Ngọc cười khẽ, một hơi cạn sạch rượu ở trong ly rồi lấp lên đôi môi của Tần Mặc.
Sau khi Tần Mặc sững sờ một hồi thì ánh mắt trở nên nóng rực, nhanh chóng nắm lại quyền chủ động mà hôn lại, đến khi hai người ngừng lại thở hổn hển thì Diệp Ngọc đã bị đè lên trên giường.
Tần Mặc có chút khó bề kìm nén, nhưng vẫn cố gắng khắc chế.
“Ngọc Nhi, nếu nàng vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng thì ta…”
Diệp Ngọc không nói lời nào mà chủ động ôm lấy cổ chàng, sự tỉnh táo cuối cùng của Tần Mặc cũng sụp đổ, chàng nghĩ nếu Diệp Ngọc muốn ngăn lần nữa thì e rằng đã không còn cơ hội nào rồi.
Màn phù dung êm ái, cùng chàng qua đêm xuân (*).
(*) Vận dung từ câu thơ “温暖的芙蓉帐里,与皇上共度春宵” (Trong màn trướng phù dung êm ái, cùng hoàng thượng trải qua đêm xuân) trong tác phẩm “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị.
Ở nơi khác trong kinh thành lại có người uống đến trầm mê.
Ngày hôm sau phải kính trà cho lão phu nhân, Diệp Ngọc trông có vẻ hơi căng thẳng, Tần Mặc bèn luôn nắm tay nàng.
“Không phải nàng đã từng gặp mẫu thân ta ư? Bà thích nàng như vậy mà, sao làm khó nàng chứ? Không cần căng thẳng quá.”
Nhưng xét đến cùng thì mối quan hệ của họ bây giờ đã khác với khi trước, mẹ chồng nàng dâu sao có thể so với ngày trước.
Tần lão phu nhân vẫn là vẻ mặt hiền hậu ấy, lúc Diệp Ngọc quỳ xuống kính trà, bà bèn vội vàng nhấp một ngụm rồi đỡ người dậy.
“A Ngọc, mẹ không có đồ tốt gì, ngọc bội này là tổ tông Tần gia truyền lại, con đừng chê.”
Diệp Ngọc nhận đồ quý rồi cất kỹ, lúc này mới dạt dào ý cười đáp rằng: “Mẹ, đẹp lắm ạ, con rất thích.”
Tần lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu lôi kéo nàng hàn huyên, ngôn từ so với trước khi nàng gả đến cũng không khác nhau là mấy.
Khi Diệp Ngọc cáo lui về phòng nghỉ ngơi, đứng ở bên ngoài vẫn có thể nghe thấy Tần lão phu nhân tận tình khuyên bảo Tần Mặc ở bên trong.
“Con trai, A Ngọc gả đến nhà chúng ta đã chịu khổ rồi, phụ thân con bé có ơn tri ngộ với con, con nhất định phải đối xử tốt với con bé, chúng ta làm người không được vong ân phụ nghĩa.”
“Mẹ, con biết mà.”
Diệp Ngọc đứng ở đó, nhìn những đóa hoa tràn đầy sức sống bên ngoài hành lang thì bất chợt cảm thấy tất cả tương lai bất định đều không hề đáng sợ như thế, khóe miệng nàng vẽ lên nụ cười, nàng nhủ, đây có lẽ mới là cuộc sống mới.
Đến năm sau, Diệp Ngọc mang thai.
Kiếp trước nàng mang thai Quý Ninh, trừ hai tháng đầu ra thì những ngày tháng còn lại ở bên cạnh chỉ có mình Diệu Tình, thời gian trôi qua khổ không tả nổi, mà lần này, trên dưới của Diệp phủ và Tần phủ đều như sắp đưa nàng lên làm tổ tông luôn rồi.
Ngay cả Diệu Tình cũng bị cấm xa Diệp Ngọc mười trượng, lý do là vì nàng ấy quá bộp chộp.
Diệu Tình dẩu môi oan ức, bởi nàng ấy cũng muốn chăm sóc cho tiểu chủ tử ra đời.
Diệp Ngọc cảm thấy bản thân đúng là bị nuôi dưỡng thành ra yếu ớt thật rồi, kiếp trước vì dinh dưỡng của đứa bé trong bụng mà mỗi ngày nàng đều cố nén cơn buồn nôn, ép chính mình phải nuốt những thứ khó ăn xuống.
