Chương 32: Ngoại Truyện Quý Duệ
Cáp Tử Phi Thăng
09/03/2022
Trước khi Quý Duệ quen biết Diệp Ngọc, đã nghe qua tên nàng.
Mỹ nhân danh chấn kinh thành, tài nữ kinh diễm thiên hạ, rất nhiều danh hào, cũng không so được nàng có một người cha quyền cao chức trọng.
Kinh thành không ai không biết Diệp đại nhân chỉ có một người con gái duy nhất, cưng con gái như sinh mạng.
“Ai, bổn điện hạ đã có cha A Duệ ủng hộ, nếu có thể mượn sức Diệp đại nhân, Thái tử sẽ không còn lợi thế gì để đấu với ta.”
Tân đế sau này, lúc đó là Tam hoàng tử cảm thán vậy trong một lần gặp lén.
Quý Duệ khẽ nhíu mày: “Diệp đại nhân hình như coi trọng thái tử điện hạ hơn.”
“Hừ,” Tam hoàng tử hơi không vui, “Thái Tử cũng chỉ còn cái danh hiệu danh chính ngôn thuận như vậy làm ưu thế.”
Nhưng không khéo là chỉ có một cái ưu thế như vậy đã đủ để mượn sức Diệp Thần, vị Diệp đại nhân này, khá cổ hủ ở phương diện nào đó.
“Nhưng mà,” Tam hoàng tử lại mở miệng, “Diệp thần cũng không phải người không có nhược điểm.”
Quý Duệ biết hắn ta muốn nói gì: “Diệp Ngọc?” Con gái duy nhất trong truyền thuyết của Diệp gia chỉ cần muốn gì Diệp Thần cho nấy.
“Không sai!” Tam hoàng tử cười tủm tỉm vỗ vỗ vai hắn, “A Duệ, ta muốn để đệ cưới nàng.”
“Đừng đùa,” Quý Duệ từ chối không chút do dự, “Huynh cũng biết ta có Tiểu Nhiễm rôi, sao huynh không tự mình cưới đi?”
Tam hoàng tử bật cười: “Lời này của đệ mà để Hinh Nhi nghe được, chắc chắn sẽ đánh đệ một trận, nào có ai nhét người vào cạnh tỷ phu mình?”
Quý Duệ tự biết đuối lý nên không nói tiếp, Quý Vũ Hinh là chị hắn, chính phi của Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử còn đang tiếp tục khuyên bảo hắn: “Người làm chuyện lớn sao có thể không đảm đương được chuyện nhỏ này? Đệ tạm thời để Tô cô nương ấm ức chút, chờ sau này chuyện lớn đã thành, ta chắc chắn làm chủ cho đệ nghênh thú nàng vào cửa. Nhưng trước mắt, chúng ta phải mượn được sức Diệp gia.”
Ánh mắt chọn con rể của Diệp Thần rất bắt bẻ, nhưng nếu thật sự nói tiếp, hai người Diệp Ngọc và Quý Duệ này, dù tướng mạo hay thân thế, đều là số một số hai trong kinh thành, nhìn qua cực kỳ xứng đôi, Tam hoàng tử mới dám có ý nghĩ như vậy.
Nếu không phải hắn ta đã có chính phi, bản thân tự mình cưới đúng là tốt hơn chút, nhưng hắn ta và A Duệ vốn là người một nhà, để hắn cưới cũng như vậy.
Quý Duệ vẫn phản đối: “Không phải nói Diệp tiểu thư kia và tiểu tử Lâm gia kia có hôn ước ư?”
“Ta hỏi thăm rồi, chỉ là hôn ước bằng miệng thôi, cũng không có chuyện gì cả, hơn nữa…..” Tam hoàng tử đè giọng, “Gần đây Lâm gia quá phô trương, phụ hoàng cố ý chèn ép. Việc này cứ giao cho ta, ta tự nhiên có cách khiến hai nhà bọn họ quyết liệt.”
Rõ ràng muốn từ chối, sao lại đồng ý rồi? Chuyện sau đó, đã quá nhiều năm, Quý Duệ gần như không nhớ rõ, chỉ biết hết thảy đều đúng kế hoạch của bọn họ, ngoại trừ Diệp Thần phát hiện sự tồn tại của Tô Mộ Nhiễm.
Mấu chốt của người cha này chính là con gái, biết con rể mặt ngoài tình thâm lại có người khác trong lòng, tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng lúc đó ván đã đóng thuyền, nhìn dáng vẻ hạnh phúc không biết gì của con gái, Diệp Thần cuối cùng chỉ đành lén lút sử dụng biện pháp cứng rắn để giải quyết vấn đề.
Quý Duệ phải gánh chịu hậu quả, tiếp tục vợ chồng ân ái với Diệp Ngọc.
Không ngoài ý muốn, Tam hoàng tử đăng cơ thành tân đế, đối với Quý gia ngày càng thịnh vượng, nghi kỵ của tân đế chậm rãi hiện ra.
Một Quý gia, một Diệp gia, đều quyền cao chức trọng, lại còn là quan hệ thông gia, tân đế sao có thể ngủ an ổn?
Kể từ lúc đó tính toán cho sau này, chỉ có tự chặt cánh chim, Diệp gia, chính là lựa chọn tốt nhất. Huống chi, Tam hoàng tử vốn dĩ có khúc mắc với Diệp gia.
Sau đó Quý Dụê thường nghĩ, rốt cuộc hắn yêu Diệp Ngọc từ khi nào? Hắn không cách nào thừa nhận là từ ngay ban đầu, vì nếu thừa nhận thì hắn đồng thời phải thừa nhận, là chính hắn đánh mất khả năng giữa bọn họ, nhưng hắn không thể giải thích, vì cái gì lên kế hoạch khiến Diệp Ngọc mang thai mà không hề biết đến.
Hắn không dám thừa nhận, là vì giữ lại người phụ nữ này.
Diệp Thần chặn mọi áp lực lại không hề kể khổ với Diệp Ngọc, cho nên Diệp Ngọc nhìn thấy, sự hủy diệt của Diệp gia và việc Quý Duệ phản bội là hoàn toàn không có dấu hiệu.
Quý Duệ nhìn người phụ nữ mất phong độ đang cuồng loạn, hắn cho rằng bản thân nên vui vẻ, nên tận tình trào phúng, nhưng hắn tinh tế cảm nhận được, có gì đó sụp đổ, đó là tương lai vốn nên thuộc về hai người.
Diệu Tình quỳ gối khóc bên người Diệp Ngọc tự tử không thành công: “Tiểu thư, dù người không nghĩ đến bản thân, cũng phải nghĩ đến đứa con bên trong bụng người chứ! Đó chính là huyết mạch cuối cùng của Diệp gia chúng ta.”
Quý Duệ đã thắng cược, nàng vẫn sống tiếp, huyết mạch với người Diệp gia, dường như luôn có một ý nghĩa đặc thù.
Nhưng Quý Ninh đối với Quý Duệ mà nói, là một lợi thế, lợi thế kiềm chế Diệp Ngọc ở nhân gian, kiềm chế nàng ở bên người hắn.
Cho dù Diệp Ngọc không hề yêu hắn, không bao giờ cười với hắn cũng không sao, Quý Duệ cứ nghĩ hắn sẽ không quan tâm đến mấy điều này.
Mà khi người kia không bao giờ nhìn về phía mình nữa, hắn lại rơi vào cơn bạo ngược không thể diễn tả được, Mãi đến khi hoan ái, hắn nhìn thấy trong mắt Diệp Ngọc, là bản thân vẻ mặt si mê, khác với sự sa ngã của bản thân là sự ẩn nhẫn và ghê tởm của người phụ nữ này, tim hắn như bị cái gì đó đâm vào, chật vật che đôi mắt Diệp Ngọc lại.