Nhưng sang đến kiếp này, đầu bếp trong phủ đã thay đến mấy bận mà nàng vẫn ăn cái gì là nôn ra cái ấy, mãi đến cuối cùng mới ăn được thứ hợp khẩu vị thì hai mắt nàng sáng lên: “Chính là cái này!”
Rốt cuộc thì trên mặt Tần Mặc mới lộ ra ý vui vẻ: “Được, trọng thưởng đầu bếp này.”
Diệp Ngọc gật đầu phụ họa.
Kết quả là ngày hôm sau Diệu Tình đứng cách nàng vài trượng rụt cổ lại nói: “Tiểu thư, người và cô gia thật đúng là trời cao tác hợp mà, người xem, cái gì người nuốt cũng không trôi mà lại chỉ có thể ăn cơm ngài ấy làm, xem ra đó chính ra duyên phận khó lý giải đây mà.”
Diệp Ngọc nào có ngờ Tần Mặc lại có thể đích thân xuống bếp, nàng đi vào bếp thì quả nhiên trông thấy Tần Mặc đang thái rau.
“Phu quân?”
Diệp Ngọc áy náy vô cùng, quân tử vốn phải cách xa nhà bếp mà Tần Mực mỗi ngày lên triều đã đủ khổ cực rồi, vậy mà còn có thể khiến chàng đích thân nấu cơm?
Tần Mặc trông thấy nàng, bèn vội vàng đặt con dao trên tay xuống, đến đỡ nàng ra ngoài.
“Phu quân, chàng không cần phải ngày nào cũng xuống bếp vì ta đâu.”
Tần Mặc ngắt lời nàng: “Không sao,vốn dĩ từ nhỏ ta đã làm quen rồi, đối với ta mà nói thì chỉ là luyện tập mà thôi.”
Dứt lời, chàng đặt lên môi Diệp Ngọc một nụ hôn khẽ: “Đã nói rồi mà, phải trọng thưởng đầu bếp, nên đành cho nàng thiếu nợ trước.”
Tim Diệp Ngọc như được ngâm trong mật ngot vậy, phu quân của nàng dường như chẳng có gì là không thể cả.
Đến vài tháng sau, nàng lại bắt đầu thèm ăn trở lại, cứ đến nửa đêm là muốn ăn cái gì đó.
Vì không muốn kinh động đến người bên cạnh mà nàng cố gắng lén rời giường, sau một lần bị Tần Mặc bắt gặp, Tần Mặc bèn dứt khoát buộc một chuỗi chuông dọc theo mép giường, như thế thì khi nàng rời giường người bên cạnh ngay lập tức sẽ nghe thấy động tĩnh.
Diệp Ngọc dở khóc dở cười: “Chàng cứ thế thì chẳng phải ta chẳng dám dậy ư.”
Tần Mặc vòng tay qua vai nàng, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “A Ngọc, đừng cảm thấy mình đang làm phiền đến ta, nàng phải hiểu rằng bây giờ người cực khổ nhất là bản thân nàng. Nàng không biết ta có thể vì nàng sẻ chia một chút mà vui biết bao đâu.”
Trong ánh mắt của Diệp Ngọc chợt có sự trúc trắc.
Dẫu rằng đã được nuông chiều suốt mấy tháng nhưng đến lúc sinh nở thì nàng vẫn vòng một vòng vào Quỷ Môn quan.
Thời khắc đau đớn trong phòng sinh, nàng vô thức cất giọng gọi tên Tần Mặc.
Ngay sau đó, bàn tay nàng đã được nắm chặt.
“Ta đây, A Ngọc, ta ở đây.” Bàn tay kia của chàng dịu dàng thay nàng lau lớp mồ hôi vương trên trán.
Tựa như lời mà chàng từng hứa vậy, bất kể là lúc nào, chỉ cần nàng gọi tên chàng, chàng cũng sẽ ở đó.
“Tần đại nhân, nam nhân không thể vào phòng sinh này được.”
Người ở bên cạnh muốn đuổi chàng ra ngoài, nhưng lại bị một ánh mắt của chàng làm cho giật mình mà lùi về.
Sau khi sinh con xong, Diệp Ngọc mê man suốt ba ngày trời, Tần Mặc cũng liền ở bên nàng trông nom ba ngày.