Vì sao không từ thủ đoạn kéo nàng về từ chỗ Diêm Vương, vì sao gắt gao ghim nàng ở vị trí chính thê của hắn, vì sao ngoại trừ Quý Ninh thì không muốn có con nữa, vì sao muốn đuổi hết người bên cạnh nàng đi chỉ còn lại bản thân mình.
Đáp án của mọi vấn đề, đều thành vùng cấm không thể chạm vào trong lòng Quý Duệ.
Hắn tự mình đánh mất Diệp Ngọc tràn ngập tình yêu gọi mình “Duệ ca ca”, nếu lại thừa nhận bản thân thích nàng, thì thật quá buồn cười.
Hắn lừa mình dối người cố tô son trát phấn vẻ thái bình bề ngoài, bên trong lại có gì đó chậm rãi tan vỡ.
Lâm Phong nói không sai, khi biết hắn ta gặp gỡ Diệp Ngọc ở chùa Vân Am, bản thân rất khủng hoảng.
Chỉ có người này, là cây kim dưới đáy lòng hắn.
Lâm Phong đã từng có địa vị trong lòng Diệp Ngọc, bọn họ có cảm tình thanh mai trúc mã mười mấy năm, đều khiến Quý Duệ ghen ghét đến phát cuồng ở trong lòng.
Khi nhìn thấy hai người thật sự ở bên nhau, ngoại trừ ghen ghét, hắn càng sợ hãi hơn, hắn sợ Diệp Ngọc thật sự sẽ bị đưa đi. Hắn có thể chấp nhận việc Diệp Ngọc không yêu hắn, nhưng không có cách nào chấp nhận việc Diệp Ngọc rời đi.
Cho dù không có tình yêu, cứ dây dưa cả đời như vậy cũng tốt.
Nghĩ vậy, vẫn tan biến trong nháy mắt, Diệp Ngọc nằm trên giường ba ngày, hắn cũng ngồi cạnh không ngủ không nghỉ ba ngày, ngăn tất cả mọi người lại, chỉ có hai người bọn họ.
Hắn nhớ lại đại phu nói Diệp Ngọc không tham vọng sống, tim đau đến chết lặng. Người ép nàng đến mức này, là mình. Buồn cười nhất là bây giờ hắn mới nhận ra một cách rõ ràng rằng hắn không có nàng thì không được.
Cảm xúc sụp đổ đến một mức nhất định, Quý Duệ bình tĩnh lại một cách quỷ dị.
Không có gì phải tuyệt vọng, nếu nàng thật sự chết đi, vậy bản thân đi theo là được rồi, dù sao nàng tuyệt đối không thoát khỏi mình được.
Rốt cuộc là từ khi nào, yêu người phụ nữ này đến mức không hề do dự muốn cùng chết? Hắn đã không thể nhớ lại. Quý Duệ biết Diệp Ngọc luôn cảm thấy bản thân đang ở địa ngục, muốn sống không được muốn chết không xong. Nhưng bị nhốt trong cái địa ngục này, tiến lùi không được, chưa bao giờ chỉ có mình nàng.
Lấy hận làm cớ, trên thực tế vẫn luôn là mình gắt gao túm chặt tơ hồng giữa hai người. Hắn biết chỉ có bản thân nắm sợi tơ kia như bảo bối, chỉ cần hắn buông tay, bọn họ sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Cho nên hắn không thể thừa nhận Diệp Ngọc vô tội, nếu thừa nhận, sẽ không còn cớ gì để đến gần.
Trong sự bình tĩnh đến quỷ dị, Quý Duệ cho rằng bản thân đã bình đạm tiếp nhận sự thật Diệp Ngọc không sống được bao lâu nữa, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Diệp Ngọc sau khi tỉnh lại, hắn suýt nữa bật khóc, muốn trả lời nàng, nhưng lại gắt gao mím môi không mở miệng được.