Đợi đến khi nàng cuối cùng cũng mở ra, thì cái người đàn ông ở trong lòng nàng chẳng gì không làm được lại không hề có hình tượng mà cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.
Diệp Ngọc cười cười, vươn tay lau nước mắt cho chàng: “Ta không sao.”
Đứa bé là con trai, Diệp Ngọc nhìn thằng bé, trong lòng vừa mềm yếu vừa chua xót, suy cho cùng thì Quý Ninh là tiếc nuối đời này của nàng. Có bài học ở kiếp trước, nên nàng rất sợ Tần Mặc sẽ thờ ơ với đứa bé, vậy nên có hơi lo lắng mà hỏi người đàn ông bên cạnh.
“Chàng sẽ không không thích nó đấy chứ?”
Tần Mặc bất đắc dĩ mà thoáng hôn nàng, rồi lại hôn khẽ lên đứa bé: “Đương nhiên là ta phải dùng mạng mình mà yêu nó rồi, thế thì mới có thể xứng với nàng đã liều mình sinh ra nó.”
Đứa bé lấy tên là Tần Dạ, có lẽ đã để lại một bóng đen trong lòng của Tần Mặc nên cho dù Diệp Ngọc có nói như thế nào thì chàng đều kiên quyết không muốn lại sinh thêm đứa thứ hai.
Mãi cho đến khi Tần Dạ lên sáu tuổi, thì cái đề nghị này vẫn không được đồng ý.
Diệp Ngọc đỡ đầu nằm nghiêng trên giường, ngắm nhìn người đàn ông đang say giấc bên cạnh.
Khóe mắt người đàn ông đã có vài nếp chân chim, lộ ra dấu vết của thời gian, Tần Dạ cũng đã sáu tuổi rồi, ước muốn có thêm một đứa con gái của nàng cũng càng ngày càng xa, dù sao thì cái người đàn ông này sẽ nhất quyết không chịu đồng thuận.
Diệp Ngọc đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt chàng, không biết vì sao mà nàng cảm thấy người đàn ông này dường như càng lúc càng đẹp thêm.
Lúc chạm tay vào khóe mắt, vậy mà nàng lại thấy ươn ướt, nàng chợt hoảng, nhìn kỹ lại thì thì trong khóe mắt nhắm nghiền của Tần Mặc đúng thật có nước mắt trào ra, ngoại trừ một lần khi nàng sinh Tần Dạ tỉnh lại ra thì nàng chưa thấy người đàn ông này khóc bao giờ.
Biết là chàng gặp ác mộng, Diệp Ngọc vội vàng đẩy chàng: “Tần Mặc tỉnh lại nào.”
Đẩy cả một hồi lâu, Tần Mặc mới mở mắt ra, trông thấy Diệp Ngọc thì ngẩn ngơ một hồi rồi kéo nàng vào lòng, hành động vội vàng như đang tìm kiếm sự an ủi.
Diệp Ngọc bị chàng ôm hơi chặt, bên tai là tiếng trái tim đang đập hỗn loạn của Tần Mặc, nàng vỗ về vài cái lên người con người ấy: “Được rồi, được rồi, chỉ là giấc mơ mà thôi, tất cả đều là giả hết.”
“Ừ.” Âm thanh rầu rĩ của Tần Mặc vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Đều là giả cả.”
Mãi đến khi nhận ra chàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại thì Diệp Ngọc mới có tâm tư trêu ghẹo, nàng ở trong lòng Tần Mặc ngẩng đầu lên: “Cơ mà rốt cuộc giấc mộng gì lại có thể khiến chàng trai họ Tần của chúng ta rơi lệ vậy, mau nói cho ta nghe chút đi.”
Tần Mặc nhớ tới cuộc sống tứ cố vô thân của Diệp Ngọc ở trong mơ, người trong mộng khiến ngực chàng phát đau, nên vô thức ôm chặt thêm một chút.
Diệp Ngọc mở mịt nhìn chàng, ngay khi nàng tưởng rằng Tần Mặc sẽ không đáp lời thì lại nghe được chàng mở miệng.
“Ta mơ thấy nàng không được hạnh phúc.”
Diệp Ngọc thoáng sửng sốt rồi bật cười: “Bây giờ thiếp rất hạnh phúc.”, nói xong lại chớp mắt: “Nhưng, nếu như thiếp có thể có một đứa con gái đáng yêu thì chắc chắn sẽ càng hạnh phúc hơn.”