Khi tình ý không hề che giấu bộc lộ ra trước mặt, mỗi một biểu cảm chán ghét của Diệp Ngọc, đều giống một con dao cắt vào tim hắn. Tuy đau, nhưng lại có một loại cảm giác tồn tại kỳ dị.
Người đàn ông bị đánh cho tơi bời rốt cuộc đã dỡ xuống tất cả ngụy trang, hắn cuối cùng cũng thừa nhận, mọi tình cảm nhiệt liệt, yêu cũng được, hận cũng thế, đều cho người này. Nàng nhìn ra rồi cũng không sao, buông toàn bộ tự tôn cũng không quan trọng, có thể giữ nàng lại là được.
Hắn có thể cướp người một lần từ chỗ Diêm Vương, thì có thể cướp lần thứ hai.
Ngày thường Diệp Ngọc đều ăn nói nhỏ nhẹ, sau khi sinh bệnh tiếng hít thở khi ngủ càng mỏng manh hơn đến mức không nghe được, có đôi khi người bên cạnh an tĩnh quá mức, sẽ khiến Quý Duệ rời vào bất an, thậm chí thường xuyên tỉnh giấc, sau đó đến gần sau lưng Diệp Ngọc, chỉ có tai nghe thấy tiếng tim đập, mới có thể chậm rãi trấn an cảm xúc của hắn.
Nói gì mà chết không quan trọng, đó đều là gạt người, hắn muốn Diệp Ngọc tồn tại, phải trả cái giá lớn như nào cũng không sao, nàng cần phải tồn tại.
Diệp Ngọc chậm rãi mất đi sự nhẫn nại với hắn, trở nên hờ hững, hắn lại không để ý chút nào. Mấy ngày qua hai người duy trì một sự cân bằng vi diệu, mãi đến khi Quý Duệ nhìn thấy nàng đổ thuốc đi.
Ngực vì tức giận đến phát đau, hắn chưa từng cảm thấy rõ ràng như lúc đó, Diệp Ngọc thật sự không muốn sống nữa. Quý Duệ cảm thấy ngực mình bị chua xót lấp đầy đến mức muốn nổ mạnh. Người hắn hao hết tâm tư muốn cứu, căn bản không muốn sống tiếp.
Không thể cáu giận với nàng, cũng chỉ có thể liều mạng hôn nàng, chỉ khi răng môi hòa vào, hắn mới có thể cảm nhận được người này đang tồn tại một cách rõ ràng.
“Diệp Ngọc,” động tình đến cực điểm, giọng nói Quý Duệ bởi vì tình dục nên hơi run rẩy, hắn nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt, thấp giọng nói ra tiếng: “Nàng mở mắt ra, nhìn ta đi.”
Nhìn ta đi, dường như hắn đã từng kêu gọi như thế vô số lần mỗi khi người phụ nữ này cụp mắt, bây giờ rốt cuộc lần đầu tiên nói ra miệng.
Thì ra, hắn vẫn luôn khát khao cái nhìn chăm chú người phụ nữ này đến thế.
Khi Diệp Ngọc nhìn qua, Quỹ Duệ cảm thấy đầu quả tim đang phát run.
Hắn biết, chắc chắn Diệp Ngọc đã nhìn ra, đã nhìn ra tình ý không thèm che giấu trong mắt mình, sau khi ngạc nhiên không thể tin được, trong mắt nàng lóe ra ánh sáng.
Quý Duệ gục đầu vào vị trí gần trái tim nàng, nơi đó vì bị gợi lên thù hận mà đập liên hồi so với dĩ vãng, cái này khiến Quý Duệ cực kỳ kiên định.
Thật tốt, ít nhất người phụ nữ này có chút sự sống, dù bởi vì hận, cũng thật tốt.
Hắn không chỉ gỡ xuống phòng bị, còn trao cho nàng con dao có thể đâm thủng trái tim mình. Cho nên Diệp Ngọc, nàng không thể chết được, ta vẫn còn sống, sao nàng có thể chết?
Mỹ nhân danh chấn kinh thành, tài nữ kinh diễm thiên hạ, rất nhiều danh hào, cũng không so được nàng có một người cha quyền cao chức trọng.
Kinh thành không ai không biết Diệp đại nhân chỉ có một người con gái duy nhất, cưng con gái như sinh mạng.
“Ai, bổn điện hạ đã có cha A Duệ ủng hộ, nếu có thể mượn sức Diệp đại nhân, Thái tử sẽ không còn lợi thế gì để đấu với ta.”
Tân đế sau này, lúc đó là Tam hoàng tử cảm thán vậy trong một lần gặp lén.
Quý Duệ khẽ nhíu mày: “Diệp đại nhân hình như coi trọng thái tử điện hạ hơn.”
“Hừ,” Tam hoàng tử hơi không vui, “Thái Tử cũng chỉ còn cái danh hiệu danh chính ngôn thuận như vậy làm ưu thế.”
Nhưng không khéo là chỉ có một cái ưu thế như vậy đã đủ để mượn sức Diệp Thần, vị Diệp đại nhân này, khá cổ hủ ở phương diện nào đó.
“Nhưng mà,” Tam hoàng tử lại mở miệng, “Diệp thần cũng không phải người không có nhược điểm.”
Quý Duệ biết hắn ta muốn nói gì: “Diệp Ngọc?” Con gái duy nhất trong truyền thuyết của Diệp gia chỉ cần muốn gì Diệp Thần cho nấy.
“Không sai!” Tam hoàng tử cười tủm tỉm vỗ vỗ vai hắn, “A Duệ, ta muốn để đệ cưới nàng.”
“Đừng đùa,” Quý Duệ từ chối không chút do dự, “Huynh cũng biết ta có Tiểu Nhiễm rôi, sao huynh không tự mình cưới đi?”
Tam hoàng tử bật cười: “Lời này của đệ mà để Hinh Nhi nghe được, chắc chắn sẽ đánh đệ một trận, nào có ai nhét người vào cạnh tỷ phu mình?”
Quý Duệ tự biết đuối lý nên không nói tiếp, Quý Vũ Hinh là chị hắn, chính phi của Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử còn đang tiếp tục khuyên bảo hắn: “Người làm chuyện lớn sao có thể không đảm đương được chuyện nhỏ này? Đệ tạm thời để Tô cô nương ấm ức chút, chờ sau này chuyện lớn đã thành, ta chắc chắn làm chủ cho đệ nghênh thú nàng vào cửa. Nhưng trước mắt, chúng ta phải mượn được sức Diệp gia.”
Ánh mắt chọn con rể của Diệp Thần rất bắt bẻ, nhưng nếu thật sự nói tiếp, hai người Diệp Ngọc và Quý Duệ này, dù tướng mạo hay thân thế, đều là số một số hai trong kinh thành, nhìn qua cực kỳ xứng đôi, Tam hoàng tử mới dám có ý nghĩ như vậy.
Nếu không phải hắn ta đã có chính phi, bản thân tự mình cưới đúng là tốt hơn chút, nhưng hắn ta và A Duệ vốn là người một nhà, để hắn cưới cũng như vậy.
Quý Duệ vẫn phản đối: “Không phải nói Diệp tiểu thư kia và tiểu tử Lâm gia kia có hôn ước ư?”
“Ta hỏi thăm rồi, chỉ là hôn ước bằng miệng thôi, cũng không có chuyện gì cả, hơn nữa…..” Tam hoàng tử đè giọng, “Gần đây Lâm gia quá phô trương, phụ hoàng cố ý chèn ép. Việc này cứ giao cho ta, ta tự nhiên có cách khiến hai nhà bọn họ quyết liệt.”