Tần Mặc vẫn là cái biểu cảm không thương lượng đó, nhưng vẫn khẽ giọng dỗ dành nàng: “Nàng nghĩ xem, có thêm con gái thì sự quan tâm và nuông chiều của ta và Tiểu Dạ đều phải chia cho con bé một nửa, mà bây giờ chúng ta đều đều chỉ có một mình nàng, thì rất tốt có phải không?”
Diệp Ngọc khóc chẳng nổi mà cười cũng chẳng xong, nói như thể nàng giống như kẻ tranh sủng của con cái vậy.
“Vậy… thiếp muốn có một đứa con có thể mang họ Diệp.”
Tần Mặc hôn nàng một cái: “Cái này đơn giản hơn, ngày mai để Tiểu Dạ đổi tên, gọi Diệp Tần là được rồi.”
Người trong lòng cuối cùng cũng im lặng, nhưng Tần Mặc biết nàng nhất định vẫn chưa hết hy vọng. Tuy rằng đau lòng, nhưng chàng thật sự không muốn phải trải qua cơn ác mộng ba ngày kia thêm lần nữa.
Chàng biết Diệp Ngọc thích trẻ con, nên chẳng thà ngày mai đến tôn thất nhận một đứa làm con thừa tự là được rồi. Còn cả giấc mộng kia, ngực Tần Mặc lại thắt lại, chàng nghĩ, chàng phải đối xử tốt với người ấy hơn nữa. Còn Quý Duệ, lần sau mà gặp lại, nếu không thể đánh chết thì cũng phải đánh hắn ta nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
Tần Dạ đã bị Tần Mặc đơn phương đổi tên đang ngồi ôm đùi ông ngoại nhà mình, bé con phần điêu ngọc mài(*), nên ai cũng thích trêu đùa.
(*) Ý chỉ trắng mịn như ngọc trạm khắc.
Thái tử sờ nắn khuôn mặt mũm mĩm của thằng bé hỏi: “Tiểu Dạ, cha con yêu con hơn hay là mẹ con yêu con hơn?”
Y cố ý hỏi, dù sao trên triều ai mà chẳng biết Tần Mặc chiều chuộng vợ như mạng.
Vốn tưởng rằng thằng bé không hiểu cái này, nào có hay Tần Dạ lại ngay lập tức cất tiếng giòn giã đáp lời: “Mẹ con.”
Thái tử vui vẻ: “Thế Tiểu Dạ sẽ không không vui không?”
Tần Dạ lắc đầu, cái người nhỏ bé nghiêm túc trả lời: “Không đâu, bởi vì con cũng yêu mẹ con hơn.”
“Hả? Vì sao vậy?”
“Cha con nói, người là nam tử hán lớn, con là nam tử hán nhỏ, nam tử hán chúng con phải bảo vệ nương của con.”, nói xong, có lẽ thằng bé trông thấy Diệp Thần nên cảm thấy rất xấu hổ, lại bổ sung thêm: “Còn cả ông ngoại nữa, là nam tử hán lớn tuổi, nam tử hán đều không được để mẹ của con phải chịu ấm ức.” Có thể là thằng bé không hiểu ấm ức có ý gì, nhưng lại thuộc mấy lời này làu làu, nên chẳng khó để tưởng tượng ra bình thường Tần Mặc dạy bảo tận tình thế nào.
Diệp Thần bị thằng bé chọc cho dở khóc dở cười: “Cái tên Tần Mặc này, cứ dạy bảo vớ vẩn, ta già chỗ nào?”
Mọi người đều đang cười, chỉ có Quý Duệ là chẳng cười nổi.
Hắn đợi nhiều năm như vậy, vẫn luôn chờ đợi Tần Mặc làm sai chuyện gì thì hắn sẽ có được lý do đưa Diệp Ngọc đi. Thế nhưng suốt nhiều năm qua, gã kia luôn làm được mà không thể bắt bẻ nổi, không hề cho hắn chút cơ hội nào. Cũng bởi vì làm quá tốt mà khiến cho Quý Duệ ý thức được bản thân tệ bạc đến mức nào.
Hắn nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng hiểu được rằng sống lại kiếp này, không phải vì tiếp nối tiền duyên mà là để cho hắn thấy được Diệp Ngọc cả đời an ổn, chẳng qua là không liên quan gì đến hắn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.