Rõ ràng muốn từ chối, sao lại đồng ý rồi? Chuyện sau đó, đã quá nhiều năm, Quý Duệ gần như không nhớ rõ, chỉ biết hết thảy đều đúng kế hoạch của bọn họ, ngoại trừ Diệp Thần phát hiện sự tồn tại của Tô Mộ Nhiễm.
Mấu chốt của người cha này chính là con gái, biết con rể mặt ngoài tình thâm lại có người khác trong lòng, tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng lúc đó ván đã đóng thuyền, nhìn dáng vẻ hạnh phúc không biết gì của con gái, Diệp Thần cuối cùng chỉ đành lén lút sử dụng biện pháp cứng rắn để giải quyết vấn đề.
Quý Duệ phải gánh chịu hậu quả, tiếp tục vợ chồng ân ái với Diệp Ngọc.
Không ngoài ý muốn, Tam hoàng tử đăng cơ thành tân đế, đối với Quý gia ngày càng thịnh vượng, nghi kỵ của tân đế chậm rãi hiện ra.
Một Quý gia, một Diệp gia, đều quyền cao chức trọng, lại còn là quan hệ thông gia, tân đế sao có thể ngủ an ổn?
Kể từ lúc đó tính toán cho sau này, chỉ có tự chặt cánh chim, Diệp gia, chính là lựa chọn tốt nhất. Huống chi, Tam hoàng tử vốn dĩ có khúc mắc với Diệp gia.
Sau đó Quý Dụê thường nghĩ, rốt cuộc hắn yêu Diệp Ngọc từ khi nào? Hắn không cách nào thừa nhận là từ ngay ban đầu, vì nếu thừa nhận thì hắn đồng thời phải thừa nhận, là chính hắn đánh mất khả năng giữa bọn họ, nhưng hắn không thể giải thích, vì cái gì lên kế hoạch khiến Diệp Ngọc mang thai mà không hề biết đến.
Hắn không dám thừa nhận, là vì giữ lại người phụ nữ này.
Diệp Thần chặn mọi áp lực lại không hề kể khổ với Diệp Ngọc, cho nên Diệp Ngọc nhìn thấy, sự hủy diệt của Diệp gia và việc Quý Duệ phản bội là hoàn toàn không có dấu hiệu.
Quý Duệ nhìn người phụ nữ mất phong độ đang cuồng loạn, hắn cho rằng bản thân nên vui vẻ, nên tận tình trào phúng, nhưng hắn tinh tế cảm nhận được, có gì đó sụp đổ, đó là tương lai vốn nên thuộc về hai người.
Diệu Tình quỳ gối khóc bên người Diệp Ngọc tự tử không thành công: “Tiểu thư, dù người không nghĩ đến bản thân, cũng phải nghĩ đến đứa con bên trong bụng người chứ! Đó chính là huyết mạch cuối cùng của Diệp gia chúng ta.”
Quý Duệ đã thắng cược, nàng vẫn sống tiếp, huyết mạch với người Diệp gia, dường như luôn có một ý nghĩa đặc thù.
Nhưng Quý Ninh đối với Quý Duệ mà nói, là một lợi thế, lợi thế kiềm chế Diệp Ngọc ở nhân gian, kiềm chế nàng ở bên người hắn.
Cho dù Diệp Ngọc không hề yêu hắn, không bao giờ cười với hắn cũng không sao, Quý Duệ cứ nghĩ hắn sẽ không quan tâm đến mấy điều này.
Mà khi người kia không bao giờ nhìn về phía mình nữa, hắn lại rơi vào cơn bạo ngược không thể diễn tả được, Mãi đến khi hoan ái, hắn nhìn thấy trong mắt Diệp Ngọc, là bản thân vẻ mặt si mê, khác với sự sa ngã của bản thân là sự ẩn nhẫn và ghê tởm của người phụ nữ này, tim hắn như bị cái gì đó đâm vào, chật vật che đôi mắt Diệp Ngọc lại.
Vì sao không từ thủ đoạn kéo nàng về từ chỗ Diêm Vương, vì sao gắt gao ghim nàng ở vị trí chính thê của hắn, vì sao ngoại trừ Quý Ninh thì không muốn có con nữa, vì sao muốn đuổi hết người bên cạnh nàng đi chỉ còn lại bản thân mình.
Đáp án của mọi vấn đề, đều thành vùng cấm không thể chạm vào trong lòng Quý Duệ.
Hắn tự mình đánh mất Diệp Ngọc tràn ngập tình yêu gọi mình “Duệ ca ca”, nếu lại thừa nhận bản thân thích nàng, thì thật quá buồn cười.
Hắn lừa mình dối người cố tô son trát phấn vẻ thái bình bề ngoài, bên trong lại có gì đó chậm rãi tan vỡ.
Lâm Phong nói không sai, khi biết hắn ta gặp gỡ Diệp Ngọc ở chùa Vân Am, bản thân rất khủng hoảng.
Chỉ có người này, là cây kim dưới đáy lòng hắn.
Lâm Phong đã từng có địa vị trong lòng Diệp Ngọc, bọn họ có cảm tình thanh mai trúc mã mười mấy năm, đều khiến Quý Duệ ghen ghét đến phát cuồng ở trong lòng.
Khi nhìn thấy hai người thật sự ở bên nhau, ngoại trừ ghen ghét, hắn càng sợ hãi hơn, hắn sợ Diệp Ngọc thật sự sẽ bị đưa đi. Hắn có thể chấp nhận việc Diệp Ngọc không yêu hắn, nhưng không có cách nào chấp nhận việc Diệp Ngọc rời đi.
Cho dù không có tình yêu, cứ dây dưa cả đời như vậy cũng tốt.
Nghĩ vậy, vẫn tan biến trong nháy mắt, Diệp Ngọc nằm trên giường ba ngày, hắn cũng ngồi cạnh không ngủ không nghỉ ba ngày, ngăn tất cả mọi người lại, chỉ có hai người bọn họ.
Hắn nhớ lại đại phu nói Diệp Ngọc không tham vọng sống, tim đau đến chết lặng. Người ép nàng đến mức này, là mình. Buồn cười nhất là bây giờ hắn mới nhận ra một cách rõ ràng rằng hắn không có nàng thì không được.
Cảm xúc sụp đổ đến một mức nhất định, Quý Duệ bình tĩnh lại một cách quỷ dị.
Không có gì phải tuyệt vọng, nếu nàng thật sự chết đi, vậy bản thân đi theo là được rồi, dù sao nàng tuyệt đối không thoát khỏi mình được.
Rốt cuộc là từ khi nào, yêu người phụ nữ này đến mức không hề do dự muốn cùng chết? Hắn đã không thể nhớ lại. Quý Duệ biết Diệp Ngọc luôn cảm thấy bản thân đang ở địa ngục, muốn sống không được muốn chết không xong. Nhưng bị nhốt trong cái địa ngục này, tiến lùi không được, chưa bao giờ chỉ có mình nàng.
Lấy hận làm cớ, trên thực tế vẫn luôn là mình gắt gao túm chặt tơ hồng giữa hai người. Hắn biết chỉ có bản thân nắm sợi tơ kia như bảo bối, chỉ cần hắn buông tay, bọn họ sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Cho nên hắn không thể thừa nhận Diệp Ngọc vô tội, nếu thừa nhận, sẽ không còn cớ gì để đến gần.
Trong sự bình tĩnh đến quỷ dị, Quý Duệ cho rằng bản thân đã bình đạm tiếp nhận sự thật Diệp Ngọc không sống được bao lâu nữa, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Diệp Ngọc sau khi tỉnh lại, hắn suýt nữa bật khóc, muốn trả lời nàng, nhưng lại gắt gao mím môi không mở miệng được.
Khi tình ý không hề che giấu bộc lộ ra trước mặt, mỗi một biểu cảm chán ghét của Diệp Ngọc, đều giống một con dao cắt vào tim hắn. Tuy đau, nhưng lại có một loại cảm giác tồn tại kỳ dị.
Người đàn ông bị đánh cho tơi bời rốt cuộc đã dỡ xuống tất cả ngụy trang, hắn cuối cùng cũng thừa nhận, mọi tình cảm nhiệt liệt, yêu cũng được, hận cũng thế, đều cho người này. Nàng nhìn ra rồi cũng không sao, buông toàn bộ tự tôn cũng không quan trọng, có thể giữ nàng lại là được.
Hắn có thể cướp người một lần từ chỗ Diêm Vương, thì có thể cướp lần thứ hai.
Ngày thường Diệp Ngọc đều ăn nói nhỏ nhẹ, sau khi sinh bệnh tiếng hít thở khi ngủ càng mỏng manh hơn đến mức không nghe được, có đôi khi người bên cạnh an tĩnh quá mức, sẽ khiến Quý Duệ rời vào bất an, thậm chí thường xuyên tỉnh giấc, sau đó đến gần sau lưng Diệp Ngọc, chỉ có tai nghe thấy tiếng tim đập, mới có thể chậm rãi trấn an cảm xúc của hắn.
Nói gì mà chết không quan trọng, đó đều là gạt người, hắn muốn Diệp Ngọc tồn tại, phải trả cái giá lớn như nào cũng không sao, nàng cần phải tồn tại.
Diệp Ngọc chậm rãi mất đi sự nhẫn nại với hắn, trở nên hờ hững, hắn lại không để ý chút nào. Mấy ngày qua hai người duy trì một sự cân bằng vi diệu, mãi đến khi Quý Duệ nhìn thấy nàng đổ thuốc đi.
Ngực vì tức giận đến phát đau, hắn chưa từng cảm thấy rõ ràng như lúc đó, Diệp Ngọc thật sự không muốn sống nữa. Quý Duệ cảm thấy ngực mình bị chua xót lấp đầy đến mức muốn nổ mạnh. Người hắn hao hết tâm tư muốn cứu, căn bản không muốn sống tiếp.
Không thể cáu giận với nàng, cũng chỉ có thể liều mạng hôn nàng, chỉ khi răng môi hòa vào, hắn mới có thể cảm nhận được người này đang tồn tại một cách rõ ràng.
“Diệp Ngọc,” động tình đến cực điểm, giọng nói Quý Duệ bởi vì tình dục nên hơi run rẩy, hắn nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt, thấp giọng nói ra tiếng: “Nàng mở mắt ra, nhìn ta đi.”
Nhìn ta đi, dường như hắn đã từng kêu gọi như thế vô số lần mỗi khi người phụ nữ này cụp mắt, bây giờ rốt cuộc lần đầu tiên nói ra miệng.
Thì ra, hắn vẫn luôn khát khao cái nhìn chăm chú người phụ nữ này đến thế.
Khi Diệp Ngọc nhìn qua, Quỹ Duệ cảm thấy đầu quả tim đang phát run.
Hắn biết, chắc chắn Diệp Ngọc đã nhìn ra, đã nhìn ra tình ý không thèm che giấu trong mắt mình, sau khi ngạc nhiên không thể tin được, trong mắt nàng lóe ra ánh sáng.
Quý Duệ gục đầu vào vị trí gần trái tim nàng, nơi đó vì bị gợi lên thù hận mà đập liên hồi so với dĩ vãng, cái này khiến Quý Duệ cực kỳ kiên định.
Thật tốt, ít nhất người phụ nữ này có chút sự sống, dù bởi vì hận, cũng thật tốt.
Hắn không chỉ gỡ xuống phòng bị, còn trao cho nàng con dao có thể đâm thủng trái tim mình. Cho nên Diệp Ngọc, nàng không thể chết được, ta vẫn còn sống, sao nàng có thể chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.